Thế hôn - Chương 409 + 410

Chương 409: Đừng ngại

Dưới ánh nến, mãn thất
ấm áp.

Lục Giam ngồi bên
giường nhỏ của Nghị Lang, vẻ mặt ôn nhu nhìn Nghị Lang đang ngủ say, thấp giọng
nói: “A Dung, nàng không cần nghĩ nhiều, cứ thanh thản ổn định. Tương lai không
câu nệ như thế nào, ta cuối cùng vẫn có thể nuôi nàng và Nghị Lang là được.”
Nếu Lục Kiến Tân thật sự có nhi tử thân sinh, hắn cũng không muốn cùng người khác
tranh đoạt địa vị tôn tử, trong bụng hắn có thi thư, thân có công danh, luận về
việc buôn bán, hắn cũng không phải là không rõ.

Đúng vậy, nay tình
hình đã hoàn toàn khác so với kiếp trước, không chỉ chính nàng có tiền tài bàng
thân, Lục Giam cũng không giống, Lâm Cẩn Dung không khỏi cười: “Tâm ý của Nhị
lang ta biết, ta cũng nghĩ như vậy. Huống chi, chúng ta thật sự không thiếu
tiền, Nghị Lang của chúng ta sẽ không thiếu tiền chi tiêu.”

Lục Giam trầm mặc một
lát, cúi đầu cười: “Đó là của nàng, ta chỉ có cửa hàng hạt châu mà lão gia tử
cho, còn lại là một bụng thi thư, chữ viết đẹp, còn có thể tu bổ tranh chữ,
nàng đừng chê ta a.”

Lâm Cẩn Dung bị câu
nói phía sau “Nàng đừng chê ta” kia của hắn khiến trong lòng vừa động, không
khỏi thêm vài phần mềm mại, cố ý nói: “Phu quân là nói cho thiếp thân biết, nếu
sinh ý bất thành, chàng cũng không bỏ đói mẫu tử chúng ta, chẳng những trong
bụng chàng đều là thi thư, còn có thể viết chữ đẹp, càng có thể thay người tu
bổ tranh chữ cổ?”

Lục Giam ngẩn ra, lập
tức khôi phục tinh thần, véo nhẹ cái mũi nàng một cái, nói: “Ta còn biết lựa
rau dại! Xuống sông bắt cá a!”

Phu thê hai người nhìn
nhau cười, đều cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp.

Lâm Cẩn Dung hỏi ra
một vấn đề đã cất giấu từ lâu ở trong lòng: “Sao chàng cái gì cũng đều muốn
học? Sao lúc nào cũng cần mẫn đến thế?”

Lục Giam nắm bàn tay
mũm mĩm của Nghị Lang đặt trong lòng bàn tay mình, nhẹ giọng nói: “Trước đó ta
vẫn mong chờ phụ mẫu sớm ngày sinh ra thân cốt nhục của họ, ta nghĩ như vậy bọn
họ sẽ thả ta về nhà. Nhưng mà dần dần lớn lên, ta bắt đầu lo lắng, nếu thật sự
như vậy, ta sẽ đi đâu đây? Ta chỉ có thể liều mạng đọc sách, cố gắng học thêm
bản sự, ta nghĩ, mặc dù thực sự có một ngày như thế, ta có công danh tất nhiên
sẽ không sợ vạn nhất gì nữa, có nhất nghệ tinh cũng không bị chết đói...” Có
đôi khi hắn cảm thấy mờ mịt trong thế gian này, lẻ loi một mình, không chỗ nào
để đi, không chỗ nào có thể ở, cảm thấy lo lắng sợ hãi đến cực điểm, lại vô kế
khả thi chỉ có thể biến mọi sầu lo sợ hãi hóa thành động lực học tập.

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng
vuốt ve vết chai trên tay hắn do hàng năm miệt mài luyện chữ, cúi mắt nói: “Mẫn
Hành nhất định mệt chết đi, thực không dễ dàng đúng không?” Trên lưng vẫn đeo
gánh nặng như vậy, sao có thể thoải mái được đây. Bất luận là Lục Giam kiếp
trước, hay là Lục Giam kiếp này, cũng đều sống không dễ dàng.

“…” Lục Giam trầm mặc
một lát, nhẹ nhàng lắc đầu: “Hiện tại ngẫm nghĩ lại, cũng thấy nàng sống không
dễ dàng.” Rồi mở tay nắm bàn tay nàng, kéo đến bên bàn tay nhỏ bé của Nghị
Lang, nắm chặt bàn tay nàng và tay của Nghị Lang, lại kiên quyết nói: “Chúng ta
là người một nhà, nhất định phải có ngày lành. Nghị Lang chỉ có thể lớn lên bên
cạnh ta và nàng! Ta không muốn Nghị Lang chịu đau khổ, làm việc luôn phải xem
sắc mặt của người khác.”

Tất nhiên là vậy, Lâm
Cẩn Dung đột nhiên cũng rất yên tâm, nàng tin tưởng không câu nệ nàng sinh tử
tồn vong, chỉ cần Lục Giam còn sống, hắn sẽ không bạc đãi Nghị Lang, sẽ không
mặc kệ Nghị Lang. Vì vậy chỉ cười: “Ngọc không mài không nên thân, chàng đừng
chiều hư hắn.”

Lục Giam cười cười:
“Nàng yên tâm ta sẽ không nuôi nó giống như Lục Thiện ngày bé đâu.” Nói tới
đây, lại tiếp lời: “A Dung, may mà có nàng, bằng không Lục Thiện cũng sẽ không
có bộ dạng ngày hôm nay.” Ánh mắt của hắn lòe lòe tỏa sáng: “Không câu nệ hắn
có thi đỗ công danh hay không, ta thấy bộ dáng của hắn tương lai phụng dưỡng
Tam thẩm nương cùng Tam thúc phụ đều là không thành vấn đề. Nói đến nói đi, sao
nàng có thể thu phục được hắn vậy? Lúc trước ta thấy hắn có đến thăm Nghị
Lang!” Còn có tình hình ngày ấy Lục Luân gặp chuyện không may, Lâm Cẩn Dung có
thể sai sử Lục Thiện, mấy ngày nay Lục Thiện đối với hắn tuy rằng không thân
cận bằng Lục Luân, nhưng cũng không cố ý trốn tránh hắn, có đôi khi đối mặt với
hai huynh đệ Lục Thiệu và Lục Kinh, còn luôn yên lặng bồi ở bên người hắn, bộ
dáng nghiễm nhiên cùng hắn tiến thối.

Lâm Cẩn Dung nghịch
ngợm cười: “Không nói cho chàng biết!” Trong lòng cũng là vô cùng cảm thán. Năm
đó Lục Thiện vẫn đều là vẻ bệnh tật kia, nửa chết nửa sống, trầm mặc ít lời,
đừng nói tới phong phạm hôm nay, ngay cả phụng dưỡng phụ mẫu, cung cấp nuôi
dưỡng thê nhi cũng không ai tin tưởng hắn có thể làm được. Bị Nhị phòng phá
rối, thời điểm phân gia Tam phòng không giữ lại được bao nhiêu tài sản, Lục
Kiến Lập buồn bực thất bại, sau khi làm tròn hiếu đạo thân thể cũng suy sụp, Đồ
thị chanh chua, có chút không như ý liền khóc nháo không ngớt, phảng phất giống
như mỗi người đều thiếu nợ của nàng vậy, Tam phòng nửa chết nửa sống, lúc nào
cũng sầu bi. Có thể có cục diện ngày hôm nay, thật là không dễ.

Dưới ánh nến, Lâm Cẩn
Dung tươi cười xinh đẹp đáng yêu, Lục Giam nhìn xem động tình, cũng không dám
lỗ mãng, nắm tay rồi lại nắm tay, sờ soạng một lúc: “A Dung…”

Lâm Cẩn Dung rộng rãi
cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của hắn một cái, cười nói: “Đi thôi. Đến
quá muộn sẽ bị người ta đàm tiếu. Đã nhiều ngày lão thái thái trong lòng không
thoải mái, đừng khiến bà buồn bực.”

“Ta đi đây, nàng nghỉ
ngơi đi.” Lục Giam lưu luyến đứng dậy rời đi, Lâm Cẩn Dung cẩn thận ôm Nghị
Lang đến trên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên người Nghị Lang, cẩn thận hôn
Nghị Lang một cái, bảo bối của nàng a, cái gì cũng không bằng bảo bối đâu.

Mặc kệ là phỉ loạn hay
chuyện gì, nàng nhất định phải để hắn sống sót, sống hạnh phúc lại khoái hoạt.

Thời tiết quả nhiên
giống như Lục lão phu nhân nói, từ ngày Lục Luân trở về có rơi tuyết xuống thì
vẫn khó chịu như thế. Mặc dù là âm u, nghĩ đến sẽ có tuyết rơi, kết quả vẫn là
lạnh lẽo khô ráo, đừng nói là tuyết, ngay cả mưa bụi li ti cũng không thấy đâu.

Liên tục hơn nửa tháng
trời nắng, giữa trưa mặc áo bông còn thấy nóng, làm cho lòng người Lục gia vốn
đang nôn nóng bất an vô hình trung lại thêm một phen ám hỏa. Lục Kiến Tân chọn
một ngày có ánh mặt trời ấm áp xán lạn, bảo Hà di nương thiên kiều bá mị đi ra
dập đầu dâng trà cho Lâm Ngọc Trân.

Hà di nương, năm nay
mới chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, một thân váy thuần trắng, lộ ra một
khuôn mặt nhỏ nhắn, mày cong như vầng trăng, môi như thoa son, hiếm có nhất là
dáng người vừa thon dài lại linh lung đầy cảm hứng, đi từng bước một, không
giống như liễu rủ trước gió, mà là ung dung rộng lượng, bình tĩnh, nửa điểm nữ
tử bần hàn hoặc là chút co quắp của kẻ hèn mọn đều không có. Nàng cứ như vậy
thoải mái nhanh nhẹn quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Ngọc Trân, vươn bàn tay thon
dài dâng trà. Đôi tay trắng mịn như ngọc được chén sứ mén xanh làm nền, vô cùng
xinh đẹp.

Ở đây rất ít người,
cũng chỉ có Lục Kiến Tân, Lâm Ngọc Trân, Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, còn có vài
nhũ mẫu có thể diện, cùng với A Nhu, Tiểu Tinh. Đa số là nữ nhân, nhưng ai cũng
không thể không thừa
nhận Hà di nương này phong tư rất xinh đẹp. Nữ nhân như thế này, nên được cất
giấu giống như danh họa đồ cổ quý giá, cho nên dưới vẻ đạo mạo của Lục Kiến Tân
có che giấu chút đắc ý.

Nếu bình thường nhìn
thấy một mỹ nữ, Lâm Ngọc Trân có lẽ sẽ tán thưởng, nhưng nữ nhân này lại là
sủng thiếp của trượng phu mình, dừng ở trong mắt liền thành gai đâm vào thịt.
Lâm Ngọc Trân thấy chân nhân, vốn thập phần chán ghét oán hận từ mười thành hai
mươi phần, mặt âm trầm, tiếp nhận trà Hà di nương dâng lên, miễn cưỡng mím môi
chạm một chút rồi đặt xuống.

Hà di nương cũng không
đứng dậy, còn đoan đoan chính chính quỳ đó, dường như muốn nghe răn dạy. Cái gì
đây, cũng xứng nghe nàng răn dạy sao? Lâm Ngọc Trân nhíu mày, nhìn Phương ma ma
liếc mắt một cái, Phương ma ma mỉm cười cầm ra một châu sai, nâng đỡ Hà di
nương đứng dậy, ý bảo phía sau A Nhu cùng Tiểu Tinh tiến lên.

Hà di nương khẽ mím
môi, bộ dạng phục tùng rũ mắt tránh ra, lui qua một bên.

Lâm Ngọc Trân đối đãi
với A Nhu và Tiểu Tinh sắc mặt tuy rằng không tốt lắm, nhưng vẫn mở miệng nói
chuyện: “Các ngươi làm hài khá được, thực vừa chân, ngày sau có rảnh cũng làm
một đôi cho lão gia đi.”

Có thể được Đại phu
nhân tán dương, tất nhiên rất tốt, nhưng tại đây dưới dạng tình hình này lại có
chút không ổn. Hai người kia đầu tiên không hiểu vì sao lại kinh hỉ, lại không
hiểu vì sao mà hoảng sợ, tiếp nhận châu sai giống như đúc Phương ma ma đưa lên,
dập đầu lui ra. A Nhu cũng đành thôi, Tiểu Tinh kia chỉ để ý vụng trộm liếc
nhìn Hà di nương, Hà di nương cúi mặt, khóe môi vừa đúng mà dẫn dắt một tia
cười nhẹ, cả người nhìn hòa ái dễ gần, ôn nhu hào phóng.

Từ đó, đích tôn có
thêm ba di nương mỹ mạo yêu kiều.

Lục Kiến Tân thực vừa
lòng, thản nhiên nói: “Đều lui ra đi.”

“Vâng.” Vài vị tân tấn
di nương đều kính sợ, nhất tề hành lễ lui ra. Trong cử chỉ hành động, rất có
kết cấu, nhận ra được ngày thường ở Giang Nam cũng đã quen, không ai dám thị
sủng sinh kiều, không tuân thủ quy củ.

Đợi đến khi nhóm di
nương lui xuống, ánh mắt Lâm Ngọc Trân nhìn chằm chằm xuống đất, khẩu khí lạnh
như băng: “Vốn nên dọn một bàn tiệc, nhưng tình hình hiện tại không ổn.”

Lục Kiến Tân phất tay
áo một cái, thản nhiên nói: “Đây là thời điểm gì chứ? Dọn bàn tiệc làm cái gì?”
Lập tức nhìn thoáng qua thê tử của Chu Kiến Phúc đứng ở một bên.

Thê tử của Chu Kiến
Phúc tuân lệnh, lập tức ôm một hộp nhỏ đến: “Thỉnh phu nhân xem qua, rồi đợi nô
tỳ cùng người tinh tế bẩm báo.”

Nàng không phải nữ
nhân xuất thân từ gia đình nghèo khó, có gì hiếm lạ chút tài vật này? Huống chi
là đã qua tay nữ nhân kia, giống như ăn đồ thừa của người khác vậy. Lâm Ngọc
Trân lệnh Phương ma ma tiếp nhận, thản nhiên nói: “Nghe cái gì? Hai người các
ngươi đi giao hàng kiểm kê này nọ là được rồi.” Nói xong định đứng dậy.

Lục Kiến Tân tất nhiên
hiểu được trong lòng nàng mất hứng, nhưng mục đích đã đạt được, cũng tận lực
uyển chuyển: “Nàng cất giữ cẩn thận, đây là gia sản của chính chúng ta! Mấy năm
nay đều là vất vả của ta bỏ vào trong đó.” Uyển chuyển giải thích, Hà di nương
quản gia rất tốt, không làm loạn bao giờ, hắn thực tín nhiệm nàng, tất cả đều
đưa cho nàng.

Đáng tiếc Lâm Ngọc
Trân không hiếm lạ, chỉ kéo kéo khóe môi.

Lục Kiến Tân nhìn nhìn
Lục Giam và Lâm Cẩn Dung đứng khoanh tay ở một bên, mặt không chút thay đổi,
thần sắc nghiêm túc, thấp giọng nói: “Hôm nay có một chuyện quan trọng khác,
mọi sự đều đủ, chỉ thiếu đông phong. Đều tỉnh táo chút, từ nay trở đi sẽ động
thủ!”

Lâm Cẩn Dung khó hiểu,
Lục Kiến Tân nếu muốn thu thập Nhị phòng, vì sao lại mở miệng trêu chọc Lâm
Ngọc Trân? Nếu Lâm Ngọc Trân nháo loạn lên, thì sao có thể đồng tâm hiệp lực?
Nhưng mặc kệ như thế nào, Lục Kiến Tân thủy chung vẫn là người biết nắm bắt cơ
hội.

Lục Kiến Tân nhẹ nhàng
nói: “Hiện tại, phu nhân vẫn nên tiếp tục dưỡng bệnh đi. Buổi tối không cần đến
khóc tang, cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Nhị phòng chỉ nghĩ rằng bọn họ vì chuyện tiểu
thiếp mà có mâu thuẫn, làm sao dự đoán được, hắn đang chờ bọn họ đây.

Chương 410: Làm khó dễ

Trời vừa sáng, phía
chân trời màu lam thẫm liền bị ánh bình minh nhiễm hồng, khiến sương trắng ở
mái ngói ngọn cây nhánh cỏ lóe chút quang mang.

“So với lúc tuyết rơi
còn lạnh hơn.” Lục Kiến Trung ôm cánh tay, nhàn nhàn nhìn Lục Kiến Lập mò mẩm:
“Hôm nay thời tiết thật sự bất thường, sớm hay muộn đều lạnh muốn chết, giữa
trưa lại ấm áp giống như tiết tháng mười. Tuyết cũng không rơi, lúa mạch non
đều bị hỏng.”

Lục Kiến Lập híp đôi
mắt kém hướng tới phương xa: “Mùa đông này sẽ không khô hạn chứ?” Hắn nhớ đến
khoảnh đất mình được phân, nếu bị khô hạn, vậy phải làm sao bây giờ?

Dù sao hắn không có
gì, sợ hạn hán là Đại phòng cùng Tam phòng thôi. Lục Kiến Trung còn có chút vui
sướng khi người gặp họa, giả mù sa mưa nói: “Không thể nào, bằng không đệ sẽ
tổn thất nhiều a.” Lại hỏi Lục Kiến Tân ở một bên: “Đại ca, huynh kiến thức
rộng rãi, huynh bảo có thể bị khô hạn hay không?”

Lục Kiến Tân khép hờ
mắt đứng ở một bên, nghe vậy thản nhiên nói: “Khô hạn cũng không chết được
người.” Nói xong vung tay áo lên, nói: “Mẫu thân đã dậy.”

Vì thế hắn dẫn đầu,
mọi người sắp xếp đội ngũ, theo thứ tự đi vào thỉnh an Lục lão phu nhân, Tống
thị nghiêng đầu hỏi Lâm Cẩn Dung: “Bệnh của bà bà con thế nào rồi, đã đỡ nhiều
chưa?”

Lâm Cẩn Dung trên mặt
lộ ra vài phần phiền não cùng mỏi mệt, có chút không tình nguyện nói: “Rồi ạ.”
Hai ngày này, Lục Kiến Tân yêu cầu nàng chạy qua chạy lại giữa Vinh Cảnh cư và
sân viện của Lâm Ngọc Trân, làm ra một bộ dạng vô cùng tất bật.

Tống thị nhẹ nhàng
cười: “Cũng may mà con có năng lực.”

Khi nói chuyện Sa ma
ma nâng đỡ Lục lão phu nhân đi ra, mọi người đều ngừng nói chuyện, tiến lên vấn
an. Lục Kiến Tân như cũ tự tay hầu hạ Lục lão phu nhân dùng cơm, thân thiết hỏi
bà đêm qua ngủ ngon không, thân thể đỡ hơn chưa.

Tống thị liền nhẹ
giọng cùng Đồ thị cười nói: “Nhìn xem Đại bá thật hiếu thuận, cướp hết việc làm
của nhi tức chúng ta rồi.”

Đồ thị giật nhẹ khóe
môi, cũng không nói gì.

Lục Kiến Tân nghe thấy
rõ ràng, lại coi như không nghe thấy, chỉ đợi lão thái thái dùng cơm xong, lại
tự tay phụng bồi uống thuốc, hầu hạ lão thái thái súc miệng rồi mới thanh thanh
cổ họng, nói: “Mẫu thân, con có chuyện muốn thỉnh giáo mẫu thân.”

Lục lão phu nhân kinh
ngạc hỏi: “Chuyện gì?” Hậu sự của Lục lão ông đã được an trí thỏa đáng, bà
không nghĩ ra còn đại sự nào cần sự cho phép của bà nữa. Nghĩ nghĩ, lại thay
đổi thần sắc: “Chẳng lẽ là Ngũ lang hắn...”

Lục Kiến Tân lắc đầu
nói: “Tiểu Ngũ vẫn tốt. Là như thế này, hôm qua lão tổ công nói với con, thừa
dịp thời tiết nông nhàn, cũng đang thời tiết khô ráo, nên tu chỉnh tông học,
mùa xuân vừa đến, hài tử cũng có thể đến trường, đưa đến chỗ tiên sinh...”

Lục Kiến Trung lập tức
kinh ngạc, nắm chặt quyền đầu vụng trộm đánh giá Lục Kiến Tân, nhìn xem trong
hồ lô của hắn bán thuốc gì, nhưng Lục Kiến Tân nhất quán bí hiểm, ra vẻ đạo
mạo, cái gì cũng không hiển lộ. Hắn lại nhìn Lục Kiến Lập, kết quả Lục Kiến Lập
vẻ mặt mờ mịt, chỉ híp mắt vểnh tai ngây ngốc nghe Lục Kiến Tân nói chuyện,
cũng là bộ dạng không biết chút gì. Lục Giam thì sao, hắn cũng lười nhìn, luôn
chỉ có một gương mặt. Lâm Cẩn Dung còn lại lúc nào cũng có bộ dạng biết vâng
lời, Lâm Ngọc Trân có thể dễ dàng nhìn ra manh mối thì không ở đây, hắn không
nhận ra được gì, liền đơn giản cúi mắt, nhanh chóng suy tư.

Hóa ra là đòi tiền.
Lục lão phu nhân gật gật đầu: “Tốt lắm, nên làm thế nào thì cứ làm như thế, các
con tính xem cần bao nhiêu, ta sẽ gọi Sa ma ma mang tiền đến, các con cứ tới
lấy. Đây là đại sự, cũng là tạo phúc cho tộc nhân, các con không làm thì thôi,
nếu đã làm, thì phải làm tốt, đừng vội đánh mất thể diện nhà chúng ta.”

“Vâng, mẫu thân giáo
huấn phải, con đều ghi tạc trong lòng.” Lục Kiến Tân vẻ mặt khó xử, do dự một
lát, nói: “Con cũng muốn giao phó cho xong việc tế điền, mọi người mới tiện
trồng trọt, miễn cho lầm vụ mùa. Nhưng con và Tam đệ cũng không biết, nên phân
chia thế nào, tính toán ra sao...”

Đây là muốn dựa theo
di chúc của lão thái gia mà phân chia gia sản, trong phòng mọi người nhất thời
đều lên tinh thần. Dù sao đã sớm phân chia xong xuôi, không bằng như ý bọn họ,
có lẽ còn có thể được thêm vài phần tình cảm. Lục lão phu nhân nhìn một vòng
trên mặt mọi người, nhẹ nhàng thở dài: “Sớm hay muộn đều phải như vậy, nếu đã
thế, thì thỉnh nhóm tộc lão lại đây, phân chia rõ ràng đi.”

Lục Kiến Tân tiếp lời:
“Nhóm tộc lão đều còn ở trong phủ, cũng không có gì phiền toái, chính là đến
lúc đó mẫu thân có tinh thần đi qua nhìn một chút không?”

“Có cái gì đẹp mặt
chứ?” Lục lão phu nhân thản nhiên nói: “Ta cũng không có tinh thần, tóm lại là
hi vọng vài người các con hoan hoan hỉ hỉ, chớ tổn thương hòa khí là được rồi.”
Mặc dù là hiểu được sớm hay muộn sẽ có ngày này, nhưng nghe và thật sự nhìn
thấy, thủy chung là hai việc khác nhau, bảo bà cao hứng sao nổi.

Lục Kiến Trung gặp
biến không sợ hãi, im lặng theo mọi người đến trước mặt Lục lão ông tẫn hiếu,
thừa dịp không ai chú ý, liền bình tĩnh phân phó Lục Kinh: “Mềm mỏng không bằng
bạo lực, mang Phạm Bao ra, chờ hiệu lệnh của ta lập tức đẩy người ra, hôm nay
phải giải quyết hắn cho xong.”

Lục Kinh gật đầu đi an bài. Lục Kiến Trung trầm trọng nhìn
qua mọi người, thấy đích tôn, Tam phòng đang chuyên tâm làm chuyện của mình,
cũng không thèm liếc mắt một cái về bên này, cũng không thấy thiếu một ai, liền
thả lỏng tâm tư. Trong lòng kiên định hơn, lại mang theo vài phần hưng phấn chờ
mong.

Nhóm tộc lão ăn uống no đủ, được thỉnh đến chính viện, mắt
thấy các quản sự Lục gia lưu loát chuẩn bị sổ sách điền sản phòng khế để bọn họ
giám sát việc phân chia. Từng khoản đều rõ ràng, không có gì phải nhiều lời,
trong nháy mắt một đống sổ sách điền sản phòng khế liền dựa theo phân phó của
Lục lão ông phân chia thành ba phần.

Lão tổ công nói: “Mỗi người các con nhận một phần, bình an
giao hàng. Phân sản chứ không phân gia, đây là nguyện vọng của phụ thân các
con, muốn các con hòa hòa khí khí, hiếu thuận tý phụng mẫu thân bảo dưỡng tuổi
thọ, mới là mỹ sự nhân gian.”

Lục Kiến Tân dẫn huynh đệ chất nhi hành lễ đa tạ vài vị tộc
lão, rồi dẫn đầu chọn phần của mình, xem qua rồi cũng không dị nghị, rớt hai
giọt lệ thương tâm, hô gọi phụ thân, xoay người lui xuống.

Kế tiếp là Lục Kiến Trung, Lục Kiến Trung chậm rãi cầm phần
của hắn lên, nhìn một lát, buông phòng khế, lại cầm lên một quyển sổ sách xem
nửa ngày, rồi nhíu mày nói: “Chỗ này không thích hợp a...”

Mọi người đã sớm ngại hắn tay chân chậm chạp, xem trái xem
phải, chẳng lẽ còn có thể thấy được hoa nở trong đó, không có đống vàng bạc nào
sao? Đang ngại phiền, chợt nghe hắn đột nhiên nói một câu như vậy, vì thế tập
thể đều hưng phấn.

Nhóm tộc lão trao đổi ánh mắt, cười mà không nói.

Lục Kiến Tân tay vuốt chòm râu mị mắt, chỉ trầm mặc.

Người tức tối nhất là Lục Kiến Lập. Phần của hắn còn chưa
được cầm vào tay, mắt thấy lập tức sẽ đạt được, lại bị Lục Kiến Trung ngang
trời cãi cọ, thực tại sợ hãi sẽ bị đâm ngang, liền mất hứng nói: “Nhị ca, có
cái gì không thích hợp chứ? Đây là phần phụ thân đã phân chia xong xuôi, cũng
được các vị tộc lão dòng họ giám sát...”

Lục Kiến Trung cười nói: “Tam đệ đừng vội, ta không phải nói
chỗ này không đúng. Ta là nói, sổ sách này có vấn đề...”

Lục Kiến Lập mất hứng, cũng không biết nói gì, liền đem ánh
mắt cầu cứu nhìn Lục Kiến Tân. Lục Kiến Tân uy nghiêm nói: “Nhị đệ, thời điểm
phân chia lúc trước thì đệ không nói, lúc này mới bảo là không đúng, đến tột
cùng đệ muốn làm cái gì? Dứt khoát đi, đều là người trong nhà, không có gì khó
nói cả.”

Lục Kiến Trung giương mắt nhìn hắn cười: “Đại ca, kì thật là
có chuyện quan trọng, đã sớm muốn làm, nhưng huynh và Nhị chất nhi không có ở
nhà, Đại tẩu kiên quyết không cho phép, cho nên vẫn kéo dài tới ngày hôm nay.
Thừa dịp lúc này tộc lão có mặt ở đây, liền xử lý đi.” Cũng không cho người
khác có cơ hội phản đối, trực tiếp vỗ tay, Lục Kinh lập tức liền mang theo hai
người đẩy Phạm Bao bị trói gô đi vào.

Phạm Bao tóc có chút tán loạn, quần áo xộc xệch, vẻ mặt phẫn
nộ, nhìn qua có chút chật vật, cho thấy vừa rồi đã giãy giụa. Tộc lão Lục thị
thường lui tới cùng Phạm Bao giao tế không ít, chợt nhìn thấy bộ dạng này của
hắn, đều có chút kì quái, khe khẽ nói nhỏ hai câu, lão tổ công lên tiếng hỏi:
“Đây không phải Phạm đại quản sự sao? Tại sao lại thành thế này?”

“Lão gia tử...” Phạm Bao mới mở miệng, Lục Kiến Trung liền
chỉ định hắn, lớn tiếng nói: “Để cho các vị dòng họ chê cười, đây là Phạm đại
quản sự đứng ở trước mặt các vị, uổng công phụ thân ta vẫn nể trọng thân cận
hắn như con cháu trong nhà, coi hắn là phụ tá đắc lực, kết quả hắn lại là tiểu
nhân vong ân phụ nghĩa. Những năm gần đây, hắn dựa vào sự tín nhiệm của phụ
thân ta, kéo bè kéo cánh, làm giả sổ sách, tham ô mưu lợi riêng, không biết đã
chiếm bao nhiêu tiền bạc.” Rồi rất có khí thế ném quyển sổ sách kia vào mặt
Phạm Bao, mắng: “Phạm Bao, chứng cớ vô cùng xác thực, nếu ngươi ngoan ngoãn
nhận tội, ta còn có thể khuyên Đại lão gia nể mặt lão thái gia, sẽ bảo toàn thể
diện cho ngươi, tha cho ngươi một con đường sống, nếu không, đừng trách ta
không buông tha tiểu nhân xấu xa như ngươi, truy cứu quan phủ.”

Lục Kiến Tân lạnh nhạt ngồi đó, vẫn mị mắt trầm mặc không
nói.

Lục Kiến Lập khẩn trương: “Sẽ không, Phạm quản sự không phải
người như vậy, Nhị ca nhất định nghĩ sai rồi.”

Lục Kiến Trung hơi hơi cười lạnh, thở dài nói: “Tam đệ a, mọi
người đều hiểu được đệ là người thành thật, cho nên tiểu nhân luôn rất dễ lừa
gạt đệ. Đệ bị hắn lừa gạt mà... Ta đã sớm hiểu được hắn làm chuyện tốt này,
nhưng vì lão phụ thân, vẫn ẩn nhẫn không mở miệng...” Nói tới đây, hắn rớt ra
hai giọt lệ, đầy cõi lòng thương tâm: “Phụ thân bệnh nặng, người lại cực kì tin
cậy Phạm Bao, ta cuối cùng vẫn không thể kích thích người...”

Vài tộc lão trao đổi ý kiến, quyết định chỉ xem diễn, không
lên tiếng.

Lục Kiến Trung quay đầu nhìn Lục Kiến Tân, vạn phần thành
khẩn: “Đại ca, huynh nói gì đi?”

Lục Kiến Tân lúc này mới làm ra vẻ kinh ngạc: “Nhị đệ hỏi
ta?”

Lục Kiến Trung có chút tức giận: “Tiểu đệ tất nhiên là hỏi
Đại ca rồi. Huynh là Đại ca, chuyện này còn cần huynh làm chủ mà.”

Lục Kiến Tân gật gật đầu, hỏi Phạm Bao: “Thời điểm lão thái
gia còn sống luôn chú trọng phải khiến người ta phục. Ngươi có lời gì muốn nói,
thì cứ việc nói ra, ta sẽ không oan uổng ngươi.”

Phạm Bao ngang nhiên đứng dậy: “Trên có trời cao, dưới có
nhật nguyệt, ai mới là kẻ tiểu nhân giả nhân giả nghĩa đây. Đại lão gia, ta
muốn cáo trạng Nhị lão gia bất hiếu, bất nhân bất nghĩa làm giả sổ sách, là do
chính hắn làm.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3