Ưng Vương Liệt Tình - Chương 44
Chương 44
CHUẨN BỊ HÔN LỄ
Tuyết Ưng mang Ảnh Nhiên về, cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ, sau khi xác định
nàng không việc gì mới an tâm chờ nàng tỉnh lại.
Mà tám vị hộ pháp thấy Ưng vương nhà mình mang một nữ tử không rõ lai
lịch từ ngoài về thì tò mò, ngạc nhiên và chờ đợi, không biết lần này lại xảy
ra chuyện gì, bọn họ vẫn còn nhớ chuyện hơn một năm trước Ưng vương đại nhân
mang tiểu công tử Bắc Dao Mặc Mặc đáng yêu của Xà quân đại nhân về.
Đáng tiếc nó chỉ ở lại Tuyết Ưng tộc vài lần, sau này không ghé lại nữa,
nhưng mỗi lần bọn họ đều thấy vẻ mặt sinh động biểu tình khó có thể thấy được
của Ưng vương đại nhân nhà mình, không còn dáng vẻ uy nghiêm thường ngày, tuy
rằng Tuyết ưng tộc bị hắn Mặc Mặc quậy đến gà bay chó sủa nhưng cũng thực sự
náo nhiệt, lần này bọn họ hi vọng Ưng vương nhà mình cũng mang về một người
chơi đùa vui vẻ.
Đến chiều hôm sau thì Ảnh Nhiên rốt cuộc cũng tỉnh lại, nghiên người, mở
to mắt nhìn tuyết trắng mênh mông trước mặt, mơ hồ không biết mình đang ở đâu,
nhỏm người định ngồi dậy thì mới phát hiện mái tóc đen của mình đã biến thành
bạc trắng liền tỉnh cả người, vội ngồi dậy nhìn thật kỹ thì đúng là toàn bộ mái
tóc đều trắng bạc, lập tức đưa tay sờ lên mặt, phát hiện làn da vẫn mịn màng,
bóng loáng như trước thì cũng có chút yên tâm.
Đặt chân xuống thì phát hiện trên sàn phủ kín thảm được kết từ những
chiếc lông chim trắng như tuyết, trong không khí còn lưu lại mơ hồ mùi hương
quen thuộc của một người làm cho Ảnh Nhiên cảm thấy an tâm đôi chút, quay người
nhìn lại chiếc giường rộng rãi mình mới nằm thì phát hiện chăn đệm cũng được
dùng lông chim tạo thành, hơi thở tràn lan trong không khí làm nàng có cảm giác
quen thuộc, dù sao nàng đã sống ở nơi này không ít năm nên lúc ban đầu có chút
kích động mà khi bình tĩnh lại thì cũng bắt đầu hiểu rõ mọi chuyện.
Mà nhìn cái huyệt động rộng lớn này thì không cần nghĩ cũng biết nó
thuộc về ai, Ảnh Nhiên mừng rỡ như điên, là Tuyết Ưng mang nàng về sao?
Nhưng mà hắn quay lại Xà sơn khi nào? Nàng nhớ rõ nàng đang nói chuyện
với Bảo Bảo tiểu chủ thì đột nhiên toàn thân đau nhức, rồi sau đó thì hôn mê
bất tỉnh, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao tóc nàng trở nên bạc trắng,
nàng hoàn toàn không có chút ấn tượng.
Người duy nhất có thể giải đáp mọi thắc mắc của nàng lúc này là Tuyết
Ưng, vừa nghĩ đến hắn thì chân nàng đã không tự chủ đi đến bên cửa động.
Đang lúc nàng sắp đi ra ngoài thì vừa lúc Tuyết Ưng cũng đang đi vào,
nhìn thấy nàng thì vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ.
“Ảnh Nhiên, ngươi tỉnh? Có cảm thấy thân thể có chỗ nào không thoải mái
hay không?”
Ảnh Nhiên lắc đầu, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú gương mặt anh tuấn của
Tuyết Ưng, khuôn mặt này dù nhìn bao nhiêu lần, bao nhiêu lâu thì nàng vẫn luôn
tưởng niệm, nước mắt vì nhìn thấy nụ cười kinh hỉ của hắn mà nhịn không được tràn
ra: “Tuyết, Tuyết Ưng.”
“Sao ngươi lại khóc? Chẳng lẽ thân thể còn đau sao?” Tuyết Ưng bị nước
mắt của nàng làm cho kinh hãi, vội vàng tiến lên ôm lấy nàng, cuống quýt sờ
soạng xem có chỗ nào bị thương.
Ảnh Nhiên nghe được âm thanh thân thiết của hắn, cảm giác được nhiệt độ
ấm áp của hắn, cùng sự ôn nhu, lo lắng, không nói gì mà ôm chặt hắn: “Tuyết
Ưng, ta rất nhớ ngươi, lần trước là ta không đúng, ta không nên để ngươi một
mình rời đi, ta nên đi cùng với ngươi, ngươi đi rồi ta mới biết được ngươi là người
quan trọng nhất đối với ta, sau này, ta cam đoan sẽ không bao giờ rời khỏi
ngươi nữa, cho dù ngươi đuổi, ta cũng không đi.”
“Ảnh Nhiên, ngươi nói thật sao?” Tuyết Ưng còn đang muốn giải thích với
nàng, dù sao thì trước mặt nàng, hắn buông bỏ tự tôn của mình cũng không phải
lần đầu tiên, không ngời Ảnh Nhiên lại lên tiếng trước, trong lúc nhất thời hắn
còn tưởng mình nghe lầm.
“Thật
sự, ta cam đoan! Tuyết Ưng, ta thích ngươi, ta sẽ không rời khỏi ngươi.” Ảnh
Nhiên gắt gao ôm chặt Tuyết Ưng, ra sức hít thở mùi hương quen thuộc của hắn.
“Ảnh Nhiên ngốc, ta cũng rất thích ngươi, nếu không ta đã không tự mình
đến Xà tộc mang ngươi về đây, sau này nơi đây là nhà của chúng ta, ngươi có
thích không? Nếu không thì ta sẽ tìm chỗ khác mà ngươi thích để làm nhà mới của
chúng ta.”
Tuyết Ưng lập tức cảm động và thỏa mãn, ôm chặt Ảnh Nhiên, đây là lần
thứ hai nàng chủ động nói thích hắn, hắn thực sự rất nghe nàng nói sẽ không rời
khỏi hắn, chỉ cần nàng nói không thích nơi này thì hắn sẽ lập tức đổi chỗ ngay.
“Ta thích, nơi này tốt lắm!” Ảnh Nhiên vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, lo
lắng nói.
Nơi này đều tràn ngập mùi hương quen thuộc của Tuyết Ưng, có lẽ hắn đã ở
đây nhiều năm rồi, mỗi một miếng đá nơi đây đều nhuốm đầy hương vị của hắn, cho
nên nàng sẽ không rời bỏ, hơn nữa huyệt động này ngoài trừ bố trí đơn giản thì
rất rộng lớn, rất thoải mái, sau này bên cạnh Tuyết Ưng đã có nàng, nàng tin
tưởng sẽ chăm sóc tốt cho hắn.
“Ngươi đã thích thì chúng ta không cần đổi.” Tuyết Ưng thấy nàng thích
thì cũng lập tức gật đầu: “Ngươi trước tiên kiểm tra thân thể của mình, xem thử
còn có chỗ nào không thoải mái không, ngươi vừa mới thay lông, tuy rằng linh
châu bổ trợ linh lực và cũng giúp ngươi đẩy nhanh quá trình thay lông, nhưng
thân thể ngươi bị hao mòn khí lực thật lớn, nếu không thì không ngủ tới ba ngày.”
“Thay lông? Cái gì mà thay lông?” Ảnh Nhiên căn bản không biết tới
chuyện nàng thay lông, nghe Tuyết Ưng nói vậy thì kinh ngạc vô cùng.
Tuyết Ưng ngẩn người, lúc này mới nhớ tới Ảnh Nhiên vẫn chưa hay biết
gì, liền cao hứng đem tin tốt nhất nói cho nàng nghe: “Ảnh Nhiên ngốc, chẳng lẽ
khi tỉnh lại ngươi không có phát hiện điều gì bất thường sao?”
Ảnh Nhiên đưa tay sờ mái tóc bạc trắng, có chút đau thương nói: “Tóc của
ta trở nên bạc trắng, là do trận đau nhức vừa rồi sao? Có phải hắc linh lực vẫn
đang quấy phá trong cơ thể ta không? Ta như vậy có phải rất xấu xí, quái dị
không?”
“Ảnh Nhiên, ngươi lại nghĩ lung tung gì vậy? Ngươi không biết ngươi hiện
tại xinh đẹp tới mức nào đâu, ngươi ghét bỏ mái tóc bạc của ngươi vậy là ngươi cũng
chán ghét mái tóc của ta sao? Ta không phải cũng xấu như vậy sao? Tóc của ta
cũng giống như của ngươi a.” Tuyết Ưng cố ý tỏ vẻ mất hứng.
Ảnh Nhiên lập tức luống cuống, vội vàng giải thích nói: “Không phải,
Tuyết Ưng, ngươi sao có thể giống ta chứ? Ngươi là tuyết ưng, ta là mặc vũ, mái
tóc bạc là tượng trưng cho thân phận cao quý của ngươi, mà ta…”
“Thật sự là bị sự trì độn của ngươi đả kích a, Ảnh Nhiên ngốc, ngươi
nghĩ xem vì sao tóc ngươi biến thành màu trắng? Bây giờ ngươi trước tiên hãy
biến hình, ra ngoài bay một vòng thì sẽ biết, nếu không ta có nói gì ngươi cũng
không tin, cho là ta nói dối gạt ngươi nên ngươi tự hóa thành nguyên hình, tự
nhìn bộ dáng của mình, ngươi sẽ biết kinh hỉ mà ta muốn nói cho ngươi biết là
cái gì.”
Tuyết Ưng bất đắc dĩ rồi lại cổ vũ nàng biến hình.
Ảnh nhiên lại là hoài nghi, lại là tò mò xem này tuyết ưng, tuyết ưng
ánh mắt lại vẫn là cổ vũ địa nhìn nàng, nhưng là miệng cũng là nhắm chặt, biểu
hiện hắn không có mở miệng tính toán.
Ảnh nhiên bán tín bán nghi ở tuyết ưng trong ánh mắt, thong thả tại đây
thật lớn huyệt động bên trong, biến ảo quay về ưng hình đến, mà này nhất biến
ảo, lập tức làm cho ảnh nhiên chính mình cũng kinh ngạc đến ngây người ở, hai
cánh thượng bạch chói mắt tuyết vũ cơ hồ phỏng của nàng ánh mắt, nàng không dám
tin một lần lại một lần địa nhìn chính mình trên người lông chim, sợ chính mình
là ở nằm mơ, dùng tốt đầy uế dùng sức trác chính mình nách tiếp theo hạ, lực
đạo không nhỏ, đau đến nàng lập tức hô nhỏ một tiếng, mới biết được này hết
thảy đều là thật sự.
Nàng thế nhưng biến thành tuyết vũ, không phải làm bộ, không phải pháp
lực huyễn hóa ra tới, mà là hàng thật giá thật tuyết ưng tộc bạch vũ! Đây là
nàng nằm mơ đều muốn phải một thân lông chim, bất quá mê man quá khứ ba ngày,
tỉnh nghênh đón của nàng chẳng những có tuyết ưng khuôn mặt tươi cười, còn có
như vậy thật lớn một kinh hỉ ở, làm cho ảnh nhiên đều nói không ra nói đến đây!
Tuyết Ưng đứng ở của nàng dưới chân, ngửa đầu nhìn so với hắn hình người
đại không biết nhiều ít lần ảnh nhiên ưng hình, vui vẻ địa cười nói: “Ảnh
nhiên, thế nào, như vậy thức tỉnh lễ vật, ngươi thích không? Có phải hay không
một cái trọng đại kinh hỉ a? Muốn hay không đi ra ngoài phi hai vòng?”
“Tuyết ưng, đây là thật vậy chăng? Này thật là ta sao? Ta trở nên cùng
ngươi giống nhau sao? Ta hiện tại cũng là tuyết ưng sao? Vì cái gì? Ta cái gì
cũng chưa làm a, vì cái gì hội biến thành như vậy đâu?”
Ảnh Nhiên vẫn cảm thấy mơ hồ, không biết nên như thế nào.
“Đương nhiên là thật, ngươi vốn chính là Tuyết Ưng, nhưng vì trước kia
mẫu thân ngươi mang ngươi rời khỏi Huyền Cực Giới nên hắc linh lực từ đó cũng
có trên người ngươi, làm cho màu lông của ngươi biến thành màu đen, bây giờ nhờ
có linh châu của Hỗn Nguyên Thiên Quân nên toàn bộ hắc linh lực trong người
ngươi đã được tiêu trừ, vì vậy màu lông của ngươi cũng thay đổi, bây giờ ngươi
toàn thân tuyết trắng, nghĩa là ngươi đã được tái sinh, không cần vì màu lông
mà lại tự ti mặc cảm, bởi vì toàn bộ Tuyết Ưng tộc cũng không có ai có màu lông
hoàn mỹ, xinh đẹp giống như ngươi, ngươi là người duy nhất.”
Tuyết Ưng mạnh mẽ khẳng định sự tồn tại độc đáo của Ảnh Nhiên, cùng nàng
chia sẻ hình ảnh mới cùng cuộc sống vui vẻ sắp tới, quá khứ không vui đã có thể
buông bỏ hoàn toàn, sau này hắn cũng không cần an ủi nàng vì chuyện này nữa.
Đây là điều mà Tuyết Ưng chờ mong đã lâu.
Ảnh Nhiên bắt đầu có chút tin tưởng, vẫy nhẹ hai cánh, liếc nhìn Tuyết
Ưng một cái rồi mới tung cánh bay lên.
Dùng một hình tượng mới bay lên trời làm cho Ảnh Nhiên cảm giác lâng
lâng khó tả, gió mát dịu êm, mây trắng vờn quanh, Ảnh Nhiên cảm thấy màu lông
của nàng hợp với trời xanh mây trắng tạo thành một thể thì vui sướng đến mức
kích động, nhịn không được mà thét to một tiếng.
Tiếng thét của nàng lập tức truyền tới tai tám vị đại tướng hộ pháp của
Tuyết Ưng, tám người lập tức bay lên không trung thì nhìn thấy dáng người cực
kỳ duyên dáng của Ảnh Nhiên đang ngửa mặt lên trời, không khỏi kinh ngạc vì bộ
lông hoàn hảo, không tỳ vết của nàng, không ngờ thế giới này còn có một ưng có
bộ lông hoàn mỹ, xứng với Ưng vương nhà mình, hơn nữa còn là giống cái nha, sao
trước giờ bọn họ chưa từng gặp qua nàng chứ.
“Ngươi là người nào? Dám cả gan xông vào lãnh địa của Ưng vương nhà ta?”
Bọn họ tuy rằng bị vẻ xinh đẹp của nàng mê hoặc nhưng vẫn không quên
nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho Ưng vương đại nhân, cho nên dù tâm hồn xao động
thì vẫn lên tiếng chất vấn.
Ảnh Nhiên không nghĩ sẽ gặp phải người lạ, hơn nữa còn có tới tám người
cho nên nhất thời không biết phản ứng ra sao, mà nàng luôn lo lắng bọn họ nhận
ra nàng thực sự là mặc ưng, cho nên không dám lên tiếng.
Đúng lúc này thì Tuyết Ưng xuất hiện: “Đều lui ra đi, nàng là vương phi
tháng sau bổn vương sẽ lấy về, các ngươi phải dùng lễ đối dãi với nàng.”
Vương phi?
Tám người giật mình, chẳng lẽ đây chính là nữ tử mà Ưng vương đại nhân
mang về sao? Thì ra là thế, trong lòng có chút thất vọng, vất vả lắm mới thấy
được một giống cái xinh đẹp thì lại thuộc quyền sở hữu của đại nhân nhà mình,
bọn họ hết hi vọng rồi. Nhưng mà nghĩ lại thì một cô nương cao quý như vậy cũng
chỉ có Ưng vương đại nhân mới xứng đôi.
Lập tức nghiêm chỉnh hành lễ với Ảnh Nhiên: “Thuộc hạ ra mắt vương phi.”
Ảnh Nhiên không có thói quen được người khác hành lễ nên lúng túng một
hồi: “Không, không cần đa lễ.”
Nói xong liền dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tuyết Ưng, hắn lập tức bay đến
cạnh nàng, giải nguy: “Tốt lắm, cũng đã gặp qua, các ngươi nên đi chuẩn bị cho
bổn vương đi, đầu tháng sau ta muốn thành thân cùng Ảnh Nhiên, phải tổ chức một
hôn lễ náo nhiệt như nhân loại mới được.”
“Ưng Vương đại nhân yên tâm, bọn thuộc hạ nhất định sẽ chuẩn bị thỏa
đáng, cam đoan sẽ làm đại nhân và vương phi hài lòng.”
Ưng vương muốn thành thân đối với toàn tộc là chuyện lớn a, bọn họ nhất
định sẽ tổ chức cho Ưng vương đai nhân một hôn lễ long trọng và náo nhiệt chưa
từng có mới được, nhất định không thể kém so với hôn lễ của nữ vương Xà tộc thú
Hồn vương Thanh Liên mới được, tám người bọn họ cũng đã may mắn được chứng kiến
hôn lễ của Tước vương Vân Thư và Mặc Mặc tiểu chủ, khi đó đã cảm thán cho Ưng
vương nhà mình bị rơi xuống hồng trần không rõ sống chết thế nào, ngũ vương
trong thiên địa chỉ còn lại hắn và Điệp vương đại nhân là vẫn cô đơn.
Mà Điệp vương đại nhân tốt xấu gì cũng còn có vô số hồng nhan tri kỷ mà
Ưng vương nhà mình thì một bằng hữu khác phái cũng không có, đừng nói có đối
tượng để thành thân. Nhưng mà Ưng vương đại nhân đã bình an trở về, còn mang
theo một vương phi rất xứng đôi vừa lứa, Tuyết Ưng tộc không nhân cơ hội này mà
làm cho náo nhiệt thì bọn họ thực xin lỗi các tộc nhân trong tộc.
Tám vị đại tướng thầm tính làm sao để hôn lễ của Ưng vương long trọng
nhất, náo nhiệt đến cả trên trời dưới đất đều biết, còn Ảnh Nhiên thì vì một
câu đầu tháng thành thân của Tuyết Ưng mà kích động không thôi.
Hắn thực sự muốn thành thân với nàng, hơn nữa còn muốn làm cho thật náo
nhiệt, Ảnh Nhiên hạnh phúc đến mức không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Tuyết Ưng nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập tình yêu mà hắn cũng thấy trong
mắt nàng sự vui sướng và chờ mong: “Ảnh Nhiên, ngươi nguyện ý gả cho ta sao?”
Ảnh Nhiên dùng sức gật đầu: “Ta nguyện ý!” như chợt nhớ ra nàng đồng ý
quá nhanh, mất đi sự e thẹn của nữ nhân nên mới thêm một câu: “Làm gì có người
tự ý tuyên bố hôn lễ mà không phải đến nhà gái cầu hôn trước?”
Tuyết Ưng mỉm cười, không giải thích: “Thử một chút có thấy thân thể
không thoải mái không?”
“Cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu.” Ảnh Nhiên thành thật đáp lời.
“Vậy là tốt rồi, vậy an tâm chờ làm tân nương của ta đi, vài ngày nữa ta
sẽ tự mình đến Xà sơn và Hiệp Khách thành còn có Ngọc sơn nữa, để đưa thiếp mời
cho mọi người, mời bọn họ đến chứng kiến hôn lễ của chúng ta.”
“Ân! Hảo!” Ảnh Nhiên có chút thẹn thùng, vội vàng bay về huyệt động của
Tuyết Ưng, Tuyết Ưng cười to rồi cũng bay đuổi theo nàng, xa cách lâu ngày, bây
giờ hắn nghĩ hắn muốn nàng.