Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai? - Chương 1 - Phần 1

Chương 1

Em đi tìm khắp thế gian này chỉ để gặp anh

1.

Màn sương mờ ảo bao trùm không gian, những cây
ngô đồng cách đó không xa dường như đang ẩn khuất trong cõi tiên. Đã lâu lắm rồi
không nhìn thấy những buổi sáng sương mù như thế này. Bố mẹ đang nói chuyện dưới
tầng, giọng nói rất khẽ, nói đi nói lại cũng chỉ xoay quanh vấn đề sống tự lập
của con gái. Xuân Phi quyết định chuyển đồ đạc xuống dưới tầng.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]

Cô ngồi xuống, không nói một lời nào, cầm dĩa
cắt quả trứng trên đĩa thành hai phần. Những lúc như thế này cô không biết phải
nói gì, dường như có nói bao nhiêu lần thì cũng vô ích.

- Ăn xong có cần bố đưa đi không?

- Không cần đâu ạ, Tô Kính Hy sẽ đưa người của
công ty chuyển nhà đến.

- Con đúng là chẳng hiểu gì cả. Bố không kìm
được quát lên – Chẳng phải cuối tuần Kính Hy phải đưa bố mẹ nó đến Thượng Hải
chơi sao?

- Anh bảo anh ấy đến ạ.

- Mày nói với anh chuyện chuyển nhà rồi sao? Mẹ
ngạc nhiên thốt lên, đôi lông mày trau lại – Anh mày thi đấu ở Thượng Hải, những
chuyện cỏn con như vậy mà cũng gọi điện cho anh. Gọi điện không mất tiền chắc?
Cả nhà này chỉ có mày là nhiều chuyện, không biết cái gì cả.

- Bà đừng mắng con nữa. Xuân Phi nó ngốc nghếch
như vậy đều là do bà mắng nhiều quá đấy.

- Hứ, con gái giống hệt ông, từ một cái khuôn
mà ra, không ngốc mới là lạ. May mà Thuần Uyên giống tôi. Nếu hai đứa con giống
ông thì tôi không biết trông chờ vào đâu.

Bố không nói nữa, dường như con gái giống mình
cũng là chuyện không thể chấp nhận được. Trên bàn ăn chỉ có tiếng hàm răng va đập
vào nhau, phát ra tiếng ken két chói tai, thỉnh thoảng vang lên tiếng cằn nhằn
của mẹ:

- Lại kén ăn hả.

Xuân Phi bặm môi, bữa sáng ngày hôm nay thật
khó nuốt. Cô không hề biết cuối tuần Tô Kính Hy phải đi Thượng Hải. Cô cũng
không bao giờ quan tâm đến điều đó. Bởi vì anh trai chưa bao giờ nói cho cô biết
những chuyện này. Anh chỉ cố gắng hết sức để cô có một cuộc sống thật tốt. Mặc
dù những điều mà anh làm không phải là những điều cô muốn.

An Dương Xuân Phi sống ở trung tâm thành phố.
Nhưng trường của cô lại ở ngoại thành, đây là trường tư dành cho quý tộc. Từ hồi
tiểu học, bố đã không ngại nắng mưa lái xe đưa cô đến trường. Xuân Phi luôn
mong chờ đến một ngày được sống tự lập một mình, có thể thoát khỏi nỗi phiền muộn
khi phải ngồi trên xe.

Nhưng khi cái ngày ấy đến thật thì cô lại có cảm
giác không chân thực.

2.

Lúc này là lúc mà thời tiết vô cùng oi bức.
Cái nắng nóng gay gắt khiến người ta không thể chịu đựng được. Có thể dùng từ
“cay độc” để ví với mặt trời.

Xuân Phi chống tay đứng dưới ánh nắng chói
chang, chỉ đạo những người ở công ty chuyển nhà đưa đồ đạc vào khu nhà Hương Hải.
Cô có cảm giác hình như mình sắp tan chảy, nếu không thì vì sao hai chân lại mềm
nhũn ra thế này?

Tô Kính Hy đứng dưới bóng cây, tay cầm que kem
trêu đùa cô:

- Bà chủ không nóng à?

Khoảnh khắc ấy, Xuân Phi có cảm giác dường như
tất cả âm thanh trên thế giới này đều rời xa cô. Âm cuối trong câu nói của Tô
Kính Hy cùng với tiếng ve kêu trên cành cây trở thành tiếng tuýt tuýt liên hồi
vang lên bên tai cô. Cô ngã lăn ra đất, tiếng gáy đập xuống gạch khiến Tô Kính
Hy sợ đến nỗi hồn bay phách lạc.

Tô Kính Hy nghĩ: Quả nhiên là nên cách cô nàng
phiền phức này cách xa càng tốt, nếu không chắc chắn một ngày nào đó mình sẽ bị
cô ta hại chết.

Tô Kính Hy cõng Xuân Phi mặt mày tái nhợt đến
phòng y tế gần đó thì phát hiện có ba bốn người nằm ngổn ngang ở đó. Cô ý tá
đeo kính bình tĩnh nói về phía phòng thuốc:

- Tiểu Trương, lấy bình nước muối ra đây, lại
có người ngất rồi.

Sau đó cô ấy chỉ về phía chiếc giường còn trống
và nói với Tô Kính Hy đang đứng ở cửa:

- Đặt bạn gái của cậu xuống chiếc giường kia,
sau đó lấy rượu cồn xoa vào lòng bàn tay, trán và các khớp của cô ấy.

Cô ấy không phải bạn gái của tôi.

Tô Kính Hy chưa kịp nói câu ấy thì y tá đã chạy
vào phòng thuốc như một cơn lốc xoáy. Anh lẩm nhẩm một hồi, sau đó tận tâm tận
lực xoa cồn cho Xuân Phi.

Đôi lông mày của Xuân Phi co lại vì đau. Tô
Kính Hy chợt nhận ra một điều, anh quen biết cô bao nhiêu năm rồi? bốn năm hay
năm năm? Có lẽ lâu hơn. Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào hiếu thắng như thế này.
Dù phải phơi mình dưới cái nắng gay gắt thì cũng không chịu mở miệng nhờ anh
giúp.

- Tô Kính Hy…..

- Cô nàng phiền phức, em đúng là khiến người
khác hết hồn. Nếu em có mệnh hề gì thì ông anh trai thương em gái hơn cả tính mạng
của mình không phanh thây lột da anh mới là lạ đấy.

Những lời mà Xuân Phi muốn nói bỗng chốc tắc
nghẹn trong cổ họng. Đột nhiên cô thấy tức giận. Cô không hề kiêng nể, quay mặt
sang một bên và nói:

- Này, em còn nhớ là anh cũng biết nấu ăn. Tối
nay em muốn ăn cá sốt hành. Cá không được rán quá già. Em còn muốn ăn món khoai
tây sốt ở nhà ăn của học viện Giai Kỳ.

- Cô nàng phiền phức, đồ quỷ kén ăn, anh chúc
em mười năm không có ai theo đuổi. Sắc mặt của Tô Kính Hy trông rất khó coi,
khó coi đến nỗi khóe miệng run lên.

- Không sao, không biết chừng nếu không có ai
theo đuổi em thì anh trai em sẽ bắt anh lấy em. Từ trước đến nay anh rất nghe lời
anh trai em mà.

Tô Kính Hy không nói được lời nào. Xuân Phi đắc
trí nhìn anh. Im lặng một hồi lâu, Tô Kính Hy chịu thua, ném cho Xuân Phi một
cái lườm rồi đi ra ngoài. Nụ cười của Xuân Phi đóng băng trên khuôn mặt. Vốn dĩ
cô muốn nói – xin lỗi, cảm ơn anh – Nhưng với người coi cô là rắn rết như anh
thì cũng không cần thiết phải nói những lời lịch sự như thế.

- Trời ơi, tay em làm sao thế kia? Y tá giật nảy
mình.

- Hả? Xuân Phi cũng giật nảy mình. Cúi đầu
nhìn mu bàn tay của mình sưng phồng lên như cái bánh bao.

Y tác ngạc nhiên hỏi:

- Em không thấy đau sao?

- Có ạ, bây giờ mới thấy rất đau, chỉ là lúc
nãy không chú ý. Cô thật thà nói.

- Em vừa cãi nhau với bạn trai à. Chị nói cho
em biết, em còn nhỏ tuổi, thích ngắm những anh chàng đẹp trai. Nhưng những người
đàn ông đẹp trai đều rất đa tình. Em thử nghĩ mà xem, sau này chết đi tất cả đều
biến thành đầu lâu xương cốt, chẳng phải là đáng sợ như nhau sao?

- Bạn trai của chị…. Xuân Phi định hỏi bạn
trai của cô y tá trông như thế nào.

- Chị không có bạn trai. Haizzz, những người
theo đuổi chị đều rất xấu trai, ảnh hưởng đến khẩu vị của chị.

- Người chết đi đều biến thành đầu lâu xương cốt,
chẳng phải đều giống nhau sao. Xuân Phi bật cười. Thì ra trên thế giới này
không chỉ một mình cô không nói thật với lòng mình.

3.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa kính, hắt vào
căn phòng. Xuân Phi ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, sau này thực sự sẽ
sống một mình sao? Nhưng ngay lập tức khóe môi của cô từ từ nhếch lên, cuối
cùng biến thành đường cong.

Cô không thể kìm được nghĩ đến hai từ “tái
sinh”.

Xuân Phi nhìn tờ lịch Naruto treo trên tường,
ngày mùng 1 tháng 9 được khoanh tròn bằng bút đỏ, từ bây giờ đến ngày đó còn bốn
ngày. Chưa bao giờ Xuân Phi lại mong chờ ngày khai giảng như thế này. Trước
đây, mỗi khi đến ngày khai giảng của học viện Giai Kỳ cũng là lúc mà cơn ác mộng
của Xuân Phi bắt đầu. Bởi vì điều đó có nghĩa là, trong nửa năm tới, ngày nào
cô cũng phải ở trong xe một tiếng rưỡi. Nếu không may bị tắc đường đến muộn thì
còn bị cô giáo phạt đứng.

Tuy nhiên những cơn ác mộng đó sắp trở thành
dĩ vãng.

Buổi sáng mẹ gọi điện thoại nhắc nhở Xuân Phi:
“Sau khi cuộc thi piano kết thúc anh sẽ về thăm mày. Trong thời gian này mày
không được gọi điện thoại cho anh. Tiền học phí và tiền sinh hoạt tao đã gửi
vào thẻ của mày rồi. Chưa biết kiếm tiền thì phải tiêu pha tiết kiệm một chút”.

Lúc ấy Xuân Phi mới nhớ đến chuyện nộp học
phí.

Mọi người xếp hàng dài trước chiếc máy ATM cuối
đường. Khó khăn lắm mới chờ được đến buổi tối không có người, cô nhét thẻ vào
máy, nhưng đợi rất lâu mà không thấy tiền đâu.

Xuân Phi đứng ngây ở đó và nghĩ: Mình đúng là
quá may mắn, gặp đúng cái máy ATM hỏng. Lúc ấy cô mới phát hiện ở một chỗ không
bắt mắt lắm bên cạnh máy ATM có ghi hàng chữ “máy gặp sự cố”. Thế là cô ức chế
lấy lại thẻ rồi ra về.

- Này, bạn gì ơi, máy rút tiền này….. Một giọng
nói lạ nhưng rất có sức hút vang lên bên tai Xuân Phi.

Xuân Phi không quay đầu lại mà nói:

- Cái máy ấy hỏng rồi.

- Bạn đừng đi vội, cái máy ấy không hỏng đâu.
Giọng nói rất có sức hút lại vang lên, ngữ khí rất kiên định.

Xuân Phi quay đầu lại, không biết ánh đèn
trong đêm tối quá mê hoặc hay là nụ cười của chàng trai này quá đẹp mà cô ngây
người không nói được lời nào. Những sợi tóc màu cà phê đậm bay bay trên khuôn mặt
ôn hòa và tinh xảo. Đôi mắt biết cười dường như lúc nào cũng đang mỉm cười và
phát ra ánh sáng lấp lánh.

Anh ấy đến trước máy rút tiền, đưa tay gạt gạt
khe rút tiền một lúc lâu, sau đó một tập tiền tuôn ra.

- Hả? không phải là hỏng rồi sao? Xuân Phi ngạc
nhiên thốt lên.

- Không phải là hỏng mà là khe rút tiền có
dính kẹo cao su. Anh ấy đưa tiền cho Xuân Phi và nói – Đây là mánh khóe rất phổ
biến gần đây, bạn không xem tin tức à? Còn nữa, nếu máy rút tiền hỏng thì nhân
viên ngân hàng sẽ dán thông báo máy gặp sự cổ ở trên màn hình của máy chứ không
phải dán ở chỗ không bắt mắt như thế này.

Xuân Phi như chợt nhận ra điều gì đó, đập vào
đầu mình và nói:

- Trời ơi, tôi thật ngốc. Tôi đọc tin ấy rồi.
Cảm ơn anh.

- Haha, lần sau chú ý nhé. Tạm biệt. Trên tay
anh ấy có cầm một bình nước giữ nhiệt bằng inox mà nhà trường phát cho. Trên
chiếc bình ấy có in hai chữ “Giai Kỳ”.

- Anh cũng là học sinh của học viện Giai Kỳ à?
Xuân Phi đứng chắn trước mặt anh ấy và nói – cấp ba đúng không?

Dường như đây là lần đầu tiên cô đứng chắn trước
mặt người khác, cánh tay dang ra như chuẩn bị ôm lấy anh ấy vậy. Nghĩ đến đấy,
da mặt mỏng manh của Xuân Phi đỏ ửng lên vì e thẹn.

- Haha. Anh chỉ mỉm cười nhìn cô.

- Lẽ nào là đại học….

Xuân Phi e thẹn nhìn anh. Nhưng chàng trai trước
mặt không cho cô bất kỳ câu trả lời nào, chỉ mỉm cười nhìn cô. Mình có nên biết
điều mà rời đi không nhỉ? Đứng chắn trước mặt anh ấy thế này giống như là muốn
bắt chuyện vậy. Vốn dĩ là muốn bắt chuyện mà. Xuân Phi nghĩ mãi nghĩ mãi, cô thấy
mặt mình nóng ran, chân cũng lùi ra sau.

- Haha, tạm biệt. Anh vẫn chỉ mỉm cười.

Mặt Xuân Phi đỏ bừng, cô nhường đường cho anh
đi. Anh vừa đi được hai bước thì nghe thấy giọng nói mềm mại của một cô gái
vang lên từ phía sau:

- Triệt.

- Kỷ Vi, em chậm chạp quá. Anh ấy quay người lại,
mỉm cười và nói.

- Xin lỗi, cửa hàng đông người quá.

Cô gái nũng nịu khoác tay anh. Chắc là cô ấy
đã nhìn thấy cảnh tượng Xuân Phi giống như một kẻ háo sắc đứng chắn trước mặt
anh, thế nên mới ném cho Xuân Phi một ánh nhìn đầy thù địch. Bỗng chốc Xuân Phi
cảm thấy rất xấu hổ.

- Ừ, chúng mình mau đi thôi, đừng để mọi người
chờ quá lâu. Chàng trai nói với cô gái.

Xem ra anh chàng này đã có chủ rồi. Cô gái đi
bên anh da trắng, chân dài, dáng chuẩn, đúng là một mỹ nhân. Xuân Phi vội vàng
đi về hướng ngược lại với họ giống như vừa làm sai chuyện gì vậy.

Thật là mất mặt.

Xuân Phi thở dài rồi nghĩ: Sao mình có thể đứng
chắn trước mặt người khác như một kẻ háo sắc như thế được cơ chứ? Nếu sau này
mà gặp lại người đó ở trường thì quả thực cô sẽ xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng
cao đầu.

4.

Buổi lễ đón học sinh mới hàng năm của nhà trường
hết sức long trọng. Trên cánh cửa theo kiến trúc châu Âu có treo hàng chữ đỏ bắt
mắt. Lá phong tháng chín màu đỏ nhạt, gợi cho người ta cảm giác trong suốt mơ hồ
dưới ánh mặt trời.

Xuân Phi cầm cuốn sách tiếng anh, ngồi trên
bãi cỏ dưới bóng cây nhưng cơ bản không nhớ được một từ mới nào. Con châu chấu
nhảy từ bụi cỏ ra khiến cô giật nảy mình.

“Xuân Phi, cậu ngồi đấy làm gì?

“Học từ mới”.

“Bà chị của em, chị bình thường một chút có được
không?” Một cô gái tóc ngắn sốt sắng kéo cô dậy, “Buổi lễ đón học sinh mới bắt
đầu rồi, mau đưa mình đến hội học sinh, tuyệt đối sẽ không bị tóm đâu”.

“Đến hội học sinh làm gì?”

“Ở buổi lễ đón học sinh mới có rất nhiều anh đẹp
trai đứng tiếp đón. Hiệu trưởng nghĩ ra cái chiêu này quả là tuyệt. Những anh
chàng đẹp trai này mặc đồng phục giống nhau. Năm ngoái mình cũng đi xem rồi. Đẹp
trai lắm ý”.

Xuân Phi không nỡ từ chối cô gái. Cô gái nhìn
Xuân Phi với ánh mắt khẩn cầu. Cô suy nghĩ ba mươi giây rồi hỏi: “Tiểu Thái, có
đúng là thích thế không?”

Thoạt nghe Xuân Phi nói Tiểu Thái có chút mơ hồ.
Xuân Phi nói thường thiếu chủ ngữ như thế. Hai người học cùng lớp từ hổi tiểu học.
Xuân Phi không thích nói nhiều, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ. Những lúc cô ấy ngơ
ngẩn còn nhiều hơn những lúc bình thường. Cô nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng
hiểu ý của Xuân Phi. Cô híp mắt nói:

- Thích chứ, nhưng cũng chỉ có thể nhìn trộm
thôi. Xuân Phi, cậu thích chàng trai như thế nào? Thực sự không có người nào mà
cậu thích sao?

- Người thích….người mình thích….phải có mái
tóc màu cà phê

đậm….có nụ cười ấm áp như gió xuân….còn nữa….chưa
có bạn gái.

- Đấy là yêu cầu gì? Cậu đang bôi bác mình. Cô
gái gườm gườm nhìn Xuân Phi.

Xuân Phi cười nhạt hai tiếng rồi nghĩ: Nếu là
bình thường thì từ chối Tiểu Thái cũng chẳng sao cả. Chỉ sợ bây giờ nói không
thì cô ấy lại giận mấy ngày liền.

Sân vận động của trường rất rộng, dù sao thì
cũng là trường quý tộc mà, chỗ đỗ xe còn không đủ, xe xếp ngang xếp dọc ở sân vận
động.

Tiểu Thái dắt tay cô đi qua sân vận động,
trong hội trường vang lên tiếng người nói ồn ào, phòng tiếp đón ở tầng trên của
hội trường, những anh chàng đẹp trai và các cô gái xinh đẹp trong bộ lễ phục
màu xanh lam đang bận rộn sắp xếp quà tặng phụ huynh.

- Này, sao cậu lại mặc quần của mình……?

- Quần từ năm ngoái ngắn rồi mà.

Thỉnh thoảng lại nghe thấy những lời nói đó
ngoài cửa sổ. Tiểu Thái che miệng cười bí hiểm. Xuân Phi lầm lì ngồi sau cô.
Sao lại có thể làm chuyện điên rồ giống cô ta được nhỉ? Xuân Phi vỗ vai Tiểu
Thái nhưng Tiểu Thái đang phấn khích nên không thèm để ý đến cô.

- Tiểu Thái, mình đi đây, mình không muốn cùng
cậu làm những chuyện điên rồ như thế này. Xuân Phi khẽ nói.

Tiểu Thái bám chặt tay vào cửa sổ, hai mắt trợn
tròn như hai quả cầu thủy tinh. Xuân Phi ngồi xuống chân tường, quyết định canh
chừng giúp cô ấy. Bên trong cửa kính là một thế giới khác, thế giới của những
người tỏa sáng. Tô Kính Hy ở trong thế giới ấy. Anh trai cũng ở trong thế giới ấy.
Chỉ có điều thế giới ấy quá chật hẹp, dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không
thể chen vào được.

- Này, hai cô đang làm gì vậy? Hai chị lớp
trên xinh đẹp đứng ở cửa phòng tiếp đón. Hai người họ bị hội trưởng sai đi chuyển
quà đã đủ tức giận lắm rồi, không ngờ vừa ra cửa lại gặp phải hai kẻ vụng trộm.

Đối với người ngoài hành tinh hoàn toàn không
có chút nhạy cảm, ngay cả lúc canh chừng cũng mất cảnh giác như Xuân Phi, Tiểu
Thái cũng chẳng muốn ca thán, phàn nàn nữa. Biết làm thế nào được đây? Những
người như Xuân Phi, khi gặp những chuyện như thế này, cô ấy chỉ có thể dương mắt
nhìn, dường như chuyện không hề liên quan đến mình.

Hai tên quỷ nhỏ vừa ngốc vừa đần. Bỗng nhiên một
chị cao gây cười và nói:

- Thôi, chị làm gì mà đáng sợ thế? Chẳng phải
các em thích ngắm anh đẹp trai sao, đi cùng chị vào kho chuyển đồ, quay về rồi
có thể quang minh chính đại mà ngắm các anh.

- Thật ạ? Hai mắt Tiểu Thái sáng như đèn pha ô
tôi – Có được chụp ảnh kỷ niệm không ạ?

- Được chứ. Hai chị đồng thanh nói.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Tiểu
Thái gật đầu và nói – Em đi, em đi.

Xuân Phi đá vào chân Tiểu Thái nhưng lại bị cô
ấy giẫm một cái đau điếng – Đồ ngốc – Xuân Phi chửi thầm trong bụng, có thế mà
đã mu muội. Đợi tý nữa đi chuyển quà rồi sẽ mệt đứt cả hơi cho mà xem, làm gì
có tâm trạng mà ngắm với chả nghía.

- Tôi không đi. Xuân Phi nói.

- Vậy thì bạn của em sẽ phải chuyển đồ bằng
hai người đấy. Chị cao gầy hơn một chút nói.

- Tùy thôi. Xuân Phi đứng dậy, phủi bụi dính
trên váy đồng phục, đang định đi thì bị một chị khác kéo tay lại:

- Thái độ gì vậy, có còn muốn ở trong trường
này nữa không?

- Chị có thể đến tìm hiệu trưởng đuổi tôi
không? Xuân Phi nói.

Dĩ nhiên không thể tìm hiệu trưởng đuổi cô,
cũng không thể uy hiếp cô. Hai chị lớp trên nhìn nhau, không biết phải ứng phó
như thế nào.

Nhưng ở học viện Giai Kỳ, chị lớp trên có thể
dạy bảo các em lớp dưới “một cách đúng mực”. Họ nhìn nhau, khuôn mặt toát lên vẻ
phấn khích.

Đúng là khiến người khác ngứa ngáy chân tay.
Con quỷ nhỏ này không coi ai ra gì, dạy bảo nó một chút cũng tốt.

Đúng lúc mà một người trong số họ đang giơ tay
lên thì –

- Quà chuyển về chưa? Giọng nói của một chàng
trai vang lên.

- A…..bạn Hạ…..đang đi chuyển đây….. Cô gái
cao gây hơn một chút cười trừ và nói. Cô kia thì đang vung tay, cánh tay như
đông cứng trong không trung, mặt đỏ bừng, gườm gườm nhìn Xuân Phi.

- Haha, mình cần người đến giúp. Anh chàng đó
chỉ tay về phía Xuân Phi và nói: -Này, em lại đây giúp anh trang trí bảng.

5.

Trên tấm bảng ở hành lang có viết hàng chữ:
“Chào mừng đến với học viện Giai Kỳ”. Quả bóng màu hồng mới vẽ được một nửa.
Anh chàng đó cầm một hộp phấn màu, xem ra khi đi lấy phấn ở phòng tiếp đón đã gặp
bọn họ.

Xuân Phi nghi ngờ không biết có phải thần may
mắn đã mỉm cười với mình không. Trước đây mỗi lần có chuyện không may xảy ra cô
đều khó mà tránh khỏi tai họa. Nhưng dường như gần đây cô gặp vận may. Vừa mới
đến trường đi rút tiền thì bị lừa, lại bị chị lớp trên ức hiếp, nhưng đều là
anh chàng có mái tóc màu cà phê đậm này đã giúp cô thoát nạn. Đôi mắt biết cười
của anh thật đẹp, khiến cô không thể rời mắt khỏi anh được.

- Phấn xanh. Chàng trai nói.

Xuân Phi vội đưa phấn cho anh. Anh ấy đang định
tô màu thì lại cúi đầu xuống bật cười nhìn cô:

- Anh cần phấn xanh chứ không phải phấn vàng.

Xuân Phi luống cuống lục tìm trong hộp phấn
màu, chỉ thấy đầu óc mơ hồ, càng căng thẳng thì lại càng run. Chỉ nghe thấy một
tiếng “phịch”, hộp phấn màu rơi xuống đất, những viên phấn nhiều màu sắc lăn
lóc trên hành lang.

Con người thường gặp chuyện đáng xấu hổ lúc mà
người ta không muốn nó xảy ra nhất.

Xuân Phi cúi đầu nhặt viên phấn màu xanh đưa
cho anh, không dám ngẩng đầu lên, cô sợ nhìn thấy ánh mắt ngán ngẩm của anh.

- Có phải là mệt không? Nghỉ ngơi một chút đi.

- Không ạ.

- Haha, thực ra hai cô gái ấy không phải là
người xấu. Hội trưởng bảo họ đi chuyển quà, họ rất tức giận, vì thế mới trút giận
lên đầu hai em. Em không cần vì chuyện ấy mà cảm thấy không vui.

- Em biết. Cô ngừng một lát rồi hỏi: – Anh Hạ,
có phải là em rất đáng ghét không? Chắc anh chàng này họ Hạ, lúc nãy một chị đã
gọi anh ấy như thế.

Trên tấm bảng đen là những quả bóng bay trên bầu
trời, màu hồng nhạt và màu xanh da trời. Dường như anh ấy chỉ biết vẽ bóng bay,
hơn nữa lại không thành thạo lắm, ngay cả hình dáng của bóng bay cũng không đẹp
lắm. Anh dừng tay lại, nhìn vào mắt Xuân Phi và nói: – Không đáng ghét.

Xuân Phi cảm thấy dường như có âm thanh rất nhỏ
vang vọng bên tai, nhẹ nhàng, ấm áp. Câu trả lời của anh là câu trả lời mà cô
muốn nghe. Nhưng cô không hề có chút cảm giác vui mừng nào. Cô ngồi xuống tiếp
tục nhặt phấn. Cô cho rằng cái miệng và trái tim mỗi người đối lập với nhau.
Trong lòng nói là ghét nhưng ngoài miệng lại nói không ghét. Bản thân cô cũng
là người không nói thật với lòng mình.

Trên hành lang có tiếng phấn cọ xát vào bảng
đen, còn có tiếng thở nhè nhẹ. Dường như thời gian để hai người im lặng như thế.
Đến tận khi có người gọi: – Hạ Sâm Triệt, cậu vẽ xong chưa? Hội trưởng bảo cậu
vào hội trường phát quà.

Thì ra anh ấy tên là Hạ Sâm Triệt. Xuân Phi thấy
cái tên này rất hợp với anh ấy. Mắt anh hơi cúi xuống, dường như có gợn sóng
lăn tăn trong suốt trong khóe mắt của anh. Anh giống như một cây xanh cần được
bảo vệ vậy.

Hôm ấy, trong đầu Xuân Phi không ngừng vang vọng
câu nói – cảm ơn em – mà lúc quay người đi anh ấy đã nói. Nhưng cô không nhận
ra rằng giọng nói của Hạ Sâm Triệt bỗng nhiên hạ thấp xuống, nụ cười trên khuôn
mặt anh cũng biến mất, anh gọi bốn tiếng – An Dương Xuân Phi – nhưng bốn tiếng ấy
giống như tiếng nước chảy trong đêm tối mịt mù.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3