Chồng cũ, anh nợ em một đứa con - Chương 012 - 013 - 014 - 015 - 016
Chương 12: Bối rối rời đi
- Phu
nhân, lúc trước trên máy bay về nước tôi có được nghe báo chí đăng tin về hôn
lễ giữa cô và tổng tài, giới truyền thông cũng đã dùng không ít những từ ngữ
hoa mĩ để đánh giá con người cô, hiện giờ được gặp mặt, quả nhiên chính là cao
quý thanh lịch, xem ra phóng viên tòa soạn báo không hề khuếch đại lời nói rồi.
- Trần Nhược Hồng mỉm cười nịnh nọt nói với Hoa Ngữ Nông.
Lời
này nghe vào trong tai Hoa Ngữ Nông hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì, chính
xác mà nói, giờ phút này cô căn bản không hề có tâm tình nghe người ta nói
chuyện. Cả người cô như bị kim đâm kiến chích, khó chịu vô cùng khiến nội tâm
không ngừng vật lộn, cô rất rất muốn dùng sức xé toạc đi lớp da trên thân thể
mình.
Bởi
vì Hoa Ngữ Nông không yên lòng nên mới không nghe rõ những gì Trần Nhược Hồng
nói, vì thế cô không có bất kỳ phản ứng nào, nhất thời khiến Trần Nhược Hồng vô
cùng xấu hổ.
- Ngữ
Nông, em làm sao vậy? Trần tiểu thư đang nói chuyện với em đấy.
Ninh
Quân Hạo đã nhận ra sự bất thường của Hoa Ngữ Nông, anh lập tức nhẹ nhàng vỗ
lưng cô nhắc nhở.
Cái
vỗ này của anh không mạnh lắm, song vừa lúc lại đem mọi cảm giác khó chịu trong
cơ thể mà Hoa Ngữ Nông cố gắng áp chế toàn bộ vạch ra ngoài, nhất thời, dưới
chân cô như có chút nhũn ra đẩy đẩy Ninh Quẩn Hạo, chân lùi về đằng sau mấy
bước, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô vội vàng ném ra một câu:
- Thật
xin lỗi, tôi… thân thể của tôi có chút không thoải mái, trước xin lỗi không
tiếp được… Nói xong, cô liền cuống quít bỏ chạy lên tầng trên, lưu lại một đám
người chẳng hiểu rõ chuyện gì đang xảy đến.
- Sao
lại thế này? Đây là… con bé… như thế nào… - Dương Thải Phân phục hồi tinh thần
nhanh nhất, bà nhìn vào Ninh Quân Hạo hỏi.
- Không
bằng mọi người cứ ra hoa viên dùng đồ lót dạ trước đi đã, nào, xin mời… xin
mời… - Ninh Quân Hạo lập tức phản ứng ngay, chỉ dẫn mọi người tiến vào trong
vườn hoa.
Mọi
người tạm thời cùng phục hồi lại tinh thần, dưới sự chỉ dẫn của Ninh Quân Hạo
đi đến hoa viên. Trần Nhược Hồng là người ra khỏi phòng khách cuối cùng, cô đi
đến bên người Ninh Quân Hạo nói:
- Quân
Hạo, chúc mừng anh cưới được một người vợ xinh đẹp như thế.
- Cảm
ơn, tôi phải lên trên xem cô ấy thế nào, cô cứ tự nhiên. - Khóe miệng Ninh Quân
Hạo hơi có chút ý cười, nhưng sau đó đã nhanh chóng xoay người đi lên tầng trên.
Tiến
vào phòng ngủ, Ninh Quân Hạo không hề nhìn thấy bóng dáng Hoa Ngữ Nông, ngược
lại anh nghe được trong nhà tắm có tiếng nước truyền đến.
Đáy
lòng khó hiểu, anh nhanh chóng đi đến cửa phòng tắm, mạnh mẽ mở cánh cửa bằng
thủy tinh ra, cửa cũng không bị khóa trái, cho nên anh liếc mắc một cái liền
thấy được một bức tranh mỹ nhân đang tắm.
Chẳng
qua, mỹ nhân này có chút kỳ quặc…
Chương 13: Cô gái ngốc nghếch
- Em
đang làm cái gì vậy? Trên người em sao lại… - Anh nhìn những nốt đỏ dày đặc che
kín trên thân cô, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Đang
dùng nước nóng tẩy rửa thân mình, Hoa Ngữ Nông nghe vậy vội vàng kinh ngạc
ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, rất nhanh, cô ý thức được giờ phút này mình
không hề mặc quần áo, vì thế lập tức vươn tay tùy tiện nắm lấy chiếc khăn bên
cạnh quấn vào người.
Ninh
Quân Hạo thấy vậy liền bước đến trước mặt cô, một tay vươn ra kéo cô vào trong
lồng ngực mình, ngăn cản cô đang cố dùng khăn tắm bao lại thân thể, lớn tiếng
hỏi lại lần nữa:
- Nói
cho anh biết, đây là chuyện gì? Vì sao trên thân thể em lại có nhiều nốt ban đỏ
như thế? Lúc sáng rời giường không phải vẫn còn tốt hay sao?
- Vâng…
là do em… em bị dị ứng… - Hoa Ngữ Nông lúc này chỉ cảm giác được đại não mình
hỗn độn, thân thể ướt sũng vô lực tựa vào trong ngực anh, ánh mắt nhút nhát có
chút khiếp đảm nhìn Ninh Quân Hạo, nhỏ giọng đáp.
- Dị
ứng? Đang yên đang lành vì sao lại bị dị ứng? - Hiển nhiên anh vẫn còn nghi
hoặc với câu trả lời của cô, ít nhất anh cũng cho rằng, theo như khoảng cách từ
phòng ngủ tới phòng khách cùng với đám hoa tươi trong nhà không đến mức khiến
cô dị ứng nhanh đến vậy.
- Quần
áo… Da của em… em chỉ mặc quần áo làm từ sợi tơ tằm và sợi tổng hợp tinh khiết…
Nếu là quần áo có vải sợi tổng hợp, em không thể mặc lên người, bằng không sẽ
bị dị ứng… - Nói xong, cô nâng tay chỉ vào bộ váy áo đã sớm bị thay ra vứt trên
sàn nhà tắm.
Ninh
Quân Hạo cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân cô dị ứng, vì thế cũng không nói
thêm gì, anh chỉ đem khăn tắm bao lại thân thể cô kỹ càng lại lần nữa, rồi bế
cô lên đi ra ngoài.
Không
ngờ được Ninh Quân Hạo sẽ đột ngột ôm lấy mình, Hoa Ngữ Nông kinh ngạc há hốc
miệng, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ tùy ý để anh ôm mình ra
khỏi nhà tắm, đi đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Dịu
dàng đặt cô lên giường xong, anh kéo chăn che lên thân thể cô, sau đó nói:
- Nếu
biết mình mặc quần áo có sợi tổng hợp sẽ bị dị ứng, vì sao em không cự tuyệt
mặc cái bộ váy áo kia?
- Bác
Trương nói, đó là thứ mẹ chồng tự tay chọn lựa cho em, hơn nữa mặc váy đó là
truyền thống nhiều năm của Ninh gia rồi, cho nên em… - Tiếng của cô càng lúc
càng nhỏ dần, giờ phút này trong đầu vẫn còn hồi tưởng đến bộ dạng ngốc nghếch
để mặc anh nhìn chằm chằm thân thể của mình ban nãy.
- Cô
nàng ngốc! - Nghe được lời giải thích của cô, anh liền thấp giọng thầm mắng một
tiếng rồi xoay người đi về phía cửa.
- Cái
kia… - Hoa Ngữ Nông thấy anh phải đi, đột nhiên nhớ tới sự thất thố của mình
ban nãy, hình như cô đã phá hỏng mọi chuyện rồi, vì thế nhịn không được gọi với
theo bóng lưng anh:
- Mọi
người bên dưới có phải hay không đều…
- Không
cần lo lắng cho người khác, trước hãy chăm sóc tốt cho chính mình, ngồi yên
trên đấy đừng có lộn xộn, anh lập tức gọi bác sĩ tới xem qua cho em. - Ninh
Quân Hạo biết cô đang lo lắng tàn cuộc bên dưới, vì thế anh lạnh lùng cắt đứt
lời của cô, để Hoa Ngữ Nông có thể an tâm nghỉ ngơi, sau đó anh liền đầu không
quay lại bước về phía cửa.
Căn
phòng trong nháy mắt trở nên an tĩnh như trước, nhất thời, Hoa Ngữ Nông cảm
giác lòng mình cũng bình tâm hơn, chẳng qua chỉ cần nghĩ tới vừa nãy Ninh Quân
Hạo nhìn thấy bộ dáng cả người nổi toàn nốt đỏ của mình, cô liền cảm thấy hết
sức chán chường, thậm chí trong lòng cũng không khỏi suy nghĩ miên man, anh ấy
liệu có cho rằng thân thể cô khó coi quá không?
Chương 14: Nhận lỗi
Ninh
Quân Hạo vừa xuống tầng liền dặn dò quản gia đi gọi điện cho bác sĩ tư nhân của
Ninh gia để ông ta qua đây xem bệnh cho Hoa Ngữ Nông. Sau đó anh liền đi vào
trong hoa viên tìm gặp Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân để giải thích nguyên
nhân thất thố của Hoa Ngữ Nông ban nãy, gạt bỏ mối nghi ngờ trong lòng họ.
Yến
tiệc buổi trưa trôi qua, các tân khách ồn ào náo nhiệt rời đi, vườn hoa trong
biệt thự nhà họ Ninh nhất thời an tĩnh đi không ít.
Sau
khi uống thuốc mà bác sĩ đưa cho, tình trạng dị ứng của Hoa Ngữ Nông liền tốt
lên không ít, bởi vì lúc này không có việc gì làm, cô liền dựa vào đầu giường
yên lặng đọc sách.
Không
bao lâu sau, từ cửa truyền đến tiếng gõ đều đặn, cô lập tức đặt quyển sách sang
một bên, nhìn về phía cửa nói:
- Mời
vào.
Người
đi tới không phải ai khác chính là bác Trương, người đã lấy váy áo cho cô mặc,
sau khi bước vào phòng, bác Trương liền lập tức xoay người hướng Hoa Ngữ Nông
giải thích:
- Thật
xin lỗi cô chủ, là sơ sót của tôi, tôi không biết cô bị dị ứng với những quần
áo làm từ sợi tổng hợp.
Hoa
Ngữ Nông nghe vậy, sắc mặt hơi có chút xấu hổ, cô lập tức nói:
- Bác
Trương, bác làm cái gì vậy? Không cần nói xin lỗi với tôi, đây cũng đâu phải
lỗi của bác. Quần áo không phải bác bức tôi mặc vào, đây đều là do tôi tự mình quyết
định mặc đấy chứ.
- Không
được, tôi phải nhận lỗi với cô, cậu chủ nói không sai, tuy rằng quần áo này
không phải do tôi chọn, nhưng mà cần phải hiểu biết rõ ràng tình trạng thân thể
của cô là một phần trong công việc của tôi, tôi thậm chí ngay cả việc cô dị ứng
với cái gì cũng không biết cho nên mới tạo thành sai lầm ngày hôm nay, xin cô hãy
tha thứ cho tôi. - Bác Trương cúi thấp đầu không nhìn vẻ mặt Hoa Ngữ Nông.
Hoa
Ngữ Nông không biết lời của bác Trương này rốt cuộc có mấy phần thành tâm,
nhưng giờ phút này nếu như cô suy nghĩ nhiều hơn một chút, phân tích sự tình
toàn diện hơn một chút thì nhất định có thể nghe ra trong lời của bác Trương
đều cố gắng biểu đạt ý tứ, quần áo không phải do bà ta chọn, cũng không phải do
bà ta bức cô mặc vào, chuyện dù gì cũng đã xảy ra, Dương Thải Phân nhất định
không có nửa điểm trách nhiệm nào, tất cả mọi chuyện đều chỉ có thể đổ lên trên
đầu bác Trương, bởi vì Ninh Quân Hạo nói là lỗi của bà ta, thì chính là của bà
ta.
Hoa
Ngữ Nông nghe được bác Trương nhắc tới Ninh Quân Hạo, mặc dù cô không nghe ra ý
ngầm trong lời nói của bà ta, nhưng vẫn hiểu rõ nhất định là Ninh Quân Hạo bảo
bác Trương tới đây nhận lỗi, tuy rằng cô cảm thấy hành động này có điểm chuyện
bé xé ra to, nhưng đáy lòng vẫn thấy ấm áp, ít nhất như vậy chứng tỏ một điều,
anh không hy vọng cô phải chịu bất kỳ ủy khuất nào.
Mở
miệng trấn an bác Trương vài câu, cô liền cho bà ta lui đi. Lúc này mặt trời đã
mơ hồ xuống đến ranh giới phía Tây, sắc vàng rực rỡ cũng dần chuyển thành màu
hồng, nhuộm đỏ những đám mây phía chân trời, đẹp đến mức không nói nổi thành
lời… Lúc Ninh Quân Hạo xuất hiện lần nữa trước mặt Hoa Ngữ Nông là thời gian dùng
bữa tối, người một nhà cùng nhau dùng cơm xong, Ninh Húc Đông và Dương Thải
Phân nói muốn đi xem ca kịch, phải rời khỏi nhà, mà Hoa Ngữ Nông thì không biết
mình nên đi đâu, chỉ có thể quay trở lại phòng.
Đúng
lúc cô đang chuẩn bị bước lên lầu, Ninh Quân Hạo đang ngồi trên ghế salon đột
nhiên gọi cô lại, cất tiếng hỏi:
- Nốt
đỏ trên người em đã tan hết chưa? Thân thể thế nào rồi?
- Đã
tốt hơn nhiều rồi, anh không cần lo lắng cho em đâu. Cô dừng bước, có chút xúc động
trả lời.
- Vậy
lên trên nhà thay bộ quần áo, mang theo cả hộ chiếu nữa, rồi dặn bác Trương
phân phó người thay em thu dọn một chút hành lý, đi với anh ra sân bay. - Ninh
Quân Hạo nói.
"Cái
gì?" Hoa Ngữ Nông có chút không hiểu rõ ý tứ của anh, thu dọn hành lý mang
theo hộ chiếu, đây là đang muốn ra nước ngoài hay sao?
Chương 15: Hưởng tuần trăng mật
- Anh
cần đi nước Pháp khảo sát một hạng mục công trình, nếu em đồng ý, cũng có thể
cho rằng chúng ta đương đi hưởng tuần trăng mật cũng được. - Nét mặt Ninh Quân
Hạo không chút thay đổi giải thích ý tứ trong lời nói của mình, cuối cùng ném
cho cô một vẻ mặt thầm hỏi “em có hiểu không”.
- Cái
đó… Tuần trăng mật… chuyện này… - Hoa Ngữ Nông không hề nghĩ tới anh thậm chí
còn có kế hoạch mang cô đi hưởng tuần trăng mật, mặc dù bên trong đó mang theo
một ít việc công nhưng cô vẫn rất cao hứng, bởi vì từ lần đầu tiên gặp mặt cho
đến lúc hai người quyết định kết hôn, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có bất kỳ chuyện
lãng mạn nào phát sinh trên người anh hết.
- Còn
nữa, nửa giờ tới máy bay sẽ cất cánh, nếu em còn tiếp tục ngốc nghếch đứng đó
như vậy, có lẽ…
- Em
biết rồi, em lập tức đi ngay. - Anh còn chưa nói hết câu, cô đã bật người phản
ứng lại, dùng tốc độ nhanh nhất hai bước một chạy lên cầu thang, cũng không gọi
bác Trương tìm người đến giúp mình thu thập hành lý, cô tự mình tiện tay nhét
vào trong túi du lịch mấy bộ váy áo, sau đó lấy hộ chiếu ra, nhanh chóng chạy
xuống dưới lầu.
Ninh
Quân Hạo không nghĩ tới hành động của cô sẽ nhanh như vậy, khi thấy bộ dáng Hoa
Ngữ Nông thở hổn hển xuất hiện trước mặt mình, khóe miệng của anh không tự giác
lộ ra một ý cười không rõ ý tứ hàm xúc bên trong.
Trên
đường đi đến sân bay, cả người Hoa Ngữ Nông đều bị vây trong trạng thái ảo
tưởng, cô đem toàn bộ những chuyện lãng mạn có thể phát sinh tại nước Pháp đặt
vào trên người mình và Ninh Quân Hạo diễn thử một lần, theo như cô thấy, đây
chính là cơ hội tốt nhất để hai người có thể hiểu biết đầy đủ thêm về đối
phương, đương nhiên tất cả ảo tưởng này đều lập tức dừng lại ngay khi hai người
tiến tới sân bay.
Bởi
vì vừa bước vào trong, cô đã nhìn thấy hai người khác, đủ để đem toàn bộ ảo
tưởng về thế giới riêng của vợ chồng trong cô sụp đổ.
- Phu
nhân tổng tài, chúng ta lại gặp mặt, người ta thường nói trong vòng một ngày có
thể gặp mặt hai lần hoặc thấy nhau hai lần ở những nơi khác nhau thì tuyệt đối
chính là người có duyên, xem ra chúng ta rất có duyên với nhau rồi. - Vẻ mặt
Trần Nhược Hồng tươi cười nhìn Hoa Ngữ Nông bước xuống từ xe sau Ninh Quân Hạo,
hướng cô hỏi thăm.
- Vâng…
Đúng vậy, chúng ta quả là có duyên… Cô không cần gọi tôi là phu nhân tổng tài,
trực tiếp gọi tôi là Ngữ Nông thì tốt hơn. - Hoa Ngữ Nông nhìn đại mỹ nhân như
đóa hoa lili trước mắt liền hiểu rõ, lần này Ninh Quân Hạo đi nước Pháp, mục
đích chủ yếu thật sự là khảo sát cái anh gọi là hạng mục, thuận tiện mang cô đi
hưởng tuần trăng mật mà thôi.
- Tổng
tài, vé đăng ký đã đổi được rồi, chúng ta chuẩn bị lên máy bay thôi.
Lúc
này thư ký Lâm Tuấn Hiền từ một nơi không xa bước tới, anh hướng về phía Ninh
Quân Hạo báo cáo.
"Đi."
Ninh Quân Hạo ra lệnh một tiếng, bốn người liền cùng nhau bắt đầu hành trình
tiến tới nước Pháp.
Chương 16: Tức giận
Paris,
kinh đô tình yêu trong mắt toàn bộ người trên thế giới, là nơi mà Hoa Ngữ Nông
đã muốn tới từ lâu.
Khi
bước chân của cô dừng lại trên mảnh đất của thành phố cổ xưa và lãng mạn này,
cô cảm giác mỗi một hơi thở của mình đều như đang chìm đắm trong cảnh vật như
tranh vẽ nơi đây.
Vì
sai lệch múi giờ, khi Hoa Ngữ Nông tỉnh lại trên chiếc giường lớn trong khách
sạn, trong gian phòng đã chẳng còn một bóng người, Ninh Quân Hạo cũng không
biết đã đi đâu.
Xoay
người xuống giường, cô kéo tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng sang hai bên, phát hiện
bây giờ đã là ban đêm, vị trí của khách sạn nơi cô đang ở vừa lúc lại nằm trong
trung tâm khu vực buôn bán sầm uất của thành phố, phóng mắt nhìn ra xa, cảnh
đêm phồn hoa của Paris
rực rỡ tráng lệ đều thu hết vào tầm mắt.
Đúng
lúc cô đang mê mẩn thưởng thức cảnh đêm trước mặt, một thanh âm hết sức không
hợp thời phát ra từ trong bụng khiến Hoa Ngữ Nông đột nhiên nhớ tới, mình đã
thật lâu chưa có ăn uống gì rồi.
Thay
quần áo xong, cô đi từ phòng ngủ tới phòng khách, vẫn không phát hiện được bóng
dáng Ninh Quân Hạo như cũ, Cho là anh có chuyện gì vội vàng nên đã đi trước,
thế là cô quyết định tự mình đến nhà ăn khách sạn kiếm chút đồ lót dạ trước đã,
cầm ví ra khỏi phòng, cô đột nhiên nhớ tới nếu Ninh Quân Hạo trở về mà không
thấy mình thì sao, có thể sẽ rất sốt ruột, vì vậy cô tùy tay cầm lấy chiếc bút
trên bàn cùng tờ giấy ghi chép, viết vài lời nhắn lại rồi đặt xuống, sau đó
mang vẻ mặt tràn ngập mong chờ một bữa tối lãng mạn trên nước Pháp bước ra khỏi
phòng.
Nửa
giờ sau, Ninh Quân Hạo cùng Trần Nhược Hồng và Lâm Tuấn Hiền từ bên ngoài làm
việc trở về, khi bọn họ đi vào phòng chuẩn bị đánh thức Hoa Ngữ Nông đi ăn chút
gì lại phát hiện trong phòng ngủ không hề có bóng dáng của cô.
Nhất
thời, sắc mặt Ninh Quân Hạo dần dần tối lại, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Lâm
Tuấn Hiền thấy thế, lập tức nói: "Tổng tài, có thể phu nhân đã tỉnh lại từ
lâu sau đó cảm thấy đói bụng nên đã đi xuống ăn trước rồi, không bằng chúng ta
đến nhà ăn tìm cô ấy đi.
Trần
Nhược Hồng cũng đã phát hiện vẻ mặt Ninh Quân Hạo có chút không đúng, cô ta vừa
định phụ họa với Lâm Tuấn Hiền để khuyên anh không cần tức giận, bất chợt ánh
mắt không cẩn thận thoáng nhìn thấy tờ giấy nhắn lại của Hoa Ngữ Nông bị mọi
người bỏ qua trên bàn, cô ta liền bất động thanh sắc thong thả bước tới gần,
thừa dịp hai người còn lại không chú ý, giấu tờ giấy vào lòng bàn tay, vo thành
một nắm, sau đó nói:
- Thư
ký Lâm nói không sai, Ngữ Nông có thể vì đói bụng nên đã đi xuống nhà ăn dùng
cơm trước rồi, chẳng qua dù vậy, cô ấy cũng cần để lại lời nhắn đưa cho người
phục vụ để chúng ta có thể biết được hướng đi của mình chứ. Vậy thì, chúng ta
nhanh chóng đi xuống tìm cô ấy đi. Paris không thể so sánh với những nước khác,
hơn nữa tiếng Pháp của Ngữ Nông cũng không được tốt lắm, hy vọng sẽ không phát
sinh ra chuyện gì… - Trần Nhược Hồng còn đang tính tiếp tục nói điều gì đó đã
thấy Ninh Quân Hạo nhanh chân bước ra ngoài cửa phòng, Lâm Tuấn Hiền cũng lập
tức bước theo anh, đợi đến lúc Trần Nhược Hồng đuổi kịp mình, Lâm Tuấn Hiền đột
nhiên thả chậm bước chân, thấp giọng nói nhỏ bên tai cô ta:
- Tuy
rằng cô mới đến Ninh thị không lâu, nhưng trước kia cô cùng tổng tài vốn là chỗ
bạn bè, tôi tin cô biết rõ được lúc nào thì nên nói cái gì, mấy lời không thỏa
đáng thì không nên nói lung tung.
Trần
Nhược Hồng không nghĩ tới Lâm Tuấn Hiền sẽ đột nhiên giáo huấn chính mình, cô
ta lập tức cảm thấy mặt nóng rực lên, gương mặt vốn thanh thuần xinh đẹp lập
tức nhiễm một màu diêm dúa lẳng lơ và quyến rũ:
- Anh
đã biết tôi cùng Quân Hạo là chỗ bạn bè, như vậy tôi xin khuyên anh một câu, đừng
làm ra vẻ khôn ngoan, tôi hiểu rõ Quân Hạo hơn anh nhiều đấy.