Máu của Olympus - Chương 47 - 48 - 49
Chương
47. Nico
NICO KHÔNG CHẮC liệu cậu nên đá bản thân mình hay Will
Solace.
Nếu cậu không quá điên cuồng cãi nhau với con trai của
Apollo, cậu sẽ không bao giờ cho phép kẻ thù đến gần như thế.
Khi những tên đầu chó chạy về trước, Nico giơ kiếm lên. Cậu
nghi ngờ cậu có sức mạnh còn lại để chiến thắng, nhưng, trước khi cậu có thể tấn
công họ, Will huýt một tiếng còi taxi đinh tai.
Tất cả sáu tên đầu chó đánh rơi vũ khí, ôm chặt hai tai
và ngã xuống đau đớn.
“Anh bạn.” Cecil há miệng để pop tai cậu. “Hades thực sự
là gì? Lần sau cảnh báo một chút.”
“Nó thậm chí còn tệ hơn cho những con chó.” Will nhún
vai. “Một trong những tài năng âm nhạc ít ỏi của tớ. Tớ thực hiện một tiếng
huýt sao sóng siêu âm thực sự khủng khiếp.”
Nico không kêu ca. Cậu đi qua những gã người chó, đâm
chúng với thanh kiếm của cậu. Chúng tan biến vào bóng tối.
Octavian và những người La Mã khác dường như quá choáng
váng để phản ứng lại.
“Bảo – bảo vệ ưu tú của ta!” Octavian nhìn quanh tìm kiếm
sự cảm thông. “Các người có thấy hắn
ta làm gì với bảo vệ ưu tú của ta không?”
“Một vài con chó cần bị hạ gục.” Nico bước lên một bước.
“Giống như anh.”
Trong một khoảng khắc tuyệt đẹp, toàn bộ Đội quân thứ Nhất
lưỡng lự. Sau đó họ nhớ lại bản thân mình và chĩa những cây giáo của mình.
“Các ngươi sẽ bị tiêu diệt!” Octavian hét lên. “Những kẻ Hy Lạp các người lén lút xung quanh, phá
hỏng vũ khí của bọn ta, tấn công người của bọn ta...”
“Ý cậu là những vũ khí cậu chuẩn bị nã đạn vào chúng
tôi?” Cecil hỏi.
“Và những người chuẩn bị thiêu trại chúng tôi thành tro?”
Lou Ellen bổ sung.
“Chỉ như một kẻ Hy Lạp!” Octavian hét lên. “Cố gắng để vặn
vẹo mọi thứ! Ồ, nó sẽ không có hiệu quả!” Cậu ta chỉ vào những binh lính gần nhất.
“Cậu, cậu, cậu và cậu. Kiểm tra tất cả các máy bắn đá. Đảm báo chúng đều vận
hành. Ta muốn chúng đồng thời nã đạn ngay khi có thể. Đi đi!”
Bốn người La Mã chạy đi.
Nico cố giữ biểu hiện của cậu trung lập.
Làm ơn đừng kiểm tra hướng đạn, cậu nghĩ.
Cậu hi vọng Cecil đã làm tốt việc của mình. Một điều là
vít chặt một vũ khí khổng lồ. Một điều khác là vít chặt nó tinh tế đến nỗi
không ai chú ý đến khi quá muộn. Nhưng nếu ai đó có kĩ năng đó sẽ phải là một đứa
con của Hermes, vị thần của mánh lới.
Octavian tiến về
phía Nico. Để tăng thêm tín nhiệm của cậu ta, tên thầy bói trông không sợ hãi,
mặc dù vũ khí duy nhất của cậu ta là một con dao găm. Cậu ta dừng lại gần đến nỗi
Nico có thể thấy những gân mạch máu trong đôi mắt nước nhợt nhạt của cậu ta. Gương
mặt cậu ta hốc hác. Mái tóc cậu ta là màu của spaghetti nấu chín quá.
Nico biết
Octavian là một người thừa kế - một hậu duệ của Apollo rất nhiều thế hệ truyền
lại. Bây giờ, cậu không thể ngừng nghĩ về việc Octavian trông giống như một
phiên bản nhợt nhạt, yếu ớt của Will Solace – giống như một bản sao chép mà bị
sao chép quá nhiều lần. Dù cho bất cứ điều gì biến một đứa con của Apollo trở
nên đặc biệt, Octavian không có nó.
“Nói ta nghe,
con trai của Pluto,” tên thầy bói rít lên, “tại sao ngươi đang giúp đỡ những
tên Hy Lạp? Chúng từng làm gì cho ngươi chưa?”
Nico mong muốn
đâm vào ngực Octavian. Cậu đã mơ về điều đó từ khi Bryce Lawrence tấn công họ ở
Nam Carolina. Nhưng, bây giờ họ đang mặt đối mặt, Nico chần chừ. Cậu không nghĩ
ngờ gì cậu có thể giết Octavian trước khi Đội quân thứ Nhất can thiệp. Hoặc
Nico cũng không đặc biệt lo lắng nếu cậu phải chết vì những hành động của mình.
Sự đánh đổi là đáng giá.
Nhưng, sau chuyện
xảy ra với Bryce, ý tưởng giết một á thần khác bằng máu lạnh – thậm chí
Octavian – không được tốt lắm. Hoặc nó cũng dường như không đúng đắn khi kết án
Cecil, Lou Ellen và Will phải chết cùng cậu.
Nó dường như là
không đúng đắn? Một phần trong cậu tự
hỏi, Từ bao giờ cậu lo lắng về điều gì là
đúng đắn?
“Tôi đang giúp đỡ
người Hy Lạp và La Mã,” Nico nói.
Octavian cười lớn.
“Đừng cố lừa ta. Bọn chúng đã đề nghị cậu điều gì – một chỗ trong trại của
chúng à? Chúng sẽ không tôn trọng thỏa thuận của mình.”
“Tôi không muốn một chỗ trong trại của họ,” Nico gầm
lên. “Hay của anh. Khi cuộc chiến này kết thúc, tôi sẽ rời cả hai trại vĩnh viễn.”
Will Solace tạo
nên một âm thanh như cậu ta bị đấm. “Tại sao cậu làm thế?”
Nico giận dữ.
“Không phải việc của anh, nhưng tôi không thuộc về. Điều đó rõ ràng. Không ai
muốn tôi. Tôi là con của...”
“Ôi, làm ơn.”
Will nghe có vẻ giận dữ khác thường. “Không ai ở Trại Con Lai từng đẩy cậu đi.
Cậu có bạn bè – hoặc ít nhất những người muốn
làm bạn cậu. Cậu tự đẩy bản thân mình ra. Nếu cậu để đầu óc mình thoát khỏi đám
mây ủ ê của cậu chỉ một lần...”
“Đủ rồi!” Octavian
đột ngột. “Di Angelo, ta có thể đánh bại bất cứ đề nghị nào những tên Hy Lạp có
thể thực hiện. Ta luôn nghĩ cậu sẽ tạo nên một đồng minh hùng mạnh. Ta thấy sự
bất tuân thủ luật lệ trong cậu, và ta đánh giá cao điều đó. Ta có thể bảo đảm
cho cậu một chỗ trong Rome Mới. Tất cả cậu phải làm là bước qua một bên và để
người La Mã chiến thắng. Vị thần Apollo đã cho ta thấy tương lai...”
“Không!” Will
Solace đẩy Nico ra và đối mặt với Octavian. “Tôi là con trai của Apollo, cậu là đồ thua cuộc thiếu máu. Cha tôi
chưa từng cho ai thấy tương lai, bởi vì quyền năng của lời tiên tri không hoạt
động. Nhưng điều này...” Cậu vẫy tay nhẹ nhàng vào quân đoàn đang tụ tập, những
đám quân quái vật trải dài trên sườn đồi. “Đây không phải là điều Apollo sẽ muốn!”
Môi của Octavian
cong lên. “Ngươi nói dối. Vị thần nói với đích
thân ta rằng ta sẽ được nhớ đến như người cứu lấy La Mã. Ta sẽ chỉ huy quân
đoàn đến chiến thắng, và ta sẽ bắt đầu bằng...”
Nico cảm thấy âm
thanh trước khi cậu nghe thấy nó – tùng-tùng-tùng
dội lại qua mặt đất, giống như những bánh lăn khổng lồ của một cây cầu kéo. Tất
cả những cái máy bắn đá cùng lúc nã đạn, và sáu sao chổi vàng phóng lên bầu trời.
“Bằng việc tiêu
diệt những tên Hy Lạp!” Octavian kêu lên với niềm hân hoan. “Những ngày của Trại
Con Lai đã kết thúc!”
Nico không thể
nghĩ về bất cứ điều xinh đẹp hơn một viên đạn lạc đường. Ít nhất, không hôm
nay. Từ ba cái máy bị hỏng, chất nổ đổi hướng sang một bên, hướng vòng cung về
hàng rào của ba cái máy bắn đá khác.
Các quả cầu lửa
không va chạm trực tiếp. Chúng không cần làm thế. Ngay khi các tên lửa đến gần
một quả khác, tất cả sáu đầu đạn phát nổ trong không trung, phun ra một mái vòm
vàng và lửa hút không khí khỏi bầu trời.
Sức nóng làm mặt
Nico đau nhói. Đám cỏ rít lên. Ngọn cây bốc hơi. Nhưng, khi pháo hoa nhạt dần,
không gây ra thiệt hại nặng nề nào.
Octavian phản ứng
đầu tiên. Cậu ta dậm chân và hét lên, “KHÔNG! KHÔNG, KHÔNG! NẠP LẠI!”
Không ai trong Đội
quân thứ Nhất di chuyển. Nico nghe thấy những tiếng dậm chân bên phải cậu. Đội
quân thứ Năm đang tiến về phía họ từng bước, Dakota dẫn đầu.
Ngoài ra phía dưới
đồi, phần còn lại của quân đoàn đang cố gắng tập hợp, nhưng Đội quân thứ Hai,
Ba và Bốn giờ đang bị bao vây bởi một biển những đồng minh quái vật cáu bẳn.
Đám quân đồng minh trông không vui vẻ
về vụ nổ trên đầu. Không nghi ngờ gì chúng đang mong đợi Trại Con Lai nổ tung
trong biển lửa để chúng có các á thần nướng cho bữa sáng.
“Octavian!”
Dakota gọi. “Bọn tôi có lệnh mới!”
Mắt trái
Octavian co giật mãnh liệt đến nỗi nó trông như có thể nổ tung. “Lệnh? Từ ai?
Không phải từ ta!”
“Từ Reyna,”
Dakota nói, đủ lớn để đảm bảo mọi người trong Đội quân thứ Nhất có thể nghe thấy.
“Cô ấy ra lệnh cho chúng ta rút lui.”
“Reyna?”
Octavian cười, mặc dù không ai có vẻ hiểu trò đùa. “Ý cậu là kẻ ngoài vòng pháp
luật ta cử cậu đi bắt giữ à? Nguyên pháp
quan kẻ âm mưu phản bội người của chính mình với kẻ Hy Lạp này?” Cậu ta đâm ngón tay vào ngực Nico. “Cậu đang nhận lệnh
từ cô ta?”
Đội quân thứ Năm
tập trung phía sau sĩ quan của họ, không thoải mái đối mặt với những đồng chí của
họ ở Đội quân thứ Nhất.
Dakota khoanh
tay bướng bỉnh. “Reyna là pháp quan đến khi Viện nguyên lão bầu người khác.”
“Đây là chiến tranh!” Octavian hét lên. “Ta đã mang các
người đến bờ vinh quang cuối cùng và cậu muốn từ bỏ? Đội quân thứ Nhất: bắt giữ
Sĩ quan Dakota và bất cứ ai đứng về phía cậu ta. Đội quân thứ Năm: hãy nhớ lời
thề của các người với La Mã và quân đoàn. Các người sẽ tuân lệnh ta!”
Will Solace lắc đầu. “Đừng làm vậy, Octavian. Đừng buộc
người của cậu phải lựa chọn. Đây là cơ hội cuối cùng của cậu.”
“Cơ hội cuối cùng của
ta?” Octavian cười, sự điên rồ lóe lên trong đôi mắt cậu ta. “Ta sẽ CỨU LA
MÃ! Bây giờ, người La Mã, hãy theo lệnh của ta! Bắt giữ Dakota. Tiêu diệt những
kẻ Hy Lạp cặn bã này. Và nạp đạn cho
những máy bắn đá đó!”
Nico không biết, những người La Mã sẽ làm gì để tự xoay sở.
Nhưng cậu không hi vọng vào những người Hy Lạp.
Ngay lúc đó, toàn bộ quân đội Trại Con Lai xuất hiện trên
đỉnh Đồi Con Lai. Clarisse La Rue dẫn đầu, trên một cỗ xe chiến tranh đỏ được
kéo bởi những con ngựa kim loại. Một trăm á thần tỏa ra xung quanh cô, cùng với
nhiều gấp đôi những thần rừng và tinh linh tự nhiên được chỉ huy bởi Grover
Underwood. Tyson kềnh càng tiến về phía trước với sáu Cyclops khác. Chiron đứng
trên toàn bộ hình dáng ngựa trắng, cung của ông được lôi ra.
Nó là một cảnh ấn tượng, nhưng tất cả những gì Nico có thể
nghĩ là: Không. Không phải giờ.
Clarisse hét lên. “Người La Mã, các ngươi đã nã đạn vào
trại của chúng ta! Rút lụi hoặc bị tiêu diệt!”
Octavian hướng về người của mình. “Các người thấy chứ? Đó
là một trò lừa bịp! Chúng chia rẽ chúng ta để chúng có thể tạo ra một cuộc tấn
công bất ngờ. Quân đoàn, đội cơ động!
TIẾN LÊN!”
Chương
48. Nico
NICO MUỐN HÉT LÊN: Hết
giờ! Dừng lại! Đông cứng!
Nhưng cậu biết nó sẽ chẳng làm được điều tốt đẹp nào. Sau
hàng tuần chờ đợi, chịu khổ sở và cố gắng, người Hy Lạp và La Mã muốn đổ máu. Cố
gắng ngăn chặn trận chiến bây giờ sẽ như cố gắng đẩy lùi một cơn lũ sau khi một
cái đập vỡ.
Will Solace giải
quyết vấn đề.
Cậu đặt những
ngón tay lên miệng và tạo một tiếng huýt sáo xe taxi thậm chí còn kinh hãi hơn
tiếng vừa rồi. Vài người Hy Lạp đánh rơi vũ khí. Một đợt sóng vụt qua hàng ngũ
La Mã như toàn bộ Đội quân thứ Nhất đang rùng mình.
“ĐỪNG NGU NGỐC!”
Will hét lên. “NHÌN ĐI!”
Cậu chỉ về phía
bắc, và Nico cười toét mang tai. Cậu quyết định nó là điều đẹp đẽ hơn cả một
viên đạn lạc đường: bức tượng Athena Parthenos lóe sáng dưới bình minh, bay vào
từ bờ biển, được treo bởi những sợi dây thừng buộc vào sáu con ngựa có cánh. Những
con đại bàng La Mã bay vòng tròn nhưng không tấn công. Một vài con trong bọn
chúng thậm chí còn sà xuống, tóm lấy những sợi dây và giúp mang bức tượng.
Nico không thấy
Blackjack, điều mà làm cậu lo lắng, nhưng Reyna Ramíez-Arellano cưỡi trên lưng
Guido. Thanh kiếm của cô giơ cao. Chiếc áo choàng tím của cô lấp lánh lạ kì, bắt
ánh sáng mặt trời.
Hai quân đội
nhìn chằm chằm, chết lặng, khi bức tượng vàng, ngà voi cao mười hai mét hạ
cánh.
“CÁC Á THẦN HY LẠP!”
Giọng Reyna âm vang như thể phát ra từ chính bức tượng, giống như Athena
Parthenos đã trở thành một đống loa hòa nhạc. “Chú ý bức tượng thiêng nhất của
các người, Athena Parthenos, bị những người La Mã mang nhầm đi. Bây giờ tôi trả
lại nó cho các người như là một cử chỉ của hòa bình!”
Bức tượng hạ xuống
trên đỉnh đồi, cách cây thông của Thalia khoảng sáu mét. Ngay lập tức ánh sáng
vàng lăn tăn trên mặt đất, tiến vào thung lũng của Trại Con Lai và xuống phía đối
diện đội quân La Mã. Sự ấm áp thấm vào từng khúc xương của Nico – một cảm giác
thoải mái, yên bình cậu chưa từng có từ khi… cậu không thể nhớ. Một giọng nói
bên trong cậu dường như thì thầm: Em
không cô độc. Em là một phần của gia đình Olympus. Các vị thần không bỏ rơi em.
“Người La Mã!” Reyna hét lên. “Tôi làm điều này vì lợi
ích của quân đoàn, vì lợi ích của La Mã. Chúng ta phải đứng cùng nhau với những
người anh em Hy Lạp của chúng ta!”
“Hãy nghe cô ấy!” Nico tiến về phía trước.
Thậm chí cậu không chắc tại sao cậu làm thế. Tại sao sẽ
có phe nào lắng nghe cậu? Cậu là diễn giả tệ nhất, đại sứ tệ nhất.
Cậu vẫn sải chân giữa hàng ngũ, thanh kiếm đen của cậu
trong tay. “Reyna đã liều mạng cô ấy vì các người! Chúng tôi đang mang bức tượng
này băng qua nửa vòng thế giới, La Mã và Hy Lạp cùng nhau hành động, bởi vì
chúng ta phải cùng nhau hành động.
Gaia đang trở dậy. Nếu chúng ta không cùng nhau hành động...”
CÁC NGƯƠI SẼ CHẾT.
Giọng nói làm rung chuyển mặt đất. Cảm giác bình yên và
an toàn của cậu ngay lập tức biến mất. Gió quét qua sườn đồi. Mặt đất tự trở
thành chất lỏng và dính, cỏ níu lấy giày cậu.
MỘT CỬ CHỈ VÔ ÍCH.
Nico cảm thấy như thể cậu đang đứng trên cổ họng nữ thần
– như thể toàn bộ chiều dài của Long Island cộng hưởng với dây thanh âm của bà
ta.
NHƯNG, NẾU NÓ LÀM CÁC NGƯƠI HẠNH
PHÚC, CÁC NGƯƠI CÓ THỂ CHẾT CÙNG NHAU.
“Không…” Octavian bò lui lại. “Không, không…” Cậu ta suy
sụp và chạy đi, chen lấn qua những người của mình.
“DỒN HÀNG!” Reyna hét lên.
Những người Hy Lạp và La Mã di chuyển cùng nhau, đứng vai
kề vai khi tất cả xung quanh họ mặt đất rung chuyển.
Những tên đồng minh
của Octavian dâng lên trước, bao vây các á thần. Cả hai trại đặt cùng nhau là một
chấm nhỏ xíu giữa một biển kẻ thù. Họ sẽ tiến đến vị trí cuối cùng của họ trên
Đồi Con Lai, với bức tượng Athena Parthenos là điểm tập trung của họ.
Nhưng thậm chí ở đây họ đứng trên mặt đất kẻ thù. Bởi vì
Gaia là mặt đất, và mặt đất đã thức
giấc.
Chương
49. Jason
JASON ĐÃ NGHE VỀ việc cuộc đời của ai đó lướt qua trước mắt
cậu.
Nhưng cậu không nghĩ nó sẽ như thế này.
Đứng cùng bạn bè cậu trong một vòng phòng vệ, bị bao vây
bởi những tên khổng lồ, sau đó tìm kiếm một tầm nhìn bất khả thi trên bầu trời
– Jason có thể phác họa rất rõ ràng bản thân mình năm mươi năm sau.
Cậu đang ngồi trên một chiếc ghế đá trên một cái hiên của
một ngôi nhà trên bờ biển California. Piper đang rót nước chanh. Mái tóc cô màu
xám. Những nếp nhăn hằn lên những khóe mắt của cô, nhưng cô vẫn đẹp như bất cứ
lúc nào. Những đứa cháu của Jason ngồi quanh chân cậu, và cậu đang cố giải
thích cho chúng điều gì đã xảy ra ở Athens ngày hôm nay.
Không, ta nghiêm túc, cậu nói. Chỉ sáu
á thần trên mặt đất và một trong một con tàu đang cháy trên Acropolis. Bọn ta bị
vây quanh bởi những tên khổng lồ cao chín mét những kẻ sắp sửa giết bọn ta. Sau
đó bầu trời mở ra và các vị thần bay xuống!
Ông ơi, những đứa trẻ nói, đầu
ông toàn đá thôi.
Ta đang không đùa! Cậu phản đối. Các
vị thần đột ngột xuất hiện khỏi bầu trời trên những cỗ xe chiến tranh của họ,
những cái kèm trumpet om sòm, những thanh kiếm rực lửa. Và ông cố của các con,
vị vua của các vị thần, chỉ huy cuộc tấn công, một ngọn thương điện siêu tuyệt
vời trong tay ông.
Những đứa cháu của cậu cười nhạo cậu. Và Piper nhìn lướt
qua, mỉm cười, như thể Ông sẽ tin nó chứ,
nếu ông không ở đó?
Nhưng Jason đã ở
đó. Cậu nhìn lên khi những đám mây chia tách bên trên Acropolis, và cậu gần như
nghi ngờ cái mắt kính thuốc mới Asclepius đã đưa cho cậu. Thay vì bầu trời
xanh, cậu thấy một không gian đen được dát với những vì sao, những cung điện của
Núi Olympus lấp lánh ánh bạc và vàng phía sau. Và một nhóm các vị thần đâm bổ
xuống từ trên cao.
Thật quá nhiều để xử lý. Và nó có lẽ tốt hơn cho sức khỏe
của cậu rằng cậu không trông thấy tất cả điều đó. Chỉ là sau đó Jason nhớ được
những điều linh tinh nhỏ nhặt.
Có Jupiter kích thước siêu lớn – không, đây là Zeus, hình dáng nguyên thủy của ông, cưỡi
một cỗ xe vàng vào trận chiến, một tia chớp có kích thước một cột điện thoại
kêu tanh tách trong một tay. Kéo cỗ xe của ông là bốn con ngựa được tạo nên từ
gió, mỗi con liên tục chuyển từ hình dáng ngựa sang hình dáng con người, cố gắng
để được tự do. Trong một giây bẻ đôi, một con mang lên bộ mặt lạnh băng của
Boreas. Một con khác đội chiếc vương miện cuộn xoáy của lửa và hơi nước. Con thứ
ba lóe lên nụ cười tự mãn lười biếng của Zephyrus. Zeus đã trói và đóng yên bốn
vị thần gió lại.
Trên bụng dưới của Argo
II, những khoang cửa mở ra. Nữ thần Nike đột ngột nhảy ra, tự do thoát khỏi
cái lưới vàng của bà. Bà sải đôi cánh lấp lánh và vọt đến bên cạnh Zeus, đón nhận
vị trí xứng đáng của mình là một người đánh xe ngựa của ông.
“TRÍ ÓC TA ĐÃ KHÔI PHỤC!” bà gầm lên. “VINH
QUANG CHO CÁC VỊ THẦN!”
Bên sườn trái của
Zeus là Hera, cỗ xe của bà được kéo bởi những con công khổng lồ, bộ lông chim
màu cầu vồng của chúng sáng đến nỗi làm Jason xoay vòng.
Ares gầm lên với
niềm hân hoan khi ông ầm ầm xông xuống trên lưng một con ngựa thở ra lửa. Ngọn
giáo của ông lấp lánh đỏ.
Trong giây cuối
cùng, trước khi các vị thần đến được Parthenon, họ dường như tự đổi chỗ, giống
như họ đã nhảy qua siêu không gian. Những cỗ xe biến mất. Đột nhiên Jason và bạn
bè cậu bị vây quanh bởi các vị thần Olympus, bây giờ với kích thước con người,
nhỏ bé cạnh những tên khổng lồ, nhưng vẫn tỏa sáng với sức mạnh.
Jason hét lên và
tiến về phía Porphyron.
Bạn bè cậu tham
gia vào trận chém giết.
Cuộc chiến trải
khắp Parthenon và tràn ra cả Acropolis. Ngoài khóe mắt cậu, Jason thấy Annabeth
chiến đấu với Enceladus. Đứng cạnh cô là một phụ nữ với mái tóc đen dài và áo
giáp vàng trên bộ áo choàng trắng. Nữ thần đâm mạnh ngọn giáo của mình vào tên
khổng lồ, sau đó khua cái khiên của mình với bộ mặt đồng đáng sợ của Medusa.
Cùng với nhau, Athena và Annabeth đẩy Enceladus lùi về phía bức tường giàn giáo
kim loại gần nhất, thứ mà đổ sụp xuống trên đầu hắn ta.
Bên phía đối diện
của đền thờ, Frank Trương và thần Ares đập tan toàn bộ một đội hình những tên
khổng lồ - Ares với giáo và khiên của ông ấy, Frank (là một con voi châu Phi) với
thân mình và chân cậu ấy. Vị thần chiến tranh cười và đâm và mổ bụng như một đứa
trẻ phá hủy một con rối[1].
[1]
Nguyên văn là Piñata, một loại con rối làm bằng giấy và hồ dán có kẹo hay đồ
chơi bên trong, thường được treo trên cao và người chơi bịt mắt và đập vỡ nó.
Hazel phi qua trận
chiến trên lưng Arion, biến mất trong Màn Sương bất cứ khi nào một tên khổng lồ
lại gần, sau đó xuất hiện phía sau và đâm vào lưng hắn. Nữ thần Hecate nhảy múa
trong lễ cúng tế của mình, đốt cháy kẻ thù của họ với hai ngọn đuốc rực lửa.
Jason không thấy Hades, nhưng bất cứ khi nào một tên khổng lồ sẩy chân và ngã
xuống mặt đất mở ra và tên khổng lồ bị đớp lấy và nuốt chửng.
Percy đánh nhau
với hai tên khổng lồ sinh đôi, Otis và Ephialtes, trong khi chiến đấu bên cạnh
cậu một người đàn ông râu quai nón với một cây đinh ba và một chiếc áo sơ mi
Hawaii sặc sỡ. Hai tên khổng lồ sinh đôi sẩy chân. Đinh ba của Poseidon biến
thành một vòi cứu hỏa, và vị thần thổi bay tên khổng lồ ra khỏi Parthenon với một
vụ nổ siêu năng lượng trong hình dáng của những con ngựa hoang dã.
Piper có lẽ tạo
nên điểm ấn tượng nhất. Cô đấu kiếm với nữ khổng lồ Periboia, kiếm đấu kiếm. Mặc
dù thực tế là kẻ thù của cô lớn hơn cô gấp năm lần, Piper dường như đang hành động
theo cách của cô. Nữ thần Aphrodite lướt xung quanh họ trên một đám mây trắng
nhỏ, rải những cánh hoa hồng vào mắt tên nữ khổng lồ và khuyến khích Piper.
“Tuyệt vời, con yêu. Phải, tốt lắm. Đánh tiếp đi!”
Bất cứ lúc nào
Periboia cố gắng tấn công, những con bồ câu bay lên từ đâu đó và vỗ cánh vào mặt
tên nữ khổng lồ.
Về phần Leo, cậu
đang chạy trên boong tàu Argo II, bắn
đạn dược, thả những cái búa trên đầu những tên khổng lồ và xì hàn khố của
chúng. Phía sau cậu tại bánh lái, một người đàn ông râu rậm trong đồng phục
công nhân cơ khí đang mày mò với bảng điều khiển, giận dữ cố gắng giữ con tàu
trên cao.
Khung cảnh lạ nhất
là tên khổng lồ Thoon, kẻ đang bị thụi bằng dùi cui đến chết bởi ba bà già với
những cây gậy đồng – các nữ thần Số Mệnh, được trang bị cho trận chiến. Jason
quyết định không có gì trên thế giới đáng sợ hơn một nhóm những bà già dùng gậy.
Cậu chú ý tất cả
những thứ này, và một tá những cuộc hỗn chiến khác đang diễn ra, nhưng hầu hết
sự chú ý của cậu đặt lên kẻ thù phía trước cậu – Porphyrion, tên vua khổng lồ -
và lên vị thần chiến đấu cạnh Jason: Zeus.
Cha
mình,
Jason nghĩ trong sự hoài nghi.
Porphyrion không
cho cậu nhiều cơ hội để lưu giữ khoảnh khắc ấy. Tên khổng lồ dùng ngọn giáo của
hắn trong một cơn lốc của những cú thụi, đâm và chém. Đó là tất cả những gì
Jason có thể làm để sống sót.
Vẫn… sự hiện diện
của Zeus tạo cảm giác một sự yên lòng quen thuộc. Mặc dù Jason chưa bao giờ gặp
cha mình, cậu được gợi nhớ lại tất cả những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cậu
– chuyến dã ngoại sinh nhật cậu với Piper ở Rome; ngày Lupa đưa cậu đến Trại
Jupiter lần đầu tiên; trò trốn tìm của cậu với Thalia trong căn hộ của họ khi cậu
còn nhỏ; một buổi chiều bên bờ biển khi mẹ cậu ôm cậu lên, hôn cậu và chỉ cho cậu
thấy một cơn bão sắp tới. Đừng bao giờ sợ
một cơn bão sấm chớp, Jason. Đó là cha con, để con biết ông ấy yêu con.
Zeus có mùi của mưa mà gió tươi mát. Ông làm không khí bốc
cháy với năng lượng. Phía trên, tia chớp của ông xuất hiện như một cây quyền
trượng đồng dài một mét, nhọn hai đầu, với những cánh năng lượng kéo dài từ hai
bên để tạo nên một cái lao điện màu trắng. Ông chém vào đường đi của tên khổng
lồ và Porphyrion đổ sụp xuống cái ngai tạm bợ của hắn, thứ mà sụp đổ dưới sức nặng
của tên khổng lồ.
“Không có ngai cho ngươi,” Zeus gầm lên. “Không ở đây.
Không bao giờ.”
“Ngươi không thể
ngăn cản chúng ta!” tên khổng lồ. “Kết
thúc rồi! Mẹ Đất đã thức giấc!”
Để trả lời, Zeus làm nổ cái ngai thành gạch vụn. Tên vua
khổng lồ phóng về phía sau của đền thờ và Jason chạy theo hắn, cha cậu theo sát
cậu.
Họ đẩy lùi Porphyrion đến rìa của vách đá, toàn bộ Athens
hiện đại trải dài phía dưới. Sấm chớp đã làm tan chảy tất cả vũ khí trong tóc
tên khổng lồ. Đồng Celestial nấu chảy nhỏ giọt trên những bím tóc của hắn như
đường caramen. Da hắn bốc hơi và phồng rộp.
Porphyrion gầm gừ và giơ ngọn giáo của hắn lên. “Sự nghiệp
của ngươi đã bị mất, Zeus. Dù cho ngươi đánh bại ta, Mẹ Đất đơn giản sẽ đưa ta
lên lại!”
“Có lẽ sau đó,” Zeus nói, “ngươi không nên chết trong
vòng tay của Gaia. Jason, con trai ta…”
Jason chưa bao giờ cảm thấy tốt như thế, được nhận ra như thế, khi cha cậu gọi
tên cậu. Giống như mùa đông năm ngoài ở Trai Con Lai, khi trí nhớ của cậu bị
xóa đi và cuối cùng trở lại. Jason đột ngột hiểu ra một lớp khác của sự tồn tại
của cậu – một phần bản thân cậu đã bị mây mờ che phủ trước đây.
Bây giờ cậu không còn nghi ngờ: cậu là con trai của
Jupiter, vị thần của bầu trời. Cậu là con trai của cha cậu.
Jason tiến lên.
Porphyrion công kích dữ dội với ngọn giáo của hắn, nhưng
Jason cắt nó làm đôi với thanh kiếm của
cậu. Cậu tiến tới, đâm kiếm mình vào áo giáp tên khổng lồ, sau đó triệu hồi gió
và làm thổi bay Porphyrion khỏi rìa vách đá.
Khi tên khổng lồ ngã, la hét, Zeus chĩa tia chớp của
mình. Một đường vòng cung sức nóng trắng tinh khiết làm Pophyrion bốc hơi giữa
không trung. Tro của hắn chìm xuống trong một đám mây nhẹ nhàng, bụi phủ lên
trên ngọn những cây ô-liu trên sườn đồi của Acropolis.
Zeus quay sang Jason. Tia chớp của ông chập chờn tắt, và
Zeus nhét cây trượng đồng Celestial vào thắt lưng. Đôi mắt vị thần xám đầy bão
tố. Mái tóc muối tiêu và bộ râu của ông trông như những đám mây tầng. Jason cảm
thấy kì lạ khi chúa tể của vũ trụ, vua của Olympus, chỉ cao hơn cậu vài
xăng-ti-mét.
“Con trai ta.” Zeus siết chặt vai Jason. “Có rất nhiều điều
ta muốn nói với con…”
Vị thần trút một hơi thở nặng nề, làm không khí kêu tanh
tách và cái kính mới của cậu phủ sương. “Chao ôi, là vua của các vị thần, ta
không nên thể hiện sự yêu thích với các con ta. Khi chúng ta trở lại là những vị
thần Olympus, ta sẽ không thể tán dương con nhiều như con muốn, hoặc trao cho
con nhiều uy tín như con xứng đáng.”
“Con không muốn tán dương.” Giọng Jason rung lên. “Chỉ cần
một chút ít thời gian cùng nhau sẽ rất tuyệt. Ý con là, con thậm chí không biết
cha.”
Ánh nhìn của Zeus xa xăm như tầng ô-zôn. “Ta luôn bên cạnh
con, Jason. Ta đã quan sát sự tiến bộ của con với niềm tự hào, nhưng nó sẽ
không bao giờ có thể cho chúng ta để được…”
Ông xoắn ngón tay, như thể cố lôi ra những từ thích hợp từ
trong không khí. Gần gũi. Bình thường. Một
người cha và con trai thực sự. “Từ lúc sinh, con đã được dành riêng cho
Hera – để an ủi cơn thịnh nộ của bà ấy. Thậm chí tên con, Jason, là sự lựa chọn
của bà ấy. Con không đòi hỏi điều đó. Ta không muốn điều đó. Nhưng khi ta trao
con cho bà ấy… Ta không biết con sẽ trở thành một chàng trai tốt như thế này.
Chuyến hành trình của con đã tôi luyện con, làm con trở nên tử tế và vĩ đại. Dù
cho bất cứ chuyện gì xảy ra khi chúng ta trở lại Parthenon, biết rằng ta không bắt con chịu trách nhiệm. Con đã
chứng minh bản thân mình là một anh hùng thực sự.”
Biểu cảm của Jason là một mớ lộn xộn trong ngực cậu. “Ý
cha là gì… dù cho chuyện gì xảy ra?”
“Điều tồi tệ nhất chưa kết thúc,” Zeus cảnh báo. “Và ai
đó phải chịu trách nhiệm về điều đã xảy ra. Đi thôi.”