Khách qua đường vội vã (Tập 1) - Chương 09 - Phần 1

Chương
9

Lúc
Thẩm An Nhược gọi điện cho Trình Thiếu Thần, anh hơi bất ngờ, vì cô rất ít khi
tìm anh trong giờ làm việc như thế này.

“Hình
như em để quên chìa khóa ở chỗ anh, cái mà ở trên có móc một con cá nhỏ ấy. Anh
nhìn thấy nó không? Khi nào về nhà nhớ tìm giúp em nhé.”

“Anh
cũng không rõ. Anh không rảnh, em tự qua tìm đi.” Trình Thiếu Thần có
vẻ không vui lắm.

Thật
là chẳng gallant gì cả, đến chuyện nhỏ như thế mà cũng không thèm giúp, Thẩm An
Nhược nghĩ thầm, đến lúc tan làm lại vội vã bắt xe hơn một tiếng mới tới nơi.
Đây là chiếc chìa khóa phụ của công ty, bình thường chẳng dùng vào việc gì, mãi
cho tới hôm nay cần dùng thì lại chẳng thấy đâu, cô phân vân không biết tuần
trước ở nhà anh lúc dốc ngược túi tìm đồ có rơi ra không.

Trong
phòng tối om, anh có lẽ ăn tối bên ngoài rồi mới về nhà, mà cũng có thể sẽ
chẳng về. Thẩm An Nhược bật đèn lên, nhìn thấy chiếc chìa khóa được đặt ngay
trên tủ cạnh cửa chính. Cô nhặt chìa khóa định đi ngay nhưng rồi bỗng nhiên
sinh nghi, bèn thay dép đi trong nhà rồi vào trong. Căn hộ với không gian mở
này dù hoàn toàn không có vách ngăn nhưng giờ đây dưới ánh đèn mờ mờ lại giống
như mê cung, chẳng mấy chốc khiến cô hoa mắt. Cô bước vào phòng ngủ, quả nhiên
không ngoài dự liệu, trên giường có bóng người lờ mờ, cô bước tới khẽ vén chăn
lên, thấy Trình Thiếu Thần quần áo cũng chưa cởi, đến cả cà vạt cũng không thèm
tháo, đang nằm ngủ say sưa trong chăn. Cô thận trọng đặt tay lên trán anh, nóng
quá.

Thẩm
An Nhược lay Trình Thiếu Thần dậy làm anh gắt um lên.

“Đừng
chạm vào anh.” Anh hất tay cô ra, trùm chăn quá đầu tiếp tục ngủ.

“Anh
ốm sao không nói với em một câu?Anh đã đi khám chưa? Ít ra thì cũng phải
gọi cô Trương qua chăm sóc anh chứ.” Con người này thật quá cố chấp.

“Anh
không ốm, em mới là người ốm.”

“Anh chưa ăn cơm à? Muốn ăn chút gì không?” Thẩm An Nhược dịu dàng hỏi.

“Anh
không đói, không phải lo cho anh.”

“Em
đưa anh đi bệnh viện nhé?”

“Anh
không đi, em đi đi.”

Đối
với người đang ốm không được hẹp hòi nhỏ nhen, Thẩm An Nhược lại là cô gái có
giáo dục, vừa dịu dàng vừa nhân hậu, vì thế chỉ có thể lờ đi thái độ gắt gỏng
của anh đối với mình.

Người
này lúc đang ốm thật sự không thể thuyết phục được, lúc cô giúp anh cởi quần áo
chỉ gặp phải sự phản kháng không đáng kể, khi cô đưa thuốc cho anh uống, dỗ
dành thế nào cũng không được, cuối cùng vẫn phải dùng thìa để cạy miệng anh ra,
nước tràn ra khắp nơi. Lúc cô trông trẻ hộ người khác cũng chưa bao giờ vất vả
như thế này, đánh không được mà mắng cũng không xong, anh còn khó chiều hơn cả
trẻ con, làm cả người cô ướt đẫm mồ hôi.

May
thay, anh lăn qua lăn lại một lúc, cuối cùng cũng chịu ngủ. Thẩm An Nhược đắp
lại chăn cho anh rồi ngồi xuống bên cạnh cắn móng tay, ngây người nhìn anh,
những lúc cô bối rối không biết phải làm sao thường cắn móng tay vô thức như
thế.

Ai
đó đã nói, đàn ông lúc ngủ và lúc ốm dễ bộc lộ bản năng của mình nhất. Nếu
câu nói này đúng thì người đàn ông trước mặt cô dù ngày thường luôn tỏ ra thông
minh, trầm tĩnh, nhưng bản tính vẫn luôn là một đứa trẻ.


chưa ăn tối, vì thế đành tìm mì ăn liền ăn tạm rồi nấu cho anh một ít cháo chờ
anh tỉnh dậy rồi ăn. Tối hôm đó Thẩm An Nhược có hẹn với đồng nghiệp, cô ngồi ở
mép giường, thấy nhiệt kế đã dần dần trở về mức nhiệt bình thường, bèn để lại
một mẩu giấy trên đầu giường nói trong bếp có cháo, dặn đi dặn lại anh phải
uống thuốc đúng giờ hoặc đi bệnh viện, sau cùng mới xách túi chuẩn bị ra về. Cô
đã bước ra tới cửa, cuối cùng lại thấy không nhẫn tâm để anh ở một mình nên ở
lại, gọi điện hủy hẹn với đồng nghiệp xong cũng thay quần áo, ngồi ở phòng
khách xem kênh giải trí buổi tối, chỉnh cho âm thanh thật nhỏ, cứ nửa tiếng lại
vào kiểm tra nhiệt độ cơ thể anh, trong lòng cảm thấy thật buồn cười, đã nghĩ
rằng sắp chia tay đến nơi rồi, vậy mà lại như thế này, cô cũng chẳng bao giờ
định lấy lòng anh, vậy mà giờ lại quấn lấy anh như vậy.

Ôi,
chẳng biết phải làm sao, có lẽ là bản tính lương thiện trời cho, vốn đã đồng
cảm với những sinh vật yếu đuối, mặc dù cô không thích vật nuôi nhưng mỗi khi
nhìn thấy mèo hoang lang thang trên phố là cô không cầm lòng nổi, huống hồ là
người thân với mình. Ban ngày còn mạnh mẽ là thế, đêm xuống lại yếu đuối đến
đáng thương, cô làm sao có thể rời đi, như thế thật quá vô nhân đạo. Nghĩ đến
đó, cô bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Trong
căn hộ của anh chỉ có độc một chiếc giường, Thẩm An Nhược đành phải nằm xuống
cạnh anh. Anh trở mình liên tục làm cô ngủ cũng không yên, chốc chốc lại dậy
giúp anh đắp lại chăn, đo nhiệt độ. Đến nửa đêm, Trình Thiếu Thần sốt trở lại
tới ba mươi chín độ, Thẩm An Nhược lo tới toát cả mồ hôi. Cô không có kinh
nghiệm chăm sóc người ốm, chỉ dựa vào trực giác, lấy khăn ấm lau người cho anh,
sau đó tìm bông y tế thấm vào rượu trắng chà xát vào lòng bàn tay và nách của
anh, nghe nói cách này có thể làm hạ sốt. Người bệnh sốt cao này lại sợ ngứa,
đã ốm rồi mà chẳng ngoan tí nào, lúc phản kháng còn cào làm tay cô bị thương.

Thẩm
An Nhược đang suy nghĩ xem lúc gọi cấp cứu có nên nói quá lên một chút không
thì nghe thấy Trình Thiếu Thần khe khẽ nói: “Anh xin lỗi”, cô ngừng lại vài
giây, quay sang nhìn anh. Thì ra anh đang nói mơ, cô chỉ nghe anh mơ hồ lẩm
bẩm: “Em không được đi.”

Đầu
óc Thẩm An Nhược như mê đi, đến khi ý thức được rằng người này trong lúc vô
thức vẫn xấu tính như thế, có lẽ nên tránh đi một lát. Cô bước đi rất xa, lại
nghe thấy tiếng anh khe khẽ gọi: “Bà ngoại, bà ngoại.” Cô quay đầu lại nhìn,
bỗng nhiên lại cảm thấy hơi đau lòng, thì ra nhìn anh mạnh mẽ kiên cường là
thế, cuối cùng trong lòng cũng chôn giấu những bí mật và tình cảm không thể nói
ra, vào những lúc cơ thể yếu đuối nhất mới bộc lộ ra. Thẩm An Nhược chầm chậm
trở về nằm xuống cạnh anh, khẽ đặt tay vào trong chăn thì bỗng bị tay anh nắm
chặt lấy, nhất quyết không chịu buông ra.


tìm thấy số điện thoại trực ban của bệnh viện trên mặt bàn, bác sĩ có mặt rất
nhanh chóng, chẩn đoán anh không có vấn đề gì đáng lo, chỉ là bị sốt cấp tính.
Bác sĩ tiêm cho anh và căn dặn Thẩm An Nhược một tràng rồi mới ra về. Tổng cộng
là ba túi nước, suốt nửa đêm còn lại, Thẩm An Nhược chỉ nhìn chằm chằm vào dòng
thuốc trong chiếc túi trong suốt đang chầm chậm nhỏ từng giọt, cũng không buồn
ngủ nữa. Rõ ràng anh không quen với việc phải truyền dịch, tay cứ quờ quạng,
Thẩm An Nhược khẽ đè lên tay anh, cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh hạ dần, ngón tay
và lòng bàn tay cũng dần lạnh.


tìm mãi không thấy túi chườm nước nóng, may thay trong tủ lạnh của anh vẫn còn
vài túi sữa, cô đem bỏ cả vào lò vi sóng cho nóng rồi dùng khăn mặt bọc lại,
đặt vào lòng bàn tay anh.

Thực
ra cô rất lo anh lại nói mơ gì đó. Bọn họ đã quen nhau rất lâu, rõ ràng từ trước
đến nay anh chẳng bao giờ có thói quen này. Cô cũng không để tâm đi thăm dò
những bí mật của người khác, đặc biệt là anh. Cũng may, anh cứ thế mê man ngủ,
khẽ nhếch miệng, không phát ra âm thanh nào nữa, đến cả hơi thở cũng rất khẽ.

Thẩm
An Nhược thấy tai mình đau nhói mới tỉnh dậy, thì ra cô đang ghế vào mé giường
ngủ quên mất. Trình Thiếu Thần véo tai cô, nói: “Lên giường ngủ đi. Em ngủ xấu
quá, nước miếng chảy hết lên tay anh rồi.”

Trông
anh có vẻ đã tỉnh táo hơn, cứ như thể người quấy cô suốt cả đêm qua không phải
là anh vậy. Thẩm An Nhược thở phào, nếu như không phải vì mí mắt sụp xuống
không mở ra được thì cô đã trừng mắt lên lườm anh rồi.


vẻ anh đã khỏe lại, cô cũng không muốn để ý đến anh nữa, vì vậy quyết định tới
công ty, nhưng giờ cũng đã muộn, bèn lấy điện thoại cho trưởng bộ phận định xin
đến muộn một chút, cuối cùng chẳng hiểu sao lại nói thành xin nghỉ một buổi,
đến lúc muốn sửa lại thì đã muộn.


đi nấu một nồi cháo thật đặc, làm thêm canh trứng cho anh, ngồi đối diện bên
bàn ăn, ai dùng bữa của người nấy. Trình Thiếu Thần lấy thìa gẩy gẩy phải đến
nửa ngày: “Có lẽ phải hai mươi mấy năm nay anh không ăn thứ đồ kiểu như thế này
nữa.”

“Đây
là đồ ăn cho trẻ em, anh không ăn thì đổ đi.” Thẩm An Nhược không được ngủ, tâm
trạng và tinh thần đều rất tệ, lại nhìn thấy anh tươi vui phơi phới, vì thế
càng lười đối phó với trò đùa của anh.


đang cắm cúi ăn, Trình Thiếu Thần bỗng vươn tay ôm lấy mặt cô: “Cô gái lương
thiện này, thật là vừa đáng yêu vừa đáng thương, một đêm thức trắng mà mặt mũi
đã hốc hác tiều tụy thế này rồi. Anh phải làm thế nào để báo đáp em đây?”

Mặt
của cô bị anh bóp rất đau, cô chỉ sợ có vết bầm thì chắc chắn không dám gặp
người khác, vì thế bèn vùng vằng thoát khỏi bàn tay anh, kết quả là đến tay
mình cũng đau: “Ngồi tử tế đi, ai cần anh báo đáp chứ, người ta chỉ là đồng cảm
với anh nên mới làm thế. Hồi nhỏ con chó cưng nhà em bị bệnh, em còn ở cạnh nó
hai ngày hai đêm, huống hồ đêm qua anh còn bệnh nặng hơn nó khi đó nữa.”


nói bóng gió mà Trình Thiếu Thần cũng không muốn bắt bẻ lại, chỉ khẽ mỉm cười,
thấy cô không phản ứng gì bèn cúi đầu ăn tiếp, húp sạch bát canh trứng và hai
bát cháo. Anh rút giấy ra lau khóe miệng và ngón tay, Thẩm An Nhược cảm thấy
anh nhìn mình, vì thế ngẩng lên nhìn lại anh.


lẽ không ngờ cô lại ngẩng lên, ánh mắt của Trình Thiếu Thần không kịp lảng đi
chỗ khác, hình như có chút ngập ngừng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến thành
dòng nước dịu dàng.

Anh
khẽ hỏi: “Thẩm An Nhược, anh có một đề nghị… Mình kết hôn đi.”

“Trình
Thiếu Thần, anh bị sốt nên đầu óc lú lẫn hết rồi à?”

“Anh
rất thật lòng, không phải đùa đâu.” Trình Thiếu Thần thu lại vẻ mặt tươi cười.

Một
chút khổ nhục kế cũng có thể khiến anh nguyện hiến dâng cả đời cho em
sao? Anh thật dễ bị mua chuộc.” Giọng điệu của Thẩm An Nhược cũng không
hiền lành gì.

“Thẩm
An Nhược, anh rất yêu cái cảm giác được ở bên em, em cũng không ghét anh, phải
không? Lẽ nào em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ kết hôn sao?”

“Chưa,
chưa bao giờ.”

Dường
như Trình Thiếu Thần sững lại đôi chút, anh im lặng rất lâu, cuối cùng
cũng mở lời, giọng điệu bình thản như lúc nói chuyện với khách hàng, không thể
nghe ra được có cảm xúc gì:

“Thẩm
An Nhược, thật ra anh rất muốn biết, người con gái như em, cứ ở cạnh anh một
cách không rõ ràng bao ngày qua, cuối cùng em muốn một kết thúc như thế nào
đây?”

Thấy
ngữ khí của anh bắt đầu nhuốm mùi nguy hiểm, Thẩm An Nhược cũng ngay lập tức đề
cao cảnh giác: “Em chưa nghĩ ra. Có lẽ đợi sau khi anh đá em, trả em một khoản
phí chia tay hào phóng, coi như là hồi môn cho em chăng?” Cô mỉm cười
duyên dáng với anh, cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe thật dịu dàng.

Thẩm
An Nhược vốn tưởng rằng anh sẽ tức giận, cuối cùng anh chỉ nhìn cô mỉm cười,
hình như tâm trạng vẫn rất tốt: “Vậy lấy anh không phải sẽ có lợi hơn sao? Tất
cả của anh sẽ là của em. Nếu có một ngày nào đó chúng ta thật sự phải xa
nhau, em không nghĩ những gì em nhận được sau khi ly hôn sẽ hậu hĩnh hơn sao?”

“Nghe
có vẻ rất có lý.”

“Vậy
em có thể để tâm suy nghĩ một chút về lời đề nghị của anh không?” Thấy Thẩm An
Nhược không biểu lộ gì, anh bèn bổ sung: “Hay em thấy lời cầu hôn của anh chưa
đủ chính thức hoặc chưa đủ thành ý? Em cũng thích hoa tươi và nhẫn kim cương à?”

“Không
phải thế, em chỉ cảm thấy đầu óc anh đang không minh mẫn, tâm trí hỗn loạn, nên
nghỉ ngơi đi anh ạ.”

Thật
ra cô thực sự không quá để tâm tới lời cầu hôn của anh, chỉ coi đó là một câu
nói đùa, vài ngày sau sẽ quên. Có lẽ cũng không thực sự coi là đã quên,
nhưng cô vẫn cố hết sức để không nghĩ về nó.

Hồi
còn rất nhỏ, đám trẻ con thường trốn người lớn lên núi bắt châu chấu, Hoàng
Lượng Lượng nhà hàng xóm vì cứu cô mà ngã sứt cả trán. Cô cũng bị thương, vậy
mà vẫn cố níu lại trong trạm xá ôm lấy cậu ta khóc to, một mực nói: “Nếu sau
này anh trở thành người xấu xí không lấy được vợ, em sẽ lấy anh”, khi ấy cô
hoàn toàn quên mất trước đó mấy ngày vừa tuyên bố Hoàng Lượng Lượng là người cô
ghét còn hơn cả loài gián, chuyện này đã trở thành chuyện cười cho người lớn,
cũng khiến cô tới tận bây giờ lần nào về thăm nhà nhìn thấy cậu ta đều lảng đi
thật xa.

Trước
lúc tốt nghiệp đại học, Hạ Thu Nhạn đi thực tập về bị cảm một trận rất nặng,
khi đó bạn cùng kí túc của cô nàng vẫn chưa nhập trường, vì thế Thẩm An Nhược
đành ở lại phòng bạn mình để chăm sóc. Lúc gặp cô, Hạ Thu Nhạn chỉ nói: “May mà
còn có cậu. Biết sao không? Cả một buổi sáng tớ vật vã trên giường, đến uống
nước cũng không đủ sức, vì thế lòng đã thầm quyết định, nếu lúc ấy có người con
trai nào đem tới một chút hơi ấm cho tớ thôi, tớ nguyện sẽ hiến dâng cả tấm
thân này để báo đáp… Nếu anh ấy đã có bạn gái, tớ cũng nhất quyết phải giành
anh ấy cho mình.”

Ôi,
con người trong những lúc yếu lòng thật dễ bị kích động, nhưng luôn có người
giữ cho mình minh mẫn, không để phạm phải sai lầm.

Về
sau Trình Thiếu Thần không nói lại chuyện kết hôn nữa, nhưng bọn họ vẫn ở bên
cạnh nhau như thế. Có hôm cuối tuần, anh ngồi đọc tài liệu tới khuya, cô
cũng ôm tiểu thuyết tới phòng đọc sách ngồi, đọc tới lúc gà gật, không biết ngủ
từ lúc nào, cuối cùng được anh bế về giường. Thỉnh thoảng anh cũng cùng cô
xem phim tình cảm, rất dè chừng không ý kiến gì, chỉ cười mờ ám.

Thẩm
An Nhược nghĩ nếu có thể duy trì mãi tình trạng này thật ra cũng không tốt, vì
thế trong lòng luôn né tránh mọi sự thay đổi, cô hiểu rõ rằng nếu khác đi dù
chỉ là nhỏ tựa cánh bướm lay động cũng có thể tạo ra cơn cuồng phong, huống hồ
là chuyện lần này. Nhưng cô cũng biết, tĩnh lại chỉ mang tính tương đối, vận
động mới là vĩnh hằng, thứ gì rồi cũng sẽ phải thay đổi.

Ngày
hôm đó cô đã xem đến lần thứ n bộ phim Kiêu hãnh và Định kiến. Bộ phim của đài
truyền hình BBC phiên bản những năm 1980, vô cùng trung thành với nguyên tác,
cô cảm thấy đấy là bản hay nhất so với các bản được cải biên trước đó, mặc dù
trên mạng đâu đâu cũng có người ca ngợi bản phim năm 1995, thế nên cô đành tự
mình hưởng thụ trong cô đơn. Đáng tiếc là phim này không có phụ đề tiếng Trung,
khả năng nghe tiếng Anh của cô lại chẳng tốt lắm, may mà nguyên tác đã thuộc
nằm lòng, vừa nghe vừa đọc phụ đề tiếng Anh cũng không ảnh hưởng đến nội dung
đang theo dõi.

Ngài
Collins đang cầu hôn Elizabeth, bị cự tuyệt còn cao hứng kể lể: “Tôi biết, phàm
là cô gái lần đầu tiên được người khác cầu hôn, trong lòng đã đồng ý rồi nhưng
vẫn từ chối, có khi còn từ chối đến hai, ba lần.”

Trình
Thiếu Thần đang nằm trên sofa ngủ gà ngủ gật, gối đầu lên đùi cô, bỗng nhiên
cười khẽ. Thẩm An Nhược cúi đầu thấy anh đang nhìn mình rất lạ, thấy không
thoải mái bèn quay đi chỗ khác nhưng vẫn bị chăm chú hướng theo, đành vớ chiếc
gối tựa đặt lên đầu anh. Trình Thiếu Thần không phản ứng gì, đợi đến lúc cô
buông tay mới kéo chiếc gối sang một bên, nhắm mắt tiếp tục ngủ. Một lúc sau,
ngài Darcy đến cầu hôn cũng bị cự tuyệt, Elizabeth kiên quyết nói: “Nếu cả thế
gian này chỉ còn một mình anh là đàn ông, tôi cũng sẽ không lấy anh.” Cô đang
đau lòng thay cho ngài Darcy đẹp trai lạnh lùng lại mang vẻ quý tộc, bỗng nghe
thấy Trình Thiếu Thần hỏi, giọng có vẻ ai oán: “Thẩm An Nhược, nếu thế gian này
chỉ còn một mình anh là đàn ông, em lấy anh đi.”


nổi cả da gà vì giọng điệu của anh, vội vàng nói: “Vâng, chắc chắn rồi.”


vẻ Trình Thiếu Thần cảm thấy rất mãn nguyện với câu trả lời này, kéo chiếc gối
ôm vào lòng, im lặng ngủ tiếp.

Thẩm
An Nhược bỗng nghĩ ra một chuyện: “Này, Trình Thiếu Thần, tiếng Anh của anh hóa
ra tốt như vậy sao, dậy đi dậy đi, anh không phiền thì giúp em dịch một ít tài
liệu đi.” Đó là mấy đề tài Hạ Thu Nhạn ném cho cô làm, tiếng Anh của cô nàng
còn tệ hơn cô nữa.

Trình
Thiếu Thần đi công tác hai tuần mới về, cuối tuần hai người lại ở chung.

Thẩm
An Nhược bị mặt trời chiếu vào mắt mới tỉnh, kéo chăn lên che kín đầu, nằm sấp
trên giường, gối đầu lên cánh tay tiếp tục ngủ, nhưng toàn thân đau nhức, tứ
chi mỏi nhừ, trằn trọc lăn đi lăn lại mãi mà vẫn không tài nào ngủ tiếp được.
Bỗng có thứ gì đó cộm lên ở mặt cô, mãi mới phát hiện ra ở ngón áp út bàn tay
phải không biết từ bao giờ có một chiếc nhẫn. Rèm cửa sổ bị mở ra quá nửa, ánh
mặt trời tràn vào chói lóa khiến cô không tài nào mở mắt ra được.

Thẩm
An Nhược từ trong chăn chui ra, dụi dụi mắt. Tuy cô chẳng hứng thú với kim
cương nhưng cũng không khỏi trầm trồ, viên kim cương khá lớn được cẩn trên phần
đế hình dáng vô cùng đặc biệt, lại điểm thêm vô số những viên kim cương nhỏ cực
kì tinh xảo. Lúc ngồi dậy cô mới phát hiện ra đầu giường chất đầy hoa hồng
phấn, là một bó khổng lồ, tất cả đều chưa nở, tầng tầng lớp lớp chẳng có lấy
một kẽ hở.

Thẩm
An Nhược đang ngồi trên mép giường, kinh ngạc đến mức suýt chút nữa ngã ngửa,
lại bị ai đó ôm chầm lấy, tấm chăn mỏng rơi xuống đất. Trình Thiếu Thần ghé tai
cô thì thầm: “Kim cương, hoa hồng đều đã có, còn thiếu gì nữa không em?” Cô
lúng túng đẩy anh ra, kéo chăn quấn quanh người mới có thể miễn cưỡng trấn tĩnh
nhìn Trình Thiếu Thần.

Anh
thường dậy sau cô, vậy mà hôm nay đã sửa soạn chỉnh tề, bộ dạng như sắp sửa đi
ra ngoài, còn mỉm cười rất mãn nguyện. Anh ôm bó hoa hồng đặt trước mặt cô, cầm
lấy bàn tay đeo nhẫn của cô lên, cẩn trọng nhận xét: “Thật vừa vặn, xem ra con
mắt của anh vẫn rất chuẩn xác.”

“Em
thấy đeo nó liên tục một tháng chắc ngón tay em viêm khớp mất.”

“Phải
nặng một chút mới có thể chứng tỏ được thành ý của anh. Em không đeo hoa tai,
lát nữa chúng ta đi mua một đôi nhẹ hơn là được.”


thực sự không biết nói gì với anh nữa.

“Vậy,
Thẩm An Nhược, anh bây giờ chính thức…” Người nói để lộ lúm đồng tiền rất sâu.
Thực ra Thẩm An Nhược ngờ rằng anh đang nhịn cười đến nội thương.

“Anh
Trình, anh không cảm thấy để thể hiện sự nghiêm túc của anh thì ít nhất anh
cũng phải để em mặc quần áo và rửa mặt đánh răng đã chứ?” Cô chẳng nể mặt, cắt
ngang câu nói của anh.

“Anh
chỉ cảm thấy, bây giờ em chưa kịp đề phòng gì, tỉ lệ thành công của anh sẽ cao
hơn một chút.” Trình Thiếu Thần biện bạch hết sức ngây thơ rồi đứng dậy
ngó quanh.

“Trình
Thiếu Thần, đợi một chút.”

“Hả?”

“Anh
làm ơn đừng có quỳ, thật mất phong độ quá.”

“Vậy
thì thế nào mới được đây? Anh vô cùng có thành ý…”

“Em
nói em sẽ nghiêm túc suy nghĩ về lời đề nghị vô cùng có thành ý của anh, hãy
cho em thời gian. Nhưng bây giờ, có thể xin anh, để cho em mặc đồ vào đã
được không?” Thẩm An Nhược cảm thấy đầu mình to ra.

“Em
cần suy nghĩ trong bao lâu?”

“Một
năm.” Nói rồi lại nhìn sắc mặt anh, “Thôi nửa năm cũng được.”

“Ba
tháng.” Trình Thiếu Thần giơ ba ngón tay trước mặt cô.

Thẩm
An Nhược hất tay anh ra: “Ba tháng thì ba tháng. Nhưng em có thể xin gia hạn
thêm không?”

Trình
Thiếu Thần chỉ đáp lại bằng một nụ hôn chẳng chút dịu dàng, cô vùng vẫy mãi mới
thoát ra được: “Buông ra, em còn chưa đánh răng mà.”

“Ba
tháng, đủ dài để em làm xong báo cáo hạng mục rồi đó.” Anh vén tóc cô ra sau
tai, “Cho đến lúc đó nếu em vẫn còn cự tuyệt với anh, có lẽ anh sẽ thật sự nản
lòng thoái chí mà đi lấy người khác mất.”


ràng vẻ mặt anh như thể đang đùa cợt, nhưng Thẩm An Nhược vẫn cảm thấy câu nói
cuối cùng hoàn toàn đáng tin. Sau ba tháng, hoặc là phải kí giao ước vô thời
hạn, hoặc là đường ai nấy đi, rõ ràng dứt khoát, mở ra nhiều hơn một lựa chọn
so với dự tính ban đầu của cô. Vốn biết anh là một cao thủ trong đàm phán,
nhưng cho đến giờ cô mới tận mắt chứng kiến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3