Yêu lầm giận vội - Chương 12

Cô gạt mấy sợi tóc vướng vào mắt và đọc kỹ hơn.

Lúc đó là chỉ vài ngày sau khi bố tôi bị đau tim lần đầu, vì thế em có
thể tưởng tượng tâm trạng tôi bây giờ ra sao. Tôi đến vì tôi nghĩ chắc không có
ai ở đó, và tôi có thể tĩnh tâm lại trước khi nói thật cho Jenna biết về tình
hình sức khỏe nghiêm trọng của bố. Ngờ đâu em tôi ở với George. Chẳng cần nói
cũng biết hai người ở đó hẳn không phải để đàm đạo về thời tiết. Cậu ấy đang ôm
nó trong vòng tay và…

Lizzie cố nuốt cục nghẹn. Cũng thế cả, cô nghĩ, như hàng bao nhiêu năm
trước, chính cô cũng từng như thế với Toby khi cả hai học ở trường. Nhưng
George đã bảo là, anh ấy chỉ an ủi Jenna cho cô đỡ đau khổ thôi. Thế thì có sao
đâu nhỉ?

Và họ không chỉ ôm ấp nhau. Em tôi đã cởi cả áo, còn cậu ấy… thôi, tôi
quá ngu ngốc nên đã che giấu cả việc đó. Cậu ấy bảo Jenna quá buồn vì cha phải
vào bệnh viện, và cậu ấy chỉ ôm nó để an ủi như người anh trai an ủi em gái mà
thôi. Lizzie ạ, tận sâu trong tâm khảm, tôi biết là cậu ấy đang nói dối, nhưng
tôi không muốn tin là Jenna – khi đó mới có mười bốn tuổi – lại có thể - em
hiểu rồi đấy.

Bỗng Lizzie đột ngột cảm thấy bị thôi thúc bởi- bởi cái gì nhỉ? Lòng
trắc ẩn? Sự cảm thông? James thậm chí còn không diễn đạt được hết tâm trạng của
mình trong thư. Vì sao anh ấy rối trí đến thế? Điều gì đã xảy ra với anh ấy?

Tôi mới ngu ngốc mù quáng làm sao! George nói là không có gì xảy ra cả,
và tôi muốn tin cậu ấy. Nhưng Jenna thì cư xử rất khác lạ - vừa một phút trước
khóc, một phút sau đã cười, rồi còn bảo tôi là tôi cứ như ông cụ ấy… mọi bằng
chứng đều ở đó cả. Nhưng tôi đã bỏ qua. Vì tôi không muốn tin điều mà bất kỳ
một người tỉnh táo nào cũng có thể nhận ra ngay từ đầu. Năm tháng sau sự kiện
đó, bố tôi mất. Những lời nói cuối cùng ông nói với tôi là “Hãy chăm nom em gái
bé nhỏ của con nhé.” Ngay cả câu đó tôi cũng không hiểu được, phải không?

Bố tôi để lại cho George một số tiền lớn- đủ để trang trải toàn bộ tiền
học của cậu ấy ở Heddingfield và cả ba năm đại học. Em biết bố tôi viết gì
trong di chúc không? Tất nhiên là em không thể biết, nhưng tôi sẽ nói cho em.
Những từ đó đã khắc sâu vào tâm trí tôi suốt đời. Ông nói “Tôi để lại cho
George Edward Wickham 30.000 bảng, số tiền đó chỉ được dùng để cậu ấy hoàn
thành việc học ở trường và học đại học. tôi ủy thác cho con trai tôi là James
Fitzwilliam Darcy và cháu họ tôi là John Edward Fitzwilliam cùng trông nom tài
sản.. và sau đó là luật sư của gia đình và giáo sĩ của nhà trường.

Lizzie bối rối. Nếu James thực sự đã đuổi George, thì không những anh
ấy đã chơi xấu với người từng được gọi là bạn, mà còn phản lại lời di chúc của
bố anh ấy nữa.

Tôi có thể đoán em đang nghĩ gì, nhưng xin em, hãy đọc nốt cho đến hết.
Lạy Chúa, đây mới là điều khó khăn nhất. Vài ngày sau lễ tang bố tôi (lễ tang
được tổ chức tại nhà thờ của trường. Tôi cứ ước giá chúng tôi tổ chức ở một nơi
khác, vì từ đó trở đi, mỗi lần đến trường, tôi..). Dù sao thì, chúng tôi đã trở
lại ngôi nhà nơi chúng tôi ở trong học kỳ, trong khuôn viên của trường –
Johnnie và dì Kat đều có mặt ở đây – Johnnie tiến hành, còn dì Kat chỉ huy mọi
việc. Khi đó, tình trạng của Jenna vô cùng khủng khiếp, thậm chí nó cũng chẳng
buồn trả lời tin nhắn của bạn bè nữa. Một tối, nó bảo cần phải ra ngoài nó sẽ
đi dạo với con chó. Chúng tôi lấy làm mừng – vì kể từ hôm bố mất, Jenna thậm
chí còn chẳng buồn để mắt đến con Spunk nữa. Vì thế chúng tôi nghĩ, đơn giản là
em ấy cần một chút thời gian ở một mình thôi.

Để gặp anh ấy – George – nhiều khả năng là thế.

Lizzie, tôi không thể nói cho em biết khi tôi tìm thấy Jenna, nó đang ở
trong tình trạng như thế nào. Không phải vì tôi sợ sẽ làm tổn thương em, mà chỉ
vì tôi không thể. Tôi không dám hồi tưởng lại cảnh đó. Em đã nghe Jenna hát
trên đĩa CD rồi đấy. Đó là những âm thanh mà tôi phải luôn luôn dựa vào mà tiếp
tục chống chọi. Khi nghe em ấy hát, tôi mới có thể tin rằng em ấy sẽ vượt qua
được mọi điều đã xảy ra. Em biết đấy, đó là đêm tôi phát hiện ra George
Wickham, cái con người mà em nghĩ là tôi đã đối xử quá tồi tệ - đó chính là đêm
tôi phát hiện ra cậu ấy cho em gái tôi dùng ma túy. Làm sao tôi phát hiện ra ư?
Nó bị co giật, được cấp cứu vào bệnh viện và suýt chết. Cậu ấy đã cho nó dùng
thuốc lắc.

Lizzie cảm giác như mọi thứ quanh cô đang đóng băng lại. Điều này không
thể là sự thật, George cởi mở, tự tin, có khả năng thu phục lòng người thế cơ
mà. Nhưng rồi cô nhớ lại những gì Charlie đã nói về việc James chịu đến bệnh
viện cùng Jane, nếu biết anh ấy ghét bệnh viện đến mức nào. Giờ thì cô đã hiểu
tại sao Charlie nói vậy.

Một lần nữa, tôi lại có thể đoán ra em đang nghĩ gì – và em hoàn toàn
đúng. George không hề có điểm gì giống với những kẻ buôn ma túy, phải không?
Hầu hết bọn họ đều thế - Cái khuôn mẫu trên TV về những kẻ râu ria tua tủa, mắt
nháy liên tục, vật vờ trong một quán rượu tối tăm chỉ là hình mẫu thôi. Những
kẻ kiểu như George còn đáng sợ hơn nhiều. Những gì mà tôi biết là, bản thân cậu
ấy không bao giờ dùng thuốc phiện – có lẽ cậu ấy chọn rượu thì đúng hơn. Không,
cũng không phải – cậu ấy liên tục uống coke, và có Chúa biết, điều đó thật điên
rồ. Nhưng đúng là cậu ấy chỉ cung cấp ma túy chomọi người thôi. Một trong những
bạn học cũ ở trường đã lôi kéo cậu ấy vào việc này…

Đó là lý do tại sao anh có cái nhìn sai lệch về trường công, em đoán
thế. Lizzie nghĩ, rồi tự hỏi tại sao cô lại khóc. Anh, đồ ngốc ạ- tại sao anh
không nói cho em tất cả những điều này, thay vì xử sự như một kẻ tự phụ của thế
kỷ thứ XVIII hả?

Cậu ấy làm việc đó vì tiền. Mọi người nói với tôi, đó là sự thật. Tôi
ước giá mà tôi biết mọi việc sớm hơn.

Giờ thì tôi hy vọng là em đã biết tôi không hẳn là loại người thô bỉ
như em vẫn nghĩ. Và cậu George, cho dù có khả năng thuyết phục người khác đến
đâu, thì cũng chỉ vì có một điều thôi. Vì bản thân cậu ấy.

Giờ có lẽ em đã có thể tưởng tượng ra cảm giác của tôi thế nào khi thấy
em cặp kè với George.

À, còn chị gái của em. Thực sự em nghĩ sao? Lần đầu tiên tại bệnh viện,
tôi nghe cô ta gọi tên một chàng trai khác và nói lời yêu hắn, tôi còn nghĩ là
do tác dụng của thuốc giảm đau hoặc do cú ngx đập vào sọ não. Nhưng lần thứ
hai, tại trường đua, tôi lại nhìn thấy cô ta ôm ấp một anh chàng, cứ cho là một
người đi, còn sự thật thì sao chắc chỉ Chúa mới biết. Chẳng lẽ tôi lại không
cảnh báo cho Charlie biết cậu ấy đã bị lừa dối vì Charlie vốn không bao giờ
nghĩ xấu về người khác. Trước đó cậu ấy đã bị lừa dối hai lần rồi, bởi chính
những cô gái chỉ thích vui vẻ với một thanh niên kiểu cổ, tốt bụng và vô cùng
rộng lượng… nếu tôi được quyết định, hẳn điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Vì thế, giờ em có thể nói với chị em rằng – chính chị ấy đã chọn chỗ kết quả ấy
cho mình. Giờ thì chị ấy phải chấp nhận thôi.

James.

Lizzie ngồi bất động một lúc, cô cứ nhìn chằm chằm vào không khí. Trong
khoảnh khắc, Goerge và tấ cả những lời dối trá của anh ta – nếu đó cũng là
những lời dối trá, và trong sâu thẳm cô biết đúng là thế - cứ mờ dần đi. Tất cả
những gì cô có thể nhìn thấy là Jane khi còn ở trong bệnh viện, rồi Simon, nụ
hôn, cái tát. Rõ ràng là James đã không nán lại mà nhìn được việc Jane đã làm
với Simon – anh ấy chỉ nhìn thấy nụ hôn và tự rút ra kết luận. Liệu cô có thể
buộc tội anh ấy không- có không? Hẳn là như thế…

Những ý nghĩ của cô cứ quay cuồng trong đầu, hỗn loạn tới mức cô chỉ
muốn hét lên.

“Sao mà mình ngu ngốc thế!”, cô nói thành tiếng với bóng mình trong
gương. “Đáng lẽ mình phải nhận ra chứ nhỉ - George cố tình dựng lên mọi chuyện,
để mình tin đó là sự thật.

Cô nhớ lại cái hôm ở cuộc đua. Nếu bình thường, chẳng có ai lại mang cả
một cuộc đời mình ra để kể cho một người hoàn toàn xa lạ? Trừ khi anh ta muốn
dựng lên cả một câu chuyện dối trá.

“Mình đã muốn tin George, chỉ vì một lý do, một lý do mà thôi- đó là vì
mình đã quyết định rằng, James là một kẻ tự phụ, khăng khăng với những thành
kiến về trường công, một kẻ chẳng coi ai ra gì.” Cô lại nói với chính mình,
nhìn chằm chằm vào cái bóng trong gương.

“Lizzie Bennet, mày cũng đầy những định kiến hệt như anh ấy thôi. Giờ
mày quyết định thế nào trước toàn bộ câu chuyện này đây?”

Cô còn có thể làm gì nữa? Chỉ có một việc thôi: cô phải đói diện với
James và nói chuyện thẳng thắn với anh về Jane. Chỉ có thế, mới có thê lấy lại
công bằng cho chị cô.

***

“Ý bà là sao ạ, bà nói anh ấy không còn ở đây nữa ạ?”

Lizzie biết là cô và bà Meceleine sẽ đến lâu đài vào buổi chiều để
chuẩn bị lần cuối cho bữa tối vào thứ bảy tuần tiếp tho, nên đã dành cả ngày
nhẩm đi nhẩm lại những gì cô định nói với James. Giờ đây, cái ý nghĩ sẽ không
còn cơ hội nào để nói hết mọi điều khiến cô không chịu nổi.

“À, nó đi ra sân bay đón em gái rồi”, bà Katrina điềm tĩnh nói rồi đưa
cho bà Madeleine một lô thẻ xếp chỗ. “Chiều tối nay nó sẽ quay lại thôi. Mà
cháu đã gặp Jenna chưa?”

“Dạ chưa ạ”, Lizzie đáp, “nhưng cháu đã nghe cô ấy hát trong một đĩa
CD. Cô ấy có một giọng hát tuyệt vời.”

“Ta quý cô bé đó lắm”, bà Katrina gật đầu. “Đúng ra ta yêu cả hai đứa
chúng nó. Mặc dù James đôi khi khá cứng đầu và thiển cận.”

“Anh ấy cứng đầu và thiển cận lắm ạ?, cô lặp lại, hy vọng dù anh ta sẽ
nói thêm gì đó.

“À, ta rất muốn nó tham gia kinh doanh. Chuỗi khách sạn De Burgh ấy”,
bà nhấn mạh. “Dù sao thì, đó là điều nhỏ nhặt nhất ta có thể làm được – bố mẹ
hai đứa đều mất cả rồi, cháu biết đấy...”

Lizzie gật đầu.

“Và nó cũng đã có sẵn một công việc dành cho nó, triển vọng rất xán
lạn, dần dần nó có thể mở rộng cổ phần của mình… nhưng nó có chịu đâu. Và cháu
biết vì sao không?”

Lizzie lắc đầu.

“Vì nó chỉ muốn làm từ thiện thôi”, dì anh ta thờ dài. “Cháu tin được
không? Ta cũng nói với nó rằng, “Hành động đó là rất cao cả, cháu ạ, nhưng cháu
có thể làm việc đó vào thời gian rảnh rỗi.” Các khách sạn cũng có thể tài trợ
cho các buổi gây quỹ, như buổi tối mai chẳng hạn...”

Bà lại thở dài.

“Và cháu biết nó nói sao không? Nó bảo, đó chỉ là một kiểu dich vụ nước
bọt thôi. Còn nó, nó muốn tạo dựng sự nghiệp bằng cách giúp đỡ những người có
hoàn cảnh khó khăn cơ.”

“Điều đó…!. Trong phút chốc, Lizzie không nói nên lời. “Thật phi thường.”

Liệu đây có đúng là James mà cô từng biết và từng ghét không? Không,
không phải là ghét – không thích thì đúng hơn. Cũng không phải, không phải cô
không thích anh… Ôi lạy Chúa. Cô bắt đầu thích anh hơn so với lúc trước rồi.

“Phi thường? Cháu nói đúng. Điều đó thật phi thường. Nó là một đứa giàu
tình cảm như thế đấy. Hồi còn bé, cháu biết không, nó vẫn thường lau xe ô tô
cho cô hoặc làm các việc vặt cho bố, và cho tiền bất cứ ai khốn khó đi qua.”

Bà lắc đầu, nét mặt bỗng tươi hẳn lên.

“Nhưng, khi nó gặp cháu.. Ta nghĩ có vẻ nó rất quý...”

Lizzie cảm thấy má mình cứ đỏ dần lên. Cô cắn môi suy nghĩ rồi quyết
định không nói gì cả.

“... nhưng từ trước tới giờ, không ai gây được ảnh hưởng đến cháu trai
ta cả. À, đúng ra là vẫn chưa. Vì thế ta cũng không dám chắc là cháu có thể khiến
nó nhìn ra lý lẽ đâu.”

***

Tin nhắn!

Chiều hôm sau, Lizzies lướt qua tin nhắn của Lydia.

Em đã đến Newquay… thật là một nơi tuyệt vời, tất cả mọi người đã ở
đây. Thật tuyệt vời! Em đã có bạn trai mới. Anh ấy cứ như một giấc mơ vậy. Em
đến câu lạc bộ bây giờ đây. Em cho chị thời gian đoán xem đó là ai nhé! Lydia.

Lizzie quẳng điện thoại kia lên giường, đang định tắm thì một ý nghĩ
chợt đến, như một viên đạn lao ra từ nòng súng. Nếu Ludia đã bỏ Denny, và
Arnber cặp với Tim, thế thì chỉ còn có George. Hoặc Ben. Có thể đó là Ben. Nếu
thế thì ổn. Chính Lydia cũng từng nói là anh chàng này khá hấp dẫn, và vì Ben
tán tỉnh Katie, nên cũng dễ hiểu nếu chính Lydia cũng muốn lôi kéo cậu chàng
cho mình. Chắc đúng là anh ta

“Giờ thì Lizzie, hẳn là em không quá hồi hộp cho buổi tối nay đấy chứ?”,
Drew nói cho Lizzie trước khi bắt đầu bữa tối góp tiền từ thiện. “Rất nhiều
nhân vật quan trọng từ Figeac và Cahors đã đến đây và đồ ăn thì… Ồ, chắc chắn
em chưa từng được nếm thứ đồ ăn nào như hế đâu – và tất nhiên, rượu sẽ chảy
thành sông, nhưng em hát nên em không được uống vì…”

“Drew, em sẽ ổn mà”, Lizzie cam đoan với anh ta, mặc dù cô cũng thấy
nôn nao lắm. “Em đã từng hát ở các buổi hòa nhạc rồi mà, anh biết đấy.”

“Đúng, nhưng ở đây – trong khung cảnh tuyệt vời thế này.”

“Ừ, mình hy vọng thế, vì nó sẽ ảnh hưởng đến mình, cậu biết rồi đấy.”

“À”, Lizzie vừa mỉm cười vừa nói, “nhưng với một người có quá nhiều
kinh nghiệm trong ngành khách sạn như anh…”

“Em nói đúng”, Drew gật gật, mỉm cười với cô. “Tuyệt đối đúng.”

“Emily”, Lizzie thở dài khi Drew biến mất sau cánh cửa từ phòng tập
nhạc ra bếp, “cậu thật là một vị thánh. Lúc nào anh chàng cũng khoác lác thế
này à?”

“À, lúc có lúc không”, cô bạn mỉm cười “Mỗi khi bị anh ấy chọc tức mình
luôn luôn giơ Jacques hoặc Leon ra.”

“Emily? Có phài cậu đang nói là.”

“Mình không nói gì với cậu cả”, bạn cô cười khúc khích. “Nhưng này, đây
là lần đầu tiên mình có nhiều chàng trai để mà lựa chọn. Cậu nghĩ mình sẽ không
tận dụng hết mọi cơ hội ư? Thực tế đi chứ!”

“James, em cần nói chuyện với anh. Chuyện này rất gấp.”

Mắt James sáng lên khi Lizzie chạm tay vào anh. Bấy giờ các thực khách
của bữa tiệc đang đi chọn đồ uống khai vị trong kho rượu mới phục hồi có tên
Orargery.

“Lizzie, anh cũng muốn gặp em. Anh muốn giới thiệu em với em gái anh, Jenna”

Lizzie quay ra và thấy một cô gái tóc đên, khá xinh, với đôi mắt ta sẫm
và làn da màu kem sữa, đang nhìn cô đầy vẻ lo lắng.

“Xin chào”, Jenna nói, giọng gần như thì thầm.

“Jenna, thật vui được gặp cô”, Lizzie đáp lại. “Tôi không biết anh
James dã nói với cô chưa, nhưng tôi đã được nghe đĩa CD của cô. Tôi nghĩ nó
thật kỳ diệu.”

Jenna mỉm cười rạng rỡ.

“Thật á? Thế mà tôi cứ nghĩ anh ấy động viên tôi thôi. Chị thích nó
thật à? Không phải là chị chỉ nói thế vì anh ấy nhờ chị nói đấy chứ?”

“Tôi không bao giờ nói điều gì trái với suy nghĩ của mình”, Lizzie
khẳng địn với Jenna, “Và càng không bao giờ nói những gì người khác bảo tôi nói.”
Bỗng cô nhìn thấy bóng tối lướt qua mặt James, cô ước giá mà cô chọn cách nói
khác.

“Kể tôi nghe về đĩa hát đó đi. Làm sao mà cô có thể hát được như thế?”

“À”, Jenna vừa nói vừa nhìn sang James, lúc này đang kín đáo gật đầy
với em gái. “Tôi đã từng ở đây – tôi bị suy sụp khi cha mất.”

Trong khoảnh khắc, Jenna dừng lại, cắn môi.

“Tôi còn chơi cả đàn hạc nữa. Khi mọi người phát hiện ra âm nhạc là sở
trường của tôi thì họ khuyến khích tôi tham gia lớp âm nhạc trị liệu này. Tôi
bắt đầu viết bài hát về mọi chuyện đã xảy ra.;

“Ồ thật là một sự trùng hợp.” Lizzie thốt lên. “Tôi đến đây cũng vì
thế. Tôi đang được thử việc trong trung tâm trị liệu bằng âm nhạc.”

“Tôi biết, anh James đã kể cho tôi nghe”, Jenna gật đầu. “Chị hãy tiếp
tục công việc ấy nhé. Tôi không thể diễn tả được nó hữu ích cho tôi thế nào
đâu. Mặc dù tôi đã quay trở lại trường, tôi vẫn thường đến các lớp trị liệu.”

“Liệu tôi có thể xem một số bài mà cô đã viết không?”, Lizzie hỏi. “Ý
tôi là, nếu cô không thấy như thế là quá đường đột. Tôi tham gia trong dàn đồng
ca Hãy cất cao tiếng hát. Và tôi chợt nghĩ là… “

“Liệu hai cô có thể ngừng một chút để tôi nói một lời không?” James hỏi
vẻ khẩn thiết. “Nếu chũng ta không dự bữa tối, dì Kay sẽ tức điên lên mất. Tôi
nghĩ đó sẽ không phải là một cảnh tượng dễ coi đâu!”

“Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé?” Lizzie kết thúc câu chuyện Jenna.

“Chắc chắn rồi, tôi rất vui.”

“Anh James? Em cũng rất cần nói chuyện với anh.”

***

“Thật là tuyệt vời, Lizzie ạ”, James nói khi bữa tối kết thúc, và khách
khứa đã rản mát cả. “Giọng hát của em như giọng một thiên thần vậy.”

“Em sợ là em chẳng có gì gọi là thiên thần cả”, Lizzie thú nhận. “Mình
nói chuyện một chút được không?”

“Nếu em muốn.” James đáp, giọng nghi ngại ngờ vực.

“Em muốn. Anh biết anh đã nói gì, trong thư anh – vâng, em xin lỗi. Em
đã hiểu sai tất cả mọi việc. Nhưng còn một điều quan trọng hơn. Về Jane.”

Cô nhận thấy từ ngữ bắt đầu chồng chéo lên nhau, nhưng sự xúc động
khiến cô không thể nói rành mạch được.

“Anh đã nhìn thấy chị ấy với Simon ở cuộc đua”, cô bắt đầu.

“Quá đúng”, James lẩm bẩm, lông mày nhướn lên.

“Và anh nhìn thấy anh hôn chị ấy – KHÔNG phải chị ấy hôn anh ta”, cô
nói.

“Thế thì có gì khác nhau?”

“Sự khác biệt là, rõ ràng anh đã quay đi ngay nên không nhìn thấy Jane
đã tát vào mặt Simon và nói anh ta đã mất hết bình tĩnh. Lizzie nhấn manh. “Chính
anh ta tìm đến chị ấy, không phải theo chiều ngược lại/ Họ chia tay nhau rồi-
nhiều tháng trước đó.”

“Vậy, còn chuyện trong bệnh viện thì sao.”

“Chị ấy bị một cú ngã ở đầu”, Lizzie lý giải. Vâng, em thừa nhận là đến
khi ấy, Jane vẫn còn chưa thoát khỏi những ký ức về Simon. Nhưng rồi chị ấy
nhanh chóng quên anh ta khi gặp anh Charlie.”

Cô ngừng lại, lạy trời giá cô đừng nói quá nhiều.”

James im lặng một thoáng, rồi lẩm bẩm.

“Cô ấy không hề gọi điện hay gửi tin nhắn cho Charlie trong suốt cả kỳ
nghỉ.”

“Tính chị ấy thế”, Lizzie nói.” Charlie không gọi chị ấy và cũng không
nói là anh ấy không có số của chị ấy bởi vì…”

“Cậu ấy gọi sao được. Chính anh đã xóa số của chị em khỏi máy Charlie.”

Lizzie há hốc mồm.

“Anh? Anh làm gì?”

“Lizzie! Lizzie, lại đây nhanh lên!”

Emily, vẫn đang vận đồ phục vụ bàn, lao đến chỗ họ, tay vẫy vẫy một cái
điện thoại để bàn.

“Bố cậu đấy, có vẻ là việc khẩn cấp thì phải.”

Lizzie đón chiếc điện thoại, tim bõng thắt lại.

“Bố ạ?” Cô liếc nhìn đồng hồ. Đã 11 giờ rưỡi đêm rồi – còn gì có thể
xảy ra nữa đây?

“Bố nói gì cơ? Sao ạ? Lydia đã làm gì?”

Nghe bố nói, tất cả mọi ý nghĩ của cô về mánh khóe của James đều biến
mất.

“Ôi bố ơi, không. Lạy Chúa. Không”

“Jenna, đem ly nước đến đây. Lizzie, em ngồi xuống đi. Có chuyện gì
thế? Điều gì đã xảy ra vậy?”

Lizzie hít một hơi dài rồi cố trấn tĩnh.

“Việc liên quan đến Lydia. Nó biến mất rồi.”

“Biến mất? Ý em là sao?”

“Nó đến Newquay với nhà Forster”, Lizzie nói. “Cả nhóm bạn bè của nó ở
đấy. Nhà em cứ nghĩ là bà Forster và người tình của bà ấy cũng ở đó. Nhưng khi
bọn trẻ tới nơi thì hai người đó đã đi chới ở đảo Scilly rồi.”

“Và để mặc bọn trẻ con một mình à?”

Lizzie gật đầu đau khổ.

“Anh đoán được chuyện gì xảy ra rồi đấy.” cô thở dài

“Bọn chúng tổ chức tiệc à?”

“Không phải chỉ tiệc thôi đâu – một cơn bão cuốn phăng đi mọi thứ thi
đúng hơn, theo những gì hàng xóm nói. Ai đó trong đám bạn bè đưa tin lên trang
web cá nhân. Thế là cả một đám khách không mời mà đến, và cái nhà trở thành một
đống tan hoang.

Cô nuốt nghẹn.

“Amber gọi điện cho mẹ. Khi bà mẹ về thì nơi ở đã tan nát. Không thấy
Lydia và George đâu. Cả chiếc xe hơi hàng hiệu của ông Forster cũng đã bốc hơi.”

“Lạy Chúa!” James hít một hơi. “Đã báo cảnh sát chưa?”

“Mọi người gọi cho cảnh sát ngay, nhưng lúc đó họ chưa biết là Lydia và
George vắng mặt”, Lizzie thở dài. “Giờ thì họ biết. Bố không báo cho em vì
không muốn em lo. Nhưng giờ thì tin tức đã được đưa lên cả vô tuyến rồi.”

“Nhanh vậy hả?”

Lizzie không thể chịu đựng hơn được nữa. Cô òa lên khóc.

“Vâng, nhanh thế đầy. Vì họ tìm thấy một lô ma túy ở nhà và.. Ôi Chúa
ơi!”

“Cái gì?”

“Amber nói Lydia đã dùng thuốc với George và hành động vô cùng điên rồ.
Và nếu Amber mà đã nói thế thì… Lydia thật là ngu ngốc. Nó bao giờ cũng làm
trước rồi mới nghĩ…”

James nắm lấy tay Lizzie và cô không phản đối.

“Em phải về nhà, James ạ. Em phải về với mọi người, Có thể anh nghĩ là
em hấp tấp quá…”

“Không, anh không nghĩ thế. Anh nghĩ em hành động rất đúng. Hãy để anh
lo. Anh sẽ lo một chuyến bay và lái xe đưa em ra sân bay ngay ngày mai.”

“Anh thật tốt, nhưng anh không cần phải làm thế đâu.” Cô phản đối.

“Anh cần đấy,; anh nói dứt khoát. “Anh có lỗi trong chuyện này. Nếu anh
nói cho nhiều người hơn biết George thực sự là người thế nào thì điều này có lẽ
đã không xảy ra. Nhưng giờ thì nó đã xảy ra rồi- thôi chúng ta sẽ làm tất cả
những gì có thể làm được.”

“Chúng ta không thể làm gì đấu”, Lizzie nói. “Trừ việc chờ đợi.”

“Tình yêu là liều thuốc chống chỉ định cho những cô gái quá nhạy cảm.”

“Tin từ mục Hướng về phía Đông. Cảnh sát đang nỗ lực tìm kiếm một cô bé
mười lăm tuổi, sống ở thị trấn Meryton và một thanh niên hai mươi mốt tuổi đi
cùng cô. Lydia Bennet biến mất khỏi nhà nghỉ của một người bạn sau khi một nhóm
thanh niên đến quậy phá một người bữa tiệc tại Newquay…”

Lizzie về đến nhà chưa được mười phút thì tin này được đưa lên vô
tuyến. Jane đã nói người t a phát gần như liên tục trong mục tin tức 24 giờ của
đài BBC, phát cả hình của Lydia.

“... George Wickham tầm thước,
tóc màu sẫm…”

Ông Bennet tắt điều khiển từ xa rồi quay về phía Lizzie. Mặt ông tái
xám vì lo lắng và ông ngừng đi đi lại lại trong phòng.

“Đã ba ngày rồi”, ông nói, giọng đều đều vô cảm. “Bố nghĩ khi họ tìm
thấy chiếc ô tô ngày hôm qua, có thể em con đang ở gần đó. Nếu có bất cứ điều
gì xảy ra với em…”

“Nhưng chiếc xe vẫn nguyên vẹn, không có tai nạn mà bố”, Lizzie cam
đoan với ông, cố gắng tỏ ra lạc quan. “Cảnh sát suy đoán rằng nó bị bở lại vì
đã hết xăng, chị Jane bảo con thế.”

“Ừ, nhưng bố vẫn chưa nói cho con tin tồi tệ nhất”, ông nói. “Hôm qua,
bố nhận được một tin nhắn. Con xem này.”

Bố ấn vào tay Lizzie chiếc BlackBerry.

Con ổn nhưng muốn...

“Đây là tin nhắn của Lydia ạ? Đó không phải số của em. Vậy hẳn là số
của George rồi?” Lizzie hỏi.

“Cảnh sát nói đúng là số của George. Họ cố tìm xem con bé đã ở đâu khi
gửi tin này nhưng…”

Giọng ông nghẹn ngào. Lizzie đoán hẳn cảnh sát đã quá muộn nên không
tìm được thông tin nào.

“Rồi sao nó lại ngừng lại ạ? Nó muốn gì? Về nhà? Trốn nhà?”

Bố cô lại đi lại trong phòng, trong khi Lizzie cố tìm ra điều gì đó để
an ủi ông.

“Bố là một người cha vô dụng”, bỗng nhiên ông nói to. “Bố luôn hướng
tới một cuộc sống yên bình. Và giờ con thử xem xem, nó đã đưa chúng ta đến đâu.
Nếu bố triệt để không cho Lydia tự do thái quá, nếu bố kiên quyết phản đối mẹ
con và nói là mẹ đang làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn thì…”

“Bố đừng nghiêm khắc với bản thân quá, bố ạ”, Lizzie khẩn thiết. “Bố là
một người cha tuyệt vời. Lydia chỉ đang trải qua một giai đoạn đặc biệt mà
thôi. Em ấy sẽ ổn khi…”

“Chị Lizzie?”

Katie xuất hiện ở bậu cửa, mặt cô còn xanh xao hơn cả ngày thường và
mắt cô đầy những tia đỏ.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3