Thế hôn - Chương 151 + 152
Chương 151: Vấn vương
“A Dung...” Đào thị xoa xoa huyệt
thái dương, nàng có loại xúc động, muốn vươn tay đem khóe môi vẫn đang nhếch
lên của Lâm Cẩn Dung kéo rủ xuống. Nàng không thể nói vì sao, Lâm Cẩn Dung gần
đây vẫn đều làm rất tốt, nhưng nàng chính là cảm thấy có chút không nỡ.
“Con biết, hắn xác thực không sai.”
Lâm Cẩn Dung quay đầu đẩy cửa sổ: “Lại có tuyết rơi rồi.” Nhìn một hồi, hì hì
cười: “Lại có khách, xem Cung ma ma cười tươi như hoa vậy, ta đoán hẳn là Tam
ca cùng Lưu Nhi.” Vừa qua năm mới, Lâm Thế Toàn đem Lưu Nhi đi ra ngoài chơi.
Quả nhiên Cung ma ma vén mành lên
liền cười nói: “Phu nhân, Toàn thiếu gia mang theo Lưu tiểu thư tới chúc tết
người.” Lại nói: “Toàn thiếu gia này cũng thật là, tặng cho lão nô một kiện vải
rất đẹp để may đồ. Lão nô nói không cần hắn lại còn tức giận.”
Đào thị cười nói: “Hắn bảo ngươi nhận
lấy, khách khí cái gì? Mau mời bọn họ vào. Đi gọi Thất thiếu gia tới. Vài ngày
không gặp Lưu Nhi, ta cũng nhớ nàng.”
Lâm Cẩn Dung chạy nhanh đứng dậy sai
người bày biện kẹo nước trà điểm tâm, không chỉ là Đào thị nhớ Lưu Nhi, chính
nàng cũng vậy.
Một lát sau, Lưu Nhi mặc áo đỏ thẫm
mới tinh được Lâm Thế Toàn ôm tiến vào, chạy lên tươi cười hành lễ chúc tết Đào
thị. Đào thị đưa cho mỗi người một hà bao nặng trịch, đem Lưu Nhi ôm vào trong
lòng, đưa mắt nhìn lại, thấy Lâm Thế Toàn hôm nay không giống ngày xưa, trên
đầu mang ô sa khăn trùm đầu, mặc áo choàng màu xanh nhạt viền lông sóc, bên
hông có đeo dây kết cẩm đen, dưới chân đi đôi hài da ấm áp, đều là đồ mới tinh,
cả người cao lớn ngọc thụ, nhã nhặn trắng trẻo, không khỏi liền cười nói: “A
Toàn năm nay tuổi mụ hai mươi rồi đúng không, có ý tưởng gì chưa, để thẩm thay
ngươi tính toán một chút?”
Lâm Thế Toàn bị hù dọa lập tức đứng
dậy, mặt đỏ lên nói: “Đa tạ thẩm quan tâm, chất nhi thân không có mảnh đất cắm
dùi, lại có Lưu Nhi đi theo, không còn cách nào kiếm được sính lễ, cũng nuôi
không nổi vợ, chờ thêm vài năm nữa tích trữ được một ít gia sản thì nói sau.”
Đào thị nói: “Sợ cái gì? Thẩm sẽ giúp
ngươi a! Nghèo có người nghèo, giàu thì có người giàu. Người lúc này không chê
ngươi nghèo, tương lai sẽ đối với ngươi rất tốt.”
Kia cũng không nhất định... Lâm Thế
Toàn chóp mũi lấm tấm mồ hôi, chỉ ngây ngốc cười, còn có chút đứng ngồi không
yên.
Lâm Cẩn Dung nhìn xem rõ ràng, rót
một chung trà nóng đưa cho Lâm Thế Toàn, nói: “Nương, Tam ca hiếm khi đến đây.
Người cố ý muốn dọa cho hắn sợ chạy mất a.”
Loại chuyện này, nàng là một người
ngoài sao có thể can thiệp? Đơn giản chính là muốn tỏ vẻ quan tâm mà thôi, nếu
không muốn, cần gì phải miễn cưỡng. Đào thị cười, cũng không nhắc lại, ngược
lại hỏi: “Huynh muội các ngươi mấy ngày nay ở nhà tiêu khiển gì vậy?”
Lâm Thế Toàn cười nói: “Cũng không có
gì. Năm trước ta đến quán trà lúc nhàn rỗi, nghe nói ở phía bắc thành có người
nhà làm tang sự túng thiếu muốn bán đất, chỉ cần hai trăm văn tiền một mẫu. Ta
thấy tiện nghi, liền thừa dịp hôm qua rảnh mang theo Lưu Nhi ra khỏi thành một chuyến,
kết quả cũng bình thường.” Thủy lợi không tốt, không có phương tiện canh tác,
sản xuất quá ít, bình thường cũng không có người nguyện ý muốn mua, trừ phi là
phong thuỷ tốt, có thể làm mộ địa cho người khuất, mới có thể bán với giá cao.
Đào thị nói: “Kỳ thật không đắt nhưng
mua cũng vô dụng. Nếu là ta, tình nguyện bỏ ra nhiều tiền cũng phải đi mua
ruộng tốt.”
Lâm Cẩn Dung trầm ngâm hỏi: “Có bao
nhiêu mẫu?”
Lâm Thế Toàn thấy nàng cảm thấy hứng
thú, vội nói: “Đại khái cũng có một hai trăm mẫu.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta thấy, Tam ca
không bằng mua đi. Mua để trồng cây, tương lai làm đồ cưới cho Lưu Nhi.” Mùa
thu khi ở Thanh châu, nàng từng nghe nữ quyến họ Mạnh kia nói chuyện phiếm, nói
là ở phía nam khi nuôi dưỡng nữ nhân, vì phòng ngừa không có đồ cưới, sinh nữ
nhi liền mua đất trồng cây, đợi cho cây cối trưởng thành, nữ nhi cũng trưởng
thành, có thể kiếm một chút chi tiêu. Địa phương khác biệt, ở Bình châu Thanh
châu không có người làm như vậy, cho nên khi đó nàng không để ở trong lòng, lúc
này nghe Lâm Thế Toàn nói lên mới đột nhiên nhớ tới, đạo lý tương thông, đã có
cơ hội, không có lý do gì không bắt lấy.
“Trồng cây? Biện pháp này ta không
nghĩ tới.” Lâm Thế Toàn có chút tâm động, lập tức kiên định lắc đầu: “Không
cần, ta bây giờ còn không tiện mua thêm đất. Không bằng để thẩm cùng Tứ muội
muội mua đi, ta thay các ngươi chạy chân.” Tình huống của hắn có chút đặc thù,
tuy là thân thích được nhận nuôi, nhưng trên gia phả cũng không có tên của hắn
cùng Lưu Nhi. Luật pháp quy định, phụ mẫu còn sống, không được phân chia nhà và
tài sản, nếu hắn làm ăn được, đó là khiến bản thân tìm phiền toái. Không bằng
tiếp tục đi theo Lâm Cẩn Dung, đem tiền đầu tư vào sinh ý, lại ẩn nấp, tiền
cũng tới nhanh chóng. Về phần tương lai, kia lại nói sau vậy.
Thấy hắn không mua, Lâm Cẩn Dung cũng
không giả ý chối từ, trực tiếp đề nghị Đào thị: “Nương, người mua đi, sai người
trồng cây, tương lai Thất đệ cưới vợ sinh con đều có lợi.” Đợi đến khi xuất
hiện loạn phỉ, cái gì tiểu viện cửa hàng ai biết có thể may mắn bảo lưu lại
được hay không? Chính là mua đất trồng trọt là tốt nhất. Đến lúc đó, cây giống
đã sinh trưởng, không cần người cố ý chăm sóc, lại là cây nhỏ, không đến mức bị
người khác mơ ước đốn trộm, đợi cho tránh né phỉ loạn qua đi, qua vài năm chính
là một cơ hội tài phú.
Lâm Thế Toàn vui nói: “Ta lại đi bàn
chuyện giá cả, không chừng còn có thể hạ thấp xuống một chút.”
Từ sau khi triều đình bỏ lệnh cấm
buôn bán ba mươi bảy loại hương liệu, Ngô thị không còn, Đào Thuấn Khâm buôn
bán sẽ không chú tâm như trước nữa, toàn bộ dựa vào một mình Đào Phượng Đường
duy trì. Đào thị cũng không thể không biết xấu hổ lại khiến hắn khó xử phân
tâm, tìm cớ cầm tiền trở về. Tuy đã đầu tư một chút ở cửa hàng hương liệu của
Lâm Cẩn Dung, nhưng thủy chung tiền nhàn rỗi còn có khá nhiều. Nàng đã có thói
quen không để tiền nhàn rỗi ở yên một ngày, đang muốn đầu tư vào đâu đó, nghe
Lâm Cẩn Dung khuyên như vậy, còn có chút tâm động: “Vậy phải trồng cây gì đây?
Ở thôn trang chúng ta cũng không có người biết trồng cây a.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Có tiền, còn
lo không có giống sao, thỉnh không được người đến trồng cây sao?”
Đào thị cũng cười: “Ta thật hồ đồ.”
Nghĩ nghĩ, đột nhiên lại thấy có chút áy náy, nhân tiện nói: “A Dung, không
bằng con mua đi? Hoặc là vẫn theo quy củ, con cùng Thất đệ mỗi người một nửa?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không được. Đồ cưới của con cũng đã đủ, đất bị nhiễm mặn lập tức sẽ thành
ruộng tốt, cửa hàng hương liệu đã có thể kiếm tiền. Thất đệ ngày sau chi tiêu
cần rất nhiều.” Tỷ như thành thân sinh con, còn phải phụ trách tang sự của phụ
mẫu, không thể không cần tiền.
Nghĩ đến cửa hàng hương liệu kia
chính mình chỉ cần đầu tư chút tiền vào đó, sau đó cứ thế nhận phần tiền lời,
không cần tốn một phần tâm tư, nay Lâm Cẩn Dung lại đưa ra chủ ý thay Lâm Thận
Chi dự tính, Đào thị không khỏi cảm động nhìn Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nếu không,
lại mời Tam ca hỏi thăm một chút, nhìn xem còn có chỗ nào thích hợp nữa không,
con mua thêm một mảnh để trồng cây...”
Lâm Cẩn Dung có chút chịu không nổi
ánh mắt của Đào thị, xua tay nói: “Con không cần, cho dù là có cũng mua cho
Thất đệ đi.” Nàng thật sự là không dùng được, nền tảng của Lâm gia ở đây, tương
lai Lâm Thận Chi nhất định sẽ hồi hương, nàng cũng không giống như vậy, cần gì
phải lãng phí tiền tài?
Lâm Thế Toàn ngồi ở một bên, thấy mẫu
tử hai người ngươi nhường ta, ta nhường ngươi, cảm thấy vui vẻ cười nói: “Còn
chưa mua về tay, đã nhún nhường như vậy, mua được thì hẵng nói sau...”
Cung ma ma liền thấu thú nói: “Đây
không phải phu nhân chúng ta đau lòng tiểu thư, tiểu thư lại đau lòng phu nhân
cùng thiếu gia sao?”
Lâm Thế Toàn ánh mắt còn có chút ảm
đạm.
“Tam ca, Lưu muội muội tân niên đại
cát(năm mới gặp nhiều may mắn)!” Lâm
Thận Chi tiến vào nhìn thấy huynh muội Lâm Thế Toàn cũng rất vui vẻ, trước cảm
tạ Lâm Thế Toàn tặng cho hắn giấy bút, rồi từ trong tay áo lấy ra một cái hà
bao thêu hoa văn nhét vào trong tay Lưu Nhi: “Thất ca cho muội mua đường ăn.”
Còn giống như khuôn như dạng xoa đầu Lưu Nhi, nói: “Tiểu Lưu Nhi mau mau lớn
lên, bình an thuận lợi!”
Mọi người ngẩn ra, nhất tề cười rộ
lên, Lâm Thế Toàn thấy vậy ưu thương cũng thản nhiên hòa tan, Đào thị vui mừng
đem Lâm Thận Chi ôm vào trong lòng hôn một cái: “Tiểu lão Thất đọc sách rồi nên
thật hiểu biết a.”
Lâm Thận Chi ngượng ngùng, vươn tay
đẩy mặt của Đào thị, đỏ mặt than thở nói: “Ta đã là người lớn, nương đừng coi
ta là tiểu hài tử nữa. Nếu để mọi người cùng trường nhìn thấy sẽ chê cười ta.”
Kết quả lời này lại khiến cho mọi người một trận cười vang, cười đến hắn thẹn
quá hóa giận, hướng về phía bọn nha hoàn hét lên: “Có gì mà buồn cười chứ?”
Lâm Cẩn Dung thấy hắn quả nhiên nổi
giận, mọi người lại cười chỉ sợ sẽ khóc òa lên, vội vàng ngắt lời: “Thất đệ từ
đâu tới đây? Thật lâu mới thấy đến.”
Lâm Thận Chi vẫn còn chưa được tự
nhiên, hít vào một hơi mới nói: “Ta đang chơi cùng Lục Nhị ca và Tứ ca, cũng
không ở trong phòng. Lục Nhị ca nghe nói Tam ca đến đây, bảo ta thỉnh Tam ca
cùng ra ngoài.” Sau đó kéo tay Lâm Thế Toàn, muốn Lâm Thế Toàn đi theo hắn.
Đào thị ước gì hắn cùng Lâm Thế Toàn,
Lục Giam thân cận thêm một ít, vội phân phó Cung ma ma: “Lấy chút tiền, đi bảo
phòng bếp chuẩn bị một bàn rượu thượng đẳng cho nhóm thiếu gia.”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoài
thanh âm thanh thúy của Hạ Diệp truyền đến: “Tam lão gia đến.”
Lâm Tam lão gia đi vào, ngoài cười
nhưng trong không cười nói: “Thật xa đã nghe thấy các ngươi cười, di, A Toàn ở
đây sao?” Không đợi Lâm Thế Toàn trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn vào bàn tay Lâm
Thận Chi cùng Lâm Thế Toàn nắm chặt: “Lớn như vậy người còn dùng dằng với tộc
huynh, không ra thể thống gì.”
Lâm Thận Chi chẳng những không buông
tay Lâm Thế Toàn ra, ngược lại nắm chặt thêm vài phần: “Lục Nhị ca bảo ta thỉnh
Tam ca đi ra ngoài chơi.”
Lâm Tam lão gia sờ sờ râu, quét mắt
nhìn Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung ngồi một bên im lặng, nói: “Ngươi hiếm khi về
nhà, nhàn rỗi cũng nên đi tìm Ngũ ca trò chuyện, đừng chỉ lo chơi đùa.”
Lâm Thận Chi không sao cả nói: “Là
muốn đi tìm Ngũ ca nha, nhưng vẫn còn chưa kịp đi.”
Lâm Tam lão gia sắc mặt tốt hơn vài
phần, giáo huấn hắn vài câu huynh đệ nên hữu ái linh tinh. Lâm Thận Chi nghiêm
túc nghe, nửa câu không phản bác, nửa phần cũng không hờn giận, nhưng bàn tay
kia cũng chưa từng buông lỏng chút nào.
Đào thị không nhìn được nữa, đơn giản
đem Lưu Nhi giao cho Lâm Cẩn Dung, đuổi các hài tử đi: “Không phải đều có việc
sao? Đều đi đi, đừng để người khác đợi lâu.”
Lâm Cẩn Dung liền hướng Cung ma ma ra
hiệu, bế Lưu Nhi, ý bảo Lâm Thế Toàn cùng Lâm Thận Chi cùng nàng đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa, trừ bỏ Lưu Nhi, mấy người cảm xúc đều có chút xuống thấp. Lâm Cẩn
Dung đang muốn an ủi Lâm Thế Toàn hai câu, chợt nghe Lâm Thận Chi buồn thanh
hờn dỗi nói: “Ta thích Tam ca.”
Lâm Thế Toàn ngẩn ra, lập tức cười
nói: “Ta cũng thích tiểu Thất đệ. Đi, chúng ta đi tìm Ngũ ca của đệ.” Sau đó
hướng Lâm Cẩn Dung lộ ra khuôn mặt tươi cười xán lạn, phân phó Lưu Nhi vài câu,
rồi rời đi.
Lâm Thận Chi thật sự trưởng thành.
Lâm Cẩn Dung nở nụ cười phát ra từ nội tâm, hôm nay Lâm Thế Toàn, Lâm Thận Chi
biểu hiện đều rất vừa ý nàng, sau đầu xuân, là thời điểm giao cho Lâm Thế Toàn
làm một chuyện.
Chương 152: Gió nhẹ
Một năm này, đối với Lâm Cẩn Dung
cùng Tam phòng Lâm gia, Đào gia, Lâm Thế Toàn mà nói, là một năm vô cùng trọng
yếu.
Mùa xuân, Đào thị mua thêm một mảnh
đất lớn, trồng các loại cây giống, thỉnh chuyên gia phụ trách để ý. Cùng lúc đó, Đào gia cũng
mua, cũng trồng cây giống. Ở Bình châu, Thanh châu một số ít người làm theo,
một số ít người cười nhạt, mà đại đa phần lại duy trì thái độ quan vọng (quan sát). Trong số những người làm
theo, rõ ràng còn có thân ảnh của Lục lão ông.
Hạ chí, Lâm Thế Toàn cùng Đào gia
liên hợp với thương nhân họ Mai, vận chuyển một đám lúa mì vụ đông đi đến biên
cảnh phía bắc, khi đó, giá trị là hai mươi ngàn quan tiền lương thực! Rồi thực
hiện trăm ngàn quan tiền trà dẫn, dùng trà dẫn tới Thập Tam sơn ở phía nam thu
trà về! Rồi vận chuyển trở lại Thái Minh phủ buôn bán.
Lúc này đây, cũng không phải là điều
gì bí mật, cũng không phải ai thông minh nhất sẽ giành trước, mà là Lâm Thế
Toàn ham thích ngâm mình ở trà tứ tửu lâu lữ điếm có tin tức linh thông, sau đó
dựa vào bản thân trẻ tuổi có nhiệt huyết, dám nói dám làm, không sợ khổ, lại
được Lâm Cẩn Dung ra mặt phối hợp tài chính sung túc thúc đẩy.
Trong số ba nhà vọng tộc ở Bình châu,
mọi người còn lại trong Lâm gia tuy có tà tâm nhưng không thể đảm nhiệm! Chỉ có
thể ngồi nhìn nuốt nước miếng; Ngô gia vừa bị sự kiện Ngô Tương dự thi đả kích!
Trong nhà không có chủ sự, tự động buông tha; Lục gia không biết nguyên nhân,
duy trì thái độ quan vọng, chưa từng nhúng tay. Mùa thu, trên danh nghĩa của
Đào thị, cửa hàng Lâm Thế Toàn ra mặt kinh doanh lại gia tăng thêm một gian tạp
hoá, Thiết Nhị Ngưu vẫn đi theo Lâm Thế Toàn bởi vì nghiêm túc phụ trách có thể
chịu khổ, được đề bạt làm quản sự gian tạp hóa này.
Thời điểm tất cả mọi người đều không
chú ý, Đào Phượng Đường tự lực đi trước đến Giang Nam xây dựng cửa hàng. Đào
Thuấn Khâm cố thủ phía sau, đem các loại hương liệu, da lông các thứ với giá rẻ
cuồn cuộn không ngừng mà đưa đến cửa hàng ở Giang Nam, Đào Phượng Đường lại đem
lá trà, tơ lụa, đồ thêu từ Giang Nam cuồn cuộn không ngừng mà đưa đến cửa hàng
của Lâm Thế Toàn cùng cửa hàng của Đào gia ở Thanh châu.
Đông chí, trải qua suốt một năm,
mương dẫn nước sông đưa bùn vào ruộng mới bắt đầu thành hình, dự tính đến tháng
tư năm sau có thể dẫn nước, chắc hẳn sẽ trở thành ruộng tốt.
Thời điểm mai vàng nở rộ, Lâm Cẩn
Dung mi phi sắc vũ lật xem sổ sách, thực thỏa mãn với một năm thành tựu này.
Không nói đến trong sổ sách càng ngày càng nhiều tiền làm cho nàng cảm thấy
kiên định cùng thỏa mãn trước nay chưa từng có, mà phải nói nàng đã thuyết phục
được Đào Phượng Đường, rồi đả động Đào Thuấn Khâm đi trước Giang Nam mở cửa
hàng, chính là một sự thành công lớn cũng đủ khiến người ta ban đêm có thể an
tâm ngủ thẳng đến hừng đông.
Cũng chính tại thời điểm hương mai
vàng lan tỏa này, một lời đồn đãi giống như gió nhẹ, nhanh chóng len lỏi thổi
khắp Bình châu.
Ban đầu thời điểm là có người nói!
Tam phòng Lâm gia cùng Đào gia gần đây phát tài, toàn dựa vào Lâm Thế Toàn,
kiếm được nhiều tiền như vậy cũng không phân chia nửa điểm cho hắn, hắn làm vậy
thật không đáng giá; Nhưng lập tức còn có người nói, kỳ thật bọn họ đều đã đoán
sai, Lâm Thế Toàn bất quá là đại quản sự Tam phòng mời về mà thôi, người chân
chính vẫn trốn ở phía sau màn.
Trên đời này cho tới bây giờ cũng
không thiếu lời đồn đãi, cũng không thiếu người mang lòng hiếu kỳ, liều mạng
thầm nghĩ tìm hiểu chuyện riêng tư người khác, hoặc là thuần túy không có mục
đích gì, chỉ vì thích nghe, thích nói lời đàm tiếu mà thôi. Lời đồn đãi rơi vào
tai, tất cả mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra người vẫn đứng ở phía sau trù
tính bày mưu, không phải Lâm Tam phu nhân Đào thị tính tình táo bạo; cũng không phải Đào Thuấn
Khâm tuy rằng phú danh luôn luôn tại ngoại nhưng vẫn trầm ổn; lại càng không phải là
thiếu niên Lâm Thế Toàn hai bàn tay trắng đột nhiên từ nơi thôn dã đến đây. Mà
chính là Lâm gia Tứ tiểu thư.
Vì thế dân chúng đối với vị Lâm Tứ
tiểu thư lớn lên trong khuê phòng, lại lợi hại như thế có vô hạn hứng thú, cùng
với vô hạn đoán mò. Vô số người ở trên phố truyền lưu, không biết khuê danh của
Lâm Tứ tiểu thư, nhưng danh hiệu Lâm Tứ tiểu thư này cũng thường xuyên bắt tại
bên miệng lặp lại nhấm nuốt. Lời đồn đãi truyền bá nhanh như vậy, nhanh đến mức
đám người Lâm lão thái gia, Lâm Thế Toàn sau khi biết trở tay không kịp.
Thời điểm lời đồn đãi truyền đến Lâm
gia, Lâm Cẩn Dung đang bình tâm tĩnh khí ngồi bên cửa sổ thêu thùa, đón ánh
nắng mùa đông ấm áp, tự tay thêu đồ cưới của nàng. Trên khung thêu vải đỏ thẫm
là đồ án uyên ương hí thủy(uyên ương
nghịch nước) náo nhiệt mà thanh thoát! Nàng không có cảm giác gì dư
thừa, chính là muốn hết sức hoàn thành một bức tranh thêu hoàn mỹ mà thôi. Bởi
vì sau một khoảng thời gian khá dài, nàng ngày ngày đối mặt với đồ án này, còn
muốn dựa vào nó trang điểm mặt tiền cửa hàng, để nói cho người khác biết, nàng
là một nữ tử linh hoạt hiền lành cỡ nào.
Lệ Chi nhìn sườn mặt của Lâm Cẩn Dung
im lặng ôn nhu cùng động tác linh hoạt! Lời đã đến bên miệng lại nuốt xuống,
nàng thật sự không đành lòng nói cho Lâm Cẩn Dung chuyện đã xảy ra bên ngoài.
Phàm là tiểu thư khuê các luôn trọng thể diện, biết tên mình bị người khác lặp
lại truyền lưu phán đoán như vậy, chỉ sợ sẽ xấu hổ giận dữ muốn chết. Lệ Chi vô
hạn khó xử, sau khi thay Lâm Cẩn Dung đổi ba chén trà nóng cùng một chậu than,
nàng vẫn không thể mở miệng, cũng không thể để người khác thay thế nàng làm
chuyện này, Quế ma ma đã sớm khóc lóc hai mắt đều sưng vu, còn có thể trông cậy
vào ai đây?
Nhưng thật ra Lâm Cẩn Dung lại mở
miệng trước: “Lệ Chi, ngươi nói cho ta nghe hoặc là để người khác nói cho ta
nghe, chính ngươi chọn đi.” Từ sau khi Lệ Chi vào cửa! Nàng cũng đã cảm nhận
được Lệ Chi ánh mắt né tránh do dự muốn nói lại thôi. Sẽ không phải là chuyện
tốt, nàng rõ ràng hiểu được điểm này, nhưng nếu là chuyện xấu, nàng có năng lực
trốn tránh điều này sao? Sẽ không.
Lệ Chi đương nhiên lựa chọn để nàng
nói cho Lâm Cẩn Dung nghe: “Không biết là người nào ác ý, ở bên ngoài nói lung
tung...”
Lệ Chi nói thật cẩn thận! Tận lực
chọn lời dễ nghe, thậm chí tùy thời chuẩn bị sẵn sàng dừng lại câu chuyện tiến
lên an ủi Lâm Cẩn Dung, nhưng mà Lâm Cẩn Dung vẫn đang cầm một ly trà nhìn
dương quang ngoài cửa sổ, im lặng lắng nghe, thậm chí không hề xen vào một câu,
giống như đang nghe người khác kể chuyện xưa.
Lệ Chi cắn răng một hơi nói xong,
cũng bất quá chỉ nhận được một câu thản nhiên: “Người trong nhà nói như thế
nào? Phu nhân có khóc lóc không?”
Làm sao có thể không khóc? Đối với
gia thế như bọn họ mà nói, có đôi khi một lời đồn đãi thực sự có khả năng hủy
diệt một mối hôn nhân cùng cả cuộc đời. Đào thị không có cách nào, chỉ trách
mắng muốn đem người nói loạn nói láo bổ đôi đầu ra, Lệ Chi thở dài: “Lão thái
thái gọi phụ nhân đi. Tiểu thư! Người cần phải xua đuổi khỏi ý nghĩ...”
“Ta biết rồi, phu nhân cũng sẽ thông
suốt. Lời đồn đãi như vậy, qua một đoạn thời gian sẽ yên tĩnh trở lại.” Lâm Cẩn
Dung thực bình tĩnh. Nếu là từ trước, nàng nhất định sẽ luẩn quẩn trong lòng,
nhưng hiện tại đâu cần phải làm vậy.
Bất quá chỉ là nữ nhi dòng dõi thư
hương biết kinh thương, bị người liên quan đem tên lưu truyền mấy lần mà thôi,
cũng không phải nàng làm ra chuyện đồi phong bại tục ám muội đáng gièm pha gì.
Thứ nhất, nàng không hề xuất đầu lộ
diện, nhiều nhất chính là giúp đám người Đào thị cùng Đào Thuấn Khâm đưa ra chủ
ý phát tài mà thôi; Thứ hai, nàng quản lý cửa hàng, trong nhà mọi người biết,
cũng không có ai nói nửa câu không ổn. Lúc này bị người khác soi mói, cũng bất
quá là bởi vì nàng chưa lấy chồng, có nhiều cấm kỵ, nếu nàng là một phụ nhân đã
gả đi, giỏi về kinh doanh vẫn là một chuyện đáng khâm phục.
Vài năm nay những gì nàng có thể làm,
hay cần phải làm cơ bản đều thuận thuận lợi lợi, nàng có gì mà thấy chưa đủ? Có
được tất có mất, nếu đã suy nghĩ kĩ, cũng nên chấp nhận. Bất quá lại nói tiếp
cũng thật sự là buồn cười! Trước đó thời điểm nàng thật cẩn thận cất giấu, kỳ
thật mạo hiểm lớn phiêu lưu đổi vàng bạc, mua đất bị nhiễm mặn, lương thực nhập
về, mua bán hương liệu, không ai trừng nàng, mọi người đều tự phát đem công lao
đặt lên người Đào Thuấn Khâm; mà
gần hai năm nay, nàng trở nên càng kiên định! Từng bước một đặt dấu chân vững
bước đi trước, ngược lại khiến người chú ý. Trên đời này chuyện nàng không nghĩ
ra quả nhiên rất nhiều.
“Tiểu thư, lão thái gia thỉnh người
lập tức tới Thính Đào cư.” Anh Đào vô hạn lo lắng tiến vào truyền lời, thanh âm
nhỏ đến mức cơ hồ không nghe thấy: “Lục gia phái người tới.” Lục gia ở phía sau
nhanh như vậy đã phái người tới cửa, Lâm lão thái gia tùy theo liền sai người
triệu hồi Lâm Cẩn Dung đi qua, không cần nghĩ cũng có thể đoán được là vì
chuyện gì.
Lệ Chi mặt “Xoát” một chút liền trở
nên trắng bệch, căn môi lo lắng cầm tay Lâm Cẩn Dung, muốn nói hai câu trấn an,
lại nói không ra câu đầy đủ: “Tiểu thư… Người... Nô tỳ...”
“Không cần sợ, có cái gì phải sợ?”
Trong thanh âm của Lâm Cẩn Dung có tác dụng ôn hòa trấn an kỳ dị: “Đi lấy áo
choàng cùng hài xuất môn cho ta.”
Lệ Chi cùng Anh Đào không rõ nàng vì
sao lại trấn định như vậy, nhưng lúc này không phải thời điểm tự hỏi, rất nhanh
Lâm Cẩn Dung đã thay đồ xong, trước khi bước ra khỏi phòng thậm chí nàng còn
soi gương.
Một đường đi tới, đụng phải nha hoàn,
ma ma ánh mắt đều lóe ra! Có đồng tình, có lạnh lùng, có vui sướng khi người
gặp họa, đủ loại kiểu dáng đều có. Lâm Cẩn Dung cảm thấy đã biết mùi đời, chưa
bao giờ có giây phút bình tĩnh thế này, nàng thậm chí có thể bình tĩnh phân
tích biểu tình cùng ánh mắt của mỗi người khi cùng nàng chào hỏi, đến tột cùng
đại biểu cho tâm tư gì, các nàng thích nàng hay không, vì sao lại không thích
nàng, người đứng phía sau các nàng là ai.
Giờ phút này đường đến Thính Đào cư
đối với Lệ Chi cùng Anh Đào mà nói, quả thực quá gần! Nhưng đối với Lâm Cẩn
Dung mà nói, quả thực quá xa. Nàng hận không thể ba bước hai bước đến thẳng
Thính Đào cư, nghe người mà Lục gia vội vàng phái tới nói như thế nào. Nếu
không phải bởi vì không muốn để người ta nghĩ rằng nàng thất kinh, sợ mất đi
việc hôn nhân này, nàng quả thực hận không thể bước thật nhanh đến đó.
Đường dù xa, sẽ có lúc đến nơi, đường
dù gần, cũng sẽ có khoảng cách.
Lâm Cẩn Dung rốt cục thấy được đại
môn của Thính Đào cư. Trong viện của Thính Đào cư, có một nam tử thân hình cao
gầy mặc một kiện sam tử chuyên sắc bạch la. Nghe thấy tiếng vang, hắn chậm rãi
quay đầu, hai mắt tối tăm như đầm nước thẳng tắp chạm phải ánh mắt của Lâm Cẩn
Dung.
Hóa ra người tới nhanh như vậy là
hắn! Cũng thật rất nhanh, từ trong nhà của Chư tiên sinh gấp gáp trở về, lại
vội vàng về nhà thay một bộ quần áo chói mắt như vậy, sau đó nhanh như vậy liền
đuổi tới nơi này, vì cái gì? Chịu không nổi lời đồn đãi đó? Chịu không nổi
chuyện như thế sao?
Lâm Cẩn Dung hướng tới Lục Giam,
không chút để ý, không sao cả nhếch lên khóe môi lộ ra một nụ cười, sau đó
giống như gió nhẹ lướt qua bên người hắn, vững vàng giẫm lên thảm như ý, đứng ở trước cửa viện
của Lâm lão thái gia, bình bình tĩnh tĩnh gõ vang cửa.