Thiên đường bình yên - Chương 16

16

Khi Katie dẫn Alex đi qua phòng khách nhỏ vào trong bếp thì trời chiều
hoàng hôn đã thành lục sắc.

“Em không biết anh thì sao, nhưng em sẽ uống một ly rượu đấy,” cô nói.

“Ý hay,” anh đồng ý. “Anh không biết chắc chúng ta sẽ có món gì, nên anh
mang tới cả vang trắng và vang đỏ. Em có thích loại nào hơn không?”

“Tùy anh chọn,” cô nói.

Trong bếp, cô dựa lưng vào quầy bếp, đứng vắt chân, trong lúc đó Alex vặn
cái mở vào nút chai. Lần đầu tiên, trông anh chừng như còn căng thẳng hơn cả
cô. Với một loạt động tác nhanh, anh m được chai vang trắng. Katie đặt mấy cái
ly xuống quầy bếp bên cạnh anh, nhận ra họ đang đứng gần nhau đến chừng nào.

“Anh
biết đáng lẽ anh nên nói điều này ngay từ khi đến đây mới phải, trông em đẹp
lắm.”

“Cảm ơn
anh,” cô nói.

Anh rót
ít rượu ra, rồi đặt cái chai qua bên và đưa cho cô một ly. Khi cô cầm ly rượu,
anh ngửi thấy hương dừa của sữa dưỡng thể cô dùng.

“Anh
nghĩ em sẽ thích loại rượu này. Ít nhất là anh mong thế.”

“Em
chắc mình sẽ thích,” cô nói, nâng ly lên. “Chúc mừng,” cô nói, chạm ly với anh.

Katie
nhấp một ngụm, cảm thấy vui sướng đến mê ly trước mọi thứ: dáng vẻ cũng như cảm
nhận của cô, vị của rượu, hương thơm vương vất của nước xốt mâm xôi, cách Alex
không rời mắt khỏi cô mà vẫn cố tỏ ra không quá lộ liễu.

“Anh có
muốn ngồi ngoài thềm không?” cô đề nghị.

Anh gật
đầu. Bên ngoài, họ mỗi người ngồi trên một chiếc xích đu. Trong không gian càng
lúc càng mát mẻ, lũ dế bắt đầu dạo điệp khúc quen thuộc, chào đón màn đêm đang
dần buông xuống.

Katie
nhấm nháp ly rượu, thưởng thức vị trái cây lưu lại trên lưỡi. “Hôm nay Kristen
và Josh thế nào?”

“Hai
đứa vui lắm.” Alex nhún vai. “Anh đưa chúng đi xem phim.”

“Nhưng
trời hôm nay đẹp thế kia mà.”

“Anh
biết. Nhưng thứ Hai là Ngày Chiến sĩ Trận vong nên anh nghĩ mấy bố con còn vài
ngày được ra ngoài nữa mà.”

“Ngày
Chiến sĩ Trận vong thì cửa hàng có mở không?”

“Mở
chứ. Đó là một trong những ngày bận nhất trong năm, vì ai cũng muốn đi chơi
biển vào ngày nghỉ. Có lẽ anh sẽ phải làm việc tới khoảng một giờ sáng.”

“Lẽ ra
em phải bảo em thấy tội nghiệp cho anh, nhưng em cũng có ca làm.”

“Biết
đâu bọn anh sẽ lại đến làm phiền em.”

“Anh có
làm phiền em gì đâu.” Cô nhìn anh chăm chú qua miệng ly. “Cả bọn trẻ cũng không
làm phiền em. Theo em nhớ thì anh đã phàn nàn về chất lượng phục vụ rồi.”
“Những gã già nua bọn anh vẫn thường thế mà,” anh tự trào.

Cô cuời
lớn rồi ngả người ra sau ghế. “Khi không làm việc, em thích ngồi ngoài này đọc
sách, ở đây yên tĩnh quá nhỉ? Đôi khi em thấy như thể em là người duy nhất ở
hàng dặm quanh đây vậy.”

“Em
chính là người duy nhất ở hàng dặm quanh đây. Em sống ở nông thôn mà.”

Cô tinh
nghịch vỗ vai anh. “Xem này. Hóa ra em rất thích ngôi nhà nhỏ của mình.”

“Em nên
thế. Dáng vẻ ngôi nhà đẹp hơn anh nghĩ đấy. Trông như nhà ở của gia đình vậy.”

“Đang
phấn đấu thôi,” cô nói. “Nó vẫn đang được thi công. Nhưng điều tuyệt vời nhất,
nó là của em và sẽ không ai lấy nó đi được.”

Anh
liền nhìn sang cô. Cô đang nhìn đăm đăm ra con đường rải sỏi, tới đồng cỏ xa
xa.

“Em không sao chứ?” anh hỏi.

Cô chần chừ một lát rồi mới trả
lời. “Em chỉ đang nghĩ là em rất vui khi có anh ở đây. Anh thậm chí không hiểu
về em.”

“Anh nghĩ anh hiểu em khá rõ

Katie không nói gì. Alex quan sát
khi cô cụp mắt xuống.

“Anh nghĩ anh hiểu em,” cô thì
thầm, “nhưng không phải đâu.”

Alex có cảm giác cô sợ phải nói
thêm điều gì. Trong yên lặng, anh nghe hiên thềm cót két khi anh đu đưa từ
trước ra sau. “Anh nói cho em điều anh nghĩ anh biết, rồi em nói vói anh xem
anh đúng hay sai nhé? Như thế được không?”

Cô gật đầu, môi cô khô lại. Khi
Alex cất tiếng, giọng anh dịu dàng.

“Anh nghĩ em rất thông minh, duyên
dáng, và em là người có trái tim nhân hậu. Anh biết rằng một khi em muốn em có
thể trông xinh đẹp hơn bất kỳ ai anh từng gặp. Em tự chủ, em có tính hài hưóc,
và em tỏ ra kiên nhẫn đáng kinh ngạc với bọn trẻ. Em đã đúng khi nghĩ rằng anh
không biết những chi tiết cụ thể về quá khứ của em, nhưng anh không biết rằng
chúng quan trọng tới vậy trừ phi em muốn kể cho anh nghe về chúng. Ai chẳng có
quá khứ, nhưng những thứ đó cũng chỉ thuộc về quá khứ mà thôi. Em có thể rút
kinh nghiệm từ nó, nhưng em không thể thay đổi nó. Vả chăng, anh chưa hề biết
con người đó. Con người mà anh vừa nhận ra là người anh muốn biết nhiều hơn
nữa.”

Khi anh nói, Katie thoáng mỉm cười.
“Anh khiến mọi điều nghe rất giản đơn,” cô nói.

“Có thể thế mà.”

Cô vặn vặn chân ly rượu, nghiền ngẫm
những lời anh nói. “Nhưng sẽ thế nào nếu quá khứ không phải là quá khó? Sẽ thế
nào nếu nó vẫn tiếp tục diễn ra?”

Alex vẫn nhìn cô chăm chú, níu giữ
ánh mắt cô. “Ý em là... sẽ ra sao nếu anh ta tìm thấy em?”

Katie nao núng. “Anh nói gì?”

“Em nghe rồi đấy,” anh nói. Anh giữ
giọng điềm tĩnh như đang nói chuyện bình thường, một điều anh học được từ hồi
còn làm cho CID. “Anh đoán là em đã từng kết hôn... và có thể anh ta đang tìm
kiếm

Katie cứng đờ người, đôi mắt cô mở
trừng trừng. Đột nhiên thấy khó thở, cô đứng bật dậy khỏi ghế, uống nốt ly
rượu. Cô lùi một bước khỏi Alex, nhìn trân trối, cảm thấy máu mặt rút cạn.

“Sao anh biết về em nhiều thế? Ai
đã bảo với anh?” cô hỏi gặng, đầu nổ tung, cố ráp nối mọi chuyện vào với nhau.
Không cách gì anh có thể biết được những điều đó. Không thể nào. Cô chưa từng
kể với ai.

Trừ Jo.

Ý nghĩ đó đủ khiến cô ngừng thở và
cô liếc nhìn sang căn nhà bên cạnh. Người hàng xóm, cô nghĩ, đã phản bội cô.
Người bạn ấy đã phản bội cô...

Khi tâm trí cô vận tốc lực, đầu
Alex cũng đang hoạt động như thế. Anh có thể thấy nỗi sợ trên gương mặt cô,
nhưng trước đây anh từng thấy vẻ mặt ấy rồi. Rất nhiều lần. Và anh biết đã đến
lúc chấm dứt trò vờn nhau nếu họ muốn có cơ hội tiến tới.

“Chẳng ai nói với anh cả,” anh trấn
an cô. “Nhưng phản ứng của em cho thấy rõ là anh đúng. Đó không phải là vấn đề
quan trọng. Anh đâu có biết người đó, Katie. Nếu em muốn kể với anh về quá khứ
của em, anh sẵn lòng lắng nghe và giúp hết cách có thể, nhưng anh sẽ không hỏi
em về điều đó. Còn nếu em không muốn kể với anh thì cũng không sao cả, bởi vì
anh nhắc lại - anh chưa bao giờ biết người đó. Hẳn em phải có lý do chính đáng
để giữ bí mật, và điều đó có nghĩa anh cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai biết. Dù
có chuyện gì xảy ra, hay không xảy ra, giữa chúng ta. Tiến lên và làm một trang
đời mới nếu em muốn, anh sẽ làm chỗ dựa cho em. Em có thể tin tưởng anh về điều
đó.”

Katie chăm chăm nhìn anh nói, đầu
óc rối bời, sợ hãi và bừng bừng giận dữ, nhưng vẫn nuốt lấy từng lời.

“Nhưng... làm sao anh biết?”

“Anh đã học cách để ý những điều
người khác không để ý,” anh nói tiếp. “Có một quãng đời đó là tất cả những gì
anh làm. Và em không phải người phụ nữ đầu tiên trong hoàn cảnh của em mà anh
từng gặp.

Cô vẫn nhìn anh chằm chằm, dần hiểu
ra mọi điều. “Khi anh còn tại ngũ,” cô kết luận.

Anh gật đầu, nhìn vào mắt cô. Cuối
cùng, anh đứng lên khỏi ghế và thận trọng bước một bước về phía cô. “Anh rót
cho em ly nữa nhé?”

Vẫn còn xáo trộn, cô không thể đáp
lời, nhưng khi anh với tay lấy cái ly của cô, cô để anh cầm nó. Cánh cửa hiên
thềm kêu ken két mở ra rồi đóng lại sau lưng anh, để cô lại một mình.

Cô bước về phía lan can, ý nghĩ hỗn
độn. Theo phản xạ, cô lại nghĩ tới chuyện đóng ba lô, lấy hộp cà phê đựng đầy
tiền và rời thị trấn này ngay khi có thể.

Nhưng khi đó thì sao? Nếu Alex đã đoán
ra sự thật chỉ từ việc quan sát cô, thì có nghĩa người khác cũng có thể đoán
ra, Và có thể, chỉ có thể thôi, họ sẽ không giống như Alex.

Phía sau lưng, cô nghe thấy cánh
cửa lại két mở. Alex bước ra thềm, đến đứng cạnh cô bên lan can. Anh để ly
trước mặt cô.

“Em đã nghĩ ra chưa?”

“Nghĩ ra điều gì?”

“Liệu có nên rời đây đến những nơi
chẳng ai hay biết ngay khi em có thể?”

Cô quay sang anh, gương mặt cô lộ
rõ vẻ kinh ngạc.

Anh giơ hai tay ra. “Em có thể nghĩ
gì được nữa chứ? Nhưng em biết đấy, anh tò mò chỉ vì anh thấy đói rối. Anh
không thích em bỏ đi trước khi chúng ta ăn đâu nhé.”

Mất một giây cô mới nhận ra anh
đang đùa, và dù mấy phút trước cô còn không tin được điều này có thể diễn ra,
cô thấy mình mỉm cười nhẹ nhõm.

“Chúng ta sẽ ăn tối,” cô nói.

“Còn ngày mai?”

Không trả lời thẳng câu hỏi, cô với
lấy ly rượu. “Em muốn biết làm cách nào anh biết.”

“Cũng không có gì to tát,” anh nói.
Anh nhắc đến vài điều trong những điều anh đã để ý thấy rồi cuối cúng lắc đầu.
“Đa số mọi người sẽ không kết hợp những điều ấy lại với nhau.”

Cô trầm ngâm nhìn chiều sâu của cái
ly. “Nhưng anh thì có.”

“Anh không cưỡng được. Kiểu như một
thói quen đã ăn sâu bám rễ ấy.”

Cô nghĩ về điều đó. “Thế có nghĩa
anh đã biết được thời gian rồi. Hoặc ít nhất đã nghi ngờ.”

“Ừ,” anh thú nhận.

“Đó là lý do vì sao anh không bao
giờ hỏi về quá khứ của em.”

“Ừ,” anh lại đáp.

“Và anh vẫn muốn hẹn hò với em?”

Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc. “Anh
đã muốn hẹn hò với em từ phút đầu gặp em. Chỉ có điều anh phải đợi cho đến khi
em sẵn lòng.”

Ánh nắng cuối cùng tàn phai cuối
chân trời, hoàng hôn buông xuống, chuyển bầu trời phẳng lặng không một gợn mây
sang màu tím nhạt. Họ đứng bên lan can, Alex ngắm nhìn ngọn gió nam nhẹ nhàng
thổi tung những lọn tóc ương bướng của cô. Da cô sáng màu đào; anh thấy ngực cô
khẽ phập phồng theo nhịp thở. Cô nhìn xa xăm, vẻ mặt khó đoán, và Alex thấy cổ
họng se lại khi trong lòng tự hỏi không biết cô đang nghĩ gì.

“Em chưa hề trả lời câu hỏi của
anh,” cuối cùng

Cô yên lặng một lúc rồi cuối cùng
nở một nụ cười e thẹn.

“Em nghĩ em sẽ ở lại Southport một
thời gian, nếu đó là điều anh đề nghị,” cô đáp.

Anh hít vào mùi thơm của cô. “Em
biết đấy, em có thể tin ở anh.”

Cô dựa vào người anh, cảm thấy sự
mạnh mẽ của anh khi anh vòng tay quanh người cô. “Em nghĩ em sẽ phải tin thôi,
đúng không?”

***

Mấy phút sau họ trở vào bếp. Katie
đặt ly rượu qua bên rồi bỏ món khai vị và món ớt ngọt nhồi vào lò. Vẫn còn
choáng váng vì đánh giá chính xác đến kinh ngạc của Alex về quá khứ của mình,
cô mừng vì còn có việc để làm khiến mình bận rộn. Thật khó mà hiểu nổi vì sao
anh vẫn muốn dành buổi tối này cho cô. Và quan trọng hơn, cô muốn ở bên anh một
tối. Sâu thẳm trong lòng, cô không chắc mình có xứng đáng được hạnh phúc hay
không, mà cô cũng không tin mình xứng đáng với một người có vẻ... bình thường.

Đó là bí mật nhơ nhuốc dính líu tới
quá khứ của cô. Không phải chuyện cô đã bị hành hạ mà là chuyện chẳng hiểu sao
cô cảm thấy mình đáng bị như thế vì chính mình đã để điều đó xảy ra. Ngay tận
bây giờ, nó vẫn khiến cô tủi hổ, và đôi lần cô cảm thấy mình xấu xí gớm ghiếc,
như thể những vết sẹo vốn ẩn kỹ bên trong bỗng lồ lộ ra trước mặt mọi người
vậy.

Nhưng ở đây vào lúc này, mọi chuyện
đã đỡ tệ hơn trước, vì không hiểu sao cô đoán rằng Alex hiểu được nỗi tủi hổ
của cô. Và anh cũng chấp nhận điều đó nữa.

Cô lấy nước xốt mâm xôi làm lúc
trước ra khỏi tủ lạnh và bắt đầu múc sang một cái nồi nhỏ để đun lại. Nước xốt
nhanh sôi, sau khi đặt nó sang bên, cô lấy pho mát Brie bọc thịt hun khói ra
khỏi lò, rưới nước xốt lên và mang món đó lại bàn. Như sực nhớ ra, cô liền lấy
ly rượu từ quầy bếp rồi lại bàn ngồi cùng Alex.

“Đây mới là khai vị thôi,” cô nói.
“Món ớt sẽ mất thời gian hơn một chú

Anh hơi nhoài người về phía chiếc
đĩa. “Mùi thơm tuyệt quá.”

Anh lấy một lát Brie vào đĩa của
mình rồi cắn một miếng. “Oa,” anh thốt lên.

Cô cười tươi. “Được chứ?”

“Ngon lắm. Em học làm món này ở đâu
vậy?”

“Có dạo em có anh bạn làm đầu bếp.
Anh ấy bảo em món này sẽ khiến ai cũng phải trầm trồ.”

Anh lấy nĩa xắn một miếng nữa. “Anh
mừng là em sẽ ở lại Southport,” anh nói. “Anh có thể tưởng tượng là mình sẽ
được ăn món này thường xuyên, dù anh có phải đổi mọi thứ trong cửa hàng để có
được điều đó.”

“Công thức không phức tạp lắm đâu.”

“Em chưa thấy anh nấu ăn rồi. Anh
nấu đồ cho bọn trẻ ngon lắm, nhưng ngoài mấy món đó ra thì mọi thứ càng lúc
càng tệ.”

Anh với lấy ly rượu và nhấp một
ngụm. “Anh nghĩ pho mát sẽ tuyệt hơn nếu đi kèm với vang đỏ đấy. Anh mở chai
nữa có sao không?”

“Không sao đâu.”

Anh bước tới quầy bếp mở chai vang
đỏ trong khi Katie đi lại tủ lấy ra thêm hai cái ly. Alex lần lượt rót rượu ra
rồi đưa một ly cho cô. Họ đang đứng sát đến mức có thể chạm vào nhau và Alex
phải cố cưỡng lại khao khát được kéo cô vào lòng rồi vòng tay quanh người cô.
Thay vào đó, anh hắng giọng.

“Anh muốn nói với em điều này,
nhưng anh không muốn em hiểu lầm đâu nhé.”

Cô nao núng. “Sao em không thích
cảm giác

“Anh chỉ muốn nói với em là anh đã
mong đợi tối nay biết chừng nào. Ý anh là... anh đã nghĩ về nó suốt cả tuần
đấy.”

“Sao em có thể hiểu lầm điều này
được?”

“Anh không biết nữa. Vì em là phụ
nữ chăng? Hay vì nói thế khiến anh nghe có vẻ tuyệt vọng quá mà phụ nữ thì
không thích đàn ông rơi vào tuyệt vọng?”

Lần đầu tiên trong buổi tối đó, cô
bật cười thoải mái. “Em không nghĩ anh rơi vào tuyệt vọng. Em có cảm giác đôi
khi anh hơi quá tải với công việc kinh doanh và bọn trẻ, nhưng đâu phải ngày
nào anh cũng gọi cho em.”

“Đó chỉ là vì em không có điện
thoại thôi. Nhưng dù sao, anh muốn em biết rằng nó rất có ý nghĩa với anh. Anh
không có nhiều kinh nghiệm trong những chuyện như thế

này đâu.”

“Ăn tối ấy à?”

“Hẹn hò. Lâu lắm rồi.”

Giống nhau rồi, cô tự nhủ. Nhưng dù
sao điều đó cũng khiến cô cảm thấy dễ chịu. “Thôi nào,” cô nói, chỉ vào món
khai vị. “Ăn nóng ngon hơn đấy.”

Ăn xong món khai vị, Katie đứng dậy
khỏi bàn và bước tới lò nướng. Cô liếc nhìn món ớt ngọt rồi quay sang rửa cái
nồi vừa dùng. Cô cho các nguyên liệu làm nước xốt tôm vào đun, rồi bắt đầu xào
tôm. Khi tôm chín, nước xốt cũng vừa sôi. Cô đặt lên đĩa mỗi người một quả ớt
ngọt nhồi rồi cho món chính vào. Sau đó, cô vặn nhỏ đèn rồi thắp ngọn nến đã
đặt sẵn giữa bàn. Mùi bơ, tỏi và ánh nến lung linh phản chiếu lên tường khiến
bức tường cũ cảm giác như mới.

Họ vừa ăn vừa trò chuyện một lúc,
bên ngoài, muôn vì sao đã hiện ra từ nơi ẩn náu. Alex tấm tắc khen mãi bữa ăn,
quả quyết rằng anh chưa từng được nếm những món ngon như thế. Khi nến cháy dần
hết và chai rượu đã cạn, Katie tiết lộ đôi chút về cuộc sống của cô thời nhỏ ở
Altoona. Dù giữ lại không kể với Jo toàn bộ câu chuyện về cha mẹ mình nhưng cô
lại kể cho Alex nghe sự thật không tô vẽ: những lần chuyển nhà liên tục, chứng
nghiện rượu của bố mẹ, chuyện cô phải tự lực cánh sinh kể từ khi mới tròn mười
tám tuổi. Alex giữ im lặng suốt buổi, lắng nghe mà không bình luận. Tuy vậy, cô
không chắc anh nghĩ gì về quá khứ của cô. Cuối cũng khi cô ngừng lời, cô thấy
lòng băn khoăn không biết có phải mình đã nói quá nhiều hay không. Nhưng đúng
lúc đó anh bỗng với tay qua bàn đặt lên đôi tay cô. Dù cô không thể nhìn thẳng
vào mắt anh, họ cứ nắm tay qua bàn, không ai chịu buông ra, như thể họ là những
người duy nhất còn lại trên thế gian.

“Có lẽ em nên bắt đầu dọn bếp,”
cuối cùng Katie lên tiếng, phá vỡ phút mê đắm. Cô đứng bật dậy khỏi bàn. Alex
nghe tiếng chân ghế của cô cọ lên sàn nhà, nhận ra rằng khoảnh khắc vừa rồi đã
vụt qua, anh chẳng muốn gì hơn được níu nó trở lại.

“Anh muốn em biết rằng tối nay anh
đã có khoảng thời gian tuyệt vời,” anh cất tiếng.

“Alex... em...”

Anh lắc đầu. “Em không phải nói gì
cả…”

Cô không để anh nói hết. “Em muốn
nói, được không?” Cô đứng cạnh bàn, mắt cô sáng lên một cảm xúc khó đoán định.
“Em cũng đã có một buổi tối tuyệt vời. Nhưng em biết chuyện này sẽ dẫn tới đâu,
và em không muốn làm anh bị tổn thương.” Cô thở sâu, lấy tinh thần cho mình
trước những lời sắp thốt ra. “Em không thể hứa hẹn điều gì. Em không thể nói
với anh ngày mai em sẽ đi đâu, chứ đừng nói gì tới một năm sau. Anh biết không,
lần đầu chạy trốn, em đã nghĩ mình có thể bỏ mọi thứ sau lưng để bắt đầu lại từ
đầu. Em sẽ sống cuộc sống của mình và chỉ cần vờ như chưa từng có chuyện gì xảy
ra. Nhưng làm sao em có thể làm thế đây? Anh nghĩ anh hiểu em, nhưng ngay chính
em còn không chắc liệu mình có hiểu mình không nữa. Và dù anh biết khá rõ về em
đi nữa thì cũng vẫn còn rất nhiều điều anh không biết.”

Alex thấy có gì đó vừa sụp đổ trong
anh. “Có phải em đang nói là em không muốn gặp lại anh nữa?”

“Không đâu.” Cô lắc đầu quầy quậy.
“Em nói tất cả điều này vì em rất muốn gặp anh và chính điều đó khiến em sợ hãi
vì sâu thẳm trong lòng em biết anh xứng đáng có một người tốt hơn. Anh xứng
đáng có một người ương tựa. Một người mà các con anh có thể dựa dẫm. Như em đã
nói đấy, còn rất nhiều điều anh chưa biết về em.”

“Những điều đó không quan trọng,”
Alex khăng khăng.

“Làm sao anh có thể nói thế?”

Trong khoảng yên lặng tiếp sau đó,
Alex nghe thấy tiếng tủ lạnh rì rầm. Qua cửa sổ, trăng đã lên treo lơ lủng trên
ngọn cây.

“Bởi vì anh hiểu anh,” cuối cùng
anh nói, nhận ra rằng anh đã yêu cô. Anh yêu Katie anh đã biết và cả Katie anh
chưa từng có cơ hội gặp gỡ. Anh đứng lên khỏi bàn, tiến lại gần cô.

“Alex... chuyện này không thể...”

“Katie,” anh thì thầm, và trong một
giây, cả hai cùng bất động. Cuối cùng Alex đặt một bàn tay lên hông cô và kéo
cô sát lại. Katie thở hắt ra, như thể vừa trút được gánh nặng bao năm, và khi
cô ngước nhìn anh, đột nhiên cô thấy thật dễ để nghĩ rằng mọi sợ hãi của mình
chỉ là vô nghĩa. Rằng anh vẫn sẽ yêu cô dù cô có kể gì với anh, và rằng anh là
kiểu đàn ông một khi đã yêu cô thì sẽ yêu cô mãi mãi.

Và đúng lúc đó cô nhận ra cô cũng
yêu anh.

Trước nhận thức ấy, cô bèn thả mình
vào vòng tay anh. Cô cảm thấy cơ thể họ hòa vào nhau khi anh đưa tay vuốt tóc
cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng mềm mại, không giống bất kỳ điều gì cô từng biết
trước đây, và cô ngạc nhiên quan sát trong khi anh nhắm mắt lại. Anh nghiêng
đầu, mặt họ sát vào nhau.

Cuối cùng môi họ chạm nhau, cô nếm
được vị rượu trên lưỡi anh. Cô phó mặc mình cho anh, để anh hôn lên má và cổ
cô, rồi cô ngả người ra sau, đê mê trong xúc cảm. Cô cảm nhận được đôi môi anh
ẩm ướt lướt trên da thịt mình, và cô vòng tay quanh cổ anh.

Đây đúng là cảm giác khi thật lòng
yêu ai đó, cô nghĩ và cũng được yêu lại, và cô có thể cảm thấy nước mắt đang
bắt đầu dâng lên. Cô chớp mắt, cố ngăn nước mắt lại, nhưng bất chợt dòng lệ
trào ra không ngăn nổi. Cô yêu anh và muốn anh, nhưng hơn thế, cô muốn yêu con
người thực của cô, với tất cả tì vết và bí mật trong cuộc đời. Cô muốn anh biết
sự thật trọn vẹn.

Họ hôn nhau hồi lâu trong bếp, cơ
thể áp chặt vào nhau, tay anh vuốt ve lưng và tóc cô. Cô run rẩy khi đôi má
nhám râu của anh cọ lên da. Khi anh lướt một ngón tay lên làn da trên cánh tay
cô, cô thấy một luồng máu nóng rần rật khắp cơ thể.

“Em muốn cùng anh, nhưng em không
thể,” cuối cùng cô thì thào, thầm mong anh sẽ không giận.

“Không sao,” anh nói khẽ. “Tối nay
không thể nào tuyệt vời hơn thế này nữa đâu.”

“Nhưng anh thất vọng.”

Anh gạt một lọn tóc khỏi mặt cô.
“Em không thể nào khiến anh thất vọng đâu em,” anh nói.

Cô nuốt khan, cố cầm nước mắt.

“Có một điều anh nên biết về em,”
cô thì thầm.

“Dù đó là gì thì anh tin mình cũng
sẽ chịu được.”

Cô lại dựa vào người anh.

“Tối nay em không thể ở bên anh,”
cô thì thầm, “cũng vì chính cái lý do khiến em không bao giờ có thể lấy anh.”
Cô thở dài. “Em đã có chồng.”

“Anh biết,” anh nói khẽ.

“Điều đó không khiến anh phiền lòng
sao?”

“Chuyện đó không hay lắm, nhưng tin
anh đi, anh cũng không hoàn hảo, nên có lẽ tốt nhất là chúng ta cứ đón nhận tất
cả chuyện này từng ngày một. Và khi em sẵn sàng, nếu có lúc nào đấy em sẽ sẵn
sàng, anh sẽ đợi.” Anh đưa tay vuốt má cô. “Anh yêu em, Katie. Chắc giờ em chưa
sẵn sàng nói những tiếng ấy, mà cũng có thể em sẽ chẳng bao giờ nói những tiếng
ấy, nhưng chẳng thay đổi cảm nhận của anh về em.”

“Alex...”

“Em không phải nói gì đâu,” anh
nói.

“Em giải thích được không?” cuối
cùng cô cất tiếng hỏi, bước lùi ra.

Anh không định che giấu nỗi tò mò.

“Em muốn nói với anh vài điều,” cô
nói. “Em muốn kể cho anh về em.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3