Nữ Thần Báo Tử (Tập 6) - Chương 01 - Phần 1

Chương 1

TÔI LÀ MỘT VẬT TẾ TRINH TRẮNG! Đúng vậy, nghe có vẻ hơi thô
thiển nhưng đó là sự thật. Tôi đã chết vào một ngày thứ Năm, lúc 0 giờ 27 phút,
bị giết bởi một tên quỷ muốn chiếm đoạt linh hồn tôi. Tin tốt là: Hắn không lấy
được nó. Còn tin xấu? Hóa ra ngay cả đến cái chết cũng vẫn không giúp bạn thoát
được khỏi trường trung học…

Trước giờ tôi vốn vẫn luôn ghét các ngày thứ Hai, nhưng có vẻ
như hôm nay – một ngày đẹp trời cuối tháng Tư – hứa hẹn sẽ là một ngày thứ Hai
địa ngục đối với tôi. Tôi đứng trước gương trong phòng tắm lúc 7 giờ 30 phút
sáng, trố mắt nhìn chằm chằm vào bản thân, cố gắng quyết định xem mình nên tỏ
ra sống động đến mức nào. Trong các bộ phim, mọi người vẫn thường giả vờ chết,
nhưng tôi chưa từng thấy ai – dù là ngoài đời hay trong tiểu thuyết – lại giả
vờ sống. Chắc trên đời này chỉ có mình tôi.

Một người nên trông nhợt nhạt đến đâu sau hai mươi chín ngày
bị đâm chết? Điều đó còn phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của vết thương, đúng
không? Vào số lượng nội tạng bị tổn thương? Vào lượng máu đã mất? Và bởi vì ở
trường không ai biết những chi tiết đó nên họ sẽ không thể biết tôi đang diễn
có tốt hay không. Vì thế tôi cứ việc giả vờ thế nào tôi muốn. Đúng không?

Cũng chẳng cần phải nói cho mọi người biết làn da tái nhợt và
lòng bàn tay đẫm mồ hôi kia thực chất chỉ là hậu quả của sự căng thẳng quá độ
trong ngày đầu tiên quay trở lại trường học của tôi mà thôi.

Bụng tôi khẽ quặn lại khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của
mình trong gương và tự hỏi tại sao tôi có thể cảm thấy khác đến như thế, khi mà
bề ngoài trông tôi vẫn chẳng khác gì so với lúc trước khi chết, ngoại trừ một
vết sẹo đang lên da non. Và đây sẽ là hình ảnh của tôi trong một năm nữa, hai
năm nữa, thậm chí là một thập kỉ nữa, và không biết chừng là trong nhiều thế kỉ
nữa, chừng nào cuộc đời sau khi chết của tôi vẫn còn tiếp tục.

“Kaylee! Ra ăn sáng đi con!” – Tiếng bố tôi vọng ra từ trong
bếp.

“Con chết rồi mà bố!” – Tôi vừa nói vừa đủng đỉnh cất cái
lược vào trong ngăn kéo. – “Con không cần phải ăn nữa.”

Một phút sau, bố tôi xuất hiện trước cửa phòng tắm trong
chiếc quần bò và cái áo phông lấm tấm mỡ, cau mày nhìn tôi. “Con không bắt buộc
phải ăn. Nhưng không có nghĩa là con không nên ăn. Bố nghĩ con sẽ cảm thấy khá
hơn nhiều nếu có gì đó ấm trong bụng.”

Tôi quay lưng lại, dựa lưng vào bệ rửa mặt và khoanh hai tay
trước ngực. “Chuyện không đơn giản như thế đâu bố ơi.”

“Không tranh cãi gì hết. Bố đã làm bánh kếp và thịt hun khói.
Bố muốn con có mặt ở bàn ăn trong 5 phút nữa.”

Nói rồi bố tôi quay lưng đi vào trong bếp, bỏ mặc tôi thở dài
thườn thượt sau lưng. Bố tôi đang rất cố gắng. Tôi cũng không biết bố đang cố
gắng làm gì nhưng xem ra bố có vẻ rất nghiêm túc về chuyện đó.

[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com -
gác nhỏ cho người yêu sách.]

Tôi đi xuyên qua hành lang, vào phòng ngủ để lấy giầy và hơi
khựng lại trước khoảng trống ở chính giữa phòng, chỗ vẫn kê cái giường ngủ
trước đây. Đã bốn tuần trôi qua kể từ khi chúng tôi thay toàn bộ chăn ga gối
nệm mới, nhưng tôi chưa thể quen được với màu chăn tím, thay cho cái màu xanh
đã bị vấy đầy máu của gã thầy giáo tâm thần dạy Toán.

Sau cái chết của bản thân, tôi đã tránh không bước vào phòng
suốt gần một tuần, cho tới khi bố tôi phát hiện ra cái điều mà tôi đã quá
ngượng không dám nói ra – rằng cứ đặt chân vào đó tôi lại nhớ chuyện xảy ra
ngày hôm ấy. Hồi tưởng lại cái chết của chính mình.

Và thế là ngay tối hôm đó, bố tôi và anh Tod đã kê lại toàn
bộ đồ đạc trong phòng, cho tới khi tôi không còn nhận ra căn phòng ngủ của ngày
xưa nữa. Đấy là chuyện của ba tuần trước, và giờ tôi vẫn chưa quen với việc
giường ngủ bị đẩy sát vào tường, còn bàn học chuyển sang góc phòng đối diện. Có
điều, lần này khi tôi liếc nhìn về phía góc phòng đó, tôi không thể không nhoẻn
miệng cười.

Anh Tod đang ngồi trên ghế, mái tóc xoăn vàng rực dưới ánh
đèn vàng, đôi mắt xanh thăm thẳm như nước đại dương. Gần đó là Styx, đang nằm
cuộn tròn trên giường, thiu thiu ngủ, chẳng buồn bận tâm tới sự hiện diện của
anh chàng thần chết. Là giống chó canh nhà mang nửa dòng máu po-me-ran, nửa
dòng máu Cõi Âm, có thể nói cô nàng này là chú chó ghê gớm và đáng sợ nhất mà
tôi từng gặp, với hàm răng nhọn hoắt lúc nào cũng như chỉ chực lao vào cắn xé
người đối diện. Nhiệm vụ của Styx là cảnh báo cho tôi mỗi khi có nguy hiểm từ
phía bên kia thế giới.

Phải mất vài tháng để cô nàng hiểu ra rằng gầm gừ với anh Tod
cũng chẳng thể đuổi được anh ấy.

Em trai của anh Tod – bạn trai cũ của tôi – cũng đang phải
vật lộn với chuyện tương tự.

Anh Tod nhổm dậy ngay khi nhìn thấy tôi, và tôi đã không
cưỡng nổi một nụ cười mỉm, mặc dù sự căng thẳng đang khiến cho các dây thần kinh
trong cơ thể tôi xoắn chặt lấy nhau, tạo thành hàng trăm cái nút thắt.

Tôi quàng tay ôm lấy cổ anh và đột nhiên mọi lo lắng trong
lòng bỗng dịu hẳn lại, khi anh vòng tay ôm lấy eo tôi. Tôi thầm cảm tạ trời đất
vì từ nay có thể chạm vào anh bất cứ khi nào tôi muốn.

Chuyện này vẫn còn quá mới, tôi và Tod. Mối quan hệ của chúng
tôi mới chỉ được một tháng, vậy mà chẳng hiểu sao anh là điều duy nhất tôi cảm
thấy quen thuộc, kể từ sau cái chết của tôi. Việc trải qua các cung bậc cảm xúc
trong suốt phần đời còn lại của mình – một cụm từ khá mỉa mai đối với hoàn cảnh
hiện nay của tôi – giờ sống như việc cố nhét mình vào những bộ quần áo đã quá
chật. Mọi thứ đều bức bối, không còn thoải mái, và sáng sủa như tôi vẫn nhớ.

Nhưng các cung bậc cảm xúc đối với anh Tod thì vẫn còn nguyên
vẹn. Nếu không muốn nói là nồng nàn hơn.

“Anh không phải đi làm à? Rồi cũng có ngày ông Levi phát hiện
ra việc anh liên tục trốn làm cho coi.” – Tôi buông anh ra, lườm yêu một cái.
Sếp của anh Tod, ông Levi, trước giờ vẫn luôn ưu ái anh ấy hơn những người
khác, nhưng trong công việc thì không. Tod là một thần chết – anh đã chết được
hơn hai năm rưỡi, nhưng cơ thể mãi mãi dừng lại ở tuổi mười tám. Nhiệm vụ của
anh là lấy đi những linh hồn đã được định sẵn phải chết trong ca trực của anh –
từ nửa đêm đến trưa tại bệnh viện trung tâm.

Ngoại trừ những lúc anh đi giao pizza. Và giúp tôi giả vờ như
mình vẫn đang còn sống.

“Anh đang trong giờ nghỉ, và anh đoán sáng nay em sẽ thấy lo
lắng, bồn chồn hơn mọi khi. Vì thế anh mang cho em cái này.” – Anh đưa cho tôi
một cốc cà phê giấy, và tôi nhấp một ngụm đầy thận trọng. Vị ca-ra-men latte.
Món đồ uống yêu thích của tôi, đồng thời là thứ duy nhất tôi vẫn cảm thấy thèm
sau cái chết đầy bất hạnh của mình. – “Và cái này nữa.” – Anh giang rộng hai
tay, khoe thân hình rắn rỏi, cường tráng mà đến cả cái chết cũng không thể làm
trầy xước, và tôi lại muốn ôm được ôm chầm lấy anh thêm một lúc nữa. Càng lâu
càng tốt. – “Anh nghĩ một trong hai thứ này sẽ khiến em cảm thấy khá hơn.”

“Cả hai. Cả hai đều khiến em thấy khá hơn.” – Tôi kéo anh lại
gần và đặt lên môi anh một nụ hôn thật dài và không muốn buông anh ra. – “Em
chẳng muốn quay lại trường học một chút nào.”

“Thế thì đừng đi. Đến chỗ làm với anh.” – Anh Tod ngồi lại
xuống ghế và quay sang nhìn tôi yêu không chịu được, lúc tôi cúi xuống lấy đôi
giày dưới gầm giường. – “Chúng mình có thể lẻn vào trong kho của bệnh viện và
chơi trong đó.”

“Như thế có mạo hiểm quá không? Nhỡ họ cần lấy dụng cụ hay
thuốc men gì để cấp cứu bệnh nhân thì sao?”

Anh Tod nhún vai. “Sẽ chẳng ai chết được nếu không có sự giúp
đỡ của anh. Có tổn hại gì đâu?”

Tổn hại ư? Nguy cơ tổn thương não. Liệt toàn thân. Và tất cả
các nguy cơ tiềm ẩn không-gây-chết-người khác. May mắn thay nụ cười của anh nói
cho tôi biết là anh đang đùa, vì thế tôi không cần phải tiếp tục lên lớp anh
nữa.

“Kaylee!” Bố tôi gọi ầm lên, và anh Tod khịt khịt mũi.

“Thịt hun khói à?”

“Và bánh kếp.” – Tôi xỏ chân vào giày rồi cuối xuống buộc
giầy. – “Bố nghĩ ngày đầu tiên quay trở lại trường của em cần phải bắt đầu bằng
một bữa sáng đầy dinh dưỡng. Em nghĩ bố em dành quá nhiều thời gian với mẹ anh
rồi đấy.” Ngoài việc là một thợ làm bánh nghiệp dư tuyệt vời ra, cô Harmory
Hudson còn là nữ bean sidhe duy nhất mà tôi biết.

“Hay đấy.” – Anh Tod nói. – “Bữa sáng là bữa yêu thích thứ ba
trong ngày của anh.”

“Không phải hôm nay.” – Tôi đúng dậy, vòng tay ôm lấy cổ anh.
– “Em nghĩ bố sẽ muốn chỉ mình hai bố con em ăn với nhau thôi.”

Mặc dù bố tôi rất biết ơn những gì anh Tod đã cố làm để cứu
mạng cho tôi, nhưng đôi lúc bố vẫn muốn có chút thời gian riêng với tôi. Kể từ
sau khi tôi chết đi, tôi dành phần lớn thời gian của mình cho anh, và với hai
kẻ không cần ngủ như chúng tôi, khối lượng thời gian đó là không nhỏ - trừ
những lúc anh phải đi làm và tôi phải tập thích nghi dần với cơ thể hiện nay.

“OK, không sao. Chúc em ăn bánh kếp ngon miệng và đi học vui
nhé!”

“Cảm ơn anh, chúc anh may mắn với những bệnh nhân của mình.
Em sẽ gặp anh vào bữa trưa chứ?”

Các vòng xoáy màu xanh trong mắt anh bừng lên những đốm lửa
màu xanh cô-ban, khiến lòng tôi bỗng thấy rạo rực hẳn lên. “Em sẽ là người duy
nhất nhìn thấy anh. Đằng nào em cũng không cần phải ăn đúng không?”

“Giờ em cũng chẳng cần ăn …”

Anh lại kéo tôi lại gần và lần này nụ hôn của anh dài hơn,
sâu hơn. Cuồng nhiệt hơn. Kể từ giây phút trái tim tôi ngừng đập, các cảm xúc
trong tôi dường như cũng dừng theo. Chỉ có anh Tod là người duy nhất khiến tôi
cảm thấy vẫn như đang sống.

“Kaylee, ra ăn chút gì đi con!” Bố tôi lại gọi ầm lên và anh
Tod chỉ biết thở dài chịu thua. Anh ghì chặt lấy tôi thêm một giây nữa rồi lùi
lại đằng sau, từ từ buông tay tôi đầy vẻ tiếc nuối. Sau đó anh vụt biến mất và
đột nhiên tôi cảm thấy trống rỗng vô cũng.

Cảm giác ấy thật đáng sợ, cái cảm giác mà tôi không sao rũ bỏ
được. Tôi đã nghĩ việc chết-đi-nhưng-vẫn-được-ở-lại-trần-gian sẽ không khác lắm
so với việc đang sống, nhưng tôi đã lầm. Tôi có cảm giác như đang bị lỡ nhịp
với thế giới. Như thể Trái đất vẫn tiếp tục quay khi tôi biến mất và giờ khi
quay trở lại tôi đã không thể đuổi kịp nó nữa.

Tôi cầm cốc latte đi vào trong bếp và ngồi phịch xuống ghế
bên cạnh cái bàn ăn cũ kỹ mà bố con tôi đã định thay mấy lần từ bảy tháng
trước, sau khi bố tôi quyết định chuyển hẳn về sống ở đây. Trên chiếc đĩa trước
mặt tôi là bốn cái bánh kếp và tôi thề là không dưới ba lạng thịt hun khói.
Được rán bằng chảo hẳn hoi, chứ không phải hâm nóng bằng lò vi sóng, cứ nhìn mỡ
bắn tung tóe khắp nơi quanh bếp là biết. Bố tôi trước giờ vẫn luôn nghiêm túc
với truyền thống gia đình.

Và tôi biết ơn bố vì điều đó.

Bố kéo ghế ra, đang định đưa cho tôi cốc cà phê bố tự pha thì
chợt nhìn thấy cốc latte trên tay tôi. Nụ cười trên môi bố thoáng nhạt đi một
chút. “Tod à?”

“Vâng, nhưng anh ấy đi rồi. Anh ấy ghé qua động viên con ý
mà.”

Bố dặt hai cố cà phê xuống trước mặt rồi cầm dĩa lên. “Và
việc cốc Starbuck của con vẫn còn bốc hơi nghi ngút thế kia chứng tỏ cậu ta
không hề ở đây cả đêm qua đúng không?”

Dịch lại là: Cậu bạn trai của con cần phải rời khỏi đây lúc
11 giờ đêm để con còn giả vờ đi ngủ.

“Anh ấy làm ca đêm mà bố.” Cả hai bố con đều hiểu điều đó chẳng
có ý nghĩa gì, khi mà thời gian di chuyển của anh chỉ tính bằng tích tắc

Mấy ngày đầu sau cái chết của tôi, bố đã cố gắng thức trắng
cả đêm để đảm bảo không có chuyến viếng thăm trái phép nào, và tôi cũng không
buồn chỉ ra cho bố hiểu rằng những nỗ lực ấy là vô ích. Nếu anh Tod và tôi
không muốn bị nhìn thấy, chắc chắn chẳng ai ngăn cản được chúng tôi. Cả thần
chết và trích đoạt viên – chức danh chính thức mới của tôi ở phòng Khiếu nại –
đều có khả năng nghe, nhìn và hiện hình có chọn lọc. Về căn bản, chúng tôi có
thể lựa chọn cho ai nhìn thấy và nghe thấy mình, và hiện ra bất cứ lúc nào
chúng tôi muốn.

Nghe thì có vẻ thú vị, tôi biết, nhưng cái giá phải trả quá
lớn.

Bố dặt cái dĩa trên tay xuống, và tôi bắt gặp ánh mắt đầy lo
lắng đang xoay tròn trong mắt bố. “Bố rất lo cho con, Kaylee ạ.”

“Bố đừng lo. Chẳng có gì thay đổi cả.” Nhưng sự thật không
phải như thế, và kể cả nếu đó là sự thậtđi chăng nữa thì nó cũng không làm bố
tôi yên tâm được. Cuộc đời tôi vốn đã không hề bình thường trước khi chết, và ngay
cả đến cái chết cũng vẫn không cải thiện được điều đó.

“Con chẳng ăn gì hết. Con hầu như chẳng nói chuyện với ai và
nhiều ngày bố không hề thấy con xem TV hay đọc sách. Mỗi lần vào phòng con, hơn
một nửa thời gian bố chẳng thấy con đâu, ngay cả khi con đang ở đó.”

“Con vẫn đang tập vụ đó.” – Tôi lẩm bẩm, tay di đi di lại
miếng bánh kếp trên đĩa. – “Vụ hiện hình khó hơn con tưởng. Đòi hỏi phải luyện
tập rất nhiều.” Và tập trung.

“Con có chắc là mình sẵn sàng quay lại trường học không?
Chúng ta có thể nghỉ thêm một tuần nữa.” Nhưng ngay khi vừa dứt lời, trông bố
đã có vẻ ân hận về lời đề nghị vừa rồi của mình. Lùi lại một tuần đồng nghĩa
với việc tôi lại chỉ quanh quẩn ở nhà, không làm gì cả, và điều đó khiến bố lo
lắng nhất.

“Con cần phải đi. Mọi người đều biết hôm nay con đi học trở
lại.”

“Mọi người” ở đây chính là các thầy cô, các bạn cùng lớp và
các đài truyền hình địa phương. Tôi đã trở thành một tin tức lớn – cô gái sống
sót sau khi bị xiên cho một phát bởi chính giáo viên dạy Toán của mình. Bố tôi
đã phải dừng nghe điện thoại ở nhà, và chúng tôi đã phải thay đổi số điện thoại
di động sau khi ai đó tiết lộ với giới truyền thông. Tất cả mọi người đều muốn
biết cảm giác lúc sắp chết như thế nào. Họ mốn biết làm sao tôi có thể sóng
sót.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3