Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm - Chương 21 - Phần 1

Chương 21: Hành trình gian khó

Mạnh Tinh Hồn ngủ rất ngon
giấc. Tuy khách điếm không sang trọng gì, căn phòng trọ cũng chật hẹp và thiếu
tiện nghi nhưng chàng vừa ăn một bữa tối khá ngon và nằm trên chiếc giường có
chăn nệm. Điều chủ yếu là chàng đến khách điếm này một cách bí mật, tin chắc
rằng không bị ai phát hiện. Mạnh Tinh Hồn khi nào hành sự cũng thế, bởi thận
trọng nên không cần lo lắng nữa. Thật tình lúc mới đặt lưng lên giường chàng
thao thức hồi lâu. Trước lúc lên đường, Tiểu Điệp đã dồn hết tiền nong dành dụm
được suốt một năm qua đưa cho Mạnh Tinh Hồn, nhưng sau đó chàng bí mật trả lui
một nửa. Mặc dù số tiền không nhiều nhưng cũng giúp mẹ hai mẹ con sống tằn tiện
được vài tháng. Mặc dù đã hứa với Tiểu Điệp và tự thề với mình rằng nhất định
sẽ trở về, nhưng biết có trở về được hay không?

Nằm trên giường đưa mắt nhìn
ra cửa sổ nhớ và thương mẹ con Tiểu Điệp đến quặn lòng. Chàng hy vọng nhìn thấy
một vệt sao băng. Chừng nửa đêm, Mạnh Tinh Hồn mới ngủ thiếp đi Chàng thức dậy
ngay khi nghe tiếng cửa sổ phía đối diện hé mở. Trời đã sáng bạch. Tiếng người
ngoài cửa sổ hỏi vào:

- Ta có thể vào được không?

Nhận ra âm thanh đó, Mạnh
Tinh Hồn thấy người mình như cứng đờ lại.

Tuy vậy chàng vẫn cố trấn
tĩnh trả lời:

- Xin cứ vào!

Cao lão đại hiện ra trên ngưỡng
cửa với nụ cười thân thiết ngọt ngào. Lúc nào gặp Mạnh Tinh Hồn, thị cũng có
ánh mắt và nụ cười khả ái thân thiết như thế. Trong bàn chỉ có một chiếc bàn
nhỏ và độc nhất một chiếc ghế. Cao lão đại không khách sáo gì ngồi ngay xuống
ghế, còn Mạnh Tinh Hồn ngồi ngay giường, chân buông thõng xuống đất. Hai người
lặng lẽ nhìn nhau một lúc, dường như không biết bắt đầu câu chuyện thế nào. Hồi
lâu, Cao lão đại mới cười lên tiếng:

- Đệ thấy ta thế nào?

Mạnh Tinh Hồn cũng cười đáp:

- Đại thư vẫn như cũ, hình như
vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Cao lão đại lắc đầu, vẫn giữ
nụ cười duyên dáng:

- Vì đệ không nhìn kỹ đó thôi.
Kỳ thực ta đã già đi rất nhiều.

Thị nói không sai, Mạnh Tinh
Hồn để ý khi Cao lão đại cười thì đã có nhiều nếp nhăn hơn trước, và trong đôi
mắt kiều diễm đã không còn trong sáng như xưa thậm chí đã mang dấu ấn của sự
tàn tạ.

Cao lão đại thở dài nói:

- Một năm qua ta sống buồn
chán vô nghĩa... Có lẽ ai cũng có giai đoạn như vậy, vì thế mới có tuổi già.

Mạnh Tinh Hồn hiểu ý nghĩa
câu đó. Năm qua Cao lão đại phải sống trong buồn chán, có thể nói là khó chịu,
nguyên nhân chủ yếu là do Mạnh Tinh Hồn. Chàng định nói câu gì để biểu thị sự
hối hận hoặc nhận lỗi nhưng không nói ra được. Cao lão đại chừng như hiểu rõ
nội tâm đối phương, cười nói:

- Đệ đừng nói gì nữa, ta hiểu
lòng đệ.

Mạnh Tinh Hồn lúng túng hỏi:

- Đại thư...không trách tôi
ư?

Cao lão đại dịu dàng nói:

- Mỗi người đều có quyền nghĩ
đến bản thân mình, đổi vào trường hợp của ta, ta cũng sẽ làm như thế.

Mạnh Tinh Hồn thấy trong lòng
trào lên nỗi cảm kích và lòng biết ơn, thấy rằng mình mắc nợ Cao lão đại rất
nhiều mà cả cuộc đời vẫn không trả được.

Cao lão đại chợt hỏi:

- Ta đối với đệ có tốt không?

Mạnh Tinh Hồn vội đáp:

- Rất tốt!

Giọng Cao lão đại càng dịu
dàng:

- Nếu vậy thì các người đã
sống rất hạnh phúc. Phải, ta biết rõ chỉ cần có một nữ nhân nhất tâm nhất ý với
đệ, nhất định hai người sẽ được hạnh phúc.

Mạnh Tinh Hồn không nói gì.
Sự thật một năm qua chàng đã cảm thấy hạnh phúc.

Cao lão đại lại hỏi:

- Ta chỉ không hiểu một điều,
đệ sống hạnh phúc như thế còn trở về đây làm gì?

Mạnh Tinh Hồn hỏi lại:

- Đại thư... không hiểu thật
sao?

Cao lão đại chợt thở dài:

- Nếu đệ về đây với mục đích
chúc thọ lão Bá thì chỉ sợ rằng đã chậm mất một bước.

Mạnh Tinh Hồn giật mình hỏi:

- Chậm một bước ư? Chẳng lẽ
lão Bá đã phát sinh chuyện gì rồi sao?

- Không ai biết đã xảy ra
chuyện gì, bởi vì bất cứ người nào cũng không được phép vào hoa viên lấy một
bước. Nhưng mọi người đều biết rằng nhất định lão Bá đã phát sinh chuyện bất
trắc.

Mạnh Tinh Hồn truy vấn:

- Vì sao lại nghĩ thế?

- Vì ở hoa viên trở nên rất
hỗn loạn, hầu như ngày nào cũng có rất nhiều người lạ ra vào và được một mệnh
lệnh đặc biệt nào đó cho phép. Việc canh phòng thì vô cùng cẩn mật, lão Bá
trước đây chưa bao giờ như thế cả.

Cao lão đại dừng một lúc rồi
nói thêm:

- Cũng có thể lão Bá không
phải sinh chuyện gì bất trắc mà chính ông ta thay đổi nếp sinh hoạt của mình
cũng nên. Có lẽ chỉ có đệ mới được phép vào gặp lão Bá, vì hai người đã có mối
quan hệ đặc biệt...

Mạnh Tinh Hồn chợt đứng bật
lên, nhưng nhìn ánh mắt đối phương chàng lại từ từ ngồi xuống - Đại thư sao
thế?

Cao lão đại cười buồn bã:

- Không sao cả... Ta chỉ định
đến thăm đệ một lúc thôi, có lẽ nên trở về rồi...

- Đại thư... định trở về nhà
ư?

- Không trở về nhà thì còn
biết đi đâu nữa?

Mạnh Tinh Hồn cúi xuống, khẽ
hỏi:

- Trong nhà vẫn như trước
chứ?

Hỏi xong chàng thấy ngay mình
đã lỡ lời. Nhà đây là nói đến thư đệ bọn họ, nhưng bây giờ ở Khoái Hoạt Lâm,
ngoài Cao lão đại ra còn ai nữa?

Cao lão đại nhìn chàng hỏi:

- Lẽ nào còn được như trước?

Thị thở dài nói thêm:

- Tiểu Hà chết từ lâu. Sau
khi đệ bỏ đi, Diệp Tường xông vào Ngũ Hoa viên bà bị lão Bá giết chết, việc đó
đệ cũng đã biết...

Mạnh Tinh Hồn không ngạc
nhiên vì sao Cao lão đại lại biết chuyện này.

Về phương diện đó thì không
ai bằng được Cao lão đại. Vừa rồi chàng đứng phắt lên vì nghe câu “giữa hai
người đã có mối quan hệ đặc biệt”, nghĩa là thị đã hiểu rõ Tiểu Điệp là nhi nữ
của lão Bá, vậy mà vẫn buộc mình phải thực hiện nhiệm vụ giết ông nhạc của mình.

Nhưng có lẽ sự việc này chàng
phải hoàn toàn chịu trách nhiệm chứ không phải Cao lão đại, bởi vì thỏa thuận
đã đặt ra trước... Giọng Cao lão đại vẫn vang lên đều đều:

- Còn Thạch Quần vẫn bặt vô
âm tín...

Mạnh Tinh Hồn liền hỏi:

- Thạch Quần vẫn chưa về sao?

- Chưa. Từ khi ra bảo hắn đến
vùng tây bắc đã hơn một năm, hắn chưa trở về lần nào, cũng không có tin tức.

Mạnh Tinh Hồn ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ hắn đã gặp sự cố
gì? Theo tôi biết thì cả khu vực tây bắc không ai đủ khả năng khống chế được
Thạch Quần đâu.

Cao lão đại thở dài:

- Ai mà biết được? Trong
giang hồ hàng ngày đều có thể biến đổi, huống gì suốt một năm?

Thị cười thê lương nói tiếp:

- Cũng có thể hắn không gặp
sự cố gì, chỉ không muốn trở về thôi. Mỗi người đều có quyền tính toán cho cuộc
sống của bản thân, vì thế ta cũng không giận hắn.

Mạnh Tinh Hồn cúi đầu, lòng
cảm thấy bất an.

Cao lão đại nói tiếp:

- Bằng hữu đều theo nhau đi
cả, một mình ta nhiều khi cảm thấy rất cô đơn. Nếu có lúc nào rảnh rỗi, đệ hãy
tới thăm ta... Giá như đệ có thể đưa cô ấy cùng đến chơi thì ta sẽ rất vui.

Mạnh Tinh Hồn xúc động nắm
chặt tay đáp:

- Nhất định tôi sẽ trở lại
thăm đại thư, nếu còn sống tôi sẽ đưa cô ấy đến.

Chàng chợt thấy Cao lão đại
không phải người kiên cường mạnh mẽ như trước đây mình vẫn tưởng.

“Mình phải có trách nhiệm bảo
vệ chị ấy... Và không nên để chị ấy cô đơn như vậy...”

Nữ nhân thông minh là người
biết cách dùng chiến lược tốt nhất để đối phó với nam nhân.

Chiến lược hữu hiệu nhất là
để nam nhân nghĩ rằng mình yếu nhược.

Kỳ thực nữ nhân nào tỏ ra
mình yếu nhược nhất lại mạnh mẽ hơn rất nhiều nam nhân.

Hoa viên hết sức tĩnh lặng.
Không thấy người, cũng không nghe âm thanh nào. Hoa viên của lão Bá xưa nay vẫn
như thế. Nhưng chỉ cần người bước vào đó một bước là lập tức có người xuất hiện
và không phải chỉ có một vài người.

Từ bất cứ nơi nào đều sẵn
sàng có người bất ngờ hiện ra, và bất cứ ai cũng có thể lấy mạng người.

Thế nhưng Mạnh Tinh Hồn thâm
nhập vào hoa viên khá lâu vẫn không thấy người nào xuất hiện. Hoa cúc đang kỳ
nở rộ trông vô cùng diễm lệ với mùi hương sực nức.

Chàng đi quanh quẩn mãi mà
vẫn không thấy người, cũng không nghe thanh âm gì khác lạ.

Điều đó thật khác thường
khiến người ta kinh ngạc.

Lẽ ra nơi đây bất cứ lúc nào
cũng có người từ chỗ mai phục kín đáo, tay lăm lăm binh khí xông ra mới phải. Đó
không phải chỉ là điều suy đoán mà Mạnh Tinh Hồn đã có lần thử nghiệm. Vậy
người đâu cả?

Hai bàn tay Mạnh Tinh Hồn nắm
chặt lại, càng không thấy người chàng càng thấy lòng mình căng thẳng. Đứng
trước kẻ thù vô hình bao giờ cũng đáng sợ hơn kẻ địch đã hiện thân.

Hiển nhiên đã phát sinh biến
cố kinh khủng nào đó.

Nhưng trên giang hồ có thể
tìm ra lực lượng nào để tiêu diệt toàn bộ hoặc truy đuổi tất cả người của lão
Bá khỏi hoa viên được?

Thật không sao lý giải nổi.
Cho dù thủ hạ có bị quét sạch thì vẫn còn lão Bá chứ?

Chợt Mạnh Tinh Hồn nghĩ đến
Lục Hương Xuyên.

Chẳng lẽ hắn đã hạ độc thủ
đối với lão Bá?

Nếu vậy thì ít ra cũng còn
Lục Hương Xuyên ở lại đây chứ, tại sao cả hắn cũng không có?

Sau khu vườn rậm có mấy gian
tịnh thất, Mạnh Tinh Hồn biết đó là cư phòng của lão Bá, bởi chính chàng đã có
lần được lão Bá mời đến dùng bữa trưa ở đó.

Gian tiền sảnh vẫn như trước,
nhưng ghé mắt nhìn vào trong, một cánh cửa mật thất sau tiểu sảnh bị vỡ vụn.

Mạnh Tinh Hồn vượt qua tiểu
sảnh đi vào cánh cửa vỡ, chỉ chốc lát đã phát hiện bên dưới tấm phản bị đánh vỡ
có một mật đạo. Mạnh Tinh Hồn không do dự đi xuống mật đạo, liền trông thấy một
chiếc thuyền nhỏ cắm neo trên sông đào rộng chừng một trượng, nhưng không thấy
bóng người nào.

Chẳng lẽ Lục Hương Xuyên đã
để lại chiếc thuyền này? Có cạm bẫy gì không? Hay hắn không đuổi kịp lão Bá nên
đành phải quay về?

Căn cứ theo hiện trường, Mạnh
Tinh Hồn đoán ngay rằng cánh cửa và tấm phản do Lục Hương Xuyên đánh vỡ trong
trạng thái tức giận.

Như vậy là lão Bá đã thoát
khỏi độc thủ của hắn.

Nếu vậy tức lão Bá đã thụ
thương và Lục Hương Xuyên đang dốc toàn lực truy đuổi?

Mạnh Tinh Hồn suy đoán như
vậy vì hai lý do.

Thứ nhất, Lục Hương Xuyên mai
phục cả mười mấy năm bây giờ mới hạ thủ, đương nhiên thời cơ đã chín muồi.

Với bản tính của Lục Hương
Xuyên, hắn hành sự bao giờ cũng cầm chắc.

Thứ hai, theo lời Cao lão đại
thì lão Bá đã gặp bất trắc, chỉ cần nhìn tình hình Cúc Hoa viên đã thay đổi,
chứng tỏ lão Bá không còn như trước nữa.

Bởi nếu ông không thụ thương,
Lục Hương Xuyên không phải là đối thủ của ông, hơn nữa tất cả thuộc hạ ở Ngũ
Hoa viên không đời nào dám theo Lục Hương Xuyên làm phản trước mặt lão Bá.

Như vậy việc cấp thiết nhất
là tìm lão Bá.

Cao lão đại từng nói: “Nếu
trên đời có duy nhất một người tìm được lão Bá thì người đó là Mạnh Tinh Hồn!”

Có những người bản năng thính
nhạy như loại chó săn, Mạnh Tinh Hồn là người nằm trong số đó.

Bất cứ ai vào thời điểm sinh
tử cố thoát khỏi cái chết đều để lại dấu vết. Bởi vì người đó có trấn tĩnh bao
nhiêu, trong lúc sinh tử cũng có lúc hoảng loạn.

Chỉ cần lưu lại một vết tích
dù nhỏ nhất cũng không sao thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Mạnh Tinh Hồn.

Cao lão đại không những hiểu
rõ Mạnh Tinh Hồn mà còn rất tin tưởng chàng.

Chỉ cần Mạnh Tinh Hồn tìm
được lão Bá thì nhất định thị cũng có cách dò ra được.

Mạnh Tinh Hồn chú ý quan sát
chiếc thuyền mới thấy đó là một chiếc khoái thuyền nhỏ nhẹ, trên đầu thuyền còn
treo chiếc đèn lồng. Tuy ánh đèn không lấy gì làm sáng lắm, thế nhưng ở dưới
thủy đạo bí mật này cũng quá đủ sáng để nhận ra hết cảnh vật.

Cứ nhìn sơn đạo thâm sâu khúc
khuỷu đầy nguy hiểm, phía trước chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra một
chuyện mà người ta khó lường trước được, thậm chí có thể khiến người mất mạng
như chơi.

Thế nhưng, Mạnh Tinh Hồn đã
đi đến đây lẽ nào có thể bỏ cuộc mà lùi hay sao?

“Không làm thì thôi, đã làm
thì làm đến cùng...” Mạnh Tinh Hồn quyết định trong lòng, rồi nắm lấy cây chèo
khuấy nhẹ mặt nước đưa con thuyền đi.

Chàng có thể thoát ra khỏi
thủy đạo này hay không?

Thủy đạo này đưa chàng đến nơi
nào, đến địa ngục chăng?

Mã gia dịch vốn chỉ là một
trạm dừng chân nhỏ dọc đường của sai binh triều đình, nằm cách hoa viên của lão
Bá chừng bảy tám dặm. Từ sau khi sai dịch thay đổi đường thì dịch trạm này cũng
bị bỏ hoang lâu ngày biến thành nơi hoang vắng.

Hiện tại nơi này chỉ còn lại
mười sáu, mười bảy gia đình, trong đó có một người tên là Mã Phương Trung, vốn
năm xưa là một người nằm trong đội sai dịch của quan triều.

Mã Phương Trung tên đúng như
người, đường đường chính chính vốn xưa nay chưa từng làm một chuyện gì khiến
cho người ta cảm thấy bất ngờ kinh ngạc.

Trong nhà họ Mã ngoài vợ ông
ta ra còn có thêm hai người con, một trai một gái.

Mã thái thái là một người
hiền thục đảm đang, vì thế người ta thường nói Mã Phương Trung là một người tốt
phước, về già có được người chăm lo béo tốt khỏe mạnh.

Mã Phương Trung là một người
hiếu khách, đã thế Mã thái thái lại là một người nấu ăn rất tuyệt. Khách thường
đến nhà chơi, trước tiên là thưởng thức hoa cảnh với Mã Phương Trung, rồi đánh
vài ván cờ đàm tiếu chuyện thiên địa. Sau là thưởng thức vài ba món thức ăn do
Mã thái thái nấu, mà thường mỗi khi chia tay bọn họ không khỏi khen tài nghệ
nấu ăn của Mã thái thái.

Mã thái thái rất hài lòng và
hãnh diện về trượng phu của mình, thế nhưng duy nhất có một điều bà ta phân vân
chưa hài lòng, đó là đứa con trai thứ của ông bà đã lên mười tuổi, thế nhưng
chồng bà vẫn chưa hề có ý định cho nó đi học chữ.

Mã thái thái đã nhiều lần nói
khéo với hàm ý trách móc:

- Con gái sao cũng được,
nhưng con trai thì phải ra mặt với thiên hạ. Ông đã không chịu rời nó cho nó đi
học, thì cũng tìm cách tự dạy cho nó học chữ chứ? Sao cứ mãi vui đùa với nó
không biết chán?

Quả thế, Mã Phương Trung đã
ngoài năm mươi mới kiếm được một mụn con trai nối dòng nối dõi, cho nên ông
cưng ông quý hơn những gì ông có được.

Hàng ngày ngoài mọi việc chăm
sóc hoa cảnh hoặc có khách đến chơi, ngoài ra thời gian rảnh Mã Phương Trung
hầu như dành để đùa chơi với quý tử của mình.

Cho nên mỗi lần nghe Mã thái
thái nói như vậy. Mã Phương Trung chỉ cất tiếng cười khà khà, gật đầu đồng ý.

Thế nhưng, hễ mỗi lần ông bắt
đầu mang sách ra chưa đọc chữ nào, cậu quý tử gợi ý đi câu cá hay một trò chơi
gì đó, thế là Mã Phương Trung lập tức y theo lời con ngay.

Mã thái thái cứ thế mà không
còn cách nào nói được.

Người trong thôn thì ai nấy
đều khen Mã Phương Trung là con người hiền hòa, cận nhân, điều này đương nhiên
cũng khiến cho Mã thái thái vui lòng, dần dần bà cũng quen đi với tính cách của
ông.

Mã Phương Trung đúng là một
đức lang quân rất tốt, chẳng ai phủ nhận điều này.

Thế nhưng, có một điều mà đến
ngay Mã thái thái cũng không ngờ tới được, chồng bà ta có một bí mật mà lại là
một bí mật rất đáng sợ.

Hôm ấy là một ngày đẹp trời,
vì vậy Mã Phương Trung bảo Mã thái thái làm mấy món gì ngon rồi mời những người
khách quen trong thôn đến đánh chén buổi tối.

Khách chủ thù tạc cho đến khi
tàn cuộc rượu, khách ra về vẫn không quên khen Mã thái thái mấy câu.

Khách đã về hết rồi, Mã
Phương Trung chắp tay đi lại chậm rãi trong vườn chừng như ông còn luyến tiếc
cảnh nguyệt họa đêm nay mà chưa muốn về phòng nghỉ.

Mã thái thái mang ngay một
chiếc ghế tựa ra vườn đặt xuống cho ông ngồi, không quên chế cho chồng một bình
trà ngon nữa, rồi mới ngồi xuống cạnh chồng chuyện phiếm.

Qua đi một hồi, nói tới nói
lui rốt cuộc vẫn trở lại chủ đề cậu quý tử, Mã thái thái nói:

- Tiểu Trung đã mười tuổi
rồi, thế mà đến cuốn Tam Tự Kinh còn chưa đọc được, ông còn chờ đến bao giờ mới
cho nó đi học chứ?

Mã Phương Trung lần này không
đáp xởi lởi như trước, mà ông ta trầm ngâm qua một lúc mới chậm rãi nói:

- Có lẽ hiện tại đã bắt đầu
cho nó đi học được rồi.

Mã thái thái buông một tiếng
thở phào nhẹ nhõm nói:

- Thật ra thì ông phải cho nó
bắt đầu từ lâu rồi, tôi chẳng hiểu nổi vì sao ông phải chờ đến bây giờ?

Mã Phương Trung lắc đầu, lẩm
bẩm nói:

- Có nhiều chuyện bà không
nên biết thì hơn.

Mã thái thái chau mày hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Mã Phương Trung nói:

- Chuyện của đàn ông, đàn bà
không nên hỏi nhiều. Đến lúc ấy, tự nhiên bà sẽ biết.

Ông ta rõ ràng chưa hiểu hết
đàn bà, nếu như ông ta càng bảo bà ta không hỏi thì bà ta nhất định phải hỏi
cho ra mới thôi.

Quả nhiên, Mã thái thái hỏi
dồn:

- Lúc nào? Thật ra là có
chuyện gì chứ?

Mã Phương Trung nhìn vợ mỉm
cười nói:

- Cứ theo tình hình này mà
nói, có lẽ cái lúc ấy vĩnh viễn không bao giờ đến.

Ông nhấp nhanh một ngụm trà
rồi nói tiếp ngay:

- Trà ngon lắm, uống một vài
chén rồi bà nhanh đi nghỉ trước đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3