Lời hứa thủy chung - Chương 20

Kỳ
20: Bắt cóc

Két! Chiếc xe khách thắng lại, Lệ Chi ngã nhào về
trước theo quán tính. Chưa kịp hoàn hồn thì nó bị lôi xuống xe rồi được đưa đi
đâu đó.

Đúng lúc, chiếc taxi nọ cũng dừng lại ngay sau đó mấy
giây. Kỳ Phong mừng là mình đuổi kịp bọn bắt cóc. Mau chóng xuống xe, anh chàng
cẩn thận lẻn vào bên trong ngôi nhà hoang mà chúng vừa kéo Lệ Chi vào.

... Bịch! Lệ Chi bị ném vào góc tường thật mạnh. Thế
rồi, trong phút chốc không gian trở nên im lặng, như thế càng đáng sợ hơn, con
bé không nghe động tĩnh gì nữa. Lệ Chi ngồi dậy, lùi dần ra phía sau, cố gắng
tìm chỗ dựa an toàn.

Tách! Âm thanh đầu tiên vang lên, Lệ Chi lắng tai
nghe, hình như có tiếng bước chân, ai đó đang tiến lại gần. Nỗi sợ của cô gái họ
Diệp càng tăng cao khi cảm nhận được hơi thở của một người, ở rất gần. Chưa hết,
nó còn thấy hơi nóng lan toả như thể có ngọn lửa ngay bên cạnh.

“Chà, dưới ánh lửa tôi thấy được sự run rẩy của cô
đấy, Diệp Lệ Chi!”

Gì vậy? Kẻ bắt cóc biết tên Lệ Chi ư? Rốt cuộc người
này là ai?

“Tôi biết cô đang thắc mắc chúng tôi là ai, vì sao
lại bắt cóc cô. Yên tâm, xử lý cô xong, tôi sẽ cho cô biết.” – Người đó cười lớn
rồi đứng dậy.

“Các người muốn gì? Nếu là bắt cóc tống tiền thì
các người nhầm đối tượng rồi, tôi chỉ là một sinh viên nghèo!”

Người khi nãy buông câu nhạt nhẽo:

“Ai nói là tôi bắt cóc tống tiền? Tôi chỉ muốn hành
hạ cô!”

“Thật ra tôi đắc tội gì với các người và các người
định làm gì?”

“Ở đây có sáu người con trai ở cùng một cô gái, vậy
theo cô chúng tôi sẽ làm gì nào?”

Lời tuyên bố của người đó vừa dứt thì Lệ Chi vô
cùng sợ hãi, muốn khóc. Sáu tên này sẽ làm gì nó?

“Tôi không thù oán và chẳng hề quen biết những tên
giang hồ như các người.”

“Không đâu, chúng ta biết nhau đấy! Chỉ lát nữa khi
nghe tên tôi xong cô sẽ nhận ra!”

Là ai? Hắn là ai? Lệ Chi không ngừng nghĩ ngợi
trong hoang mang.

Chợt, một giọng vang vang từ bên ngoài vọng vào:

“Đại ca Nhân, em đã xem kỹ, khu này rất vắng vẻ.”

Lập tức Lệ Chi thốt lên kinh ngạc:

“Nhân? Quang Nhân, là anh đúng không?”

Biết bị phát hiện, Quang Nhân quát tên đàn em:

“Đồ ngu! Tự dưng mày gọi tên tao làm chi?”

“Dạ, em xin lỗi.”

“Nói tôi nghe, anh là Quang Nhân?” – Lệ Chi tiếp tục
gặng hỏi.

Có tiếng thở dài.

“Phải, tôi là Quang Nhân!”

“Tại sao anh bắt cóc tôi? Anh muốn gì khi làm thế?
Tôi đâu đắc tội với anh!”

“Ừm.” – Quang Nhân rờ cằm – “Cô không đắc tội với
tôi nhưng cô lại đắc tội với anh trai tôi, Quang Dương.”

“Quang Dương?” – Bấy giờ Lệ Chi mới hiểu sự việc –
“Anh muốn trả thù cho Quang Dương?”

Khi ấy, phía sau cột tường ở gần chỗ mấy tên nọ, Kỳ
Phong đứng núp và cũng đã rõ mục đích của cuộc bắt cóc này.

“Hoá ra là em trai Quang Dương, hắn định trả thù
cho anh trai nếu vậy thì hắn sẽ không tha cho Lệ Chi.”

Giọng Lệ Chi lại vang lên:

“Quang Nhân, đây là chuyện giữa tôi và Quang Dương,
với lại tôi cũng đang muốn xin lỗi anh ấy!”

Quang Nhân cười lớn, vẻ giễu cợt:

“Xin lỗi?
Cô bỏ rơi anh trai tôi xong bây giờ lại bảo sẽ xin lỗi à?”

“Tôi… tôi biết mình có lỗi với Quang Dương. Anh ấy
trách mắng tôi thế nào cũng được, tôi sẽ không oán trách nửa lời.”

“Oán trách sao? Cô có tư cách gì mà trách? Đồ con
gái không biết liêm sỉ! Anh trai tôi chẳng hề nói gì, một lời trách cô cũng
không. Vì cô mà sau một đêm, anh ấy ngã bệnh, bây giờ nằm liệt trên giường.”

“Sao, Quang Dương ngã bệnh ư?” – Lệ Chi lo lắng –
“Quang Nhân, tôi xin anh, hãy để tôi được gặp anh ấy! Tôi xin anh…”

Quang Nhân hét lớn:

“Diệp Lệ Chi, cô thật độc ác! Cô làm anh trai tôi
ra nông nỗi này vậy mà còn đòi gặp anh ấy! Cô còn muốn hành hạ anh tôi đến bao
giờ?”

Đứng nghe nãy giờ, cái nhìn của Kỳ Phong trở nên buồn
bã vì không ngờ cô gái họ Diệp đối với Quang Dương lại quan trọng đến vậy.
Chính thế, anh chàng tóc bạch kim càng tự trách mình hơn.

Về phía Lệ Chi, con bé chỉ im lặng. Miếng vải đen
che hết đôi mắt nhưng không ngăn được được những dòng lệ chảy dài trên gương mặt
nó. Chính mình đã hại Quang Dương, anh ấy ngã bệnh là vì mình! Lệ Chi tự nhủ,
môi cắn chặt để không bật khóc.

“Cô khóc cái gì? Người khóc phải là anh tôi mới
đúng!”

Lệ Chi cố kiềm cảm xúc, ngước mặt lên dứt khoát:

“Phải, tôi đã hại Quang Dương thê thảm! Được! Quang
Nhân, anh muốn làm gì tôi cứ làm, chỉ cần khiến cho Quang Dương dễ chịu thì tôi
mặc anh hành hạ!”

“Khá nhỉ? Làm bộ trước mặt tôi! Để tôi xem, cô còn
giả nhân giả nghĩa đến bao giờ!”

Phía sau, Kỳ Phong từ từ đưa mắt nhìn ra. Anh thấy
Quang Nhân cầm trên tay một cây gậy dài. Không cần nói cũng biết, anh ta sẽ đập
Lệ Chi một trận thảm thương.

Còn Lệ Chi không rõ Quang Nhân sắp làm gì mình
nhưng cô nàng cận đã quyết, dù bị hành hạ ra sao cũng sẽ chịu đựng, con bé sẵn
sàng đón nhận hình phạt.

Quang Nhân chậm rãi tiến đến gần Lệ Chi hơn, đập đập
cây gậy vào tay mình rồi giơ lên cao định giáng xuống thì:

“Dừng tay! Đừng đánh cô ấy!”

Quang Nhân lẫn mấy tên đàn em liền quay lại, trước
mặt đám du côn là Kỳ Phong, trên tay giữ thanh sắt dài để có bề gì còn ứng phó.

“Mày là ai?” – Quang Nhân bẻ cổ, khó chịu hỏi.

“Là ai không quan trọng, hãy thả cô ấy ra!”

Lệ Chi lắng tai nghe, giọng nói của người này khá
nhỏ chẳng nghe rõ được gì.

“Hừ, làm anh hùng hả? Được thôi, mày sẽ phải hối hận
khi đã bám đuôi bọn tao! Ba đứa bây dạy cho thằng đó một bài học!” – Quang Nhân
ra lệnh.

Ba tên nọ y lệnh tiến đến chỗ Kỳ Phong. Anh chàng
tóc bạch kim nắm chặt thanh sắt và thầm mong cảnh sát sẽ mau chóng đến đây. Thế
là cuộc chiến diễn ra.

Bị giữ chặt bởi hai gã, Lệ Chi đang cố nghĩ xem người
tốt bụng kia là ai. Lẽ nào là Quang Dương? Không! Quang Dương đang bệnh với lại
nếu là anh ấy thì Quang Nhân sẽ chẳng bao giờ sai đàn em ra tay. Vậy thì là
ai?... Hoàng Cường? Không, không thể! Vậy lẽ nào là Kỳ Phong? Cũng không, anh ấy
không biết mình ở đây. Vụ bắt cóc lúc nãy diễn ra rất nhanh, có thể anh ấy chẳng
kịp thấy. Thế thì, rốt cuộc, người này là ai?

Lệ Chi không biết làm gì ngoài việc chờ đợi. Âm
thanh bên tai nó chả có gì ngoài tiếng va chạm của những chiếc gậy.

Về phần Kỳ Phong, lúc đầu xông trận rất hăng nhưng
sau đó thì yếu dần, một phần do chúng nhiều người phần khác là bởi anh vốn
không phải là tay chuyên gia đánh nhau. Nhìn cục diện thì rất có thể anh sẽ
thua.

Quả nhiên đúng như vậy, trận chiến ngã ngũ khi một
tên dùng gậy đánh vào chân Kỳ Phong. Dù là người khoẻ đến mấy cũng phải ngã
nhào xuống huống chi là anh. Nhanh như chớp, tên khác trong đám giữ lấy tay Kỳ
Phong bẻ ra sau và đè anh xuống đất. Sau một hồi trấn tĩnh, thấy mình đã bị bắt,
Kỳ Phong bèn nhìn lên, hình ảnh Quang Nhân chậm rãi đi lại, tay lê chiếc gậy gỗ
kéo dài trên sàn, cùng nụ cười khoái trá hiện ra trong đôi mắt xám.

“Mày nghĩ là mày có thể đánh lại bọn tao hả? Tao rất
tiếc không thể tha cho mày, tụi bây kéo nó dậy!”

Đám đàn em kéo xốc Kỳ Phong lên, Quang Nhân mân mê
thanh gậy một lúc rồi ánh mắt sắc lạnh liếc quắc về phía kẻ phá đám cùng lúc là
cú đánh mạnh giáng vào bụng đối phương. Kỳ Phong muốn ngã nguỵ trước đòn mạnh bạo
đó. Anh cắn răng, cố chịu đựng những trận đòn tới tấp từ Quang Nhân.

“Quang Nhân, đừng đánh nữa! Tôi mới là người có lỗi!
Xin hãy đánh tôi!” – Tiếng Lệ Chi đột ngột cất lên.

Quang Nhân đang hăng máu chợt dừng lại, quay phắt
qua cười cợt nhã:

“Đến nước này còn giả bộ làm người tốt! Đáng ghét!
OK, tôi toại nguyện cho cô.”

Ba tên nọ buông tay Kỳ Phong. Anh ngã lăn ra đất
nhưng mắt vẫn dõi theo bóng dáng Quang Nhân tiến lại chỗ Lệ Chi.

“Đừng… đừng đánh cô ấy!” – Anh chàng họ Lâm giơ tay
ngăn, giọng yếu ớt.

“Lệ Chi, chuẩn bị đón nhận hình phạt đi!” – Quang
Nhân bảo khi đã đến sát bên cô gái.

Chuẩn bị tinh thần xong, Lệ Chi bị đẩy ngã xuống dưới
sàn nhà. Nó cắn chặt môi để không thét lớn khi cây gậy đánh mạnh vào cánh tay,
vai và cả lưng. Cứ thế, Quang Nhân như một tên điên liên tục giáng đòn không ngừng
vào thân hình yếu đuối kia. Lệ Chi vẫn kiên cường chịu đựng dù cơ thể bỏng rát,
nhứt nhối, đau ê ẩm, đến mức nước mắt trào ra lúc nào không biết nhưng nó vẫn
im lặng, không la một tiếng.

Kỳ Phong mệt mỏi ngước nhìn cảnh Quang Nhân đánh dữ
dội lên người Lệ Chi nhưng anh hoàn toàn bất lực vì chẳng còn đủ sức đứng dậy.
Kỳ Phong cố gắng nhích cơ thể từng chút một đến gần chỗ Quang Nhân đứng.

Sau khi đã thoả mãn cơn tức giận, Quang Nhân dừng
tay. Bên dưới, Lệ Chi thở khó nhọc, thân thể đau cùng cực. Tay chân không cử động
được, con bé nằm im với ý nghĩ, mình sẽ phải bỏ mạng ở đây.

“Cô cũng kiên cường lắm, chả kêu la gì cả. Nếu
không vì anh tôi thì tôi đã đánh chết loại người như cô rồi!”

Lệ Chi nằm bất động, không nói, cơn đau khiến miệng
chẳng mở nổi. Thân thể Lệ Chi muốn rã ra, đau buốt lắm. Lệ Chi mơ mơ màng màng
chìm vào cơn mê dù vậy tai vẫn nghe có ai đang nài nỉ Quang Nhân đừng đánh nó.
Tiếp đến hình như là một trận đòn ập lên người đó. Lẽ nào người tốt bụng kia lại
bị Quang Nhân đánh? Là ai? Đó là ai? Sao cứu mình…? Hàng loạt những suy nghĩ rối
rắm lởn vởn trong cơn mê của cô gái họ Diệp.

“Đại ca ơi, đánh vậy đủ rồi chắc hắn không chịu nổi
nữa đâu.”

“Mày nói đúng! Hắn mà chết thì tao sẽ đi tù.”

“Thế giờ làm gì với tên tóc bạch kim này?”

Tóc bạch kim?! Đột ngột Lệ Chi sực tỉnh, chẳng lẽ
người đó là… Lệ Chi lập tức bật dậy, quên cả đau đớn, nói như van lơn:

“Đừng… đừng đánh anh ấy!… Tôi xin các người đừng
đánh anh ấy!”

Quang Nhân ngạc nhiên trước thái độ kích động từ cô
gái. Vừa lúc, Kỳ Phong gọi khẽ, mắt mở không lên:

“Lệ Chi!”

Lần này giọng nói nghe rất rõ, vô cùng quen thuộc.
Bấy giờ, Lệ Chi khẳng định dứt khoát, người cứu mình chính là Lâm Kỳ Phong.

“Là anh, đúng là anh rồi!” – Lệ Chi mừng rỡ nhưng
khi nghĩ đến cảnh Kỳ Phong bị đánh nằm vật dưới đất thì liền bật khóc – “Anh cứu
em làm gì?”

“Lẽ nào anh bỏ mặc em…?”

“Thà anh bỏ mặc em còn hơn là anh bị thế này...
Quang Nhân! Quang Nhân!” – Lệ Chi kêu thất thanh – “Tôi van anh hãy tha cho anh
ấy! Anh cứ đánh tôi, đánh chết cũng được!”

“Lệ Chi… em nói gì vậy… Các người cứ đánh tôi, đừng
đánh cô ấy!”

Những tên nọ đứng ngớ mặt chưa kịp hiểu chuyện gì
đang diễn ra. Vài giây sau, Quang Nhân nhíu mày như thể phát hiện điều gì:

“Hoá ra cô và tên này… Hà, thân thiết nhỉ? Người
nào cũng muốn mình bị đánh để người kia thoát. Diệp Lệ Chi, cô bỏ rơi anh trai
tôi là vì hắn đúng không? Không thể tha thứ được!”

Nghiến răng, Quang Nhân nhìn sang Kỳ Phong:

“Nếu thế thì tôi phải đánh chết hắn để cô đau khổ
suốt đời!”

Lệ Chi sợ hãi, cố đứng dậy chạy về phía Quang Nhân
nhưng bị hai tên côn đồ chặn giữ.

“Quang Nhân! Đừng, làm ơn! Đừng đánh chết anh ấy!”

Quang Nhân, với cái nhìn căm ghét hướng vào Kỳ
Phong nằm dưới sàn, tay giơ cao toan

giáng xuống thì tức thì Lệ Chi thét lên:

“ĐỪNG! Đừng giết Kỳ Phong!”

Và sau tiếng hét đó, Quang Nhân đột ngột ngừng lại,
mắt mở to và hết sức kinh ngạc:

“Cái… cái gì? Kỳ Phong?!”

Quang Nhân nhìn người con trai đang nằm bất động.
Mái tóc màu bạch kim… Đúng rồi, sao nãy giờ anh không nhận ra. Không chần chừ,
Quang Nhân cúi xuống túm lấy cổ áo Kỳ Phong kéo dậy, hỏi bằng giọng lạc hẳn:

“Mày… mày tên Kỳ Phong?… Nguyên Kỳ Phong đúng
không? Trả lời mau! Mày là Nguyên Kỳ Phong?”

Kỳ Phong từ từ mở mắt, hỏi thều thào:

“Sao… sao lại biết tôi họ Nguyên?”

Quang Nhân bất động bởi đã thấy màu xám ẩn hiện
trong đôi mắt mệt mỏi của Kỳ Phong. Thả tay ra, Quang Nhân đứng lên với vẻ bần
thần:

“Không, không thể như thế... Làm sao lại là anh ta
chứ? Mái tóc bạch kim, đôi mắt xám, cái nhìn lạnh băng trong buổi chiều mưa
đó…”

Quang Nhân đưa mắt sang anh chàng họ Lâm lần nữa:

“Lẽ nào, chính là anh ta?!”

Bỗng, tiếng còi cảnh sát hú vang. Tức thì, bọn đàn
em sợ hãi:

“Đại ca! Cảnh sát đến! Mau chuồn khỏi đây thôi!”

Thấy Quang Nhân vẫn đứng thừ người nên cả đám liền
lôi nhanh anh đi, chúng trốn bằng cửa sau của ngôi nhà hoang.

Lệ Chi mò mẫm đến gần Kỳ Phong và không ngừng khóc:

“Kỳ Phong, anh không được chết... Nhất định không
được chết, em xin anh.”

“Đừng khóc, em đừng khóc! Anh đã hứa sẽ không làm…”

Chẳng kịp nói hết câu là anh chàng họ Lâm đã ngất lịm,
bên tai còn nghe văng vẳng tiếng khóc của cô bạn gái.

***

Qua hôm sau ở bệnh viện, Hoàng Cường tức tốc chạy đến
khi vừa nhận được điện thoại của Kỳ Phong.

Phòng 306, Hoàng Cường đẩy cửa bước vào thấy Lệ Chi
nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, bên cạnh, Kỳ Phong ngồi im. Bàn tay anh nắm
chặt tay cô gái.

“Kỳ Phong, cậu và Lệ Chi không sao chứ?”

Kỳ Phong sực tỉnh quay qua nhìn Hoàng Cường với đôi
mắt mệt mỏi, gương mặt hốc hác có cả vài vết bầm tím, ắt hẳn là do bị đánh hôm
qua.

“Hai người sao ra nông nỗi này?” – Hoàng Cường nhăn
mặt.

Kỳ Phong chợt đứng lên:

“Cậu chăm sóc Lệ Chi giúp tớ. Tớ có việc phải đi. Đừng
hỏi gì hết, giúp tớ nhé?”

Nghe giọng cậu bạn thân sầu não nên Hoàng Cường chẳng
hỏi gì thêm chỉ gật đầu:

“Ừm, cậu yên tâm!”

“Cám ơn cậu.”

Kỳ Phong khẽ quay qua Lệ Chi, nhẹ nhàng tháo tay cô
gái ra. Đột nhiên, Lệ Chi cựa mình rồi nói trong cơn mê:

“Kỳ Phong, đừng đi!”

Kỳ Phong đứng lặng trong vài giây, xong từ từ cúi
xuống hôn lên trán Lệ Chi:

“Anh xin lỗi!”

***

Ở ngôi biệt thự họ Nguyên, Quang Dương đánh vào mặt
em trai sau khi đã biết rõ mọi chuyện:

“Em điên à Nhân? Bắt cóc và hành hung người khác là
phạm pháp! Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà hành động như thế?”

Quang Nhân rờ mặt, biện minh:

“Em điên ư? Em cũng vì trả thù cho anh.”

“Trả thù cái gì? Anh đâu cần em trả thù. Nếu em bị
cảnh sát bắt thì sao?”

Quang Nhân bực bội:

“Anh lo cho em? Hừ, anh lo cho Diệp Lệ Chi thì đúng
hơn. Cô ta có gì tốt chứ?”

“Quang Nhân!” – Quang Dương ho sặc sụa – “Anh đã
nói bao nhiêu lần đừng để anh lo lắng. Anh không cần Lệ Chi nhưng anh không thể
mất em vì em là em của anh!”

Mắt Quang Nhân tròn xoe khi nghe anh trai bảo vậy.
Lặng thinh hồi lâu, anh cúi đầu:

“Em xin lỗi.”

Quang Dương ngồi phịch xuống giường. Anh còn rất mệt
vì bệnh giờ đây lại phải lo chuyện em trai có thể đi tù nếu Lệ Chi báo cảnh
sát.

“Em ra ngoài đi.”

“Anh à, em…”

“Anh sẽ thu xếp chuyện này, em mau về phòng.”

Chẳng thể cãi lời, Quang Nhân đành quay gót. Nhưng
khi sắp ra đến cửa thì anh bỗng nhớ ra một điều vô cùng quan trọng nên liền
xoay lại:

“Em đã gặp Nguyên Kỳ Phong!”

“Cái gì?” – Quang Dương ngước lên, kinh ngạc.

Đúng lúc cửa phòng mở, người quản gia bước vào, cúi
người:

“Thưa, có người tên Kỳ Phong muốn gặp cậu cả ạ!”

Hai anh em Quang Dương nhìn nhau sửng sốt:

“Sao?!”

***

Trở lại bệnh viện, khi vừa mở mắt, Lệ Chi đã thấy
Hoàng Cường:

“Hoàng Cường, tôi ở đâu đây?”

“Đây là bệnh viện, cô không nhớ chuyện đã xảy ra
ư?” – Hoàng Cường đỡ cô gái dậy.

Lệ Chi rờ đầu, cả người ê ẩm:

“Ừm, tôi bị Quang Nhân bắt cóc, sau đó bị đánh rồi
Kỳ Phong...” – Mắt nó mở to vì nhớ đến anh chàng họ Lâm – “Đúng! Kỳ Phong cũng
bị đánh! Anh ấy thế nào? Vết thương có nặng lắm không?”

“Cô đừng lo, Kỳ Phong bị nhẹ hơn cô. Sáng nay cậu ấy
còn ở đây nhưng sau đó thì bỏ đi.”

“Đi? Anh ấy đi đâu?”

“Cậu ấy không nói rõ, chỉ bảo đại khái là thay cô
đi xin lỗi một người.”

“Thay tôi xin lỗi một người? Lẽ nào... là Quang
Dương?”

Nghĩ vậy, Lệ Chi tức tốc bước xuống giường mặc cho
Hoàng Cường ngăn cản.

***

Người quản gia mở cửa phòng của Quang Dương cho Lệ
Chi.

“Thưa cô, đây là phòng cậu cả.”

“Vâng, cám ơn ông.”

Lệ Chi thu hết can đảm đi vào. Người quản gia ra ngoài,
đóng cửa lại. Cô gái họ Diệp đưa mắt tìm Quang Dương mà chẳng thấy anh đâu.

“Em đến đây làm gì?” – Tiếng Quang Dương bất ngờ
vang lên từ phía sau.

Lệ Chi giật mình xoay lưng lại. Thấy mặt, tay, cổ của
cô gái đầy vết bầm, lòng Quang Dương đau xót.

“Quang Dương, em biết mình không còn tư cách gặp
anh nhưng em vẫn muốn nói lời xin lỗi.” – Lệ Chi cúi đầu – “Em xin lỗi!”

Cười buồn, Quang Dương đi ngang qua:

“Xin lỗi thì sao nào? Có thể xóa hết những gì em đã
làm với tôi sao? Vậy thì lời xin lỗi thật dễ nói.”

Lệ Chi ngẩng đầu nhìn, nước mắt lưng tròng:

“Em biết em đã làm anh đau khổ, em không mong được
tha thứ nhưng em chỉ biết nói “Xin lỗi”. Em không muốn mọi chuyện diễn ra thế
này.”

“Em không muốn nhưng em cũng đã làm.”

Lệ Chi gật đầu, từng giọt lệ lăn dài trên gương mặt
đớn đau:

“Phải, em đã làm tổn thương anh.”

Rồi Lệ Chi từ từ quỳ xuống trước vẻ mặt bất ngờ của
anh chàng nhà giàu.

“Xin lỗi! Em thật sự xin lỗi!”

Cô gái họ Diệp khóc nức nở, miệng không nói được gì
ngoài câu xin lỗi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3