Ưng Vương Liệt Tình - Chương 22

Chương 22

SAY MÊ ÔN NHU HƯƠNG

Thời điểm phải rời giường cũng là thời điểm xấu hổ, Ảnh Nhiên quấn quanh
tấm ra giường, đỏ mặt nhìn quần áo bây giờ như một đống vải vụn rơi vãi trên
mặt đất, đưa mắt trách cứ nhìn Tuyết Ưng, trong lòng có chút oán giận, làm
thành như vậy rồi thì lấy cái gì để mặc đây?

Tuyết Ưng lại rất hào phòng, thân thể cường tráng trần trụi nhanh chóng
rời giường, chỉ hơi liếc nhìn đống vải trên mặt đất rồi quay lại nhìn Ảnh Nhiên
đang cuộn mình trong tấm ra giường màu đỏ, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Ảnh Nhiên,
ngươi còn đau không?”

Nhìn hắn trần trụi thân thể đứng trước giường, còn hỏi nàng chuyện tối
qua, làm cho Ảnh Nhiên mặt càng đỏ hơn: “Tuyết, Tuyết Ưng, ngươi không có mặc
quần áo.”

Nàng muốn nhắc nhở hắn dù sao cũng phải chú ý hình tượng một chút, dù
thế nào thì nàng cũng là nữ nhân, hắn lại cứ trần trụi trước mặt nàng như thế
thì không có chút lễ tiết gì cả.

Không ngờ Tuyết Ưng lại bày ra vẻ mặt đương nhiên gật đầu: “Ta biết a,
ngươi cũng không không có mặc thôi!”

Ảnh Nhiên khó thở, bật thốt lên: “Ngươi sao không nghĩ xem là ai hại ta
không có quần áo để mặc a.”

Nói xong thì vội lấy tay bưng kín miệng, hai mắt mở to nhìn Tuyết Ưng
cũng đang tròn mắt kinh ngạc, trong lòng âm thầm kêu khổ, nàng sao có thể nói
ra những câu oán giận như thế? Tuyết Ưng có phải sẽ tức giận hay không? Có cảm
thấy lá gan của nàng quá lớn hay không?

Tuyết Ưng đúng là không nghĩ tới Ảnh Nhiên sẽ nói ra một câu oán giận
như vậy nhưng trong hắn không có túc giận như Ảnh Nhiên lo lắng, ngược lại còn
cảm thấy cao hứng, nữ nhân này tự ti, thẹn thùng, tính cách lại cố chấp thế
nhưng dám oán giận hắn, thực sự là một cảm giác mới mẻ a.

Vội bước tới ôm nàng vào lòng: “Nói cũng đã nói rồi, còn che miệng lại
có quá muộn hay không?”

“Tuyết Ưng đại…”

Chữ nhân còn chưa kịp nói ra đã bị ánh mắt lòe lòe tinh quang của Tuyết
Ưng làm cho dừng lại: “Ảnh Nhiên không có cố ý tranh luận.”

“Ta thích ngươi tranh luận, nhìn ngươi như vậy rất đáng yêu, ta không
thích ngươi luôn tỏ ra kiêng kị với ta, về sau nếu ngươi không vui có thể phát
giận với ta, ta cũng sẽ không ăn ngươi, không cần sợ ta, nếu cứ như vậy thì sau
này chúng ta làm sao có thể cùng nhau trải qua mấy ngàn, mấy vạn năm chứ?”

Tuyết Ưng cũng không đồng ý, tuy rằng cãi nhau sẽ làm tâm tình của hắn
không vui nhưng như vậy cũng không tính là cãi nhau, mà cho dù thực sự cãi nhau
thì hắn cũng thích, bởi bì như vậy có thể nhìn thấy con người thực của Ảnh
Nhiên mà không phải bộ dáng khúm núm, tự ti, cho nên hắn phải nhanh chóng bày
tỏ quan điểm và lập trường.

Ảnh Nhiên lại kinh ngạc nhìn Tuyết Ưng, trong mắt hiện lên sư vui mừng:
“Tuyết Ưng, ngươi nói thật?”

Hắn nguyện ý cùng nàng trải qua mấy ngàn, mấy vạn năm sao? Những lời hứa
hẹn này không phải là già? Hắn thực sự lựa chọn nàng sao?

“Ảnh Nhiên, thói quen này của ngươi thật không tốt, cứ hay hỏi thật hay
giả, chẳng lẽ những gì Tuyết Ưng ta nói ngươi cũng không tin sao? Chẳng lẽ mỗi
lần ta nói ra, ngươi đều hoài nghi mà hỏi lại như thế?” Tuyết Ưng hơi nhíu mày,
tiểu nữ nhân này thực thiếu cảm giác an toàn, chẳng lẽ sau này mỗi lần nàng
hoài nghi như thế thì hắn đều phải xác nhận sao?

“Không phải, chỉ là thói quen mà thôi! Về sau sẽ không!” Ảnh Nhiên thấy
hắn nhíu mày, nghĩ đến hắn mất hứng, lập tức giải thích nói.

“Ân,
vậy là tốt rồi! Rời giường đi! Chúng ta hôm nay phải đi đến tiệm vải, hôm qua
đã mất hết một ngày ở trên giường nếu bây giờ không đi thì phải đợi tới ngày
mai a.” Tuyết Ưng thấy nàng để ý tới tâm tình của hắn thì thấy cao hứng hơn,
lập tháo bỏ ra giường trên người nàng, ôm nàng đứng lên.

Ảnh Nhiên lập tức xấu hổ, lui vào trong giường, bối rối nói: “Tuyết Ưng,
ngươi đừng lại đây, ta tự mình đứng lên.”

Tuyết Ưng thấy nàng xấu hổ đỏ mặt, không khỏi nhịn được mà cười thành
tiếng: “Ảnh Nhiên, toàn thân ngươi ta đều đã nhìn qua, chỗ không nên xem cũng
đã xem, không chỉ nhìn mà ta còn sờ qua, hôn qua, một tấc cũng không bỏ qua,
bây giờ còn giấu thì có tác dụng gì? Hơn nữa ngươi cũng không thể quấn ga
giường này mà ra ngoài a.”

“Đều là ngươi không tốt! Còn nói!” Ảnh Nhiên hơi hơi oán trách trừng mắt
nhìn hắn liếc mắt một cái, Tuyết Ưng đối với ánh mắt không có chút lực sát
thương của nàng, cảm thấy rất hưởng thụ, cười phá lên: “Thật không hiểu được
ngươi thẹn thùng cái gì, thân thể không phải để cho người ta xem, để cho người
ta sờ sao? Huống chi đây cũng không phải là bản thể của chúng ta, chỉ là bộ
dáng chúng ta hóa thân thành mà thôi. Nếu muốn đi ra ngoài thì không phải sẽ
hóa thành ưng mà bay sao? Đến lúc đó có ai biết trên người ngươi có mặc quần áo
hay không.”

Ảnh Nhiên cũng nghĩ vậy, hóa thành chim ưng, tuy rằng thể hình quá lớn
có thể gây chú ý nhưng cũng còn hơn là một hình người trần truồng xuất hiện
trong thành, lần đầu tiên trong đời nàng thấy biến hình có tác dụng lớn như vậy

“Vậy ngươi ra ngoài trước đi, ta khôi phục nguyên hình xong sẽ tự mình
bay ra.”

“Thực là thẹn thùng quá đi.”

Tuyết Ưng thấy nàng kiên trì như vậy, biết nàng sẽ không ở trước mặt hắn
mà biến hình nên cũng chỉ nói một câu rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn cố ý
dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn những bức tượng điêu khắc bọn họ trong phòng, cố ý
làm cho Ảnh Nhiên ngượng ngùng, quả nhiên là đã nghe được tiếng hít thở gấp của
nàng.

Ảnh Nhiên thấy Tuyết Ưng đã rời đi mới thẹn thùng đứng dậy, nháy mắt hóa
thành mặc ưng, cúi đầu nhìn thấy thân hình đã chỉnh tề, vừa định bay đi thì
nhìn thấy bực tượng điêu khắc nóng bỏng gần giường, nhịn không được dùng tấm ra
giường phủ lên. Mắt không thấy thì tâm sẽ tĩnh nhưng đưa mắt nhìn quanh thì còn
nhiều bức tượng bọn họ quấn quýt trong tư thế nóng bỏng, trừ phi che hết tất
cả, còn không thì không thể làm như không thấy gì.

Khi bay ra khỏi cửa, nàng phát hiện bức tượng điêu khắc tư thế rất gióng
tư thế của bọn họ đêm hôm đó không thấy đâu, có lẽ do nàng đa tâm hoặc là nhìn
lầm nên Ảnh Nhiên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Bên ngoài rừng trúc đen, Tuyết Ưng cũng không biến hình mà vẫn giữ
nguyên hình người, tiêu sái dựa vào một cây trúc, không thèm để ý hắn đang trần
trụi, còn làm như là cách ăn mặc thoải mái, tự nhiên nhất, lúc này hắn mở to
mắt, giọng điệu có chút tùy hứng nói: “Ta muốn ngồi trên lưng ngươi?”

“Tuyết Ưng, ngươi cũng có cánh, sao lại muốn ngồi trên lưng ta? Hơn nữa
ngươi không có mặc quần áo?” Ảnh Nhiên không phải chưa từng chở người khác,
nàng đã từng chở qua Hồ vương đại nhân, Bảo Bảo tiểu chủ, còn có Xà quân, cũng
không có tạo thành gánh nặng gì cho nàng nhưng lúc này nàng lại chở một người
khác phái trần truồng, hơn nữa người này còn là Tuyết Ưng vương cũng có cánh
như nàng, làm cho nàng cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Ta không sợ người nhìn thấy, không mặc quần áo thì có gì đâu, hơn nữa
khi tới tiệm vải thì trong chúng ta cũng phải có một người biến thành hình
người để nói chuyện với chủ tiệm vải, đương nhiên, nếu ngươi xung phong nhận
việc thì ta cũng có thể biến về nguyên hình để chở ngươi.” Tuyết Ưng rõ ràng
biết ngay cả hắn nhìn nàng không mặc quần áo cũng làm nàng thẹn thùng đến mức
muốn chui đầu vào đất, làm sao có thể trần truồng trước mặt người khác, cái này
rõ ràng là làm khó nàng mà.

Quả nhiên, Ảnh Nhiên vừa nghe đã lập tức lắc đầu, coi như nàng đã lĩnh
giáo trình độ da mặt dày của Tuyết Ưng: “Ta chở ngươi được rồi.”

Tuyết Ưng lập tức không khách khí nhảy lên lưng Ảnh Nhiên, không phải
ngồi mà nằm thẳng xuống, còn thoải mái lăn lộn vài cái, cọ xát vào bộ lông của
nàng: “Ảnh Nhiên, bộ lông của ngươi cọ vào ta thật thoải mái a.”

Ảnh Nhiên tức giận muốn hộc máu, người này, người này thực là đổi trắng
thay đen, rõ ràng là hắn ở trên lưng nàng lăn lộn, còn nói là lông của nàng cọ
xát vào hắn

“Tuyết Ưng, ngươi thành thật ngồi xuống đi, ta muốn xuống núi.” Nói
xong, Ảnh Nhiên không chờ hắn chuẩn bị, cố ý ngưỡng cao thân hình, bay vút đi,
cũng may Tuyết Ưng phản ứng mau lẹ, lập tức ổn định vị trí, nếu không đã bị ném
rơi xuống đất.

Ảnh Nhiên lao vút xuống, hướng phía Mộng thành mà đi, Tuyết Ưng cảm
thán, quả nhiên không thể đắc tội được với nữ nhân, nữ nhân giỏi nhất là mang
thù, hắn chính là ví dụ tốt nhất a.

Tuyết Ưng mỉm cười, ngồi vững vàng trên lưng Ảnh Nhiên rồi biến ra một
bộ vũ y hoa lệ, Hư Vô Giới này phi thường quái dị, ở nhân giới hay bất kỳ nơi
khác đều có thể sử dụng pháp thuật nhưng nơi này thì không, một chút kỹ xảo
cũng không được, giống như hiện giờ, hắn có thể biến ra vũ y để che đậy cơ thể
nhưng không thể nào biến vũ y thành quần áo giống như bọn họ mặc trước kia.

Nói cách khác, hắn có thể lợi dụng đồ vật sẵn có trên người mà tiến hành
dùng pháp thuật nhưng biến thành kiểu gì thì hắn không thể khống chế được,
giống như trước đây hắn có thể tùy ý biến ra rất nhiều quần áo mới nhưng ở nơi
này thì hắn chỉ có thể dùng bạch vũ để tạo thành một bộ vũ y, cho nên hắn nhất
định đến tiệm vải, cũng vì thế người ở nơi này cho dù là thượng tiên có vạn năm
đạo hạnh hay là tinh linh gì khác cũng phải xếp hàng mua vải, nếu muốn có quần
áo để mặc a.

Tuyết Ưng nghĩ ra chuyện này không phải là ngẫu nhiên, mà trong khi chờ
đợi Ảnh Nhiên, hắn đã thử vận dụng pháp lực rồi mới cho ra kết luận, đương
nhiên chuyện có thể biến ra vũ y để mặt hắn không có nói cho nàng biết, có vậy
bây giờ hắn mới được thoải mái trên lưng nàng chứ.

Đáng thương cho Ảnh Nhiên thành thật quá mức, biết rằng buổi tối ở Hư Vô
Giới không thể sử dụng pháp lực lại không nghĩ rằng ban ngày sẽ khác, nếu không
nàng cũng có thể như Tuyết Ưng phát hiện ra bí mật này, sẽ không lo lắng khi
hình ưng to lớn của nàng xuất hiện trong thành sẽ gây chấn động mạnh.

Nhìn thấy đã sắp tới Mộng thành, Ảnh Nhiên có chút chần chừ: “Tuyết Ưng,
chúng ta thực sự phải như vầy đi xuống sao?”

Tuyết Ưng vỗ vỗ lên lưng nàng: “Hiện tại khoan xuống dưới, ngươi mang ta
bay một vòng trên trời, chúng ta cần quan sát xem Mộng thành có hình dạng gì,
nếu không có biết được nơi vợ con lão bản tiệm vải kia rời đi thì cũng không
tìm được, dù sao cả hai chúng ta đều không nhớ đường.”

Ảnh Nhiên gật đầu: “Được.”

Lập tức bay vòng quanh Mộng thành, hơi hạ thấp xuống một chút, từ nơi
này có thể quan sát toàn bộ Mộng thành rất rõ, mà vừa nhìn thấy thì cả hai đều
choáng váng, vốn nghĩ chỉ là một cái cửa thành nhưng không ngờ Mộng thành vừa
lớn lại vừa phức tạp, đường phố, nhà cửa cứ như mê cung, nếu mỗi gian nhà bên
dưới đều có người ở thì không biết Mộng thành đã tập hợp biết bao nhiêu tiêu yêu,
mà nếu trở lại rất nhiều vạn năm trước, khi thần ma trong thiên địa đại chiến
nếu có đội hình nơi này gia nhập thì không biết tình hình sẽ thế nào?

Sáng tạo ra Hư Vô Giới không biết là nhân vật lợi hại thế nào, trong
lòng Tuyết Ưng nổi lên sự bất an, chỉ một Mộng thành đã thế này, dựa vào tình
hình ngày đó Mĩ di giao bài tử cho bọn hắn thì có vẻ như Hư Vô Giới không chỉ
có một Mộng thành mà còn nhiều thành quách khác, chỉ có điều không có bài tử
thì không thể đi thôi. Hư Vô Giới rốt cuộc cường đại đến trình độ nào, Tuyết
Ưng không dám tưởng tượng.

Buồn cười, thiên đình cùng Ma giới đều nghĩ đến chính mình có thể xưng
hùng thiên địa, không biết Hư Vô Giới bất quá không muốn tranh với bọn họ mà
thôi, nếu có một trận đại chiến mới trong thiên địa thì chưa biết kết quả sẽ
thế nào đâu.

Nghĩ tới bài tử, Tuyết Ưng như nhớ ra gì đó: “Ảnh Nhiên, chúng ta trở về
đi, hôm nay không đi vào thành nữa.”

“Làm sao vậy?” Ảnh Nhiên ngẩn ra, không hiểu sao Tuyết Ưng lại có quyết
định kì lạ như vậy, nghĩ hắn mệt nên lo lắng hỏi: “Ngươi không thoải mái sao?”

“Đừng lo lắng, ta không sao, chỉ là chúng ta quên mang đồ vật này nọ,
không có đồ vật kia thì cho dù có tìm được chủ tiệm vải, e là lão quái nhân kia
cũng không bán cho chúng ta.” Tuyết Ưng vội vàng nói.

“Cái gì vậy?” Ảnh Nhiên không nhớ là bọn họ cần phải mang theo thứ gì.

“Bài tử! có cái bài tử kia thì mới có thể lĩnh đồ vật này nọ, hiện tại
chúng ta đều để nó ở nhà, lúc này dù có vào thành cũng sẽ không mua được gì.” Tuyết
Ưng bất đắc dĩ nói, nàng không nhớ lúc bọn họ rời đi thì thân hình đều trần
trụi a.

Ảnh Nhiên lại lâm vào xấu hổ, bài tử kia vốn ở bên mình nhưng vì tình
cảm mãnh liệt diễn ra quá nhanh, kết quả quần áo chưa kịp cởi đã bị xét nát,
bài tử tất nhiên cũng không có ai nhớ tới, e là lúc này còn bị lẫn lộn trong
đống vải, mà trước khi đi bọn họ cũng không nhớ tới, cho nên bây giời chỉ có
thể quay trở về, lại phải chậm mất một ngày, tuy rằng không muốn nhưng cũng
phải chịu: “Chúng ta quay về thôi.”

“Trước giờ đều rất tự do tự tại, không nghĩ tới có ngày muốn một bộ quần
áo còn phải nhờ tới một cái mộc bài tử đi lĩnh.” Tuyết Ưng có chút cảm thán.

Ảnh Nhiên trầm mặc, nếu không phải nàng thì Tuyết Ưng cao cao tại thường
sao phải ở nơi này chịu ủy khuất, đúng vậy, trước kia muốn cái gì, chỉ cần vươn
tay ra là có, hiện giờ chỉ muốn một bộ quần áo, một ít vải mà sao khó khăn vô
cùng.

Ngày mai nhất định bọn họ phải tìm cho được chủ tiệm vải kia, bóng gió
hỏi xem bí mật của Hư Vô Giới là gì, nếu đã có người từng ra ngoài thì không có
lý gì nàng và Tuyết Ưng phải vĩnh viễn ở nơi này.

“Ảnh Nhiên, sao ngươi đột nhiên im lặng vậy.” Tuyết Ưng thấy Ảnh Nhiên
hơn nửa ngày cũng không hé răng, cứ cắm đầu bay thẳng phía trước, sự nhớ dường
như hắn lại nói gì đó làm nàng tức giận, nếu không thì sao nàng lại không để ý
tới

“Không có, ta nghĩ nếu ngày mai gặp lão chủ tiệm vải, hắn không có phản
ứng thì chúng ta phải làm sao?” nói về đạo hạnh và pháp lực thì ở Hư Vô Giới
bọn họ chỉ như hạng tép riu, e là ngay cả người bình thường nhất bọn họ cũng
không đối phó được.

“Ta không lo chuyện này, dù sao hắn cũng sẽ không làm gì chúng ta, ngược
lại điều ta lo lắng là ngày mai chúng ta có thể thuận lợi nhìn thấy hắn không?”
hắn quy định một ngày chỉ bán cho năm người, làm sao đuổi hết mấy người xếp
hàng trước cửa mới là chuyện chúng ta phải quan tâm.”

Tuyết Ưng có chút cau mày, bọn họ ngay cả cánh cửa tiệm còn tiệm không
ra thì làm sao có thể mau chóng bước vào trong đây?

“Thực ra sau đêm trước thì chúng ta cũng không cần mua vải làm gì, dù
sao muốn mua vải cũng chỉ để che đậy mấy bức tượng trong phòng mà thôi, hiện
giờ quan hệ chúng ta đã khác trước, ngươi đã là nữ nhân của ta, mấy bức tượng
kia cũng không gây trở ngại gì cho chúng ta nữa, còn chuyện vẫn muốn đưa ngươi
đến cửa tiệm kia một phần là vì vẫn muốn đưa ngươi rời khỏi nơi này, một phần thì
giống như Thực di ngày đó đã nói, muốn mua cho ngươi vài bộ đồ mới, ngươi cứ
mặc quần áo theo kiểu nha hoàn, ta đã sớm nhìn không vừa mắt, về sau không được
mặc như thế trước mặt ta.”

Ảnh Nhiên cảm động đến mức quay đầu lại nhìn hắn, đang định nói lời cảm
kích nhưng nhìn thấy vũ y hoa lệ trên người hắn thì nghẹn họng trân trối: “Tuyết
Ưng, ngươi mặc quần áo?”

Tuyết Ưng thấy nàng có vẻ tức giận thì không khỏi nở nụ cười: “Dùng chút
pháp lực thôi, ngươi cũng có thể làm được.”

“Pháp lực? Không, không phải không thể dùng sao? Sao, như thế nào?” Ảnh
Nhiên có chút giật mình lăng hỏi.

“Biến ảo thứ gì đó thì không có tác dụng nhưng nếu tận dùng những gì
chúng ta có để tái tạo lại thì có thể, chúng ta là ưng, vốn có lông, cho nên có
thể biến ra vũ y, nhưng muốn biến vũ y này thành xiêm y của nhân loại thì lại
không được.”

Nếu đã bị nàng nhìn thấy, Tuyết Ưng cũng không ngại gì mà chia sẻ bí mật
với nàng.

Nhất thời một đen thật lớn trong không trung biến ảo, một bộ vũ y màu
đen đã bao bọc lấy thân hình nhỏ xinh trắng nõn của nàng, nhỏ nhắn, thật đáng
yêu, Tuyết Ưng lập tức tung mình lên ôm nàng vào lòng: “Ảnh Nhiên, vẫn nên như
vậy, ôm thoải mái, nhìn cũng rất được.”

Ảnh Nhiên theo thói quen từ chối nhưng tránh không được đành chấp nhận
bị hắn ôm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào nhưng ngoài miệng vẫn oán giận: “Ngươi
đã sớm biết có thể hóa ra vũ y, sao không nói cho ta biết, muốn coi ta sốt ruột
vì không có quần áo để che đậy thân thể có phải không?”

“Ai bảo bộ dáng thẹn thùng của ngươi nhìn rất đáng yêu, làm cho ta nhịn
không được mà muốn xem nhiều lần.” Tuyết Ưng nói y như thật, e là chỉ có hắn
mới có thể đem chuyện vô lại nói như là chân lý.

Ảnh Nhiên thấy hắn lại lộ ra tính trẻ con thì biết không thể nói đạo lý
với hắn, dù sao bây giờ nàng cũng đã biết có thể sử dụng tái sinh thuật, sẽ
không phải trần truồng nữa nên cũng lấy lại sự tự tin, hai tay chủ động ôm lấy
thắt lưng của Tuyết Ưng: “Trở về đi, ra trải giường kia tuy là màu đỏ nhưng vẫn
là vải dệt, ta tuy không giỏi may vá nhưng cũng có thể may xiêm y cho chúng ta,
tối nay tạm lấy vải kia làm hai bộ xiêm y đi, cũng có thể tạm dùng khi ra ngoài
thời gian ngắn, Tuyết Ưng, ngươi thấy được không?”

“Tốt! Ngươi quyết định là tốt rồi!” Tuyết Ưng gật đầu rất nhanh, nếu
buổi tối nàng có thời gian để may quần áo thì hắn cũng không phản đối nàng lấy
ra giường để làm vải may mặc a.

Ảnh Nhiên thấy hắn gật đầu nhanh, còn cười meo meo nên trong lòng rung
lên: “Ngươi thực sự thấy được?” Sao nàng lại có cảm giác không ổn?

“Đương nhiên, Ảnh Nhiên thấy tốt thì ta thấy tốt.” Tuyết Ưng đáp lại rất
tự nhiên: “Giống như ta nghĩ những gì ta làm, có phải Ảnh Nhiên cũng sẽ ở sau
ủng hộ ta, có phải không?”

Ảnh Nhiên không hề nghĩ ngợi gật đầu: “Kia đương nhiên!”

“Thì đúng rồi, chúng ta về nhà.” Tuyết Ưng cười vui vẻ đến giảo hoạt, mà
Ảnh Nhiên vì một câu về nhà kia của hắn mà say mê, hoàng toàn không phát hiện
ra Tuyết Ưng đã bắt đầu phát ra hơi thở tình dục

“Thì
phải là! Chúng ta về đến nhà!” Tuyết ưng cười đến lại vui vẻ, tựa như nhất
chích thâu tinh đắc thủ miêu bình thường, cười đến dẫn theo vài phần giảo hoạt,
mà ảnh nhiên lại hoàn toàn ở hắn câu kia ‘về đến nhà’ lý liền say mê, hoàn toàn
không có chú ý tới tuyết đôi mắt ưng trung đã muốn miêu tả sinh động đích tình
dục hơi thở.

Kết quả vào lúc ban đêm, chuyện dùng ra giường làm quần áo không thể
thực hiện, ngược lại còn bị Tuyết Ưng đặt trên giường, thực hành vài tư thế
triền miên theo các bức tượng, mãi cho đến hừng đông mới chịu để cho nàng nghỉ
ngơi, mà khi đó nàng đã mệt đến mức nâng tay lên cũng không có sức chứ nói gì
may vá.

Kết quả, sau khi tỉnh ngủ thì đã trôi qua hơn nửa ngày, thấy Tuyết Ưng
từ ngoài đi vào, vẻ mặt thần thanh khí sảng, mỉm cười đầy thỏa mãn thì Ảnh
Nhiên vừa giận vừa tức đến nói không nên lời, đương nhiên chuyện đến cửa hàng
vải cũng bị chậm thêm một ngày nữa.

Cho nên Ảnh Nhiên âm thầm thề, tối nay sẽ không để cho Tuyết Ưng lòng
tham không đáy đến gần nàng nửa bước, miễn cho tình càng hưng phấn đến không
kiềm chế được, tuy rằng làm loại chuyện này nàng cũng rất hưởng thụ nhưng đây
không phải là thời điểm mà bọn họ hưởng thụ, chuyện quan trọng bọn phải lo đó
chính là tìm cách rời khỏi nơi này, dù sao nếu có thể thành công rời đi thì mới
thực sự có sau này.

Nhưng muốn là một chuyện còn làm lại là chuyện khác, trong phòng ngoại
trừ cái giường lớn và những bức tượng làm người ta mặt đỏ tai hồng thì cũng chỉ
một ít dụng cụ nhưng bọn họ chưa có nhìn qua chứ đừng nói là sử dụng, ban ngày
thì thời gian quá ngắn, ban đêm lại rất dài, cô nam quả nữ ở chung, lại lần đầu
tiên nếm thử mùi vị tình dục thì muốn an phận thủ thường trải qua một đêm dài
là không có khả năng, càng đừng nói tới Tuyết Ưng như đứa nhỏ lần đầu được ăn
kẹo, làm gì có chuyện chịu nhịn.

Vành tai và tóc mai chạm nhau, dây dưa không dứt, trầm mê say đắm nên
mấy ngày tiếp theo bọn họ cũng không thể đi đến tiệm vải trong thành, Ảnh Nhiên
thậm chí cũng chưa từng đứng dậy, hai ngày nay, khi nàng tỉnh dậy thì ban ngày
đã qua lâu rồi. Đối diện chuyện này, Ảnh Nhiên vừa lo lại vừa vui, lo vì nếu cứ
trầm mê trong nhục dục thì chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ quên mất ý định rời đi,
vui vì Tuyết Ưng đã nhiều ngày qua đối với nàng rất ôn nhu, bộ dáng cùng nàng
nói chuyện như là bọn họ đã sống với nhay mấy ngàn năm rồi. Cái cảm giác này,
nàng đã khát vọng từ lâu rồi.

Ảnh Nhiên lo lắng, hồi hộp, vui mừng trải qua mấy ngày thật hạnh phúc,
cho đến khi…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3