Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm - Chương 28 - Phần 1

Chương 28: Nhận rõ vàng thau

Tiểu Điệp nhìn Mạnh Tinh Hồn bằng ánh mắt ngây dại, nước mắt lã chã tuôn
rơi. Nhưng nàng không nói tiếng nào!

Người trên giang hồ đều biết độc môn ám khí của Lục Hương Xuyên vô cùng lợi
hại, nhưng ít người biết rằng thủ thuật điểm huyệt của hắn cũng rất đáng sợ!

Cao thủ môn ám khí cũng đồng thời là cao thủ điểm huyệt, bởi vì hai loại võ
học này có liên quan mật thiết với nhau, nếu không nói là tương đồng!

Bởi vì, ngoài việc xác định chính xác huyệt đạo, động tác cần chuẩn xác,
thần tốc.

Tuy vậy, thủ thuật điểm huyệt dù cao cường đến đâu cũng không buộc người ta
không nhỏ lệ, dù có thể làm người ta bất động, thậm chí không nói được.

Thấy tình cảnh Tiểu Điệp như thế, lòng Mạnh Tinh Hồn như xát muối.

Có lúc chàng muốn bất chấp tất cả, lao ra ôm lấy nàng vào lòng.

Nhưng đó là điều ngu ngốc không thể được.

“Chỉ cần ngươi động đậy là hai lưỡi đao sẽ cứa đứt cổ Tiểu Điệp ngay!”

Mặc dù Lục Hương Xuyên không nói ra câu ấy, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt hắn
là đủ hiểu mà không cần nói ra.

Lúc này Lục Hương Xuyên không còn giữ chút nào dáng vẻ hào hoa thư sinh nữa
mà trông rất ác độc.

Hắn nhắc lại câu hỏi:

- Vì nàng đáng để ngươi bán rẻ bằng hữu chứ?

Mạnh Tinh Hồn vẫn đứng bất động không trả lời, nhưng cảm thấy máu trong
người sôi lên.

Chàng chợt liên tưởng đến con cá bị mắc vào lưỡi câu của Hàn Đường!

Bây giờ Mạnh Tinh Hồn thấy mình giống con cá đó, dù có giãy giụa bao nhiêu
cũng là vô ích, là tuyệt vọng.

Lưỡi câu của Lục Hương Xuyên đã mắc vào cổ chàng!

Lúc này, không ai có thể cứu được Mạnh Tinh Hồn, và thật sự không ai muốn
cứu chàng cả.

Lục Hương Xuyên cười nói:

- Bản tính ta vốn kiên nhẫn, bởi thế có thể đợi một lúc. Nhưng hy vọng
ngươi đừng để ta phải đợi lâu.

Lúc này quả là hắn không cần phải vội.

Cá đã mắc câu. Kẻ đáng phải vội là Mạnh Tinh Hồn chứ không phải hắn.

Nhưng dù có nấn ná thêm thì rút cục cũng làm gì được chứ?

Đừng nói thêm vài khắc mà dù chờ thêm vài canh giờ, thậm chí vài ngày, tình
thế vẫn không thay đổi!

Toàn thân Mạnh Tinh Hồn ướt đẫm mồ hôi, áo quần dính bết vào da thịt!

Đột nhiên Cao lão đại thở dài nói:

- Ta thấy ngươi nên nói nhanh ra thì hơn. Nếu ta là nam nhân, vì một thiếu
nữ xinh đẹp như Tôn cô nương, thì bất cứ việc gì cũng đáng làm.

Trái tim Mạnh Tinh Hồn đau nhói như bị một mũi dao nhọn đâm vào.

Mãi đến lúc này, chàng mới hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra Lục Hương Xuyên và Cao lão đại đã cấu kết với nhau từ trước, và
những gì vừa diễn ra chính là sản phẩm của âm mưu của chúng.

Người buông câu thật sự không phải là Lục Hương Xuyên mà chính là Cao lão
đại.

Tuy vậy chàng không thù hận Cao lão đại, mà chỉ thấy tuyệt vọng và đau khổ
mà thôi.

Cao lão đại đã thế, còn Thạch Quần thì sao?

Có phải Thạch Quần cũng là một nhân tố đắc lực trong âm mưu này?

Đột nhiên Mạnh Tinh Hồn nghĩ đến chiếc tiêu trên tay Thạch Quần và những mũi
ám khí đó!

Giá như chàng đoạt được chiếc tiêu, biết đâu tìm được cơ hội phản kích?

Trong tình huống này, không có thứ võ công hay binh khí nào có hiệu quả bất
cứ trong cơ hội nào.

Chàng vẫn nhìn Tiểu Điệp, nhưng chân lại lùi dần từng bước.

Lục Hương Xuyên cười hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi định bỏ đi? Chỉ cần ngươi đủ nhẫn tâm để cô ta ở lại đây,
ta sẵn sàng để cho ngươi đi!

Mạnh Tinh Hồn lập tức xuất thủ, nhanh như chớp quay lại định đoạt lấy chiếc
tiêu trên tay Thạch Quần.

Chàng đã tính toán cự ly và thời điểm hết sức chính xác, chỉ cần xuất thủ
là đoạt được ống tiêu và phản kích ngay!

Nào ngờ hành động thất bại.

Thạch Quần đã không còn ở đó nữa, và cũng không thấy ở bất cứ nơi nào trong
phòng.

Không ai chú ý rằng y đã đi khỏi phòng từ lúc nào.

Mạnh Tinh Hồn thầm nghĩ: “Nếu hắn không tham dự vào âm mưu này thì sao Lục
Hương Xuyên và Cao lão đại có thể để hắn đi khỏi đây một cách dễ dàng như vậy?”

Chàng thấy lòng mình càng thêm chua xót, đau đớn lại mất đi thêm một bằng
hữu nữa.

Khi bị bằng hữu bán đứng thì mới thấm thía nỗi đau khổ và thất vọng ở đỉnh
điểm.

Lục Hương Xuyên lạnh lùng nói:

- Ta chờ khá lâu rồi đó, đừng để ta chờ thêm nữa. Dù người ta có kiên nhẫn
đến đâu cũng đến lúc nổi giận. Chẳng lẽ ngươi bắt ta phải nổi giận?

Mạnh Tinh Hồn thầm thở dài. Tình thế này khó tránh khỏi xảy ra cuộc quyết
tử ở đây, và chàng lâm vào thế hoàn toàn bất lợi.

Bây giờ không cần quan tâm đến vấn đề sống chết nữa, mà phải chết sao cho
xứng đáng.

Phải tính toán thế nào để có thể xông vào trước khi ám khí của Lục Hương
Xuyên cắm vào người.

Dù thành công hay không cũng nhất định phải thử.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu.

Ánh dương soi vào cửa sổ, tuy đem theo ánh sáng nhưng không mang tới chút
hy vọng nào.

Mạnh Tinh Hồn buông lỏng mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Điệp.

Có lẽ đây là lần cuối cùng được nhìn thấy nàng.

Trong ánh mắt Tiểu Điệp chứa đựng sự khẩn cầu, khẩn cầu chàng hãy quyết
định!

Mạnh Tinh Hồn hiểu rõ cái nhìn cầu khẩn đó, nhưng không biết phải làm gì.

Nếu chết, chúng ta sẽ chết bên nhau!

Chừng như Tiểu Điệp cũng hiểu ý nghĩ của chàng!

Nước mắt nàng vẫn không ngừng rơi xuống, trái tim nàng vỡ ra thành nhiều
mảnh.

Đột nhiên ngay lúc đó hai thanh đao gí vào thái dương Tiểu Điệp bị đánh bay
đi rơi xuống đất.

Đồng thời từ sau cánh cửa dẫn vào hậu phòng vang lên hai tiếng la thảm, và
thoáng thấy bóng hai tên hán tử ngã sấp xuống.

Tiếp đó là tiếng người nói nhanh:

- Mau lùi ra đi!

Mạnh Tinh Hồn nhận ra giọng nói của Thạch Quần.

Không chút chậm trễ, chàng nhảy lùi một bước ra tới cửa, dùng chân đá mạnh
vào cánh cửa mở toang ra, và liền đó người đã lao vút lên cao ra ngoài.

Chỉ nghe một loạt tiếng vút vút và mười mấy ánh hành tinh lóe sáng vun vút
bay ra phía cửa.

Mạnh Tinh Hồn nhảy lên thượng phòng, đã thấy mấy mũi đao lấp lánh trước
mặt, đó là ba mũi khoái đao.

Ba mũi đao xuất thủ với khí thế rất hiểm ác, một ngọn bổ xuống vai, một
thanh chém vào chân và mũi thứ ba với thế vương đai trảm yêu phạt ngang lưng
định chém chàng làm hai đoạn.

Mạnh Tinh Hồn nghiêng người chững lại làm thanh đao từ trên bổ xuống sượt
qua trước mặt, nhưng có một thanh đã chém rách một mảnh áo.

Mạnh Tinh Hồn lập tức xuất thủ, một chưởng đánh xuống hán tử đang chém vào
chân, đồng thời lao vút lên nhằm tên từ trên chém xuống tung một cước.

Thanh đao bay lên cao làm ngói vỡ loảng xoảng, đồng thời tên hán tử cũng bị
đánh bắn vào tường, bịch một tiếng nặng nề rồi rũ xuống bất động.

Tên vừa chém rách áo Mạnh Tinh Hồn chưa kịp chuyển thế đao thì chàng đã
quay lại vung mạnh tả chưởng đánh vào ngực làm hắn rú lên một tiếng, máu trào
thành vòi ra miệng, đưa đôi mắt dại dần nhìn đối phương trước khi đoạn khí.

Tên thứ ba hốt hoảng bỏ chạy nhưng Mạnh Tinh Hồn đã chộp được một ngọn đao
phóng theo.

Tên này khựng ngay lại, bị mũi đao cắm suốt từ sau lưng xuyên tới trước
ngực, máu trào ra như suối, ngã sấp mặt chết ngay trong vũng máu.

Mạnh Tinh Hồn lướt tới rút thanh đao lau máu vào người tên hán tử rồi nhằm
hướng cửa lao đi.

Thạch Quần đang đứng giữa Cúc Hoa viên vẫy Mạnh Tinh Hồn, trên bộ y phục
trắng tuyết cũng có mấy vết máu loang lổ, còn Tiểu Điệp đứng ngay sau lưng, mắt
mở to hoảng sợ nhưng ánh mắt đã linh hoạt, chắc huyệt đạo đã được giải.

Mạnh Tinh Hồn vừa đáp xuống đã phi thân lao tới bế thốc lấy Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp không nói gì ôm chặt lấy chồng, khóc nấc lên.

Hai người vừa từ ranh giới của sự sống với cái chết bước ra, lúc này tuy
vẫn còn trong vòng nguy hiểm nhưng họ không để ý đến bất cứ điều gì khác, chỉ
có một ý nghĩ là đang được sống bên nhau.

Nhưng Thạch Quần thì không quên rằng cả ba người đang bị đe dọa.

Có một điều lại là tại sao Lục Hương Xuyên lại không truy sát ngay?

Tuy thế, Thạch Quần hiểu rằng không đời nào Lục Hương Xuyên và Cao lão đại
chịu bỏ mặc, và dù chúng dùng thủ đoạn nào để truy sát cũng đều đáng sợ khó
lường.

Y kéo tay Mạnh Tinh Hồn nói:

- Mau thoát khỏi đây ngay! Nếu bọn chúng đuổi theo đã có ta chặn lại!

Mạnh Tinh Hồn buông Tiểu Điệp ra, đưa mắt cảm kích nhìn Thạch Quần.

Chàng chỉ gật đầu mà không nói gì, nhưng trong cái nhìn đó đã hàm chứa
thiên ngôn vạn ngữ.

Sau đó chàng quay lại quan sát xung quanh xem nên ra bằng lối nào.

Mặc dù trong Cúc Hoa viên không thấy một nhân ảnh, nhưng với kinh nghiệm
lâu năm như của loài thú săn, Mạnh Tinh Hồn biết rằng không có đường nào an
toàn.

Bất cứ nơi nào cũng có mai phục.

Mạnh Tinh Hồn nghiến răng, quyết định xông ra theo lối cửa chính.

Nhưng khi chàng vừa kéo bàn tay giá lạnh của Tiểu Điệp đi được vài bước thì
thấy từ mé tả có một người đang lao tới.

Đó là nữ nhân bận y phục của nam nhân nhưng không phải để hóa trang, bởi vì
mái tóc dài đen nhánh xổ tung bay phơ phất theo gió.

Mạnh Tinh Hồn nhận ra ngay nữ nhân đó là ai: Phượng Phượng!

Phượng Phượng đã đi hết con đường rải đá, hướng thẳng vào dãy hậu phòng mà
từ đó Mạnh Tinh Hồn vừa thoát ra.

Hình như cô ta cũng nhận ra Mạnh Tinh Hồn nên càng chạy nhanh - võ công của
Phượng Phượng cơ bản là khinh công dựa vào đôi chân.

Tiểu Điệp thấy vẻ mặt chồng khác thường, nhìn sang Phượng Phượng hỏi:

- Chàng biết cô ta ư?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu rồi chợt nghiến răng đẩy Tiểu Điệp về phía Thạch Quần
nói:

- Nàng hãy đi theo anh ấy, anh ấy sẽ chiếu cố...

Tiểu Điệp biến sắc kêu lên:

- Nhưng còn chàng?

Mạnh Tinh Hồn nói:

- Ba ngày sau ta sẽ đến tìm nàng!

Thạch Quần hỏi:

- Tìm ở đâu?

Mạnh Tinh Hồn đáp gọn:

- Chỗ cũ!

Lời chưa dứt, người đã lao đi, dùng thân pháp nhanh nhất truy theo Phượng
Phượng.

Chàng quyết không thể để nữ nhân đó sống, đem những bí mật của lão Bá nói
cho Lục Hương Xuyên.

Cửa phòng vẫn mở toang như khi Mạnh Tinh Hồn vừa thoát ra, có mấy mũi ám
khí cắm ngập vào cửa sâu tới ba tấc!

Lúc này Phượng Phượng chỉ còn cách cửa phòng chừng trượng.

Cước lực của cô ta không kém, nhưng từ Mã gia thôn chạy tới đây chẳng phải
ngắn nên đã thấm mệt. Thêm nữa lại phải mang bộ y phục nam rộng thùng thình nên
vướng víu, phần nào ảnh hưởng tới tốc độ.

Mạnh Tinh Hồn tính rằng nhất định mình sẽ đuổi kịp tiện nữ đó trước khi tới
cửa.

Nhưng chàng đã tính sai.

Bởi vì chàng chỉ tính riêng phần chủ quan về mình mà quên mất địch nhân.

Đang chạy, đột nhiên Mạnh Tinh Hồn cảm thấy đất dưới chân sụt xuống, lộ ra
một miệng hang.

Có bốn tên hán tử đã mai phục ở đó từ trước, tay lăm lăm cung nỏ nhằm chàng
bắn tới loạn xạ.

Mạnh Tinh Hồn đã từng trải qua nhiều mối nguy hiểm tương tự nên phản ứng
rất nhanh, ngay cả ám khí trong thước tấc cũng đủ sức tránh khỏi.

Nhưng lần này chàng không kịp tránh vì dốc hết tâm lực đuổi theo Phượng
Phượng.

Vừa thấy phát sinh sự cố, chàng nhún chân lao vọt lên nhưng vừa lướt qua
một luống hoa thì bị một mũi tên cắm vào bắp chân trái, đau buốt tận xương.

Nhưng chàng vẫn không dừng lại.

Đây là thời điểm quyết định. Chỉ cần chàng dừng lại thì không biết bao
nhiêu người sẽ vì việc đó mà phải chết.

Mái tóc dài đen của Phượng Phượng vẫn phơ phất ở phía trước như trêu ngươi.

Mũi tên cắm ở bắp chân đau nhói, nhưng chàng không có thời gian dừng lại để
nhổ ra, việc đó chẳng những phân tán ý nghĩ mà còn làm giảm tốc độ của chàng.

Cứ chạy thêm mỗi bước, chàng càng cảm thấy khó chịu hơn, tưởng chừng như
không thể chịu đựng thêm được nữa mà ngã nhào xuống.

Mạnh Tinh Hồn nghiến chặt răng dốc chút sức lực cuối cùng nhằm Phượng
Phượng bổ tới, xuất trung chỉ với mười thành công lực điểm vào khí hải huyệt
của cô ta.

Đó là huyệt chí mạng, chỉ cần dùng ba bốn thành công lực cũng đủ làm mất
mạng đối phương.

Vừa dốc chút sức lực cuối cùng trong cơn đau đớn, Mạnh Tinh Hồn như đã sắp
hôn mê, nhưng vẫn còn cảm thấy đầu ngón tay giữa của mình chạm vào da thịt mềm
mại của nữ nhân, sau đó mới ngất đi.

Sao lấp lánh đầy trời soi sáng mặt biển bao la với những đợt sóng vô bờ êm
ái.

Họ cầm tay nhau dạo bước dọc bờ cát, mắt lấp lánh niềm vui, tận hưởng cảnh
trời đất thanh bình và say trong hạnh phúc.

Chàng kéo nàng vào sát người mình, thủ thỉ những lời êm dịu, vuốt ve mái
tóc êm như sóng biển.

Mạnh Tinh Hồn chợt mở bừng mắt. Giấc mộng đẹp lập tức tan biến, không có
muôn vàn vì sao lấp lánh, không có biển, cũng chẳng có nàng.

Chàng lập tức nhớ lại sự việc vừa xảy ra và hiểu rằng mình vẫn nằm ở nơi đã
ngã xuống, cơn đau ở bắp đùi trái còn kịch liệt hơn trước.

Ý nghĩ đầu tiên thoáng qua đầu: “Ta vẫn chưa chết!”

Nhưng đó vẫn chưa phải là vấn đề trọng yếu nhất. Việc quan trọng hơn là
Phượng Phượng còn sống hay không?

Chàng tuyệt đối không thể để cô ta tiết lộ tin tức về lão Bá.

Chợt vang lên tiếng cười gần đó.

Mạnh Tinh Hồn cố sức ngẩng lên và bắt gặp Lục Hương Xuyên đang nhìn mình.

Ánh mắt Lục Hương Xuyên lấp lánh, chứng tỏ hắn đang phấn khích, nhưng không
phải là tiếng cười mà Mạnh Tinh Hồn vừa nghe phát ra từ hắn.

Đó là tiếng cười của Phượng Phượng.

Cô ta cười đến là sảng khoái, đến là đắc ý.

Mạnh Tinh Hồn chợt thấy toàn thân như cứng đờ lại, đầu óc mụ mị đi.

Cô ta đến gần Mạnh Tinh Hồn, tươi cười nhìn chàng.

Mạnh Tinh Hồn cố ghìm cơn buồn nôn sắp trào ra, nuốt vào mấy hơi mới hỏi:

- Ngươi...đã nói ra chưa?

Phượng Phượng cười khanh khách:

- Ta đương nhiên đã nói ra rồi! Thế ngươi tưởng ta đến đây làm gì chứ?

Mạnh Tinh Hồn buột miệng:

- Thật ư?

Nhưng lập tức chàng thấy câu hỏi của mình là thừa.

Phượng Phượng cười nói:

- Sao không thật? Chẳng lẽ mẹ kế lại đi nói dối con rể hay sao?

Mạnh Tinh Hồn cúi xuống. Chàng không còn đủ sức để tức giận nữa.

Lời Phượng Phượng vẫn tiếp tục tuôn ra:

- Ngươi không ngờ gặp ta ở đây, đúng không? Ngươi không ngờ lão đầu đó lại
để ta đi chứ gì?

Thị dừng một lúc rồi cười to nói tiếp:

- Ta nói cho ngươi biết điều này, tuy ta không có bản lĩnh gì đáng kể,
nhưng từ lúc tuổi đã học cách làm thế nào để lừa được những lão già máu gái. Nếu
hành nghề như chúng ta mà không lừa được những lão đầu thì còn biết lừa ai?

Mạnh Tinh Hồn không buồn nghe nhưng những lời ti tiện đó vẫn vọng vào tai.

Phượng Phượng lại tiếp:

- Thật ra ngươi không thể trách ta được. Ta còn trẻ, đâu có thể phó thác
tấm thân phơi phới thanh xuân cho một lão già? Nếu là ngươi thì lại là chuyện
khác. Còn lão ta sắp chết, hơn nữa sau khi chết lại không còn một đồng xu nhỏ
để lại cho ta!

Mạnh Tinh Hồn hướng ánh mắt sang Lục Hương Xuyên. Lúc đó thần tình của
chàng trở nên hết sức bình tĩnh.

Mạnh Tinh Hồn nói bằng giọng rành rọt:

- Ngươi lại đây!

Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi:

- Ngươi có gì muốn nói với ta ư?

- Ngươi có muốn nghe không chứ?

Lục Hương Xuyên cười đáp:

- Có những lúc người đến lúc quan đầu mới hiểu ra lẽ phải trái. Ngươi là
hạng người đó...

Vừa nói hắn vừa bước tới phía Mạnh Tinh Hồn nhưng rất thận trọng.

Hổ báo dù sa bẫy vẫn còn có thể sát thương người. Lục Hương Xuyên đề phòng
điều đó.

Hắn dừng lại cách Mạnh Tinh Hồn bốn năm bước.

- Bây giờ ngươi nói gì ta cũng đều có thể nghe rõ.

Mạnh Tinh Hồn nói:

- Ta muốn ngươi cho ta một vật!

- Vật gì?

- Nữ nhân kia!

Lục Hương Xuyên cười hỏi:

- Ngươi thích cô ta?

- Không! Ta cần tính mạng nó!

Lục Hương Xuyên không cười, nhưng Phượng Phượng lại cười.

Thị thấy rằng đó là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ nên cười đến oằn cả
người.

Sau đó thị chỉ vào Mạnh Tinh Hồn nói:

- Ta tưởng rằng ngươi không phải là hạng quá đần độn, đâu ngờ ngươi ngu
ngốc đến thế!

Rồi quay sang Lục Hương Xuyên, tiếp:

- Anh ấy làm sao có thể giao ta cho ngươi được? Ngươi dựa vào đâu mà đòi
lấy mạng ta chứ? Ngươi tự cho mình là người gì ở đây?

Lục Hương Xuyên không chờ Phượng Phượng nói hết, đột nhiên cầm đầu tóc nhấc
bổng thị tới trước mặt Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Có phải ngươi cần nữ nhân này không?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Phải!

Lục Hương Xuyên từ từ quay mặt qua nhìn Phượng Phượng.

Nữ nhân cố nén hoảng sợ, gượng cười nói:

- Đương nhiên chàng sẽ không đời nào giao thiếp cho hắn, đúng không? Thiếp
đã giúp chàng làm được rất nhiều việc, còn tìm được cả Tôn lão đầu nữa...

Lục Hương Xuyên lạnh lùng ngắt lời:

- Nhưng tất cả những việc đó cô đã hoàn thành!

Sắc mặt Phượng Phượng chợt trở nên trắng bệch. Thị run giọng nói:

- Sau này thiếp còn có thể vì chàng mà làm thêm nhiều việc khác nữa. Chàng
muốn thiếp làm bất cứ điều gì, thiếp cũng xin vâng lời.

Lục Hương Xuyên đưa tay sờ lên mặt Phượng Phượng rồi lướt dần xuống, đột
nhiên hắn chộp lấy ngực áo nữ nhân giật mạnh làm nửa mình trên của thị lộ ra
trần trụi.

Nhưng Lục Hương Xuyên không buồn để mắt đến thị mà nhìn Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Ngươi đã từng biết nhiều nữ nhân?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3