Phu quân ngây thơ nhất thiên hạ - Chương 06 - 07

06.

Ban Đầu

Yến Hồng phát hiện, chỉ cần nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Manh lúc nói
chuyện với hắn, hắn có thể nghe lọt tai quá nửa, gặp lúc may mắn, hắn còn có
phản ứng tí ti.

Ba ngày nay, mỗi ngày nhóm lãnh đạo đều viếng thăm mấy bận, bày tỏ sự
quan tâm, kèm theo vài chỉ thị không rõ ràng lắm. Tất nhiên Yến Hồng hiểu được,
thân là nhân viên mới, nàng cũng không thể chỉ hưởng thụ quyền lợi mà không
thực hiện nghĩa vụ, hộ lý mà, nên làm thì phải làm thôi.

Trước tiên phải để hắn chấp nhận cử chỉ của nàng, như thế mới thuận lợi
được một bước, để hắn bắt chước theo.

Mấy ngày nay, không ngừng tự giới thiệu mình, lặp đi lặp lại.

“Manh Manh, ai là Yến Hồng?” Yến Hồng
nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nhấn từng từ một.

Mới đầu, ánh mắt hắn dao động trái phải,
không chịu nhìn nàng, đầu nàng theo tầm nhìn của hắn mà lắc lư, nhất thiết phải
để phạm vi quan sát của hắn có nàng.

Một khắc sau, dường như hắn có vẻ mệt,
vì thế thỏa hiệp ngẩng đầu, thỉnh thoảng len lén nhìn nàng. Thế là nàng lại
chớp thời cơ hỏi lại một lượt. Sau khi phát hiện phản ứng của hắn khá nhạy với
mấy từ tượng thanh chồng chéo, nàng đổi cách hỏi: “Manh Manh, Hồng Hồng ở đâu?”

Chờ một hồi, một ngón tay thon dài trắng
nõn rụt rè chỉ vào nàng.

“Giỏi lắm!” Yến Hồng không tiếc lời khen
hắn, lại hỏi: “Vậy Manh Manh thì sao, Manh Manh ở chỗ nào?”

Ngón tay khựng lại, lại chậm rãi quay
đầu chỉ vào mình.

“Đúng là bé ngoan.” Yến Hồng cười rạng
rỡ xoa đầu Đông Phương Manh. Mi mắt hắn nghểnh lên, lông mi dài khẽ rung, giống
như một con bướm thi thoảng dừng chân.

“Ừ, Hồng Hồng cố gắng như vậy, nên
thưởng cái gì mới được đây?” Yến Hồng một bên giả vờ phiền não, một bên lén lút
liếc đuôi mắt quan sát phản ứng của hắn.

Quả nhiên mắt chớp nhanh hơn.

“Trời nóng thế này, vậy làm ít thức uống
đặc biệt nhé!”

Đông Phương Manh rất thích những thứ có
màu sặc sỡ, lúc không ai lưu ý đến hắn, ánh mắt hắn luôn rơi trên những món đồ
màu sắc đẹp đẽ rất lâu, vì thế phòng hắn cũng rực rỡ, quần áo cũng nhiều màu.
May mà khí chất hắn trong trẻo, mặc gì cũng hợp.

Diệu Nhân bưng nước trái cây nhiều màu
tới, quả nhiên thu hút sự chú ý của hắn. Mắt nhìn chằm chằm chất lỏng trong ly
không chớp, không rục rịch lấy một chút.

Một bàn tay mảnh mai bưng lấy một ly
trước mặt hắn lên. Ánh mắt hắn hơi động.

“Ực ực”, tiếng trâu uống nước. Ngón tay
hắn nhúc nhích.

Bàn tay mảnh mai lại bưng một ly. Hắn có
vẻ nôn nóng, mắt chớp càng nhanh, ngón tay cũng vặn vẹo không yên.

“Ực ực”, trâu lại uống nước. (Thật sự
không phải ta đếm từ… hiệu quả âm thanh ⊙﹏⊙).

Ồ, vẫn còn nhịn được. Yến Hồng vừa thử
phản ứng của hắn vừa âm thầm kêu khổ, tiểu ngốc này mà không phản ứng nữa, bộ
nhớ của nàng không đủ chỗ chứa mất. Uống ba ly rồi còn gì. Buổi sáng còn chưa
xả ra nữa.

Lúc Yến Hồng định cầm ly thứ tư, rốt
cuộc Đông Phương Manh hết nhịn nổi, bùng nổ.

Hai bút cùng vẽ, trái phải mở ra, mỗi
tay ôm một bên, người gục xuống, nhanh như sét đánh, hoạt động đóng hàng rào
tuyên bố kết thúc.

Yến Hồng vui vẻ, rốt cuộc không cần
chiếm dụng bộ nhớ đáng thương chẳng còn được bao nhiêu nữa cũng đã đạt đến hiệu
quả ngoài dự liệu.

Diệu Nhân nhìn cô gia ngốc nhà mình khẩn
trương ôm lấy nước trái cây vào tay, trong lòng cũng vui vẻ không thôi. Để
tránh cho cô gia dễ dàng hoảng sợ như con thỏ này bị hù, nàng đành mím chặt
môi, ráng nhịn cười, đáng tiếc hai cánh mũi phập phồng chứng tỏ công lực của
nàng chưa tới nơi tới chốn.

“Ngọt ghê nha!” Yến Hồng cố ý bày ra
dáng vẻ dư vị vô tận, liếm liếm miệng.

Cuối cùng hắn ngước mắt nhìn nàng một cái,
lại gục đầu nhìn nước trái cây trong suốt trong phạm vi thế lực của mình, chần
chừ không quyết.

“Uống ngon thật đó!” Yến Hồng ra sức cam
đoan.

Hắn khẽ nghểnh cổ, sau đó bất ngờ thè
lưỡi chạm vào nước trong ly. Mặt nước gợn sóng nho nhỏ, lòng Yến Hồng khẽ thót,
lẳng lặng nhìn hắn.

Rốt cuộc, hắn muốn chủ động cảm nhận
hương vị thế giới này rồi sao?

Tới giờ cơm trưa, Noãn Nguyệt vẫn như
trước hầu hạ tam thiếu gia nhà mình ăn cơm.

Diệu Nhân nhìn Yến Hồng, nàng không để
ý. Kinh thành không phải xây một ngày là xong, chuyện gì cũng phải làm từng
bước một. Xem đi, ít nhất cũng tự mình uống canh.

Tuy không dùng thìa mà là học người nào
đó húp sùm sụp. Noãn Nguyệt thấy thế liếc Yến Hồng, trong bụng nàng có hơi xấu
hổ, nhưng ngoài mặt vẫn cười nhã nhặn như thường. Khụ, không cẩn thận một chút,
làm mẫu tiêu cực.

Buổi chiều, Yến Hồng nhẫn nại làm mẫu đủ
cách, dùng cốc uống trà, à, nước trái cây như thế nào cho có văn hóa. Miệng
tiểu tử này rất kén, trừ nước trái cây tươi và trà Long Tĩnh thượng hạng ra,
những thức uống khác hắn không thèm đụng. Có thể thấy tiểu ngốc cũng có một mặt
thông minh. Ngược lại bà tử ở nhà bếp oán giận không thôi, ngày hôm nay không
biết đã lãng phí bao nhiêu trái cây rồi, hại tay bà ta bị chuột rút luôn.

Tuy tốn không ít thời gian nhưng đến bữa
tối, tóm lại là không uống như trâu nữa. Chỉ có tư thế cầm thìa, nhìn sao cũng
thấy giống cầm xẻng.

Vốn dĩ Noãn Nguyệt còn tính tiếp tục đút
hắn nhưng bị Yến Hồng mỉm cười cản lại. Nàng muốn khảo sát thành quả huấn luyện
buổi chiều một chút, thuận tiện để Noãn Nguyệt bọn họ hiểu được, không phải hắn
không thể học cách tự chăm sóc.

Nhà bếp hầm canh óc heo, dù sao tiểu
ngốc dùng thìa còn chưa thành thạo lắm, không cẩn thận làm chén canh đổ, canh
nóng bắn mấy giọt lên người hắn, làm phỏng mấy nốt đo đỏ. Người bị phỏng không
phản ứng, ngược lại Noãn Nguyệt phản ứng quá khích, thét chói tai chẳng những
dọa Yến Hồng, càng kinh động Đông Phương Manh, sau khi nhóm lãnh đạo chạy tới
lại rối loạn một trận mới có thể vỗ về tiểu ngốc đang hoảng sợ không thôi bình tĩnh
lại.

Nhìn tiểu ngốc hãy còn say sưa giấc nồng
trên giường, Yến Hồng xoa xoa thái dương. Chẳng biết Noãn Nguyệt tấu cái gì
trước mặt lão phu nhân, bà gọi nàng qua, hiền hòa dặn dò gần một canh giờ, chủ
đề đại khái là không thể miễn cưỡng con trai bà, không thể khiến con trai bà
mệt nhọc, càng không thể bắt nạt con trai bà. Tuy Công gia không nói gì nhưng
ánh mắt nhìn nàng lại mang ý trách móc.

Phỏng chừng đến giờ tiểu ngốc kia không
biết tự mặc đồ tự ăn đều là do mấy người này chiều thành quen.

Nhớ tới cuộc tranh luận sau đó với Đông
Phương Tề, Yến Hồng hơi hối hận.

Quả thật mình có phần nóng vội rồi.
Chẳng phải đã quyết định từ đầu là ăn chầu uống chực không quản chuyện rỗi hơi
sao? Bọn họ ưa đối xử với tiểu ngốc thế nào là chuyện của họ, dù có nhìn không
vừa mắt thì liên quan gì đến mình? Bọn họ đã quen với cung cách như thế từ lâu
rồi, cần gì phải làm trái quy tắc của họ chứ? Phản động làm gì, chẳng phải muốn
bị chửi sao?

“Không phải chàng không có năng lực tự
chăm sóc, mà là người trong phủ đều xem chàng như báu vật dễ vỡ, không có ai
dẫn dắt chàng tập luyện phương diện đó. Tự bản thân chàng đương nhiên càng
không tự mình đi làm chuyện như vậy. Tuy nói đã được Hoằng Nhất đại sư chữa
trị, hiện tại chàng đã có thể tiếp nhận hành động của thế giới bên ngoài, cũng
từ từ thích ứng nhưng trình độ như vậy, hiển nhiên không đủ để chàng sinh hoạt
như người bình thường.”

“Người trong phủ cưng chiều chàng, đủ để
xóa sạch nỗ lực mười mấy năm nay của Hoằng Nhất đại sư.”

“Nếu chàng chỉ là một con búp bê vải có
tim đập, biết hô hấp, vậy sự tồn tại của chàng trên thế giới này có ý nghĩa gì
nữa? Chàng đã đi ra khỏi thế giới nhỏ đơn độc của mình thì nên học cách làm thế
nào sinh hoạt trong thế giới rộng lớn này.”

Nhất thời xúc động nói như thế, tuy cuối
cùng khiến Đông Phương Tề suy nghĩ sâu xa nhưng cũng đẩy mình vào rắc rối. Nhóm
lãnh đạo có duy trì hay không đặt cược vào lần tới, mấu chốt là nếu mất đi phần
công tác này, nàng lợi ít hơn hại.

“Ôi, còn tưởng là ăn chực được hết đời
kia…” Yến Hồng bĩu môi, nhéo cái má bầu bĩnh của người nào đó đang ngủ say để
báo thù.

“Đều tại chàng!” Lại chọt chọt, lúc này
mới rụt tay về, ngả người nằm xuống cạnh hắn.

Ôi, sao lại… đau lòng chứ…

Chẳng qua, lúc hắn yên tĩnh ngồi ở đó,
trong mắt hắn, nàng nhìn thấy thiên đường.

Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Tề tới tìm
Yến Hồng.

“Có lẽ đệ muội nói đúng.” Đông Phương Tề
quan sát nàng nửa ngày, phát hiện nàng không tránh, trầm ngâm hồi lâu mới nói.

“Chỗ cha mẹ để huynh nói. Đệ muội… muội
nắm chắc có thể khiến Manh đệ khôi phục như thường được mấy phần?” Đông Phương
Tề hỏi có chút mong chờ.

“Nhị bá xem trọng thiếp thân rồi.” Phớt
lờ sắc mặt thoắt biến đổi của Đông Phương Tề, Yến Hồng thong thả đáp: “Thiếp
thân không dám nói bừa có thể làm tướng công khôi phục như thường, nhưng chí ít
ở phương diện sinh hoạt hàng ngày, không có vấn đề gì lớn.”

“Như vậy… là tốt lắm rồi.” Mắt Đông
Phương Tề ảm đạm, lại hỏi: “Đệ muội có cần chúng ta làm gì không?”

“Ừm, chuyện này rất cần cha, mẹ và nhị
bá hỗ trợ, thậm chí cần cả phủ cùng nhau cố gắng. Trước đây mọi người xem tướng
công như bảo bối chỉ có thể quan sát từ xa, mong rằng từ giờ trở đi, mọi người
có thể xem chàng như đứa bé cần nhẫn nại chỉ dạy, bớt cung kính với chàng một
tí, tiếp xúc nhiều một chút. Đương nhiên, không thể nóng vội hấp tấp, mà cần
“thấm nhuần vạn vật lặng không lời”[9], từ từ mà làm.”

[9]
Nguyên gốc là Nhuận vật tế vô thanh. Trích trong bài Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ.

Đông Phương Tề thông minh tột đỉnh,
đương nhiên hiểu được ý định của Yến Hồng. Ý nàng là, chỉ cần để Đông Phương
Manh quen thuộc với người và vật bên cạnh, một khi quen rồi mới dễ tiếp nhận,
cuối cùng chậm rãi hòa nhập.

Có lẽ cần thời gian rất rất dài nhưng
thời gian ngày một trôi đi, sự tình tất thực hiện được.

07.

Từ Từ

Đến giữa tháng tám, thời tiết ngày càng
nóng bức.

Thể chất Yến Hồng cực kỳ sợ nóng, mùa hè
quả là kiếp nạn của nàng. Lúc trời nóng quá, nàng liền xoạc tay xoạc chân nằm
ườn trên giường mát không muốn động đậy, may mà hôm nay mặc váy trắng dài may
bằng gấm Hàng Châu, bên ngoài phủ một lớp sa mỏng màu lục nhạt, vì thế Yến Hồng
cảm thấy mình rất giống một con ếch xanh phơi bụng. Than thở thành tiếng làm
bọn nha đầu cười chúm chím.

Cười đi cười đi, dù sao chẳng ai lý giải
được hoài niệm đối với thời không xa xôi kia của nàng, nơi đó ăn mặc mát mẻ hết
chỗ nói, toàn là thiết bị làm mát tự động không à…

Dưới ngày hè chói chang thế này, Đông
Phương Manh càng lộ rõ sự khác biệt. Mỗi lần mồ hôi Yến Hồng đổ ròng ròng, nhìn
hắn khoan khoái mát mẻ lượn qua lượn lại trước mặt nàng, nàng lại ghen tị khôn
xiết.

Chẳng lẽ lòng yên tĩnh thì tự dưng mát
thật à? Nhưng nàng cũng yên tĩnh lâu như thế mà có thấy mồ hôi bớt chảy miếng
nào đâu…

“Đến ngồi cạnh Hồng Hồng được không,
Manh Manh?” Lúc Đông Phương Manh tò mò nhìn nàng lần nữa, Yến Hồng mở miệng
mời, đương nhiên vẫn phải nhìn thẳng vào mắt hắn, bằng không rất có khả năng
thiếu gia hắn không nghe vào tai.

Đối với yêu cầu của nàng, Đông Phương
Manh còn rất nể mặt, cũng tích cực hồi đáp. Thậm chí lần đầu tiên tặng cho nàng
một nụ cười mỉm đáng yêu thuần khiết.

Yến Hồng cảm giác tim mạch đều nhũn ra.

Hắn đi qua, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh
nàng, yên lặng ngóng ra ngoài cửa sổ, dường như bóng cây lắc lư dưới cơn gió
nóng ngày hè mê người lắm vậy, lại phảng phất như đang lắng nghe âm thanh hoa
nở.

Tay hắn buông trên thành ghế, ngón
tay sạch sẽ thon dài. Yến Hồng nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn thấy mặt trời trong
mắt hắn.

Trong thế giới của hắn, có lẽ cũng có
điều tuyệt vời mà nàng không biết.

Nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay hắn khiến
hắn bất an xíu xiu, nàng mỉm cười với hắn. Hắn chỉ giật mình mấy giây, cũng bắt
chước cong môi. Rốt cuộc lại yên lặng nhìn phong cảnh.

Tay hắn lớn hơn tay nàng rất nhiều,
lòng bàn tay mịn màng trắng nõn, đường chỉ tay đơn giản rõ rệt. Người đời
thường nói đường chỉ tay đại biểu cho quỹ tích một đời, nhìn mấy đường chỉ mảnh
rõ ràng như thế, đột nhiên Yến Hồng thấy hâm mộ cuộc sống như vậy.

Nghe nói con người bẩm sinh đã hiểu
biết, biết, chưa hẳn là may mắn, không biết, cũng chưa chắc đã bất hạnh.

Nhiệt độ nơi lòng bàn tay dán nhau dần
dần tăng lên, giống như mặt trời vậy, tỏa ra hương vị ấm áp khiến người ta yên
tâm.

Ánh nắng lọt qua kẽ lá chiếu vào song
cửa, nhuốm một màu xanh nhàn nhạt, cùng với ánh vàng lấp lánh rơi trên người
hắn. Một bên mặt còn mang theo chút trẻ thơ yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thần
thái trong mắt tùy theo bóng cây lay động mà chợt sáng chợt tối.

Một khuôn mặt giống hệt Đông Phương Manh
giấu mình trong một góc không để ai phát hiện, mọi người chìm đắm trong không
khí thanh nhàn ngày hè không ai nhận ra.

“Manh Manh.” Yến Hồng gọi, nhẹ nhàng gãi
gãi lòng bàn tay hắn.

Hắn quay đầu, chăm chú nhìn nàng. Mỗi
lần như thế, Yến Hồng liền cảm thấy mình tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian,
trong lòng cảm động một cách khó hiểu.

“Muốn ăn đá bào không?” Ngày hè nực nội,
sao thiếu cốc đá bào được?

Mắt hắn thoáng hiện tia nghi hoặc, đối
với danh từ mới đột nhiên xuất hiện này, phản ứng của hắn là ngoẹo đầu, mái tóc
dài vốn ngoan ngoãn nằm xõa sau gáy giống như thác nước nho nhỏ đổ xuống, bóng
bẩy như trân châu, chất tóc đen bóng khiến Yến Hồng hoa mắt.

Đông Phương Manh không thích trói buộc
nhiều lắm, kể cả buộc tóc. Tóc hắn, vĩnh viễn đều ngoan ngoãn dán sau gáy hắn.

Nén xúc động muốn vuốt tóc hắn, Yến Hồng
cười dụ dỗ: “Manh Manh có thể giúp Hồng Hồng làm đó.” Lúc thích hợp thì để hắn
tham gia một vài việc thường ngày, sẽ rèn luyện năng lực lao động của hắn, khơi
dậy tính chủ động của hắn.

Quả nhiên thấy mắt hắn thoáng một chút
nhảy nhót.

Kéo hắn đứng dậy, nhìn thấy Đông Phương
Tề mỉm cười đứng cách đó không xa. Tuy cùng một gương mặt, Đông Phương Manh
mang đến cho người ta cảm giác non nớt thuần hậu, Đông Phương Tề lại khiến
người ta có cảm giác hoàn toàn khác. Nhìn hắn có vẻ ôn hòa vô hại lại không dễ
tiếp cận. Tuy thường tươi cười rạng rỡ nhưng ánh mắt lại giấu giếm sự xa cách.

Lúc này nụ cười trên mặt hắn lại mang
theo không ít chân thành. Hắn nhìn Đông Phương Manh, trong mắt không hề che
giấu cưng chiều thương tiếc.

“Thiếp thân ra mắt nhị bá.” Yến Hồng
nhún người.

“Đệ muội không cần đa lễ.” Đông Phương
Tề cười tới gần, tay đỡ hờ nàng rồi khen: “Khí sắc Manh đệ mỗi ngày một khá,
đều là công lao của đệ muội.”

“Nhị bá quá khen, thiếp thân không dám
kể công, cũng nhờ cha mẹ ưu ái, nhị bá ủng hộ mà ra. Đa phần là tự tướng công
nỗ lực.” Yến Hồng nở nụ cười hoàn mỹ không moi ra được điểm xấu nào, không cảm
thấy chính mình có công lao gì lớn. Thời cơ thích hợp, khiêm nhường đúng lúc sẽ
khiến lãnh đạo càng khen ngợi!

“Đệ muội không cần khiêm tốn, muội dụng
tâm và Manh đệ biến chuyển, cha mẹ và huynh đều nhìn thấy cả. Vất vả cho đệ
muội rồi.” Đông Phương Tề nghe xong cười càng hiền hòa.

Yến Hồng và Đông Phương Tề khách sáo
huynh một câu đệ muội một câu nửa ngày trời, Đông Phương Manh đã có phần sốt
ruột, hiển nhiên hắn có vẻ nôn nóng được làm trợ thủ nhỏ cho Yến Hồng. Vì thế
hắn giật ống tay áo Yến Hồng, hai mắt chuyển sang Đông Phương Tề, nhìn chằm
chằm hắn, tựa hồ ca ca hắn mà không thả Yến Hồng đi, hắn nhìn chết cho coi!

Ánh mắt ướt rượt đó, làm sao Đông Phương
Tề cự tuyệt cho nổi?!

“Khụ, đệ muội mới nói đá… bào, vi huynh
cũng rất tò mò, có thể cùng đi xem chăng?”

“Nếu nhị bá không chê, thiếp thân bêu
xấu rồi.”

Đông Phương Tề sai người hầu đi hầm băng
đập một khối đá nhỏ, Yến Hồng đập nó thành từng mẩu đá nhỏ xíu, còn kiên nhẫn
dạy Đông Phương Manh cùng làm. Tiểu ngốc đập rất nghiêm túc, kỹ lưỡng “boong
boong boong boong”, đợi phát hiện đá trong tay đập xong hết rồi, có vẻ còn chưa
đã, không cam lòng đi vòng vòng quanh bàn, đợi đến khi Yến Hồng cười kéo hắn
nhìn cốc đá bào đã làm xong mới thôi.

“Đệ muội quả là khéo léo. Cốc đá bào này
màu sắc hấp dẫn lại giải nhiệt, xem ra hôm nay vi huynh có lộc ăn rồi.” Đông
Phương Tề nhìn cốc đá bào đủ màu sắc tỏa hơi lành lạnh, hết sức kinh ngạc, tán
thán.

Yến Hồng cười cười, tự mình bưng một cốc
đặt trước mặt Đông Phương Tề, lại sai Y Nhân mang cho vợ chồng Công gia mỗi
người một phần. Quay đầu lại, thì thấy Đông Phương Manh ngoẹo đầu nhìn chằm
chằm cốc đá trước mặt, vẻ mặt như trẻ con cực kỳ dễ thương.

Yến Hồng cầm muỗng, bưng cốc đá bào
trước mặt lên, thu hút sự chú ý của hắn rồi liền múc mấy hạt điều đỏ, lại chọc
một ít đá bào, trước cái nhìn không chớp của hắn, đưa đến trước mặt hắn: “A…”

Như dỗ trẻ con muốn hắn há miệng.

Hắn nghe lời há miệng ra, vẻ mặt ngây
ngẩn, ánh mắt ôn hòa thuần hậu, đá lạnh mang theo vị chua chua ngọt ngọt hình
như khiến hắn rất kinh ngạc, vì thế vui vẻ nuốt sạch, nhai lạo xạo mấy tiếng
nuốt xuống, nhanh chóng há miệng ra, giống như chú chim non chiếp chiếp đòi ăn.

Đông Phương Tề một mực mỉm cười hiên
ngang quan sát toàn bộ. Một khắc sau đó, sự việc phát sinh khiến hắn và Yến
Hồng đều ngây ra tại chỗ. Chỉ thấy Đông Phương Manh đột ngột giành lấy muỗng
trong tay Yến Hồng, có phần vụng về múc một muỗng đá, run run, lại kiên quyết
đưa đến bên miệng Yến Hồng, trong ánh mắt kinh ngạc không thôi của Yến Hồng và
Đông Phương Tề, há miệng ra bắt chước có bài có bản: “A…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3