Khách qua đường vội vã (Tập 1) - Chương 07 - Phần 1

Chương 7

Sau đó không thấy ai đề cập đến hai chữ “theo đuổi”
kia nữa, hai người cũng nhanh chóng khôi phục lại quan hệ bạn bè, rủ nhau cùng
đi ăn như ngày trước. Bình thường Trình Thiếu Thần gọi điện cho Thẩm An Nhược,
lúc đầu anh chỉ gọi cuối tuần, sau thì trong tuần cũng gọi. Thường là: “Anh
đang ở gần chỗ em làm việc, có rảnh thì trưa cùng nhau ăn cơm.” Hoặc nếu không
thì là: “Khu trung tâm mới mở một nhà hàng, nếu tối không bận thì anh tới đón
em, chúng ta đi ăn.” Có lần anh đến tìm cô đi ăn trưa, Thẩm An Nhược thì muốn
đi ăn KFC, Trình Thiếu Thần nói không muốn xếp hàng, lại nói mấy món ăn này
không tốt, chọn đi chọn lại chỉ có thể chọn cơm trắng với cà phê, khiến Thẩm An
Nhược tức muốn hộc máu.

Trước đây họ chỉ gọi điện thoại cho nhau vào cuối
tuần, mục đích duy nhất là để hẹn hò. Bây giờ thậm chí vào lúc đêm khuya, Thẩm
An Nhược chuẩn bị đi ngủ cũng nhận được điện thoại của Trình Thiếu Thần, giọng
nói hình như đã chuếnh choáng say: “Em có nhớ anh không?” Cũng có khi là: “Ôi,
tự nhiên rất muốn gặp em”. Câu trả lời của Thẩm An Nhược thường là: “Đang bận,
không có thời gian nghĩ đến anh.” Hoặc là: “Tôi nhớ đến anh làm gì?” Không thì
chỉ một câu nói: “Nhàm chán”. Trình Thiếu Thần cũng không tức giận, cười ha ha
và chúc cô ngủ ngon rồi tắt điện thoại. Bị người khác mắng mà lại vui vẻ, Thẩm
An Nhược cảm thấy đôi lúc anh thật vô vị.

Hai người ở bên nhau cũng không tỏ ra quá thân
thiết, chỉ có điều lúc chia tay Trình Thiếu Thần sẽ hôn tạm biệt cô. Mà những
nụ hôn này rất khách sáo. Không giống nụ hôn trước, thường là anh hôn trên
trán, có khi bên tai, có lúc lại là hai má, rất tự nhiên, không cuồng nhiệt như
đêm đó. Thẩm An Nhược thấy chuyện này không quan trọng, cô cũng không chủ động
đáp lại anh. Cứ mười ngày nửa tháng hay gặp ngày lễ lớn nhỏ, hoa tươi và quà
đều chuyển cho cô đến rất đúng giờ, chỉ là không quá mức khoa trương khiến người
ta phát điên như lần trước. Quà không rẻ cũng không đắt, đều do công ty chuyển
phát nhanh mang tới, chưa bao giờ Trình Thiếu Thần tự tay đưa. Có lúc Thẩm An
Nhược thấy chuyện này rất huênh hoang, cô đã bảo anh đừng bày trò nữa, nhưng
phản đối vô hiệu, bản thân lại xấu hổ nên cô dặn nhân viên trực ban không cần
đem lên lầu, tan tầm cô về qua sẽ lấy. Cô đoán tất cả việc này đều do trợ lý
của anh làm, một trong những nội dung công việc chính là tặng hoa và quà cho
bạn gái của sếp. Những món quà đó hết sức tinh xảo, Thẩm An Nhược không hay cập
nhập thời trang, nhưng cũng có thể nhận ra chiếc khăn quàng cổ hay chiếc ghim
gài áo đã từng xuất hiện trên các tạp chí thời trang. Có đánh chết cô cũng
không tin Trình Thiếu Thần tự tay chọn những món quà này, thậm chí dáng vẻ ngốc
nghếch đứng ở cửa hàng chọn hoa của anh cô cũng không tưởng tượng ra nổi. Có
lúc cô tưởng tượng đến cảnh trợ lý của anh chuẩn bị vô vàn thứ quà cáp mang
tặng, thậm chí còn phải ghi nhớ đã tặng cô thứ nào để không bị nhầm lẫn, nghĩ
cũng thấy buồn cười.

Có thời gian Trình Thiếu Thần bận rộn, cuối tuần
cũng phải làm việc, ít đưa cô đi ăn, chỉ đi đâu đó rồi nhanh chóng trở về, cũng
không dự mấy vũ hội hay tiệc tùng gì nữa. Hoặc có lẽ mùa hè nóng quá nên không
có chỗ nào để đi, hoặc cũng có thể mấy chỗ hội họp đó ai mang theo “bạn gái” sẽ
bị đem ra làm trò cười cho mọi người, cũng có khả năng anh đã có “bạn gái” khác
cho mấy vụ đó nên “bạn gái” là cô đây đã bị hạ bệ. Có lần Trình Thiếu Thần rủ
cô đi lướt sóng, cô nghi ngờ anh có âm mưu, bản thân cô bị say sóng, sống chết
cũng không đi.

Cái lợi nhất khi được mang danh “bạn gái” anh chính
là khi từ chối cũng rất thoải mái. Trước đây muốn từ chối anh, cô phải mất công
nghĩ ra hàng chục lý do để đỡ ngại, còn bây giờ thì không cần lãng phí nơ ron
thần kinh như vậy, chỉ cần nói: “Hôm nay nóng lắm, em không muốn ra ngoài” hoặc
“Hôm nay em mệt, hôm khác nhé” là được.

Khoảng cách giữa hai người như một công thức phân
tử. Ngay cả hạt nhân nguyên tử và electron cũng vậy, quá gần sẽ đẩy nhau, quá
xa sẽ hút nhau cho đến khi đạt được khoảng cách phù hợp. Có lúc Thẩm An Nhược
nghĩ tới hành động tỏ tình của Trình Thiếu Thần, cô lại thấy đầy hoài nghi. Cô
cho rằng anh chỉ chơi đùa cho vui, nên cô vốn không coi mình là “bạn gái Trình
Thiếu Thần”, chỉ là khi hai người thân mật, cô cũng không đẩy anh ra. Có khi cô
tưởng tượng bản thân mình là người quan sát mọi vật, đứng ở một nơi cao nhìn
xuống nhân gian xem đôi nam nữ buồn tẻ đang hào hứng dẫn nhau đi ăn uống linh
đình, chờ một trong hai người chán ngán rồi từ bỏ, vậy là trò chơi kết thúc.

Có một ngày thứ Bảy, Trình Thiếu Thần đột nhiên
xuất hiện, gần đây anh rất bận, hai người ngoại trừ đi ăn rồi tiện thể cùng
nhau tản bộ ra thì không hẹn hò gặp gỡ. Cả người anh đầy mùi rượu, Thẩm An
Nhược cau mày: “Sao đột nhiên anh đến đây? Anh tự lái xe đến hả?”

“Bắt taxi.”

Khi đó Thẩm An Nhược đang ngồi trên sofa vừa nghe
tiếng quảng cáo trên tivi vừa chăm chú thêu bức tranh “Starry night” của Van
Gogh, tay vẫn đang giữ giá thêu. Trình Thiếu Thần đến gần cô ngắm nghía: “Đây
chính là tranh thêu chữ thập đấy à? Cuối tuần đẹp trời thế mà em lại ở nhà chơi
cái này, thật là vô vị.”

“Đây là tranh thêu nhung, so với tranh thêu chữ
thập thì khó hơn. Mà anh đến làm loạn hết chỉ của em rồi, mất công lắm em mới
phân loại được. Anh ngồi sang bên kia đi, người đâu mà toàn mùi rượu.”

Nhìn bộ dạng không thoải mái của anh, Thẩm An Nhược
vào bếp pha cho anh cốc nước mật ong giải rượu, quay lại thấy anh đang cầm điều
khiển tivi ấn lung tung, đổi kênh liên tục, lại còn luôn miệng kêu ca: “Mấy cái
quảng cáo dạo này càng xem càng chán.” Cuối cùng dứt khoát chuyển sang chế độ
chơi trò chơi, cầm điều khiển chơi xếp gạch.

“Anh đến đây làm gì?” Thẩm An Nhược nhìn anh.

“Không
có việc gì không thể đến tìm em hả? Em thêu tranh của mình đi, cứ kệ anh.”

Lúc
sau anh lại chuyển kênh tivi, Thẩm An Nhược ngẩng đầu lên xem, là bộ phim
Titanic được chiếu lại lần thứ một trăm lẻ một.

“Hồi
đó dẫn bạn gái đi xem Titanic, cô ấy khóc như mưa, làm anh ướt hết cả ống tay
áo, nên sau này chỉ cần nghe đến Titanic là anh lại thấy dị ứng.”

“Anh
muốn theo đuổi người ta, sau bị dọa nên chạy mất đúng không?” Thẩm An Nhược
nhìn anh.

“Sao
em lại thông minh vậy? Lúc xem phim này em có khóc không? Để anh đoán nhé, em
là kiểu người phụ nữ lãnh đạm, bạc tình… Chắc là không khóc đâu.”

“Lãng
phí nước mắt vì chuyện của người khác thật điên rồ. Thực ra mà nói, em cũng
không có quá nhiều cảm xúc, cái đoạn thuyền bị lật còn cảm động hơn, nếu không
phải sau đó lật thuyền thì đôi này đã chẳng có tương lai, nếu có bỏ trốn thành
công thì sau này cũng cãi nhau. Tình cảm nhất thời thực ra lại khiến người ta
không thể quên được.”

“Thì
bà lão trong phim cũng không nhớ suốt đời, nếu không nhìn thấy bức tranh làm
sao nhớ lại được. Chỉ sợ bà cụ đã sớm chôn người con trai mình yêu nhất xuống
tận cùng trái tim rồi.”

“Ôi,
tình yêu đẹp vậy mà bị anh nói thế, thật không chịu nổi.”

“Em
thì khác anh chắc.” Trình Thiếu Thần ngáp một cái, “Có một năm, cô giáo yêu cầu
bọn anh viết về đề tài ‘Tình yêu là gì?’, đến bây giờ anh vẫn nhớ cô giáo xinh
đẹp đó. Chỉ tiếc là lần đó cô bắt anh viết lại.”

“Anh
viết như thế nào?”

“Quên
rồi.” Trình Thiếu Thần bật cười.

“Chắc
không phải anh viết bài văn đó thành bức thư tình gửi cô giáo đấy chứ?”

“Đừng
có trêu anh, anh không làm vậy đâu.” Trình Thiếu Thần tiếp tục ngáp dài, “Em có
tin vào tình yêu không?”

“Không
tin, chỉ là cảm xúc của một khoảnh khắc mà thôi. Người hạnh phúc là người biến
tình yêu thành tình thân, gìn giữ nó cả đời, còn những người bất hạnh là người
biến tình yêu thành vết thương, đau cả một đời. Nhưng người thông minh tất
nhiên sẽ biết cách khiến bản thân vui vẻ, biết cách phân biệt giữa món chính và
món khai vị, đau khổ rồi cũng dần dần lãng quên thôi.” Có lẽ do tâm trạng của
anh hôm nay mà Thẩm An Nhược tự dưng thích ngồi nói chuyện phiếm với anh.

“Vậy
nhất định em là người thông minh rồi. Thật đáng tiếc, cô Thẩm à, anh vẫn hy
vọng em sẽ yêu anh.”

“Anh
chán thật, em yêu anh để làm gì? Anh đâu có thiếu người yêu. Muốn tìm cảm giác
yêu đương thì mời anh tìm mấy cô đồng nghiệp xinh đẹp của anh ấy.”

Trình
Thiếu Thần thì thầm gì đó nhưng cô không nghe ra, lại tiếp tục cúi đầu thêu,
lát sau ngẩng lên thấy anh nằm trên ghế sofa ngủ từ lúc nào không biết. Lúc
ngủ, đôi lông mi dài của anh khép lại, khóe miệng nhếch lên, chân mày hơi nhíu
lại, đầu nghẹo hẳn về một bên, trông như một đứa trẻ, so với dáng vẻ thường
ngày của anh thì đúng là một trời một vực. Thẩm An Nhược nhìn anh mà bần thần
cả người, cảm giác như có một thứ tình cảm nhẹ nhàng len vào tim cô rồi nhanh
chóng biến mất. Mặc dù là mùa hè nóng bức nhưng trong phòng vẫn mở điều hòa, cô
bỗng thấy rùng mình bèn chỉnh cho nhiệt độ cao lên, chỉnh cho anh nằm ngay
ngắn, rồi lấy chăn mỏng đắp cho anh. Trong lòng lại thấy hơi hối hận, nói nhiều
như vậy với anh làm gì, không chừng có ngày tên gian thương này sẽ lại đem mấy
lời cô nói ra trêu chọc.

Trình
Thiếu Thần ngủ một mạch đến tối mới dậy, đi rửa mặt, ăn một gói mì cô nấu rồi
mới rời đi. Thẩm An Nhược thở phào, cô cứ sợ là anh sẽ đòi ngủ lại đây.

Nhưng
từ đó trở đi, cứ cuối tuần là Trình Thiếu Thần lại đến nhà cô. Quả nhiên là khoảng
cách sinh ra thiện cảm, ngắm nhìn Trình Thiếu Thần từ xa, cô cảm thấy nhìn dáng
vẻ sành sỏi của anh thì thấy anh đúng là một công tử chính hiệu. Bây giờ trông
thấy bộ dạng ngốc nghếch này của anh, cô cũng bắt đầu thấy quen thuộc hơn.


lẽ do công việc mệt mỏi mà anh không thấy có hứng thú với việc ăn uống, chơi
bời, phần nhiều đều ở lì trong căn nhà nhỏ của cô, ăn thức ăn cô nấu. Anh khá
kĩ tính với chuyện ăn uống, cô cứ nghĩ hầu hạ anh chắc phải rất khổ cực nhưng
hóa ra anh ăn uống rất đơn giản, chỉ cần chút dưa muối với cháo loãng cũng
được. Cũng có khi cô qua chỗ anh nhưng đường thì xa, cuối tuần xe buýt lại
đông, Trình Thiếu Thần nói sẽ tới nhà đón cô, kết quả là anh đến rồi lười quay
về nên ở lại luôn. Cuối tuần mà điện thoại của anh reo liên tục, ban đầu còn
kiên nhẫn trả lời, về sau anh tức lên: “Đừng có dài dòng nữa, thứ Hai bàn tiếp”,
cuối cùng tắt máy luôn. Về sau mỗi cuối tuần ở cùng cô đều không có tiếng
chuông điện thoại nữa.

Trình
Thiếu Thần lúc im lặng thì rất nhàm chán, có khi anh ngồi bên cạnh nhìn cô thêu
đến nửa giờ, nhìn đến mức cô thấy không tự nhiên, lại còn ca thán:

“Lần
trước anh tới không phải đã thêu đến đây rồi sao, em thêu thật là chậm.”

“Sao
mà em càng thêu càng ít vậy, có phải thêu hỏng lại tháo ra thêu lại không.”

“Ôi,
em giả bộ làm thục nữ học thêu đấy à, thật đúng là lãng phí thời gian, chi bằng
anh kiếm người thêu giúp em.”

Thẩm
An Nhược bị anh quấy rầy như vậy tiện tay cầm kim thêu ra vẻ muốn đâm anh,
Trình Thiếu Thần nhảy dựng lên trốn mất.

Thẩm
An Nhược không có sở thích gì đặc biệt, căn hộ của cô cũng không có gì để chơi,
vậy mà Trình Thiếu Thần lại không thấy chán, mỗi lần đến anh đều tìm ra thứ gì
đó để giải khuây, không bao giờ làm phiền cô, ví như anh sẽ đi dọa mấy con cá
cô nuôi, sau đó mở máy tính chơi game khoảng một đến hai tiếng, có khi xem
phim, thường là anh chỉ xem được một nửa rồi ngủ mất. Thẩm An Nhược nghi ngờ,
anh đột nhiên chăm đến đây, thường ngủ trưa ở nhà cô, có phải vì sofa ở nhà cô
rất thoải mái nên anh mới đến? Gần đây trông anh có vẻ bị mất ngủ khá nhiều.

Cuối
cùng Trình Thiếu Thần cũng tìm ra được một thứ để tiêu khiển ở nhà cô, đó là
một bàn cờ. Hồi học đại học, An Nhược thường hay đi dạo các hội chợ văn hóa. Cô
thích ngắm những món đồ nho nhỏ kì lạ, có khi còn mang một ít về nhà. Có lần
đột nhiên cô muốn nhờ một nhà buôn thủy tinh ở Giang Tô làm mấy viên pha lê
tròn, kích thước cỡ hạt châu làm quân cờ nhảy. Lúc làm xong lại không tìm được
bàn cờ thích hợp. Tốt nghiệp đại học, cô lại nhờ thợ mộc làm một cái, hai món
đồ này không tính là quá tốn kém, mấy quân cờ cũng không được tính là hàng xa
xỉ, nhưng bàn cờ lại hết sức độc đáo. Trình Thiếu Thần rất có hứng thú với cờ
nhảy, thường rủ Thẩm An Nhược cùng chơi. Mặc kệ cho anh chơi như thế nào, kể cả
khi cố ý nhường nhưng lúc nào cô cũng thua, anh thường mắng cô là ngốc. Thấy cô
không hăng hái mấy, Trình Thiếu Thần lại hì hụi ngồi chơi một mình. Lúc đầu anh
chia làm hai phe, sau đó là ba, cuối cùng là sáu người chơi cờ. Thẩm An Nhược
liếc mắt nhìn đống hỗn độn đó mà choáng váng. Quả thực không hiểu người này vì
mệt nhọc quá độ hay tinh lực dư thừa, chỉ thấy anh chơi một mình rất hăng say
và đầy hứng thú.

Sau
cùng, anh đã chán bàn cờ sáu người này bèn lấy quân cờ ngồi trên sàn chơi bắn
bi, sàn nhà của Thẩm An Nhược rất sạch, anh thường nằm bò trên sàn, lấy vài
quyển sách dày trên giá sách để bày trận chơi. Thẩm An Nhược thấy anh đối xử
với mấy viên trân châu bảo bối của mình như vậy thì tức giận đòi anh trả lại.
Trình Thiếu Thần nhìn cô: “Em thật nhỏ mọn, hỏng một viên trân chân của em thì
anh đổi trả một viên kim cương được chưa?”

“Ai
thèm mấy viên kim cương của anh?”

“Chẳng
lẽ em chưa nghe Moulin Rough nói ‘Kim cương là người bạn tốt nhất của phụ nữ
sao’, so với đàn ông thì đáng tin gấp nhiều lần. Em vẫn còn trẻ, chưa trải
nghiệm được điều này đâu.”

Thẩm
An Nhược biết mình không nói lại anh, cũng không thèm để ý đến anh nữa. Nhưng
xem ra kĩ thuật bắn bi của anh rất tốt, đến khi chơi chán rồi mà mấy viên trân
châu của cô cũng chưa hỏng.

Hai
người cũng có lúc cãi nhau, thực ra chỉ là đấu khẩu mà thôi. Bọn họ tranh luận
về một vấn đề, thường thì Thẩm An Nhược không thắng nổi anh, nếu thắng cũng là
Trình Thiếu Thần nhường mình, nhưng anh lại tỏ ra rõ ràng như vậy khiến cô thấy
thắng cũng chẳng vinh quang. Nhưng nếu cô thua thì cả nửa ngày chẳng thèm để ý
anh, Trình Thiếu Thần cũng chẳng buồn dỗ dành, để mặc cô như vậy.

Thẩm
An Nhược không phải là người giận lâu, cô chỉ tức giận một hai tiếng gì đó lại
ngoan ngoãn đi nấu cơm hoặc ngoan ngoãn theo anh ra ngoài ăn, cứ như thể việc
giận dỗi vừa rồi chưa bao giờ xảy ra vậy.

Thẩm
An Nhược được giao nhiệm vụ đi công tác ở tỉnh ngoài, đúng lúc cô đang giận dỗi
nên không nói gì với anh. Bữa đó hai người giận nhau, Thẩm An Nhược bực bội, ăn
cơm dọn dẹp xong, cô không nói gì bỏ về, mặc kệ tiết mục sau đó của hai người.
Thật ra chuyện này không tính là cãi nhau, bởi tuy Thẩm An Nhược giận mà ai kia
vẫn cười nói vui vẻ khiến cô càng tức hơn. Khu anh ở rất rộng, Thẩm An Nhược
lại đi không nhanh, đi cả nửa ngày vẫn chưa ra đến cổng, trước đây đều là anh
lái xe đưa cô ra nên không thấy xa. Bây giờ đang là giữa hè, ánh nắng chiếu gay
gắt, cô thấy mình như bị bốc hơi vậy, chỉ một lúc mà người nhễ nhại mồ hôi. Lúc
chạy ra, cô cũng không hy vọng rằng anh sẽ đuổi theo mình, bản thân cô cũng
không thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, nhưng trong thâm tâm vẫn thấy hơi hối
hận, cho dù bực bội cũng nên tìm kẻ đầu sỏ mà trút, tại sao phải làm khổ mình
như vậy. Trong phòng có điều hòa mát mẻ, bên ngoài thì nóng như thiêu như đốt,
hai người vốn có kế hoạch tối nay đi trượt tuyết nhân tạo, hoài niệm một chút
mùa đông lạnh giá giữa mùa hè nóng bức này.

Đột
nhiên nhớ lại những lần cãi nhau với Giang Hạo Dương trước đây, thực ra nếu có
cãi nhau thì phần lớn là anh không buồn mở miệng, nếu có mở miệng cãi thì cô
cũng sẽ thua. Những lúc thua cô thường quay đầu bỏ đi, Giang Hạo Dương cũng
không buồn đuổi theo, chỉ ở phía sau nói: “Em chạy làm gì, anh không đuổi theo
đâu, động một tí là lại lôi cái bản tính giận dỗi của con gái ra làm phiền
người khác, từ lúc nào em lại giống mấy cô gái đó vậy?”

Khi
đó cơn giận của Thẩm An Nhược cũng hết, cô cười với anh: “Em vốn là một cô gái
hết sức bình thường, anh cho rằng em là tiên nữ trên trời không nhiễm khỏi lửa
nhân gian sao. Anh đề cao em quá rồi.”

“Em
tự kỷ thật.”


luôn suy nghĩ theo chiều hướng vui vẻ, giận dỗi một lúc lại thấy không nên so
đo quá mức làm gì, lại gọi điện thoại cho anh: “Giang Hạo Dương, cho anh hai
phút để đến quán KFC ở đường XX, bằng không đừng mong em để ý đến anh nữa.”

Vẫn
chưa nói hết câu mà bên kia Giang Hạo Dương đã dập máy khiến cô tức nghẹn họng,
ngồi trong quán KFC gọi hai gói bắp rang bơ với một suất kem dâu, ăn gần hết
phần ăn mới thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, cũng không giận nữa, ngẩng đầu lên
bắt gặp Giang Hạo Dương đang ngồi đối diện. Khuôn mặt của anh hiện rõ ràng mấy
chữ “Em thật vô phương cứu chữa”, nhưng chẳng phải cuối cùng cũng đến sao. Cô
cũng ngay lập tức giấu bộ mặt chiến thắng đắc ý thay bằng vẻ mặt đầy ngoan
ngoãn: “Em mời anh ăn nhé, được không? Anh thích ăn gì nào? Bánh tart hay cánh
gà? Uống cà phê hay coca?”

“Mấy
thứ đồ này anh không thèm.” Cuối cùng Giang Hạo Dương cũng nở nụ cười, với tay
lấy phần kem dâu cô đang ăn, xử lý sạch sẽ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3