Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm - Chương 32 - Phần 1

Chương 32: Hoàn thành ước nguyện

Nghe giọng nói, Lục Hương
Xuyên chợt thấy người nổi gai, toàn thân nhũn đi tưởng chừng sắp khuỵu xuống.

Hắn không quay lại, nhưng
biết quá rõ đó là thanh âm của ai.

Trên đời chỉ có một người có
thể đến ngay sau lưng Lục Hương Xuyên mà không bị phát hiện.

Và cũng chỉ có một người mới
làm hắn khiếp sợ đến mức đó. Chính là lão Bá!

Mạnh Tinh Hồn từ đầu vẫn ngồi
phía sau Dịch Tiềm Long, thấy lão Bá xuất hiện, không nén nổi đứng bật lên, đưa
mắt xúc động nhìn lão Bá.

Dung mạo, sắc thái và vóc
dáng của ông vẫn như trước, không có chút gì thay đổi.

Lão Bá đứng thẳng như chiếc
cột, từ người ông toát ra sức mạnh và quyền lực.

Dưới ánh sao, nếu nhìn kỹ có
thể nhận ra trên trán ông những nếp nhăn có sâu hơn, nhưng đôi mắt vẫn sáng
quắc như trước, giống lưỡi kiếm sắc đã rút khỏi bao.

Nhưng khi trông thấy Mạnh
Tinh Hồn, đôi mắt đó trở nên vô cùng dịu dàng, ấm áp.

Đột nhiên Mạnh Tinh Hồn nhận
thấy không phải vẻ mặt lão Bá hoàn toàn vô biểu cảm. Thực chất mỗi nếp nhăn của
ông cũng chứa đựng những tình cảm rất khó miêu tả bằng lời.

Chính mỗi nếp nhăn đó tạo
thành từ kinh nghiệm và đau khổ, Mạnh Tinh Hồn thấu hiểu điều đó và bởi thế mà
chàng rất xúc động.

Lão Bá nhìn chàng hồi lâu rồi
cuối cùng gật đầu thốt lên ba tiếng:

- Ngươi thật tốt!

Chính ra ông định nói thật
nhiều nhưng cuối cùng chỉ gói gọn trong ba từ đó thôi.

Tuy vậy Mạnh Tinh Hồn nghe
trong đó đã bao gồm mọi ngôn từ đẹp đẽ nhất.

Sau đó chàng mới nhận thấy có
người vỗ vào vai mình, Mạnh Tinh Hồn quay lại và bắt gặp ánh mắt của Dịch Tiềm
Long. Dịch Tiềm Long nhìn chàng tươi cười. Đó không phải là nụ cười của một kẻ
giang hồ lão luyện nữa mà là nụ cười hữu ái của một người bằng hữu.

Ông nhẹ giọng hỏi:

- Bây giờ thì ngươi hiểu rõ
hết rồi chứ?

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu.

Quả thật chàng chưa hiểu hết
mọi chuyện, bởi vì quá xúc động nên hầu như không suy nghĩ gì.

Dịch Tiềm Long hiểu điều đó,
vì thế mới tiếp lời:

- Chẳng những ta không bán
đứng lão Bá mà cũng không chuồn. Trước nay ta vẫn ở đây, không chuồn đi đâu cả.

Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra,
liền hỏi:

- Khi mọi người cho rằng ông
chuồn đi, chính là lúc ông bí mật giúp lão Bá chuẩn bị lực lượng mới đúng
không?

Dịch Tiềm Long gật đầu:

- Không sai! Bất cứ tổ chức
nào, mọi lúc đều cần có lực lượng mới bổ sung, nếu không sẽ chẳng thu được
thành công nào, thậm chí còn thất bại rất nhanh chóng và bi thảm.

Mạnh Tinh Hồn khâm phục nhìn
Dịch Tiềm Long và lão Bá, nhận thấy họ quả thật là những nhân vật vĩ đại.

Dịch Tiềm Long cười nói tiếp:

- Kỳ thực đó là quy luật
không phải phát minh gì của ai. Nhưng qua công việc ta càng hiểu tuổi trẻ thông
minh và nhiệt tình biết bao. Huấn luyện họ chẳng có gì khó khăn cả.

Đúng thế, ngoài ra tuổi trẻ
thường trung thực, bởi vì trong trái tim họ chưa có chỗ cho âm mưu và sự giảo
hoạt.

Mạnh Tinh Hồn gật đầu nói:

- Đúng thế. Cái khó không
phải là huấn luyện họ mà nhẫn nhục chịu tiếng với giang hồ. Cái đó còn khó hơn
vì bằng hữu mà liều mình.

Dịch Tiềm Long chợt nắm chặt
lấy hai tay Mạnh Tinh Hồn. Từ đây hai người đã trở thành bằng hữu. Bởi vì không
những họ hiểu rõ nhau mà còn tôn trọng nhau.

Chỉ những người hết lòng vì
bằng hữu mới được người khác tôn trọng. Và những ai đã vì bằng hữu mà nhẫn nhục
hy sinh thì vĩnh viễn không bao giờ cô đơn cả.

Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi:

- Có phải lão nhân gia đã đến
Phi Bằng Bảo?

Dịch Tiềm Long đáp:

- Đương nhiên đã tới đó. Lực
lượng mà ta huấn luyện cốt để đối phó với Thập Nhị Phi Bằng bang.

Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng họ
chiến thắng không khó khăn gì, vô cùng dễ vì Đồ Đại Bằng hoàn toàn bất ngờ
trước lực lượng đó.

Trước hết vì Lục Hương Xuyên
không biết gì về hành động của Dịch Tiềm Long. Một người kiệt xuất như Dịch
Tiềm Long mà mất cả chục năm huấn luyện và đào tạo một lực lượng, lực lượng đó
hiển nhiên không ai đương nổi.

Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:

- Vậy sao lão nhân gia còn
tới đây?

Dịch Tiềm Long đáp:

- Vì ta đã ước định với lão
Bá rằng nếu trước ngày mồng năm ta nhận được mệnh lệnh thì sẽ hành động theo kế
hoạch, đúng chính Ngọ ngày mồng bảy sẽ từ hận sơn đột kích Phi Bằng Bảo. Nếu
không nhận được tin, trong đêm mồng sáu phải trở về đây tìm hiểu tình hình.

Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:

- Lão nhân gia...

Dịch Tiềm Long ngắt lời:

- Lão đệ! Gọi thế khó nghe
đấy. Cứ gọi ta một tiếng lão huynh là được!

Mạnh Tinh Hồn cười, thay đổi
cách xưng hô một cách thoải mái:

- Lão huynh... trước đây vẫn
còn chưa nhận được mệnh lệnh của lão Bá chứ gì?

- Không! Người truyền tin
cũng đã chết bởi tay Lục Hương Xuyên.

Lục Hương Xuyên bấy giờ cũng
đứng bên nghe chuyện. Tới đó chợt thấy bụng mình thắt lại như sắp nôn thốc ra.

Mãi đến lúc ấy hắn mới nhận
ra mình đã sai lầm ở đâu.

Lẽ ra hắn không nên để Đồ Đại
Bằng ra tay hạ thủ người được lão Bá tuyển chọn quá sớm mà để họ tiếp tục đến
Phi Bằng Bảo mới hạ thủ.

Hắn đã hành động vội vàng vì
tin chắc rằng đó là lực lượng tin nhuệ cuối cùng của lão Bá.

Hắn đắc ý quá sớm, vì tin
rằng mình hiểu rõ mọi lực lượng có trong tay lão Bá.

Sự đắc ý đó là nguyên nhân
tạo nên thất bại không thể tha thứ.

Bây giờ thì sai lầm vĩnh viễn
không bao giờ còn sửa chữa được nữa!

Cuối cùng Lục Hương Xuyên
không nhịn nổi, thổ ra một vũng nước màu vàng.

Không ai để ý đến hắn Lục
Hương Xuyên vốn là một nhân tài thông minh tuyệt đỉnh, là một tay gian hùng
nhất thế. Vậy mà chỉ sai một bước đã từ thành công biến thành thảm hại.

Còn bây giờ trước mắt người
khác, hắn chỉ là một kẻ nhỏ nhoi, phản phúc, không được ai trọng thị.

Đúng hơn là một thây ma chưa chết.

Dịch Tiềm Long nói tiếp:

- Ta đến đây mới biết rằng
lão Bá đã có kế hoạch phục cừu và mọi chi tiết đều được tính toán tỉ mỉ chu đáo.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Lão huynh vừa đến tối nay?

- Phải, hôm nay là ngày trọng
yếu nhất trong kế hoạch của lão Bá, bởi thế nên mọi việc đã được thảo luận tỉ
mỉ và hết sức tranh thủ thời gian. Trong thời điểm này, thời gian còn quý hơn
cả máu.

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Tiểu đệ hiểu.

Đúng là trong việc này rất ít
người hiểu được như Mạnh Tinh Hồn. Bởi vì nếu không biết tranh thủ và tận dụng
thời gian thì chàng đã chết từ lâu.

Dịch Tiềm Long nói bằng giọng
tự hào:

- Ba mươi năm nay, ta ở trong
tổ chức của lão Bá và hành động không ít hơn hai trăm lần. Nhưng chưa bao giờ
chậm trễ một khoảnh khắc.

Mạnh Tinh Hồn khâm phục nói:

- Bất kỳ ai có được một bằng
hữu như lão huynh đều rất tự hào và yên tâm.

Dịch Tiềm Long tiếp lời:

- Lão Bá có thêm bằng hữu là
lão đệ, ta tin ông ấy cũng tự hào và yên tâm.

Ông gật đầu nói tiếp:

- Lão Bá đã dự tính rất chuẩn
rằng Lục Hương Xuyên nhất định sẽ tới đây tìm mình. Và cũng dự liệu rằng sau
khi nhìn thấy bảy mũi ngân châm, tất hắn sẽ đích thân xuống giếng kiểm tra. Bởi
vì bản tính hắn vốn không tin bất cứ ai ngoài bản thân mình.

Mạnh Tinh Hồn cười tiếp lời:

- Thậm chí có lúc ngay cả bản
thân mình hắn cũng không dám tin.

Dịch Tiềm Long nói tiếp:

- Kế hoạch của lão Bá là thừa
cơ hắn xuống giếng lập tức phát động tấn công tiêu diệt bọn thuộc hạ căn bản
của hắn. Bởi vì lão Bá tin rằng do hắn vội vàng tới đây nên không đủ thời gian
tập trung toàn bộ lực lượng, chỉ có thể đưa tới lực lượng cơ bản nhất của mình
thôi.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Lão huynh mang theo lực
lượng tới đây nhiều không?

Dịch Tiềm Long cười đáp:

- Không đáng kể. Lực lượng
tiêu diệt người của Lục Hương Xuyên vốn đã ở đây. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tất
cả đều phản bội lão Bá hay sao?

Mạnh Tinh Hồn băn khoăn hỏi:

- Nhưng tất cả lực lượng của
lão Bá đều được chuyển giao cho Lục Hương Xuyên chỉ huy. Phần lớn họ không biết...

Dịch Tiềm Long ngắt lời:

- Ngươi nói đúng. Không ai
biết Lục Hương Xuyên đã phản bội lão Bá và hắn đưa thủ hạ tới đây để đối phó
với ai. Nhưng vẫn có ngoại lệ.

Mạnh Tinh Hồn thốt lên:

- Ngoại lệ?

- Phải. Họ không chịu sự chỉ
huy của Lục Hương Xuyên, và khi thấy hành động của hắn bất thường trong khi lão
Bá biến mất, họ đoán được ý đồ của hắn. Đem lực lượng tập kích một nơi ngay
trong Ngũ Hoa viên không phải là một hành động bình thường.

Mạnh Tinh Hồn gật đầu. Quả
đúng như vậy. Nhưng trong số thuộc hạ của lão Bá từ Tôn Kiếm và Dịch Tiềm Long,
Lục Mẫn Thiên, có ai không chịu sự chỉ huy của Lục Hương Xuyên và dám nhận định
mạo hiểm như vậy?

Trái lại ý của Lục Hương
Xuyên là trái lại lão Bá, ai dám mang họa sát thân?

Chàng buộc miệng hỏi:

- Ai mà dám...

Dịch Tiềm Long ngắt lời:

- Hàn Đường, Thiết Thành
Cương, Tôn Như Liễu và một số thủ hạ thân tín của họ.

Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra.
Đúng là những người này không chịu sự chỉ huy của Lục Hương Xuyên và dám suy
nghĩ một cách độc lập, chỉ vì lợi ích của lão Bá mà không quản đến bản thân.

Và chỉ cần ba người này cũng
đủ tiêu diệt cả đám thủ hạ trên trăm người của Lục Hương Xuyên rồi.

Mặc dù vậy, chàng cũng còn
ngạc nhiên hỏi:

- Nghe nói Thiết Thành Cương
và Tôn Như Liễu được lão Bá đưa đi xa rồi mà...

Dịch Tiềm Long cười đáp:

- Họ cũng như ta thôi.

Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra.
Người ta nói rằng vì lão Bá thấy tình hình nguy hiểm nên bảo Thiết Thành Cương
và nghĩa nữ Tôn Như Liễu lánh xa khỏi Ngũ Hoa viên để được an toàn.

Nhưng bây giờ xem lại Ngũ Hoa
viên vẫn vững vàng như bàn thạch, can gì họ phải đi đâu?

Lục Hương Xuyên đứng ngây ra
như phỗng.

Đây lại thêm một thất bại nữa
của hắn. Hắn đã hao tốn không biết bao nhiêu công sức để truy tìm và tiêu diệt
cho bằng được ba người kia, vậy mà họ vẫn ở đây và chính ba người đó bây giờ
đang dồn hắn vào chỗ chết.

Mạnh Tinh Hồn cười nói:

- Những người đó đương nhiên
thông thuộc địa hình ở đây hơn người của Lục Hương Xuyên nhiều. Rõ ràng ít nhất
họ đã chiếm địa lợi.

Dịch Tiềm Long nói:

- Lục Hương Xuyên tin chắc
rằng không ai ngờ được kế hoạch của hắn, bởi thế lực lượng mai phục chỉ có việc
phục sẵn và tiêu diệt bất cứ ai lộ diện. Nào ngờ còn có kẻ bí mật hơn, chủ động
hơn.

Mạnh Tinh Hồn tiếp lời:

- Hơn nữa không phải tất cả
lực lượng được Lục Hương Xuyên đem tới đều trung thành với hắn. Đương nhiên khi
đối địch với ngoại bang họ tuyệt đối theo mệnh lệnh của Lục Hương Xuyên vì lúc
đó hắn thay mặt lão Bá. Nhưng với sự xuất hiện của Hàn Đường, Thiết Thành Cương
và nhất là có cả nghĩa nữ của lão Bá, không ít người đã hoang mang.

Mạnh Tinh Hồn lại nói:

- Lại thêm yếu tố nhân hòa
nữa. Có cả ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thêm nữa ba cao thủ đó
chẳng khác gì mãnh hổ giữa bầy sói, dù có cả Lục Hương Xuyên cũng không đối phó
nổi.

Dịch Tiềm Long gật đầu:

- Phải! Vì cuộc chiến này dù
chưa xảy ra cũng biết rõ ai thắng ai bại rồi. Ngoài ra còn một điểm nữa...

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Điểm gì vậy?

- Lục Hương Xuyên bố trí
người tới báo tin. Lúc đó hắn không dự tính trước ngươi sẽ chấp nhận tới đây và
tình nguyện xuống giếng.

Mạnh Tinh Hồn ngượng nghịu
nói:

- Lúc đó tiểu đệ hiểu sai ý
lão Bá, tưởng Phượng Phượng thật đã...

Dịch Tiềm Long ngắt lời:

- Nhưng lão Bá lại hiểu rõ
ngươi. Ông ấy biết rằng lần này ngươi tới đây là để đồng sinh cộng tử với ông
ấy.

Mạnh Tinh Hồn thấy cổ họng
mình nghẹn lại, những giọt nước mắt cảm động trào ra.

Kẻ sĩ có thể vì người tri kỷ
mà chết. Một người có thể vì tình bằng hữu với lão Bá mà chết thì có gì đáng
hối hận, có gì đáng tiếc?

Dịch Tiềm Long cũng rất cảm
khái thở dài nói:

- Lão Bá cũng biết ngươi đã ở
bên dưới, khi gặp Lục Hương Xuyên tất không đời nào để hắn sống mà lên khỏi đó,
sẽ liều mạng với hắn, và có nhiều khả năng là lưỡng bại câu thương chứ quyết
không để hắn sống.

Mạnh Tinh Hồn ngập ngừng hỏi:

- Vì thế... vì thế lão huynh
mới xuống đó?

Dịch Tiềm Long gật đầu:

- Vì lão Bá không muốn ngươi
chết, và ngươi càng không thể chết, vì...

Ông vỗ vai Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Những việc sau này lão đệ
ngươi đã hiểu cả rồi chứ?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu. Tuy
vậy chàng vẫn chưa hiểu hết. Chàng không hiểu vì sao lão Bá vẫn còn để Lục
Hương Xuyên sống.

Nhưng chàng không nói gì. Bởi
biết rằng lão Bá làm việc gì đều không sai.

Đặc biệt đối với Lục Hương
Xuyên.

Ông đã một lần sai lầm đối
với Lục Hương Xuyên, nhất định không mắc thêm sai lầm thứ hai nữa.

Lão Bá vẫn đứng lặng nghe câu
chuyện hai người, tròng mắt lấp lánh lệ quang.

Sau đó ông mới chậm bước đến
gần nhìn hai người nói:

- Ta đã nhìn sai quá nhiều
người. Nhưng không lầm hai ngươi. Cả hai đều là bằng hữu của ta, những bằng hữu
tốt nhất.

Rồi ông cầm lấy vai Mạnh Tinh
Hồn buông từng chữ:

- Ngươi không những là bằng
hữu của ta mà còn là nhi tử của ta nữa!

Mạnh Tinh Hồn gật đầu lúng
túng nói:

- Con là... con là...

Chưa nói xong nước mắt chàng
đã trào ra. Đêm khuya lắm, sao nhạt dần.

Mọi người quanh giếng đã đi
hết, chỉ còn lại một mình Lục Hương Xuyên. Hắn vẫn quỳ ở tư thế cũ giữa đêm tối.

Không ai thèm để mắt đến hắn,
cũng không ai chửi rủa nhục mạ hắn.

Lão Bá lẳng lặng bỏ đi, Dịch
Tiềm Long và Mạnh Tinh Hồn cũng lẳng lặng bỏ đi, để lại một mình Lục Hương
Xuyên quỳ trên đất như một con chó hoang.

Cho đến khi xác chết của bọn
cung thủ cũng đã được mang đi hết thì còn lại hắn trơ trọi một mình.

Gió lạnh thổi vào khiến những
chỗ xương bị gãy, những vết thương đau nhức không chịu nổi.

Lục Hương Xuyên chợt thấy
mình cũng giống như lũ chó hoang vô chủ, bị thế nhân xa lánh.

Bây giờ hắn sống hay chết,
việc đó không còn ai quan tâm nữa.

Mồ hôi hòa lẫn nước mắt nhỏ
xuống do đau đớn và tủi nhục.

Lục Hương Xuyên đưa tay lau
trán rồi nghiến chặt răng chống tay đứng dậy.

Cho dù thế nào thì ta vẫn còn
sống. Mà đã sống tất sẽ có cơ hội.

Trong thâm tâm hắn phát xuất
ý nghĩ đó, và hắn cố tin vào điều này.

Thế nhưng không biết vì sao,
sau đó hắn lại mất hết niềm tin, chỉ thấy chán ngán và mệt mỏi.

Có phải vì hắn đã mất hết
dũng khí?

Lúc này hắn thèm được uống
mấy chén rượu, nuốt vào để quên đi... Một hán tử trẻ tuổi đang gục mặt lên bàn
ngủ gật, chợt nghe tiếng bước chân và tiếng gõ cửa dồn dập. Hắn liền dụi mắt
đứng dậy ra mở cửa.

Bên ngoài trời đã đổ mưa
không biết từ lúc nào. Lục Hương Xuyên toàn thân ướt sũng đứng dưới mưa, đôi
tròng mắt đỏ hoe. Cửa được mở ra từ lâu nhưng hắn vẫn đứng ngây người nhìn vào.

Tên hán tử nhìn hắn, không tỏ
vẻ ngạc nhiên, tựa hồ đã biết trước hắn nhất định sẽ đến.

Mưa rất lạnh.

Không hiểu sao trận mưa này
vào tháng sáu mà lại lạnh đến thế?

Tên hán tử không nói gì, chỉ
lấy một chiếc áo choàng lên mình Lục Hương Xuyên.

Lục Hương Xuyên đột nhiên ôm
chầm lấy hắn thống thiết nói:

- Chỉ có ngươi mới là bằng
hữu chân chính của ta. Chỉ một mình ngươi thôi.

Tên hán tử trẻ tuổi không đáp
cũng không có biểu cảm gì.

Trông mặt hắn quá đần độn, có
lẽ đần đến nỗi không biết dùng lời thế nào để biểu lộ tình cảm của mình?

Hắn quay người đến quầy hàng
lấy rượu rồi quay lại đặt lên bàn.

Bấy giờ Lục Hương Xuyên mới
bước vào điếm ngồi vào bàn. Ngôi tửu điếm này hắn đến không chỉ một lần. Tên
hán tử trẻ tuổi đần độn đó là bằng hữu của hắn.

Lục Hương Xuyên chỉ tới đây
mỗi khi có cấp sự, và hắn nhớ lần gần đây nhất là đến gặp Đồ Đại Bằng để biết
kết quả tiêu diệt lực lượng tinh nhuệ của lão Bá. Trời tuy lạnh nhưng vừa uống
vào một chén, Lục Hương Xuyên thấy nóng lên ngay. Có lẽ nghị lực của Lục Hương
Xuyên cũng được hâm nóng lên theo cốc rượu, nên hắn đập bàn thét to:

- Ta chưa chết! Chỉ cần ta
còn sống, sớm muộn sẽ có ngày chúng sẽ lãnh đủ. Ngươi nói có đúng không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3