Trêu Ghẹo Hạ Đường Thê - Chương 10

Chương 10

Hạ Mẫn Nhi vừa về đến Kim Viên đã phái người đi mời Cừu
Dận Khang và Tạ Nguyên Lãng đến, nói có chuyện quan trọng muốn nói với hai
người.

Nàng vốn muốn nói cho xong một lần, nhưng hôm nay vừa lúc
Cừu Dận Khang phải đi điều tra tập đoàn tiền giả, còn phải tự mình đi bắt
người, rồi áp giải đến nha môn, còn phải, còn thân hơn từ cùng thủ hạ đi bắt bớ
người, nữa áp giải đến nha môn, còn phải tường thuật về quá trình bắt tập đoàn
tiền giả này lại một lần nữa.

Cứ nhìn nhau với Tạ Nguyên Lãng như vậy cũng không phải
là cách tốt, vì vậy, sau khi pha một ấm trà, ăn một miếng bánh, nàng thành thật
nói với hắn, trong thân thể xinh đẹp này không phải là linh hồn của Hạ Mẫn Mẫn

“Ha ha ha…” Hắn cười phá lên “Ý của ngươi… ngươi là quỷ
à?”

“Ta đang nói rất chân thành.”

Nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt của nàng, hắn mới trở về
vẻ nghiêm túc hiếm có: “Ngươi… nói thật?!”

“Đúng vậy, có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ trở về thân thể
thật sự của ta, vì vậy nên ta không dám yêu, không muốn yêu, cũng không thể
chấp nhận ngươi và Cừu Gia, ngươi có hiểu không?”

Ý nghĩ này đúng là đáng sợ! “Ý ngươi nói là ngày hôm đó,
linh hồn thật sự trong thân thể này đã bay đi nơi khác, sau đó ngươi nhập vào
thân thể này, ngươi không phải là Hạ Mẫn Mẫn?!” Tạ Nguyên Lãng kinh hãi nói.

“Có thể là vậy.” Tương lai như thế nào, nàng thật sự
không thể biết trước.

Hắn đột nhiên cười khổ nói: “Ta thấy chúng ta chỉ trời
biết đất biết, ngươi biết ta biết, mặc kệ ngươi là ai ta cũng sẽ không từ bỏ!”

Nàng nháy mắt mấy cái, nước mắt rơm rớm. “Ngươi không
nghĩ ta bị điên, ta ăn nói bậy bạ sao? Không lo rằng sau này ta sẽ biến thành
một người khác hoàn toàn…” Nàng thật sự rất muốn khóc, nam nhân này đừng tốt
như vậy được không!

“Yêu thì sẽ biết, nhưng Hạ Mẫn Nhi, ngươi có yêu ta không?
Ta không muốn buông tha cho ngươi nên không ngừng cố gắng, nếu ngươi thấy ta
phiền toái, ta nguyện ý rời khỏi cuộc sống của ngươi.”

Tạ Nguyên Lãng chưa từng chân thành đến như vậy, nhưng
tim của hắn… đau quá!

Hắn thấy hết rồi sao?! Nước mắt thật sự lăn xuống. “Thật
xin lỗi, không biết bắt đầu từ khi nào, thật đấy! Ở thời đại của ta, ta giống
như con trai vậy, quàng tay quàng cổ gọi anh em là chuyện bình thường, ta không
biết khi nào thì… trái tim ta đã giao cho Cừu Gia… Thật xin lỗi…”

Hít sâu một hơi, hắn nuốt dòng nước chua xót xuống cổ,
dịu dàng lau nước mắt cho nàng: “Sao ngươi lại khóc? Người nên khóc là ta mới
phải!”

“Nhưng ta không muốn mất đi một người bạn tốt như vậy!”
Nàng không chút suy nghĩ ôm chặt lấy hắn.

“Các ngươi đang làm gì đó?!” Một âm thanh giận dữ vang
lên.

Một giây sau, hai người bị kéo ra, Cừu Dận Khang giận
không át được, trực tiếp thưởng cho bạn tốt một quả đấm.

Không ngờ tâm trạng của hắn lại không kiềm chế được như
thế, Tạ Nguyên Lãng không phản ứng kịp, khóe miệng xuất hiện vài đốm máu đỏ.

“Ngươi điên rồi?!”

“Thì sao? Ta cảnh cáo ngươi, không được đụng đến nàng
nữa, nghe chưa?!” Hắn giận không kềm được

“Ngươi có quyền gì ngăn ta?”

Hai người giằng co bằng ánh mắt, không khí đầy mùi ám
khí.

Thảm rồi, chẳng lẽ vì nàng mà hai người này sẽ xảy ra
chiến tranh sao? Hạ Mẫn Nhi nghĩ mình nên làm chút gì đó.

“Không ngờ chiếc giày người ta đã mang, ngươi cũng có
hứng mang lại.” Cừu Dận Khang không lựa được lời nói. Hạ Mẫn Nhi thuộc về hắn,
Nguyên Lãng là bạn tốt, tại sao cứ muốn tranh đoạt với hắn chứ?

“Đúng vậy, nhưng vì người đó đã quăng chiếc giày đó đi,
ta mới thấy thoải mái như thế!” Giọng điệu của hắn cũng không tốt.

“Nguyên Lãng, nói như ngươi thì ta không chút cảm kích
đâu.” Hạ Mẫn Nhi bị xem như đôi giày dĩ nhiên thấy tức giận nhất, hung hăng
liếc xéo bạn tốt.

Nghe vậy, Tạ Nguyên Lãng bật cười, “thật xin lỗi, đừng
nóng giận, ta chỉ bị chọc tức thôi.”

“Ta biết, thật ra thì…” Nàng cũng nở nụ cười, “cũng nên
cảm ơn ngươi đã ưu ái đôi giày cũ này.”

Nhìn hai người có qua có lại, cười cười nói nói, Cừu Dận
Khang chỉ cảm thấy dấm chua đầy người.

Tuấn nhan của hắn nhăn nhó lại, “chúng ta đi!” Hắn đột
nhiên kéo tay nàng chạy lấy người.

“Đi đâu?” Nàng đành đi theo.

“Đến Hoài Viên, hơn nữa từ nay về sau, ta ở đâu ngươi ở
đó, không cho ngươi gặp tên kia nữa!”

“Thấy sắc khinh bạn.” Tạ Nguyên Lãng cũng đi theo, khiển
tránh bạn tốt.

“Vậy thì sao? Còn nữa, tốt nhất ngươi nên tránh xa nàng
ra!” Hắn ngoan độc trừng mắt nhìn bạn tốt.

“Là ai nên cách xa nàng đây? Ngươi có phải nên tôn trọng
sự quyết định của Hạ Mẫn Nhi, xem xem nàng chọn ai không? Hay là ngươi nhát
gan, không dám nghe đáp án của nàng?”

Cừu Dận Khang phút chốc dừng bước lại, nhìn chằm chằm bạn
tốt.

“Chẳng phải đây là sự tranh đoạt giữa các nam tử hán sao?
Mặc kệ ai thua ai thắng cũng phải làm đối phương tâm phục khẩu phục.” Tạ Nguyên
Lãng thản nhiên hỏi ngược lại.

Hạ Mẫn cũng kinh ngạc. Chẳng phải hắn biết người trong
lòng của nàng là ai sao? Hắn nháy mắt với nàng, trên gương mặt tuấn tú sưng đỏ
thoáng lên nụ cười giễu cợt. Nàng hiểu, hắn không muốn để Cừu Dận Khang đắc ý
như vậy, ai bảo chưa hiểu chuyện gì đã vội đánh người!

Quân tử tranh giành, được rồi! Cừu Dận Khang hít sâu rồi
thở dài, lưu luyến buông tay nàng ra. “Được, ngươi nói đi, là ai nên cách xa
ngươi một chút?” Đôi mắt chim ưng kia nhìn nàng chằm chằm.

Theo khách quan thì Tạ Nguyên Lãng giống như là nắm chắc
phần thắng, vô cùng dễ dàng, “được, ngươi nói đi, nói thật lớn đi!”

“Ta, ta nên nói như thế nào?” Sao lại ném vấn đề khó khăn
này cho nàng chứ? Nàng ảo não nhìn bạn tốt.

Hắn nhíu mày, “ngươi không nói, ta không thể làm gì khác
hơn là đáp lễ hắn một quyền, ít ra ta cũng nên được phát tiết chứ? Mỹ nhân
không phải của ta, ít ra cũng phải chiếm thế thượng phong về mặt gì khac!”

“Cái gì?” Cừu Dận Khang còn chưa phản ứng kịp, bạn tốt đã
nhanh chóng tặng cho hắn một quả đấm, trong nháy mắt, hắn đã ngã xuống đất,
trong miệng vẫn còn mùi máu tươi mằn mặn.

“Cừu Gia!” Hạ Mẫn Nhi không chút suy nghĩ đã chạy tới,
“Chảy máu rồi!” Nàng tức giận quay đầu lại nhìn chằm chằm Tạ Nguyên Lãng, “có
phải hơi độc ác không?!”

“Đau lòng?! Tốt lắm, nếu người có được trái tim của ngươi
là ta thì thêm một quyền nữa ta cũng chịu.” Bỏ lại buổi nói chuyện này, thấy
được nụ cười đắc ý của bạn tốt, hắn mỉm cười lắc đầu, không nói gì nữa xoay
người bỏ đi.

Trong phòng, chỉ còn Hạ Mẫn Nhi đỏ mặt và Cừu Dận Khang
đang chảy máu miệng, nhưng hắn không kêu lên một tiếng, chỉ dùng đôi con ngươi
dịu dàng nhìn chằm chằm vào nàng, làm cho tim nàng nhảy loạn, mặt nóng hâm hấp.

Rốt cục, nàng nhịn không được nữa, “Ngươi rốt cuộc đang
nhìn…”

Hắn ôm nàng vào lòng, cúi người hôn lên nàng, nụ hôn này
rất bá đạo, giống như đang công bố nàng là của hắn! Vĩnh viễn cũng chỉ là của
một mình hắn!

Nhưng nụ hôn nóng bỏng này lại nhanh chóng trở nên ôn nhu
dịu dàng, giống như muốn nàng biết được hắn yêu nàng đến thế nào, hắn càng càng
xâm nhập, nàng kìm lòng không được khẽ run người, trong đầu chỉ nghĩ đến một
chuyện nên nói với hắn.

Môi của hắn bắt đầu cắn lên tai nàng, sau đó đi xuống cái
cổ trắng noãn của nàng, làm suy nghĩ của nàng bắt đầu trở nên hỗn độn

Cừu Dận Khang nhẹ nhàng đẩy nàng ngã xuống giường, nương
theo nhiệt độ cơ thể dẫn đường, hắn từ từ mở vạt áo nàng ra, chỉ chốc lát sau,
y phục của nàng đã bị cởi hết, hắn chôn đầu vào ngực nàng, thở gấp một tiếng,
nàng phát lên một tiếng ngân mê người, làm mọi lý trí của hắn đều mất hết, chỉ
còn sự cuồng dã ở lại.

Mọi quần áo của Hạ Mẫn Nhi đều bị hắn cởi ra, nụ hôn của
hắn càng thêm mãnh liệt, tay của hắn có mặt khắp nơi, hại cả người nàng nóng
lên, mãi đến khi cơ thể nóng hâm hấp của hắn dán lên người nàng, nàng mới chợt
hoàn hồn, hít một hơi. “Đợi đã…”

Cho dù vẫn chưa từng thử chuyện đó nhưng nàng hiểu cảm
giác nong nóng giữa chân lúc này là gì.

Nhưng mà… “Ta vẫn chưa nói ra chuyện này, ta không phải
người của thời đợi này!” Rốt cuộc nàng cũng bật thốt được.

Thở hổn hển, hai tay nàng quàng qua bờ vai gợi cảm của
hắn, nàng chờ đợi một phản ứng kinh ngạc nào đó từ gương mặt này, nhưng không
ngờ…

“Ta biết.” Sau đó, môi hắn lại cuồng dã cướp đi môi nàng.

“Cái gì? Ngươi biết?!” Tuy cả người đã trống rỗng, mềm
nhũn nhưng nàng vẫn còn đủ sức để tránh khỏi môi của hắn.

Cừu Dận Khang giải thích lại một lần về chuyện làm sao
mình biết được bí mật này, bao gồm cả việc lần trước nghe nàng khẩn cầu với
Quan Âm Bồ Tát.

Nhưng đôi mắt khó hiểu nghi ngờ kia lại làm hắn thấy mất
vui, hắn chỉ muốn thấy nàng đỏ mặt, vội vàng kéo chăn che kín thân thể trần
truồng của mình.

Vấn đề là, hắn cũng là trần truồng, hơn nữa còn là ở nơi
ấy, nàng không thể làm gì khác hơn là đưa một nửa chăn cho hắn. Ai mà biết
người nào đó được voi đòi tiên, ôm nàng vào lòng, sau đó kể thật chi tiết về
việc ở miếu Quan Âm lần trước.

Hạ Mẫn Nhi kinh ngạc nhìn hắn, “ta là linh hồn sống lại,
ngươi không sợ sao?”

“Ngốc nghếch! Ngươi lương thiện hơn, dịu dàng hơn Hạ Mẫn
Mẫn nhiều, rất đáng để ta yêu, ta sợ cái gì?”

“Nhưng mà… nếu bỗng dưng ta trở về thì sao? Nếu như ta bị
đuổi ra cơ thể này, thành một linh hồn vô gia cư thì sao? Nếu Nếu như ta gọi
ngươi ngươi không nghe, kêu ngươi ngươi không nhìn, ta nên làm gì đây?” Nàng
không thể không nói ra sợ hãi trong lòng mình, “ta rất sợ, lỡ như ta thật sự
biến mất thì ngươi làm sao đây? Ngươi sẽ rất đau lòng, rất cô đơn! Ta không
muốn yêu ─”

“Không đúng! Hạ Mẫn Nhi, ông trời đã sắp xếp như thế, ta
tin chắc nhất định có đạo lý.” Cừu Dận Khang thâm tình nhìn nàng, “có lẽ, trời
cao muốn ngươi hiểu được giá trị tồn tại của ngươi, vừa để ngươi hạnh phúc,
cũng để cho người khác hạnh phúc.” Hắn ôm nàng vào ngực thật chặt, “giống như
ta, Đào Nhi và các nạn dân vậy.”

Nghe lời nói khích lệ này của hắn, nàng bỗng thấy dũng
cảm nổi lên.

“Ta yêu ngươi, ta sẽ luôn bảo vệ cho ngươi, hơn nữa chẳng
phải bây giờ hai chúng ta đang kết hợp với nhau sao? Đừng suy nghĩ nhiều quá,
chỉ cần yêu ta là được rồi.”

Đúng vậy, yêu thì yêu đi! Cứ thử một lần xem, chuyện
ngày mai ai mà biết được? Sống thì nên yêu ngay!

Hạ Mẫn Nhi ôm hắn thật chặt. Môi của Cừu Dận Khang lại
cướp đi môi nàng lần nữa, cùng nàng triền miên.

Bên trong bức màn lộ ra một cảnh xuân sắc ngàn vàng.

Cừu Dận Khang thắng được trái tim của mỹ nhân!

Tin tức nhanh chóng truyền ra khắp hang cùng ngõ hẻm ở
Giang Đô, có người thì khóc thét, có người lại vui vẻ, nhưng vui vẻ nhất phải
là Thi Nhược Á, chưa đến năm ngày, bà đã chuẩn bị xong việc đưa con dâu từ Kim
Viên về Hoài Viên, còn bày tiệc mừng, dĩ nhiên tốn không ít tâm tư.

Mặc dù là người thua nhưng Tạ Nguyên Lãng rất có phong
độ, không chỉ đến tận nhà chúc mừng mà còn tặng quà đại lễ, cười mãi cho đến
khi bữa tiệc kết thúc, thậm chí còn kéo một đám người say về nhà hắn tiếp tục
uống cho đã.

“Bạn tốt đang làm gì?!”

Đây là câu hỏi của Cừu Dận Khang, hỏi Hạ Mẫn Nhi.

Giờ phút này, trong tân phòng đỏ thắm, hai cây đèn cầy
tỏa ra ánh sáng mập mờ, hai người thâm tình ôm nhau.

Cừu Dận Khang lấy mũ phượng xuống thay cho nàng, lại giúp
nàng cởi khăn quàng ra, tay của Hạ Mẫn Nhi cũng không còn nhàn rỗi, lấy mũ tân
lang của hắn đi, cởi hồng bào giúp hắn, chỉ chốc lát sau, trên người hai người
chỉ còn một màu trắng đơn điệu.

Khi hắn còn bắt đầu muốn hưởng thụ ngàn vàng đêm thanh
xuân thì nàng lại ngăn hắn lại.

“Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.”

“Không thể khi đang viên phòng ─”

Nàng rất kiên trì, “không được! Lúc này thân phận của ta
không còn là vợ cũ nữa, cho nên ta muốn nói, lỡ như linh hồn của ta lại lạc
đường, không thể trở về…”

Tay của hắn thoáng che lại môi nàng, lắc đầu, “không đâu,
qua đêm nay, ta là phu, ngươi là thê, ta và ngươi sẽ không bao giờ rời xa nhau
nữa!”

“Không được, ngươi đừng quên ta vì một sự cố nên mới rơi
vào thân thể này, vậy nên chúng ta phải tìm ám hiệu, giống như mật ngữ vậy, chỉ
có trời biết, đất biết, ta biết, ngươi biết thôi.”

Đây là chuyện lần trước Tạ Nguyên Lãng nhắc nhở nàng,
theo lời hắn, sau ngày hôm nay, trở thành vợ của Cừu Dận Khang rồi, nàng nên
tìm một mật ngữ, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thôi!

“Nếu như ta không nói ra được thì ngươi hãy tự hiểu, có
một năng lượng đã mang ta đến một nơi khác, đến lúc đó thì linh hồn trong thân
thể này dĩ nhiên là người khác thôi, nhưng nếu thật như vậy thì làm sao đây?
Hay là khi ta nhập vào một thân thể khác, chạy đến tìm ngươi, nói mật ngữ, đến
lúc đó ngươi lai nhận ra ta, lại yêu ta, có được không?”

Nàng to gan đặt chân lên đùi hắn, hai tay ôm lấy cổ của
hắn, động tác này rất tự nhiên, gương mặt nàng cũng rất tự tại, nhưng cái tư
thế thân mật đáng chết này, làm Cừu Dận Khang cảm thấy huyết mạch sôi trào, bởi
vì tay nàng đang đặt lên phần nhạy cảm của hắn.

“Nói cái gì?” Hắn đành đè nén dục hỏa xuống, hỏi nàng.

Hạ Mẫn Nhi thâm tình nhìn hắn, “đây là một câu danh ngôn
ở thời đại của ta, ta lo rằng một ngày nào đó, ta đứng trước mặt ngươi, ngươi
lại không nhận ra ta.” Hốc mắt của nàng ửng đỏ, “nghe cho kỹ đây, ‘Khoảng cách
xa nhất trên thế giới này không phải là hai người trời nam đất bắc, mà là ta
đứng trước mặt ngươi, ngươi lại không nhận ra ta yêu ngươi’.”

Cừu Dận Khang cũng thâm tình khẩn thiết nhìn nàng, “không!
Ta nhất định sẽ biết là ngươi, nhất định ta sẽ biết ngươi là người mà ta yêu
nhất… nhất định.”

Hắn ôm nàng, sau đó nghiêng người đè nàng lên hỉ giường.

Đêm đã khuya, xuân ý càng đậm.

Bhutan.

Trong bệnh viện, Thâm Phổ lẳng lặng ngồi trước giường
bệnh, nhìn con gái đã hôn mê mấy tháng trời trên giường và Hà Hiểu Uyển đứng
bên cạnh.

Cô nhìn người đàn ông kia bỏ đi bộ đồ Lạt Ma rồi, đổi lại
chiếc quần jean và áo sơ mi trắng, nghiêng người ôm lấy anh, “em vừa hỏi bác sĩ
trưởng khoa… Mẫn Nhi nó… có khả năng không thể tỉnh được nữa.”

“Anh biết, hồn phách của nó không còn trong thân thể này,
dĩ nhiên không thể tỉnh lại nữa.”

Thâm Phổ bình tĩnh kể lại đầu đuôi sự việc, Hà Hiểu Uyển
nghe anh nói cũng vô tình nghiêm túc.

Từ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, làm cho Hạ Mẫn
Nhi bị thương nặng, cô đã xin nghỉ việc, ngày ngày đứng cạnh giường bệnh, bởi
vì cô thấy rất có lỗi. Nếu hôm đó để cô lại xe, cô ở lại trên xe thì tốt rồi,
sẽ không xảy ra tiếc nuối vĩnh viễn cũng không thể bù đắp nổi nữa nữa.

“Anh đã nói đây không phải lỗi của em, sinh mệnh của nó
đã được sắp xếp trước, anh cứ nghĩ anh có thể thay đổi sinh mệnh của nó, xem ra
mọi việc đều đã có định trước.”

Bởi vì tâm linh trao đổi, mặc dù cô không nói nhưng anh
vẫn biết rõ cô đang nghĩ gì.

Hà Hiểu Uyển thâm tình nhìn người đàn ông tuấn lãng đến
bức người bên cạnh, “em biết, anh đã từng nói với em, trên thế giới này có rất
nhiều điều không thể giải thích được, nhưng trước mắt có một chuyện, trong mắt
chúng ta Mẫn Nhi đang sống một cuộc sống thực vật, nhưng thực ra hồn phách của
cô bé đang ở một thời không khác, cũng đang sống rất vui vẻ, có phải không?”

Thâm Phổ mỉm cười gật đầu.

Mẫn Nhi vừa sinh ra đã có một vận mệnh khác người, khi
tròn mười tám tuổi, cô sẽ phải trở về thân thể của Hạ Mẫn Mẫn, cứu vãn gia
nghiệp của Cừu gia.

Bởi vì, Hạ Mẫn Mẫn chết trước tuổi, hồn phách dao động,
thấy tiểu thiếp tham lam, có thể sẽ phá hoại sự nghiệp trăm năm của Cừu gia,
làm cho nhà cửa Cừu gia suy sụp, trôi dạt khắp nơi, vì vậy nên hồn phách của bà
chỉ có thể bay mãi trong vũ trụ này, mãi cho đến khi tìm kiếm được linh hồn của
Hạ Mẫn Nhi có từ trường giống như mình, bà cứ chờ, chờ đến khi cô bé ra đời,
chờ đến khi linh hồn của cô rời khỏi thân thể, mới dẫn dắt cô trở về kiếp
trước.

Thâm Phổ tinh thông về những chuyện này, cũng an lòng
giúp bà được an nghỉ.

Điều này chứng minh dù trải qua bao nhiêu năm, Hạ Mẫn Nhi
đã thực hiện được nhiệm vụ, còn giúp cho Hạ Mẫn Mẫn có nhiều công đức, để linh
hồn bà không bị phiêu bạt nữa.

“Chính là tối nay.” Anh đột nhiên nói.

Hà Hiểu Uyển nghe vậy, nước mắt rơm rớm, “Ý của anh là em
vĩnh viễn phải nói tạm biệt với Mẫn Nhi?”

“Ừ.”

Lau đi nước mắt, cô đi đến bên giường, nhìn bạn tốt đi
vào giấc mộng ngàn thu.

“Cám ơn em, Mẫn Nhi, em đã giúp cho chị và ba em có một
tình duyên, chị nhất định sẽ khắc sâu em vào trong tim, em ở thế giới khác nhớ
phải sống hạnh phúc đó!”

Cô nắm chặt tay Hạ Mẫn Nhi, thầm hứa hẹn. Đi tới bên cạnh
Thâm Phổ, sau khi ôm anh rồi, cô để anh lại cùng Mẫn Nhi.

Chỉ chốc lát sau, một Lạt Ma trên năm mươi tuổi bước vào,
con ngươi đen lộ lên vẻ lão luyện tinh anh, giọng nói trầm thấp cứng cáp, khí
thế uy nghiêm, “Chuẩn bị xong chưa?”

“Vâng, cảm ơn sư phụ thành toàn.”

Thâm Phổ nhìn thấy sư phụ ngồi vào chỗ của mình rồi, bắt
đầu niệm Kinh, nhập tâm vào chuỗi hạt châu trên tay.

Anh nằm trên một chiếc giường khác, từ từ ngủ say.

Không biết qua mất bao lâu, anh mơ mơ màng màng tỉnh lại,
tựa như mộng tựa như thật, anh thấy con gái trên giường ngồi dậy, anh cũng lập
tức ngồi dậy, kinh ngạc nhìn cô.

“Cha!” Hạ Mẫn Nhi không dám tin, vừa khóc vừa cười chạy
đến phía anh.

“Trời ạ! Mẫn nhi, Mẫn nhi…” Anh khó nén kích động, ôm cô
thật chặt.

Cô cũng ôm anh thật chặt, “cha, xin lỗi vì làm cha lo
lắng, con đã phải qua một không gian khác để sống.”

“Cha biết… Con có khỏe không?” Hốc mắt anh ửng đỏ nhìn
cô, nhưng nụ cười hạnh phúc trên mặt cô đã cho anh đáp án xác thực nhất

“Vâng, rất tốt.”

Cô hưng phấn nói cho cha biết mình đã gặp được bao nhiêu
chuyện kỳ lạ thế nào, bao gồm Cừu Dận Khang, Đào Nhi, bà cố nội… Còn rất nhiều,
rất nhiều người bạn tốt nữa. Anh vui thay cho cô, cũng nói với cô, mẹ từng đến
thăm cô, còn chuyện anh và Hà Hiểu Uyển đã kết dây tơ hồng nhờ cô thế nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, kinh văn trong
tai càng lúc càng nhanh, anh biết thời gian không còn nhiều, trong lòng lại lưu
luyến không thôi nhưng chỉ đành ôm cô vào ngực thật chặt, “biết con sống tốt
như vậy, cha cũng an tâm, con phải sống thật tốt, thật hạnh phúc…”

Hạ Mẫn Nhi rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào gật đầu, “cha
cũng vậy, nhớ phải hạnh phúc với chị Uyển Uyển đó!”

“Ừ, cha hứa với con.”

Bỗng dưng, một âm thanh chói tai len vào màng nhĩ của
Thâm Phổ, anh tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Nhìn sư phụ, anh cảm kích rất nhiều, khom lưng hành lễ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3