Yêu em trọn kiếp - Chương 04
Chương bốn: Tình đầu chớm nở
Tháng mười một hàng năm, ông bà Thịnh Lan về quê lo
giỗ tổ. Bình thường ở nhà chỉ còn lại Hải Minh, Khánh Đan và bác giúp việc. Năm
nay có thêm Hải Nguyên và cún Lu Lu khiến cả nhà ầm ĩ lên hẳn bởi tiếng cãi nhau
của Khánh Đan và Hải Nguyên. Đôi khi còn cả tiếng độc thoại của Hải Nguyên với
Lu Lu đang sủa ầm ĩ. Anh vẫn bá đạo và ngang ngược luôn bắt nạt Khánh Đan, cún
Lu Lu vẫn ghét Hải Nguyên như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy Hải Nguyên cãi nhau cùng Khánh Đan,
nhìn cô đỏ mặt lên vì tức giận Hải Minh chỉ im lặng trong những suy nghĩ của
mình. Anh tuy không vui lắm khi thấy cô và Hải Nguyên gần nhau nhưng anh lại
chưa muốn nói lên cảm xúc của mình. Anh muốn đợi một thời gian nữa, khi cô
trưởng thành hơn, lúc đấy nói cũng chưa muộn. Nhưng anh lại không biết, chính
suy nghĩ ấy của anh khiến anh mất đi cơ hội ở bên cô, mất đi cơ hội đến gần
trái tim cô. Khi anh chỉ âm thầm quan tâm, đôi khi là lãnh đạm quan sát cô từ
xa thì Hải Nguyên đã dần dần tiến tới trái tim cô từ lúc nào không hay.
“Khánh Đan!” Tiếng Hải Nguyên vọng xuống từ trên
phòng, Khánh Đan nghe thấy nhưng cô vẫn giả điếc không phản ứng gì.
“Khánh Đan, cô lên đây ngay! Con chó của cô ầm ĩ quá,
cho nó im miệng lại đi!”
“Cậu thích thì đi mà nói với nó, tôi đang bận!”
“Cô có lên đây không thì bảo?”
“Không lên đấy! Thì làm sao?”
“Cô…!”
Hải Nguyên bực mình chạy xuống nhà, thấy Khánh Đan
đang chăm chậu hoa đỗ quyên. Tức giận, anh lôi cô sang một bên:
“Tôi bảo cô lên cô không lên à? Không sợ tôi bóp chết
con chó phiền phức của cô à?”
“Cậu dám!”
“Cô không phải thách tôi nhé!”
“Thách cậu cũng không dám!”
“Á à!” Hải Nguyên quay người đi bước lên nhà, định lên
chỗ con chó thì chẳng may va phải chậu đỗ quyên làm nó rơi xuống đất vỡ tan.
“Đứng lại!”
“…”
“Đứng lại!”
“…”
“Cậu làm vỡ chậu hoa của tôi mà cứ thế đi à?”
Khánh Đan nói rồi kéo lấy tay Hải Nguyên lôi anh lại,
vẻ mặt cô lúc này rất tức giận. Chậu hoa này cô chăm khá lâu rồi, cô rất thích
nó, vậy mà Hải Nguyên làm vỡ nó rồi cứ thế bỏ đi.
“Sao? Có chậu hoa mà cũng tiếc à? Tôi cho cả chậu hoa
và con cho của cô cuốn xéo khỏi đây luôn, toàn những thứ phiền phức!”
“Cậu không thấy mình quá đáng à, cậu mới là đồ phiền
phức ý!”
“Cô nói tôi là đồ phiền phức hả?” Nghe Khánh Đan nói
vậy, Hải Nguyên gườm mặt lên nhìn Khánh Đan và bước từng bước lại gần cô, ánh
mắt giận dữ:
“Để tôi cho cô xem tôi phiền phức như thế nào nhé!” Vừa
nói anh vừa tiến lại gần cô.
“Đứng im!”
“…”
Khánh Đan nhìn thấy ánh mắt đỏ rực như lửa của anh,
bất giác trong lòng thấy sợ hãi, cô lùi lại phía sau. Cô lùi một bước, anh tiến
lên một bước, ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, dường như có thể nhìn thấu tận
tâm can, nhìn thấu sự sợ hãi trong trái tim cô. Khánh Đan dường như cũng bị thu
hút bởi ánh mắt ấy, cô cảm giác như xung quanh mờ ảo, đến anh nói gì cô cũng
không nghe rõ mà chỉ biết lùi từng bước, từng bước về sau. Cô thấy người mình
nhẹ bỗng rồi mất thăng bằng rơi xuống, tay Hải Nguyên với lấy tay cô nhưng
không kịp.
Tùm…!
Khánh Đan ngã xuống bể bơi phía sau. Khoảnh khắc ấy cô
nhìn thấy ánh mắt Hải Nguyên nhìn mình, mọi thứ xung quanh rất mờ ảo. Từng hơi
thởi khó khăn, nước ào vào mũi, miệng. Khánh Đan cố vùng vẫy để lên mặt nước
nhưng vô ích, càng vùng vẫy mạnh cô lại càng chìm xuống, tay cô lạnh buốt, cả
người cô tê cứng. Trên bờ người con trai làm cô ngã xuống chỉ mỉm cười và quay
bước đi. Cảm giác tuyệt vọng ùa về, cô thấy trái tim đau nhói, từng người, từng
người thân yêu xung quanh cô đều rời bỏ cô, họ không yêu thương cô, không cần
cô.
“Đừng đi… cứu với…!”
Tiếng kêu yếu ớt trong vô vọng của cô vang lên. Cô cảm
giác như rất lâu sau đó có một bàn tay ấm áp kéo cô lên, một đôi môi rất mềm
chạm vào môi cô, truyền cho cô không khí và cả hơi ấm đánh thức tri giác của
cô. Cô vùng vẫy mạnh hơn và bám lấy người đó ngoi lên mặt nước, bám lấy thành
bể bơi mà trèo lên. Ra khỏi bể bơi, cô ho khù khụ vì sặc nước.
“Cô điên à? Định dìm chết tôi à?!”
Nghe tiếng Hải Nguyên, Khánh Đan nhìn xuống bể bơi
thấy anh từ dưới bể bơi nhảy lên, hóa ra người cứu cô chính là anh, lúc đó cô
mới ý thức được rằng thứ mà cô dìm xuống để lên được mặt nước chính là anh, cô
vừa thấy ngại lại thấy buồn cười, muốn cười nhưng không dám cười.
“Xin lỗi, tôi không biết là cậu, hì hì.”
“Không phải tôi thì còn ai nữa, đúng là làm ơn mắc
oán!”
“Thì tôi xin lỗi rồi còn gì! Sao cậu nhiều lời thế!”
“Xin lỗi mà cô dùng cái thái độ đó à?”
“Này, cậu không phải lên nước, chính cậu làm tôi ngã
đấy nhé!”
“Ai làm cô ngã, cô tự ngã đấy chứ! Lúc đó tôi bảo cô
đứng im cô còn cứ lùi ra sau làm gì?”
“Ừ thì… tôi…” Khánh Đan chợt nhớ ra lúc đó anh nói gì
với cô mà cô không nghe rõ, lúc đó cô còn đang nghĩ… Ôi hình như đang nghĩ lung
tung khi nhìn thẳng vào ánh mắt anh. Nghĩ vậy, Khánh Đan đỏ mặt không nói được
gì, chợt nghĩ ra chuyện chậu hoa đỗ quyên cô không khỏi bực mình:
“À, cậu làm vỡ chậu hoa của tôi, cậu còn không xin
lỗi, đồ bất lịch sự!”
“Cô chỉ có mỗi câu đấy để mắng người thôi, không có
câu gì mới hơn à?”
Hải nguyên thấy biểu hiện lúng túng của Khánh Đan anh
thấy buồn cười lắm, anh nhịn cười đứng dậy đi vào nhà, khi anh quay lại nhìn cô
vẫn thấy cô ngồi đó: “Còn không vào nhà mà thay đồ đi, muốn chết cóng ngoài đấy
à?”
“Tôi… tôi đau chân… lúc nãy ngã, chân va phải thành bể.”
Giọng cô nhỏ dần rồi im lặng hẳn, cô chỉ khẽ cúi xuống nhìn chỗ đau đang đỏ dần
lên.
Hải Nguyên thấy vậy đi đến chỗ Khánh Đan ngồi và bế cô
lên, miệng vẫn lẩm bẩm:
“Đúng là đồ phiền phức!”
Khánh Đan dù nghe thấy nhưng cũng giả vờ không nghe mà
lơ đi, im lặng để anh bế. Anh bế cô lên phòng, đưa cô vào tận phòng tắm, đóng
cửa lại rồi ngồi đợi cô tắm xong lại bế cô lên trên giường ngồi và bôi thuốc
cho cô. Người anh lúc đó vẫn ướt sũng nước, từng giọt nước chảy từ tóc xuống
mặt. Anh chăm chú bôi thuốc cho cô hình như không hề thấy lạnh, bàn tay anh vẫn
ấm áp, Khánh Đan nhìn anh không rời, nhìn một Hải Nguyên khác với anh thường
ngày, một Hải Nguyên dịu dàng chứ không phải ngỗ ngược thích bắt nạt cô. Khuôn
mặt anh lúc nghiêm túc làm việc gì đó thật đẹp, ánh mắt nghiêm nghị. Khi anh
cúi xuống lộ rõ sống mũi thẳng, đôi môi không động đậy. Quả thật rất đẹp trai.
Trái tim cô dường như đập nhanh hơn.
“Nhìn gì tôi?”
Hải Nguyên ngẩng đầu lên thấy Khánh Đan đang ngẩn
người ra nhìn anh, trong lòng anh thấy chút thú vị nhưng vẫn rắp tâm làm cô
giật mình.
“Ơ… ai… ai thèm nhìn cậu chứ! Cậu đẹp trai lắm ý mà
tôi phải nhìn!” Khánh Đan bị phát hiện liền ấp úng phản bác rồi lại cảm thấy
mình càng nói càng lộ thì đỏ mặt quay đi, vì vậy cô không nhìn được nụ cười của
anh khi nhìn cô.
“Thế à…” Anh nửa hỏi nửa không và mỉm cười nhìn thẳng
vào mắt cô một lúc rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Buổi sáng, Hải Nguyên ngồi một mình trong phòng ăn chờ
Khánh Đan, một lúc lâu mà vẫn không thấy xuống, anh sốt ruột chạy lên phòng cô,
đẩy cửa bước vào thấy cô vẫn ngủ say. Anh bực mình đi đến gần giường lôi chiếc
chăn cô đắp trên người xuống đất, miệng hét to:
“Dậy! Muộn rồi đấy!”
Thấy Khánh Đan vẫn không phản ứng gì, anh lại giơ chân
lên đẩy cô vài cái, chỉ thấy cô khẽ trở mình quay mặt vào trong. Anh bực mình
cầm tay cô, kéo cô dậy. Người cô mêm oặt không chút sức lực, tay cô nóng ran,
anh liền đặt cô xuống đặt tay lên trán cô cũng nóng ran, thấy vậy anh liền gọi
bác giúp việc:
“Thím Hồng, gọi bác sĩ Lý đến đây, nhanh lên!”
Thím Hồng nghe vậy cũng vội chạy lên phòng Khánh Đan
xem sao rồi gọi điện thoại cho bác sĩ đến.
Khi Khánh Đan tỉnh lại trời cũng gần tối, cô định ngồi
dậy nhưng toàn thân không có chút sức nào, đầu đau như búa bổ, cô đưa tay lên trán
day day thái dương nhưng tay đã tê cứng vì truyền nước, cô dùng tay còn lại
định rút ống kim ra thì Hải Nguyên đã lại gần ngăn cô lại.
“Nằm im đi!”
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Gần một ngày.”
Nghe thấy anh nói vậy Khánh Đan bật dậy: “Gần một ngày
sao? Sao không gọi tôi chứ? Sáng nay có bài kiểm tra mà!”
Hải Nguyên nhìn bộ dạng cô bây giờ cũng thấy ngán
ngẩm: “Cô nhìn bộ dạng cô xem, lúc sáng vứt cô xuống nước lần nữa có khi cô
cũng không tỉnh!”
“Nghiêm trọng thế à?” Khánh Đan không tin lắm, hỏi lại
anh.
“Ừ, như lợn chết!”
Nghe anh nói vậy, cô trợn mắt lên lườm anh: “Có cần
phải quá đáng thế không?”
“Còn đấu khẩu được với tôi là không sao rồi.” Anh khẽ
cười.
“Tôi đói rồi.” Cô nói.
“Để tôi gọi thím Hồng mang đồ lên, tôi gọi điện cho mẹ
trước đã, không mẹ lại lo.”
“Sao mẹ biết?”
“Trưa nay mẹ gọi về thím Hồng nói. Thôi cô ốm thì nghỉ
đi, nói ít thôi!”
Hải Nguyên nói rồi đi ra khỏi phòng, anh vươn vai vài
cái cho đỡ mỏi, cả ngày hôm nay anh ngồi bên cạnh Khánh Đan khi cô ngủ không
tránh khỏi mệt mỏi. Anh ra ngoài một lát rồi quay lại khi thím Hồng bưng bát
cháo vào, anh đỡ lấy bát cháo đặt lên bàn và đỡ cô ngồi dậy.
“Nào, ăn cháo đi! Tôi bón cho.”
“Tôi tự ăn được rồi.” Cô nói và đưa tay định đỡ lấy
bát cháo trên tay anh.
“Há miệng.”
“…”
“A…”
Khánh Đan thấy thái độ của anh dành cho mình, tự nhiên
thấy có chút không quen, lại có chút cảm động, cô há miệng để anh bón cháo cho
mình, ăn được một nửa, cô xua tay không ăn nữa.
“Tôi no rồi, không ăn nữa đâu.”
Mặc Khánh Đan nói anh vẫn xúc cháo lên, đưa gần miệng
cô:
“Ăn đi, mới được một nửa thôi, no sao được.”
Khánh Đan ngán ngẩm nhìn bát cháo béo ngậy dinh dưỡng:
“Thật sự không ăn được nữa mà.”
“Ăn đi, thêm chút nữa thôi!”
Giọng anh rất nhẹ nhàng nhưng lại có phần cương quyết
không cho cô được từ chối, anh đút thìa cháo vào miệng cô khi cô định nói,
Khánh Đan đành nghe lời anh mà ăn nốt bát cháo.
“Thế có phải ngoan không.”
Nói rồi anh đưa cô cốc nước trên bàn cùng mấy viên
thuốc, đợi cô uống xong rồi bảo cô nằm xuống, vén chăn lại cho cô sau đó mới ra
khỏi phòng.
Khánh Đan nằm trên giường nhìn theo bóng anh, trong
lòng có cảm giác kì lạ, một thứ cảm giác cô chưa từng biết đến, một thứ gì đó
rất ấm áp len lỏi vào trái tim. Người con trai lúc nãy bón cháo cho cô dường
như là một người khác vậy, rất dịu dàng, ân cần. Tự nhiên cô nghĩ, nếu như lúc
nào anh cũng như vậy, liệu anh có còn là Hải Nguyên mà cô biết không? Nếu như…
Tác dụng của thuốc làm giấc ngủ của cô kéo đến nhanh
hơn, những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu cũng biến mất. Cô nhanh chóng chìm vào
giấc ngủ bình yên. Trong mơ cô thấy một
người con trai đi bên cô, nắm tay cô, người ấy nói yêu cô và cô cũng yêu người ấy,
người ấy ôm cô vào lòng, mỉm cười hạnh phúc…
Một giấc mơ đẹp như vậy, nhưng khi tỉnh dậy cô lại
thấy mình vừa gặp một cơn ác mộng. Bởi người con trai trong giấc mơ đẹp ấy
chính là Hải Nguyên. Làm sao có thể chứ, làm sao cô lại thích anh được. Cô bỗng
cảm thấy mình bị ốm nên hồ đồ rồi. Ác mộng hơn chính là kẻ gây lên ác mộng
trong giấc mơ kia đang ngồi trước mặt cô nhìn cô với ánh mắt giống hệt trong
giấc mơ ấy, nhưng chỉ trong chốc lát lại trở về lạnh lùng như ngày thường,
khiến cô nghi ngờ không biết có phải cô đang hoa mắt hay không.
“Dậy rồi? Lúc nào cũng ngủ say như lợn thế à?” Hải
Nguyên cất giọng chế giễu cô.
“Cậu thôi cái kiểu lúc nào cũng so sánh người ta với
động vật đấy đi!” Khánh Đan bực mình nạt lại giọng điệu lúc nào cũng như giễu
cợt người khác của anh.
“Cô chắc không? Ai gọi tôi là Khỉ Đột đấy?”
“Thì… cậu đúng là rất giống mà…”
“Ừ, cái điệu bộ ngố ngố của cô rất buồn cười, cái dáng
ngủ của cô trông cũng rất giống lợn đấy!” Thực ra anh muốn nói là rất dễ
thương, nhưng làm sao có thể nói để cô gái ngốc nghếch kia hiểu được, cô không
hề nhận ra tình cảm của anh, càng không hề biết anh cố tình chọc tức cô vì muốn
cô để ý đến mình. Nhưng sau đó anh lại thấy khuôn mặt đỏ ửng lên vì tức giận
của cô rất đáng yêu, anh rất muốn cười nhưng lại không thể.
“Cậu…” Khánh Đan cau mày nhìn anh không nói được câu
nào, trong lòng thầm nghĩ: Không lẽ mình ngủ xấu thế?
“Thôi, đi ăn chút gì rồi đi ngủ, khỏi ốm còn đi học.”
“Hôm nay kiểm tra thế nào?”
“Làm sao tôi biết, hôm nay tôi cũng nghỉ mà.”
“Sao anh lại nghỉ?” Khánh Đan thầm nghĩ, hôm nay cô ốm
cả ngày nằm trên giường, khi nào tỉnh dậy thì đã thấy anh. Không lẽ anh luôn ở
bên chăm sóc cô?
“Ừ thì… mệt, không thích đi, tôi đi học hay không cô
quan tâm làm gì.”
Anh nói rồi đi xuống bếp mang đồ ăn lên phòng cho cô.
Có lẽ cũng đúng, tính khí anh thất thường, làm gì chẳng ai hiểu được, anh làm
sao có thể thích cô chứ, lại càng không thể ngồi ở bên cô cả ngày được. Huống
hồ người anh theo đuổi là Yến Nhi - hoa khôi của trường cô vừa xinh đẹp lại học
giỏi. Càng nghĩ Khánh Đan càng cảm thấy mình dở hơi, suy nghĩ lung tung.
Những ngày cuối đông, gió bắc tràn về, bầu trời âm u
mưa phùn. Ngày giỗ bố mẹ Khánh Đan cũng đến gần, cô chuẩn bị đồ đi đến nghĩa
trang. Tai nạn năm đó Khánh Đan còn rất nhỏ nên căn bản không nhớ được gì
nhiều, những kí ức của cô về bố mẹ chỉ là những mảnh ghép chắp vá. Cô cũng
không biết bố mẹ cô là ai, cho đến mấy năm trước ông Văn Thịnh tìm được những
ghi chép về tai nạn năm đó và giúp cô tìm được mộ của bố mẹ cô.
“Mới khỏi ốm lại đi đâu thế?” Hải Nguyên thấy cô đi ra
ngoài liền hỏi.
“Tôi đi ra thăm mộ.”
“Tôi đi với nhé!”
“Anh đi làm gì?”
“Mẹ bảo tôi chăm sóc cô cho tốt trước khi mẹ về, cô ra
mộ nhỡ ngất ở đấy, mẹ sẽ trách tôi.”
Khánh Đan nghe anh nói vậy thì im lặng không nói nữa, ánh
mắt thoáng buồn rồi quay đi trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ anh chỉ quan tâm cô
vì mẹ yêu cầu thôi sao?
Cả đoạn đường cô đều im lặng không nói gì khiến anh
cũng không biết phải nói gì chỉ đành im lặng đi theo cô. Cô đến chỗ ngôi mộ
tách biệt so với các ngôi mộ khác thì dừng lại. Trên bia mộ có hai tấm ảnh, một
người đàn ông trung tuổi với gương mặt nghiêm nghị và một người phụ nữ khá trẻ,
trên môi nở nụ cười hạnh phúc. Bà rất xinh đẹp và phúc hậu, có lẽ Khánh Đan
giống mẹ cô, thừa hưởng nét đẹp của mẹ cô nhưng ánh mắt cô lại phảng phất nỗi
buồn xa xăm đôi khi có chút lạnh lùng. Cô lau sạch tấm ảnh bố mẹ và xung quanh
rồi ngồi trước mộ ngắm nhìn hai bức di ảnh. Cả buổi cô không hề nói một lời, có
thể những lời nói của cô dành cho bố mẹ được giấu trong tim hoặc cô chẳng biết
nói gì, kí ức của cô về họ mơ hồ xa xăm tựa như một giấc mơ.
“Khánh Đan có nhớ bố mẹ không?”
“Không biết nữa, họ mất trong tai nạn khi tôi còn rất
nhỏ…”
Một lần nữa kí ức của cô lại trở về trong tâm trí,
những ngày mà Khánh Đan không thể nào quên được. Sau khi tai nạn xảy ra, người
ta đưa cô vào cô nhi viện, nơi những đứa trẻ bị bỏ rơi, không cha, không mẹ.
Mỗi ngày cô bé trải qua trong sự thiếu thốn, cô là đứa trẻ mới đến nên thường
xuyên bị những đứa trẻ lớn tuổi hơn bắt nạt, giành mất đồ ăn. Mùa đông lạnh áo
cũng không đủ ấm, cô ở trong cô nhi viện hai năm thì bỏ trốn khỏi đó. Đêm hôm
đó là một đêm mùa đông lạnh giá, năm đó cô mới bảy tuổi nhưng đã có một suy
nghĩ liều lĩnh. Cô muốn đi tìm bố mẹ, các cô giáo trong trại mồ côi nói bố mẹ
cô đã đến một nơi rất xa, nơi đó gọi là thiên đường, nhưng những đứa trẻ trong
trại trẻ lại nói rằng bố mẹ cô không cần cô nữa nên bỏ cô lại đây. Cô không
tin, bố mẹ yêu thương cô như vậy làm sao có thể không cần cô chứ. Thế là cô
quyết định đi tìm bố mẹ mình. Thời tiết mỗi ngày một lạnh, cô đi khắp các con
phố, trong cơn đói và rét đến cắt da cắt thịt, cho đến khi ngất đi vì đói và
lạnh. Trong giây phút đó, dường như cô gặp được bố mẹ, người đã đưa cô đến với
thế giới này nhưng lại bỏ mặc cô ở đây với cái đói và rét. Rồi cả người cô nhẹ
bẫng, cô nghĩ rằng cô đang được lên thiên đường, được gặp lại bố mẹ.
Khi tỉnh dậy, xung quanh là một màu trắng xóa, một cô
gái mặc váy trắng đang đứng bên cạnh cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Mấy hôm sau
đó cô mới biết mình được một người con trai đưa vào bệnh viện, người đó chính
là Hải Minh. Khi xuất viện Hải Minh đã hỏi nhà cô ở đâu, cô chỉ bảo cô không
biết, anh đành đưa cô về nhà. Khi về nhà họ Dương vì cô ngoan ngoãn, lễ phép
nên bà Ngọc Lan đã nhận nuôi cô. Bà Ngọc Lan sau một lần tai nạn không thể sinh
con nữa, trong lòng bà luôn mong có một đứa con gái nên đã yêu thương cô vô
cùng.
“Từ đó tôi ở nhà cậu, trở thành con nuôi của bố mẹ, bố
mẹ rất yêu thương tôi. Ân tình của nhà cậu có lẽ cả đời tôi không thể trả hết
được.”
Nhìn thấy Khánh Đan như vậy, Hải Nguyên thấy có chút
gì đó không quen, anh nói: “Ngốc, đi về thôi!”
Khánh Đan khẽ ừ một tiếng rồi đứng dậy cùng Hải Nguyên
đi về.
“Ui da!”
Hải Nguyên quay lại thấy Khánh Đan vấp ngã, anh cúi
xuống đưa tay cho cô nắm lấy và kéo cô đứng dậy: “Sao lúc nào cũng vấp được
thế? Có đau lắm không?”
“Không sao.”
“Có đi được không?” Anh nói rồi ngồi xuống phía trước
cô: “Lên tôi cõng ra xe.”
Khánh Đan nghe theo lời anh để anh cõng đi:
“Tôi nặng lắm không?”
“Không, nhẹ lắm. Từ trước đến nay chưa bao giờ tôi
cõng ai, cô là người đầu tiên đấy nhé.”
“Uhm… Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì chứ!”
Hoàng hôn buông xuống, không khí vốn ảm đạm, âm u
trong nghĩa trang càng trở nên nặng nề hơn. Hải Nguyên cõng Khánh Đan rời khỏi
khu mộ, cả hai không nói với nhau thêm một lời nào, không khí có vẻ ngượng
ngùng. Hải Nguyên chưa bao giờ có cảm giác này với bất kì người con gái nào. Mấy
hôm nay chăm sóc cô ốm anh bỗng dưng muốn được mãi như vậy quan tâm cô. Lúc
cõng cô trên lưng như này anh lại càng muốn được ở bên và yêu thương cô gái đa
sầu đa cảm này. Đối với cô, anh luôn có một suy nghĩ là cần phải bảo vệ cô, cô
mong manh tựa như sương gió, yếu đuối vô cùng nhưng anh lại luôn không làm chủ
được bản thân mình mà bắt nạt cô.
Kỳ nghỉ đông đến, Khánh Đan và Hải Nguyên cùng cả lớp
đi Sa Pa. Mùa đông năm nay lạnh hơn những năm khác, trên các trang mạng cũng đăng
tin, chụp ảnh tuyết rơi trên Sa Pa khiến mọi người rất hứng khởi đi. Lớp trưởng
đứng trên nhắc mọi người chuẩn bị đồ dùng cần thiết đặc biệt là quần áo ấm, bên
dưới mọi người cũng thảo luận ầm ĩ. Một tuần học cuối cùng cũng trôi qua, học
sinh rục rịch về nhà chuẩn bị đi du lịch, trong lòng ai cũng háo hức mong chờ.
Khánh Đan cũng cảm thấy như vậy. Không hiểu sao năm nay cô lại thấy đặc biệt
mong chờ. Trái ngược hoàn toàn với người bên cạnh cô, dường như anh không hứng
thú với bất cứ cái gì, cả một đoạn đường dài từ Hà Nội lên Sa Pa anh không hề
nói chuyện nhiều với mọi người, chỉ ôm khư khư lấy máy ảnh chụp chỗ nọ chỗ kia.
Khi đoàn xe đến Sa Pa trời cũng xế chiều, mọi người tụ
họp lại phân công nơi nghỉ rồi trở về phòng chuẩn bị cho buổi tối giao lưu. Chiều
đông tháng mười hai lạnh buốt, từng bông tuyết bám trên cây tạo nên vẻ đẹp khác
biệt, sương mù giăng trắng xóa mờ ảo như tiên cảnh. Khánh Đan chưa bao giờ nhìn
thấy những cảnh đẹp như vậy cô cứ ngây người ra ngắm nhìn.
“Khánh Đan!” Nhật Lệ từ xa lại gần cô: “Lên phòng
thôi!”
“Ừ.” Cô mỉm cười đáp lại: “Sa Pa đẹp quá!”
“Làm cậu mê hồn rồi hả?”
“Hì hì.”
“Giống như ai đó hả?” Nhật Lệ lại tiếp tục trêu cô.
Khánh Đan nhìn Nhật Lệ thoáng chút khó hiểu: “Giống ai
cơ?”
“Hì, đừng giả vờ không biết với mình nhé, cậu ốm mấy
hôm người ta chép bài cho cậu, lại còn chăm sóc cậu cẩn thận, lẽ nào không động
lòng ư?”
Khánh Đan hiểu ý của Nhật Lê, trong lòng cô thực ra
cũng có chút suy nghĩ linh tinh nhưng mà ngẫm lại cô vẫn thấy không thể có chuyện
đó được nên đã phủ nhận:
“Cậu đừng nghĩ linh tinh, không phải như vậy đâu.”
“Cậu thật không có chút tình cảm gì sao?”
“Uhm…”
Sáng hôm sau, mọi người đều dậy rất sớm ngắm bình mình
mặc dù hôm qua thức rất khuya đốt lửa trại. Bình minh trên núi quả thực rất
đẹp, từng đám mây là là dưới mặt đất, mặt trời đằng đông thấp thoáng nhô lên vẽ
lên sắc hồng cho bầu trời. Khung cảnh như tiên cảnh, những cô gái dân tộc đi
làm bắt đầu một ngày mới, tà váy bay bay duyên dáng. Mặc cho thời tiết lạnh đến
không độ nhưng những cô cậu học sinh tinh nghịch vẫn vui đùa, chụp ảnh kỉ niệm
hay hét thật to làm tiếng hét còn vang vọng khắp núi rừng. Sau đó mọi người cùng nhau đi tham quan khắp nơi như
Núi Hàm Rồng, nhà thờ cổ, Bản Cát Cát, thung lũng Mường Hoa, Cổng Trời…
Trên đường đi, hướng dẫn viên là một cô gái dân tộc
Mông trẻ tuổi đã kể cho mọi người nghe truyền thuyết về một tình yêu thủy chung
của một cô gái dân tộc dành cho người cô yêu. Cô gái rất thích hoa đỗ quyên vì
loài hoa này tượng trưng cho tình yêu và sự thủy chung, như tình yêu của cô gái
và chàng trai kia. Nhưng người con trai lại phải đi làm ăn xa để cô gái ở nhà
đợi chờ. Cô chờ tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác mà người yêu vẫn
không trở về, cô rất đau lòng nên sinh bệnh nặng. Trước khi chết, cô yêu cầu bố
mẹ mình trồng bên mộ cô một cây hoa đỗ quyên trắng, nhưng vì xung quanh đó
không có hoa đỗ quyên trắng, gia đình đã trồng một cây đỗ quyên vàng thay thế.
Kì lạ là khi mùa hoa nở, cây hoa đó lại nở hoa màu trắng. Mọi người trong bản
cho rằng linh hồn cô vẫn ở lại đợi chờ người yêu trở về, sợ anh không biết cô
đang ở đó đợi anh nên đã khiến cho hoa đổi màu để khi anh đến đây sẽ biết cô
chết ở đây.
Người con trai nhiều năm trở về biết cô đã chết, anh
đau khổ vô cùng. Từ đó, anh dựng một ngôi nhà nhỏ bên mộ cô ngày ngày ra mộ chăm
cây hoa đỗ quyên năm này qua năm khác đến khi anh chết. Chính vì vậy, hoa đỗ
quyên trắng đã thành biểu tượng cho tình yêu. Nếu người con trai nào có duyên
đến đó khi hoa nở và hái tặng người yêu thì hai người sẽ nhận được sự chúc phúc
của đôi uyên ương mà hạnh phúc bên nhau trọn đời.
“Nếu mà được người mình yêu thương hái tặng bông hoa
trên núi đó thì thật lãng mạn.”
Thấy Thảo Vân nói vậy Nhật Lệ liền cười cô mà nói:
“Cậu cứ ở đấy mà mơ đi nhé!”
“Thì mình cũng chỉ nói vậy thôi mà, cái người đó cũng
chẳng bao giờ lãng mạn chút nào cả. Haizz…” Thảo Vân nói rồi thở dài nhìn sang
Khánh Đan: “Khánh Đan, cậu cũng thích được như vậy chứ?”
“Không biết nữa…”
“Mọi người ở đây, tôi ra ngoài lát!”
Hải Nguyên nói rồi đi khỏi. Khánh Đan nhìn theo anh:
“Về sớm đấy nhé!”
Hoàng hôn bắt đầu buông xuống trên vùng núi cao, không
khí cũng bắt đầu lạnh dần, cả lớp Khánh Đan chuẩn bị lên xe về khách sạn nhưng
Hải Nguyên vẫn chưa về, Khánh Đan bỗng thấy trong lòng có chút lo lắng. Từ lúc
anh tách khỏi đoàn đã gần ba tiếng mà vẫn chưa quay lại. Lớp trưởng đợi một lúc
rồi phân công mọi người đi tìm. Khánh Đan sốt ruột nên cũng cùng mọi người chạy
đi tìm anh. Cô đi loanh quanh một lúc và tách ra khỏi đoàn.
“Hải Nguyên, cậu ở đâu? Hải Nguyên…”
…
“Không tìm thấy Hải Nguyên chúng ta đành nhờ người ở
đây vậy, mọi người tập trung đủ hết chưa?” Lớp trưởng nói.
“Đủ rồi.”
“Chưa, Khánh Đan đâu rồi?”
“Cậu ấy không đi cùng cậu à?” Thảo Vân hỏi Nhật Lệ.
“Không, tớ tưởng cậu ấy đi cùng cậu?”
…
“Hải Nguyên, cậu ở đâu?”
Trong khi mọi người đi tìm Khánh Đan đã một mình chạy
vào mé rừng, cô lạc lúc nào cũng không biết. Cô cứ đi mãi, đi mãi, càng đi càng
vào sâu trong núi, trời càng tối dần.
“Aahhh… Hải Nguyên…”
Khánh Đan không cẩn thận trượt chân ngã. Trước mặt cô
một màu đen thui, không nhìn rõ, miệng cô vẫn lẩm bẩm gọi tên Hải Nguyên, không
biết từ bao giờ anh bỗng trở nên quan trọng trong trái tim cô. Khánh Đan ngất
đi rất lâu, khi tỉnh lại, cô thấy mình trong một căn nhà nhỏ, mấy vết thương
trên người đã được băng lại cẩn thận.
“A... đau đầu quá!”
Cô đưa tay lên đầu xoa xoa chỗ đau khẽ kêu lên, bỗng
có tiếng đáp lại làm cô giật mình:
“Chắc lúc ngã đầu va vào đâu rồi!”
Cô ngẩng lên nhìn thấy Hải Nguyên đang ngồi cách đấy
không xa.
“Sao cậu lại ở đây, còn ngã thành thế này nữa?”
Hải Nguyên nói với giọng lạnh nhạt thường ngày bỗng
khiến cô cảm thấy ấm ức, cô đi tìm anh nên mới lạc đường mà bị ngã như hôm qua.
“Đi tìm cậu đấy, cậu làm mọi người lo lắng, tìm cậu
loạn cả lên.”
Hải Nguyên im lặng một lúc, anh cảm thấy thái độ của
mình dành cho cô hình như hơi quá đáng. Cô gái ngốc nghếch này mặc nguy hiểm mà
chạy đi tìm anh nhưng từ trước đến nay anh lại luôn dùng thái độ lạnh lùng và
bắt nạt cô.
“Thôi, chúng ta về thôi.”
“Nhưng làm sao về bây giờ?”
Anh nhìn cô một lúc, chỉ lên bầu trời rồi đứng dậy.
Mặt trời đang mọc tuy không rực rỡ như mùa hè nhưng cũng có chút sắc hồng ấm áp
báo hiệu một ngày đẹp trời. Thực ra, anh leo núi nhiều nên việc xác định phương
hướng không hề làm khó anh. Hôm qua, tuy anh lạc đường nhưng rất nhanh có thể
tìm đường về, nếu anh không nghe thấy tiếng cô gái ngốc nghếch kia đang gọi anh
từ trong núi, anh chạy đi tìm cô và thấy cô ngất ở gần đây. Vì cô mà bông hoa
anh hái được cũng héo đi phần nào, ai có hiểu cho tâm trạng của anh, chẳng lẽ
anh lại tặng hoa héo cho người ta ư?
“Hải Nguyên.”
“Gì thế?”
“Tay cậu cầm hoa gì
thế?” Tự dưng cô lại thấy câu hỏi của mình thật buồn cười.
“À… Tùy tiện hái bên kia thôi, cậu thích thì cầm mà
chơi.”
Anh nói rồi đưa cho cô. Cô nhận lấy bông hoa, đó là
hoa đỗ quyên trắng, cô biết nhưng vẫn muốn hỏi anh:
“Hoa gì đây?”
“Không biết!”
“Xấu quá!”
“Không thích thì thôi, trả đây!” Anh quay lại lườm cô,
định lấy lại bông hoa nhưng cô nhanh tay giấu nó ra đằng sau.
“Không được, tặng rồi không được đòi lại!”
Hải Nguyên nhìn cô cười, anh không nói gì chỉ quay đi.
Bầu trời Sa Pa ửng hồng, ánh nắng có vẻ rực rỡ hơn, do trái tim người ta có
nắng hay bầu trời vốn đã có nắng?