Phu quân ngây thơ nhất thiên hạ - Chương 18 - 19

18.

Mãn
Nguyện

Xe ngựa đi gần hai canh giờ mới nghe phu
xe “họ” một tiếng thật dài, Y Nhân hấp tấp vén rèm xe lên thò đầu ra nhìn. Yến
Hồng vướng Đông Phương Manh đang chiếm đùi nàng làm gối đầu ngủ say sưa, không
dám rục rịch, chỉ liếc mắt nhìn ra ngoài, cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hận
không thể lập tức nhào ra, chạy một vòng ở nơi đất trời rộng mênh mông này cho
sướng.

Xe dừng ở một sườn núi bằng phẳng, đưa
mắt nhìn xuyên qua rèm xe, chỉ thấy một biển cỏ, gió nhẹ thổi qua, màu xanh
cuộn sóng. Dù Yến Hồng ngồi trong xe, cũng có thể ngửi thấy mùi cỏ theo gió bay
đến.

Thật muốn lăn vài vòng trên cỏ. Nghĩ
nghĩ, nếu cùng tiểu ngốc ôm nhau lăn trên đó, woa… (= = chỉ lăn lộn mà thôi,
đừng nghĩ nhiều…)

Không nhịn được lay Đông Phương Manh nhè
nhẹ, định gọi hắn dậy, đi xuống xem phong cảnh lạ mắt một chút. Chưa kịp chờ
Đông Phương Manh tỉnh lại, liền nghe Tập Nhân kêu một tiếng quái dị, Yến Hồng
quay đầu nhìn, vui không thể tả. Nha đầu kia tham nhìn phong cảnh, thò hơn nửa
người ra ngoài cửa xe, xe ngựa đột ngột dừng lại, nàng ta theo quán tính rớt
xuống đất chổng vó lên trời. May mà lớp cỏ rất dày, không đáng lo, trừ phương
diện mặt mũi hơi bị tổn thương.

Tinh binh theo hầu bản lĩnh có giỏi đến
mấy cũng không dè đột nhiên có người đi xuống kiểu này, nước xa không cứu được
lửa gần, đành trơ mắt nhìn Tập Nhân ngã thành một đống. Trái lại chọc cười cho
Công gia phu nhân vừa xuống xe ngựa, bốn đóa kim hoa còn lại và Yến Hồng cũng
chẳng nhớ tình tỷ muội, cười không thấy tổ quốc đâu hết.

Khúc đệm nho nhỏ này thành công mang lại
trò cười cho tất cả những người có mặt, trừ Tập Nhân mặt đỏ tới mang tai hận
không thể kiếm được cái lỗ chui vào, cùng với Đông Phương Manh bị tiếng cười
đánh thức, đang dụi mắt hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.

Yến Hồng thấy Đông Phương Manh đã tỉnh,
lúc này mới kéo hắn xuống xe. Xuống xe liền thấy Tập Nhân ai oán liều mạng khạc
vụn cỏ không cẩn thận hít vào mũi ra, lại không nhịn được phì cười. Nha đầu này
thú vị quá xá.

Đông Phương Manh không thể hiểu vì sao
Hồng Hồng nhà hắn bỗng dưng vui đến thế, nghiêng đầu ngẩn ngơ nhìn nàng chằm
chằm nửa ngày, cuối cùng cũng không nghiên cứu ra kết quả gì, liền quay đầu qua
hướng khác, tầm mắt dạo chơi khắp thế giới.

Trời xanh trong vắt, dường như mới vừa
giặt xong, không có tí vệt bẩn nào. Thỉnh thoảng một hai cụm mây nghịch ngợm
lướt qua gợi lên hứng thú của Đông Phương Manh, đầu ngửa lên cao thật cao,
ngoẹo trái ngoẹo phải theo quỹ tích của đám mây, hầu kết xuất hiện nơi cổ cũng
trượt lên trượt xuống theo chuyển động của hắn. Yến Hồng nhìn xong bỗng dưng
rất muốn sờ một chút.

Khụ, trước mặt bao nhiêu người thế này,
nàng rụt rè một chút thì hơn.

Đi trên thảm cỏ, cúi nhìn xuống dưới
liền phát hiện cổng chính sơn trang cách đó không xa. Công gia phu nhân hào
hứng, đề nghị đi bộ xuống, Yến Hồng không dị nghị gì.

Tới gần phát hiện cánh cổng này rất thô
sơ, chỉ dùng mấy cây gỗ mun ghép lại, trên cổng đóng một tấm ván bằng gỗ sưa,
đề hai chữ “Mộng Khê”, nét bút mạnh mẽ rắn rỏi, khí thế hùng hồn.

Lão Công gia vuốt râu cười: “Ồ, thư pháp
của Tề nhi tiến bộ vượt bậc, khá lắm.”

Đây là chữ Đông Phương Tề đích thân chắp
bút. Có điều Yến Hồng cảm thấy mù mờ, không gọi Mộng trang, cũng không phải
Mộng viên mà là Mộng Khê, nhưng nàng có thấy suối gì đâu…

Có cánh cổng giản dị kia làm nền, đối
với phong cách đơn giản của sơn trang, ngược lại Yến Hồng không thấy ngạc nhiên
nữa. Vào cổng liền thấy lối đi chính bằng đá xanh bằng phẳng, hai bên lối đi là
hai dãy phòng mái bằng tường trắng ngói tro. Như lời quản sự sơn trang ra đón
tiếp giới thiệu, hai dãy phòng này đều là nơi ở của tá điền, do Đông Phương Tề
ra lệnh tu bổ thành phong cách thống nhất, ngược lại nhìn mỹ quan khá chỉnh.

Khiến Yến Hồng thích nhất là hai bên
đường trồng ngô đồng, bây giờ cành lá đã sum suê, trang trí cả lối đi dài như
một cái chòi hóng mát thiên nhiên, đi chính giữa hết sức mát mẻ, chân đạp trên
lá rơi kêu xào xạc, khiến Yến Hồng tìm lại được cảm giác đi trong sân trường
đại học đời trước. Hiển nhiên Đông Phương Manh rất hiếu kỳ với âm thanh này,
háo hức đạp tới đạp lui, thỉnh thoảng lại khom người nhặt mấy cái lá rơi thảy
đến phía trước Yến Hồng, mím môi, đôi mắt sáng như sao nhìn nàng chăm chú, đợi
nàng đạp lên đó phát ra âm thanh “sột soạt” hắn liền cười vui vẻ, trong khung
cảnh như mơ này, hiện ra vẻ đẹp thấp thoáng.

Đợi đi vào cánh cổng vòm mới tính là đã
vào phạm vi viện chính của sơn trang. Bước vào là một tứ hợp viện, bốn phía đều
là hành lang, chính giữa có một hoa viên, không có các loại kỳ hoa dị thảo,
ngược lại có một hàng thông lá đỏ đẹp mắt, cây thấp chiếm đa số, xen kẽ có thể
thấy vài cây lựu dại.

Những lối đi nhỏ đều tạo thành từ đá
cuội, hình dạng như đóa hoa, vừa khéo nối liền với ba lối vào hành lang. Yến
Hồng đang lấy làm lạ vì sao các lối ra vô hành lang phải làm kiểu cầu vòm nhỏ,
đi lên mới phát hiện, bốn phía khu vườn này đều do các hào nước phân chia ra,
hành lang này xây dựng trên dòng nước. Nhóm nha đầu cúi đầu nhìn, nước xanh
trong thấy đáy, cá đủ màu bơi lượn trong nước, cực kỳ thong dong. Yến Hồng
không khỏi thầm bội phục ý tưởng xây dựng thông minh thế này, có cỏ cây phong
phú, có nước chảy róc rách, đúng là biết hưởng thụ.

Đi tới mấy bước, cảm thấy không đúng
lắm, sao tiểu ngốc vẫn kè kè bên mình không thấy đâu nữa?! Vội vàng quay đầu
tìm, chỉ thấy hắn ngồi chồm hổm dưới chân cầu vòm, người không nhúc nhích, cổ
vươn ra dài ngoẵng, hai con mắt tròn xoe lặng im nhìn chằm chằm cá chép gấm đỏ
trắng đen dưới nước, cứ như hắn trừng như thế có thể trừng được một hai con vào
tay hắn. Yến Hồng vừa tức vừa buồn cười, biết ‘bệnh háo sắc” của hắn lại phát
tác, nhìn thấy mấy con cá màu sắc rực rỡ này chắc chắn hận không thể thâu tóm
hết vào tay mình.

Quả nhiên thấy hắn thò tay muốn vớt, Yến
Hồng vội vàng chạy tới kéo hắn lại. Hào nước này nhìn có vẻ cạn, nhưng dẫu sao
hắn cũng không rành bơi lội, lỡ ngã vào đó sặc nước, chắc chắn hắn sẽ sợ hãi.

Kết quả thiếu gia hắn không vui, vươn
người rướn eo nhe nanh múa vuốt muốn bò tới bên hào nước, hai con mắt sống chết
không chịu rời khỏi đám cá trong nước, nhất quyết không nhìn Yến Hồng. Yến Hồng
đành ôm eo hắn túm lại, đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh khoan lại gần, bằng
không thằng nhãi này càng bật ngược.

Xưa giờ Yến Hồng không nghĩ sức lực mình
có thể lớn đến thế, kềm hắn cách xa hào nước mấy bước, rốt cuộc hết sức, cả hai
người ngã ngồi xuống cỏ, Yến Hồng mệt thở hồng hộc như trâu. Không kịp chờ hơi
thở điều hòa lại, nàng bò tới trước mặt hắn, kéo gương mặt bực bội ngoảnh sang
một bên của hắn lại, cụng vào trán hắn. Thiếu gia hắn đang bực đây, không để ý
nàng. Cụng cụng, vẫn phớt lờ. Cuối cùng không còn cách nào, dưới con mắt đổ dồn
của bao nhiêu người cắn hắn một cái, bấy giờ hắn mới chịu ngước mắt lên, trong
đôi mắt đen láy tràn đầy tủi thân.

“Manh Manh, gần nước nguy hiểm, Hồng
Hồng lo lắng.” Nhìn mắt hắn chăm chú, nói rõ ràng từng chữ một, hắn vẫn không
hiểu, ánh mắt lại dời đi xứ khác.

“Manh Manh, nhìn Hồng Hồng này.” Di
chuyển đầu theo ánh mắt của hắn, ép hắn phải nhìn vào mắt nàng, nhắc lại: “Manh
Manh, gần nước nguy hiểm, Hồng Hồng sợ.” Dường như hắn nghe lọt một ít, không
chống lại ánh mắt nàng nữa, nhìn nàng một hồi mới cụng trán vào trán nàng, thấy
vẻ mặt nàng nghiêm túc, lại chớp chớp mắt, cắn một cái lên má nàng. Yến Hồng
cũng bất chấp người khác nhìn nàng thế nào, trong bụng đổ mồ hôi ròng ròng,
song coi như đã giải quyết được đại gia này rồi.

Đoàn người trên cầu rốt cuộc thở phào,
Công gia trực tiếp hơn, lau mồ hôi căn dặn quản sự: “Đi lấy một cái thùng nhỏ
lại đây, bắt cho tam thiếu gia mấy con cá, chọn màu đẹp vào.” Khụ, dù sao cũng
là cha ruột, ít nhiều gì cũng hiểu biết sở thích của hắn được một hai.

Thế là cu ngốc nào đó ôm cái thùng gỗ
nhỏ hí ha hí hửng đi tiếp.

Xuyên qua hành lang, đi vào cánh cổng
thứ hai, ập vào mặt là hơi ẩm, chính diện là một cái đầm. Hoa sen đã nở hết,
mặt nước còn sót lại mấy lá sen lập lờ, còn có vài lá súng tròn tròn lờ lững
trên mặt nước, bốn phía đầm trồng liễu rủ, gió nhẹ phất qua, nhành liễu xao
động mặt nước, gợn lên từng vòng sáng nhạt. Yến Hồng nhìn bóng mình dập dờn
theo gợn sóng, cảm thấy lòng chưa bao giờ được yên ổn như thế.

Nhành liễu dài thượt rũ xuống thành mái
rèm thiên nhiên, mơ hồ có thể thấy đối diện đầm, nhà cửa trùng điệp thấp thoáng
trong màu xanh, ắt hẳn là chỗ ở của chủ nhân rồi. Vợ chồng Công gia xót con đi
lâu quá liền sai quản sự dẫn người có liên quan đi viện chính nghỉ ngơi.

Sắp xếp xong nghỉ ngơi một hồi, nha đầu,
quản sự thu xếp cho các chủ nhân ăn xong bữa tối, trời đã vào đêm.

Yến Hồng thấy buổi tối Đông Phương Manh
ăn nhiều quá, sợ hắn bội thực, ăn xong liền kéo hắn đi dạo chung quanh trang,
tiêu hóa thức ăn. Dạo tới dạo lui, dạo ra tới ngoài đồng bên ngoài sơn trang,
nghe dế tấu lên từng khúc nhạc đêm, ếch nhái cũng không chịu tịch mịch thỉnh
thoảng thể hiện cái giọng khàn đục của chúng, khiến cảnh sắc chung quanh càng
thêm đẹp đẽ, tĩnh mịch.

Ánh trăng mờ ảo, như nước rủ xuống, rọi
trên những thửa ruộng ngô, đậu nành. Đặt mình vào khung cảnh đó, Yến Hồng nổi
tính thi sĩ lên, buột miệng đọc một câu “Hương đưa bông lúa nói phong niên,
tiếng ếch kêu vang một phiến”[17].

[17] Hai
câu 3,4 trong bài thơ Tây Giang Nguyệt – Đêm đi trên đường Hoàng Sa của Tân Khí
Tật.

Tất cả đều rất hoàn mỹ, đương nhiên, nếu
có thể bỏ qua mấy cái bóng đèn hộ vệ siêu cấp nhất quyết phải đi theo bảo vệ an
toàn của hai người thì càng hoàn mỹ hơn.

Yến Hồng nhớ lúc ban ngày đi ngang chỗ
này thấy gần đây có một cái đình hóng mát, hay ở chỗ trên nóc đình toàn là dây
nho. Lúc này đương mùa nho chín rộ, Yến Hồng nhất thời thèm ăn, liền kéo Đông
Phương Manh đang ngơ ngác nghe ếch kêu, chuẩn bị đi hái nho.

Nho kết thành từng chùm dài, rất mọng,
dưới ánh trăng tỏa ra màu tím, hiển nhiên đã chín rồi. Yến Hồng đi vòng vòng
bên dưới, nước miếng cứ tứa ra, uyển chuyển cự tuyệt thị vệ nhiệt tình muốn
giúp đỡ, kéo tay hắn leo lên bàn đá chính giữa đình, vươn tay ngắt chùm nho múp
míp nhất.

Bứt một quả trước, chùi chùi trên áo,
lột vỏ thảy vô miệng. Chu choa, ngọt tới nỗi muốn kêu mẹ ơi luôn, ngay cả hạt
cũng nhỏ tới mức có thể cho qua, đồ ngon đồ ngon. Vội vàng bứt một quả nữa đút
cho Đông Phương Manh, thằng nhãi kia ngẩn ra quên cả nhai, ực một tiếng nuốt
luôn vào bụng, Yến Hồng nhìn mà phát hoảng.

Vất vả lắm mới dạy được hắn ăn nho phải
nhai chứ không được nuốt trộng, thằng nhãi này ăn nho lại không phun hạt.
Hic, may mà hạt nho nhỏ quá, nuốt thì nuốt đi.

Thấy hắn ngước lên hăm he nhìn tay nàng,
lòng Yến Hồng tràn trề, nảy sinh hào khí muốn đút hắn ăn no, vạch mấy cái lá,
thấy một chùm còn căng tròn hơn, vội vàng vươn móng vuốt ra hái.

Hơ, cái gì mà mát mát lành lạnh, sờ sờ,
chậc, còn có vảy nữa nè!

Định thần nhìn lại, đen đen, dài dài,
Yến Hồng lập tức nổi gai ốc như điên, ôi mẹ ơi, rắn…

19.

Nho

Đêm hôm khuya khoắt, một tiếng thét chói
tai “Rắn…”

Rung động tận tâm can, văng vẳng bên tai
ba ngày. So với tiếng gà gáy nửa đêm càng điếc tai hơn, so với tiếng chuông
rung giữa đêm càng thêm kinh khủng!

Cũng như Yến Hồng chưa từng nghĩ tới tự
mình hái nho sẽ rờ trúng rắn, nhóm thị vệ cũng không ngờ tam thiếu phu nhân
nhìn bề ngoài có vẻ bình thản hết mực thế kia tự dưng lại gào thét thảm thiết.
Chẳng trách được bọn họ không làm ra phản ứng đầu tiên là xông lên đuổi rắn mà
ngược lại, bị tiếng thét kia dọa cho đứng đờ ra tại chỗ. Thật tình, dùng mấy
chữ sấm dậy đất bằng cũng không đủ để hình dung luôn…

Mà Yến Hồng trong lúc thét lên đồng thời
theo bản năng vươn năm ngón tay ra, tóm lấy con rắn vô tội kia ném đi. Sau đó
hất tay chuồn cái vèo từ trên bàn đá xuống vọt ra ngoài đình, trốn khỏi hiện
trường vụ án. Hết cách, nàng không sợ trời sợ đất, sợ mỗi sâu lông với rắn
thôi!

Vỗ vỗ lồng ngực hoảng sợ quá mức, Yến
Hồng vừa thở dốc vừa chột dạ quay đầu nhìn.

Kết quả càng kinh khủng hơn!

Đông Phương tiểu ngốc còn ở trong đình,
Quan Âm Bồ Tát ơi!

Yến Hồng sợ đến rớt tim ra ngoài! Nhưng
thật tình nàng không dám quay lại cái chỗ khủng bố đó, đành liều mạng nhảy
nhót, ngoắc tay với tiểu ngốc: “Manh Manh, Manh Manh, mau lại đây!”

Đông Phương Manh cúi đầu nhìn xuống đất
nửa ngày, cuối cùng ngồi xổm xuống nhặt thứ gì đó lên, sau đó chậm rì rì quay
sang nhìn nàng, hai mắt sáng lấp lánh.

Ôi trời tên ngốc này, lúc nào rồi mà còn
đi nhặt nho nữa! Có thú dữ xuất hiện đó! (= = rắn cũng tính là thú dữ?!)

Lại gọi mấy lần, thằng nhãi kia cuối
cùng cũng chịu động đậy, ung dung đi ra khỏi đình hóng mát.

Yến Hồng thấy hắn rời khỏi cái nơi nguy
hiểm quỷ quái kia mới dám xông lên, chuẩn bị nắm tay hắn chạy cho lẹ, ai biết
được con rắn kia bị nàng quăng đến chỗ nào. Lỡ còn ở gần đây thì làm sao?!

Dưới ánh trăng sáng ngời, chỉ thấy tay
Đông Phương Manh cầm một sợi dài dài… dài dài… còn đang ngọ nguậy…

Mẹ ơi… Đông Phương Manh này, nhặt nho
không nhặt, mà là một con rắn…

Kết quả thị vệ vừa hoàn hồn lại bị ma âm
thủng tai, hơn nữa lần này lực sát thương càng nặng hơn lần trước! Ù tai tập
thể…

Yến Hồng một bên nhớn nhác trốn, một bên
hoa tay múa chân loạn xà ngầu với Đông Phương Manh: “Manh Manh, Manh Manh
ngoan, rắn đó, rất kinh khủng, mau ném nó đi! Cẩn thận nó cắn đó… á, chàng đừng
tới đây…”

Chạy tán loạn, khóc không ra nước mắt.

“Manh Manh ngoan, không đùa được đâu,
mau vất nó đi! Mau ném đi mà, nó sẽ cắn chàng mất!” Yến Hồng sợ tới mức tim
muốn ngừng đập, đành dọa dẫm hắn, kết quả không thành công. Chỉ thấy Đông
Phương Manh to gan cầm đuôi con rắn, mặc cho đầu rắn rũ xuống thành đường
thẳng, tung tăng đi tới chỗ nàng.

Thấy nàng trốn tránh còn tưởng là nàng
muốn chơi đùa với hắn, cười tít mắt, nhìn nàng trốn bên nào hắn liền chặn bên
đó!

Lúc này Yến Hồng thật sự thật sự hận
chứng si ngốc của tiểu ngốc này, cái nên biết thì hắn chẳng biết gì! Có thể cầm
rắn chơi đùa sao! Có thể lấy rắn ra đùa người khác như thế sao! Nếu không phải
biết rành tâm tính Đông Phương Manh, nàng cơ hồ cho rằng thằng nhãi này cố tình
chỉnh nàng!

“Á, các ngươi, mau ném con rắn trong tay
tam thiếu gia mau! Nó đang muốn quấn lấy tay chàng kìa, mau lên mau lên!” Rốt
cuộc Yến Hồng sực nhớ ra bên cạnh còn có thị vệ, vội vội vàng vàng giục họ.
Nhóm thị vệ giờ cũng phản ứng lại, chia làm ba hướng chuẩn bị bao vây Đông
Phương Manh, kết quả kế đó làm bọn họ cũng há hốc mồm…

“Hắn tưởng đây là cầm bi biểu diễn à…”
Yến Hồng đã bị một màn trước mắt làm cho hoảng hồn không biết mình đang nói gì
rồi.

Chỉ thấy tam công tử Manh thiếu gia Đông
Phương Manh cầm đuôi rắn còn chưa đã ghiền, xem nó như dây thừng vẩy tới vung
lui, búng lên búng xuống, sau đó lại không học mà biết lắc lắc cổ tay, vặn vẹo
cho nó xoay vòng vòng.

Có lẽ nên nói hôm nay là ngày xui xẻo
nhất trong đời con rắn này. Đang ngủ ngon lành trong xó, tự dưng bị người ta sờ
mông. Bị đùa bỡn nó cũng nhịn, dù gì nó đang rất mệt, ai ngờ mấy khắc sau bị
ném đi một cách thô bạo, văng mạnh lên cột đình, cuối cùng ngã uỵch xuống đất
không thể cục cựa. May mà nó không xương nhá, không thôi gãy xương là còn nhẹ
đấy!

Bé rắn nào đó bị Yến Hồng quăng đã hơi
choáng váng, bị tiếng gào của nàng tỉnh táo lại, vừa nhìn bỗng phát hiện mình
bị người ta nắm đuôi chúc ngược đầu xuống đất, vung vẩy trong tay. Rắn có thể
nhịn chuyện gì nhưng chuyện này không nhịn được, xem nó có cắn cái người coi nó
như dây thừng kia không cho biết! Vừa thè lưỡi muốn làm kí hiệu “bổn rắn đã đến
chỗ này” trên người hắn, liền cảm thấy trời đất quay cuồng, mặt trăng giống như
cái bánh mọc chân ra, một hồi chạy qua chỗ này, một hồi chạy qua chỗ nọ…

Ui, nó chóng mặt quá… ai tới cứu nó với…

Yến Hồng đã hết chỗ nói rồi. Các thị vệ
khắc sâu cảm giác, giờ phút này tam thiếu gia không cần mình giúp, hơn nữa đồng
tình sâu sắc với con rắn đáng thương này…

Cuối cùng khi con rắn sinh không gặp
thời kia rốt cuộc cũng thoát được ma chưởng, nó đã hoàn toàn mất phương hướng,
không biết đường đi nơi nào! Bé rắn đáng thương vô tội xui xẻo vừa ì ạch bò đi
vừa thề trong lòng: sau này ông không bao giờ tới cái chỗ rách nát này ngủ nữa!
Oa, ta muốn về nhà tìm mẹ khóc kể…

Thực tế lần nữa chứng minh một chân lý:
không biết, không sợ!

Bị rắn ầm ỹ một trận, Yến Hồng không còn
tâm tình đâu mà tản bộ tiếp. Còn nho, cũng không dám tự tay hái nữa. Thị vệ tốt
bụng đi qua hái cho nàng mấy chùm, nàng vừa nghĩ tới con rắn kia bò qua, có khi
còn dính nước miếng rắn (= =!) là mất hết khẩu vị. Kết quả toàn bộ bị Đông
Phương Manh thâu tóm vào lòng, vừa đi vừa ăn, nàng nhìn mà rúm ró. Đành phải
cướp lấy cầm tới bên giếng rửa sạch sẽ rồi mới giao cho hắn, tốt xấu gì cũng đỡ
lo hơn.

Vì thế, rốt cuộc nàng có thể chứng kiến
tuyệt kỹ ăn nho không nhả vỏ ra làm sao…

Cái tên này, không sợ ăn nhiều quá ê
răng à!

Than thở, người đơn thuần hạnh phúc ghê.
Giận dỗi kéo Đông Phương Manh đi về viện, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng một
đống người ùn ùn đổ xô đến, hic, một đám người bày ra trận thế sẵn sàng đón
địch thế này, áp lực của nàng lớn lắm!

“Hồng nhi, sao rồi? Có phải gặp thú
hoang không? Mau lại đây, cho mẹ xem có bị thương không!” Lão phu nhân không
chờ phân bua, một tay kéo Đông Phương Manh, một tay kéo Yến Hồng quan sát cẩn
thận một lượt, phớt lờ giọng nói yếu ớt năm lần bảy lượt tỏ vẻ không có chuyện
gì của Yến Hồng, đến khi không phát hiện vết thương mới thôi.

“Tiểu thư, vừa rồi nghe tiếng người hét
lớn lắm, bọn muội sợ muốn chết luôn. Chỗ này… có thú dữ thật à?” Khả Nhân sợ
sệt, tay vỗ vỗ trái tim nhỏ bé.

Yến Hồng mếu, thú dữ á… khụ, không biết
con rắn đó có được tính không…

“Quản gia nói, chỗ này kề cận Ngũ Phong
Lĩnh, thỉnh thoảng sẽ có thú dữ lẻn vào trang trộm gà vịt, còn có gấu thỉnh
thoảng chui vào trộm bắp ngô nữa. Hồng nhi, sau này buổi tối tốt nhất không nên
ra khỏi trang nữa, đi dạo trong sân là được rồi.” Công gia thở phào, hiền từ
dặn dò.

Yến Hồng nhủ thầm khủng khiếp như thế,
một lần là đủ rồi, nàng cũng không muốn có lần hai. Ngoài miệng liên tục vâng
dạ.

Bấy giờ Công gia mới quay sang hỏi thị
vệ đi cùng: “Chuyện gì thế?”

Một thị vệ tiến lên bẩm báo: “Bẩm Công
gia, chỗ giàn nho gặp phải rắn.”

Vừa nghe chữ rắn, tất cả phái nữ có mặt
ở đó đều run lên. Lão phu nhân càng khoa trương hơn, kéo Đông Phương Manh vào
lòng, khẩn trương hỏi: “Manh nhi ngoan, có bị cắn không con?” Bà sốt ruột quá,
quên phắt mình vừa mới kiểm tra kỹ lưỡng một vòng.

Đông Phương Manh không quen được với cái
kiểu đột nhiên bùng phát thân mật thế này, cho dù người này là mẫu thân của
hắn. Hắn ra sức giằng ra, Công gia thấy thế vội vàng kéo lão phu nhân: “Phu
nhân đừng nóng, Manh nhi không sao mà, nếu không thị vệ đã bẩm báo rồi.”

Yến Hồng cũng vội vàng an ủi lão phu
nhân: “Mẹ, người đừng lo, tướng công không có việc gì hết.” Đông Phương Manh
thấy lão phu nhân bị Công gia tách ra, vội vàng dang hai tay ra, nhích qua bên
cạnh Yến Hồng, không chịu nhìn mẫu thân mình nữa. Yến Hồng đành nhéo nhéo tay
hắn, lặng lẽ dỗ dành hắn một chút.

Lão phu nhân cũng nhất thời hoảng hốt,
giờ được hai người khuyên cũng bình tĩnh lại. Chỉ là ngày thường tuy con không
chủ động gần gũi bà nhưng chưa từng đối chọi thế này, không khỏi lo lắng:
“Không phải Manh nhi bị hù dọa đấy chứ?”

Lão Công gia vừa nghe cũng giật mình,
hai mắt lập tức nhìn chằm chằm Yến Hồng. Yến Hồng vội vã lắc đầu phủ nhận, rủa
thầm, nếu hai cụ mà thấy tình cảnh con hai cụ xoay rắn như xoay bánh xe phong
hỏa, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Người chân chính hoảng sợ từ thân thể
đến tâm linh, là nàng cơ!

Chờ đoàn người rồng rắn quay về viện,
Đông Phương Manh không chờ ngồi xuống, tiếp tục công cuộc ăn nho không nhả vỏ,
khụ, hạt hắn cũng không nhả…

Yến Hồng thấy thế, người lớn đều đang
nhìn hắn lom lom kìa, một mình hắn độc chiếm đồ ăn không hay tí nào, huống chi
còn có các thị vệ “mạo hiểm tính mạng” hái xuống, cũng không biết khao thưởng
công thần gì cả.

Thế là mai phục bên cạnh hắn một hồi,
tỉnh bơ thò ngón tay thon ra định thừa dịp hắn không chú ý len lén trộm một hai
chùm ra hiếu kính cha mẹ chồng. Kết quả bình thường cái kẻ ngơ ngẩn suốt ngày
kia, trên phương diện đối đãi với đồ ăn hắn yêu thích tinh ranh hơn bất cứ ai,
mắt không rời khỏi nho trong lòng lấy một chốc. Sau đó chê ôm trong lòng ăn
không thuận tiện, còn rất thông minh thả nho vô vạt áo, cũng không sợ ướt đồ.
Yến Hồng muốn diệu thủ không không[18] một bận
cũng không sao xuống tay được, trong lòng cực kỳ ấm ức.

[18] Trong
truyện kiếm hiệp, cụm từ diệu thủ không không này chuyên dùng để chỉ thần trộm.

Có lẽ là ánh mắt nàng nhìn Đông Phương
Manh quá nóng bỏng, hắn ngoẹo đầu lạ lùng nhìn nàng một cái, nàng xấu hổ cười
cười, khóe môi giật giật. Hắn lại cúi đầu nhìn bảy tám chùm nho nằm trong vạt
áo, suy nghĩ một chút, rộng rãi cầm một chùm đưa cho Yến Hồng, đắc ý mím môi,
đôi mắt long lanh lại tái xuất giang hồ.

Yến Hồng mừng rỡ, tóm lại thằng nhãi này
còn không quá ích kỷ, biết chia sẻ với nàng. Thế là vội vã dâng lên hiếu kính
hai cụ.

Quay đầu, hơ, sao hắn lại mất hứng rồi?
Mặt sưng như bánh bao… ừ, biểu tình mới khai phá, đáng biểu dương.

Đầu óc mờ mịt quay lại chỗ ngồi, thấy
hắn giận dỗi đưa một chùm khác sang. Yến Hồng nghĩ, chẳng lẽ hắn thấy nàng
không ăn mà đưa cho người khác nên tức giận? Không ngờ hắn còn biết đau lòng
cho nàng nha…

Yến Hồng hí hửng bứt một trái thảy vô
miệng, không quên tặng cho hắn một làn thu ba dịu dàng. Ai dè hắn trơ mắt nhìn
nàng thảy nho vô miệng, ngược lại càng tức giận hơn, vươn tay cướp lại chùm nho
trong tay nàng về, sau đó lại nhét vô tay nàng lần nữa.

Lần này đến vợ chồng Công gia cũng không
hiểu rốt cuộc con mình muốn làm gì, đua nhau nhìn hắn chằm chằm, mắt cũng không
chớp. Từ ánh mắt bất mãn của hắn, Yến Hồng bi phẫn lĩnh ngộ thâm ý của hắn: hóa
ra hắn muốn nàng bứt nho lột vỏ cho hắn ăn kia…

Hứ, sớm biết vậy hồi nãy ở trong đình
không chiều hắn làm chi. Yến Hồng rơi lệ đầy mặt đảm đương nhiệm vụ công nhân
lột nho…

Cuối cùng vợ chồng Công gia cũng hiểu
ra, đối với hành vi của con trai, hai người không còn gì để nói, chỉ có thể
phun trà bày tỏ sự ngưỡng mộ.

Thông qua mạng lưới tình báo ở đâu cũng
có của Giai Nhân, nghe ngóng được tin tức hồi báo, hiểu biết về Đông Phương
Manh của mọi người lại bay lên một trình độ mới. Xưa nay, cô gia đại nhân Đông
Phương Manh trong lòng nhóm nha đầu chỉ cao hơn khúc gỗ một tí ti lập tức chen
vào hàng ngũ anh hùng bắt rắn, ngang hàng với Pháp Hải… khụ, lúc năm đóa kim
hoa còn nhỏ, đã bị bạn Hồng nhà ta phổ cập giáo dục ‘Lịch sử có một tay bắt rắn
thiện nghệ nổi danh, tên là Pháp Hải, về sau thành một đại cao tăng, chuyên đi
bắt rắn…’

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3