Cạm Bẫy Ái Thê - Chương 3 - Phần 1

Chương 3:

Hà Nhược Hinh cùng với bạn tốt
Đường Mạnh Ảnh cùng nhau đến cửa hàng áo cưới để chọn lựa váy cưới mặc hôm kết
hôn. Nguyên bản mẹ nàng tính cùng các nàng đến đây, nhưng bởi vì mẹ đột nhiên
thận thể không khoẻ, bởi vậy nàng muốn mẹ ở nhà nghỉ ngơi, chỉ cần có Tiểu Mạnh
đi cùng nàng là được rồi.

Tiểu Mạnh là bạn tốt của nàng
từu hồi trung học, hai người tuy rằng không học cùng chuyên môn đại học, nhưng
cảm tình rất tốt.

Nay tuy rằng mắt nàng nhìn
không thấy, nhưng là nàng rất tin tưởng vào con mắt của bạn tốt.

“Thế nào, cái này mặc đẹp
không?” Hà Nhược Hinh quay sang hỏi bạn tốt.

“Tớ cảm thấy cái này so với
hai bộ đã thử trước đẹp hơn, tiểu lộ nhũ câu, thoạt nhìn vừa gợi cảm lại
xinh đẹp.” Hai bộ váy cưới thử lúc trước hình thức đều rất bình thường, Đường Mạnh
Ảnh thích cái váy cưới thấp ngực mà bạn tốt hiện tại đang mặc trên người,
thân thể của nàng kỳ thực thật tốt lắm, chỉ là do bình thường mặc quần áo quá bảo
thủ.

“Như vậy liền quyết định cái
này là được rồi.”

“Cậu xác định sao? Có muốn
cho mẹ cậu xem qua một chút có lẽ tốt hơn.”

“Không cần, tớ rất tin tưởng
ánh mắt của cậu.” Các nàng cảm tình rất tốt, trong tất cả bằng hữu của nàng mà
nói, không ai hiểu nàng hơn so với Tiểu Mạnh, cho nên Tiểu Mạnh đã chọn, như vậy
nhất định là rất đẹp.

Sau khi đã chọn được áo
cưới, Hà Nhược Hinh lại muốn bạn tốt giúp nàng chọn lựa lễ phục mặc trong hôn lễ
hôm đó, chọn tới chọn lui mất đến hai giờ, sau đó các nàng mới rời khỏi tiệm áo
cưới, đến một quán cà phê gần đó nghỉ ngơi uống trà.

Bởi vì Hà Nhược Hinh hiện tại
mắt không nhìn thấy, cho nên Đường Mạnh Ảnh thật cẩn thận đem
chén cà phê đưa đến tận tay nàng. “Tớ đã giúp ngươi thêm đường rồi.”

“Cám ơn cậu, Tiểu Mạnh.” Nàng
ngọt ngào cười.

Đường Mạnh Ảnh cũng vừa uống
vừa nói. “Hôm nay sao cũng chỉ có cậu tới thử mặc áo cưới, Tĩnh Dương ca của cậu
đâu?”

“Anh ấy hẳn là bận công tác,
cho nên không có cách nào đến đây.” Hà Nhược Hinh thản nhiên nói.

“Làm ơn đi, hôm nay là thứ bảy
nha, lại không có cần đi làm, anh ta bận cái việc gì!” Đường Mạnh Ảnh với một
mái tóc ngắn đang có vẻ tức giận, nàng cá tính cũng thực thẳng thắn. “Tớ nghe Tử
Dương nói, đại ca hắn đều quăng hết việc chuẩn bị hôn lễ cho Lục bá phụ đi lo,
còn hắn thì hoàn toàn không để ý tới.”

Hai năm trước nhờ Hà Nhược Hinh
giới thiệu, Mạnh Ảnh khi mới từ Mỹ du học trở về đã quen biết với Lục Tử Dương,
hai người có cá tính giống nhau, vừa gặp đã như quen từ lâu, trở thành bằng hữu
tốt, nay giống như anh em, dù sao cũng có rất nhiều người nói nàng có cá tính
giống như con trai, bởi vậy đối với việc Lục Tử Dương thường xuyên đến chỗ nàng
thuê trọ tìm nàng, nàng cũng không có nghĩ nhiều, bởi vì nàng tuyệt không muốn
cùng với các công tử nói chuyện yêu đương.

Sau đó có một lần hai người
khi uống rượu đều say, đã xảy ra chuyện ở trên giường lăn qua lăn lại, mà người
nào đó cư nhiên dõng dạc tuyên bố, nếu đã lăn qua lăn lại một lần, vậy thì cứ
tiếp tục “lăn” đi! Sau đó hai người vẫn tiếp tục “lăn qua lăn lại” cho đến bây
giờ, bất quá nàng vẫn muốn nói rõ, tuy vẫn “lăn qua lăn lại” trên giường, nhưng
nàng vẫn là không muốn cùng với những côn tử có tiền nói chuyện yêu đương, ở ấn
tượng của nàng, hôn nhân tựa hồ có chung tập tính, trước hôn nhân luốn muốn làm
nhiều việc, sau hôn nhân lại không muốn làm gì, tóm lại, mặc dù có người khyên
nàng hảo hào biến thành trục lí, nhưng nàng một chút hứng thú cũng không có.

Đặc biệt là khi chưng kiến
hôn lễ của bạn tốt, quả thực mau biến thành hôn lễ của một người.

Hà Nhược Hinh biết lời bạn tốt
nói đều là thật sự. Nàng biết Tĩnh Dương ca tuyệt không để ý đến hôn lễ này.

Ngày đó sau khi cùng hắn nói
chuyện xong ở bệnh viện, nàng cũng không có gặp qua hắn, ngay cả hai ngày sau
đó nàng xuất viện hắn cũng không đến, nàng biết lần này hắn thực sự tức giận.

Vài ngày trước nàng rốt cục cố
lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn khi nào rảnh, có muốn cùng
nàng đến cửa hàng áo cưới chọn đồ hay không, nhưng chỉ nghe thấy hắn lạnh lùng
nói mình không có rảnh, về chi tiết hôn lễ hắn cũng không cần biết, hắn nói sẽ
chỉ xuất hiện tại hôn lễ hôm đó.

Tính từ hôm đó đến giờ, nàng
đã qua hai mươi ngày không có nhìn thấy Tĩnh Dương ca, trừ lần hắn đi Mỹ du học
trước kia, đây cơ hồ là lần lâu nhất nàng không gặp hắn.

Cũng có lúc nàng tự hỏi mình,
phải chăn chính mình đã làm sai, nhưng nàng lại không nghĩ buông tha cho cơ hội
lần này, nàng biết lần này nếu để lỡ, nguyện vọng muốn làm cô dâu mới của hắn đối
với hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở thành sự thật được nữa.

Đường Mạnh Ảnh vừa rồi đang tức
giận chuyện chú rể không có cùng bạn tốt đi chọn áo cưới, luôn để cho nàng phải
một mình chuẩn bị hôn lễ, đặc biệt là khi mắt nàng lại không nhìn thấy được,
nhưng khi vừa nhìn thấy bạn tốt sắc mặt ngưng trọng, Đường Mạnh Ảnh liền đem lời
nói thu hồi. “Nhược Hinh, quên đi, coi như tớ chưa nói gì, cậu không cần suy
nghĩ lung tung làm gì, cứ yên tâm vui vẻ làm tân nưong là được rồi.”

“Tiểu Mạnh, cậu cảm thấy tớ
làm sai rồi sao?”

“Ai nha, cái này thực không
biết nói thế nào?” Đường Mạnh Ảnh thở dài.

“Không quan hệ, cậu chỉ cần
nói thật rằng thực ra tớ không nên đối với Tĩnh Dương ca như vậy, tớ không nên
đáp ứng hôn sự này, tớ nên yên phận làm em gái ngoan của anh ấy mới phải.” Nàng
cũng thường tự nghĩ không biết chính mình có phải là làm sai hay không.

“Nói thật, ngay từ đầu tớ xác
thực cảm thấy làm như vậy là hôn nhân bị ép buộc, nếu như vậy tớ thực lo lắng
tương lại của cậu sẽ được hạnh phúc sao?” Bởi vì nàng thực sự rất quan tâm Nhược
Hinh, hơn nữa nàng đã nói như vậy, cho nên Đường Mạnh Ảnh cũng đem tâm sự thật
lòng của mình mà nói ra. “Nhưng là sau này tớ lại thấy cậu yên lặng chuẩn bị
hôn lễ, cho thấy quyết tâm muốn ở cùng một chỗ với anh ta của cậu quả thực rất
mãnh liệt, làm cho tớ cảm thấy thực cảm động, tớ nghĩ hẳn là cậu rất yêu Lục
Tĩnh Dương.”

Kỳ thật cũng có mấy lần nàng
tính muốn khuyên bạn tốt huỷ bỏ hôn lễ, dù sao thấy cảnh tân nương một mình chuẩn
bị hôn lễ thật có điểm đáng thương, nhưng thấy bạn tốt của mình tích cực khát vọng
làm cô dâu mới củ Lục Tĩnh Dương như vậy, muốn khuyên nàng huỷ bỏ hôn lễ đúng
là không được, Đường Mạnh Ảnh đoán mẹ Nhược Hinh hẳn là cũng có suy nghĩ như vậy.

“Yêu hắn lại không thể cùng hắn
ở chung một chỗ, chỉ có thể làm em gái tâm tình thật là chua xót lòng người, nếu
đã như vậy, tớ ủng hộ cậu, cậu hãy cố gắng bằng bất cứ giá nào, tớ tin có lẽ Lục
Tĩnh Dương sẽ bị tình yêu của cậu làm cảm động mà yêu thương cậu, nhưng nếu
tương lai hắn thật sự không thể yêu cậu, thì cậu nên rời xa hắn, tìm một nam
nhân khác thực sự yêu thương cậu.” Nếu cố gắng hết sức mà đối phương vẫn không
thể yêu mình, như vậy có lẽ Nhược Hinh sẽ không mất hết hy vọng, có lẽ khi đó
nàng thật sự có thể đi yêu nam nhân khác.

Nghe được nghĩ khí của bạn tốt,
Hà Nhược Hinh nguyên bản cảm xúc có chút trầm mặc lộ ra một chút tươi cười khó
khăn.

“Nếu cậu đã muốn như vậy, sẽ
không được lùi bước, lúc này cậu chỉ có thể tiếp tục bước đi về phía trước, cố
gắn hết sức làm cho Lục Tĩnh Dương yêu thương cậu, hiểu không?”

“Cám ơn cậu, Tiểu Mạnh.”

“Cậu nói gì vậy, chúng ta là
tỷ muội tốt nha, nói cái gì cám ơn.” Đường Mạnh Ảnh thản nhiên nói.

“Tiểu Mạnh, cậu thật là một
cô gái có suất khí, trách không được Tử Dương như vậy mê luyến cậu, nghe hắn
nói nửa năm nay hắn ít nhất đối với cậu cầu hôn một trăm lần, nhưng cậu đều
không có đáp ứng, vì sao vậy?”

“Đó là bởi vì……” Đường Mạnh Ảnh
khó được đỏ mặt. Nàng nào có biện pháp nói cho bạn tốt biết, tên kia đều là khi
ở trên giường lăn qua lăn lại mà cùng nàng cầu hôn, như vậy người ta không phải
sẽ biết bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều làm chuyện kia sao?

“Bởi vì sao?” Hà Nhược Hinh
không biết bạn tốt vì sao chỉ nói một nửa.

May mắn là Nhược Hinh mắt
không nhìn thấy được, bằng không hình tượng suất khí của nàng chắc chắc sẽ
hoàn toàn không còn. “Đúng rồi, ta đột nhiên nghĩ đến, Nhược Hinh cậu nếu muốn
Lục Tĩnh Dương yêu cậu, có thể lấy sắc dụ hắn.”

“Sắc dụ Tĩnh Dương ca?” Hai
gò má hơi hơi phiếm hồng.

“Nam nhân có lẽ đều như
vậy, có lẽ để hắn mê luyến thân thể của cậu trước, sau đó sẽ
dần dần yêu thương cậu.” Không phải thường có chuyện phát sinh tình một đêm
sau đó yêu thương đối phương, rồi tiếp đến là kết hôn sao?

Hà Nhược Hinh nghe thấy không
hiểu lắm. Nhưng nếu đây là phương pháp có thể khiến cho Tĩnh Dương ca yêu
thương nàng, nàng sẽ nguyện ý thử xem, chính là…“Tớ không biết phải lấy sắc
dụ như thế nào…”

“Rất đơn giản a, cậu chỉ cần
nói cậu muốn hắn, cậu muốn hắn ôm cậu, mặc kệ hắn muốn cậu làm cái gì đều có thể.”
Mỗi lần nàng chỉ cần nói nàng muốn, ngay cả vế sau còn chưa kịp nói, đã có
người lập tức đánh tới.

Đến cuối cùng, Hà Nhược Hinh
cũng chưa hiểu ý tứ của câu nói kia cho lắm. Nhưng nghe qua có vẻ rất đơn
giản, bất quá chỉ cần nói như vậy, Tĩnh Dương ca sẽ yêu thương nàng sao?

“Cha, mẹ, hẹn gặp lại.”

Sau hôn lễ ba ngày, hai vợ chồng
Hà gia chuẩn bị lên máy bay về Tân Gia Pha, con rể Lục Tĩnh Dương này thực tự
nhiên bởi vì bận công tác mà không thể đến tiễn nhạc phụ nhạc mẫu, nhưng
cũng may có Lục Tử Dơng thay thế cha mẹ đích thân đến tiễn, đi
cùng còn có bạn gái Đường Mạnh Ảnh.

Thứ Bảy tuy rằng có việc bận
đi chăng nữa, nhưng nếu Lục Tĩnh Dương vắng họp, đoàn người cũng cố ý không đề
cập tới.

“Nhược Hinh, mẹ luyến tiếc
ngươi, cũng thực lo lắng cho ngươi.” Thái Văn Quế rưng rưng không nỡ rời ra nữ
nhi.

“Mẹ, đừng lo lắng cho ta, ta
sẽ thật sự hạnh phúc.” Hà Nhược Hinh cười cười muốn cho mẹ nàng yên tâm.

Thái Văn Quế nhìn nữ nhi. Nhớ
tới thái độ của con rể ngày hôn lễ hôm đó, thử hỏi nàng làm mẹ, như thế nào có
thể không lo lắng!

Nữ nhi nguyện ý gả cho Tĩnh
Dương ca mà nàng đã yêu mười mấy năm nay, nhưng là từ đầu tới cuối, chú rể đừng
nói là có một chút gì tươi cười trên mặt, không những thế thái độ lại lạnh
lùng, cũng chính bởi vậy nên nhà báo đến chụp ảnh đưa tin khi thấy bộ dáng mặt
thối của hắn, còn đưa tin nói chú rể là bị bức cưới cô dâu, đơn giản là vì hắn
hại cô dâu mới của mình không nhìn thất, thậm chí các tin đồn khó nghe hơn đều
có.

Những tin đồn này bà đều
không cho nữ nhi biết, cũng may mắn nữ nhi không nhìn thấy, nếu không nếu nàng
biết thái độ của con rể hôm đó, hẳn là sẽ rất đau lòng!

Nhưng bà không có trách cứ
Tĩnh Dương, bởi vỉ cho đến trước khi cửa hành hôn lễ một tuần, bà vẫn khuyên nữ
nhi huỷ bỏ hôn lễ này, bởi vì bà biết Tĩnh Dương hoàn toàn không muốn kết hôn,
làm như vậy là cuỡng ép hắn, tuy rằng sợ con gái mình tương lai sẽ phải chịu
nhiều uỷ khuất, nhưng cuối cùng vẫn là bởi vì con gái cố chấp thoả hiệp, nàng
nói cho nàng cơ hội yêu Tĩnh Dương ca một lần, nếu thật sự không được, nàng sẽ
cho hắn tự do, sau đó đi Tân Gia Pha tìm bọn họ.

Thái Văn Quế cùng lão công bị
nữ nhi thâm tình thuyết phục, bởi vậy mới cho phép nàng gả cho Tĩnh Dương.

Giờ đây nhìn nữ nhi, bà cho
dù có bao nhiêu lời, lúc này cũng không biết nên nói như thế nào, dù sao đây
cũng là do chính nữ nhi lựa chọn, vậy thì nàng cần phải nỗ lực thật tốt mà nắm
bắt hạnh phúc.

“Nhược Hinh, nhớ rõ mỗi ngày
đều phải gọi điện thoại cho mẹ, biết không?”

“Ta biết rồi, mẹ đến lúc đó
cũng đừng nói ta phiền hà là tốt rồi.” Hà Nhược Hinh hay nói giỡn nói.

“Tiểu Mạnh, Tử Dương, Nhược
Hinh phiền toái các ngươi giúp chúng ta chiếu cố đến nàng.”

“Chúng ta nhất định sẽ chiếu
cố nàng thật tốt.” Hai người đồng thanh đáp.

Vợ chồng Hà gia lại cùng nữ
nhi ôm nhau, sau đó mới lên máy bay rời khỏi Đài Loan.

“Chúng ta trở về đi.” Đường Mạnh
Ảnh vỗ vai bạn tốt nói.

“Ừ.”

Lục Tử Duơng chạy xe đến biệt
thự của đại ca hắn. Từ khi Nhược Hinh cùng đại ca kết hôn, bà nội hắn kiên trì
muốc bọn họ chuyển đến nơi này, còn phái Lí tẩu, người giúp việc rất nhiều năm ở
Lục gia đến chiếu cố cho ánh mắt không nhìn thấy của nàng.

Đường Mạnh Ảnh giúp Hà Nhược
Hinh trở lại nhà, ấn chuông cửa mãi không có người ra mở cửa.

“Lí tẩu chắc là đang ra ngoài
mua này nọ, không sao đâu, tớ còn có màng chìa khoá dự phòng.”

Hà Nhược Hinh lấy từ trong túi
da ra một cái chìa khoá đưa cho Mạnh Ảnh, để nàng mở cửa vào nhà.

“Được rồi, đã về đến nhà rồi,
Tiểu Mạnh, tớ có thể tự đi vào đến nơi, Tử Dương còn đang ở dưới lầu chờ cậu
đó.” Hai người bọn họ vừa mới nói muốn đi tham gia.

“Tốt lắm, về nhà, Tiểu Mạnh, ta
chính mình đi vào là đến nơi, Tử Dương còn tại dưới lầu chờ ngươi.” Bọn họ hai
người vừa mới nói muốn đi tham gia bằng hữu tụ hội.

“Không sao đâu, tớ đưa cậu trở
về phòng nghỉ ngơi.”

“Tiểu Mạnh, tớ thật sự có thể
chính mình trở về phòng nghỉ ngơi mà.” Nàng chỉ là ánh mắt nhìn không thấy mà
thôi, cái khác sự nàng vẫn là có thể làm.

“Được rồi, tớ đi xuống đây,
nhớ rõ đem cửa khoá kĩ lại nha.” Đường Mạnh Ảnh lại dặn dò vài câu, nhìn thấy cửa
đóng xong, nàng mới xoay người xuống lầu.

Báo cáo nội dung xấu