Ưng Vương Liệt Tình - Chương 32

Chương 32

Khi Ảnh Nhiên tỉnh lại thì thấy toàn thân đau nhức đang nằm trên một cái
giường đơn sơ, không khỏi thấy kinh hãi, vừa mới nhỏm dậy thì thấy toàn thân
đau đến mức không nhúc nhích được, nhịn không được mà phát ra tiếng rên nhưng
tất cả đau đớn cũng không làm nàng hoảng sợ bằng việc không nhìn thấy Tuyết
Ưng.

“Tuyết Ưng.” Không thể động đậy, Ảnh Nhiên chỉ có thể hoảng sợ gọi tên
hắn, nước mắt chực trào ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đơn sơ, hi
vọng khi cánh cửa mở ra sẽ nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tuyết Ưng, nói hắn
đang đợi nàng tỉnh lại.

Cánh cửa gỗ được mở ra nhưng không phải là gương mặt mà Ảnh Nhiên hi
vọng và chờ đợi, thay vào đó là gương mặt của một cô gái xa lạ, đôi mắt ảm đạm
nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Cô nương, xin hỏi…?’

“Tỷ tỷ, ngươi đã tỉnh a. Ngươi đang lo lắng cho đại ca đi cùng ngươi
sao? Đừng lo, hắn mới uống thuốc xong, đang ngủ trong căn phòng bên cạnh thôi,
mẫu thân nói ngươi bị thương nặng, phải tĩnh dưỡng nhiều.” Cô gái kia tươi cười
thân thiết, không đợi Ảnh Nhiên hỏi xong đã lên tiếng giải thích.

Ảnh Nhiên ngẩn người, hỏi tiếp: “Tuyết Ưng hắn không có việc gì chứ?”

Rõ ràng thấy hắn toàn thân bị sấm chớp đánh trúng, làm sao lại không có
việc gì được? Trong lòng Ảnh Nhiên không thể lạc quan được.

“Vị đại ca kia kêu là Tuyết Ưng sao? Phụ thân là đại phu, hắn đã xem qua
cho đại ca kia, phụ thân nói hắn vì bị lực va chạm mạnh nên mới ngất xỉu, khi
tỉnh lại có thể sẽ có di chứng ở đầu, cho nên đã cho hắn uống thuốc, những chỗ
khác trên cơ thể thì không sao, tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng, nhưng thực ra
ngươi mới đáng lo, phụ thân nói ngươi bị bỏng nặng, hiện tại ta đã giúp ngươi
bôi dược, ngươi không thể cử động nga, phải nằm đến khi thảo dược rơi xuống thì
mới có thể nha, chờ khi đại ca kia tỉnh lại thì ta lập tức đưa hắn đến thăm
ngươi được không?”

Cô gái mở to đôi mắt xinh đẹp, tò mò và quan tâm nhìn Ảnh Nhiên, ánh mắt
trong suốt, đơn thuần làm cho Ảnh Nhiên cũng thấy bình tâm hơn: “Cảm ơn ngươi,
tiểu muội muội, ta tên là Ảnh Nhiên, còn ngươi tên gì? Là các ngươi cứu chúng
ta sao?”

“Không cần cảm tạ, không phải ta cứu các ngươi, là phụ thân ta lên núi
hái thuốc, cứu các ngươi trở về, ta tên là Đồng Tư Vũ, cha ta là Đồng Thanh, tỷ
tỷ sau này có thể giống phụ thân, gọi là là Tiểu Vũ là được rồi.” Cô gái ngượng
ngùng xua tay giải thích, làm cho Ảnh Nhiên cảm động: “Cảm ơn ngươi, Tiểu Vũ,
cảm ơn ngươi và cha ngươi đã cứu và chăm sóc cho chúng ta, chờ khi thương thế
lành lại, chúng ta nhất định sẽ báo đáp cho các ngươi.”

“Tỷ tỷ không cần nói như vậy, đây là chuyện chúng ta nên làm, phụ thân
hay nói y giả phụ mẫu tâm, thấy các ngươi bị thương đương nhiên là phải cứu a,
làm sao để các ngươi phải báo đáp chứ? Tỷ tỷ cứ nghỉ ngơi đi, ta đi chuẩn bị
thuốc cho ngươi, chỉ có liên tục uống thuốc thì tỷ tỷ mới mau lành được, phụ
thân nói thuốc này hiệu quả rất tốt, sau này trên người tỷ tỷ sẽ không để lại
vết sẹo nào.”

“Cảm ơn ngươi, Tiểu Vũ.” Ảnh Nhiên tuy biết một câu cảm ơn không thể
biểu đạt hết sự cảm kích của nàng nhưng cũng chỉ có thể nói ra câu này.

Cô gái tên Tiểu Vũ nhẹ nhàng đi ra ngoài, lúc này Ảnh Nhiên mới để ý
nhìn xem trong phòng, thấy ngoài trừ cái giường nàng đang nằm chỉ có thêm một
cái bàn vuông nhỏ, một cái bàn trang điểm đơn sơ và hai cái ghế dựa mà thôi,
căn phòng không lớn nhưng rất sạch sẽ, nhìn chỗ trang điểm thì chắc chủ nhân
căn phòng này chính là Tiểu Vũ, còn Tuyết Ưng có lẽ lúc này đang ở trong phòng
của phụ thân nàng.

Muốn dùng pháp lực để tự chữa thương nhưng Ảnh Nhiên phát hiện pháp lực
của nàng hoàn toàn không có, trong lòng hốt hoảng, chẳng lẽ bọn họ chưa rời
khỏi phạm vi của Hư Vô Giới sao? Nếu là như vậy thì chẳng phải những thống khổ
mà nàng và Tuyết Ưng đã thừa nhận đều không có ý nghĩa gì?

Nghĩ đến tình huống này, Ảnh Nhiên không yên tâm mà nằm, cố gắng đứng
lên để nhìn xem tình cảnh bên ngoài thế nào nhưng tranh đấu mấy phen, cuối cùng
vẫn phải giậm chân tại chỗ, nàng thực sự muốn điên.

“Cô nương, ngươi muốn làm gì? Thương thế của ngươi nặng như vậy, ngươi
còn động đậy như thế là không được, mau nằm xuống đi.” Cánh cửa lại bị đẩy ra,
người bước vào là một trung niên nam tử, tay đang bưng một cái bát, nhìn thấy
Ảnh Nhiên đang cố đứng lên thì kinh hãi, lập tức cẩn thận đỡ nàng nằm xuống giường,
ngữ khí trách móc.

“Ngươi là Đồng tiên sinh phải không? Ảnh Nhiên đa tạ ơn cứu mạng của
người.” Ảnh Nhiên đau đến trán toát mồ hôi, không ngờ lại đau đến mức đó, toàn
thân giống như bị dao cắt thành từng mảnh nhỏ nhưng vì muốn biết mình đang ở
đâu cho nên Ảnh Nhiên cắn răng chịu đựng.

“Ảnh Nhiên cô nương không cần khách khí, mấy ngày hôm trước trong rừng
tự dưng cháy lớn, ta có chút lo lắng không biết có ai vừa lúc đi vào núi bị
trận cháy này liên lụy hay không cho nên đêm qua khi lửa cháy nhỏ lại thì ta
liền đi vào núi, quả nhiên đã phát hiện ra cô nương và vị công tử kia, vị công
tử kia được cô nương che chắn nên không bị thương nặng nhưng do gáy đập trúng
tảng đá nên có lẽ đây là nguyên nhân làm hắn ngất xỉu, còn cô nương thì gần như
toàn thân đều bị bỏng, cũng may ta phát hiện kịp thời, hơn nữa ý chí sống của
ngươi cũng rất mãnh liệt, sao bây giờ ngươi đã muốn rời giường? Ngươi không cần
lo lắng cho vị công tử kia, chỉ một lát nữa là hắn sẽ tỉnh lại, khi nào hắn
tỉnh thì ta sẽ đưa hắn đến thăm ngươi.”

Cháy rừng?

Ảnh Nhiên nghe mà không hiểu gì nhưng cũng biết được nàng và Tuyết Ưng
được cứu về như thế nào, nhưng nơi này là nhân gian hay vẫn còn thuộc Hư Vô
Giới?

“Xin hỏi Đồng tiên sinh, nơi này là địa phương nào?” Ảnh Nhiên lo sợ
hỏi.

“Nơi này là chân núi Việt Nam, muốn đến thành trấn gần nhất cũng mất ba
ngày đi đường, cô nương trước vẫn nên thoa dược, đợi sau khi khôi phục rồi nói
sau.” Đồng Thanh vừa ôn tồn trả lời Ảnh Nhiên, vừa cẩn thận nâng đầu nàng lên,
đưa chén thuốc đến bên miệng, Ảnh Nhiên vốn muốn tự chữa thương nhưng lúc này
không sử dụng pháp lực được, cho nên không thể không uống thuốc, nàng phải
nhanh chóng điều dưỡng thân thể, không biết Tuyết Ưng có bị tổn hao pháp lực
như nàng không?

Thấy nàng uống xong bát thuốc, Đồng Thanh vui mừng nói: “Cô nương nên
ngủ một giấc đi, hiện giờ thân thể của ngươi không thể ăn, chờ đến mai, tại hạ
sẽ bảo tiểu nữ Tiểu Vũ nấu cháo cho cô nương.”

“Đa tạ Đồng tiên sinh, vợ chồng Ảnh Nhiên đã làm phiền người.” Ảnh Nhiên
thấp giọng nói.

“Thì ra vị công tử kia là phu quân cô nương, hai người kim điệp tình
thâm làm cho tại hạ thực sự cảm động, người ta thường nói vợ chồng như chim
trong rừng, gặp nạn thì tự bay đi, cô nương, ách, phu nhân quả là một người
tốt, Đồng Thanh rất bội phục ngươi ngay lúc gặp đại nạn vẫn không quên bảo hộ
tốt cho phu quân.”

Đồng Thanh vừa nói, vừa đứng dậy thi lễ làm cho Ảnh Nhiên thêm ngượng
ngùng. “Đồng tiên sinh, người đừng như vậy, làm cho Ảnh Nhiên hổ thẹn, phu quân
nhà ta nếu không vì cứu ta thì hắn đâu có rơi vào tình trạng nguy hiểm, cho nên
dù chết thì ta cũng muốn ở bên hắn, khi phu quân ta tỉnh dậy, xin tiên sinh
đừng nói cho hắn biết bộ dáng của chúng ta khi ngươi phát hiện ra chúng ta được
không?”

Đồng Thanh càng thêm kính nể: “Phu nhân yên tâm, tại hạ sẽ giữ bí mật
cho phu nhân, phu nhân nếu thực sự lo lắng cho phu quân của người thì cũng nên
mau chóng bảo dưỡng thân thể cho tốt, nơi này của tại hạ tuy rằng hẻo lánh
nhưng dân phong thuần phác, mọi người rất dễ hòa đồng, hai người có thể yên tâm
ở lại, chờ khi thương thế lành hắn rồi tính cũng không muộn.”

“Đa tạ
Đồng tiên sinh!” Ảnh Nhiên cảm động nói: “Đồng tiên sinh nếu không chê, xin cứ
gọi tên Ảnh Nhiên đi, đừng gọi phu nhân, phu quân Ảnh Nhiên tên là Tuyết Ưng.”

“Được, nếu đã vậy thì tại hạ xin thất lễ.” Đồng Thanh mỉm cười, cũng
không câu nệ lễ tiết.

“Cầu còn không được!” Ảnh Nhiên nói xong câu này sau, liền cảm giác được
mí mắt nặng nề, Đồng Thanh thấy bộ dáng của nàng thì biết là thuốc đã phá huy
tác dụng nên cũng không quấy rầy nàng: “Ảnh Nhiên, thuốc đã phát huy tác dụng,
tại hạ đi ra ngoài trước, khi tỉnh lại, cần gì thì cứ gọi một tiếng là được.”

“Đa tạ
Đồng tiên sinh!” Ảnh Nhiên cũng không kháng cự cơn buồn ngủ nữa, nhắm mắt lại,
liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi tỉnh lại thì nghe thấy Tuyết Ưng đang cùng một giọng nữ thanh thúy
tranh luận không ngớt, Ảnh Nhiên còn đang mơ màng nên chỉ biết dường như bọn họ
đang tranh luận về việc uống thuốc hay không.

“Ta đã nói cơ thể của ta rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì, không
cần uống thuốc này, sao ngươi còn bưng tới?” Đây là thanh âm của Tuyết Ưng, Ảnh
Nhiên không cần mở mắt nhìn cũng biết biểu tình của hắn lúc này đang cau mày,
vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Tuyết Ưng đại ca là người lớn sao lại sợ uống thuốc chứ, phụ thân nói
đầu ngươi bị đập vào tảng đá, trong đầu có lẽ sẽ tụ huyết nên phải uống thuốc
để làm tiêu tan, sau này sẽ không lưu lại di chứng, cho nên ngươi nhất định
phải uống, như vậy khi Ảnh Nhiên tỷ tỷ tỉnh lại mới không cần lo lắng cho ngươi
a.” Tiểu Vũ trả lời, ý chí rất kiên trì.

“Ai nói ta sợ uống thuốc, ta đường đường là Tuyết Ưng vương chỉ vì một
chút việc nhỏ này mà phải uống thuốc sao? Như vậy cũng quá xem thường, ta nói
không việc gì thì sẽ không, nếu thuốc của cha ngươi có tác dụng thì sao Ảnh
Nhiên đã ngủ ba ngày rồi còn chưa tỉnh dậy?”

Ảnh Nhiên nghe Tuyết Ưng biện luận vừa bực mình vừa buồn cười, cảm giác
bàn tay ấm áp làm cho nàng biết hắn đang nắm chặt tay nàng, trong lòng cảm thấy
ngọt ngào. Nếu nàng không mở mắt thì chắc bọn họ vẫn tiếp tục cãi nhau cho nên
Ảnh Nhiên dùng sức mở mắt, nhẹ giọng nói: “Tuyết Ưng.”

“Ảnh Nhiên, ngươi tỉnh!”

“Ảnh Nhiên tỷ tỷ!”

Hai người ngừng tranh luận, mở to mắt nhìn Ảnh Nhiên.

“Ảnh Nhiên, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh, cơ thể có chỗ nào không thoải mái
không? Trên người còn đau không? Ngủ lâu như vậy làm ta sợ muốn chết, còn tưởng
ngươi sẽ không tỉnh lại.” Tuyết Ưng nắm tay Ảnh Nhiên, trong mắt tràn ngập bất
an và sợ hãi, Ảnh Nhiên nhìn thấy không khỏi đau lòng, cố gắng mỉm cười nhìn
hắn: “Ta không sao, ngươi không cần lo lắng, chỉ là không dùng tự chữa thương
được nên mới chật vật một chút.”

Tuyết Ưng đương nhiên biết nàng nói tự chữa thương là ám chỉ chuyện gì,
khi hắn tỉnh lại cũng phát hiện không thể sử dụng pháp thuật, nếu không hắn sẽ
không chịu bó tay nhìn Ảnh Nhiên hôn mê ba ngày mà không có cách nào, ngay cả
thuật biến thân cũng không thể dùng, nhìn bên ngoài thì hắn và Ảnh Nhiên giống
như nhân loại, ngay cả bọn họ cũng không thể chứng minh bọn họ là yêu chứ không
phải người, cho nên những người cứu bọn họ càng không có hoài nghi gì về thân
phận của bọn họ.”

“Ảnh Nhiên, đều do ta hại ngươi thành như vậy.” Tuyết Ưng đau lòng nhìn
toàn thân nàng đều bị thương, mặc dù hắn không nhìn thấy bên trong nhưng cũng
biết nàng bị thương không nhẹ, kỳ quái là hắn cũng bị sét đánh trúng nhưng sau
khi tỉnh lại thì toàn thân không có vết thương mà Ảnh Nhiên lại bị nặng như
vậy.

“Tuyết Ưng, không liên quan tới ngươi, nếu không phải vì ta thì ngươi
cũng không gặp phải nhiều chuyện như thế, cũng không biết chúng ta đã rời khỏi
nơi đó hay chưa nữa.” Bởi vì còn có Đồng Tiểu Vũ ở đây nên bọn họ nói chuyện
cũng có chút e dè.

“Ta đã ra ngoài xem qua, nơi này là chân núi Việt Nam, cách nơi ở của
Như Mặc không quá hai ngàn dặm, cho ngươi cứ an tâm tu dưỡng thân thể, chờ khi
ngươi lành hẳn, chúng ta sẽ đi tìm Như Mặc.”

Vừa nghe đến tên Như Mặc, Ảnh Nhiên biết bọn họ đã rời khỏi Hư Vô Giới,
về tới nhân giới, gánh nặng trong lòng đã có thể buông bỏ, thở dài một hơi: “Vậy
thật tốt.”

Phụ thân, mẫu thân, ta đã làm được, ta thực sự đã mang được Tuyết Ưng
rời khỏi nơi đó, các ngươi thấy không? Ảnh Nhiên nói thầm trong lòng.

“Ảnh Nhiên tỷ tỷ, ngươi tỉnh thật sự là quá tốt, phụ thân đã nói ngươi
thể lực hao tổn quá độ, nên mới suy yếu mà ngủ nhiều ngày như vậy, nếu hắn biết
ngươi tỉnh cũng sẽ rất cao hứng, hôm nay hắn lên núi hái thuốc, đem nhiệm vụ
chiếu cố ngươi và Tuyết Ưng đại ca giao cho ta, nhưng Tuyết Ưng đại ca kiên trì
không chịu uống thuốc, Ảnh Nhiên tỷ tỷ, ngươi cần phải giúp ta khuyên hắn a.”

Đồng Tư Vũ thấy Ảnh Nhiên tỉnh lại liền lập tức cáo trạng.

Ảnh Nhiên mỉm cười nhìn Tuyết Ưng: “Vì sao không chịu uống thuốc?”

Tuyết Ưng có chút không được tự nhiên, hạ mắt: “Ta không bị thương, cần
gì phải uống thuốc.”

“Ai nói không bị thương, phụ thân nói trong đầu người có thể sẽ bị tụ
máu bầm, nếu không uống thuốc thì sẽ biến thành đứa ngốc.” Đồng Tư Vũ phản bác.

“Uy, tiểu nha đầu, ngươi nói ai sẽ biến thành đứa ngốc?” Tuyết Ưng lập
tức lớn tiếng quay đầu lại nói.

“Chính là Tuyết Ưng đại ca ngươi nha, ngươi nếu không uống thuốc sẽ biến
thành đứa ngốc, khi đó thì Ảnh Nhiên tỷ tỷ sẽ không cần ngươi nha.” Đồng Tư Vũ
không chút sợ hãi vẻ mặt nghiêm túc của Tuyết Ưng, mấy ngày nay nàng đã biết
Tuyết Ưng ngoài mặt hung hăng nhưng thực ra rất dễ mềm lòng.

“Ha hả, Tuyết Ưng, nếu ngươi thực sự biến thành đứa ngốc thì ta phải lo
lắng nhiều hơn rồi.” Ảnh Nhiên đột nhiên thoải mái cười to, không biết đã bao
lâu rồi nàng không được cười như vậy.

“Ảnh Nhiên, ngươi…” Tuyết Ưng tựa hồ không nghĩ tới ảnh Nhiên cũng sẽ
giúp đỡ tiểu nha đầu kia trêu ghẹo hắn, có chút ủy khuất, xoay mặt nhìn Ảnh
Nhiên.

Đã lâu mới thấy lại bộ dáng đáng yêu của Tuyết Ưng, Ảnh Nhiên trong lòng
ý cười càng sâu: “Được rồi, Tuyết Ưng, uống thuốc cũng vì muốn tốt cho thân thể
của ngươi, ngươi không uống thì ta cũng không uống, nói thật thì thuốc này đúng
là đắng không chịu được.”

Vừa nói, trên mặt Ảnh Nhiên còn lộ ra bộ dáng khó chịu khi uống thuốc,
làm cho Tuyết Ưng không khỏi khẩn trương: “Ngươi không thể không uống thuốc,
được, ta uống là được chứ gì, tiểu nha đầu, thuốc của ta đâu?”

“Nha, tại đây!” Đồng Tư Vũ lập tức nhanh đem chén thuốc đưa tới.

Tuyết Ưng chau mày nhìn chén thuốc đen sì, nín thở, ngửa đầu uống một
hơi, sau đó đưa cái chén không cho Đồng Tư Vũ: “Uống xong rồi, ngươi vừa lòng
chưa?”

“Lúc này mới ngoan a, vẫn là lời nói của Ảnh Nhiên tỷ tỷ có giá trị, ta
tận tình khuyên bảo đến gãy cả lưỡi cũng không làm cho Tuyết Ưng đại ca chịu
uống một ngụm mà Ảnh Nhiên tỷ tỷ chỉ nói một câu, ngươi đã uống hết, thực đúng
là đãi ngộ khác biệt nghiêm trọng, ta muốn nói cho cha ta biết a.” Tiểu nha đầu
được tiện nghi còn khoe mẽ, chọc cho Tuyết Ưng tức đến nổi gân xanh trên trán,
còn Ảnh Nhiên thì nhịn không được mà cười thành tiếng.

Mấy ngày nay thấy nàng đau đến nhăn nhó mặt mày, bây giờ thấy nàng cười
như thế, trong lòng Tuyết Ưng cũng cảm thấy ngọt ngào, dù mất hết uy nghiêm
trước mặt một tiểu nha đầu nhân loại nhưng nể tình nàng làm cho Ảnh Nhiên tươi
cười, hắn liền không so đo với nàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3