Lái buôn - Chương 7 - Phần 1

Chương 7

Sau khi rời khỏi Mộ
Thành và trở về trang, Vân Nông đưa tới một bàn rượu và thức ăn cho ba vị sát
thủ thiếu chút nữa đã bị nàng bỏ đói đến chết ở trong trang để dằn bụng, thuận
đường báo cho bọn họ biết những tin tức nàng vừa tìm hiểu được.

“Mộ Thanh Trì?”
Long Hạng nghe xong, vẻ mặt mờ mịt, “Làm sao lại chọc đến hắn?”

Nàng chỉ thẳng vào
Nghiêm Ngạn đang ngồi bên cạnh, “Chưởng môn phái Mộ Thành, là sư phụ tiền nhiệm
của huynh ấy.”

“… Từng có thù?” Long Hạng cẩn
thận nhìn thần sắc hoàn toàn khác thường của Nghiêm Ngạn.

“Hại huynh ấy cửa nát nhà tan,
ngươi nói xem có thù hay không?”

Hàn Băng do dự hỏi: “Ninh Lang
lại có quan hệ gì?”

“Con trai của Ninh Lang năm đó
phạm phải tội tử hình. Ninh Lạng vì muốn cứu con, bỏ ra một số tiền đến Mộ
Thành Phái mua cái mạng của Nghiêm Ngạn. Nhưng Nghiêm Ngạn may mắn chạy thoát,
cho nên Mộ Thành Phái lại bắt ấu đệ (em trai tuổi còn nhỏ) của Nghiêm Ngạn ra
để chịu hình thay.”

Đào Thất hiếm khi quản được cái
miệng, không mở miệng nói loạn giữa bầu không khí nghiêm túc này.

“Vậy Ninh Lang hắn sao lại còn…”
Đệ đệ của Nghiêm Ngạn chẳng phải đã bồi thường một mạng rồi đó sao?

“Mấy năm trước, con trai của Ninh
Lang đã chết trong tay Nghiêm Ngạn. Ninh Lang vì muốn báo thù, tính giết sạch
tất cả sát thủ trong giới sát thủ.”

Đào Thất buồn bực nhảy dựng khỏi
ghế, “Lão già đó dựa vào cái gì mà báo thù a?”

“Đúng vậy, quá vô sỉ!” Long Hạng
cùng chung mối thù, đập bàn đập ghế. Không ngờ Nghiêm Ngạn đã buông tha cho hắn
rồi mà Ninh Lang còn mặt dày mày dạn đi tìm Nghiêm Ngạn báo thù.

Hàn Băng cũng dùng tay đốt mặt
bàn, “Chuyện ngọc Côn Luân, chính là do Mộ Thành Phái cùng Ninh Lang liên thủ
giở trò quỷ?”

“Đúng vậy.” Vân Nông thanh thanh
cổ họng, “Bọn họ cùng nhau liên thủ, chính là muốn dùng ngọc Côn Luân bức các
ngươi đến đường cùng. Nếu có thể mượn tay giang hồ để trừ bỏ các ngươi là tốt
nhất.”

“Chuyện này đối với Mộ Thành phái
có lợi ích gì?” Hàn Băng chẳng mấy quan tâm đến chuyện của mấy môn phái.

“Nếu các ngươi phản kích, người
trong các đại môn phái cũng sẽ bị thương vong. Sau khi các đại môn phái bị đại
thương nguyên khí, tất nhiên Mộ Thành phái sẽ có cơ hội quật khởi.” Nàng thuận
đường nói ra ý đồ Tư Mã Chiêu của ai đó. “Mộ Thanh Trì sớm đã muốn làm cho Mộ
Thành phái trở thành môn phái lớn nhất Trung Nguyên.”

Hàn Băng nhếch khóe môi, “Thì ra
là thế.” Giết một hai tên chưởng môn nhân, chuyện này… Ồ, không phải quá khó
khăn.

“Trước mắt các ngươi đều bị vây
khốn ở đây, có thể đồng lòng hợp lực tất nhiên là không gì tốt hơn. Nếu tường
sụp, dù sao mọi người cũng sẽ bị đè chết.” Vân Nông không quên nhắc nhở bọn họ
đều đang ở trên cùng một chiếc thuyền.

Đào Thất vẫn là kẻ thiếu suy
nghĩ, “Có cần phải rủa chúng ta như vậy không a? Độc nhất là lòng dạ đàn bà…”

Không đợi Nghiêm Ngạn bắt tay đến
thanh nhuyễn kiếm dắt quanh hông, bên cạnh đã có hai đại chưởng, mười phần ăn ý
chụp xuống đầu Đào Thất.

Tiểu tử này lại muốn hại bọn họ
bị tăng tiền thuê nhà ư?

Long Hạng nghiêm sắc mặt, quay
qua thỉnh giáo nàng, “Ngươi có chủ ý gì không?”

Nàng cười tươi như hoa, nói: “Có
chứ, đem Băng Sương công tử của chúng ta đi tắm gội rồi đưa lên giường của giáo
chủ đại nhân. Nói không chừng giáo chủ đại nhân hả lòng hả dạ, các giáo đồ ma
giáo sẽ tôn sùng chúng ta như ân nhân vô thượng. Nếu không thể thay chúng ta xử
lý đám nhân sĩ võ lâm, bảo vệ tính mạng của chúng ta thì cũng có thể cho chúng
ta ở lại ma giáo, nơi nổi tiếng là ăn sung mặc sướng vô cùng.”

“Vậy đưa hắn đi đi.” Long Hạng
nói cho cùng vẫn là bất nghĩa chính từ nghiêm.

“Ừ…” Đào Thất cũng tận lực phụ
họa.

Hàn Băng không nói hai lời, rút
đao ra khỏi vỏ, nặng nề đặt thanh bảo đao sáng choang lên bàn.

“Ngươi còn có chủ ý gì khác hay
không?” Long Hạng vội vàng sửa miệng, “Không sưu!”

“Không sưu cũng có.” Thật ra nàng
cũng chỉ thấy không khí vừa rồi quá nghiêm trọng, cho nên mới nói đùa một chút
mà thôi.

Bốn vị sát thủ đang ngồi đều nín
thở chờ đợi. Vẻ mặt mỗi người đều cực kỳ giống bánh trôi đặt bên cạnh nồi, sẽ
bị người ta bỏ vào nước sôi bất cứ lúc nào.

“Ngươi, hãy sử dụng sắc đẹp của
ngươi.” Đầu tiên, Vân Nông nhìn Hàn Băng, sau đó lại quay đầu nhìn qua Long
Hạng, “Ngươi, phải lợi dụng bản sắc nam tử hán của ngươi.”

Đào Thất ngây thơ liền đặt câu
hỏi: “Có cái gì không giống sao?”

“Ừm, phân biệt cao thấp.” Vẻ mặt
nàng vẫn vô cùng nghiêm túc.

“A?”

Khi ba gã sát thủ đứng đầu bảng
phong sắc mặt biến sắc rõ rệt, Nghiêm Ngạn vội vàng đứng ra cứu nguy, cũng nhẹ
nhàng ở dưới gầm bàn nhéo vào lòng bàn tay của Vân Nông một cái.

“Khụ khụ, nàng ấy rất thích nói
đùa…” Không cần hại hắn bị bắt ở nhà đại khai sát giới.

Đáng tiếc, lần này Vân Nông thật
sự không phải chỉ là đùa giỡn với họ, “Ý của ta là, hãy đem bốn miếng ngọc
quyết của chúng ta tặng ra ngoài, mà các ngươi, chính là người đem tặng.”

“Ngươi từng nói thất phu vô tội
hoài bích có tội. Cho dù chúng ta tặng ngọc quyết ra ngoài, cũng không có ai
tin chúng ta không biết nơi cất giấu bảo tàng…” Mới bị nàng giáo dục xong, Đào
Thất đau khổ suy nghĩ tại sao nàng nói rồi lại thay lời như thế.

Long Hạng cũng không xem trọng,
“Trong tình huống bị toàn giang hồ đuổi giết, cho dù chúng ta muốn tặng, có ai
dám nhận chứ?” Vậy chẳng phải là không muốn sống nữa hay sao.

“Có hai người sẽ thu nhận đám
khoai lang phỏng tay này.” Vân Nông lại bình tĩnh nhìn bọn họ, lắc lắc ngón
tay.

“Ai?”

“Đương kim võ lâm minh chủ cùng
giáo chủ ma giáo.” Nàng đắc ý dào dạt, “Ta cũng không tin có người lại nảy sinh
hùng tâm báo tử, dám đến trước mặt hai người này kêu gào đoạt bảo.”

“…” Mệt nàng nghĩ ra.

Nghiêm Ngạn vốn tưởng rằng nàng
vẫn sẽ như trước kia, dựa vào chính mình để giải quyết chuyện này. Không ngờ
tới bây giờ nàng lại muốn dùng ngoại lực hỗ trợ?

“Vì sao lại đi tìm bọn họ?” Một
chính một tà, hai vị Đại Phật cùng Tà Thần này đều không phải là nơi dễ chọc.

“Vì hai tòa núi chống lưng này
thế lực đủ khổng lồ, không ai dám nhổ râu hùm, càng không ai dám nghi ngờ Ngọc
Quyết không có trên người bọn họ. Cho nên, chỉ cần ném Ngọc Quyết qua cho bọn
họ, còn không thể giải quyết hơn một nửa truy binh hay sao? Hơn nữa, hai người
này, căn bản không phải là đối tượng mà đám người trong giang hồ dám xuống
tay.”

“Đợi đã, hơn một nửa?” Hàn Băng
càng nghe càng cảm thấy không đúng.

Nàng nhún nhún vai, “Luôn luôn
không tin người thôi.”

“Vậy một nửa còn lại thì phải làm
thế nào?” Không phải kêu bọn hắn từ từ xử lý đấy chứ?

“Không làm gì cả, giải quyết bọn
họ là được.”

“Có phải là ngươi đánh giá chúng
ta quá cao rồi không?” Long Hạng rất muốn xách nàng ném ra ngoài trời gió lạnh.

Vân Nông từ từ thắp một ngọn đèn
khác, “Đương nhiên không phải kêu các ngươi cố sức tự tay giải quyết, chúng ta
tìm một người đến làm là được rồi.”

“Có người chịu làm sao?”

“Đến lúc đó, minh chủ đại nhân và
giáo chủ đại nhân sẽ nghĩ cách.” Tông Trạch xem xét đến vấn đề trật tự cùng hòa
bình của võ lâm, đến lúc đó không muốn ra tay cũng không được. Còn về Hướng Vân
Thâm… cái này còn phải xem tâm tình của hắn tốt hay xấu, và mị lực của ai đó có
đủ lớn hay không nữa.

Mọi người nhìn nàng, “Vậy…”

Nàng lấy ra một cái túi thêu tinh
xảo đưa cho Long Hạng, “Ngươi đi tìm võ lâm minh chủ, giao hai khối Ngọc Quyết
này cho hắn.”

“Chỉ một mình ta đi?” Long Hạng trừng lớn mắt. Có phải nàng
đã quên rồi không, mới thời gian trước Tông Trạch còn bám riết lấy hắn đòi đánh
đòi tranh mà?

“Tông Trạch sẽ không ăn ngươi đâu mà lo.” Tông Trạch còn
chiếm vị trí minh chủ, ắt ngại mất mặt. Long Hạng không muốn ra tay, chẳng lẽ
Tông Trạch lại kề kiếm lên cổ buộc hắn xuất chiêu sao?

Long Hạng vẫn lẩm bẩm, “Tốt nhất là…”

“Ngươi đem hai khối ngọc quyết này giao cho chủ ma giáo.” Vân
Nông lại đem một túi thêu khác giao cho Hàn Băng, trên mặt hắn đang viết rõ
ràng ‘Đại gia ta mặc kệ’.

Hắn cười lạnh, “Hướng Vân Thâm cũng sẽ không ăn ta?” Nàng quên
hắn vì sao lại phải váo trốn trong này à?

Ách, chuyện này thì…

Muốn giáo chủ đại nhân không động khẩu cũng không động thủ
với khối thịt thơm ngào ngạt này, quả thật hơi ép buộc.

“Cho nên ngươi nhớ rõ, mang theo Nghiêm Ngạn làm bảo tiêu.”
Vân Nông bổ sung, kéo cánh tay Nghiêm Ngạn qua làm như cam đoan, “Nhớ kỹ, ngươi
phải ra mặt mới có cơ hội nhìn thấy giáo chủ đại nhân.” Nếu không làm như vậy,
tổng đàn ma giáo đâu phải người bình thường muốn đến là đến được? Chứ đừng nói
là muốn Hướng Vân Thâm nhận lấy hai khối ngọc quyết này.

Đào Thất chỉ vào chính mình, người duy nhất chưa nhận được
nhiệm vụ gì, “Ta thì sao?”

“Ngươi phụ trách đi một vòng giang hồ rải tin tức.” Vân Nông
quyết định giao cho cái tên lưỡi dài này công tác thích hợp nhất. “Ta sẽ giúp
ngươi chuẩn bị tốt công cụ dịch dung. Ngươi không cần lo lắng sẽ bị nhận ra.”
Chỉ cần lời đồn võ lâm minh chủ cùng giáo chủ ma giáo có trong tay ngọc quyết
được khuếch tán rộng rãi, đám người truy bảo còn không chuyển lực chú ý hay
sao?

“Ờ.”

Đại khái dặn dò đã xong, Vân Nông lười biếng vặn thái lưng. Ở
đây ngoại trừ nàng cùng Đào Thất ra, ba vị khác bị chỉ tên bắt đi tìm tòi đầm
rồng hang hổ, một chút thoải mái cũng không tìm thấy.

“Còn có cái gì chưa rõ sao?” Sao tất cả đều giống như không
có tiền trả tiền thuê nhà thế kia?

Long Hạng nhíu mi, “Ngươi cam đoan rằng sau khi làm như vậy,
chúng ta sẽ không sao ư?”

“Đương nhiên không phải. Đây chỉ mới là mở đầu thôi. Xong
chuyện này còn có công tác tiếp theo.”

“Còn có công tác gì nữa?”

“Nhổ cỏ tận gốc.” Nàng chưa từng muốn buông tha cho hai con
cá lớn, “Cần phải làm cho hai vị chủ sử phía sau màn kia, sau này không có cách
nào động đến các ngươi được nữa.” Chịu khổ một lần để vui sướng cả đời chính là
phương pháp tốt nhất, phải làm cho bọn họ rốt cuộc không còn động đậy được tâm
tư kia nữa.

“Ngươi khẳng định kế sách này sẽ thành công?” Hàn ý đầy mặt,
Hàn Băng cứ nghĩ đến lần trước vất vả lắm mình mới thoát khỏi tổng đàn ma giáo,
căn bản là không còn muốn đặt chân lên cái địa phương đó nữa.

Nàng mỉm cười cổ vũ bọn họ. “Thành sự tại nhân, dù sao cũng
phải thử mới biết.”

Bốn gã sát thủ trong đại sảnh trầm mặc một hồi lâu. Ngay khi
Vân Nông đang lo lắng bọn họ sẽ không đi mạo hiểm thì Nghiêm Ngạn rốt cuộc lên
tiếng trước.

“Ta làm.” Coi như đến tham quan
ma giáo đi.

Long Hạng đập tay xuống bàn, “Đi,
theo ý ngươi!”

“Vậy khi nào chúng ta xuất phát?”
Liên tục bị nhốt bỏ đói ở trong trang mấy ngày, Đào Thất khẩn trương muốn trở
lại nhân gian hưởng thụ khói lửa mỹ thực.

“Ngày mai.” Nàng trả lời rất
nhanh.

Đuổi sao?

“Đêm nay chúng ta ăn một bữa no
nê đi. Ta xuống bếp đây, nhớ rõ đến lúc đó uống thêm mấy chén nhé.” Vân Nông
nhìn sắc trời bên ngoài cũng sắp tối rồi, nàng lôi kéo ống tay áo Nghiêm Ngạn.
Hắn hiểu ý, đứng dậy chuẩn bị cùng đi xuống bếp hỗ trợ.

Vì bữa tiệc chia tay này, Vân Nông
quả thật tốn nhiều công phu. Nàng dùng gần hết phân nửa số nguyên liệu nấu ăn
mà nàng mới cùng Nghiêm Ngạn mua về, nhằm thỏa mãn các vị khách trọ đã lâu
không được nếm sơn trân hải vị, cũng làm cho tòa trang lạnh lẽo đã lâu, lại còn
bị phủ tuyết ban đêm có thêm phần ấm áp hòa thuận, men say vui vẻ.

Khi chậu than tràn đầy đã cháy
sạch, Đào Thất có tửu lượng cực kém lại uống rượu. Lúc này, hắn không lủi lên
nóc nhà hô to gọi nhỏ thì cũng ôm Long hạng cởi ra một chiếc hài cũ, thì thào
kể lể một đống chuyện tình, cũng không biết đến tột cùng là hắn muốn nói cùng
ai.

Hàn Băng không dám uống nhiều.
Đến khi cảm thấy mệt mỏi, vốn tính trở về khách viện nghỉ tạm, nhưng hắn còn
chưa ra đến cửa đã bị Vân Nông ngăn lại. Hắn cúi đầu nhìn, nàng đang cầm một
cái hộp gỗ. Trong hộp, hai viên Đại Hoàn Đan giá trị ngàn lượng đang nằm chễm chệ.

“Nội thương của ngươi mặc dù đã
lành, nhưng vì muốn vững chắc một chút, vẫn nên nhận lấy đi.” Nếu lỡ cùng Hướng
Vân Thâm nói chuyện không hợp, chỉ trông cậy vào một mình Nghiêm Ngạn thì không
biết có đủ hay không, cho nên sự trợ lực của hắn là không thể thiếu.

Hàn Băng theo bản năng, lập tức
sờ vào túi tiền trên người.

“Không thu tiền của ngươi đâu.”
Nàng nhét hộp gỗ vào lòng bàn tay hắn, “Thay ta chăm sóc Nghiêm Ngạn là được
rồi.”

Nhìn nàng lo lắng biểu đạt tình
cảm, Hàn Băng cũng không nói nhiều, chỉ gật gật đầu.

“Ta đâu ta đâu? Ta có hay không?”
Long Hạng đang kéo biểu đệ nhà mình trở về khách viện, trông thấy vậy cũng xán
lại.

Hàn Băng đẩy hắn ra, “Ngươi không
chết được.” Tới gặp Tông Trạch còn có thể nói đạo lý, sao giống với cái tên
Hướng Vân Thâm tâm tình là âm là dương cũng không biết chừng kia được?

Lục tục đuổi hết đám khách trọ về
khách viện xong, Nghiêm Ngạn trở về phòng liền im lặng ngồi ở bên giường, nhìn
Vân Nông đi tới đi lui trong phòng thay hắn thu dọn đồ đặc, sợ sẽ quên thiếu
thứ gì.

“Tiểu Nông, tay nải này nàng đã
kiểm tra ba lần rồi.” Sau khi đợi hơn nửa ngày, hắn nhìn không được, rốt cuộc
đè tay nàng xuống.

“Thiếp lo lắng…” Luôn luôn che
giấu trước mặt người khác, giờ phút này dưới ánh sáng của ngọn đèn chiếu rọi,
vẻ mặt đầy lo lắng của nàng rốt cuộc đã không thể che dấu.

“Được rồi, kinh nghiệm đi đường
của ta còn nhiều hơn nàng.” Nghiêm Ngạn quẳng tay nải lên bàn, lôi kéo nàng đi
đến bên giường để nàng ngồi lên đùi hắn, “Tính lộ trình thì khoảng một tháng
sau ta sẽ trở về. Nàng cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ là được rồi.”

Vân Nông trầm mặc tựa vào lòng
hắn, nhìn chăm chú vào ánh nến trên bàn một hồi mới nói ra nỗi sầu lo nàng đã
giấu dưới đáy lòng bấy lâu.

“Thật ra… Thiếp không biết Hướng
Vân Thâm là người như thế nào. Tin tức của hắn quá khó thăm dò.” Trên giang hồ
mọi người đều biết võ công của Hướng Vân Thâm cùng Tông Trạch ngang nhau. Nhưng
thực tế như thế nào thì không ai biết cả. Hơn nữa, Hàn Băng đã từng nói, Hướng Vân
Thâm chính là một tên điên…

“Cho nên, thiếp không dám chắc…”

Hắn trấn an, hôn lên đôi mắt
nàng, “Ta cùng Hàn Băng sẽ chú ý cẩn thận.”

“Chàng không được để thiếp phòng
không chiếc bóng quá lâu đấy.” Cứ cảm thấy lần này đánh cược quá lớn, nàng khẩn
trương túm chặt lấy vạt áo hắn không buông.

“Ta sẽ nhanh chóng trở về.” Nhiều
năm qua chuyện hắn vất vả cần cù luyện bí tịch cũng không phải là giả.

“Tuyệt đối không thể bị thương…”
Nàng nói nói xong, lại muốn đi lấy thêm hai bình kim sang dược bỏ vào tay nải
cho hắn.

Nghiêm Ngạn giữ nàng ngồi lại,
“Được rồi mà.”

Trong lúc nhất thời, bao nhiêu
lời muốn dặn dò nhưng nàng lại mê muội không nhớ nổi bao nhiêu. Nàng chỉ đành
vùi đầu vào lòng hắn, hai tay vòng qua tấm lưng rộng lớn của hắn, dùng sức túm
chặt lấy áo hắn. Sau đó rầu rĩ nói: “Nếu quả thật không thể nói chuyện bình
thường với Hướng Vân Thâm, nhớ phải truyền tin cho thiếp biết…”

“Yên tâm, nàng sẽ không có cơ hội
đích tay ra tay đâu.” Hắn buồn cười nhìn nàng. Bộ dáng trước mặt người khác của
nàng lúc này tất cả đều biến mất, chỉ còn lại là tiểu cô nương sợ hãi trước
kia, cứ vùi đầu vào lòng hắn cầu được an tâm mà thôi.

“Chàng...”

“Hãy tin ta.” Hắn không cho nàng
nói thêm gì nữa, nâng khuôn mặt nàng lên, “Không nhớ sao? Ta là nam nhân đã lập
gia đình.” Hắn đã cố gắng biết bao mới có thể đi đến ngày hôm nay. Dù thế nào
hắn cũng sẽ không buông tay.

Nhìn chăm chú vào đôi mắt trong
suốt của Nghiêm Ngạn, Vân Nông cảm thấy tuyết lạnh đều đã bị hòa tan trong đáy
mắt lo lắng ấy. Hắn vẫn giống như trước đây, không hề nói những lời hứa hẹn hoa
mỹ với nàng, nhưng mỗi lời nói ra đều sẽ làm được.

“Ừm, thiếp chờ chàng trở về.”

Gió núi thừa lúc đêm khuya thổi
ập đến làm cho thế tuyết ngoài cửa sổ càng gào thét mãnh liệt. Tuy nàng vẫn
chẳng thích gì mưa tuyết, cũng rất chán ghét tiếng gió loại này cứ bắt nàng nhớ
đến chuyện xưa, nhưng đêm nay, lần đầu tiên nàng cảm thấy tuyết đêm phá lệ an
toàn, ngăn cách nàng với gió sương ngày mai nàng sắp phải đói mặt.

Vùi trong lồng ngực Nghiêm Ngạn,
cảm nhận hơi ấm cơ thể quen thuộc áp lên hai gò má mình, Vân Nông nhắm mắt lại,
cẩn thận lắng nghe. Ngoại trừ tiếng tim đập rất có quy luật của Nghiêm Ngạn,
nàng phát hiện, thì ra tiếng tuyết cũng có thể triền miên êm tai đến vậy.

***

Tuyết hôm nay rất lớn, tán loạn
như những chiếc lông ngỗng. Long Hạng đứng trước tòa nhà xa hoa của võ lâm minh
chủ, không nói gì mà chỉ ngẩng đầu chiêm ngưỡng tấm bài khu treo trên cổng
chính.

Phong tư yểu điệu?

Đây là chữ cho vị cao nhân ấy tự
đề sao?

Rốt cuộc là tượng trưng cho kiếm
pháp của Tông Trạch hay tượng trưng cho con người của hắn? Rõ ràng Tông Trạch
là kẻ võ si, căn bản không có lấy một nửa mỹ mạo như Hàn Băng.

Khi tuyết rơi đã sắp biến Long
Hạng thành một tên người tuyết, hạ nhân trong phủ mới tiến ra thông báo với
hắn. Cho dù tuyết rất lớn và khách đến thăm rất đông, cuối cùng Tông Trạch vẫn
chịu tiếp kiến một tiểu nhân vật trong giang hồ như hắn.

Phủi đi những bông tuyết rơi đầy
trên đầu, Long Hạng đi vào thư phòng gặp Tông Trạch. Sau khi hàn huyên mấy câu,
Long Hạng vẫn giữ tác phong làm việc sảng khoái của mình, dâng lên túi thêu của
Vân Nông. Tông Trạch khó hiểu mở nó ra, rất bất ngờ khi nhìn thấy hai khối ngọc
quyết đã làm cho toàn bộ nhân sĩ giang hồ đổ xô đi tìm gần như muốn phát điên.

Long Hạng lại đưa cho hắn một phong thư.

Sau khi đọc nội dung trong thư, Tông Trạch vốn phong độ đầy
mình nhất thời biến sắc. Đôi con ngươi đen nhánh chấn động kịch liệt.

“… Đây là?”

“Muội muội nhà ta muốn ta đưa nó cho ngươi.” Chỉ phụ trách
chuyển giao, Long Hạng cũng nhận thấy được tinh thần của hắn không giống như lần
trước, “Nàng nói ngươi xem xong sẽ hiểu.”

Bây giờ bắt đầu hiểu được…

Lần trước sau khi từ biệt ở thanh lâu, hắn nhanh chóng ngầm
phái người đi tìm số người mà hắn đã giết lầm ngày trước. Nhưng tìm hồi lâu,
vẫn không tìm thấy bọn họ. Hắn vốn đang suy nghĩ, nếu còn không tìm thấy, đợi
thời tiết tốt hơn một chút hắn sẽ đích thân xuất phát đi tìm.

Tuy nói sai lầm của hắn là một đi không trở lại, nhưng ít
nhất hắn vẫn muốn nói lời xin lỗi và tiến hành bồi thường, đồng thời thắp vài
nén hương cho những người đó…

“Xin hãy thay ta nói lời cảm tạ muội muội.” Hắn xếp lá thư
lại, ngẩng đầu nhìn Long Hạng, mỉm cười cảm kích.

Long Hạng vẫy vẫy tay, “Không cần cảm tạ, nàng còn muốn ta
nhắn nhủ một câu.”

“Câu gì?”

“Nếu ngươi thật lòng lấy thiên hạ là nhiệm vụ của mình, gánh
vác công nghĩa võ lâm, vậy hãy nhận lấy hai khối ngọc quyết này đi.”

Lấy thiên hạ là nhiệm vụ của mình?

Những năm gần đây được lên làm võ lâm minh chủ, sau khi trải
qua rất nhiều chuyện, cũng biết lòng người rất phức tạp, hắn đã bắt đầu hoài
nghi, cho tới nay, tín ngưỡng công lý chính nghĩa của hắn có đúng là không gì
phá nổi như mặt ngoài hay không? Hay nó căn bản chỉ là kiến trúc trong ảo tưởng
của mọi người? Trong chốn võ lâm này, người chân chính tình nguyện hành hiệp
trượng nghĩa, vô cùng hiếm có. Mỗi người đều nóng vội giao tranh, không phải vì
mỹ danh quyền thế thì cũng vì tiền tài.

Không quen nhìn thấy bộ dạng ủ rũ này của Tông Trạch, Long
Hạng rất muốn tiến lên vỗ vai hắn, nhưng ngại vì giữa hai người không mấy giao
tình, lại ngượng ngùng không làm.

“Này này, tỉnh lại đi, ngươi là minh chủ đại nhân đó. Thế này
thật không giống ngươi chút nào.” Hắn sẽ không vì một lần giết lầm mà áy náy
lâu như vậy đấy chứ? Vân Nông cũng đã nói việc này hắn thật sự không biết, cũng
chỉ là bất đắc dĩ thôi mà.

Tông Trạch tò mò hỏi: “Ta nên thế nào?”

“Cao thượng đứng ở nơi cao nhất quan sát chúng sinh. Mỗi lần
gặp đều bày ra dáng vẻ đức hạnh không ai bì nổi!” Long Hạng nắm một tay thành
quyền, không chút nghĩ ngợi liền lớn tiếng đáp.

“Phốc...”

“Ta có nói sai ư, bằng không vì sao ngươi lại muốn tìm ta tỷ
thí?” Long Hạng ngắm nghía hàng chân mày cuối cùng đã xua đi vẻ lo lắng của
hắn, cảm thấy khuôn mặt kia giông như trở nên niềm nở hơn, không còn lạnh băng
như trước nữa.

“Sở dĩ ta muốn tìm ngươi tỷ thí là vì...”

Long Hạng giơ hai tay lên, “Ta biết, ta hiểu được. Ngươi
không cần phải giải thích đâu.”

“Ngươi hiểu được cái gì?” Tông Trạch ngược lại rất bất ngờ.

“Sở dĩ ngươi muốn tìm ta luận võ, đó là bởi vì đã gần như
đánh lần thiên vô địch thủ, ngươi cô độc a! Tịch mịch như tuyết a! Rất muốn tìm
được một trận chiến khiến ngươi nhiệt huyết sôi trào a! Ngươi bị vây trên địa
vị cao thượng, đau khổ vì tìm không thấy một đối thủ ra dáng, ngươi sắp buồn
bực đến nỗi cải danh minh chủ, chỉ cầu bị đánh bại!”

Tông Trạch buồn cười hỏi: “Đây cũng là muội tử của ngươi
nói?”

“Là nàng nói.” Hắn bĩu môi, cứ cảm thấy về phương diện nhìn
người thì ma trảo của Vân Nông quả thật là thần chuẩn, rất ít khi giết lầm hoặc
buông tha.

“Nàng ấy quả thật rất hiểu ta.” Nghe hắn nói như vậy, Tông
Trạch không khỏi cảm khái.

“Còn không?”

Quản gia vẫn lặng lẽ đứng ngoài thư phòng, lại lên tiếng nhắc
nhở Tông Trạch thời gian đã muộn, hắn còn phải tiếp kiến một nhóm võ lâm đồng
đạo cố ý tới gặp.

Sau khi xua tay cho quản gia lui ra, tâm tình của Tông Trạch
rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu.

“Thật muốn ta nhận lấy hai khối ngọc quyết này?” Toàn giang
hồ sở dĩ làm ầm ĩ lên giống như một nồi cháo nóng sôi cuồn cuộn, nhưng tất cả
đều quy công cho món đồ chơi này, chẳng lẽ hắn không hề tham tài?

Báo cáo nội dung xấu