Trêu Ghẹo Hạ Đường Thê - Chương 02 - Phần 1

Chương 2

Mặc dù trong mắt Cừu Dận Khang đầy nghi ngờ nhưng sau đó,
hắn cũng không đến tìm Hạ Mẫn Nhi nữa, chỉ sai hạ nhân nhắc nhở cho nàng, bất
cứ vật gì trong Tây Uyển (nơi Mẫn Mẫn - Mẫn Nhi ở), chỉ cần nàng muốn, đều có
thể mang đi.

Hạ Mẫn Nhi dĩ nhiên hiểu, hắn muốn nàng nhanh chóng cuốn
gói ra khỏi căn nhà này. Nhưng nàng không vội, nàng biết rõ sau khi rời khỏi
Cừu gia, nàng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Vậy nên cứ vào một thời gian nhất định trong ngày, nàng
lại ngồi nghe Tiểu Vũ “nói chuyện”.

Thứ nhất, nàng phải hiểu rõ Cừu gia từ trên xuống dưới,
hiểu rõ rồi thì nàng mới không bị phát hiện được.

Còn nữa, ba mẹ dạy nàng “Tùy ngộ nhi an, thỏa mãn vui
vẻ”, những chuyện còn lại chị Uyển Uyển cũng giúp nàng xem tử vi hết rồi, mọi
chuyện nàng đều hiểu rõ cho nên nàng rất thoải mái, buông lỏng tinh thần, hưởng
thụ một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Khi nàng đang bị cuốn vào trong suy nghĩ thì Tiểu Vũ vẫn
cung kính đứng một bên, nói từng li từng tí về Cừu gia.

“… Ừm, sau đó, lão phu nhân vì muốn Cừu gia có thêm nhiều
thiếp thấp, dù sao thì đại nghiệp của Cừu gia cũng rất lớn, nhưng lại chỉ có
một mình đại thiếu gia là con trai lớn nên phải dùng mọi cách để khai chi tán
diệp.”

Xem cháu nội như ngựa đực à? Hạ Mẫn Nhi vừa ăn hạt dưa,
vừa nghĩ đến gương mặt cương nghị kia. Xem ra hắn cũng rất có cá tính, nhưng
sao lại để mặc người ta tính toán như vậy? Do hiếu thảo hay thật sự là ngựa đực
vậy?

Nàng nhướng mày, “không đúng không đúng! Ta vẫn không
hiểu, ta đã sinh con trai rồi, tại sao lão phu nhân vẫn không cần?”

Tiểu Vũ co rúm người lại. Đây là bí mật trong phủ, nàng
làm gì có gan to đến nỗi nhắc đến sự việc này!

Nàng sợ hãi quỳ xuống, thấy Hạ Mẫn Nhi nhướng mày mới
miễn cưỡng đứng lên, nhưng đầu vẫn chúi xuống đất. Mặc dù Đại phu nhân bảo nàng
không cần quỳ nữa nhưng nàng vẫn thấy rất sợ!

“Ngươi cứ yên tâm đi, chẳng phải mấy ngày qua ta không
đánh, không đạp, không quát gì ngươi sao?” Hạ Mẫn Nhi tức giận trừng mắt nhìn
nàng.

“Vâng, vâng.” Tiểu Vũ ấp úng, không dám nói đó là con tư
sinh của đại phu nhân.

“Mau nói rõ ràng!” Suýt nữa nàng đã chết vì tức giận rồi.

Tiểu Vũ không dám nhìn chủ nhân, mười ngón tay đan lại,
cúi đầu giải thích. Thật ra chuyện này không phải sự thật, chỉ là nhị phu nhân
nói nhảm với lão phu nhân mà thôi, bởi vì Cừu Gia chỉ để ý đến Hạ Mẫn Mẫn, cũng
chỉ có đại phu nhân là mang thai, ba tiểu thiếp khác lại không có tin tức gì,
Nhị phu nhân ghen tỵ với đại phu nhân nên mới tạo ra chuyện thị phi như thế,
nhưng mà…

“Phiền ngươi nói nhanh chút đi! Làm ơn!” Hạ Mẫn Nhi nhịn
không được thúc giục. Nhìn Tiểu Vũ ấp a ấp úng như vậy, chắc tới năm sau nàng
vẫn không biết đâu ra đâu cả.

“Dạ, sau đó lão phu nhân đến chất vấn người, nhưng chủ
nhận chỉ nói một câu, đó là ‘Ta thừa nhận được chưa? Chẳng phải như ý bà mong
muốn rồi sao? Ta đã chán ghét lắm rồi’.”

Hạ Mẫn Nhi nháy mắt mấy cái. Cái gì? Cái này gọi là thừa
nhận? Đây chỉ là vì bị chất vấn trinh tiết, cảm giác như bị nhục nhã nên mới
nói vậy thôi!

“Thật ra thì ta nói ngươi đừng giận, con người ngươi quá
kiêu ngạo, hơn nữa tính tình lại kỳ quặc, khó tiếp cận cho nên nhị phu nhân chỉ
cần kích thích ngươi một câu, ngươi lập tức đánh chửi hạ nhân, vì vậy nên làm
cho Cừu gia càng lúc càng không thích ngươi.”

Tiểu Vũ gan dạ nói. Bởi vì gương mặt đại phu nhân không
chút thay đổi, hơn nữa bây giờ nàng cũng ngày càng đơn giản, không cần nhiều đồ
trang sức, không cần mấy bộ trang phục hoa mỹ kia nữa, chỉ là một chiếc váy lụa
bình thường thôi nhưng lại có vẻ thanh lệ, hệt như tiên nữ giáng phàm vậy!
Những lời lúc trước không dám nói cũng đã nói ra hết, bây giờ chủ nhân của nàng
thật sự thay đổi rồi, thậm chí có khi còn nói “cảm ơn” với nàng.

“Sau khi sinh tiểu thiếu gia, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng đoạn
tuyệt quan hệ với ngươi, còn chuyển nhà ra Bắc, cho nên bây giờ ngươi không còn
nhà để về nữa.”

Hạ Mẫn Nhi lắc đầu, “đúng là đầu heo? Sao lại hại mình ra
nông nỗi như vậy chứ? Thật là ngu ngốc!” Vậy chẳng phải nàng vừa ra cửa Cừu gia
thôi thì sẽ bị dìm lồng heo chết luôn sao? Hay là bị người ta ném đá? Vì không
tuân thủ nữ tắc?!

Vẻ mặt Tiểu Vũ nghi ngờ nhìn nàng. Chủ nhân tự chửi mình
ngu ngốc? Còn nói mình là đầu heo?

Cắn cắn hạt dưa, nàng đứng bật dậy, “mau đưa ta đến nhà
Gia đi, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn.” Nhưng Tiểu Vũ lại
đứng yên bất động, thắt chặt mười ngón tay lại, tay chân luống cuống, nàng đành
nhẫn nại hỏi: “Sao vậy?”

“Cừu Gia có thông báo, Đại phu nhân tiêu sái động phạm vi
giới hạn Tây Uyển, chỉ có thể những người khác đi vào tìm ngươi.” Tiểu Vũ tối
nghĩa địa trả lời, không dám chống lại chủ tử mắt.

Thì ra là như vậy! Lúc trước nàng còn thấy khó hiểu, sao
ở đây ngoài Tiểu Vũ và nàng ra không còn người nào khác, hóa ra là bị giam
lỏng!

“Cứ đi xin hắn thử xem, bảo với hắn chỉ cần nói chuyện
xong ta sẽ nhanh chóng cút đi!”

“Ngươi nói gì? Ngươi muốn nhìn con?!”

Cừu Dận Khang mới trở về đã thấy Tiểu Vũ nước mắt ngắn
nước mắt dài chạy lại báo đại phu nhân muốn tìm hắn. Vốn tưởng Hạ Mẫn Mẫn định
yêu cầu thêm thời gian ở lại, hoặc là muốn mang theo nhiều vàng bạc châu báu,
không ngờ nàng chỉ muốn nhìn đứa bé làm cho nàng hận vô cùng kia?

Tiểu Vũ đứng cạnh cũng rất kinh ngạc, chẳng lẽ đầu của
chủ nhân nàng thật sự bị hỏng rồi sao?!

“Đúng. Nhưng trừ nhìn con ra, ta cũng có một chút chuyện
muốn thương lượng cùng ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý, hai mẹ con chúng ta lập tức
cuốn gói rời đi.”

Ý nghĩ của Hạ Mẫn Nhi rất đơn thuần. Để một đứa con ngoài
giá thú ở lại, chẳng phải sẽ bị bắt nạt xem thường sao? Dù thế nào đi nữa thì
nàng cũng chiếm lấy thân thể này rồi, đành phải tiếp tục thay Hạ Mẫn Mẫn chăm
sóc đứa bé vậy.

Cừu Dận Khang dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng. Chỉ mấy
ngày không gặp, những vòng vàng trang sức trên người nàng đều mất hết, là gì
đây? Muốn để người ngoài biết nàng tay trắng rời khỏi Cừu gia? Còn câu “hai mẹ
con lập tức rời khỏi” có nghĩa là gì?

Hắn nhếch môi, “ngươi định làm gì nữa đây? Thật sự muốn
gặp con sao?”

Xin nhờ đi! Hạ Mẫn Nhi dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn.”Dĩ
nhiên! Hôm ấy ta tỉnh lại không nhìn rõ mặt hắn, mấy ngày qua hỏi Tiểu Vũ, Tiểu
Vũ cứ ấp úng, đành phải gặp nó trực tiếp thôi.”

Điều này cũng cần phải hắn đồng ý mới được, bá đạo! Nhưng
nàng lại không dám nói ra những lời này.

Nhưng Cừu Dận Khang hiển nhiên lại hiểu nhầm ý của nàng.
“Ta nghe nha hoàn nói ngươi cứ rít gào như người điên, nói không muốn gặp con
nữa, thậm chí còn nói nó là người xấu, là yêu quái, không phải sao?”

Hạ Mẫn Nhi mở
to hai mắt nhìn. Tiểu quỷ kia thoạt nhìn rất đáng yêu mà, có lẽ do chứng trầm
cảm của Hạ Mẫn Nhi quá nghiêm trọng cho nên mới nói như thế thôi.

Hít một hơi
thật dài, nàng dịu dàng nói, “có lẽ khi đó thần kinh ta không bình thường nhưng
sau khi bị đập đầu lại, ta biết mình phải làm đủ trách nhiệm của một người mẹ,
dù sao nó cũng đâu phải con của ngươi.”

Lời vừa nói
ra, Tiểu Vũ hoảng sợ không dám hít thở nhìn cô, hai tay cố gắng kiềm chế trái
tim đang đập nhanh của mình. Có phải chủ nhân điên rồi không?!

Con ngươi đen
của Cừu Dận Khang nhìn chằm chằm vào vợ trước, “Ngươi không thấy day dứt chút
nào ư?”

“Đối với
ngươi? Ta không biết, nhưng ngươi xác định nó không phải con của ngươi?” Nàng
trả lời cũng rất trực tiếp.

Hắn nghiêm
mặt, “đáp án này là do ngươi chính miệng nói cho bà nội, ngươi phải tự hỏi lại
mình mới đúng!”

“Ta có thể
nói dối, mặc dù đây là một hành động rất ngu xuẩn.” Đúng vậy, tự nói mình là
dâm phụ, thật là ngu ngốc!

Nghe vậy, hắn
cười lạnh một tiếng, “ta có nên phụ họa theo ngươi không?”

“Không cần
đâu, chỉ là nếu nó thật sự là con của ngươi thì còn là con của Cừu gia nữa.”

“Hừ! Cuối
cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ ly, rốt cuộc cũng muốn vì Đào Nhi mà ngồi vững vị
trí của Đại phu nhân thôi!” Vẻ mặt Cừu Dận Khang khinh thường.

Nhìn chằm
chằm vào gương mặt kiên định nhưng lạnh lùng này, Hạ Mẫn Nhi hiểu cho dù có nói
thêm nữa cũng chỉ tốn nước miếng. Mặc dù nàng thật sự không biết Hạ Mẫn Mẫn kia
sai chỗ nào, sao lại lấy trinh tiết của mình ra đùa giỡn, hay là nàng ta thật
sự hồng hạnh vượt tường?

Hai tay nàng
vuốt lên vuốt xuống, “aizz! Không nhiều lời nữa, ta có thể gặp Đào Nhi không?
Dĩ nhiên, phải do Cừu Gia dẫn đường, nếu không ta làm sao mà đi ra Tây Uyển!
Cảm ơn!”

Lời nói mang
theo ý chế nhạo, làm sao mà hắn không hiểu cho được.

Chỉ là tại
sao đôi con ngươi trong suốt kia cứ mỉm cười thế kia? Hắn không hiểu, hết thảy
mọi ngôn hành cử chỉ của nàng đều khác hẳn so với Hạ Mẫn Mẫn mà hắn biết.

Hạ Mẫn Nhi
chớp chớp đôi con ngươi thông minh, “Cừu Gia, có thể đi rồi chứ?”

Lúc này hắn
mới phát hiện mình đã nhìn nàng một lúc lâu, không khỏi rầu rĩ giận dỗi: “Đi.”

Sao người này
lại tự nhiên tức giận thế? Là hắn ta tự nhìn chằm chằm vào nàng thôi! Không suy
nghĩ nhiều nữa, nàng từng bước từng bước đi bên cạnh hắn. Mà Cừu Dận Khang
tuyệt đối không phải là một nam nhân biết thương hoa tiếc ngọc, tại sao không
nhìn xem chân nàng ngắn hơn chân hắn bao nhiêu chứ?!

“Cừu Gia, nói
thế nào ta cũng là khách nhân, để khách đuổi theo chủ chẳng lẽ là cách đối xử
với khách sao?!” Nàng không nhịn được nói.

“Khách thì
cũng phải có phân loại.” Cước bộ của nam nhân đi không ngừng, dĩ nhiên cũng không
có ý định đi chậm lại

Cái gì chứ?
Nàng có phải đến từ Châu Phi đâu mà phân biệt với không phân biệt chứ?! Thôi,
người hiện đại như nàng sẽ không so đo với hắn!

Cừu Dận Khang
đưa nàng đến một biệt viện được trang trí rất thanh nhã, bên trong có mấy nha hoàn
đang quét sân, nhìn thấy nàng không khỏi sửng sốt. Thứ nhất, lúc trước trên
người nàng luôn đầy trang sức, quần áo thì hoa hoa lệ lệ, phấn trên mặt tuyệt
đối dày hơn cả quần áo, nhưng bây giờ, sao nàng lại đơn giản đến thế?

Hạ Mẫn Nhi
biết mấy người này biến thành tượng gỗ đa phần là vì nàng, nhưng nàng không
thèm đếm xỉa tới có các nàng, mặt mày hớn hở nhìn “bà vú”, mà tên hung thủ hôm
bữa cho nàng mấy cái bạt tai cùng mấy giọt nước miếng lại đang bú sữa vô cùng
hưởng thụ.

Thảm! Xem ra
tên tiểu tử này thật sự không phải của Cừu Dận Khang rồi, bởi vì thoạt nhìn Cừu
Dận Khang không sắc, làm sao mà sinh ra một tên sắc lang chứ?

Nhưng vẻ
ngoài của hắn cũng không tệ, mày ngài mắt phượng, da trắng như quét vôi, đường
viền gương mặt đúng là không giống Cừu Dận Khang nhưng nếu cẩn thận nhìn lại
thì cái miệng cũng tựa tựa như thế, nhưng có lẽ do được ăn uống sơn hào hải vị
cho nên mới béo ú như thế. Nhìn tướng mạo của nó, sau này đảm bảo sẽ cưới được
rất nhiều thê thiếp đây!

Đến gần hắn,
đôi mắt to tròn trịa kia nhìn thẳng vào nàng, nàng cũng bỡn cợt nhìn chằm chằm
vào nó.

Đứa bé trai
vô tội chớp đôi mắt to, nàng cũng học nó chớp mắt to, sau đó thản nhiên cười,
lần này lại là Đào Nhi nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh
xắn.

“Đào Nhi có
đi chưa?”

Hạ Mẫn Nhi
mỉm cười hỏi bà vú, mà gương mặt của bà vú lại là kinh hãi. Nàng thật sự không
biết nụ cười của mình sao lại đáng sợ như thế nhưng mặc kệ! Dù sao đây cũng là
con do Hà Mẫn Mẫn sinh ra.

Nàng thân
thiết vươn tay ra, “ta muốn ôm hắn.”

Tim bà vú đập
mạnh và loạn nhịp, theo trực giác gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đâu, thấp thỏm
bất an nhìn về phía Cừu Gia, thấy Cừu Gia gật đầu, nàng mới từ từ giao đứa bé
trong ngực cho Đại phu nhân.

Wow, tiểu tử
này thật là nặng! Hạ Mẫn Nhi hoàn toàn không ngờ nó nặng như vậy, hai tay chì
xuống, suýt nữa đã làm đứa bé rớt xuống đất, hình ảnh này đúng là đáng sợ, thậm
chí có người còn la lên, nhưng có người lại nhanh hơn, ôm lấy đứa bé giúp nàng.

Nàng trừng
mắt nhìn, nhìn Cừu Dận Khang, “wow, quả là rất giỏi!”

Cái gì là
Wow?! Mọi người nhìn nhau. Còn nữa, Cừu Gia văn võ toàn tài, đây là chuyện toàn
Giang Đô đều biết, sao vẻ mặt của đại phu nhân lại vừa sợ vừa phục như thế?

“Được không?”
Gương mặt Cừu Dận Khang không chút thay đổi hỏi.

Trời ạ! Tự
hỏi tự trả lời à? Gương mặt vẫn lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ nghĩ nàng cố ý muốn
đứa bé bị rơi xuống sao?

“Dĩ nhiên là
được.” Nàng ôm chắc đứa bé nhưng tay hắn vẫn còn giữ chặt mông nó không buông,
nàng tức giận nói, “xin nhờ, ta đâu có nhỏ nhen như vậy, cố ý làm nó té chứ!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3