Thế hôn - Chương 089 + 090

Chương 89: Xa xỉ

Lục lão phu nhân thân thể suy yếu, ngồi nửa ngày, nói là mệt
mỏi, liên thanh xin lỗi, cùng Lâm lão thái thái đến hậu viện ôn chuyện nghỉ
ngơi. Tống thị ở lại tiếp đón, cũng nói bên ngoài các nam nhân vui chơi giải
trí, nàng cần phải đứng ra quản lý việc chuẩn bị hầu hạ, vì thế cũng tự phạt ba
chén cáo tội, chỉ để lại mẫu tử Lâm Ngọc Trân, Lục Vân, cùng với vài thiếu phu
nhân Lục gia tiếp khách.

Các thiếu phu nhân Lục gia cùng nhóm thiếu phu nhân Lâm gia
tiến đến một chỗ nói chuyện, bên này Lâm Ngọc Trân cùng người nhà mẹ đẻ tâm sự.
Nàng uống vài chén rượu, cảm xúc dần dần lên cao, liên tục nói chuyện, cái gì
mà trước khi Lục Giam dự thi nàng đã xin xăm, là xăm tốt, nằm mơ mộng đẹp, đã
sớm biết được Lục Giam sẽ thi đỗ, đủ loại kiêu ngạo, đủ loại đắc ý.

La thị nhận ra, thỉnh thoảng còn hỏi thêm một câu, khiến Lâm
Ngọc Trân càng nói càng cao hứng.

Lâm Tam thiếu gia thi đỗ không tốt, Chu thị không muốn nghe,
liền ngắt lời: “Dù là trưởng tẩu muội lại được nhàn rỗi, mọi chuyện đều có Nhị
đệ tức lo toan vất vả, muội chỉ cần để ý ngồi hưởng phúc.”

La thị trào phúng nói: “Đại tẩu nếu ngại mệt, ta cũng có thể
hỗ trợ. Bằng không tỷ lại nói ta nhàn hạ, không chịu giúp tỷ.”

Chu thị chỉ làm như không nghe thấy.

Lâm Ngọc Trân hơi hơi cười lạnh: “Ta ở bên ngoài đã nhiều
năm, tự tại đã quen, không kiên nhẫn quản mấy việc vặt này. Nàng ở nhà nhiều
năm, mấy việc này nàng làm quen tay nhanh mắt, nếu nàng thích, một lòng muốn
làm, một lòng muốn lập công, ta sẽ để cho nàng làm. Ta cũng không thể ngăn cản
nàng, không thể nói nàng không có năng lực.”

Kết quả lời này đã đắc tội với hai người. Chu thị thấy nàng
châm chọc mình chuyên quản việc vặt, La thị thấy nàng nói mình không có năng
lực, nhất thời hai người đều có chút ngượng ngùng, cũng không biết nên nói gì
thêm nữa.

Đào thị thời điểm nói chuyện đắc tội với người khác thì bản
thân không biết, nhưng lúc này nghe thấy, thì “Ha!” nở nụ cười một tiếng, vỗ
tay nói: “Ca kĩ này thật hay, từ đâu mời đến vậy? Không biết kế tiếp hắn có bận
không? Nếu không có, ta sẽ thỉnh đến Thanh châu, để ca diễn trong ngày mừng đãi
khách của Ngô gia!”

Lâm Ngọc Trân nương theo cảm giác say, hướng nói: “Ngươi muốn
thỉnh cũng không được! Ta sớm đã quyết định rồi, từ nay trở đi đến thời điểm
mời khách người này còn phải đến diễn xướng nữa!”

“Ai nha, thật đáng tiếc.” Đào thị lơ đễnh, ngoái đầu nhìn lại
cười: “Ngô gia vừa khéo cũng là ngày đó, ta còn nghĩ sẽ mời hắn đến. Cô phu
nhân, ngày ấy ta phải đi Ngô gia, không thể đến đây.” Nàng không thể nhìn bộ
dáng càn rỡ này của Lâm Ngọc Trân, cố ý lấy Ngô Tương kích thích Lâm Ngọc Trân.

Lâm Ngọc Trân trên mặt cũng không có bộ dáng bị kích động, mà
có chút đăm chiêu nói: “Nhà hắn cũng tổ chức ngày đó sao? Sao không thấy nghe
nói? Ta còn tính ngày ấy tự mình tới cửa chúc mừng.”

La thị cuối cùng cũng có thể tìm chuyện để nói: “Muội nhớ lầm
rồi, Tam đệ muội, Ngô gia là ngày mai.”

Đào thị giả bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Là ta nhớ lầm sao.” Sau
đó lại khen Ngô Tương vài câu, Lâm Ngọc Trân cư nhiên cũng theo khen ngợi: “Hài
tử kia xác thật rất được. Khá lắm, thật hiếm có.”

Đào thị cũng không còn hứng thú, lười biếng quay đầu xem
diễn.

La thị cùng Lâm Ngọc Trân nói thầm tâm sự, nói đến chỗ cao
hứng, hai người tươi cười híp mắt. Chu thị ngồi bên cạnh Đào thị, thay Đào thị
rót một chén rượu Lệ Chi, cười nói: “Tam đệ muội, ta có chuyện này muốn hỏi
thăm một chút, thời điểm muội ở trong thôn, có nghe nói đến chuyện của Chư tiên
sinh không?”

Đào thị kinh ngạc nói: “Chuyện gì?”

Chu thị mỉm cười: “Nghe nói nhiều đệ tử của Chư tiên sinh đều
thi đỗ tiến sĩ, có đúng vậy hay không?”

Đào thị nhân tiện nói: “Đúng vậy. Chất nhi bên ngoại của tỷ
không phải cũng là môn hạ của hắn sao? Lục Giam đã ở đó học một thời gian dài.
Tại sao không hỏi hắn lại hỏi ta?”

Chu thị ngượng ngùng cười, khóe mắt đảo qua Lâm Cẩn Dung cùng
Lâm Cẩn Âm đang tựa vào nhau lặng lẽ nói chuyện, thấp giọng nói: “Chuyện của A
Dung trong lòng muội đã có tính toán gì chưa?”

Tại sao đột nhiên quan tâm đến chuyện này? Đào thị liếc Chu
thị một cái, thuận miệng cười nói: “Phía trên nàng còn có Ngũ ca, không vội.
Đúng rồi, chuyện của Ngũ tiểu thư tỷ định tính thế nào? Đã chọn được ai chưa?”

Chu thị trầm mặc một lát, trên mặt hiện lên một tia kiên
định, trầm giọng nói: “Đã có. Sẽ chờ Diệc Chi cùng A Dung định hôn xong, ta
liền đính ước giúp nàng.”

Đào thị lắp bắp kinh hãi, thấp giọng cười nói: “Ai a? Nhanh
như vậy? Đại tẩu làm việc thật sự là nhanh gọn bất động thanh sắc.”

Chu thị cười, nhỏ giọng nói: “Cũng không khác biệt lắm so với
tình hình của A Âm nhà muội. Hiện nay còn chưa đính ước, ta nói với muội, muội
cũng đừng nói ra ngoài, bằng không ta sẽ tìm muội phiền toái.”

Đào thị lại lắp bắp kinh hãi, liền như vậy buông tha cho Lục
Giam sao? Trước đó vài ngày còn cùng Nhị phòng tranh đoạt người sống ta chết,
sao bỗng dưng lại thay đổi như vậy? Cũng không tiện hỏi trực tiếp, liền thử
nói: “Ta còn nghĩ đến...”

Chu thị nghiêm túc nói: “Nghĩ đến cái gì? Đừng nghe người ta
nói bừa.”

Đào thị nhìn Chu thị, rồi lại nhìn La thị cùng Lâm Ngọc Trân
ngồi cạnh nhau, rồi đến Lục Vân cùng Lâm Lục đang gắt gao tựa vào nhau nói
giỡn, trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là thua cuộc, không thể không lui
bước. Vì thế còn có chút đắc ý, ít nhiều nhà mình chưa từng nảy sinh tâm tư
này, Lâm Cẩn Dung cũng chưa từng tham gia náo nhiệt, bằng không lúc này thật sự
là không còn mặt mũi. Lại hèn mọn nghĩ, cũng chỉ có nhân tài hai mặt như La thị
mới hợp khẩu vị của Lâm Ngọc Trân.

Không bao lâu, Lâm Đại lão gia hứng thú rã rời sai người vào
hỏi mọi người đã muốn rời đi hay chưa, mọi người chỉ cảm thấy không có ý nghĩ,
cũng phái người đi thỉnh Lâm lão thái thái, toàn gia lại chậm rãi đi ra bên
ngoài.

Đi tới gần cửa, có người nặng nề ho khan một tiếng, Lâm Cẩn
Dung quay đầu, thấy Lục Luân nắm tay Lục Thiện, đứng ở đình nhỏ hướng nàng
cười. Quả nhiên giống như lời của Lâm Ngũ, Lục Luân vừa đen vừa béo, cái trán
kia được phơi nắng đen bóng, thậm chí còn phản quang.

Lục Thiện vẫn là bộ dáng tái nhợt gầy yếu, bọc một tầng áo
kép dày, hữu khí vô lực dính sát vào Lục Luân, mở to một đôi mắt không có thần
thái nhìn mọi người, trên mặt không có biểu tình gì.

Lâm Ngọc Trân uống chưa đủ đô, đang thích thú, nhân tiện nói:
“Hai hài tử kia, đứng ở nơi đó ngây ngô cười, còn không lại đây cùng các trưởng
bối hành lễ vấn an?”

Lục Thiện định lui bước, Lục Luân lại được đúng mong ước, một
tay mang theo Lục Thiện, dùng lực kéo hắn tới đây, quy củ hành lễ, thừa dịp mấy
người lớn cáo biệt, đến đứng bên cạnh nhóm nữ hài tử, nhìn Lâm Cẩn Dung cười
nói: “Tứ muội muội, đã lâu không gặp muội, sao không đến nhà của ta chơi? Lúc
trước có gặp tiểu Thất đệ, hắn không thú vị bằng năm trước, đưa cho hắn một con
chim quốc, cũng phải vụng trộm xem sắc mặt của người lớn.”

Lâm Thất liền châm chọc nói: “Tiểu Thất đệ hiện tại đã học vỡ
lòng, viết chữ đọc sách, sao còn nhớ kĩ con chim quốc chứ? Không giống như
người khác, đã mười bốn tuổi rồi, còn một lòng chỉ nhớ đến chim quốc, suốt ngày
lông bông, không làm việc đàng hoàng, chỉ sợ một quyển sách cũng đọc không
xong.”

Lục Luân trong mắt hiện lên một tia ảo não, phiền chán trừng
mắt nhìn Lâm Thất một cái, uy hiếp hướng nàng vung tay thành quyền: “Tránh ra,
nhóc con béo trắng, đừng đến trêu chọc ta! Cẩn thận ta đánh ngươi thành đầu heo
a.”

Lâm Ngũ trả thù bật cười một tiếng. Lâm Thất đại hận, dậm
chân nói: “Tên mập đen chết tiệt, dám nói ta như vậy? Ngươi mới là đầu heo, đầu
heo đen! Nhìn xem ngươi kia, so với Tứ tỷ lớn hơn một tuổi, còn không cao bằng
nàng, có biết xấu hổ hay không?”

Lục Luân nghiêm túc đánh giá Lâm Cẩn Dung, đi đến bên người
nàng cùng nàng so chiều cao, nghiêm túc nói: “Quả nhiên là cao hơn ta. Nhưng
nàng là nữ hài tử, hiện tại trưởng thành nhanh hơn cũng là điều bình thường, về
sau nàng sẽ ngừng cao, mà ta sẽ cao thêm, có gì đặc biệt hơn người chứ!”

Lâm Ngũ nháy mắt nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung cùng Lục Luân,
đột nhiên nói: “Lục Ngũ ca, lần trước không phải huynh nói có gì muốn tặng cho
Tứ tỷ sao?”

Lục Luân xem thường nói: “Là một con chim, đã sớm đùa chết
rồi. Còn có gì để mà tặng? Đều là tại muội, cũng không đến chơi. Bằng không con
chim kia nằm trong tay muội, cố gắng chăm sóc thì không thể chết được.” Lại
trách Lâm Ngũ: “Ta nói bảo muội mang về cho nàng, muội không chịu, lúc này nhắc
tới làm gì?”

“Làm phiền Ngũ ca, ta gần đây có chút việc. Sau khi ta theo
nương từ thôn trang trở về, nương nói ta đã lớn, không được xuất môn nghịch
ngợm chơi đùa như trước.” Lâm Cẩn Dung hơi hơi lo lắng, hướng tới bên cạnh Lâm
Cẩn Âm né tránh, Lục Luân ở phương diện nào đó rất vô tư, còn cho rằng nàng vẫn
là bằng hữu chơi đùa như ngày bé, nhưng nếu rơi vào trong mắt người khác, đại
khái sẽ sinh ra ý tưởng khác.

Lục Luân thất vọng sờ sờ đầu: “Đều nói trưởng thành, chơi
không vui như hồi trước. Đi thôi!” Lập tức quyết đoán xoay người, mang theo Lục
Thiện cũng không quay đầu lại rời đi.

Đi xa một chút, Lục Luân liền đùa dai ném cái gì đó lên áo
Lục Thiện, Lục Thiện hét lên một tiếng, phát cuồng đuổi theo đánh Lục Luân, Lục
Luân ha ha cười, nhanh như chớp chạy vào sâu trong vườn. Lục Thiện tựa như một
cái đuôi gầy yếu, lúc lắc đuổi theo, trong giây lát, hai người đã không thấy
tăm hơi.

Cứ như vậy đi rồi? Nhìn theo bóng dáng Lục Luân cùng Lục
Thiện, nhìn lại Lâm Ngũ bên cạnh vẻ mặt không che giấu nổi tâm tư, Lâm Lục đuôi
lông mày khóe mắt ngầm có ý cười trong suốt, Lâm Thất vẻ mặt kiều man tùy hứng,
đột nhiên trong lúc đó, Lâm Cẩn Dung cảm thấy mình đã cách rất xa nhóm bằng hữu
vẫn chơi đùa ngày bé - nàng
đứng ngay tại nơi này, nhưng nàng cũng không thể trở lại như xưa. Ngay cả đoạn
thời gian thoải mái khoát hoạt ở thôn trang kia, đối với nàng mà nói, cũng vô
cùng xa xỉ.

Trở về Lâm Ngũ cùng tỷ muội Lâm Cẩn Dung ngồi chung xe, kề
bên cạnh, Lâm Cẩn Dung mới ngửi được trên người nàng có mùi rượu, nghĩ rằng
mình uống cũng không ít, nhân tiện nói: “Ngũ muội muội có phải lúc nâng cốc bị
hắt rượu vào người không?”

Ai ngờ Lâm Ngũ lại đỏ mắt trừng nhìn nàng nói: “Tỷ quản ta
sao?”

Lâm Cẩn Dung nhíu mày, quay mặt đi không thèm nhìn nàng.

Lâm Ngũ ngồi yên một lát, đột nhiên ghé vào chỗ ngồi ô ô nức
nở khóc. Lâm Cẩn Âm vội khuyên nhủ: “Ngũ muội, muội rốt cuộc làm sao vậy? Có
việc gì thì nói, khóc lóc như vậy sẽ khiến người ngoài nghe thấy, còn không
biết sẽ đàm tiếu thế nào.”

Lâm Ngũ chỉ bụm mặt không nghe tiếp tục khóc.

Lâm Cẩn Dung đoán nàng biết chuyện với Lục Giam không thành,
khổ sở trong lòng, cho nên mượn rượu giải sầu, đơn giản không thèm nhìn nàng,
chỉ gọi nha hoàn bên người của Lâm Ngũ: “Ngươi tiến vào xem tiểu thư ngươi làm
sao vậy? Chúng ta cũng không trêu chọc nàng.”

Nha hoàn ở ngoài xe nghe thấy rõ ràng, vội tiến vào đỡ bả vai
Lâm Ngũ, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư đừng khóc, bên ngoài đều nghe thấy,
cẩn thận để phu nhân biết.”

Lâm Ngũ đẩy mạnh tay nàng ra, khóc càng thêm thương tâm.

Lâm Cẩn Dung thờ ơ lạnh nhạt, thầm nghĩ, đây vốn là hố lửa,
không phải bản thân tự mình muốn nhảy vào đó sao?

Chương 90: Tự biết

Khi Lâm Ngũ xuống xe, khóc lóc khiến mắt sưng như hột đào,
Chu thị nhíu mày, Lâm Thất chạy lên nhìn Lâm Ngũ, cười nói: “Ai u, Ngũ tỷ đây
là làm sao vậy? Chuyện gì mà thương tâm như thế? Mùi rượu đầy người, không phải
tỷ uống rượu đấy chứ?”

Chu thị thần sắc tức giận, Lâm Ngũ yếu ớt đến cực điểm, nhịn
không được vừa muốn khóc, Lâm Cẩn Âm hợp thời cười nói: “Ngũ muội không thoải
mái, Đại bá mẫu nhanh đem nàng về phòng.”

Chu thị cũng thừa cơ kéo Lâm Ngũ, trước hướng về sân viện của
mình.

Lâm Thất cùng Lâm Lục liếc nhau, vẻ mặt vui mừng đắc ý.

Ban đêm, Đào thị rửa mặt xong, khi ngồi trước bàn trang điểm
chải đầu, Cung ma ma nhỏ giọng nói: “Phu nhân, hôm nay nghe Đại phu nhân nói
đến hôn sự của Tứ tiểu thư, lão nô có một ý tưởng, không biết phu nhân có bằng
lòng nghe thử một chút hay không?”

Đào thị liếc mắt nhìn Cung ma ma một cái, thản nhiên nói: “Ta
biết ngươi suy nghĩ cái gì, nhưng ta cảm thấy không có khả năng.”

Cung ma ma vội hỏi: “Sao lại không có khả năng? Có quan hệ
của Cữu phu nhân (Ngô thị – thê tử của Đào Thuấn Khâm, Đại ca của Đào
thị)
, hai nhà dòng dõi tương đương, lại là thế giao, Tứ tiểu thư tài mạo
song toàn, thông minh có năng lực, tại đây trong số các tiểu thư cùng tuổi ở
Bình châu không dám nói là thứ nhất, nhưng cũng không thể đứng thứ ba. Lão nô
nhận ra Cô phu nhân (Lâm Ngọc Trân định đính ước Ngô Tương cho Lục Vân) đại
khái cũng có ý tưởng này, phu nhân nếu không sớm quyết định, sợ là sẽ hối hận.”

“Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới sao?” Đào thị thở dài:
“Hai nhà Lâm Ngô dòng dõi xứng đôi, nhưng Ngô Tương không giống vậy. Hắn tuổi
không còn nhỏ, có điều chưa bao giờ nghe nhà hắn đề cập đến việc hôn nhân, cũng
không nghe thấy Cữu phu nhân nhắc tới, chắc hẳn hắn có chí hướng cao xa, muốn
tương lai tên đề bảng vàng rồi trèo cao ở kinh thành, trừ phi Ngô gia tự mình
mở miệng, nếu không chúng ta cũng không cần tự rước lấy nhục.”

“Thật sự là đáng tiếc.” Cung ma ma hơi có chút
tiếc nuối. Đương thời hôn nhân trừ bỏ coi trọng tiền tài, cũng rất trọng tiến
sĩ, có câu nói, mười năm chịu khổ chịu khó không người hỏi, một khi thành danh
thiên hạ biết. Vô số quan to quý nhân đều cảm thấy vinh dự nếu nữ nhi có thể gả
cho tiến sĩ, vì thế không tiếc dụ dỗ cưỡng bức, đoạt lấy hiền tế. Ngô Tương trẻ
tuổi tài mạo, tên đề bảng vàng tất nhiên không lo không tìm được nhân duyên
tốt, từ nay về sau thăng chức rất nhanh, một bước lên mây. So sánh giữa hai
nhà, Lâm gia đã xuất hiện xu hướng suy tàn không phải là một lựa chọn tốt.

Đào thị nằm xuống
giường nói: “Người trong sạch còn nhiều mà, ngày ấy A Âm đã nói với ta, A Dung
rất có chủ kiến, cần tìm người bao dung rộng lượng mới có thể dung hạ nàng.
Thận Chi còn nhỏ, không vội, cứ từ từ suy tính.”

“Cũng đúng.” Cung ma
ma ha ha cười: “Bản thân thế nào nên tự mình hiểu lấy, Cô phu nhân không biết,
tự cho là giỏi, lão nô chờ xem nàng mất mặt thế nào.”

Đào thị cũng vui sướng
khi người gặp họa cười rộ lên: “Ta cũng chờ xem, ngươi xem nàng hôm nay, một bộ
dáng thiên hạ đệ nhất, thật sự là chịu không nổi.”

Lâm Cẩn Dung cũng
không biết câu chuyện này. Nàng đang bình tĩnh phân tích tình thế phát triển.
Nếu Lâm Ngọc Trân cùng La thị đã hình thành ăn ý, chỉ cần không có gì bất ngờ
xảy ra, cứ như vậy, nàng sẽ được an toàn. Tuy rằng tạm thời an toàn, nhưng
không thể nhàn rỗi, còn phải tiếp tục tính toán.

Ngô Tương ở kiếp trước
của nàng, ít nhất trước khi nàng chết, vẫn chưa cùng ai định ra hôn ước, cho dù
sau khi thi đỗ tiến sĩ
cũng vậy. Nàng không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng trong ấn tượng của
nàng, Ngô Tương rất khá, đối đãi với nàng cũng tốt, Dương thị cũng coi như bao
dung rộng lượng. Trọng yếu nhất là, thái độ của Ngô gia đối với việc buôn bán
kiếm tiền cũng tương đồng với Đào gia, hàng năm ở Thanh châu đến các cửa hàng
ngầm làm sinh ý, vì vậy mới có tài lực vật lực cao hơn Lâm gia rõ rệt như thế.
Nếu nàng có thể gả vào cửa của Ngô gia, ngày sau của nàng có vẻ sẽ thoải mái.

So sánh với người mà
mình không biết, gia thế nhân phẩm hành vi như thế nào, cửa hôn nhân với Ngô
gia vẫn là đáng giá tranh thủ. Cho dù cuối cùng nàng cùng Ngô Tương có lẽ sẽ
giống như kiếp trước không thể đến với nhau, nàng cũng nên thử xem. Thử qua rồi
không thành thì cũng coi như hết biện pháp, không thử mới hối hận.

Lâm Cẩn Dung nhìn ánh
trăng mênh mông ngoài cửa sổ, tâm tình phá lệ bình tĩnh. Nàng đã biết chính
mình muốn cái gì, cũng biết chính mình nên vì sao mà phấn đấu. Hai chữ tình yêu
quá mức hư ảo, không phải ai cũng có vận khí tốt như thế, không bằng chặt chẽ
nắm chắc thứ gì đó cụ thể, đối với bản thân cũng tốt hơn một chút.

Ở thành tây của Bình
châu, có một ngõ nhỏ sâu hút, hai bên là tường cao một trượng làm bằng đá thanh
chuyên, đầu tường có cây leo, dọc theo ngõ nhỏ đi đến cuối, chính là đại môn
của Ngô gia. Ngày thường ngõ nhỏ luôn im lặng, trừ bỏ hạ nhân cùng đệ tử Ngô
gia ra, cơ bản không có ai ra vào. Nhưng ngày hôm nay lại náo nhiệt chưa từng
có, nói là ngựa xe như nước cũng không đủ hình dung – Trạng Nguyên của Thái
Minh phủ ở Bình châu, mọi kẻ sĩ ở Bình châu đều cảm thấy vinh hạnh, phàm là
bằng hữu của Ngô gia, có thể được mời thì đều đến ăn mừng.

So sánh với vẻ cuồng
thái của Lâm Ngọc Trân hôm qua, thái độ của Dương thị có vẻ thực bình tĩnh, cao
hứng cũng không cuồng túng, khiêm tốn cũng không quá đáng. Đào thị thực để ý
thái độ của Dương thị, thấp giọng nói với Lâm Cẩn Dung: “Thấy không, đây mới là
tu dưỡng mà dòng dõi thư hương chân chính nên có. Nhìn xem bộ dạng ngày hôm qua
của cô cô con, thực khiến người ta ghét cay ghét đắng.”

Lâm Cẩn Dung cũng
không hoàn toàn đồng ý: “Cô cô mừng như điên là vì lúc trước hi vọng quá lớn,
đồng thời còn muốn nói cho người khác biết, Nhị biểu ca thành tài là do nàng
vất vả dưỡng dục, nàng so với Lục Tam phu nhân càng nên cao hứng hơn mới đúng;
Ngô Đại bá mẫu sẽ không giống như vậy, từ nhỏ Ngô Nhị ca tài danh truyền xa, là
thần đồng đứng đầu ở Bình châu, thi đỗ là chuyện quá bình thường, bất quá, thi
không đỗ mới là điều kỳ lạ, cho nên nàng cũng không quá mức cao hứng.”

Đào thị kỳ quái nhìn
Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, tinh tế suy nghĩ một hồi, quả nhiên là có chuyện
như vậy, liền cao hứng vỗ vỗ tay nàng, thấp giọng nói: “Nha đầu này nha quả
nhiên đã trưởng thành, lại có thể suy nghĩ như vậy.”

Lâm Cẩn Dung khi nói
ra những lời này cũng không ý thức được có gì không giống như lúc trước, lúc
này tinh tế ngẫm lại, mới phát hiện bản thân bất tri bất giác cũng đã trở nên
thâm trầm hơn một ít, không khỏi cười khẽ ra tiếng, cao hứng phấn chấn cầm lấy
bầu rượu, rót cho mình cùng Đào thị một ly rượu Lệ Chi: “Đáng tiếc Tam tỷ hôm
nay không thể cùng chúng ta xuất môn làm khách, bằng không đây là rượu nàng yêu
thích nhất.” Năm đó nàng cũng không thể đến đây làm khách.

Rượu quý Lệ Chi, Lâm
gia ngày thường hiếm khi được uống. Đào thị nghe thấy lời này của nữ nhi còn có
chút hổ thẹn đau lòng, nghĩ ngợi, dường như tự an ủi nói: “Không sợ, chờ tỷ tỷ
con gả đến Thanh châu, muốn uống bao nhiêu cũng đều có.”

Đúng là tự an ủi, Lâm
Cẩn Dung nhịn không được nở nụ cười: “Vâng.”

Đào thị ánh mắt thoáng
nhìn, liền thấy được cách đó không xa Lâm Ngọc Trân đang gắt gao nắm tay Lục
Vân, cùng Dương thị nói chuyện không ngớt, mặt mày bay lên, vì thế liền đem
rượu Lệ Chi uống cạn, rồi hướng Cung ma ma bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói
nàng hôm nay có mở miệng không?”

Cung ma ma lắc đầu:
“Sẽ không. Dù sao vẫn là nữ nhi dòng dõi thư hương, lại là quan phu nhân, sao
có thể có thể khinh suất như vậy? Phu nhân hôm nay muốn xem diễn thì chưa thể
được rồi.”

Đào thị cười: “Sớm hay
muộn, ta cũng chờ.”

Bên kia Lục Vân phát
hiện đám người Đào thị, liền thoát khỏi Lâm Ngọc Trân, cười dài đi tới, cùng
mọi người hành lễ, ngồi xuống cạnh Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Tứ tỷ tỷ, tỷ
đã gặp Ngô Nhị ca chưa?”

Lâm Cẩn Dung ngẩn ra,
lập tức lắc đầu: “Không có. Ta sau khi xuống xe, trực tiếp tiến vào nội viện,
sao có thể thấy hắn?”

Lục Vân nhân tiện nói:
“Vậy thật đáng tiếc. Trước khi ca ca ta muốn đi Thái Minh phủ, hắn đã đến nhà
của ta, từng hỏi qua tỷ, nói muốn cùng tỷ so tài thổi sáo. Ta còn nghĩ đến hắn
hôm nay thấy tỷ, sẽ muốn tỉ
thí với tỷ đây, hiện tại xem ra ta là không có phúc được nghe rồi.”

Lúc trước gặp Lục Vân
vài lần, chưa từng nghe nàng nói đến chuyện này, nhưng hôm nay vì sao lại nhắc
tới. Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cười, không khách khí nói: “Khó được Vân biểu muội
cũng sẽ có thời điểm hồ đồ như vậy, Ngô Nhị ca phải tiếp đón khách nhân, hành
lễ ân cần thăm hỏi còn không kịp, sao có nhàn tâm chạy tới cùng ta tỉ thí thổi sáo?”

“A...” Lục Vân xấu hổ
cười, trầm mặc một lát, hướng Lâm Cẩn Dung nhíu mày nói: “Ta cũng đã học thổi
sáo, có điều tài nghệ không tinh, ngày khác còn thỉnh Tứ tỷ chỉ giáo cho.”

“Đâu có.” Lâm Cẩn Dung
đáp lời cũng không để ý tới nàng, lại cúi đầu rót một chén rượu cho mình.

Bên kia Lâm Ngọc Trân
cuối cùng đã nói chuyện xong với Dương thị, lại bị một đám phụ nhân kéo qua
chúc mừng. Đào thị liền dò xét không thấy ai tiến lên kính rượu nữa, mới tới
chúc mừng, sau đó nói nhà mình sẽ đến Thanh châu dự lễ sinh thần của Ngô thị,
uyển chuyển hỏi Ngô gia an bài như thế nào, nếu nhà bọn họ có người nào muốn
đi, nàng có thể dẫn hắn đi cùng.

Dương thị nghe vậy cực
kỳ cao hứng: “Thật sự là quá tốt! Đành phiền muội thay ta dẫn theo Ngô Tương,
ta còn đang lo lắng đây.” Hóa ra Ngô gia định phái trưởng tử đến dự sinh thần
của Ngô thị, Ngô Tương lại nói mình vừa qua khỏi kỳ thi, quá mức vất vả, không
bằng đem việc này để hắn làm, hắn có thể nhân tiện giải sầu, còn có thể thêm
chút kiến thức. Hắn xưa nay được sủng ái, yêu cầu này cũng không phải quá đáng,
Đại ca hắn sao lại không nhường cho hắn? Nhưng Thanh châu không thể so với Bình
châu, tới gần Đại Vinh, dân phong bưu hãn, thành phần phức tạp, Ngô Tương lại
là người mặt ngoài thì bình thản, kì thực tính tình sơ cuồng khó kiềm chế,
Dương thị đang lo lão quản sự đi theo không thể áp chế Ngô Tương, giờ phút này
có Đào thị nguyện ý hỗ trợ, thật là không còn gì tốt hơn.

Đào thị có cơ hội để
hoàn trả nhân tình, tất nhiên thập phần coi trọng, miệng đầy hứa hẹn nhất định
sẽ thay Dương thị coi chừng Ngô Tương cho tốt, không để hắn tổn thất một sợi
tóc. Dương thị cũng lôi kéo nàng nhiệt tình nói chuyện một lúc, hỏi tình huống
của Lâm Cẩn Âm, lại khen ngợi Lâm Cẩn Dung, song phương ước định ngày xuất phát
mới lui ra.

Lúc này, Lâm Ngọc Trân
liên tiếp quay đầu nhìn xung quanh, Đào thị tự nhận nhìn thấu tâm tư của nàng,
vì vậy càng cố ý tỏ vẻ cho nàng xem, vẻ mặt đắc ý cùng nàng tiếp đón, rồi trở
lại ngồi vào bên cạnh Lâm Cẩn Dung nói: “Trở về hãy thu thập các thứ, ngày kia
rời đi.”

Lâm Cẩn Dung thấy nàng
cùng Dương thị cười nói, liền biết Ngô gia tất có người đi, thuận miệng nói:
“Ai đi vậy?”

Đào thị nhìn Lục Vân
liếc mắt một cái: “Ngô Nhị ca đi. Ngô gia Đại bá mẫu vừa rồi còn nhờ ta thay
nàng coi chừng hắn, không để hắn chạy loạn chung quanh.”

Lục Vân nhanh chóng
ngẩng đầu lên nhìn Đào thị: “Tam cữu mẫu, các người muốn đi đâu vậy?”

Đào thị không có ý tốt
cười: “Chúng ta muốn đi Thanh châu, vì lễ sinh thần của cữu mẫu Tứ tỷ con, cũng
chính là cô cô của Ngô Nhị ca.”

Lục Vân trầm mặc nhìn
Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, rồi nhanh chóng rủ mắt xuống.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3