Ông xã anh là ai - Chương 40 + 41

Chương 40

Cái gọi là con có mẹ là bảo bối.

Từ khi bà Hạ đến nhà họ, trong nhà lúc nào cũng thơm phức mùi
thức ăn ngon. Cô nàng Thiên Thụ đã xa nhà đi làm ở nơi khác mấy năm cuối cùng
cũng ăn được cơm ngon mẹ nấu.

Hễ bụng no là làm việc cũng có hứng. Bình thường tổng biên
tập Hạ duyệt một bản tạp chí mẫu mất ba tiếng đồng hồ, hôm nay chỉ phất tay mà
mười mấy bài viết đã duyệt xong trong vòng một tiếng.

Đồng Tiểu Vi đứng cạnh nhìn mà đờ ra. “Mấy cái này đều OK?
Tổng biên tập Hạ cậu có xem không vậy, cầm bút là viết bừa thế à?”

Thiên Thụ dùng bút ký tên gõ vào tay Tiểu Vi. “Đừng đụng chạm
lung tung! Đương nhiên tớ đã đọc hết, cậu tưởng chủ biên này là tín đồ ăn chay,
mỗi ngày chỉ biết ở đây mơ mộng say sưa đợi tòa soạn đóng cửa chắc?”

Đồng Tiểu Vi gật đầu rất nghiêm túc.

Thiên Thụ ném một cuốn bản thảo về phía đầu Đồng Tiểu Vi,
xoạch một tiếng ném trúng mặt cô nàng.

Đồng Tiểu Vi đưa tay gạt xuống, “Này, không phải chứ, mới làm
tổng biên tập chưa bao lâu đã giống Ếch Xanh trước đây rồi, bắt đầu ném tớ hả?
Con ông cháu cha các người đều thế này sao?”

Con ông cháu cha?

Danh từ mới chăng... Thiên Thụ cảm thấy trên đầu có chim đang
bay vù qua…

“Thôi được, đừng nói lung tung nữa, cái gì mà con ông cháu
cha…”

“Phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Vân Thượng, không phải con
ông cháu cha thì là gì?”, Đồng Tiểu Vi chồm đến, “Này, gần đây thấy cậu sắc
xuân tràn ngập lắm nhé, sao, không cãi nhau nữa à, cái kia rồi hả?”

“Sắc xuân tràn ngập?”, Thiên Thụ vô thức đưa tay sờ mặt mình,
rồi bỗng lườm Đồng Tiểu Vi, “Tớ là được mẹ nuôi, cái kia cái đó gì? Bạn Đồng
Tiểu Vi à, tớ thấy cậu bị trừ ba tháng tiền thưởng chưa đủ đâu, chuẩn bị trừ cả
năm thì cậu mới đàng hoàng lại phải không?”

Đồng Tiểu Vi vừa nghe là lập tức chắp hai tay lại, “Được rồi
được rồi, xem như tớ sai rồi, phu nhân tổng giám đốc, tớ biết cậu quyền cao
chức trọng, tớ không chọc vào nổi, bây giờ đã biết cách phu xướng phụ tùy rồi,
tớ còn hí xướng làm gì nữa, tớ lui vào trong đây.”

Tiểu Vi nói xong quay đi, chuẩn bị cút về phòng tiếp tục sự
nghiệp làm đẹp.

Thiên Thụ đập đập bản thảo. “Này, tiện thể giúp tớ mang đống
này đến phòng biên tập, nói với Đan Lâm làm chủ đề kỳ này cho tốt vào, những
bản thảo này đều tốt. Tuần trước đã có báo cáo doanh số chưa?”

“Đã có từ lâu rồi.” Đồng Tiểu Vi và Thiên Thụ hiếm khi có
những lúc nghiêm túc thế này, “Nhưng hình như nghe nói vẫn chưa đạt được yêu
cầu của Vân Thượng, nhưng không sao, chúng ta chẳng phải vẫn còn tháng sau hay
sao?”

Thiên Thụ nghe Tiểu Vi nói thì bĩu môi, “Tớ đã nói với Đan
Lâm đừng có mà làm ‘tiểu siêu nhân vạch mặt’ gì đó nữa mà, chuyên tâm làm những
thứ có chủ đề một tí không được sao? Chúng ta là tạp chí chủ lưu, không phải là
tạp chí lá cải. Nói với cô ta liệu mà làm kỳ này cho tốt vào, nếu không đạt yêu
cầu, tớ sợ chúng ta sẽ … tạch”

Làm động tác cắt cổ.

Tiểu Vi cầm bản thảo, lườm cô. “Phu nhân tổng giám đốc à,
phiền cậu đừng dọa nát đám biên tập bọn này được không? Bọn này chỉ trông chờ
vào tòa soạn để ăn cơm thôi đấy. Không giống cậu có thể về nhà ăn thịt tổng
giám đốc đâu.”

Thiên Thụ nổi cáu, “Đồng Tiểu Vi, phiền cậu đừng gọi tớ là
phu nhân tổng giám đốc nữa, hơn nữa tớ dựa vào đôi tay này để ăn cơm, không
phải ăn thịt đàn ông.”

“Ăn thịt đàn ông cũng có gì sai đâu, huống hồ anh nhà cậu
thơm như thế… Nhưng cái đồ ngốc này chắc chưa nếm thử rồi, người đàn ông tốt
như thế đặt ở đó, đúng là lãng phí tài nguyên. Mà cũng tội bệnh viện, có thể
nhịn lâu như vậy…”

“Đồng Tiểu Vi…”, xoạch!

Một xấp giấy dày lại bay đến.

Hại Đồng Tiểu Vi hốt hoảng quay người bỏ đi, mở cửa phòng
tổng biên tập ra.

Xấp giấy bay vèo đến, trúng mục tiêu.

Thiên Thụ mừng thầm, biết ngay cô nàng đó không thoát khỏi
lòng bàn tay cô mà.

“Hạ- Thiên- Thụ!”

Ngoài kia bỗng vẳng đến tiếng gầm.

Hạ thái hậu trên đầu là một xấp giấy đang lao vào phòng.

Thiên Thụ vừa nhìn thấy mẹ là sợ tới nỗi suýt chui xuống gầm
bàn.

“Mẹ, mẹ… Sao mẹ lại tới đây?”

“Mẹ mà không tới thì mày tạo phản thật rồi! Sao mày Công an
đối xử với nhân viên như vậy? Sao mày có thể ngược đãi cấp dưới của mày? Sao
mày có thể hạ thủ độc ác với Tiểu Vi hiền lành, đáng yêu, yếu ớt, nhỏ bé như
thế hả?!” Bà Hạ kéo Đồng Tiểu Vi nấp sau lưng bà ra, cô nàng kia gật đầu lia
lịa như gà mổ thóc.

Thiên Thụ suýt ngất xỉu.

Tên này lại còn đáng yêu, hiền lành, yếu ớt, nhỏ bé?! Xin lỗi
các vị khán giả, cho phép nữ chính của chúng ta quay đi để nôn ba phút.

“Mẹ, đây là tòa soạn, mẹ đừng đùa nữa. Mẹ đến đây làm gì?”,
Thiên Thụ bò ra khỏi gầm bàn.

Bà Hạ dâng hộp cơm trong tay lên như hiến bảo vật, “Mẹ đến
đưa cơm trưa cho các con!”

“Cơm trưa?”, Thiên Thụ nhìn hộp cơm to đùng, “Trưa con ăn ở
nhà ăn là được, con… Chúng con? Là ý gì ạ?”

“Các con… Đương nhiên là chỉ con gái và con rể đáng yêu rồi!
Là vợ chồng tương thân tương ái, sao có thể mỗi ngày chia nhau ra ăn được, có
lúc cả bữa tối cũng không ăn cùng? Bây giờ mẹ đã tới rồi, đương nhiên phải
tranh thủ mọi thời gian, để hai đứa ở cạnh nhau thật ngọt ngào!”, bà Hạ cười,
nếp nhăn giãn ra, phất tay túm lấy Thiên Thụ, “Nào, con gái ngoan, đến công ty
Vân Thượng đưa cơm cho con rể quý đi nào!”

A … Hả?!

Khóe môi Thiên Thụ giật giật, kiểu gì cũng không tin được là
mẹ chạy đến đây là bắt cô mang cơm hộp tình yêu cho Boss Viên!

Đồng Tiểu Vi lập tức quạt them tí gió vào lửa, “Oa ha ha, bây
giờ thật là ân cần, nghĩ đến cả chuyện đó! Mỗi ngày cùng ăn cơm tình yêu, cho
dù là trong mùi thơm thức ăn cũng tràn đầy sự ngọt ngào của tình yêu! Sao trước
kia con không nghĩ ra nhỉ, vẫn là gừng càng già càng cay!”

“Ồ haha…” bà Hạ được khen, tươi như hoa.

Thiên Thụ cúi người xuống, định thừa cơ chuồn đi.

Hạ thái hậu phất tay, túm lấy cổ áo cô, Đồng thái giám chuyên
gia quạt gió vào lửa lập tức kẹp chặt cánh tay cô, một già một trẻ hai người
kềm chặt một cô nàng, cứ như bắt gà rồi quẳng Thiên Thụ vào chiếc xe taxi đang
đậu đứng trước cửa tòa soạn, nhét cả cô lẫn cơm hộp vào trong, rồi vô cùng
nhiệt tình đóng cửa xe lại, sau đó cười híp mắt vẫy tay.

“Thuận buồm xuôi gió nhé!”

Thiên Thụ bị khóa trong xe, không giãy giụa được.

Mắt mở thao láo nhìn bóng mẹ và Đồng thái giám càng lúc càng
xa, đến khi bị đưa đến trước cổng công ty Vân Thượng.

Hết cách rồi, nếu đã đến thì cứ thế mà làm thôi.

Thiên Thụ xách hộp cơ to đùng nặng nề, xuống xe.

Cô em tiếp tân của công ty thấy cô đến thì không còn đanh đá
như lần trước, gương mặt lập tức cười tươi như hoa. “Tổng biên tập Hạ, hôm nay
chị lại có thời gian đến tìm tổng giám đốc ư?”

Choáng.

Thiên Thụ lại đỏ mặt, cảm giác này thật kỳ cục, giống như lúc
nhỏ chạy sang lớp kế bên nhìn trộm cậu học sinh mà cô thích vậy, cảm giác bị
người ta chú ý nhưng không dám thừa nhận, thật khiến người ta xấu hổ.

“Ồ… Ừ…”

Cô gái tiếp tân cười tươi như hoa, “Tổng giám đốc cả sáng nay
đều họp, nghe nói trong công ty có mấy khách hàng lớn đến để đặt hàng. Hay là
em giúp chị thông báo với trợ lý tổng giám đốc, bảo họ xuống đón chị được
không?”

“A? Không cần đâu không cần đâu, tự tôi lên là được”, Thiên
Thụ sợ nhất là trợ lý Phương, nếu bị cô ta nhìn thấy mình xách hộp cơm quê mùa
này, không biết sẽ cười ra thế nào nữa.

“Vâng, hay là chị đến văn phòng tổng giám đốc chờ nhé. Thang
máy bên kia, em giúp chị…”, cô tiếp tân nhiệt tình quá đáng.

“A, không cần không cần, tự tôi…”, Thiên Thụ xách đồ, định
quay đi.

Bỗng có một bóng dáng lạc long đi lướt qua cô.

Đó là Đàm Thiên Ân đã lâu không gặp.

Anh ta mặc áo khoác màu đen, quần áo trông nhăn nhúm xộc xệch
như thể đã lâu không thay ra, mà còn có vẻ rất mệt mỏi và lạc lõng. Bước chân
anh ta hơi loạng choạng, khi đi cứ chuệnh choạng, anh chàng học trưởng vốn nổi
bật đẹp trai giờ như bỗng dưng biến thành kẻ thất thần lạc phách.

Cô gái tiếp tân thấy Thiên Thụ nhìn anh ta thì nhanh nhảu
nói, “Tổng biên tập Hạ, chị có quen người đó ạ? Nghe nói anh ta là giám đốc
công ty nghệ thuật Huy Hoàng, mở công ty cùng người khác, lần trước tổng giám
đốc chúng em ký tất cả hợp đồng quảng cáo về nghiệp vụ với họ, họ rất vui mừng.
Nhưng không biết chỗ nào không đúng mà những sản phẩn lớn họ quay cho Vân
Thượng đều bị tổng giám đốc gạt bỏ. Họ chỉ có thể tiếp tục quay lại, nghe nói
đã quay mấy trăm lần vẫn không được! Trong công ty không phụ thêm vào, nghe nói
Huy Hoàng sắp mất hết vốn rồi! Có người nói họ nhất định đã chọc giận tổng giám
đốc, nếu không chắc cũng không tới nỗi thê thảm như thế này…”

Thiên Thụ nghe cô ta nói, bỗng quay người đi. “Tôi ra ngoài
một lúc, nếu tổng giám đốc của cô xuống thì tạm thời đừng nói với anh ấy là tôi
có đến nhé.”

“Ồ… Vâng.” Cô gái kia cũng không dám hỏi tại sao, trơ mắt ra
nhìn Thiên Thụ chạy đuổi theo hướng Đàm Thiên Ân. Nhạy cảm tới mức dây thần
kinh nhiều chuyện căng ra.

Lẽ nào… Phu nhân tổng giám đốc và anh chàng giám đốc kia… có
gian tình?!

“Sư huynh Thiên Ân!”

Thiên Thụ xách hộp cơm, sau khi ra khỏi tập đoàn Vân Thượng,
đuổi theo mấy bước, cuối cùng đã bắt kịp Đàm Thiên Ân ở ven đường phía ngoài
tập đoàn.

Đàm Thiên Ân nghe có người gọi thì hơi mệt mỏi quay lại.

Thiên Thụ nhìn gương mặt anh ta, bỗng có chút chua xót.

Tái nhợt, tiều tụy, sắc mặt trắng như giấy, mắt hoe đỏ, râu
chưa kịp cạo, và cả nét mệt mỏi và bơ vơ không thể che giấu. Anh ta đâu còn
giống một Đàm Thiên Ân phong độ, dù đi đến đâu cũng nổi bật rạng ngời, thu hút
ánh nhìn của cô nữa, anh ta hiện giờ thất thần tới độ gần như là một kẻ ăn mày
lang thang mà cô không hề quen biết.

Cô chưa từng thấy anh ta như vậy, càng chưa từng thấy vẻ thất
thần như bây giờ của anh ta.

“Sư huynh Thiên Ân”, cô tiến lên, gọi tên anh ta.

Đàm Thiên Ân nhìn Thiên Thụ, thanh tú xinh đẹp, tươi tắn rạng
ngời.

Anh ta cười có vẻ khổ sợ. “Ồ, học muội Thiên Thụ.”

Họ trước kia, sẽ không gọi nhau như thế này.

Cô gọi anh ta là “Thiên Ân”, anh ta gọi cô là “Thiên Thụ”,
thậm chí khi đùa giỡn, anh ta xoa tóc cô, vô cùng thân thương gọi cô “Tiểu Thụ
Tiểu Thụ”, “em chính là một cái cây nhỏ mãi mãi không đâm chồi”.

Thiên Thụ lúc đó cự nự, tại sao gọi cô là cây nhỏ không đâm
chồi, Đàm Thiên Ân nói, cây nhỏ không đâm chồi sẽ mãi mãi là cây nhỏ không lớn
lên, mãi mãi không trưởng thành, và sẽ mãi mãi đứng đó, không bao giờ lìa xa,
mãi mãi đợi chờ anh ta.

Lúc đó cô cảm thấy câu đó thật… Chết tiệt, quá lãng mạn.

Nhưng khi cô đứng đó chờ đợi mỏi mòn, lại cảm thấy câu nói ấy
lại đáng hận biết bao nhiêu!

Bây giờ, họ lại trở nên xa lạ như vậy.

Thiên Thụ nhìn anh ta, không kìm được hỏi một câu, “Sư huynh,
anh… có ổn không?”

Câu hỏi ấy, khiến Đàm Thiên Ân gần như rơi nước mắt.

Chương 41

Dưới gốc cây khô, bên nhau một phút, ngỡ như cách thế.

“Anh có ổn hay không không quan trọng, chỉ cần em hạnh phúc
là được”, Đàm Thiên Ân chậm rãi lên tiếng, giọng hơi khàn và trầm.

Thiên Thụ nghe câu đó lại thấy mềm lòng và chua xót, như thể
có một thứ gì đó không thể tan chảy cứ mắc kẹt lại. Cô cầm hộp cơm, chỉ cảm
thấy hơi ấm nhẹ nhàng từ đó đang lan tỏa trong lòng bàn tay.

“Sư huynh, anh đừng nói vậy”, Thiên Thụ cắn môi.

“Vậy anh phải nói thế nào?”, Đàm Thiên Ân ngồi xuống cạnh cô,
cười khổ. “Hay anh nên chúc phúc em đã lấy được chồng tốt, hạnh phúc đến bạc
đầu?”

“Sư huynh, anh đừng như thế”, Thiên Thụ chớp mắt với anh ta.

Đàm Thiên Ân nhìn cô, trong mắt và khóe môi đều có vẻ chua
chát.

“Em không biết anh đã ra nông nỗi này từ lâu rồi à? Hoặc em
nhất định phải nghe anh nói, anh rất đau khổ, anh rất buồn bã, anh rất không
hạnh phúc, anh rất không có tương lai.”

Thiên Thụ đờ người.

Cô quay sang nhìn Thiên Ân.

Nam nhân vật chính phong độ ngời ngời, thanh xuân vô địch vạn
người mê đã dần trở nên xác xơ, râu cằm lún phún xanh, mái tóc rối bời, không
thể nói rõ được nỗi mệt mỏi và khổ sở của anh ta. Chỉ duy nhất – đôi mắt, vẫn
như ngày xưa, chỉ là trong ánh sáng đôi mắt ấy cũng pha lẫn tia máu, làm đau
trái tim cô.

“Sư huynh, anh là vì chuyện của công ty sao?”, Thiên Thụ mím
môi hỏi. “Là vì công ty Vân Thượng đang làm khó anh? Em… Viên Dã… Viên Dã đang
làm khó anh ư? Để em đi tìm anh ấy…”

Thiên Thụ quay người định đi thì Đàm Thiên Ân đã nắm lấy cổ
tay cô.

“Tiểu Thụ”, anh ta gọi tên cô khe khẽ.

Ngón tay Thiên Thụ run lên.

Tay anh ta cũng từ cổ tay cô trượt xuống bàn tay. Lòng bàn
tay lớn hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay cô.

Không biết bao lâu rồi chưa nghe anh ta gọi cô như vậy, khe
khẽ, trầm trầm, mang theo nỗi tuyệt vọng, gọi tên cô…

“Tiểu Thụ, đừng rời xa anh…”, anh ta nắm chặt tay cô, như
người hấp hối nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng. “Đừng rời xa anh… Nếu có thể
dùng mọi thứ của Huy Hoàng để đổi lại em quay về với anh… Anh tình nguyện… để
Viên Dã hành hạ anh một trăm lần…”, Đàm Thiên Ân nắm tay Thiên Thụ, khe khẽ nói
ra câu ấy.

Thiên Thụ cứng đờ người.

Đây … Đây… Anh… Anh… Anh ta có biết mình đang nói gì không?
Bảo cô quay về bên anh ta lần nữa? Cho dù dùng Huy Hoàng - tâm huyết của anh -
để đổi, anh cũng tình nguyện?! Đây là mơ hay do cô bị choáng váng? Câu này cô
đã khao khát từ lâu, từ bao năm khi còn trẻ, nhưng bây giờ… bây giờ… anh ta lại
nói ra câu này?

Thiên Thụ cắn môi, mắt đã hoe đỏ, cô ra sức vùng vẫy, muốn
thoát ra lòng bàn tay anh ta. “Sư huynh, anh đừng… đừng nói đùa nữa. Em… Em
không thích… câu đùa này đâu.”

“Anh không nói đùa!”, Đàm Thiên Ân cố chấp giữ lấy tay cô,
không chịu buông. “Em đừng gọi anh là sư huynh nữa, Thiên Thụ! Từ khi ở trường
em cũng chưa bao giờ gọi anh như thế, bây giờ tại sao lại gọi như vậy? Tại sao
lại vạch ra khoảng cách với anh xa đến thế, tại sao lại rời bỏ anh? Thiên Thụ…
về bên anh nhé… Thiên Thụ, anh cần em…”

“Đàm Thiên Ân!”

Thiên Thụ không nghe được nữa, cô rụt phắt tay lại, lùi lại
một bước.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Chẳng lẽ anh không biết, chúng
ta đã không còn là chúng ta của quá khứ rồi hay sao? Em không còn là Hạ Thiên
Thụ mãi mãi chỉ biết ngốc nghếch đứng sau lưng anh chờ đợi, nhìn anh và vô vàn
những cô gái khác chơi trò tình ái, mà vẫn còn cười nói sẽ đợi anh quay về nữa!
Những ngày tháng ấy đã một đi không trở lại rồi! Anh đã cưới người khác, em
cũng lấy chồng, chúng ta đều trưởng thành, không còn là những đứa trẻ bướng
bỉnh trong tình yêu nữa! Nếu anh đã chọn người khác thì hãy đối xử tốt với cô
ấy, sống thật tốt, đừng nói những lời như muốn em quay về bên anh nữa!”

Thiên Thụ có phần kích động, giọng run run.

Lẽ nào đã qua một lần rồi, mà anh vẫn chưa hiểu? Anh còn muốn
như trước kia… dằn vặt cô sao?

“Thiên Ân… Có những tình cảm… sẽ không bao giờ ngừng lại mãi
ở đó…”, Thiên Thụ chầm chậm thốt ra.

Đàm Thiên Ân nhìn cô.

Từ từ, có một giọt nước từ tròng mắt hoe đỏ của anh ta, lặng
lẽ rơi xuống.

Thiên Thụ nhìn anh ta đau lòng như thế, cũng cảm thấy lồng
ngực mình như thắt lại, xoắn vặn.

Nhưng cô đứng đó, cắn chặt lấy môi, ép bản thân không được
tiến lại gần anh ta.

Tiến về phía anh ta một bước, chính là làm tổn thương người
khác một bước lớn; buồn bã vì anh ta một chút, có lẽ sẽ làm một người khác buồn
hơn nhiều nhiều…

Đàm Thiên Ân ngã ngồi xuống băng ghế ven đường, nước mắt từng
giọt lăn xuống. Anh ta ôm mặt, nước mắt từ kẽ ngón tay không ngừng trào ra.

“Anh biết… Tiểu Thụ… Anh biết em không còn quay về nữa… Anh
chỉ có thể buồn, chỉ có thể hận bản thân… Tại sao… Tại sao lúc đó không trân
trọng em… Thiên Thụ… Con người đều thế chăng, cho rằng có thể nắm mọi thứ trong
lòng bàn tay, nhưng khi quay nhìn lại… phát hiện ra bản thân… chẳng qua chỉ là
một kẻ ngốc…”, Đàm Thiên Ân ôm mặt, “Đó chính là sự trừng phát đối với anh
chăng? Ngay cả đứa con cô ta sinh ra, cũng mang tên của kẻ khác…”

Thiên Thụ nghe đến câu cuối, sững người.

Đứa con cô ta sinh ra? Mang tên người khác?

Lẽ nào… vợ của Đàm Thiên Ân… có con với người đàn ông khác?!

“Thiên Ân, chẳng lẽ…”, Thiên Thụ bàng hoàng bịt miệng.

Đàm Thiên Ân chỉ buồn bã gục xuống đầu gối.

Thiên Thụ ngồi cạnh anh ta.

Đến giờ phút này, cô mới biết vì sao Đàm Thiên Ân lại tiều
tụy đến thế. Không có một người đàn ông nào chịu đả kích lớn như vậy rồi vẫn có
thể ngụy trang được nữa. Bị chỉ trích trong công ty, bị vợ phản bội, áp lực ở
Vân Thượng, ánh mắt của người đời, Đàm Thiên Ân đã sống dưới tầng tầng áp lực
ấy, đau khổ một mình trôi dạt, lang thang trong thế giới cô đơn.

Câu chuyện đó, anh ta không thể kể với ai, nỗi đau đó, chỉ có
thể do một mình anh ta gánh chịu. Anh ta từng cho rằng lựa chọn của mình là
chính xác nhất, tìm một người vợ vô cùng xinh đẹp, tạo nên một gia đình vô cùng
hạnh phúc. Nhưng hóa ra mọi thứ chẳng qua chỉ là ảo ảnh, không, là trò lừa gạt
chết tiệt! Lừa gạt gia tài của anh ta, lừa gạt trái tim của anh ta, mà lại còn
đá anh ta một cú thật mạnh.

Đàm Thiên Ân chưa từng thảm bại như vậy, đến nỗi khi bất ngờ
thấy cô gái trước đây luôn ngốc nghếch yêu thầm mình, đã không kìm được bộc lộ
hết nỗi lòng.

Anh ta hy vọng cô có thể quay về, mong cô vẫn đợi anh ta trở
lại như trước kia… Cho dù anh ta có làm loạn ở đâu chăng nữa, cho dù anh ta
chơi bời nhiều thế nào chăng nữa, cô mãi mãi cũng sẽ đứng đó, giống một bến bờ
ấm áp, chờ anh ta quay về…

Nhưng lần này, không thể! Cô đã đi xa, cô đã đến cạnh người
khác… không còn đứng đó chờ anh ta, cũng không còn đứng đó… mải miết dõi theo
anh ta…

Bi ai, như thủy triếu dâng ngập trong lòng.

Thiên Thụ ngồi cạnh Đàm Thiên Ân, nhìn anh ta vùi mặt vào đầu
gối, vai run run, nỗi thương tâm và đau khổ đó, trước mặt cô bây giờ không còn
che giấu mà tràn ra như nước vỡ bờ…

Tròng mắt Thiên Thụ cũng hoe đỏ.

“Thiên Ân…”

Cô chư bao giờ thấy anh ta đau lòng như vậy, chưa bao giờ
thấy anh ta khóc như trẻ con như vậy. Trước mặt cô, lúc nào anh ta cũng ở phía
trên cao kia, mãi mãi phong độ ngời ngời. Nhưng lần này… lần này anh lại buồn
đến thế… lại như một đứa trẻ đánh mất tất cả…

Tay cô không kìm được định đặt lên vai anh ta.

Đàm Thiên Ân bỗng ngẩng lên, ôm lấy vai cô, khóc to.

Thiên Thụ chua xót, như có thứ gì đó cũng dậy sóng theo tiếng
khóc của anh ta.

Cảm thấy nước mắt anh ta từng giọt rơi xuống gáy cô, lành
lạnh, ẩm ướt… giống như trước kia mỗi lần anh ta rời xa cô, cô đều gục vào lòng
Tiểu Vi khóc… Cô biết cảm giác kìm nén đó, cô biết nỗi đau khó che giấu đó… Cô
không còn giãy giụa, để mặc đứa trẻ ương bướng này được thỏa sức khóc…

Ven đường, gió lạnh tiêu điều gào thét.

Hoàng hôn.

Nhà họ Viên lại thơm nức mùi thức ăn ngon.

Cô bé con ngồi trên xe nôi, ăn ngon lành đến nỗi mặt mũi dính
tèm lem, dì Trương ngồi cạnh đút cho còn không hài lòng, tay chân bé nhỏ cứ
khua khoắng loạn xạ, định tò mò thám hiểm bàn cơm.

Hại bà Hạ phải bê chén đũa thức ăn ra xa, thế là cô bé con
chu môi không vui. “Chim chim… Cơm cơm…”

Dì Trương vội bưng bát đến. “Cơm cơm ở đây, con gái ngoan.”

Cô bé rất có khí chất tướng quân, huơ tay một cái, không cần
cái này, cần trên bàn cơ! Suýt nữa làm bát cơm trên tay dì Trương rơi xuống
đất.

Bà Hạ và dì Trương vây quanh, bận quay mòng mòng.

Hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, lại lặng lẽ không nói
gì.

Thiên Thụ bưng bát cơm, đũa ngoáy ngoáy trong bát hồi lâu mà
cũng không ăn, chứ đừng nói tới thức ăn, thậm chí món cô ưa thích mà mẹ cô đích
thân nấu, cô cũng không đụng tới.

Viên Dã lại trái ngược hoàn toàn.

Hình như anh rất ngon miệng, ăn khá nhiều, cứ như lấy lòng bà
Hạ, gần xong còn ăn một bát canh to.

Bà Hạ nhìn con rể ăn ngon lành như vậy thì vui vẻ vỗ lưng
anh. “Tiểu Dã dạ dày tốt nhỉ, buổi trưa ăn chưa no à? Ăn nhiều vào ăn nhiều
vào, ăn no mới có sức làm!”

Viên Dã bị bà Hạ vỗ bốp bốp, suýt thì phun canh ra.

Nhưng Viên Đại Boss anh tuấn làm sao có thể phun cơm, người
ta lau miệng rất nho nhã. “Vâng ạ, bữa trưa con không ăn. Cảm ơn mẹ, con ăn no
rồi.”

Boss Viên lễ phép cảm ơn rồi lập tức đứng lên.

Thiên Thụ còn đờ đẫn ngồi gặm đũa, thần trí đang đi du ngoạn
nơi đâu thì cái thìa của bà Hạ đã gõ vào đầu cô. “Này, chẳng phải mẹ bảo buổi
trưa con đi đưa cơm hộp à? Sao Tiểu Dã nói không ăn trưa?”

Thiên Thụ nổ đom đóm mắt, mới sực tỉnh, nhưng lần này cô lại
không ôm đầu hét lên như trước kia mà chỉ mím môi. “Ưm… Con đưa rồi. Nhưng… là
đưa cho người khác…”

“Cái gì?!”, câu này khiến bà Hạ suýt nôn ra máu, thiếu chút
nữa nhảy dựng lên bóp cổ Thiên Thụ. “Đưa cho ai hả? Cái con ranh này, mẹ rõ
ràng làm cho hai đứa ăn, mày lại đưa cho ai, đưa cho ai?”

Thiên Thụ bị mẹ lay lắc váng cả đầu. “Mẹ… Con… Con đưa cho…
Mẹ cũng quen mà… Đàm… Đàm Thiên Ân…”

Phụt…

Bà Hạ phun thẳng một ngụm canh vào mặt Thiên Thụ.

“Chết thật! Con ranh chết tiệt này! Sao lại đưa món đồ quý
giá cho kẻ khác hả?! Sao lại đưa cho Đàm Thiên Ân! Cái thằng họ Đàm đó chẳng
phải kết hôn rồi sao? Cái con bé chết dẫm này không ngoại tình đó chứ? Đừng có
mà làm mẹ mày tức chết, mẹ chỉ chấp nhận con rể Tiểu Dã thôi đấy…”

Bà Hạ tức đến nhảy chồm chồm lên.

Thiên Thụ lại cứ nhìn theo bóng Viên Dã, mặc cho mẹ uy hiếp.

Cũng không biết anh có nghe thấy cô và mẹ như vậy không, bước
chân chậm rãi bước về thư phòng, nhìn từ phía sau trông có vẻ buồn bã.

Cô nhớ đến chuyện Thiên Ân hôm nay đã khóc đau đớn thế nào,
trong lòng không biết cảm thấy bao nhiêu phức tạp. Như thể mặn ngọt cay đắng,
tất cả như quyện lại rồi ập đến.

Cách, đèn thư phòng sáng lên.

Thiên Thụ bỗng thấy dây đàn trong tim mình cũng bất ngờ đứt
đoạn.

Bà Hạ vẫn còn ngắt nhéo tay cô. “Cái con bé chết tiệt này,
ngày mai mẹ lại làm một phần cơm nữa, mày phải mang đi đấy! Nếu mày dám tặng
cho người khác, mẹ sẽ đánh mày… một ngàn lần! Một ngàn lần!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3