Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm - Chương 15 - Phần 1

Chương 15: Bạn thù đổi vị

Lão Bá đang đứng trước mặt Diệp Tường, toàn thân run lên.

Nhưng cuối cùng ông cũng dằn được cơn thinh nộ, buông Diệp Tường ra nói:

- Thôi được! Bây giờ ngươi nói đi. Hài tử đó có đúng là con của ngươi
không?

Diệp Tường đáp:

- Không phải!

Hắn thở dài một tiếng nói tiếp:

- Nhưng tôi thà phải chịu đựng tất cả để làm phụ thân của hài tử đó.

Lão Bá nghiến răng rít lên:

- Đồ súc sinh! Ngươi dám...

Diệp Tường bình tĩnh ngắt lời:

- Vì sao ông căm hận hài tử đó như vậy? Hài tử đó có tội tình gì chứ? Nó đã
không có cha, như vậy đã đáng thương lắm rồi, ông là ông ngoại nó, lẽ ra nên
thương nó để cùng Tiểu Điệp san sẻ bớt nỗi đau mới phải...

Lão Bá hét lên:

- Ai là ông ngoại nó?

Diệp Tường không chút sợ hãi, cứng rắn trả lời:

- Chính ông!

Giọng hắn cũng trở nên gay gắt hơn:

- Ông muốn thừa nhận hay không cũng được! Vì trong cơ thể nó có máu thịt
của ông.

Hắn chưa kịp nói hết thì lão Bá đã bổ tới dang thẳng cánh tay tát vào mặt
hắn.

Diệp Tường không tránh, và dù có muốn tránh cũng không được, bởi vì cái tát
của lão Bá nhanh như ánh chớp.

Diệp Tường còn chưa kịp trông thấy gì thì mắt đã tối sầm lại, đầu óc quay
cuồng.

Hắn không ngất đi, vì ngay sau đó bị cú đấm thứ hai giáng thẳng vào tiểu
phúc.

Cơn đau này làm cho Diệp Tường tỉnh lại, lưng gập xuống, tay ôm lấy bụng
dưới ngã xuống quằn quại, máu tươi lẫn nước bọt trong miệng trào ra.

Mạnh Tinh Hồn chỉ biết giương mắt nhìn, toàn thân cứng đờ như hóa đá.

Diệp Tường chịu được, nhưng y hầu như không sao chịu nổi, tưởng chừng bất
chấp tất cả để xuất thủ.

Nhưng y nghiến chặt răng cố nhịn, vì vọng động lúc này có nghĩa là mất mạng.

Hành động đó trái với ước nguyện của chính Diệp Tường, và Tiểu Điệp sẽ
không sao tha thứ được.

Bởi lão Bá là phụ thân của nàng.

Diệp Tường vẫn không ngừng lăn lộn, miệng tiếp tục rỉ máu, chỉ cần nhìn
dáng điệu cũng biết hắn chịu đau đớn thế nào.

Lão Bá đứng lặng nhìn hắn.

Cơn phẫn nộ đã được trút xuống, ông bình tĩnh lại dần, nhưng miệng vẫn còn
thở phì phì.

Đột nhiên, Diệp Tường đang ôm bụng lăn lộn bỗng bật người lên.

Từ chiếc chuông nhỏ trong tay hắn chợt phát ra mười mấy ánh hào quang về
phía lão Bá.

Đồng thời từ bàn tay phải không biết từ bằng cách nào đã xuất hiện một
thanh đoản kiếm chỉ dài chừng một gang tay nhưng nhìn ánh thép cũng đủ biết sắc
khủng khiếp.

Lưỡi kiếm vạch một đường như vệt sao băng, nhanh đến kinh hồn.

Ám khí bất ngờ, kiếm thế thần tốc, không ai có khả năng đối phó nổi, cũng
không ai tránh được.

Mạnh Tinh Hồn đương nhiên biết rõ Diệp Tường là kẻ giết người đáng sợ thế
nào, thế nhưng xưa nay chưa bao giờ y được tận mắt chứng kiến hành động thực sự
của hắn.

Bây giờ thì y đã thấy.

Thời gian gần đây y có mối hoài nghi, không tin rằng trước đây Diệp Tường
có thể giết nhiều người đến thế.

Còn bây giờ thì y đã tin.

Hành động của Diệp Tường chẳng những chọn đúng thời cơ bất ngờ nhất mà còn
thần tốc đến khó mà tưởng tượng.

Thời cơ không ai ngờ nhất cũng là thời điểm chọn lựa chính xác nhất.

Lúc đó chỉ cần xuất thủ thì đối phương không sao đối phó nổi, cũng không
sao tránh nổi.

Hành động chuẩn xác, thần tốc và thâm độc.

Đó là ba điều kiện cơ bản nhất để giết người, và kết quả duy nhất là chết. Cho
dù có thể chưa biết kết quả đó thuộc về ai.

Thời gian gần đây ai đã thấy qua Diệp Tường tất không nghĩ rằng hắn lại có
khả năng phát xuất ra hành động như vậy.

Dưới con mắt Mạnh Tinh Hồn, Diệp Tường đã khôi phục lại bản lĩnh năm xưa,
giai đoạn mà hắn ở đỉnh điểm khiến cho cả ba tên đàn em là Mạnh Tinh Hồn, Tiểu
Hà và Thạch Quần đều kính phục và ao ước.

Mạnh Tinh Hồn cũng hiểu rằng lẽ ra tráng khí đó trong Diệp Tường đã nguội
tắt, chỉ do tình bằng hữu với Mạnh Tinh Hồn và tình yêu đối với Tiểu Điệp mà
hắn dốc tận lực phát xuất chiêu kiếm tối hậu đó, vận dụng hết tiềm lực của bản
thân.

Không ai đủ khả năng tránh được cú phản kích này... chỉ ngoại trừ lão Bá.

Thanh đoản kiếm phóng tới như vệt sao băng, nhưng chưa kịp tới mục tiêu thì
đã gãy làm đôi xuống đất.

Diệp Tường vừa phi thân lên đã ngã bịch xuống, cánh tay phải gãy lìa.

Lão Bá vẫn đứng nguyên chỗ cũ, tưởng chừng chưa hề có cử động nào.

Mặc dù ông đã dùng ống tay áo phất rụng những mũi ám khí nhưng Mạnh Tinh
Hồn vẫn thấy rõ có tới ba bốn vệt sáng cắm vào ngực ông ta.

Y tin rằng mình đã thấy rõ,và không còn nghi ngờ gì được.

Mạnh Tinh Hồn hiểu rõ uy lực của những ám khí này, bởi vì chính y cũng định
dùng ám khí như Diệp Tường vừa dùng để giết lão Bá.

Bất kỳ ai chỉ cần bị một mũi ám khí như vậy cắm vào người là ngã ngay, và
trút hơi thở cuối cùng trước khi đứng dậy.

Thế mà lão Bá vẫn không ngã xuống, cũng không chết.

Mấy mũi ám khí trúng vào người ông ta giống như chạm phải tường thép, phát
ra những tiếng leng keng.

Mạnh Tinh Hồn hiểu ngay rằng bên trong y phục lão Bá còn một lớp áo bảo vệ
dệt bằng sợi thép hoặc thứ kim loại nào đó làm cho ám khí không xuyên qua nổi.

Mạnh Tinh Hồn bỗng thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Kế hoạch của y định giết lão Bá chưa chu toàn bằng Diệp Tường, thời điểm y
chọn ra tay cũng chưa bất ngờ bằng hắn, độ thâm độc của Mạnh Tinh Hồn cũng
không thể sánh bằng Diệp Tường bởi hắn ra tay bằng sức mạnh của tình yêu và
tình bằng hữu.

Thế nhưng, cho dù bỏ qua tất cả những điều đó, nếu những mũi ám khí của
Mạnh Tinh Hồn có thể cắm được vào người lão Bá thì nhất định cái chết của y sẽ
rất bi thảm.

Đó là bài học thiết thực cho Mạnh Tinh Hồn, đúng là một bài học xương máu
theo đúng nghĩa vốn có của nó.

Bài học đó được rút ra không phải do kinh nghiệm hoặc do tổn thất mà Mạnh
Tinh Hồn phải trả. Chính Diệp Tường đã phải đổi bằng sinh mạng mình để cho Mạnh
Tinh Hồn bài học này.

Diệp Tường cố bò lên nhưng không được, lại ngã vật xuống nhưng vẫn gượng
nhổm đầu dậy nói:

- Ta đã không nhầm. Đúng vậy, ta đã không nhầm!

Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng câu đó là Diệp Tường muốn trối trăng lại cho mình.

Hắn cất tràng cười điên cuồng, nói tiếp:

- Quả nhiên ta không thể giết được ông. Hiện tại trên đời không ai giết
được ông.

Lão Bá không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Lục Hương Xuyên rồi quay người bỏ đi,
thậm chí không nhìn lại Diệp Tường một lần.

Lục Hương Xuyên thừa hiểu ý nghĩa của cái nhìn đó.

Hắn lạnh lùng nhìn Diệp Tường lăn lộn trên mặt đất hồi lâu rồi chợt quay
sang Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Ngươi có mang theo đao
không?

Mạnh Tinh Hồn trả lời ngay:

- Không có!

Lục Hương Xuyên lại hỏi:

- Ngươi giết người không cần
dùng đao ư?

- Có dùng, nhưng tôi dùng đao
người khác. Trong tay đối phương có bất kỳ binh khí gì tôi đều dùng được.

Mạnh Tinh Hồn nói câu đó một
cách máy móc. Đến nỗi y ngỡ ngàng trước giọng nói của mình, như nghe âm thanh
của ai khác vậy.

Lục Hương Xuyên cúi nhặt đoạn
lưỡi của thanh đoản kiếm gãy lên hỏi:

- Ngươi có thể dùng khúc kiếm
này để giết người không?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Được!

Lục Hương Xuyên lại nói:

- Còn chưa vì lão Bá mà giết
người. Bây giờ chính là cơ hội đó.

Hắn vừa nói vừa cười rất điềm
tĩnh, như mời Mạnh Tinh Hồn dùng một bữa cơm, lại tiếp:

- Ta đã nói rằng ngươi chẳng
cần vội, cơ hội đó trước sau gì cũng có. Bây giờ thì ngươi đã tin ta rồi chứ?

Hầu như Mạnh Tinh Hồn không
nghe hắn nói gì.

Thanh đoản kiếm vốn rất ngắn,
sau khi gãy chỉ còn dài hơn ngón tay.

Mạnh Tinh Hồn máy móc cầm lấy
đoạn kiếm gãy, nhưng không biết phải làm gì.

Trong tai y vang lên những
tiếng ong ong, còn mắt không thấy gì, mọi vật quay cuồng như chong chóng.

Ngoài những ý nghĩ hỗn độn,
Mạnh Tinh Hồn không nghe gì, cũng không thấy gì hết.

Chỉ có một ý nghĩ xuyên suốt
trong đầu Mạnh Tinh Hồn là Diệp Tường bất chấp tính mạng làm việc đó vì mình,
và chỉ vì việc đó mà Diệp Tường đã chuẩn bị rất lâu, đã chờ đợi rất lâu.

Hiển nhiên trước khi tới đây,
Diệp Tường không mảy may hy vọng mình sẽ sống trở về, bởi vì cuộc sống của hắn
đã mất hết ý nghĩa.

Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng Diệp
Tường hy vọng mình sẽ vì hắn mà sống tiếp.

Diệp Tường đã coi Mạnh Tinh
Hồn là hình ảnh của mình, đã đem sinh mệnh tình bằng hữu và tình yêu dồn tất cả
lên người Mạnh Tinh Hồn, muốn Mạnh Tinh Hồn tiếp tục sống, cũng như tiếp tục
cuộc sống của chính mình.

Thứ tình cảm đó rất ít người
hiểu được, nhưng Mạnh Tinh Hồn lại rất hiểu.

Y biết Diệp Tường làm việc đó
vì mình, tự nguyện chết bởi tay mình.

Nhưng Mạnh Tinh Hồn không nỡ.

Y thà chết chứ không chịu hạ
thủ giết người bằng hữu tốt nhất của mình, dù biết cho dù chết bằng tay ai thì
Diệp Tường đã không còn mảy may hy vọng sống.

Đoạn kiếm gãy lạnh ngắt trong
tay Mạnh Tinh Hồn, ướt nhòe mồ hôi.

Y chợt ngẩng lên nhìn Lục
Hương Xuyên nói:

- Tôi không thể giết người
này!

Lục Hương Xuyên phóng ánh mắt
sắc lạnh nhìn Mạnh Tinh Hồn hồi lâu mới hỏi:

- Vì sao thế? Hắn là bằng hữu
của ngươi ư?

Mạnh Tinh Hồn lạnh lùng đáp:

- Tôi có thể vì bằng hữu mà
giết người, nhưng không giết người đã ngã.

- Ngay cả vì lão Bá cũng
không giết?

- Tôi có thể vì lão Bá mà
giết người khác. Nhất định cơ hội còn nhiều...

Lục Hương Xuyên nhìn Mạnh
Tinh Hồn không lộ vẻ tức giận hay ngạc nhiên.

Hắn cũng không cưỡng bách.

Mạnh Tinh Hồn chậm chạp quay
người bỏ đi.

Lục Hương Xuyên không gọi lại.

Mạnh Tinh Hồn cũng không
ngoái lại nhìn. Đi được mấy bước, y nghe tiếng rú thảm khốc của Diệp Tường.

Nhưng Mạnh Tinh Hồn vẫn không
quay lại, không nhỏ giọt nước mắt nào.

Y cố nén lại dòng lệ thương
xót cho đến đêm, khi không còn ai thấy cả.

Tình thế bắt buộc phải như
vậy, và y biết rằng chính Diệp Tường cũng hy vọng như thế.

Mạnh Tinh Hồn trở về gian
phòng được Lục Hương Xuyên dành riêng cho mình.

Lúc này tuy chưa là đêm tối,
nhưng y đóng chặt cửa lại nước mắt trào ra ướt đẫm cả gối.

“Diệp Tường đã liều thân vì
mình, thế mà lâu nay mình chưa thể nói rằng đã tận tình với người bằng hữu chí
tình chí nghĩa đó!

Hành động của Diệp Tường nói
rõ cho mình hai điều:

Tiểu Điệp là nhi nữ của lão
Bá.

Lão Bá là người không ai giết
được.

Ý nguyện cuối cùng của Diệp
Tường là muốn mình tiếp tục sống cùng Tiểu Điệp và làm sao có thể có cuộc sống
tốt đẹp hơn.

Diệp Tường đã không làm được
điều này.”

Mạnh Tinh Hồn băn khoăn tự
hỏi: “Nhưng mình có thể làm được không?”

Y chợt thấy dũng khí dâng
đầy, nắm chặt tay lẩm bẩm phát thệ: “Bất cứ hoàn cảnh thế nào ta cũng quyết làm
bằng được việc đó, hoàn thành ý nguyện của Diệp Tường. Nếu không chẳng đáng
sống làm gì.”

Đó là cách duy nhất có thể
báo đáp ân tình của người bằng hữu xấu số.

Mặc dù y còn nợ Cao lão đại
rất nhiều, nhưng sau này có thể tìm cách khác để báo đáp.

Nhưng nhiệm vụ trước mắt buộc
phải từ bỏ, và bây giờ cần rời khỏi đây!

Nhưng đâu dễ gì rời khỏi nơi
này được?

Mới trước đây không lâu, Lục
Hương Xuyên chỉ ra vô số mả bên ngoài hoa viên nói với y:

- Bất kỳ ai đã nhập vào tổ
chức của chúng ta thì vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi đây được, dù sống hay
chết và lão Bá cũng quan tâm cẩn thận.

Hiển nhiên đó là lời cảnh cáo
đối với Mạnh Tinh Hồn.

Mới rồi thấy thái độ khác
thường của Lục Hương Xuyên, y có cảm giác như hắn đã nhìn ra quan hệ giữa mình
với Diệp Tường, có thể vì thế mà hắn không ép buộc Mạnh Tinh Hồn phải giết Diệp
Tường.

Không chỉ Lục Hương Xuyên mà
còn có Lục Mãn Thiên nữa. Đời nào lão ma đó lại cho y rời khỏi đây?

Mạnh Tinh Hồn chợt nghĩ: “Ngay
cả Diệp Tường cũng biết rõ không thể giết được lão Bá, lẽ nào Lục Mãn Thiên lại
không biết?

Quan hệ giữa Lục Mãn Thiên và
lão Bá rất gần gũi, đương nhiên lão ta là người hiểu rõ lão Bá hơn hết.

Lục Mãn Thiên đã biết không
thể giết được lão Bá, tại sao lão còn bảo cho mình làm việc này?”

Những dòng lệ trên khóe mắt
Mạnh Tinh Hồn bỗng khô đi, đồng thời mồ hôi toát ra khắp người.

Y chợt phát hiện ra kế hoạch
của Lục Mãn Thiên còn đáng sợ hơn mình nghĩ rất nhiều.

Điểm mấu chốt của kế hoạch
này hoàn toàn không phải là cần Mạnh Tinh Hồn giết lão Bá, mà sử dụng y như một
nấc thang để Lục Mãn Thiên nhảy qua để đạt mục đích nham hiểm của mình.

Nghĩ tới đó, nỗi bi thương
trong lòng Mạnh Tinh Hồn lập tức biến thành phẫn nộ.

Không ai tình nguyện làm nấc
thang cho người khác, chịu để đối phương đạp qua đầu mình.

Mạnh Tinh Hồn lau khô nước
mắt ngồi lên chờ đợi.

Đương nhiên y chờ đợi Lục Mãn
Thiên. Y biết rằng Lục Mãn Thiên không đời nào chịu để cho mình bỏ đi, nhất
định tới đây tìm mình.

Lục Mãn Thiên đến sớm hơn
Mạnh Tinh Hồn dự định.

Lục Hương Xuyên không thấy
trở về. Gian nhà vắng vẻ giống như ngoài Mạnh Tinh Hồn không còn ai khác. Bởi
thế trước khi Lục Mãn Thiên đẩy cửa bước vào, y nghe rõ tiếng bước chân ngay.

Tiếng bước chân Lục Mãn Thiên
chậm rãi, chắc nịch, đầy tự tin như khi người ta trở về nhà mình vậy.

Vẻ mặt của lão ta cũng rất
trấn tĩnh và tự tin, dù nhìn kỹ bao nhiêu người ta cũng không sao phát hiện ra
lão là kẻ phản bội.

Bất cứ kẻ nào phản nghịch đều
ít nhiều lộ ra nét mặt lo lắng, nhưng Lục Mãn Thiên thì không.

Thậm chí trên mặt hắn còn
thấp thoáng nụ cười.

Mạnh Tinh Hồn cố kiềm chế cơn
phẫn nộ, lạnh lùng hỏi:

- Ông đến đây làm gì?

Lục Mãn Thiên cười đáp:

- Không có gì cả. Ta chỉ đến
xem ngươi chuẩn bị tới đâu rồi. Cũng gần đến lúc...

Mạnh Tinh Hồn xẵng giọng:

- Tôi không chuẩn bị.

Lục Mãn Thiên nhướng mi hỏi:

- Không chuẩn bị gì cả ư? Dù
ngươi có nhiều kinh nghiệm đến đâu, trước khi giết người cũng phải chuẩn bị.

- Tôi không định giết người!

Lục Mãn Thiên chừng đã hiểu
ra, nghiến răng nói:

- Ngươi không thể không giết!

Mạnh Tinh Hồn nhìn thẳng vào
mặt đối phương, nói nhấn từng tiếng:

- Vì tôi không muốn trở thành
nấc thang để kẻ khác giẫm lên đầu!

Lục Mãn Thiên trố mắt hỏi:

- Nấc thang ư? Nấc thang nào
đây?

Mạnh Tinh Hồn thấy không cần
phải úp mở nữa, thẳng thừng nói:

- Thâm ý của ông hoàn toàn không
phải muốn tôi giết lão Bá bởi vì ông biết rõ tôi hoàn toàn không có cơ hội
thành công nào.

Lục Mãn Thiên yếu ớt nói:

- Nếu vậy ta muốn ngươi đến
đây làm gì?

- Để phục vụ cho kế hoạch đen
tối của ông!

- Kế hoạch thế nào?

- Ông có muốn tôi nói ra kế
hoạch đó hay không?

Lục Mãn Thiên hấp háy mắt,
cười nói:

- Thú vị đấy! Ngươi nói thử
xem!

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Vậy ông nghe đây. Ông thuê
đến đây một tên thích khách định giết lão Bá nhưng thực chất chỉ thay ông mang
tội danh mà không có cơ hội thực hiện mưu sát, giúp ông củng cố địa vị.

- Ngươi nói rõ thêm một chút
nữa xem?

- Ông bố trí tôi vào phục
kích mật động, nhưng tôi sẽ không có cơ hội xuất thủ, vì ông đã phát hiện được
tôi trước đó...

Lục Mãn Thiên giục:

- Nói tiếp đi!

- Từ đầu ông đã bộc lộ sự
không tín nhiệm tôi. Đương nhiên lão Bá không nghi ngờ rằng kế hoạch đó là do
ông vạch ra. Vì ông đã giúp lão Bá bắt được thích khách, vì thế càng được lão
Bá tín nhiệm hơn, điều này giúp ông rất nhiều trong việc củng cố địa vị dần dần
thay thế lão Bá.

Có lẽ lúc này thì cả Lục Mãn
Thiên cũng bị cuốn hút, giục:

- Sau đó thì sao?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Chờ khi ông được tín nhiệm
tuyệt đối và thời cơ chín muồi nhất, ông sẽ làm việc của tôi...

- Ngươi cho rằng ta đủ khả
năng giết lão Bá hay sao?

Mạnh Tinh Hồn cười nhạt đáp:

- Ông là bằng hữu vong niên
của lão Bá, cũng là người được lão Bá tín nhiệm nhất, đương nhiên biết rõ những
nhược điểm của ông ta hơn bất kỳ ai khác, lão Bá hoàn toàn không đề phòng...

Lục Mãn Thiên hỏi:

- Vì thế ngươi cho rằng cơ
hội của ta rất lớn?

Mạnh Tinh Hồn khẳng định:

- Nếu trên đời có một người
đủ khả năng giết được lão Bá thì người đó là ông!

Lục Mãn Thiên cười nói:

- Xin cảm ơn ngươi vì đã đánh
giá ta cao như thế.

Mạnh Tinh Hồn không để ý vẫn
tiếp giọng:

- Sau khi giết tôi xong, ông
có thể tuyên bố với mọi người rằng mình đã tiêu diệt được thích khách định giết
lão Bá, giúp ông ta phục cừu. Lúc đó không ai còn nghi ngờ ông nữa. Ông có thể
thuận lý thành chương, kế nhiệm địa vị của lão Bá.

- Nhưng ngươi cũng có miệng. Ngươi
có thể tố cáo ta mà!

- Ai tin lời tôi? Hơn nữa đời
nào ông cho tôi cơ hội để biện minh.

Lục Mãn Thiên nhìn đối phương
mặt không để lộ chút tình cảm nào.

Cuối cùng, lão cười một tràng
nói:

- Không ngờ ngươi rất thông
minh. Đã là thích khách thì không nên thông minh như thế.

- Tôi biết!

- Đương nhiên ngươi phải biết
rằng thay người khác giết người là hành động ngu muội. Kẻ thông minh không ai
làm việc đó.

Vẻ mặt Mạnh Tinh Hồn trông
rất thống khổ. Y biết Lục Mãn Thiên nói câu đó không sai.

Câu đó chạm vào nỗi đau thầm
kín trong lòng y.

Lục Mãn Thiên hiểu điều đó,
cười đầy ác ý nói thêm:

- Những người thông minh đều
mắc một căn bệnh, đúng hơn họ đều có nhược điểm là sợ chết.

Mạnh Tinh Hồn nói:

- Người sợ chết không ai làm
sát thủ...

- Đó là vì trước đây ngươi
chưa đủ thông minh. Nhưng bây giờ ngươi đã hiểu rằng dù thế nào thì cuộc sống
vẫn quý giá hơn cái chết rất nhiều.

Lão chợt cười hỏi:

- Ngươi có biết một kẻ tên là
Diệp Tường vừa tới đây không?

Mạnh Tinh Hồn nghiến răng
không đáp.

Lục Mãn Thiên nói tiếp:

- Đương nhiên ngươi biết Diệp
Tường vì hắn là bằng hữu chí cốt của ngươi. Thế mà thấy hắn bị giết ngay trước
mắt, ngươi vẫn không chút phản ứng. Vì sao vậy?

Mạnh Tinh Hồn vẫn không nói
gì.

Lục Mãn Thiên lại tiếp:

- Đó là vì ngươi trở nên
thông minh hơn, không muốn chết cùng hắn. Cứ cho là ngươi còn có lý do khác,
nhưng đó chỉ là ngươi tự lừa dối mình mà thôi.

Mạnh Tinh Hồn như bị một mũi
dao cắm vào tim.

Quả tình chứng kiến Diệp
Tường chết trước mặt mình, hắn đã không phản kháng và lý giải rằng mình không
thể để bằng hữu chết một cách uổng phí, rằng mình sẽ vì Diệp Tường mà sống tiếp
và thực hiện ý nguyện này.

Nhưng lúc này Lục Mãn Thiên
lại lý giải theo cách khác và Mạnh Tinh Hồn không thể phản bác.

Y chợt thấy mình chẳng phải
lớn lao gì như mình đã nghĩ, chẳng qua mình hành động như vậy chỉ vì sợ chết mà
thôi, ý nghĩ đó khiến mặt y nóng bừng vì hổ thẹn và thống khổ.

Giọng Lục Mãn Thiên vẫn vang
lên đều đều như một liều thuốc độc ngấm vào tận tâm phế Mạnh Tinh Hồn:

- Những điều ngươi vừa nói
không sai. Nhưng chỉ được phép tới đó là dừng. Hiện tại còn chưa ai nghi ngờ ta.
Bất cứ lúc nào ta cũng có thể bóc lột trần thân phận ngươi, lúc nào cũng có thể
làm ngươi phải chết!

Lão ngưng mắt nhìn Mạnh Tinh
Hồn như con mèo nhìn con chuột bất lực và tuyệt vọng dưới móng vuốt của mình,
lại cười tiếp:

- Bởi thế ngươi nếu muốn tiếp
tục sống thì phải làm theo lời ta, vì ngươi không còn đường nào khác.

Mạnh Tinh Hồn nghiến răng
hỏi:

- Cho dù tôi có làm theo ý
ông thì kết quả cũng nhận lấy cái chết chứ có gì khác?

Lục Mãn Thiên nghiêm mặt nói:

- Nếu ngươi làm tốt việc này
thì có thể ta vẫn để ngươi sống, có thể tìm một người khác chết thay ngươi với
bộ mặt giống như ngươi để ngươi cao bay xa chạy tìm một nơi không có ai biết mà
an nhàn sống tiếp, chỉ cần ngươi đừng quay lại làm phiền ta.

Thấy Mạnh Tinh Hồn im lặng,
lão lại cười nói thêm:

- Ngoài ra ta còn cho ngươi
một món tiền thưởng kha khá để ngươi sống thoải mái suốt đời. Chung quy con
người ta chỉ cần có thể sống yên ổn và thoải mái.

Mạnh Tinh Hồn ngập ngừng một
lúc rồi chợt nói:

- Những lời ông nói có đáng
tin không?

Lục Mãn Thiên đáp:

- Ngươi không thể không tin
bởi vì đối với ngươi đó là cơ hội duy nhất. Ngươi hoàn toàn không có cách nào
lựa chọn.

Nói xong câu, lão quay người
bỏ đi, bước đi chậm rãi và chắc nịch lộ rõ sự tự tin cũng như lúc mới đến.

Tới cửa, lão còn quay lại nói
thêm:

- Ngươi hãy chuẩn bị cho tốt
vào! Và nhớ rằng đừng giở trò gì ra, bởi vì bất cứ lúc nào ngươi cũng nằm trong
sự giám sát của ta.

Đương nhiên lão không tin
tưởng Mạnh Tinh Hồn một cách tuyệt đối, nhưng rất yên trí rằng Mạnh Tinh Hồn
không dám làm trái lời mình.

Quả thật lúc này Mạnh Tinh
Hồn chẳng khác gì con cá đã nằm trong lưới.

Y nhìn theo tấm lưng bè và
thân thể đồ sộ của Lục Mãn Thiên đi xa dần, tự hỏi: “Chẳng lẽ ta không còn con
đường nào khác?”

Cho dù tất cả mọi lối đi đều
bịt kín, vẫn không thể đi theo con đường đó.

“Ta tuyệt đối không thể giết
lão Bá, không thể giết phụ thân Tiểu Điệp.”

Huống hồ Mạnh Tinh Hồn hoàn
toàn chưa và không bao giờ tin lời nói của Lục Mãn Thiên.

Y tin chắc rằng trong bất cứ
tình huống nào, Lục Mãn Thiên quyết không để mình sống.

“Nếu vậy chẳng lẽ ta chỉ còn
con đường chết?”

Chết có khi là cách giải
quyết tốt.

Trước đây một thời gian, có
lúc Mạnh Tinh Hồn đã tìm đến cách giải thoát này.

Đó là lúc y chán ghét tất cả,
cuộc sống không ra sống với những giết chóc kế tiếp nhau không biết khi nào mới
chấm dứt.

Lúc đó cái chết đối với y
chẳng có gì khó khăn, cũng không phải nỗi thống khổ.

Còn bây giờ thì sao?...

Gần cuối thu.

Trong thời gian này, hoàng
hôn đến rất sớm.

Tuy mùa hoa cúc đã sắp hết
nhưng trong ánh chiều tà, Cúc Hoa viên trông vẫn còn mỹ lệ.

Hoa cúc cũng giống như loài
bướm, trong vẻ mỹ lệ đã nhuốm màu tàn tạ.

Đó chẳng phải là điều khiến
người ta phải mủi lòng, phải thở dài tiếc nuối ư?

Mạnh Tinh Hồn chợt nhớ lại
lời của Tiểu Điệp: “Sinh mệnh của loài bướm tuy cũng ngắn ngủi như những bông
hoa nhưng nó sống thật thanh thản, vô tư và cuộc đời thật đẹp. Cuộc đời của
chúng chỉ kéo dài vài tháng nhưng rất đáng sống, vì thế dẫu có chết, chúng
không có gì phải ân hận nuối tiếc!...”

Đời người cũng thế chăng?

Người ta dù tuổi thọ nhiều
hay ít, đó không phải là vấn đề quan trọng.

Điều quan trọng là sống thế
nào và đáng được coi là cuộc sống với đầy đủ ý nghĩa của nó hay không?

Hoàng hôn.

Trong gió vẳng lại tiếng
chuông. Mạnh Tinh Hồn nhớ ra đó là tiếng chuông báo hiệu bữa ăn tối, bởi thế
thấy trong lòng rất khẩn trương.

Y đứng lên bước nhanh ra khỏi
phòng.

“Ta tuyệt đối không thể chết
được!” Mạnh Tinh Hồn nghĩ thế, nhưng làm cách nào để sống tiếp ở nơi đầy hiểm
họa và cạm bẫy này?

Y đi qua những luống cúc và
nhận ra bây giờ đang là thời gian chúng bắt đầu tàn tạ.

Hoa cúc là loài hoa sớm phô
vẻ mỹ diệu của mình, và cũng chính là loài hoa sớm tàn tạ nhất.

Lão Bá dùng móng tay tỉa
những chiếc lá tàn úa dưới những bông cúc cuối thu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3