Thế hôn - Chương 063 + 064

Chương 63: Phong cảnh
[2]

Vừa nghe Lâm Cẩn Dung
nói muốn đi qua cây cầu kia, Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu không khỏi liếc mắt
nhìn nhau, im lặng một lát, Thiết Nhị Ngưu dẫn đầu nói: “Được, nghe theo tiểu
thư.”

Đường nhỏ u tĩnh, uốn
lượn trong núi rừng, khuất sâu bên trong hoa đào hoa lê xán lạn, gió mát phất
động, trên đất rơi rụng nhiều cánh hoa, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng chim hót,
càng khiến cảnh vật thanh u yên tĩnh.

Nhưng có một thanh âm
thập phần không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh - Lâm Cẩn Dung mỗi khi đi từng bước, từ hài ẩm ướt
sẽ vang lên thanh âm “Lẹp bẹp”, khiến mọi người đều ghé mắt, Lục Giam thản
nhiên nói: “Hài của Tứ muội muội còn có thể ca hát a.”

Lâm Cẩn Dung trả lời
lại một cách mỉa mai: “Nhị biểu ca thật sự là người tao nhã, thanh âm như vậy
cũng có thể nhận ra âm luật, sau khi trở về không ngại soạn một khúc, tên là
Hài ca đi.”

Thiết Nhị Ngưu nghẹn
đỏ mặt, muốn cười lại không dám cười, thả chậm cước bộ; Miêu Nha thì nhẹ nhàng
cầm tay Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, nếu không, nói với biểu thiếu
gia, chúng ta đi về trước, để ca ca dẫn hắn đi được không?”

Lâm Cẩn Dung cắn răng
cười: “Không cần. Ta không sao.”

Lục Giam cũng không
quản sắc mặt rõ ràng khó coi của Lâm Cẩn Dung, tự tại đi chậm, ngẫu nhiên còn
dừng lại ngắm phong cảnh xung quanh một chút.

Trường Thọ bất quá chỉ
là một tiểu tử choai choai, đối với phong cảnh không có hứng thú, đối với mấy
xâu cá của Thiết Nhị Ngưu cảm thấy thú vị - có loại cá thật lạ, đầu bẹp, còn giống như không
có vảy, dù là hắn đi theo Lục Giam từ Giang Nam đến, tự nhận so với phó dịch
bình thường kiến thức rộng rãi, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua. Có tâm
muốn hỏi Thiết Nhị Ngưu, lại cảm thấy mất mặt.

Miêu Nha phát hiện, hừ
lạnh một tiếng, che lại đầu cá: “Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua cá a?”

“Ta chưa thấy qua? Dài
như vậy, loại cá này ta không biết!” Trường Thọ quyệt miệng khoa tay múa chân:
“Nhìn xem loại cá này, có thể ăn sao? Bất quá có một số con cá dài bằng cả cánh
tay, nướng lên ăn rất ngon. Ở nông thôn quê mùa này chắc chưa từng thấy qua.”

Miêu Nha nghẹn lời,
nàng xác thực cũng chưa từng thấy loại cá thô dài như vậy.

Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt
nói: “Ân, con cá này chính là để cho ta ăn, ta cũng có chút đói bụng, cũng chưa
thấy qua loại cá ngươi vừa nói.”

Trường Thọ ngẩn ra,
miễn cưỡng nói: “Tứ tiểu thư, hạ nhân cũng không phải là nói người.” Cũng không
biết hóa ra Lâm Tứ tiểu thư lại là người ganh tỵ bá đạo như vậy, chỉ cho phép
hạ nhân nhà nàng bắt nạt hắn, chứ không cho hắn cãi lại.

Thiết Nhị Ngưu bám vào
bên tai Miêu Nha thấp giọng nói hai câu, Miêu Nha lập tức trả lời: “Trường Thọ
ngươi ăn qua cá lớn như vậy coi như ngươi lợi hại, nhưng ngươi đã ăn qua cá hoa
đào này chưa? Nhìn ngươi bộ dáng ít khi nhìn thấy điều hiếm lạ, tất nhiên cũng
chưa từng thấy qua!”

“Cá hoa đào?” Lục Giam
hiếu kỳ nói: “Ngươi đem đầu cá cho ta xem.”

Thiết Nhị Ngưu cũng
không lập tức làm theo, mà nhìn sắc mặt của Lâm Cẩn Dung, thấy Lâm Cẩn Dung
trầm mặt không nói lời nào, liền lên tiếng nói: “Biểu thiếu gia, con cá này bẩn
thỉu tanh hôi, chớ làm ô uế tay của người.”

Trường Thọ “Ôi” một
tiếng, ánh mắt trừng lớn định lên tiếng, Lục Giam thản nhiên liếc hắn một cái,
hắn đành ngậm miệng cúi đầu đi đường.

Trong tiếng hài lẹp
bẹp, mấy người mặc hoa phất liễu, vòng qua vài đoạn đường, rốt cục lại nghe
thấy tiếng nước chảy.

Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu
đối với Lục Giam cười: “Cũng sắp tới rồi. Nhị biểu ca, huynh có giữ lời không?”

“Đương nhiên giữ lời.”

“Vô luận như thế nào
cũng đừng kể với nương ta? Kể cả nói với người khác? Trường Thọ cũng không được
nói lung tung?”

Lục Giam nhìn Lâm Cẩn
Dung liếc mắt một cái, nghiêm túc nói: “Không nói. Trường Thọ không dám. Hắn
nếu nói ra nửa chữ, ta sẽ đánh gãy chân của hắn.”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười:
“Tốt lắm, chuyện hôm nay nếu bị tiết lộ nửa chữ, đời này huynh không thể đỗ
tiến sĩ!” Nàng quá rõ ràng khoa cử đối với Lục Giam có ý nghĩa quan trọng thế
nào. Chưa nói tới tiến sĩ, tốt nhất là ngay cả cử nhân cũng đừng đỗ.

Mùa thu năm nay Lục
Giam sẽ đi dự thi, thế nhân đều vui vẻ chúc may mắn, Tứ tiểu thư này sao lại
nói mấy lời xui xẻo như vậy? Trường Thọ nóng nảy: “Tứ tiểu thư, người sao có
thể như vậy? Thiếu gia nhà ta là có ý tốt. Nếu người các ngươi tiết lộ ra
ngoài, cũng vẫn đổ lên đầu chúng ta a? Sao có đạo lý này được?”

Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt
nói: “Ta như thế nào? Ngươi không phục a? Chủ tử nói chuyện có chỗ cho ngươi
xen mồm vào hay sao? Quy củ của nhà ai vậy? Người của ta sẽ không lộ ra nửa
chữ, chỉ có các ngươi thôi.”

Trường Thọ bị nàng nói
nghẹn lời không thể tiếp tục, hồng hộc thở mạnh. Tứ tiểu thư này, so với ba
đường muội của nàng càng khó đối phó hơn!

Lục Giam môi hé rồi
lại mím, chung quy cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh nói: “Được.” Người đáng
thương tất có chỗ đáng giận, hắn hôm nay không lôi kéo nha đầu chết tiệt này đi
quanh núi, khiến nàng gào khóc thảm thiết, khiến nàng đau khổ cầu xin hắn thả
nàng trở về, hắn sẽ không phải là họ Lục! Một câu thôi, hắn là đi ra ngoài du
ngoạn, thời gian dư thừa, Lâm Cẩn Dung là chuồn ra ngoài, thời gian có hạn, xem
ai chịu được ai.

Hai người trong lòng
đều mang kế hoạch nham hiểm cười, dưới chân dĩ nhiên vẫn bước đi, nhưng đột
nhiên thấy một mảnh oánh nhuận như ngọc bích mang theo cảm giác tươi mát sâu
kín đột nhiên ập đến.

Nước sông trong suốt
như châu ngọc bắn tung tóe từ chỗ cao rơi xuống xướng hoan ca, đến nơi này, lại
từ từ, hóa thành ngọc bích chậm rãi lưu động. Trong đó có một gốc cây cổ thụ
che trời lá xanh mượt chiếm cứ nửa bầu trời, rêu xanh cỏ dại xanh tươi ướt át,
cách đó không xa trên vách núi chính là hoa đào náo nhiệt đang nở rộ, lá cây
hoa phấn, trời xanh mây trắng ảnh ngược chiếu trong nước, vô cùng u nhã tươi
đẹp.

Lâm Cẩn Dung tuy rằng
lúc trước nhìn thấy đã sợ hãi than một hồi, lúc này như cũ vẫn nhịn không được
nho nhỏ sợ hãi than thầm, lại nhìn biểu tình của Lục Giam, tuy rằng không có
biến hóa gì lớn, nhưng nàng thấy, ánh mắt của hắn cho tới bây giờ cũng không
chớp. Điều này chứng tỏ, hắn quả nhiên bị cảnh này thu hút.

“Rất đẹp đi?” Lâm Cẩn
Dung mỉm cười, chỉ vào cầu gỗ cách đó không xa: “Đi qua chiếc cầu kia, đằng
trước còn đẹp hơn!”

Lục Giam nhìn qua,
nhưng thấy cầu gỗ kia không có rào chắn, chỉ do ba bốn căn đầu gỗ dài bằng cánh
tay đơn giản dựng thành, trên cầu gỗ ẩm ướt mọc đầy rêu xanh, chất gỗ đã bị mưa
gió ăn mòn màu sắc thâm sì, độ rộng chỉ đủ một người đi qua, nhìn qua rất nguy
hiểm, rất dễ bị rơi xuống dưới. Nước bên dưới kia cũng không biết sâu nông bao
nhiêu. Hắn nhất thời do dự không biết có nên đi qua hay không, liền thử thăm dò
nói: “Là cùng nhau đi qua hay là từng người một?”

Lâm Cẩn Dung châm biếm
hắn: “Nhị biểu ca đọc sách nhiều quá thành hồ đồ rồi, gỗ này dựng thành cầu,
cũng không biết ở đây dầm mưa dãi nắng bao lâu, bên trong chỉ sợ đã sớm cũ nạt,
sao có thể cùng lúc chịu được vài người đi qua? Tất nhiên là từng người một a.”

Thiết Nhị Ngưu miệng
thoáng giật giật, muốn nhắc nhở Lục Giam không nên đi phía bên phải cầu, đã
thấy tròng mắt đen láy của Lâm Cẩn Dung theo dõi hắn, bên trong còn phản xạ lục
quang, tuy rằng là do lục sắc xung quanh chiết xạ, hắn lại cảm thấy thật dọa
người, vì thế theo bản năng bịt miệng.

Nói thật ra, sông này
đối với bọn họ mà nói cũng không là gì, hắn cùng tiểu đồng từ trước đến nay đều
nghịch ngợm đẩy nhau rơi xuống sông, thậm chí còn ngay tại nước sông đánh nhau.
Tứ tiểu thư muốn chỉnh người thì cứ chỉnh đi, nước không sâu lắm, bên trong
cũng không có tảng đá gì, cùng lắm thì hắn đi xuống cứu lên là được. Cho vị
thiếu gia tuấn tú thoạt nhìn thực chán ghét này cùng với gã sai vặt lỗ mũi luôn
hướng lên trời kia một hồi mệt có vẻ phù hợp với giấc mộng của hắn.

Miêu Nha cũng có chút
sợ hãi, thật cẩn thận hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, chúng ta đi đã lâu, nếu
không trở về chỉ sợ Lệ Chi tỷ tỷ các nàng ngăn cản không được. Để ca ca ta bồi
biểu thiếu gia đi thôi, hai chúng ta đi về trước.”

“Không sao đâu.” Lâm
Cẩn Dung trấn an cầm tay Miêu Nha, hướng Lục Giam cười: “Ta đi trước!” Sau đó
nghênh ngang bước lên cầu, không chút dấu vết tránh đi phía bên phải của cầu gỗ
như lời Miêu Nha nói, lưu loát đi tới phía bên kia, nhìn Lục Giam khiêu khích
nói: “Như thế nào? Nhị biểu ca không dám qua đây sao? Không dám thì trở về đi,
chuyện hôm nay dừng ở đây.”

Lục Giam mặt ngoài coi
như cái gì cũng không để ý, kì thực chính là nhịn không được kích thích. Lâm
Cẩn Dung có thể lưu loát đi qua, hắn sao không thể? Cho dù là cảm thấy Lâm Cẩn
Dung tất nhiên không có ý tốt, hắn cũng cười nhẹ, phất áo choàng vững vàng bước
lên cầu.

Trường Thọ vội nói:
“Thiếu gia, chậm một chút! Để nô tài giúp đỡ người!”

Lâm Cẩn Dung thản
nhiên cảnh cáo: “Ta đã nói rồi, cầu này không thể chứa được hai người.”

Trường Thọ bị hù dọa
lại lùi về.

Lục Giam đã đi tới
giữa cầu, Lâm Cẩn Dung yên lặng tính toán.

Một, hai, ba bốn năm
sáu,!“Ba xích!” Một thanh âm vang lên, Lục Giam thân mình nghiêng mạnh, một
cước đạp vào không khí, nghiêng đi nghiêng lại để giữ thăng bằng, Lâm Cẩn Dung
che miệng hét ầm lên: “Cẩn thận! Cầu sắp sập rồi!”

“Thiếu gia!” Trường
Thọ hét lên một tiếng, cũng không nghĩ tới cầu có thể chứa được hai người hay
không, phần phật xông lên, thẳng hướng tới Lục Giam.

“Rầm” Một thanh âm
vang lên, “Xì, xì” Hai tiếng trầm đục, hai bóng người thất kinh rơi vào trong
nước xanh biếc như ngọc, có khúc gỗ cũ nát rơi xuống thiếu chút nữa nện vào đầu
của Lục Giam.

Rơi xuống nước không
đáng sợ, nhưng thật ra khúc gỗ suýt kia nữa đâm vào người thật sự là đáng sợ.
Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu đồng thời kinh hô một tiếng, lập tức cởi lưới bên
hông cùng xâu cá đưa cho Miêu Nha, ném hài, chuẩn bị nhảy xuống. Nước này tuy
rằng không sâu, rốt cuộc vẫn có thể khiến người không biết bơi bị chết đuối.
Phía dưới hai người khua loạn lung tung rõ ràng đều là vịt trên cạn.

Miêu Nha không tiếp
nhận lưới đánh cá cùng đầu cá, mà ngây ngốc nhìn Lâm Cẩn Dung ở phía bên kia.
Thiết Nhị Ngưu theo ánh mắt của Miêu Nha nhìn qua, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung đứng ở
nơi đó, không chút sứt mẻ nhìn Lục Giam đang giãy giụa trong nước. Trên mặt
nàng thậm chí còn mang theo thần sắc kinh dị thất thố hô lên một tiếng, nhưng
cả người nàng lại khiến người ta cảm thấy một sự bình tĩnh, căn bản không hề sợ
hãi, thậm chí còn có điểm chờ mong cùng hưởng thụ, đặc biệt là ánh mắt rủ xuống
kia, phảng phất giống như còn mang theo ý cười thản nhiên.

Bất quá ngay lập tức
trong lúc đó, Lâm Cẩn Dung lại cảm thấy như trải qua ngàn năm.

Nhìn thấy Lục Giam
chìm nổi giãy giụa trong nước, trí nhớ về nước sông lạnh lẽo như băng, mọi ủy
khuất cùng phẫn nộ hướng nàng đánh úp lại. Lục Giam a Lục Giam, ngươi đã từng
hưởng qua tư vị này chưa? Dễ chịu không? Có phải rất đáng sợ hay không? Có phải
rất tuyệt vọng hay không? Có phải rất ủy khuất hay không đây?

Chương 64: Phẫn nộ

Thiết Nhị Ngưu không
thích loại cảm giác này.

Nữ tử đứng đối diện
kia dung nhan vẫn như trước, cùng là Tứ tiểu thư ngày thường luôn ôn hòa, vừa
nói liền cười tủm tỉm, chuyên hỏi một vài vấn đề đơn giản kỳ quái, làm cho mình
vốn lo lắng ban đầu lắp bắp, kết quả thực nhẹ nhàng mà trả lời. Nhưng Tứ tiểu
thư này lại có điểm dọa người. Có lẽ là sợ đến ngây người chăng? Có lẽ là mình
cảm nhận sai? Một loạt biểu hiện của Tứ tiểu thư vừa rồi rõ ràng chính là cố ý
muốn Lục Giam rơi xuống sông, Thiết Nhị Ngưu rất nhanh nhận định nàng không có
khả năng bị dọa đến ngây người.

Vậy là cái gì đây?
Thiết Nhị Ngưu không kịp nghĩ lại, hắn chính là khống chế không được nảy sinh
ra tức giận không thể nói rõ, giống như thứ hắn thích nhất bị người ta đập nát
vậy. Hắn đông cứng bắt tay Miêu Nha, đem xâu cá và mọi thứ nhét vào trong tay
nàng, bước về phía trước chuẩn bị nhảy cầu cứu người.

Cùng lúc đó, Lâm Cẩn
Dung tỉnh mộng, ngữ khí vội vã hô một tiếng: “Nhanh! Nhanh! Cứu người!” Trong
thần sắc của nàng rốt cục lộ ra một tia bối rối cùng sợ hãi, nàng bắt đầu tìm
kiếm chung quanh có nhánh cây nào đó hay không.

Lúc Thiết Nhị Ngưu
nhảy vào trong nước vui mừng suy nghĩ, Tứ tiểu thư hẳn là bị sợ hãi. Cái gọi là
có tà tâm vô tặc đảm (có chút nghịch ngợm nhưng không phải là người
xấu)
, chính là loại này.

Nước không sâu lắm,
dòng nước cũng không chảy xiết, kĩ năng bơi của Thiết Nhị Ngưu rất tốt, đối với
địa thế nơi này cũng hiểu biết, cứu người cũng không khó, rất nhanh từ phía sau
bắt được Lục Giam, đem hắn vật lên trên bờ bên cạnh Lâm Cẩn Dung - nơi này địa thế không
giống với chỗ bắt cá, không thoải, từ mặt nước đến trên bờ tuy không quá cao
những cũng tầm hai thước. Cho nên, Lâm Cẩn Dung liều mạng kéo Lục Giam lên.

Bởi vì cứu trợ đúng
lúc, Lục Giam cũng không xuất hiện hôn mê, nhưng hắn hiển nhiên bị dọa không
nhẹ, sắc mặt nhợt nhạt, môi run rẩy, tóc ẩm ướt dán trên khuôn mặt, có vẻ thập
phần chật vật. Hắn một tay gắt gao bám vào bùn đất trên bờ, một tay gắt gao nắm
lấy tay Lâm Cẩn Dung, mồm to thở phì phò, quay đầu nhìn Thiết Nhị Ngưu lộn trở
lại cứu Trường Thọ. Nhìn thấy Thiết Nhị Ngưu bắt được Trường Thọ, nâng hướng về
bên này, hắn mới quay lại lẳng lặng nhìn Lâm Cẩn Dung, tay đang nắm tay nàng
cũng dần dần chặt hơn.

Trong nháy mắt, Lâm
Cẩn Dung cho rằng Lục Giam khẳng định muốn kéo nàng xuống sông. Hắn thông minh
như vậy, tiền căn hậu quả suy nghĩ có thể đoán ra nàng cố ý tính kế hắn. Nhưng
vậy thì thế nào? Hắn không có chứng cớ, phía trước nàng còn lặp lại nhắc nhở
hắn. Trường Thọ chạy lên cầu, hắn bị rơi xuống nửa điểm cũng không oan uổng,
nàng có gì phải ngại!

Lâm Cẩn Dung đón ánh
mắt Lục Giam, bình tĩnh nói: “Nhị biểu ca, huynh đừng dùng lực như vậy, bằng
không ta không thể kéo huynh lên được.”

Lục Giam lông mi chậm
rãi rủ xuống, cũng không buồn lên tiếng mà phối hợp với động tác của Lâm Cẩn
Dung, tư thế tuyệt đối không hề tao nhã leo lên bờ. Lâm Cẩn Dung không hỏi hắn
có việc gì hay không, trực tiếp buông tay hắn ra rồi đi giúp Thiết Nhị Ngưu kéo
Trường Thọ lên.

Lục Giam trầm mặc nhìn
Lâm Cẩn Dung tuy rằng đã cao hơn, nhưng bóng dáng vẫn còn nhỏ gầy, môi mím
nhanh, thần sắc ý tứ không rõ. Lâm Cẩn Dung tuy rằng không quay lại, nhưng cũng
có thể cảm nhận được sau lưng ánh mắt kia khiến cho người ta cực kỳ không thoải
mái.

Miêu Nha theo một
đường khác vòng lại đây, thấy thế cảm thán nói: “Hoàn hảo, hoàn hảo...” Đang
nói bỗng im bặt, nàng có chút vô thố nhìn Lâm Cẩn Dung mặt không chút thay đổi,
lại nhìn Lục Giam đang trầm mặc, sợ hãi lặng lẽ lui vào bên cạnh Lâm Cẩn Dung.
Nàng suy nghĩ, có lẽ tất cả bọn họ sẽ bị phạt chăng?

Trường Thọ so với Lục
Giam ở lâu trong nước hơn, tuổi còn nhỏ, lá gan cũng nhỏ, lên bờ rồi còn có
chút đần độn bất tỉnh nhân sự, được Thiết Nhị Ngưu hô hấp trào ra bớt nước mới
tỉnh lại khóc thành tiếng: “Thiếu gia, thiếu gia, ta không phải đang ở dưới
hoàng tuyền chứ? Thầy bói không phải nói ta sẽ sống đến bảy mươi tuổi sao? Sao
lại đã chết rồi! Đáng thương người còn chưa đỗ Trạng Nguyên mà!”

Miêu Nha đảo mắt đã
quên ưu sầu,“Xì” một tiếng cười: “Ngươi bị sặc nước nên vừa hôn mê? Nói linh
tinh gì vậy?”

Trường Thọ lúc này mới
thanh tỉnh chút, té ngã hướng về phía Lục Giam, gắt gao ôm lấy đùi Lục Giam
kinh hỉ khóc nói: “Thiếu gia, thiếu gia, người còn sống thật tốt quá, nô tài bị
hù chết a... Người không sao chứ?” Vừa nói vừa hướng trên người Lục Giam khắp
nơi sờ loạn.

Lục Giam vừa giận vừa
buồn cười, quát: “Dừng tay! Ta thật sự không sao!”

“Kẻ dở hơi này!” Miêu
Nha nhịn không được cười ha ha, Thiết Nhị Ngưu khóe môi vẫn đang cười rộ, nhưng
Lâm Cẩn Dung không cười, chỉ cúi mắt nhìn nước sông xanh biếc, vẫn không nhúc
nhích. Nàng hiện tại thầm nghĩ rời khỏi đây, không muốn nhìn thấy người này
nữa.

Trường Thọ khóc đủ,
quay đầu chỉ vào Lâm Cẩn Dung: “Tứ tiểu thư, hay nói giỡn cũng có mức độ thôi,
đều là người làm hại, may mà người có vận khí tốt, bằng không xem người cũng
chịu không nổi...”

“Là ta làm hại thì thế
nào?” Lâm Cẩn Dung cảm xúc lúc này dĩ nhiên kịch liệt đến cực điểm, trừng mắt,
vô cùng hung ác nói: “Lấy mạng đền a! Là ta cứng rắn lôi kéo các ngươi theo ta
du sơn ngoạn thủy chăng! Là ta không nói cho các ngươi biết cây cầu kia không
chắc chắn, cứng rắn lôi kéo các ngươi đi qua hay sao! Là ta không nhắc nhở các
ngươi cầu kia không thể chứa hai người, cứng rắn lôi kéo chủ tớ hai người lên
cầu sao! Hay là ta đẩy các ngươi ngã xuống sông đây! Ta còn thấy chết mà không
cứu hay sao! Thiết Nhị Ngưu, ngươi đúng thật là rỗi sự? Ai kêu ngươi kéo bọn họ
lên? Đi! Còn chờ người ta cảm tạ ngươi a?” Nói xong xoay người bước đi, Miêu
Nha thấy thế, chạy nhanh đuổi theo.

“Người, người,
người... Thiếu gia, Tứ tiểu thư nàng, nàng...” Trường Thọ đầu óc không linh
quang, không biết nên trả lời Lâm Cẩn Dung như thế nào, nhưng cảm thấy bản thân
ăn đau khổ, nàng đáng ra không nên hung hăng mà phải xin lỗi thiếu gia, xin lỗi
chính hắn mới đúng.

“Không cần nói. Là ta
cứng rắn lôi kéo Tứ biểu muội tới nơi này du ngoạn, cũng là ta tự mình muốn qua
cầu, cũng là chúng tay không nghe lời khuyên bảo của muội, hai người mới rơi
xuống sông.” Lục Giam ngừng lời Trường Thọ, đứng dậy đối với Thiết Nhị Ngưu vái
chào thật sâu: “Nhị Ngưu huynh đệ, đa tạ ân cứu mạng của ngươi.”

Thiết Nhị Ngưu lúc
trước không nói với hắn cây cầu kia có vấn đề, vốn đã bất an, giờ phút này được
hắn thi lễ cảm tạ, mặt lập tức đỏ bừng, liên tục xua tay nói: “Ta, cái kia, ta,
vốn là việc phải làm, biểu thiếu gia không cần đa lễ.” Sau đó vuốt đầu nói:
“Rốt cuộc vẫn đang là mùa xuân, nước lạnh, nhanh thay quần áo thôi, nếu không
sẽ bị bệnh.”

Trường Thọ lầu bầu:
“Đi đâu a? Hành lý của chúng ta đều ở nhà của Chư tiên sinh, chẳng lẽ cứ như
vậy mà trở về? Vài dặm đường, đi trở về sẽ bị nhiễm gió lạnh, không bệnh mới là
lạ! Ta thật ra không sao cả, nhưng thiếu gia nhà ta muốn thi đỗ công danh,
không thể trì hoãn.”

Nhà của Chư tiên sinh
xác thực so với thôn trang khá xa, nhưng không được Tứ tiểu thư phân phó, hắn
cũng không dám làm chủ. Thiết Nhị Ngưu vuốt đầu không biết nên làm sao bây giờ,
chỉ thấy Miêu Nha lại quay trở về nói: “Nhị ca, tiểu thư bảo huynh tìm đường
tắt trước đem biểu thiếu gia tới thôn trang, trực tiếp tìm phu nhân, lại thỉnh
Thủy lão tiên sinh kê đơn bốc thuốc.”

Thiết Nhị Ngưu thấy
Lục Giam không tỏ vẻ phản đối, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi Miêu
Nha: “Vậy còn hai người?”

Miêu Nha không được tự
nhiên nói: “Chúng ta còn phải về Thanh Lương tự trước, đi ra lâu như vậy, Lệ
Chi các nàng chắc đang sốt ruột.”

Thiết Nhị Ngưu đi
trước dẫn đường, Trường Thọ tề mi lộng nhãn (nháy mắt ra hiệu) cùng
Lục Giam thấp giọng nói: “Thiếu gia, đợi lát nữa Cữu phu nhân hỏi đến, chúng ta
nói...”

Lục Giam lạnh lùng
thốt ra: “Ngươi đã quên, ta đã đáp ứng sẽ không nói.”

Trường Thọ buồn bực
nói: “Chúng ta chính là nói không tiết lộ Tứ tiểu thư không chuồn ra ngoài chùa
để chơi đùa bên bờ sông, nhưng cũng không hứa sẽ không nói nàng đã làm hại
người suýt mất mạng a.”

Lâm Cẩn Dung lúc trước
nói là, chuyện hôm nay không được nói ra, hơn nữa nói nàng hại hắn rơi xuống
sông không phải như cũ nói nàng chuồn ra ngoài chơi đùa sao? Nàng đã sớm tính
kế muốn cho hắn xấu mặt đi? Lục Giam tâm tình thật không tốt: “Không cần ngươi
lắm miệng, đợi lát nữa ta nói như thế nào ngươi liền theo như thế ấy.”

“Nga.” Trường Thọ ủy
khuất ngậm miệng.

Thiết Nhị Ngưu vẫn
dựng thẳng lỗ tai nghe, thấy Lục Giam nói sẽ không cáo trạng, trong lòng mới
buông lỏng, ngược lại da mặt dày hỏi Lục Giam: “Biểu thiếu gia, đợi lát nữa
thấy phu nhân nhà ta, nên nói như thế nào mới tốt?”

Lục Giam bình tĩnh
nói: “Cứ nói ta du sơn ngoạn thủy, đi đến nơi này cầu bị sập, không cẩn thận
rơi xuống sông. Ngươi vừa vặn gặp được, đã cứu hai người chúng ta lên.” Ánh mắt
của hắn dừng lại trên lưới bắt cá cùng xâu cá bên hông Thiết Nhị Ngưu, nghĩ
rằng lời này sẽ không để lại sơ hở.

Hắn như vậy bình tĩnh
lạnh nhạt, còn dạy mình nên ứng đối như thế nào. Thiết Nhị Ngưu trong lòng càng
thêm áy náy, vuốt lỗ tai nói: “Biểu thiếu gia, người chớ trách tiểu thư nhà ta.
Nàng tâm địa rất tốt, chỉ muốn đùa với người một chút mà thôi, chính là tuổi
còn nhỏ, nên không biết nặng nhẹ. Nàng biết ta cùng Miêu Nha đều biết bơi,
không có trở ngại...”

Lục Giam còn chưa nói,
Trường Thọ liền bạo phát: “Nàng tâm địa tốt ư? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy
nàng tâm địa tốt vậy? Lại có người ác độc như nàng sao. Không có trở ngại gì a?
Ngươi không thấy được khúc gỗ kia thiếu chút nữa đập vào đầu thiếu gia nhà ta
a? Đập hư nàng bồi thường được sao? Thiếu gia nhà ta rất quý giá a...”

Thiết Nhị Ngưu vừa xấu
hổ lại phẫn nộ, xấu hổ là xác thực tình hình có nguy hiểm, phẫn nộ là nói Lâm
Cẩn Dung ác độc. Lâm Cẩn Dung tâm địa rõ ràng cũng rất tốt, chưa bao giờ làm
khó người khác. Vì thế hắn cũng đối với Trường Thọ trợn mắt nhìn: “Con mắt nào
của ngươi nhìn thấy tiểu thư nhà ta tâm địa không tốt? Tiểu thư nhà ta rõ ràng
đã kêu ngươi đừng chạy lên cầu, nhưng ngươi không nghe! Chính là ngươi hại
thiếu gia nhà ngươi, lúc này còn muốn đổ lỗi cho tiểu thư nhà ta. Sao lại có
chuyện tiện nghi như vậy chứ?”

“Ta làm hại?” Trường
Thọ xắn tay áo, đẩy mạnh Thiết Nhị Ngưu: “Ngươi lặp lại lần nữa xem!”

Lục Giam nhíu mày nói:
“Trường Thọ, câm miệng! Lui ra!”

Trường Thọ ủy khuất
lui ra, Thiết Nhị Ngưu tất nhiên cũng sẽ không tranh cãi với hắn. Ba người đều
là bình tĩnh cúi mặt đi đường, trên người y phục ẩm ướt, hài ẩm ướt bị gió lạnh
thổi qua, đều run lên. Thiết Nhị Ngưu là người không chịu thiệt, cố ý hỏi Lục
Giam: “Biểu thiếu gia, quần áo ướt sũng hài ẩm ướt đi lại có bất tiện
không?” (Tại
lúc đầu hắn bắt Lâm Cẩn Dung đi hài ướt mà.)

Trường Thọ vừa muốn
phát hỏa, Lục Giam lại bình tâm tĩnh khí trả lời một tiếng: “Đúng. Rất lạnh,
thực không thoải mái.”

Đi được một nửa, chợt
nghe đằng trước có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó, một thiếu niên xuất
hiện ở cuối đường nhỏ, cước bộ vội vàng, hết nhìn đông tới nhìn tây.

Thiết Nhị Ngưu nhìn
thấy người tới, kinh hỉ hô: “Tam thiếu gia, chúng ta ở đây.”

Người nọ chạy nhanh
tới, nhìn thấy ba người chật vật cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: “Tứ muội muội
bảo ta tới đón các ngươi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3