Thế hôn - Chương 373 + 374

Chương 373: Hợp lực

Lục Kiến Tân, Lục Giam về nhà, nhanh
nhất cũng là một tháng sau, quả thực đợi tới khi đó, Nhị phòng sẽ có quá nhiều
cơ hội, chuyện xấu thì làm lớn, thật sự không có lời, rèn sắt phải thừa dịp còn
nóng mới được, mặc dù không thể vạch trần chân diện mục của Nhị phòng, cũng
phải để bọn họ dùng giỏ trúc múc nước thành công dã tràng. Lâm Cẩn Dung kéo kéo
tay áo Lâm Ngọc Trân, thấp giọng cùng nàng nói vài câu.

Lâm Ngọc Trân tuy rằng chán ghét Lâm
Cẩn Dung luôn nhắc nhở mình, giống như bản thân cái gì cũng đều không hiểu, cái
gì cũng không biết vậy, nhưng không thể không nghe lời Lâm Cẩn Dung, lập tức
liền nghiêm mặt nói: “Lão Tam! Nếu hắn đã gấp như vậy, mới sáng sớm đã kêu đánh
kêu giết, không bằng đơn giản mời người trong dòng tộc đến, đem chuyện này thừa
dịp còn nóng mà làm cho xong, đỡ phải đảo mắt lại có ý xấu hại người khác! Có
những người, vì chút lợi mà thân nhân cũng không nhận, cốt nhục mới mang bầu
mấy tháng cũng nỡ bỏ, dù thế nào cũng phải ép buộc mới thôi. Đệ không sợ cứ cầm
phong thư này trong người, đi đường bị ngã, dạo trong vườn bị rơi xuống nước,
đang ngủ tự dưng ngưng thở sao?”

Muốn nói Lâm Ngọc Trân có bản sự lớn
nhất là gì? Chính là không nói đạo lý cùng nói chuyện khiến người khác tức
chết, nàng thích thế nào thì sẽ nói thế đó. Lời này thật sự là quá mức ác độc,
chỉ không trực tiếp nói Nhị phòng bọn họ tham tài sát hại tính mệnh người khác.
Dù là Tống thị vẫn da mặt dày cũng không chịu nổi, Lục Kiến Trung vừa mới hồi
phục lại vẻ mặt trung hậu, cũng nhịn không được nổi trận lôi đình, khí hận nảy
ra, thẹn quá thành giận.

Lục Kiến Trung cả giận nói: “Đại tẩu
nói lời này ta nghe không rõ, ai có ý xấu hại người chứ? Cơm có thể ăn bậy, nói
không thể nói lung tung! Hôm nay nếu Đại tẩu không nói rõ ràng, tất nhiên ta sẽ
không buông tha!”

Không buông tha? Hắn dám làm gì nàng?
Lâm Ngọc Trân bễ nghễ nhìn Lục Kiến Trung, hơi hơi khinh thường: “Đệ chột dạ
cái gì? Ta chỉ tên của đệ sao? Loại chuyện này không phải chưa từng phát sinh
mà, cũng không phải là ta hù dọa ai. Phương Trúc vì sao lại rơi vào trong nước
a? Cái thai của thê tử Đại Lang là như thế nào đây? Ha... Công công để lại mặt
mũi cho các ngươi, chúng ta giúp công công giải sầu, cũng không phải là chúng
ta ngốc, cái gì cũng không biết.”

Lục Kiến Trung hận thấu bộ dáng khinh
miệt kia của nàng ta, lại bất hạnh bị nắm đuôi, liền hung hăng vung tay áo,
ngoài mạnh trong yếu nói: “Ta không nói chuyện với kẻ ác mồm… không chấp nhặt
với phụ nhân chanh chua không lưu lại khẩu đức! Tẩu không thể làm chủ thay đích
tôn!” Quay đầu nhìn Lục Kiến Lập nói: “Lão Tam, Đại ca không ở nhà, hiện tại
làm chủ việc trong nhà chính là hai người chúng ta, nói đi… Rốt cuộc đệ muốn
thế nào? Đừng vội quản lời nói hươu nói vượn của phụ nhân!” Một câu lại quăng
bà tức Lâm Cẩn Dung ra ngoài.

Lâm Ngọc Trân giận dữ: “Lão Tam,
không cần ta nhiều lời, chính đệ cũng ngẫm lại nên làm như thế nào!”

Lục Kiến Trung trầm mặc không nói,
hiển nhiên chưa thể đưa ra chủ ý, hoặc là không nghĩ tới việc này quan trọng
hơn dự tính. Lâm Cẩn Dung hướng Anh Đào ra hiệu, Anh Đào liền đi lại đây, dán
tại bên tai Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói một câu. Lâm Cẩn Dung vẫy tay ý bảo
nàng đi xuống… Khụ một tiếng, nhỏ giọng tế khí nói: “Nhị thúc phụ, dựa theo
cách nói của người, nữ nhân không làm chủ được, giống như Đại phòng chúng ta,
Đại lão gia, Nhị gia một ngày không trở về nhà, chúng ta cái gì cũng đều phải
nghe theo lời người? Mặc kệ người làm đúng hay không đúng, chúng ta cũng không
thể nói ra sao?”

Lục Kiến Trung hộc hộc một tiếng:
“Nhị lang tức… Ngươi đừng không hiểu chuyện, trưởng bối nói chuyện có chỗ cho
ngươi xen miệng vào sao, chẳng những không khuyên bà bà ngươi một chút… Còn lửa
cháy đổ thêm dầu! Lâm gia các người có phải dòng dõi thư hương hay không đây?”

“Hồi Nhị thúc phụ, Lâm gia chúng ta
là dòng dõi thư hương, cho nên chúng ta giảng là đạo lý, giảng là cương thường,
không phải ai thanh âm lớn, ai biết mắng chửi biết đánh người hại người thì
chiếm thắng lợi.” Lâm Cẩn Dung không hề quản Lục Kiến Trung, chỉ nhìn về phía
Lục Kiến Lập: “Tam thúc phụ, bình thường người thích nhất đọc sách thánh hiền,
thỉnh người chủ trì công đạo, có nên để Nhị thúc phụ thay mặt đích tôn làm chủ
hay không? Nghị Lang có phải là tôn nhi của đích tôn Lục gia hay không?” Kì
thật nàng muốn hỏi là… Lục Giam có phải là cốt nhục thân sinh của Lục Kiến Lập
hay không, Nghị Lang có phải là thân tôn nhi của hắn hay không, hắn có muốn
đứng về phía các nàng, giúp đỡ các nàng, phối hợp với các nàng hay không?

Lục Kiến Trung cười lạnh: “Nghị Lang
mới là một tiểu oa nhi còn chưa mọc răng, hiểu được cái gì?”

Lâm Cẩn Dung lạnh lùng nhìn hắn: “Hắn
không hiểu nhân sự… Ta biết! Tổ mẫu của hắn biết!”

Lục Kiến Trung cười lạnh: “Các ngươi
không thể thay hắn làm chủ!”

Lâm Cẩn Dung chờ những lời này của
hắn: “Nói như vậy, tổ mẫu cũng không thể thay Nhị thúc phụ làm chủ đúng không?
Có phải ý tứ này hay không? Nếu là vậy, Nhị thúc phụ sao có thể làm tròn hiếu
đạo đây? Ta còn muốn hỏi Nhị thúc phụ một câu, không phải đồ tang chưa từng
được may xong, nhưng Lục Kinh lại không mặc đồ tang, hay ở đó tiếp khách làm
việc, mà lại vụng trộm theo cửa nách chuồn ra ngoài, là muốn đi làm cái gì? Là
tẫn hiếu đạo gì đây?”

Không nghĩ tới Lâm Cẩn Dung trước
tiên đã phái người ở chung quanh trông chừng, Lục Kiến Trung cùng Tống thị đều
ngầm lắp bắp kinh hãi, ngược lại lại ngại Lục Kinh không biết cách làm việc,
không để ai truyền tin qua lại, hắn càng phải lén lút làm như thế! Tức giận thì
tức giận, cũng là không thể thừa nhận, Lục Kiến Trung lập tức lật lọng: “Ngươi
càn quấy! Tam Lang hắn bận việc bên ngoài, chưa kịp mặc vào đồ tang là có thật,
chẳng lẽ xuất môn chính là không tuân thủ hiếu đạo sao?”

Lâm Ngọc Trân nói: “Không mặc đồ
tang, xuất môn cũng không có gì sai. Chính là lúc này lại lén lút như thế, thật
sự là làm cho người ta khó có thể nghĩ theo chiều hướng tốt. Các ngươi thật sự
là người đông thế mạnh mà.”

Lục Kiến Lập bị kích thích, ngẩng đầu
lên lớn tiếng nói: “Không cần nhiều lời, chuyện này nếu không sớm xử trí, sợ là
ngay cả tang sự cũng không có ai quản, muốn để người ta chê cười Lục gia chúng
ta mà. Cứ như vậy, lập tức thỉnh người mời tộc lão trong dòng họ đến, xé bỏ
niêm phong trước mặt mọi người, dựa theo ý tứ của phụ thân hoàn thành hậu sự!”

Lục Kiến Trung nói: “Lão Tam, đệ cũng
nghe lời phụ thân nói rồi mà? Đại ca bọn họ cũng không ở đây. Tang sự của phụ
thân cũng chưa làm tốt, đệ đã đi theo các nàng hồ nháo, tính toán làm như vậy
lúc này, là muốn để người ta chê cười nhà chúng ta, muốn chọc giận mẫu thân tức
chết sao?”

Lục Kiến Lập nói: “Đại ca có ở đây
hay không đều giống nhau, còn có mẫu thân, còn có Đại tẩu cùng Nhị lang tức,
còn có dòng họ, còn có Nghị Lang! Làm việc này không sợ chê cười, cứ thế nháo
loạn mới là bị chê cười, vậy mới là đại bất hiếu! Nếu Nhị ca không muốn, lúc
này ta sẽ ra trước mặt các thân hữu mở phong thư này ra đọc!”

Thái độ cường ngạnh thế này Lâm Ngọc
Trân thích, nàng lập tức tán thưởng một tiếng: “Lão Tam, đệ không hồ đồ đâu!”
Quay đầu phân phó Phương ma ma: “Lập tức an bài người đi thỉnh tộc lão trong
dòng họ đến.” Lại nói rõ muốn cho Lâm nhị lão gia đến để chứng kiến, nếu Tam
phòng lo lắng, cũng có thể phái người đi theo.

Đại phòng, Tam phòng liên thủ đối phó
với Nhị phòng, Phạm Bao cũng đứng về phía bọn họ, Lâm Ngọc Trân còn muốn để
người Lâm gia xen vào, không khỏi khiến Lục Kiến Trung tức chết đi được: “Đây
là chuyện nhà chúng ta, liên quan gì đến Lâm gia?”

Lâm Ngọc Trân nói: “Vốn không liên
quan, nhưng ta không tin ngươi, minh bạch chưa? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi
không biết vừa rồi Lục Kinh là muốn làm gì sao? Lão Nhị, nếu ngươi còn muốn làm
ầm ĩ, cũng đừng trách ta không để lại mặt mũi cho ngươi!” Vì thế vênh váo tự
đắc nói với Lâm Cẩn Dung: “Đi, đi tiếp đãi Đại bá mẫu các nàng đi!”

Chưa được hai bước, lại quay đầu nhìn
Đồ thị: “Tam đệ muội, muội có muốn cùng đi không? Tam thúc a, làm phiền đệ đi
giúp đỡ chiêu đãi một chút huynh trưởng nhà mẹ đẻ của ta. Chuyện này là của tất
cả chúng ta, không phải chuyện của một mình ai.”

Lục Kiến Lập nhìn nhìn Phạm Bao, nói:
“Vâng, Đại tẩu.”

Lâm Ngọc Trân lớn tiếng nói: “Tam
thúc, đệ cần phải cẩn thận a.” Lại phân phó Phương Trúc: “Bảo Lưu Ngũ theo hầu
hạ Tam lão gia.”

Lục Kiến Lập có chút không thể nề hà,
nhưng cũng không cự tuyệt, hư hư hướng nàng vái chào, rồi rời đi.

Đồ thị thần sắc hơi có chút do dự,
Lâm Ngọc Trân liền xoa xoa thái dương: “Nghị Lang lúc này đại khái cũng tỉnh
rồi.”

Đồ thị mí mắt nhảy nhảy, nói: “Ta sẽ không
đi, ta đi với Nhị tẩu, bằng không Nhị tẩu mệt mỏi thì phải làm sao bây giờ?”

Tống thị há lại không biết Đồ thị có
ý tứ gì? Rõ ràng muốn quấn quýt lấy mình thám thính hư thật, lập tức cũng không
biểu hiện gì, cúi mắt xoay người bước đi. Đồ thị bước đi như bay, nhanh chóng
bám dính theo.

Lục Kiến Trung âm u nhìn Lâm Cẩn
Dung, Lâm Ngọc Trân cùng Phạm Bao một cái, cũng xoay người đi ra ngoài. Hắn mới
vừa đi, Lâm Ngọc Trân liền “Ai” một tiếng, nặng nề mà ngồi ở ghế trên, lệnh
Phương ma ma an bài người đưa Phạm Bao xuống chữa trị, nhìn Lâm Cẩn Dung nói:
“Chuyện hôm nay, đều là con đưa ra chủ ý. Ngày sau...”

Lâm Cẩn Dung hiểu được nàng đang lo
lắng cái gì, kì thật Lâm Ngọc Trân hiện tại cả người trong lòng đều chưa yên
tâm, bởi vì nàng đã hoàn toàn không thể khống chế Lục Giam, còn trở nên xa cách
với Lục Kiến Tân đã nhiều năm không gặp, nói như vậy, khó nghe thì giống như là
trốn tránh trách nhiệm, muốn đẩy mình lên trước, trên thực tế là muốn một câu
cam đoan.

Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Là chủ
ý của ta, nhưng đều là vì đích tôn, vì Nghị Lang. Ta nghĩ mặc dù có chỗ chúng
ta không làm được, công công và Nhị lang cũng sẽ không trách chúng ta.” Nàng
không thể cho Lâm Ngọc Trân một cam đoan gì, nhưng muốn cho Lâm Ngọc Trân hiểu
được, chỉ có hiện tại trả giá, mới có thu hoạch về sau, giờ phút này không phải
nói chuyện trả giá thế nào.

Lâm Ngọc Trân rũ mắt xuống, chống cái
trán trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Đi thôi, đi xem lão thái thái. Có lẽ đã
lâu con chưa gặp mẫu thân con.”

Lâm Cẩn Dung liền tiến lên giúp đỡ
nàng, bà tức hai người đỡ nhau hướng tới Vinh Cảnh cư. Đi đến nửa đường, Lâm
Cẩn Dung đang hồi tưởng mọi chi tiết sự việc hôm nay, Lâm Ngọc Trân đột nhiên
nói: “Con an bài Nghị Lang đi theo con tiến vào Vinh Cảnh cư sao?”

Đến đâu, Nghị Lang tự nhiên là sẽ
theo đến đó.

Lâm Ngọc Trân trầm tư một lát, nói:
“Nơi đó chung quy không phải địa bàn của con, không tiện làm việc, con mà bận
rộn, sẽ có lúc không thể coi chừng, đem hắn đưa đến chỗ ta đi, ta sẽ chiếu cố
hắn.”

Lâm Cẩn Dung thực kinh ngạc, lập tức
cự tuyệt: “Cô cô so với ta còn bận bịu hơn. Nghị Lang ở lại Vinh Cảnh cư, đa số
thời điểm đều ở trước mặt ta, không có trở ngại.”

Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Tình
huống ngày hôm nay, hắn có thể ở trước mặt của con sao? Con phải biết rằng,
hiện tại chúng ta và Nhị phòng đã là oan gia cừu địch. Con không phát hiện Nhị
thúc phụ đá đánh Phạm Bao rất ngoan tuyệt sao?”

Nhưng hôm nay Lâm Ngọc Trân cũng
không thể nhàn rỗi mà? Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn Lâm Ngọc Trân: “Tình huống
giống như ngày hôm nay, cô cô cũng không nhàn rỗi, nếu thực không được, ta sẽ
đưa Nghị Lang đến nhà ngoại tổ mẫu của hắn một thời gian.”

Chương 374: Không sợ

Lâm Ngọc Trân nghe Lâm Cẩn Dung nói
muốn đem Nghị Lang đưa đến chỗ Đào thị, lập tức trong lòng có khúc mắc: “Làm
sao có loại đạo lý này? Con không sợ người bên ngoài để ý sao?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Nghị Lang từ lúc
sinh hạ đến nay, còn chưa từng về nhà ngoại mà, đến nhà ngoại tổ mẫu của hắn ở
một ít ngày, cũng không thể gây nên đàm tiếu gì. Huống chi hiện nay, cô cô cũng
nói, lòng người khó dò, vì tốt cho hắn, đến nhà ngoại tổ mẫu mới là thỏa đáng
nhất.” Giữa Lâm Ngọc Trân và Đào thị, tất nhiên nàng càng tin tưởng Đào thị
hơn.

Lâm Ngọc Trân nói: “Con nỡ sao? Hơn
nữa, hắn vừa đi đường xa, mới về đến trong nhà, chưa kịp thích ứng, con đã để
hắn cách xa con, con cũng không sợ hắn khóc nháo sao.”

Lâm Cẩn Dung không muốn nói nhiều với
nàng về Nghị Lang, chỉ đáp: “Cho nên ta nói là thời điểm bất đắc dĩ thì mới
thế, bây giờ còn chưa tới mức đó. Nếu cô cô lo lắng, có rảnh thì giúp ta trông
chừng là được rồi. Hiện nay vẫn là trước hết nghĩ xem sau đó nên an bài thế
nào, đây mới là đại sự quan trọng.”

Lâm Ngọc Trân nửa thật nửa giả nói:
“A Dung, nếu lão thái thái nghĩ giống như Nguyên Lang, Hạo Lang, đem Nghị Lang
nuôi nấng bên cạnh bà, con sẽ làm như thế nào?”

Lâm Cẩn Dung gằn từng tiếng nói: “Ai
cũng đừng nghĩ cướp khỏi hắn từ ta, bằng không ta sẽ bất chấp. Cô cô đã nghe
nói gì sao?”

Thời điểm Lâm Cẩn Dung nói câu này,
trong mắt tất cả đều là ánh xán lạnh, vẻ mặt hung dữ, Lâm Ngọc Trân nhíu mày
nói: “Nhìn xem bộ dạng con như vậy, có tiền đồ gì đây? Không phải là có người
tùy tiện nói thôi sao?”

Lâm Cẩn Dung cúi mắt, thản nhiên nói: “Ta đã
nói gì đâu, sức khỏe lão thái thái kém như vậy, dưỡng bệnh còn không kịp, sao
còn sinh ra ý niệm trong đầu này? Là ai ở bên trong phá rối? Cô cô cứ nói với
ta, ta tất nhiên sẽ không để yên!”

Lâm Ngọc Trân mị mắt: “Con nói cho ta
nghe một chút, sẽ thực hiện biện pháp không buông tha thế nào?”

Một giọt mưa rơi vào chiếc ô, còn
chưa lăn xuống đất, Lâm Cẩn Dung vươn ngón trỏ nhẹ nhàng đón giọt nước kia, nhẹ
giọng nói: “Sinh tử không sợ.”

Sinh tử không sợ! Lâm Ngọc Trân đồng
tử co rụt lại, trầm mặc sau một lúc lâu, rồi bỗng lạnh lạnh cười: “Có quyết tâm
như vậy là tốt rồi.”

Lâm Cẩn Dung không muốn lúc này cùng
nàng nháo không thoải mái, nhanh chóng chuyển đề tài: “Vừa rồi Lục Kinh vụng
trộm theo cửa nách chạy ra ngoài là vì ta bức bách Tam thúc phụ nói bừa chăng,
có thể khẳng định, nhất định có người chuồn ra ngoài đưa thư.” Lúc này Lục Kiến
Trung nói vậy đã biết chân tướng, không biết sẽ phẫn nộ đến mức nào.

Lâm Ngọc Trân suy nghĩ bị kéo trở về,
nhíu mày nói: “Như vậy…”

Lâm Cẩn Dung nói: “Cho nên khả năng
muốn nắm đuôi của bọn họ không dễ dàng, nhưng chỉ cần có thể phá vỡ thế cục của
bọn họ, không cho bọn họ muốn làm gì thì làm là tốt rồi. Còn nhiều thời gian,
cô cô đừng vội vì điều này mà cùng tộc nhân không thoải mái.” Mặc kệ tộc lão và
Nhị phòng có quan hệ gì, đều phải đối đãi tốt, không thể đắc tội tất cả mọi
người.

Lâm Ngọc Trân bất mãn nói: “Ta ăn
muối so với con ăn gạo còn nhiều hơn, không cần con nhắc nhở.” Trong lòng lại
nghĩ ngày sau có cơ hội, nhất định phải khiến mấy lão già đó ăn chút đau khổ
mới được.

Đi tới Vinh Cảnh cư, ở sân bên ngoài
chợt nghe thấy tiếng khóc của Nghị Lang, Lâm Cẩn Dung bỏ Lâm Ngọc Trân lại đó bước
nhanh vào trong, chỉ thấy Nghị Lang ghé vào trong lòng Phan thị tay nắm thành
quyền khóc lóc thương tâm, Đào thị, Bình thị, Đậu Nhi cầm đồ chơi ở một bên
liều mạng dỗ hắn, hắn lại không thèm quan tâm đến.

Thấy Lâm Cẩn Dung đi vào, Song Phúc
hô một tiếng: “Nhị thiếu phu nhân đến. Tứ thiếu gia tỉnh lại không thấy người
liền vẫn khóc nháo.”

Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Nghị Lang
sao lại không ngoan như thế a?”

Nghị Lang nghe thấy thanh âm của
nàng, tiếng khóc nhất thời yếu đi, nước mắt lưng tròng nhìn nàng, vươn tay muốn
nàng bế, Lâm Cẩn Dung trên người có hàn khí, lại chưa rửa tay, vì vậy trì hoãn
một chút, hắn liền cất cao thanh âm, dùng sức khóc òa. Lâm Cẩn Dung “Ai nha”
một tiếng, vội vàng dùng khăn nóng lau tay, đón hắn qua, nhìn Đào thị và Bình
thị cười: “Mẫu thân, Ngũ tẩu, tiểu tử này tính tình không tốt lắm.”

Bình thị nở nụ cười, Đào thị yêu
thương nhìn mẫu tử Lâm Cẩn Dung, muốn nói gì đó, lại chỉ vươn tay xoa xoa gương
mặt Lâm Cẩn Dung. Hơi thở ấm áp thơm hương từ lòng bàn tay Đào thị rơi vào trên
mặt Lâm Cẩn Dung, ấm đến tận trong lòng, Lâm Cẩn Dung quyến luyến đem mặt dán
vào tay Đào thị, cúi đầu gọi một tiếng: “Nương.”

Đào thị ánh mắt đỏ lên, thiếu chút
nữa không khỏi ứa lệ, nhưng vẫn cố nhịn lại, nhéo mặt Lâm Cẩn Dung nghiến răng
nghiến lợi nói: “Tại sao gầy thành cái dạng này? Nhìn xem bộ dạng của con,
quầng mắt thâm đen, con không sợ lúc này có nhiều việc ép buộc sao?”

Lâm Cẩn Dung bị nàng nhéo sinh đau,
nước mắt đều chảy ra, vẫn là luyến tiếc giãy khỏi lòng nàng, tựa đầu trên vai
nàng, thấp giọng nói: “Là bị nương nhéo gầy a.”

Đào thị liền buông tay, mở rộng hai
tay vòng ôm Lâm Cẩn Dung: “A Dung.”

Nghị Lang thấy một người xa lạ không
quen biết tự dưng ôm lấy Lâm Cẩn Dung, coi như cùng hắn tranh đoạt Lâm Cẩn Dung
vậy, không khỏi giận dữ, trừng mắt nhìn Đào thị khóc lớn.

“Thật sự là xấu tính mà.” Đào thị vốn
định trêu hắn, lo lắng Lục lão phu nhân còn đang bị bệnh, không thể chịu nổi ầm
ĩ, liền buông lỏng Lâm Cẩn Dung ra: “Tổ mẫu con cũng đến đây, lúc này đang nói
chuyện với lão thái thái, con đi qua dập đầu đi. Nghị Lang không cần đưa qua
đó, bên kia nhiều người, không thể kinh động.”

Lâm Cẩn Dung cười khổ: “Dù thế nào
cũng phải dỗ hắn ngoan mới được.” Vì thế một bên dỗ Nghị Lang, một bên hỏi Đào
thị tình huống mọi người trong nhà. Biết được trừ bỏ Lâm Thận Chi còn chưa gấp
trở về ra, Lâm gia có năm nam tử tới đây, Lâm Thế Toàn đều ở bên ngoài hỗ trợ,
Lâm lão thái gia thì phải chờ tới buổi chiều mới đến.

Đào thị nói xong tình huống, nhíu mày
nói: “Các con hôm nay có chuyện gì vậy? Tại sao giương cung bạt kiếm như thế?
Bọn họ thừa dịp công công con và Nhị lang không ở nhà, bắt nạt các con sao?”

Lâm Cẩn Dung cũng không gạt nàng: “Là
phân tranh cao thấp, Nhị phòng muốn thay đích tôn cùng Tam phòng làm chủ, cô cô
và con không chịu, Tam phòng cũng không nguyện ý, cho nên buổi chiều tộc lão
trong dòng họ sẽ tới đây. Nói đến bắt nạt, cũng không phải là dễ bắt nạt đâu.
Cô cô cũng không phải là người hay đắn đo người khác.”

Đào thị nói: “Nàng từ trước đến nay
đều để ý không buông tha. Vốn cũng chỉ có tằng tổ phụ của Nghị Lang mới có thể
áp chế được nàng. Có điều…” Đào thị chỉ chỉ đầu: “Nơi này là một cây cân (ý chỉ lý trí).” Lại chỉ chỉ ngực trái:
“Nơi này thì mười khiếu chỉ thông chín khiếu (một khiếu không thông: ý chỉ dốt đặc cán mai).”

Lâm Cẩn Dung có chút muốn cười, Đào
thị từ trước làm sao không phải như thế? Vì thế nói mấy lời nhàn thoại: “Mang
theo mấy thứ cho các con, không rảnh thu thập, qua thêm mấy ngày mới có thể thu
dọn xong.” Khi nói chuyện, Nghị Lang an tĩnh lại, nhu thuận tựa vào trước ngực
Lâm Cẩn Dung ngậm ngón tay tò mò đánh giá Đào thị và Bình thị, Phan thị tiếp
nhận hắn đi uống sữa, hắn tuy có chút không muốn, nhưng cũng chỉ rầm rì hai
tiếng liền thuận theo.

Lâm Cẩn Dung thừa dịp hắn uống sữa,
theo chân tường vụng trộm đi ra ngoài, cùng Đào thị và Bình thị đi đến phòng
của Lục lão phu nhân.

Lâm lão thái thái ngồi ở bên cạnh
giường bệnh của Lục lão phu nhân, hai người cầm tay nhau, hơn nửa ngày mới thấp
giọng nói một câu, lại là cúi đầu khóc nức nở. Lâm gia nữ quyến vây quanh ở một
bên, tất cả đều nín thở tĩnh khí, Lâm Ngọc Trân cầm khăn tay ngồi bên người Chu
thị, đôi mắt hồng hồng, thỉnh thoảng cầm lấy khăn tay lau một chút khóe mắt.

Một mình Khang Thị việc trong việc
ngoài tiếp đón mọi người, thấy Lâm Cẩn Dung bồi Đào thị và Bình thị tiến vào,
liền hướng mọi người vén áo thi lễ, lại sai người sắp đặt chỗ ngồi cho Đào thị
và Bình thị.

Lâm Cẩn Dung thấy hai lão thái thái
đang nói chuyện thương tâm, không tiện xen lời, liền lặng lẽ hành lễ vấn an đám
người Chu thị trước, sau đó đi tìm Khang Thị: “Muội vất vả rồi, mắt thấy người
càng đến càng nhiều, về sau sự tình bận rộn, nếu không, muội đi bồi Lực Lang
nghỉ một chút, nơi này đã có ta.”

Khang Thị khẽ mím môi, thấp giọng
nói: “Đều là bổn phận của mọi người, không phải của một mình ai, Nhị tẩu không
cần khách khí.” Dừng một chút, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “Nhị tẩu, Tam Lang
không hề mặc tang phục liền trộm đi ra ngoài.”

Khang Thị vẻ mặt nghiêm túc. Lúc này,
có lẽ nàng đã không thể quen nổi với hành vi của Nhị phòng, vẫn đang trong vòng
ước thúc, nhưng nàng còn không biết rõ một số việc, cho nên nguyện ý che chở
cho Lục Kinh. Thê tử che chở trượng phu, đây là nhân chi thường tình, dùng
phương thức đề xuất thế này, cũng không có gì sai. Lâm Cẩn Dung nhìn Khang Thị
nói: “Hắn đương nhiên không có ở đây, hắn chính là phái người đi ra ngoài. Tam
đệ muội không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, ta chỉ nguyện muội không
cần giống như ta, vĩnh viễn cũng không cần trải qua sự tình như thế.”

Khang Thị nghiêm túc đánh giá Lâm Cẩn
Dung một phen, trầm mặc đối với Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thi lễ, xoay người đi ra
ngoài.

Lâm Cẩn Dung nghĩ, có phải nàng đã
mất đi quan hệ thân tình với Khang Thị hay không?

Lâm gia nữ quyến cũng không ở trong
phòng Lục lão phu nhân lâu, thấy hết mưa liền đi theo Lâm Ngọc Trân đi đến phòng
khách lúc trước ngồi chơi. Lâm Cẩn Dung đưa các nàng trở về, rồi đi sang sương
phòng bên trái xem qua Nghị Lang đã ngủ say, lại trở về trong phòng đi xem Lục
lão phu nhân.

Lục lão phu nhân nằm đưa lưng ra
ngoài. Tố Tâm hướng Lâm Cẩn Dung khoát tay, cầm một cái gối thêu chỉ bạc đưa
cho nàng, lại chỉ chỉ ghế ở một góc, ý bảo nàng đi nghỉ ngơi.

Lâm Cẩn Dung đi đến ghế liền ngồi
xuống, mắt mới khép lại, chợt nghe trong góc “Xoát xoát xoát” một trận vang
nhỏ, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy có một lồng sắt phủ tấm vải đen, thanh âm vọng
ra từ đó. Lâm Cẩn Dung vạch miếng vải đen ra, một con sóc mập mạp đuôi to sâu
kín cùng nàng nhìn nhau một lát, lông xù, dúm hai móng vuốt từ trên xuống dưới
nhảy bật lên, lộ ra thần sắc cầu xin.

Lâm Cẩn Dung nhớ tới Lục Luân, trong
lòng nhất thời mềm nhũn, ngoắc gọi tiểu nha hoàn Sai Nhi phụng bồi ở một bên:
“Phủ vải đen lâu rồi đúng không? Vẫn là không cho nó ăn sao? Lấy ra đây, bỏ vải
ra để cho nó hít thở không khí, lại cho nó ăn ngon một chút.”

“Vâng, Nhị thiếu phu nhân.” Sai nhi
hành lễ, xoay người cầm lồng sắt, chợt nghe Lục lão phu nhân nói: “Thả nó đi.”

Tố Tâm lắp bắp kinh hãi, thấp giọng
nói: “Lão thái thái, bình thường không phải người thích nhất là nhìn nó pha trò
sao?”

Lục lão phu nhân trầm mặc không nói,
ngay lúc Lâm Cẩn Dung và Tố Tâm đều nghĩ rằng bà đã ngủ rồi, bà mới sâu kín
nói: “Ta không muốn lại nhìn thấy nó. Một đám người đều không cần cái nhà này.”

Tố Tâm liền không tiếng động chảy lệ,
Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng phân phó Sai Nhi: “Lấy ra đi, lặng lẽ nuôi ở một chỗ khác.”
Nói xong đi đến bên người Lục lão phu nhân, cầm tay bà thấp giọng nói: “Ngũ đệ
sẽ trở về thăm người.”

Lục lão phu nhân hồi lâu mới nói:
“Nếu hắn trở lại, con nói với hắn, bảo hắn không cần sung quân, hắn muốn khảo
thí võ cử, muốn làm cái gì, ta đều chấp thuận.”

Lâm Cẩn Dung cảm xúc mênh mông, thật
sự nghiêm túc đáp: “Vâng, người yên tâm, con nhất định sẽ khiến hắn tốt lành.”

Báo cáo nội dung xấu