Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai? - Chương 2 - Phần 1
Chương 2
Thật hạnh phúc vì trên thế giới này có một
người như anh, một người luôn luôn mỉm cười với em.
1.
Mùi thơm của hương lúa bay vào trong xe. Mái
tóc dài của Xuân Phi bay bay trong gió, bay xuống mặt của cô bạn Tiểu Thái đang
ngồi cạnh.
Các bạn nữ trên xe vẫn đang phấn khích vì chuyến
dã ngoại trên núi. Các bạn nam càng hứng thú với cuộc sống bên ngoài. Tiểu Thái
dụi mắt, bên ngoài cửa sổ là màu vàng óng mênh mông không bến bờ.
Mấy chiếc xe bus lượn vòng trên đường núi. Con
đường nằm giữa các rặng núi, nhìn từ xa, trông giống như một con rồng trắng
đang leo núi. Những đồng lúa xa xa đắm mình trong màu vàng nhàn nhạt. Càng lên
đến đỉnh núi thì không khí càng trong lành. Dường như không khí xuyên qua những
tầng mây mềm mại, mang theo hơi bạc hà mát lạnh.
Xuân Phi vừa xuống xe liền ngồi bên đường nôn
thốc nôn tháo.
Một bạn nữ giễu cợt nói:
- Cô sinh học nói mang thai thì mới nôn nghén.
Tiểu Thái gườm gườm nhìn cô ta và nói:
- Đúng là đồ không biết gì, đó là say xe.
Hàng năm trường cấp ba của học viện Giai Kỳ đều
có hoạt động. Năm nay, vì học sinh lớp 10 phải tập quân sự ở sân vận động. Vì
thế học sinh lớp 11, lớp 12 đến vùng núi dã ngoại rèn luyện ba ngày. Vì số học
sinh rất đông nên các lớp học bị tách ra, phân đến hơn chục nơi khác nhau. Học
phí mỗi năm của trường quý tộc là năm mươi nhìn tệ, nếu không có chi phí đặc biệt
một chút thì cũng không được.
Những anh chị lớp mười hai đã có kinh nghiệm từ
năm ngoái. Giáo viên đời sống yêu cầu họ chăm sóc những em lớp dưới chưa có
kinh nghiệm. Thế là không ít em lớp dưới nhờ các anh lớp trên căng bạt làm trại
khiến các chị “có kinh nghiệm” tức đến nghiến răng nghiến lợi.
- Xuân Phi, lại đây căng bạt, mình tìm được một
chỗ rất ok. Tiểu Thái đứng dưới một cây hoa. Đó là một cái cây không biết tên,
chỉ thấy những bông hoa nở rộ rất đẹp mắt.
- Mình đến đây. Xuân Phi xách đôi giày thể
thao chạy tới. Ba lô của Tiểu Thái nhét các loại đồ ăn vặt. Tuy nhiên so với những
nữ sinh khác thì chưa là gì. Phần lớn bọn họ đi dã ngoại mà cứ như là chuyển
nhà vậy. Vali lớn vali nhỏ, nhìn mà thấy rùng mình, hoàn toàn quên lời dặn dò của
giáo viên đời sống – chỉ cần mang theo những đồ dùng cần thiết đơn giản.
Đối với họ, quần áo, kem dưỡng da, đồ ăn,
MP4…đều là những thứ cần thiết không thể thiếu.
Một chiếc xe bus vừa dừng lại, hai nữ sinh bước
xuống, một cô gái xinh đẹp với đôi chân thẳng tắp trong chiếc quần bò kéo vali,
một cô kéo bạt. Cô gái đó nhìn thấy có người đang căng bạt dưới gốc cây, liền vứt
bạt xuống đất, chạy lại và nói:
- Này, hai em kia, lúc nãy bọn chị đã nhắm trước
chỗ này rồi, hai em tránh ra.
- Nhưng bọn em đã căng bạt rồi. Chị đến chỗ
khác được không ạ? Tiểu Thái rất thích cái cây này, nói gì cũng không muốn nhường
nó cho người khác.
- Không được, bọn chị đã nhìn thấy chỗ này trước
rồi. Cô ta vẫy tay về phía cô gái đang kéo vali – Kỷ Vi, mau lại đây, chúng ta ở
đây.
Cô gái tên là Kỷ Vi đi không biết đang ngoảnh
đầu lại nhìn cái gì. Xuân Phi thấy cô ta rất quen, nhưng không nhớ là đã gặp ở
đâu. Nhưng chẳng bao lâu cô đã nhớ ra, bởi vì Hạ Sâm Triệt đang bước tới, giúp
cô ta xách vali.
Xuân Phi cười, kéo vali về phía đỉnh núi. Tiểu
Thái không tranh luận với cô gái kia nữa mà vừa gọi Xuân Phi vừa ức chế kéo bạt
chạy theo.
- Vì sao lại nhường cho cô ta? Định cậy lớn tuổi
mà lên mặt chắc? đáng ghét!
- Cậu có biết tên gọi khác của cây hoa đó
không?
- Là gì?
- Cây hút muỗi.
- Thật hay giả?
- Ừ.
- Sao lúc nãy cậu không nói? Muốn cùng mình
làm mồi cho muỗi à?
- Mình mang nước hoa chống muỗi. Giọng nói của
Xuân Phi tràn ngập niềm vui -Nhưng họ không mang.
2.
Ngọn núi này được khai thác là nơi chuyên dành
cho các cuộc cắm trại. Khám phá cuộc sống và cảnh sắc núi non cơ bản chỉ là hình
thức. Đầu bếp chính trong nhà ăn của trường cũng đi theo, cùng lắm là mấy nam
sinh đi lấy nước giếng. Nữ sinh nhìn thấy sâu róm hoặc châu chấu nhảy ra khỏi bụi
cỏ thì đều hét toáng lên rồi chạy tán loạn.
Những người trong hội học sinh chuẩn bị cho buổi
đốt lửa trại tối nay. Nghe nói đây là hoạt động thường niên, các học sinh sẽ nắm
tay nhau đi quanh đống lửa và hát.
Tiểu Thái đã chui vào trại giặt quần áo. Cô ấy
đã chuẩn bị sẵn sàng để chiếm vị trí cạnh hội trưởng hội học sinh. Xuân Phi soi
đèn pin đọc bài, chẳng bao lâu các con côn trùng nhỏ bay đầy đèn pin. Cô đặt
ngón tay trước đèn, những con côn trùng này liền bám vào ngón tay cô.
Những sinh mạng nhỏ bé đáng yêu.
- Xuân Phi, cậu rất giống với những người mắc
bệnh thần kinh. Mình rất sợ nửa đêm cậu lên cơn thu hút một đàn côn trung vào
trại cắn chết mình.
- Lúc ngủ, mỗi người chúng ta sẽ ăn hơn bảy
mươi loại côn trùng và hơn mười con nhện mà không hay biết. Vì thế chúng không
bị cậu ăn thịt là tốt lắm rồi.
Tiểu Thái là người rất dễ tin lời người khác.
Nghe thấy những chuyện thế này cũng sợ xanh mặt, khiến Xuân Phi nhìn thấy mà
phì cười. So với cô ấy thì Xuân Phi đơn giản hơn nhiều. Cô sợ nhất là ma. Chỉ
có điều từ trước tới nay không ai biết chuyện ấy, dù có biết thì cũng chỉ nói
cô trẻ con, trên thế giới này làm gì có ma.
Xuân Phi ngồi trên bãi cỏ, nghe thấy có người
phàn nàn nói đầu bếp làm món tôm chiên không ngon, quên không mang đệm hơi nên
toàn thân ê ẩm, muốn đi vệ sinh phải chạy đến nhà vệ sinh xa tít tắp, hội trưởng
đẹp trai thì bị những kẻ mặt dày mày dạn bâu lấy….
Cô không thể hòa nhập vào thế giới vô vị ấy.
Chỉ có điều, người mặt dày nào đó thì cô biết. Đúng là không muốn chú ý cũng
khó, Hạ Sâm Triệt ngồi đối diện với cô qua đống lửa. Cô nhìn thấy Kỷ Vi như đóa
hoa nở rộ ngồi bên cạnh anh. Cô khoác tay anh rất tự nhiên.
Xuân Phi và Hạ Sâm Triệt đã sống cùng nhau một
tuần rồi. Trong một tuần này, Xuân Phi vì muốn trốn nấu cơm nên ngày nào cũng
cùng Tô Kính Hy làm bài tập ở quán cà phê đến tối muộn mới về. Đột nhiên cô rất
muốn biết chuyện Kỷ Vi có đến nhà mình không, thậm chí bắt đầu tưởng tượng cô
gái đó đi dép lê của mình, đi đi lại lại trong nhà mình.
Xuân Phi nói với cô giáo đời sống là mình bị
đau đầu nên xin phép về trại nghỉ ngơi. Cô giáo đang tranh thịt xiên với học
sinh, chỉ xua tay tỏ ý đồng ý.
3.
Nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ bên ngoài trại,
con sâu ngủ Xuân Phi giật nảy mình. Vùng núi hoang vu hẻo lánh, rất nhiều xác
chết không đầu, hầu hết phim kinh dị đều có những cảnh tượng như thế này.
- An Dương Xuân Phi. Là tiếng của Hạ Sâm Triệt.
- Vâng. Cô lấy lại tinh thần, thò đầu ra và hỏi
– Tìm em có chuyện gì vậy?
- Em có mang nước hoa chống muỗi chứ?
- Có. Xuân Phi đưa nước hoa chống muỗi cho
anh.
Hạ Sâm Triệt nói – Lát nữa sẽ trả lại cho em.
Nói xong anh bước đi.
Xuân Phi kéo áo anh và nói: – Có thể dùng luôn
ở đây được mà.
- Mang cho bạn gái anh, dưới gốc cây hoa có rất
nhiều muỗi. Hạ Sâm Triệt nở nụ cười đẹp như ánh trăng – Cảm ơn.
Thấy Hạ Sâm Triệt quay người bước đi, không biết
nỗi tức giận từ đâu ập đến mà bỗng nhiên Xuân Phi lao ra khỏi trại cướp lấy lọ
nước hoa trên tay Hạ Sâm Triệt. Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lọ
nước hoa ấy đã vẽ một đường vòng cung trong không trung và rơi xuống khe tối.
- Xin lỗi, bây giờ em không có nước hoa chống
muối cho anh mượn nữa. Xuân Phi nói.
Nụ cười vụt tắt trên môi Hạ Sâm Triệt, dường
như không cần thiết duy trì tư thế mỉm cười như thế này nữa, thay vào đó là hơi
lạnh có thể nhỏ giọt thành băng. Ánh sáng yếu ớt rọi vào mắt anh.
Lúc ấy Xuân Phi cảm thấy sợ hãi, bất giác lùi
ra phía sau nhưng lại giẫm vào cái đèn pin cạnh trại và trượt chân ngã ra phía
sau.
- Á. Cô khẽ kêu lên một tiếng, trong lòng thầm
than vãn – đúng là báo ứng. Nhưng Hạ Sâm Triệt đã nhanh chóng kéo cô lại. Chiếc
đèn pin đáng ghét lại lăn về phía chân anh. Thế là hai người mất trọng tâm cùng
ngã lăn xuống đất. Xuân Phi sợ đến nhắm mắt lại, gáy và lưng tiếp xúc với thứ
gì đó rất ấm áp, sau đó là giọng nói hốt hoảng của Hạ Sâm Triệt:
- Em có làm sao không?
Xuân Phi sợ đến nỗi không nói được lời nào. Cô
không nhìn rõ nét mặt của anh trong bóng đêm. Chỉ thấy Hạ Sâm Triệt kéo cô lên,
kiểm tra trước sau rất nhiều lần, phát hiện không có vấn đề gì mới bỏ cô ra.
- Kỷ Vi đang đợi anh. Giọng nói của Hạ Sâm Triệt
vang lên bên tai cô, rất nhẹ nhàng và ấm áp – Em chú ý nghỉ ngơi nhé.
Cô cố gắng mở mắt thật to nhưng chỉ nhìn thấy
bóng anh rời đi, khuất dần trong màn đêm đen đặc.
Vẫn là thế giới ấy, càng ngày càng xa vời, cô
vĩnh viễn không thể bước vào được.
4.
Cuộc sống là thế, càng sợ gặp ai thì lại càng
chạm mặt nhiều. Trên chiếc xe bus về trường chỉ còn lại một chỗ ngồi, đó là chỗ
bên cạnh Hạ Sâm Triệt.
Lái xe đặc giọng Thượng Hải – Cô có lên xe
không? Câu nói ấy thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trên xe. Xuân Phi nắm
chặt tay đến nỗi gân xanh gồ lên. Cô bước tới chỗ của Hạ Sâm Triệt rồi ngồi xuống
nhưng không tự nhiên chút nào. Hạ Sâm Triệt đang nghe MP4, anh đang chăm chú đọc
sách, vết thương trên khuỷu tay khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Vết thương có bôi thuốc tím nhưng rất qua
quýt, xem ra anh ấy không hề bôi thuốc cẩn thận. Cô trùm chiếc áo thể thao lên
mặt, gậm chặt cánh tay rồi khóc.
Đồng lúa vàng ươm trải dài trước mắt.
Nỗi bi thương của Xuân Phi cũng trào dâng
không ngừng.
5.
- A…. Tiểu Thái hét một tiếng rồi nhảy dựng
lên. Một lúc lâu sau mới nhìn rõ cái gì bay dưới chân mình. Một con bướm rất
to. Cô trố mắt nhìn rồi bật cười khoác tay Xuân Phi. Xuân Phi cũng bật cười. Chốc
chốc châu chấu hay những con côn trùng nhỏ không biết tên lại bay ra từ bụi cỏ
bên đường. Nếu may mắn còn có thể nhìn thấy con chuột to hơn con mèo.
Vì sao mùa thu vẫn còn những sinh mạng quật cường
như thế này nhỉ? Mỗi lần đều tưởng là con cuối cùng. Mỗi lần đều tưởng rằng
không thể nhìn thấy nụ cười của Hạ Sâm Triệt. Cô quên rằng chỉ khi anh mỉm cười
rạng rỡ với một người khác thì cô mới có thể chiêm ngưỡng nó.
Một cảnh tượng mới đẹp làm sao. Một anh chàng
đẹp trai như hoàng tử, một cô gái xinh đẹp như công chúa sánh vai nhau, hai người
cười cười nói nói đi xuống cầu thang. Xuân Phi kéo tay Tiểu Thái rồi chạy đến
thang máy trước họ.
- Người đó là bạn gái của Hạ Sâm Triệt à? Thì
ra Tiểu Thái đã nhìn thấy.
- Không biết.
- Thế thì cậu chạy cái gì?
- Không biết.
Xuân Phi ngả người xuống chiếc ghế sôfa mềm.
Tiểu Thái cầm cốc nước ngồi xuống cạnh cô, dựa đầu vào vai cô rất tự nhiên. Các
ngón tay của Xuân Phi vẫn lạnh băng, bàn tay ấm áp của Tiểu Thái sưởi ấm chúng.
Cô ấy nói: – Xuân Phi….Họ không cần cậu…Mình cần cậu….
Xuân Phi cảm thấy trái tim của mình như bị một
đám mây kiêu hãnh và mỏng manh che phủ, ấm áp đến không thể diễn tả được.
Thực ra Xuân Phi cũng không rõ đó là cảm giác
gì, không biết vì sao khi nhìn thấy Hạ Sâm Triệt và Kỷ Vi sánh vai trên đường
cô lại chạy về nhà như chạy thoát thân vậy. Buổi sáng vẫn còn nhìn thấy áo đồng
phục của Hạ Sâm Triệt ở ban công, trên khuỷu tay vẫn còn dính màu tím nhàn nhạt.
Chỉ là một bình nước hoa chống muỗi mà khiến anh ấy bị thương. Cô thấy căm hận
bản thân mình nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Vốn dĩ Hạ Sâm Triệt không hy vọng gì khi về
nhà. Anh và Kỷ Vi đã ăn tạm bợ trong quán ăn ở gần trường. Nhưng khi mở cửa thì
nhìn thấy Xuân Phi đang đứng cạnh bàn ăn với chiếc tạp dề hình gấu con xinh xắn.
Cũng không phải là món sơn hào hải vị gì, mỳ với
trứng ốp, phía trên có dầu vừng và hành, rất thơm.
Xuân Phi cúi đầu vờ sếp bát đũa và nói – Em chỉ
biết nấu mỳ thôi.
Nhìn thấy con gái mất tự nhiên, những đường
nét đông cứng trên khuôn mặt Hạ Sâm Triệt dần dần tan ra. Dường như anh là một
người không bao giờ biết giận, một bát mỳ có thể khiến nỗi tức giận tiêu tan.
- Thơm quá, anh thực sự rất đói. Hạ Sâm Triệt
vội ngồi xuống bàn ăn. Nụ cười rạng rỡ hơn – Em đúng là thiên tài, nấu mỳ mà
cũng nấu được ngon như thế này.
Xuân Phi cúi đầu ăn mỳ mà đầu óc không biết để
đi đâu, nhìn thấy người trước mặt mình ăn rất ngon lành, không kìm được hỏi –
Tay anh…còn đau không?
Hạ Sâm Triệt giơ khuỷu tay cho cô nhìn và nói
– Em nhìn này, khỏi rồi, đừng bận tâm.
- Thực ra, chỉ là em không muốn cô ấy dùng nước
hoa chống muỗi….vì cô ấy là bạn gái của anh…. Xuân Phi dũng cảm nhìn thẳng vào
mắt anh – Cô ấy không phải là bạn gái của em, liên quan gì đến em.
Lại thế rồi, cô không ngừng tự chửi rủa mình.
Vốn dĩ muốn xin lỗi anh nhưng lưỡi cô như cứng lại, không nói được lời nào.
- Kỷ Vi á? Hạ Sâm Triệt nhìn cô với ánh mắt rất
gian xảo – Lý do rất hay.
Cô lầm lì thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp.
Hạ Sâm Triệt vừa vào phòng khách thì nghe thấy một tiếng “choang” rất chói tai.
Anh vội vàng chạy vào, hai chiếc bát ấy đã biến thành một đống sứ vụn không còn
thấy hình dáng ban đầu. Có mảnh vỡ không can tâm nhảy lên cào xước chân cô. Hạ
Sâm Triệt không nghĩ ngợi gì mà lao vào, cô giật nảy mình lùi xuống một bước,
lòng bàn chân giẫm vào mảnh sứ sắc nhọn.
Lại hậu đậu rồi. Mặc dù Xuân Phi cảm thấy rất
kỳ quặc nhưng Hạ Sâm Triệt vẫn đặt chân cô lên đùi mình, lấy cồn iot khử trùng
vết thương cho cô, sau đó băng bó vết thương. Vết thương ở lòng bàn chân không
sâu nhưng đủ để trốn tiết thể dục trong một tháng.
- Hai ngày này không được tắm, nhiễm trùng là
anh không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Xuân Phi ngây người nhìn những ngón tay trắng
muốt của anh nhẹ lướt trên chân mình, bỗng chốc cảm giác có rất nhiều con kiến
nhỏ bé đang bò trong lồng ngực. Mặt và tai cô đỏ bừng. Cô lấy oán trả ơn, đạp
vào chân anh và nói: – Ai cần anh chịu trách nhiệm”.
6.
Xuân Phi vẫn đang buồn phiền vì bộ dạng dũng
sĩ một chân của mình, đang suy nghĩ xem có nên bảo Tô Kính Hy đến đón không,
nhưng khi cô vừa bước một chân ra khỏi phòng để rửa mặt thì ngửi thấy mùi trứng
rán lan tỏa trong không gian. Hạ Sâm Triệt mặc áo len dài tay, buổi sáng mùa
thu thời tiết se se lạnh. Anh nghe thấy tiếng động nhưng không quay đầu lại mà
nói:
- Ăn sáng xong đi đến trường cùng anh nhé.
- Vâng. Cô không có lý do để từ chối.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là bữa sáng là
món bánh ngô. Trên bàn ăn có cuốn sách dậy nấu ăn, ngô đã tách hạt, trứng gà,
cà rốt thái sợi và bột mỳ. Anh ấy mới học làm. Xuân Phi nghi ngờ cắn một miếng,
khuôn mặt hiện nên vẻ ngạc nhiên: – Ngon lắm.
Những sợi tóc mái lòa xòa nghịch ngợm che khuất
đôi mắt của anh. Anh chỉ mỉm cười rồi uống sữa, dường như coi những lời khen ngợi
như thế này là chuyện đương nhiên. Xuân Phi thấy anh đối xử với mình thật tốt,
có lẽ vì nghĩ đến cái chân bị thương của cô. Nhưng dù là lý do gì cũng không
sao. Cảm giác này khiến tâm trạng của cô rất thoái mái. Lúc Hạ Sâm Triệt đỡ cô
đi trên đường, cô có cảm giác lâng lâng.
Hai người dựa sát vào nhau, gần một nửa trọng
lượng cơ thể của Xuân Phi đè lên người anh. Qua chiếc áo len mỏng, cô thể cảm
nhận được hơi ấm của anh. Mặt cô đỏ ửng, tim đập rộn ràng, chỉ thấy hoa mắt
chóng mặt vì thiếu ôxy, mùi hương xà phòng thoang thoảng không ngừng phả vào
mũi cô.
- Kỷ Vi nhìn thấy thì làm thế nào? Đột nhiên ý
nghĩ ấy nảy ra trong đầu cô.
- Kỷ Vi biết em lâu rồi. Hạ Sâm Triệt cúi đầu
nhìn cô, đáy mắt ẩn chứa chút gì đó rất bí hiểm – Anh cũng biết em từ lâu rồi.
Bởi vì mẹ anh suốt ngày nói con gái cô Vân học ở học viện Giai Kỳ, dưới anh một
lớp. Cô bé ấy họ An Dương, cả trường chỉ có một. Chỉ cần xem bảng thành tích là
biết em học lớp nào, trông như thế nào.
- Mẹ em chưa bao giờ nhắc đến anh.
Mẹ cô chỉ nói, nhà Tần Sở lại mua xe mới; nhà
Tần Sở lại đi du lịch nước ngoài; Tần Sở mua quần áo mấy nghìn tệ. Nói xong lại
nói bóng nói gió, người ta may mắn, lấy được người đàn ông tốt. Mỗi lúc như thế,
bố lại vội vàng và mấy miếng cơm, sau đó vào thư phòng làm việc. Xuân Phi hiểu
rằng thực ra mẹ rất mong bố tức giận rồi nhảy dựng lên cãi nhau một trận. Như
thế mẹ có thể hét lên là vì sao tôi lại lấy một người vô tích sự như ông.
Dĩ nhiên, khi bố và mẹ không cãi nhau được, mẹ
sẽ trút giận lên đầu cô con gái ăn cơm chậm như rùa và nói – Mày giống hệt bố
mày, đúng là đúc từ một cái khuôn mà ra.
Nếu Thuần Uyên có nhà thì anh sẽ xoa đầu Xuân
Phi, hai người vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn cơm.
- Cô Vân nói em không thích ra ngoài cùng cô ấy.
Cuối tuần đều ở nhà làm bài tập. Anh cùng mẹ đến nhà em mấy lần nhưng đúng lúc
em không có nhà, chỉ có Thuần Uyên thôi.
Xuân Phi giật mình, nhưng không hề biểu lộ ra
mặt – Có phải mẹ em nói với anh là em đến nhà bà ngoại rồi không?
- Ừ.
Cô thấy nực cười – Anh tưởng rằng đó là trùng
hợp sao?
Những ngọn gió thu thổi đến, cái lạnh thoáng
qua. Cô ngước nhìn hàng cây không chống lại được với gió thu, lá cây dần dần biến
thành màu vàng. Thực ra màu vàng cũng chẳng có gì là không tốt, ai quy định lá
cây phải là màu xanh? Giống như ai quy định con cái nhà An Dương đều phải tỏa
sáng như mặt trăng? Cô chỉ là một ngôi sao rất nhỏ, không sáng chói nhưng đang
cố gắng tỏa sáng.
- Em còn nhớ trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ
chín của anh trai, mẹ em mời rất nhiều bạn bè đến khách sạn chúc mừng sinh nhật.
Mọi người đều hết lời khen ngợi anh trai, khi nhìn thấy em thì khách sáo nói, đứa
trẻ này rất ngoan, hiền lành không nghịch ngợm. Từ đó về sau, mẹ em không bao
giờ đưa em ra khỏi cửa. Có điều em cũng không thấy buồn.
- Bởi vì hôm ấy ngoài ban công của khách sạn,
có một cậu bé đã nói với em, trên bầu trời có một chòm sao tên là chòm sao Tiểu
Hùng. Nó không phải là chòm sao sáng, thậm chí mọi người đều không biết sao Bắc
Cực chính là cái đuôi của chòm sao Tiểu Hùng ấy. Nó nằm ở vị trí bắt mắt nhất
trên bầu trời nhưng không có ai để ý đến nó. Nhưng dù thế nào, khi mọi người
ngước nhìn lên bầu trời, sẽ nhìn thấy sao Bắc Cực, nhìn thấy phần đẹp nhất của
chòm sao Tiểu Hùng, chỉ cần như thế là đủ.
Hạ Sâm Triệt dừng lại, cúi xuống nhìn cô.
Không biết anh đang nghĩ gì, cô quên cả việc bước chân đi, đứng dưới sân trường,
ngây người ngước nhìn anh. Cứ nhìn nhau như thế một lúc rất lâu, bỗng nhiên anh
cúi mắt xuống, mỉm cười, giống như gió xuân lướt qua bím tóc. Lúc ấy Xuân Phi mới
thấy mình nói rất nhiều, giống như bà lão lắm điều khi bước vào thời kỳ mãn
kinh.
- Xuân Phi….
- Vâng.
- Hình như lớp em ở tầng ba.
- Vâng.
- Anh bế em lên nhé.
- Vâng….hả?
7.
Chuyện này nhanh chóng lan khắp trường, mang
theo màu sắc truyền kỳ khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Người này truyền
tai người kia, mỗi người thêm thắt một ít, ai cũng muốn biết cô nữ sinh được
hoàng tử mỉm cười bế lên tầng là ai. Thế là cái tên An Dương Xuân Phi nhanh
chóng truyền khắp trường chỉ trong nửa ngày. Thậm chí có người còn vờ như vô
tình đi ngang qua lớp A6 để chắc chắn rằng cô gái ngờ nghệch nằm gục trên bàn
kia chính là nhân vật nữ chính trong truyền thuyết. Sau đó là những lời bàn tán
xôn xao.
Thế giới con gái nhạt nhẽo.
Hai tuần nữa là đến kỳ thi khảo sát. Xuân Phi
không muốn vì những chuyện như thế này mà ảnh hưởng đến thành tích thi. Phải học
thuộc làu làu những từ mới bắt đầu từ chữ cái A đến những từ bắt đầu bằng chữ Z
thì tiết tự học cuối cùng mới kết thúc.
Lần đầu tiên cô có cảm giác một ngày dài bằng
trăm năm, lòng dạ rối bời như có một tổ ong ở trong vậy.
Vốn dĩ cô muốn Tiểu Thái đưa mình về nhà nhưng
lại sợ Hạ Sâm Triệt đến mà không thấy cô đâu nên ngồi trong lớp học, chậm chạp
thu dọn đồ đạc. Chiều tối là lúc mà ánh nắng mặt trời mềm mại nhất, dường như cả
thế giới được tô má hồng vậy. Cô rất khâm phục dáng vẻ dù gặp chuyện gì cũng rất
tự nhiên như không của Hạ Sâm Triệt, giống như lúc này anh rất tự nhiên bước
vào phòng học của cô.
- Xuân Phi, dọn đồ xong chưa?
- Xong rồi.
Cô đang định mỉm cười với anh thì nhìn thấy Kỷ
Vi với nét mặt rạng ngời đang đứng sau lưng anh.
Hạ Sâm Triệt rất thông minh, sẽ không ngồi im
chờ những lời đồn đại nhấn chìm mình. Khi những lời đồn đại trong trường lên đến
cao trào thì bạn gái của anh chỉ cần lộ diện và đi cùng họ là được.
Các cô gái nói:
- Anh Hạ Sâm Triệt quả là một người dịu dàng
và tốt bụng, đưa đón em nữ sinh bị thương.
Các chàng trai nói:
- Kỷ Vi quả là cô gái xinh đẹp, rộng lượng, có
cô bạn gái như thế này đúng là may mắn.
Xuân Phi thấy mình vô tình trở thành người làm
chứng cho tình yêu của người khác.
Hạ Sâm Triệt bế Xuân Phi xuống dưới, Kỷ Vi đi
phía sau. Nhìn xuyên qua khe tóc của Hạ Sâm Triệt, giác quan thứ sau của Xuân
Phi nói với cô rằng Kỷ Vi đang tức giận, mặc dù cô đang cúi đầu, cố gắng nhìn bậc
thang.
- Còn đau không?
- Vâng.
- Về nhà anh sẽ bôi thuốc cho em.
- Vâng.
Nghe lời đối thoại như vậy, Kỷ Vi không kìm được
ngẩng đầu lên gọi tên anh:
- Triệt!
Hạ Sâm Triệt bước xuống bậc thang cuối cùng.
Anh đặt Xuân Phi xuống, sau đó đỡ vai cô, chùn người xuống đi lại chiếc dép lê
sắp tuột ra. Xuân Phi đứng không vững, đặt tay lên đầu anh. Hạ Sâm Triệt kéo
tay cô đặt ngang eo của mình, lúc ấy mới quay lại nói với Kỷ Vi:
- Ừ, sao thế?
- Để anh dìu em An Dương. Chiều cao của em và
em ấy ngang nhau, nếu dìu không vững sẽ làm em ấy ngã.
- Ừ.
Xuân Phi nhìn khuôn mặt của Kỷ Vi trong ánh
hoàng hôn, khuôn mặt với ba phần đố kỵ, bảy phần hụt hẫng. Không hiểu vì sao cô
thấy đắc trí. Sau đó mới chợt nhớ ra anh ấy vừa gọi mình là em Xuân Phi.
Không phải em lớp dưới, không phải Âu Dương
Xuân Phi.
Cô ngước mắt nhìn chiếc cằm đẹp như tranh vẽ của
anh, cảm giác cách anh ngày càng gần hơn. Cảnh tượng lúc này giống như một giấc
mơ không có thực, mong sao đừng bao giờ tỉnh lại.
8.
Lúc này Xuân Phi mới biết Kỷ Vi không biết
chuyện Hạ Sâm Triệt đã chuyển ra ngoài. Nói cách khác, Kỷ Vi chưa từng đến đây,
chưa từng đi dép của cô.
Khi bước vào phòng, khuôn mặt của Kỉ Vi toát
lên vẻ lạnh lùng không hợp với vẻ dịu dàng vốn có của cô, sự lạnh lùng ấy ẩn chứa
trong từng lỗ chân lông, chỉ có điều Hạ Sâm Triệt không hề chú ý đến. Mặc dù anh
và Xuân Phi mới ở cùng nhau trong thời gian hơn một tháng ngắn ngủi, nhưng anh
đã giữ bí mật với cô hơn một tháng, dường như muốn giấu giếm điều gì đó.
Nói đúng hơn không phải là giấu giếm, cũng
không phải sợ cô biết. Chỉ là không cần thiết, giống như đối với những cô gái
si tình bên ngoài, không cần thiết để họ biết.
Ý nghĩ này khiến Kỷ Vi thấy buốt nhói trong
lòng. Cô gái tên là Xuân Phi trước mặt không có gì nổi bật cả, khuôn mặt thanh
tú, mái tóc rất đẹp, đôi lông mày rậm như được phết mascara. Khuôn mặt không có
nhiều biểu cảm nhưng đôi mắt to tròn linh hoạt, ánh mắt lúc nào cũng ẩn chứa sự
cảnh giác, giống như một con cú mèo.
Hạ Sâm Triệt đặt chân Xuân Phi lên đùi mình, cẩn
thận bôi cồn iot, sau đó bôi thuốc. Trên tivi đang phát chương trình thế giới động
vật, Xuân Phi cầm cốc nước ngồi im trên ghế. Kỷ Vi không làm gì, chỉ ngồi cạnh
như người tàng hình vậy.
- Có phải là nhiễm trùng rồi không? Lòng bàn
chân rất ngứa.
- Không phải đâu, vết thương đang lành, không
được động vào nước, cố chịu vài ngày nữa.
Nghe họ nói chuyện với nhau, Kỷ Vi thấy mình
giống như người thừa, vì thế cô đứng dậy và nói:
- Em phải về rồi.
Hạ Sâm Triệt không quay đầu lại mà nói:
- Ăn cơm đã rồi về.
- Không cần đâu. Cô cúi đầu đi ra cửa thay
dép.
- Vậy anh tiễn em.
Nhưng đáp lại lời anh chỉ là sự im lặng đến đột
ngột.
Lúc ấy Hạ Sâm Triệt mới phát hiện sự khác thường
của cô, một lúc sau là tiếng sụt sịt, tay cô run rẩy đến nỗi không thể đi giày
được.
- Kỷ Vi…..
Kỷ Vi chạy ra ngoài như chạy thoát thân vậy. Hạ
Sâm Triệt ngây người một lúc rồi đuổi theo. Xuân Phi uống giọt nước cuối cùng
trong cốc. Nhảy lò cò đến trước cửa sổ, thò đầu xuống dưới. Một lúc sau thấy Kỷ
Vi chạy ra, chạy khoảng ba bốn mươi mét thì bị Hạ Sâm Triệt kéo lại. Họ đứng
quay mặt vào nhau, không biết đã nói những gì, chỉ thấy hai người giằng co một
hồi rồi ôm lấy nhau.
Một cảnh tượng vô cùng vô cùng nhàm chán.
Ánh mắt của Xuân Phi tối sầm lại, cô đến trước
tủ giày, lấy đôi dép mà Kỷ Vi vừa đi, mang vào phòng vệ sinh đánh thật sạch.
Đó không phải là dép của cô ta, là dép của Hạ
Sâm Triệt. Cô chỉ thấy chân của Kỷ Vi trắng mịn như một củ khoai môn vừa bóc vỏ,
đi đôi dép màu xanh lam của anh thật chói mắt. Cô cũng giận bản thân mình vì đã
không kiềm chế được bản thân, giống như một kẻ điên loạn không thể dừng lại được.
Hạ Sâm Triệt quay về thì thấy Xuân Phi nằm ngủ
trên ghế sôfa, giống như một con vật nhỏ đáng yêu, ngoan cường nhưng lại cảnh
giác thu mình trên ghế. Anh bước lên trước đắp áo cho cô. Cô thực sự đã lớn,
không giống lúc còn nhỏ, nói đúng hơn là khác hoàn toàn hồi nhỏ. Xuân Phi bây
giờ kiên cường và xinh đẹp, giống như sao Bắc Cực.
Nếu thực sự là sao Bắc Cực, vậy thì hãy tỏa
sáng đi.
Hãy tỏa ra ánh sáng thật rực rỡ, chói lọi.