Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm - Chương 01 - Phần 1

Chương 1: Tổ chức sát thủ

Chỉ là một vệt lưu tinh, tuy
ngắn ngủi nhưng trên bầu trời có vì sao nào chói lọi, huy hoàng bằng nó?

Khi xuất hiện lưu tinh thì cả
những vì tinh tú được coi là vĩnh hằng bất biến cũng bị lu mờ.

Cuộc sống của loài hồ điệp
tuy ngắn ngủi. Nhưng cuộc đời của mọi loài hoa, cho dù lộng lẫy nhất so với nó
còn ngắn ngủi hơn.

Hơn nữa, nó vĩnh viễn chỉ
sống dưới trời xuân ngát hương.

Nó đẹp đến sặc sỡ. Nó tự do. Nó
chỉ chuyên có một việc ghẹo hoa hút mật.

Cuộc đời nó tuy ngắn ngủi
nhưng huy hoàng.

Chỉ có kiếm mới có thể so
sánh với sự vĩnh hằng.

Tính mạng và niềm vinh quang
của kiếm khách là phụ thuộc vào thanh kiếm trong tay người đó.

Nhưng giá như kiếm cũng có
tình thì biết đâu niềm vinh quang của nó cũng trở nên ngắn ngủi như vệt sao
băng thôi?

Khi vệt lưu tinh vạch một
đường sáng chói thì hắn đang nằm trên một khối thanh thạch.

Hắn vẫn còn cuồng loạn, say
khướt.

Và hắn còn mắc thêm nhiều
thói hư khác nữa...

Hắn là ai?

Hắn là một kẻ giết người
chuyên nghiệp.

Nhưng chỉ cần có sao băng
xuất hiện là hắn lập tức chú mục lên bầu trời, rất ít khi bỏ qua.

[Chúc bạn đọc
sách vui vẻ tại www.
gacsach. com
- gác nhỏ
cho người yêu sách. ]

Hắn thường nằm trên phiến đá
này. Chỉ cần lưu tinh tỏa sáng là hắn lập tức tập trung thần lực vào vệt sáng
huy hoàng ấy, bởi vì hầu như đó là nguồn hoan lạc lớn lao nhất trong đời hắn.

Hắn không muốn vì bất cứ lý
do nào mà bỏ lỡ mất cơ hội ngắm vì sao sa, chỉ vì cuộc đời hắn có rất ít nguồn
hoan lạc nào khác.

Có khi hắn muốn chộp lấy vì
sao đang rơi, đương nhiên đó là chuyện rất lâu rồi...

Nay những ảo tưởng đó không
còn nữa.

Đối với hạng người đó, ảo
tưởng không chỉ đáng cười mà còn đáng hổ nhục.

Đó cũng là chỗ gần nhất của
nghìn vạn vệt lưu tinh trên đời!

Ngôi nhà lá nhỏ dưới chân núi
vẫn sáng ánh đèn. Những trận gió thổi qua mang theo tiếng cười hoan lạc, tiếng
chạm ly từ ngôi nhà tới tận phiến đá trên đỉnh núi mà hắn đang nằm.

Đó là nhà của hắn, rượu của
hắn. Và có cả nữ nhân của hắn.

Nhưng hắn không muốn về nhà. Hắn
thà nằm một mình cô đơn trên phiến đá.

Ánh sáng huy hoàng của vì sao
sa tắt hẳn trên nền trời. Tiếng nước chảy róc rách ngay bên dưới phiến đá mà
hắn đang nằm. Lúc này hắn không cuồng loạn nữa. Cần phải lạnh lùng, thậm chí
bắt mình phải lạnh lùng.

Bởi vì trước khi giết người
buộc phải lạnh lùng và tàn nhẫn.

Bây giờ là lúc hắn cần phải
sát nhân.

Không phải do hắn thích giết
người.

Mỗi khi mũi kiếm của hắn đâm
thủng vào tim người khác là máu tươi phun lên, hắn hoàn toàn không khoái trá
khi chứng kiến phút hấp hối của nạn nhân mình như một số đồng nghiệp của hắn mà
chỉ thấy thống khổ.

Nhưng dù nỗi thống khổ có sâu
sắc bao nhiêu, cường liệt bao nhiêu cũng phải cố chịu đựng.

Bởi vì hắn không thể không
giết người.

Nếu không giết người thì hắn
phải chết!

Nhiều khi người ta sống không
phải để hưởng thụ niềm khoái lạc mà để gánh chịu đau khổ, bởi vì có lúc sống là
một thứ trách nhiệm không thể trốn tránh.

Hắn bắt đầu nhớ lại lần đầu
tiên mình giết người.

Lạc Dương là một thành lớn.

Ở Lạc Dương có đủ mọi hạng
người. Có anh hùng hào kiệt, có tao nhân mặc khách, có đại gia hào phú, có cả
hạng bần cùng...

Lại còn có hai vị bang chủ
của hai bang phái lớn và ba vị chưởng môn nhân của ba đại môn phái.

Nhưng vô luận là ai, nếu đã ở
trong thành Lạc Dương thì uy danh không sánh nổi với một vị là Kim Thương Lý,
kể cả tài sản và thế lực.

Kim Thương Lý chính là nạn
nhân đầu tiên trong sự nghiệp sát nhân của hắn.

Tài sản và thế lực của Kim
Thương Lý không phải ở trên trời rơi xuống, vì thế hắn có rất nhiều cừu nhân,
nhiều đến nỗi chính Kim Thương Lý cũng không nhớ rõ.

Thế nhưng xưa nay không người
nào vọng tưởng giết Kim Thương Lý, thậm chí không ai dám nghĩ tới việc này.

Thủ hạ của Kim Thương Lý gồm
Tứ Đại Kim Cương, ba mươi thái bảo, võ công mỗi người đều thuộc hàng đệ nhất
trên giang hồ.

Ngoài ra còn có hai tên lực
sĩ mình cao tám thước luôn mang kim thương hộ vệ bên mình, không bao giờ rời
chủ nhân một bước.

Kim Thương Lý thường xuyên
bận một bộ kim tơ giáp đao kiếm đâm không thủng được.

Bởi thế người khác muốn tiếp
cận được Kim Thương Lý là một điều vọng tưởng, chứ đừng nói đến việc giết hắn.

Giả như có người võ công cao
cường muốn giết hắn thì trước hết phải đột phá bảy trạm canh phòng bí mật mới
vào được Kim Thương Bảo, sau đó phải đánh lùi và tiêu diệt lực lượng bảo vệ
xung quanh bảo và Tứ Đại Kim Cương, ba mươi tên thái bảo võ công thuộc hàng
nhất lưu cao thủ võ lâm, đánh gục hai tên lực sĩ sao cho Kim Thương Lý đừng
chạy mất, rồi mới dùng thương kiếm đâm trúng vào yết hầu đối phương, tuyệt đối
không thể đâm vào chỗ khác, thậm chí không thể đâm sai lệch nửa phân, bởi vì
vĩnh viễn không bao giờ còn có cơ hội thứ hai.

Không có ai nghĩ đến chuyện
làm việc đó. Và không ai đủ khả năng làm chuyện ấy.

Hắn tốn mất nửa tháng để tìm
hiểu thói quen, sở thích và nếp sinh hoạt của Kim Thương Lý và bọn tùy tùng,
đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Lại mất thêm một tháng để
tiềm phục vào Kim Thương Bảo, xin làm một chân xách nước trong nhà bếp của bảo.

Cuối cùng còn mất thêm nửa
tháng để chờ cơ hội.

Đó chẳng phải là việc dễ dàng.

Kim Thương Lý như một thiếu
nữ trinh tiết khó tính, không để cho bất cứ ai có cơ hội tiếp cận mình, thậm
chí cả khi rửa mặt, vệ sinh hoặc tiểu tiện cũng có người canh giữ.

Nhưng chỉ cần kiên nhẫn thì
cơ hội sớm muộn gì rồi cũng có lúc đến.

Cũng như thiếu nữ trinh tiết
dù gìn giữ bao nhiêu cũng không thể vĩnh viễn là gái trinh, vì đến lúc phải làm
mẹ...

Vào cái hôm định mệnh đó, một
cơn gió nổi lên làm cuốn đi chiếc mũ trên đầu Kim Thương Lý. Hai tên lực sĩ tùy
tùng vội vã chạy theo nhặt.

Kim Thương Lý cũng đưa mắt
nhìn theo.

Trong giây lát ngắn ngủi đó
mọi người quên mất sự cảnh giác.

Đúng hơn là không ai lưu tâm
tới, vì cho rằng trên đời không còn ai lợi dụng được giây lát ngắn ngủi như vậy.

Mạnh Tinh Hồn lao tới như ánh
chớp đâm vào một kiếm.

Chỉ một kiếm!

Mũi kiếm đâm trúng vào huyết
quản Kim Thương Lý xuyên suốt ra phía sau rồi mới được rút ra lập tức.

Kim Thương Lý ngã người, một
vòi máu phụt lên trời.

Khi vòi máu bắt đầu tán ra
rơi xuống thì Mạnh Tinh Hồn đã chạy khỏi hiện trường tới mười trượng.

Không ai có thể hình dung
được tốc độ, thân pháp của hắn lúc xuất hiện và lúc rút lui, cũng như không ai
tưởng tượng nổi động tác rút kiếm và đâm vào cổ họng Kim Thương Lý thần tốc đến
thế nào!

Người ta kể lại rằng cho đến
lúc nhập quan, đôi mắt của Kim Thương Lý vẫn còn mở to ngơ ngác.

Đến lúc chết hắn vẫn không
sao tin được có người dám giết và giết được hắn!

Cái chết của Kim Thương Lý
lập tức làm chấn động thiên hạ, nhưng vẫn chưa ai nói đến cái tên Mạnh Tinh Hồn.

Bởi vì không ai biết người
nào đã hạ độc thủ.

Có người phát thệ rằng sẽ tìm
hung thủ để báo thù cho Kim Thương Lý.

Lại có người phát thệ sẽ tìm
được vị cứu tinh để quỳ trước mặt người đó cảm tạ việc đã vì giang hồ mà trừ
hại.

Còn có một số thiếu niên kiếm
khách muốn thành danh định tìm kẻ sát hại Kim Thương Lý để phân cao hạ.

Nhưng Mạnh Tinh Hồn hoàn toàn
không lưu tâm đến chuyện đó.

Giết người xong, hắn chạy về
ngôi nhà tranh cô độc giữa rừng nằm trong góc nhà mà khóc và nôn mửa.

Bây giờ hắn không còn khóc
nữa vì hình như tuyến lệ đã khô, nhưng sau mỗi lần giết người, lúc trở về nhìn
thấy vết máu trên lưỡi kiếm, hắn vẫn nhớ lần đầu vùi mình ở xó nhà mà khóc và
nôn mửa.

Trước khi giết người, hắn hết
sức lạnh lùng.

Nhưng giết người xong, hắn
không đủ sức khống chế bản thân.

Hắn buộc phải say khướt, phải
cuồng loạn, phải tìm nguồn hoan lạc rẻ rúng nữa, là kỹ nữ để quên đi tội ác,
mặc dù biết rằng không thể quên được.

Bởi thế hắn tiếp tục say sưa,
tiếp tục cuồng loạn và tiếp tục tìm đến thanh lâu.

Còn bây giờ là lúc phải tiếp
tục giết người.

Đó là khi hắn một mình nằm
trên phiến thanh thạch nhìn lưu tinh, không nghĩ đến bất cứ điều gì khác.

Hắn không thể nghĩ, cũng
không dám nghĩ, chỉ cố sức trở thành kẻ lạnh tanh khát máu, giống như đã giết
bất cứ người nào trước đây.

Người mà hắn sắp giết không
hề quen biết, không có ân oán gì, thậm chí chưa từng gặp.

Người đó chết hay sống đối
với hắn chẳng có quan hệ gì, thế nhưng bây giờ hắn cần phải giết người đó.

Chỉ vì Cao lão đại muốn hắn
làm như vậy.

Lần đầu tiên gặp Cao lão đại
khi hắn mới sáu tuổi.

Lúc đó đã ba ngày hắn chưa
được ăn uống gì, đói lả nằm bên lề đường, gần như mất hết tri giác.

Đối với một hài tử mới sáu
tuổi, ba ngày không có gì vào bụng còn đáng sợ hơn cái chết.

Và quả thật hắn chỉ biết nằm
chờ chết.

Một hài tử sáu tuổi đã biết
cảm nhận đến cái chết, thật là một chuyện hoàn toàn khác thường.

Nhưng phải chịu đói đến đầu
váng, mắt hoa, mất hết tri giác thì có lẽ được chết còn hơn.

Tuy vậy hắn vẫn không chết.

Bởi vì đã có người dang tay
cứu, cho hắn một chiếc bánh bao.

Người đó là Cao lão đại.

Chỉ là một chiếc bánh bao vừa
cứng vừa nguội lạnh.

Khi hắn cầm lấy chiếc bánh
bằng bàn tay khẳng khiu run rẩy, nước mắt bỗng dưng trào ra ướt đẫm cả chiếc
bánh, cổ họng như nghẹn lại.

Không bao giờ hắn quên được
giây phút đó, không bao giờ quên được ân đức của Cao lão đại.

Bây giờ bàn tay đó không chỉ
chìa ra cho hắn chiếc bánh bao vừa khô cứng vừa lạnh mà cho cơm trắng rượu
ngon, lụa là gấm vóc, vàng bạc... hắn muốn có bao nhiêu, Cao lão đại đáp ứng
bấy nhiêu.

Nhưng đôi khi bàn tay đó chìa
ra cho hắn một mảnh giấy nhỏ chỉ vẻn vẹn vài dòng chữ ghi tên người, địa điểm
nào đó và thời hạn.

Hắn gọi mảnh giấy đó là Thôi
Lệnh Phù với một người xấu số.

Tô Châu. Tôn Ngọc Bá. Bốn
tháng.

Đó là một trong những Thôi
Lệnh Phù. Và lệnh phù mới nhất cho Mạnh Tinh Hồn.

Bốn tháng, đó là thời hạn mà Tôn
Ngọc Bá phải chết.

Sau khi giết Kim Thương Lý,
chưa bao giờ Mạnh Tinh Hồn phải cần tới thời hạn hai tháng để giết người.

Ngay cả vụ giết vị chưởng môn
nhân đời thứ bảy của Điểm Thương phái là Thiên Nam Kiếm Khách hắn chỉ cần bốn
mươi mốt ngày để hoàn thành nhiệm vụ.

Cái đó chưa hẳn chỉ nhờ kiếm
thuật tinh diệt và thần tốc, bản lĩnh kinh nhân mà còn có trái tim lạnh lùng và
tàn nhẫn.

Thế mà lần này kỳ hạn trong
Thôi Lệnh Phù tới bốn tháng.

Chỉ riêng điều này đã nói rõ
Tôn Ngọc Bá là nhân vật thế nào, và để giết người đó cần phải tốn rất nhiều tâm
lực.

Tất nhiên có cả khó khăn và
nguy hiểm nữa.

Mạnh Tinh Hồn không lưu tâm
đến cái tên Tôn Ngọc Bá.

Sự thực, người trong giang hồ
không biết đến cái tên Tôn Ngọc Bá cũng giống như tín đồ Phật gia không biết
đến Đức Phật Như Lai.

Trong tâm mục của người trong
giang hồ, Tôn Ngọc Bá không chỉ là Đức Phật Như Lai mà còn là Phật sống Hoạt
Diêm La.

Khi hành thiện, ông có thể
túc trực suốt ba ngày đêm bên giường bệnh của một hài nhi thập tử nhất sinh
không quen biết. Nhưng khi tức giận, ông ta cũng có thể trong ba ngày mà san
một trái núi thành bình địa.

Nhưng cái tên hiển hách đó
chẳng có ý nghĩa gì đối với Mạnh Tinh Hồn, cũng giống những tên khác trong Thôi
Lệnh Phù.

Hắn tưởng tượng ra hình ảnh
khi hắn đâm phập thanh kiếm vào tim đối phương, đồng thời cũng tưởng tượng cảnh
Tôn Ngọc Bá đâm kiếm vào tim mình.

Nếu không phải Tôn Ngọc Bá
thì tất hắn phải chết.

Không còn sự lựa chọn nào
khác.

Thế nhưng dù là ai chết, Mạnh
Tinh Hồn cũng không bận tâm.

Phương đông đã ửng hồng, trời
sắp sáng.

Núi rừng phủ một lớp sương
bàng bạc như sữa, theo gió tan dần...

Có lẽ kiếp người cũng chỉ như
làn sương dễ dàng tan đi cùng nắng mai và gió sớm.

Mạnh Tinh Hồn chậm chạp đứng
lên, lững thững đi xuống núi.

Ngôi nhà nhỏ ở chân núi nằm
cạnh khu rừng phong, ánh bình minh yếu ớt chiếu lên những khung cửa sổ.

Ngôi nhà vẫn đang chìm trong
cảnh đê mê.

Mạnh Tinh Hồn đẩy cửa bước
vào.

Trong phòng lộn xộn không sao
tưởng tượng được, trên bàn ngổn ngang chén bát và bình rượu, nồng nặc mùi uế
khí.

Chỉ có một ngọn đèn leo lét
vừa đủ nhận ra bốn năm hình nhân lõa thể.

Mạnh Tinh Hồn chưa kịp định
thần thì một thiếu nữ đã lao tới ôm chặt lấy cổ hắn reo lên:

- Tướng công đi đâu thế? Báo
hại chúng tôi uống rượu cũng nuốt không trôi!

Thân thể trần trụi đầy hương
sắc và sự khêu gợi áp sát vào người Mạnh Tinh Hồn nhưng hình như hắn không còn
cảm giác gì, phũ phàng gạt phắt thiếu nữ ra, nói cộc lốc:

- Cút!

Chợt nghe giọng nam nhân vang
lên gay gắt:

- Ngươi bảo ai cút?

Mạnh Tinh Hồn nhíu mày.

Trên chiếc giường độc nhất
trong phòng, một nam nhân vừa đẩy nữ nhân cố bám vào mình, tay vừa chộp thanh
đao, vừa nhổm người lên vừa hỏi.

Đó là một thanh tử cương đao
sáng loáng, chỉ nhìn những nét chạm khắc ở chuôi đao và ánh hàn quang tráng bạc
pha màu tím từ lưỡi đao lóe lên cũng biết đó là thứ binh khí hiếm thế.

Mạnh Tinh Hồn bước vào giữa
phòng, nhìn nam nhân hỏi:

- Ngươi là ai?

Nam nhân chợt vung đao múa
lên một vòng, cười sằng sặc nói:

- Bằng hữu! Ngươi say rồi!
Ngay cả ta mà ngươi cũng quên... Chính ngươi đã mời ta từ Tam Hoa Lâu tới đây. Ở
đó chúng ta đã uống rượu với nhau mà! Ngươi nhất định mời ta đến đây... và ta
đã đến, tất cả đúng như lời ngươi đã nói trước... rượu ngon... gái đẹp... ta
rất hài lòng! Nhưng bỗng dưng sao ngươi bảo chúng ta cút đi?

Mạnh Tinh Hồn nghiến răng
nói:

- Cả ngươi cũng cút ngay!

Nam nhân biến sắc ngồi thẳng
dậy, vung đao lên hỏi:

- Ngươi nói gì?

Mạnh Tinh Hồn lạnh lùng nhắc
lại:

- Cút!

Nam nhân chồm dậy hét lên:

- Ngươi say khướt rồi! Cho dù
không nhớ ta thì cũng đừng quên thanh tử kim lỗ đao này!

Tử kim lỗ đao đâu phải loại
binh khí thông thường? Không những nó có giá trị rất lớn đến nghìn lạng hoàng
kim mà còn với trọng lượng tới sáu bảy chục cân, chẳng phải người thường có thể
sử dụng được, chỉ có những cao thủ công lực phi thường mới sử dụng nổi thanh
đao đó.

Nói cho thật chính xác thì
giang hồ đương đại chỉ có ba người dùng binh khí này.

Nhưng lúc này Mạnh Tinh Hồn
không cần suy xét đến chi tiết vặt vãnh đó, chỉ lạnh lùng hỏi:

- Ngươi từng dùng thanh đao
này để giết người rồi chứ?

Nam tử hán cười to đáp:

- Đương nhiên!

Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:

- Ngươi đã giết bao nhiêu
người?

Hán tử ngẫm nghĩ giây lát rồi
trả lời:

- Hai mươi... ba mươi... hoặc
nhiều hơn một chút. Ai mà nhớ hết được?

Mạnh Tinh Hồn trừng mắt nhìn
đối phương. Đương nhiên hắn từng giết người, nhưng chỉ vì bắt buộc, ngoài ý
muốn của hắn.

Mạnh Tinh Hồn không hiểu được
trên đời có người lấy việc giết người làm thú vui, kể lại những chiến tích sát
nhân của mình với sự khoái trá như thế.

Hắn căm ghét hạng người như
vậy.

Lẽ ra hắn lại giết người,
nhưng nam nhân đó chính do hắn mời tới đây.

Mạnh Tinh Hồn quắc mắt quát:

- Ra khỏi đây ngay, và đừng
bao giờ tới đây nữa!

Người kia giờ đã tỉnh hẳn
rượu, nhảy xuống giường cười nhạt nói:

- Hôm nay không muốn giết
người. Hơn nữa ta đã uống rượu của ngươi, dùng nữ nhân của ngươi...

Chợt Mạnh Tinh Hồn đâm bổ
tới, khi tên kia chưa kịp hiểu ra sự việc thì đã bị một chưởng đánh vào mặt, cố
sức nhổ ra cả búng răng lẫn máu!

Chưởng thứ hai đánh tới thì
hắn không còn biết gì nữa...

Trong ngôi nhà tranh chẳng mấy
chốc đã trở lại cảnh tĩnh lặng cố hữu của nó.

Mấy nữ nhân chẳng mất nhiều
thời gian để lẳng lặng chuồn khỏi nơi đáng sợ này.

Tên hán tử bị đánh bật khỏi
cửa chết giấc rồi chẳng bao lâu tỉnh lại, lấm lét nhìn vào căn nhà nhỏ còn leo
lét ánh đèn trong đó còn khật khưỡng một sát tinh đáng sợ.

Còn tên sát tinh này, tay cầm
vò rượu thỉnh thoảng dốc vào miệng cho đến khi say khướt...

Tiếng bước chân làm Mạnh Tinh
Hồn mở choàng mắt.

Không hiểu sao trong lúc này
hắn không giống một người đi săn mà lại giống một con thú bị săn đuổi.

Trước mặt hắn là một nữ nhân
chừng ba mươi tuổi, cố chống lại sự tàn phá của thời gian để giữ lại nét hương
sắc.

Quả thật nữ nhân trông vẫn
còn đẹp, thậm chí rất quyến rũ, mặc dù ở đuôi mắt nếu nhìn kỹ đã có vết nhăn.

Mạnh Tinh Hồn sực tỉnh nhổm
người dậy, hỏi:

- Thư thư đến giục ư?

Nữ nhân cười đáp:

- Ta chưa bao giờ phải giục
ngươi. Vì xưa nay ngươi chưa từng làm ta thất vọng!

Mạnh Tinh Hồn lúng túng nói:

- Nhưng lần này...

Nữ nhân ngắt lời:

- Lần này thì sao chứ?

Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm một
lúc mới thốt lên được mấy tiếng:

- Lần này tôi không đi nữa,
được không?

Nữ nhân nhìn chăm vào mắt hắn
nói:

- Vì sao? Ngươi sợ Tôn Ngọc
Bá ư?

Mạnh Tinh Hồn không đáp, bởi
vì hắn không biết phải trả lời thế nào, chỉ tự hỏi:

Có thật ta sợ không?

Rồi lập tức tự trả lời ngay:

- Không!

Mạnh Tinh Hồn không tự dối mình.

Một con người không sợ chết thì còn sợ gì nữa?

Chẳng qua hắn chán ghét, không còn hứng thú gì với việc giết người, chán
ghét thấy cảnh thây rơi máu đổ, chán ghét cuộc sống chui rúc không được sống
dưới ánh thái dương.

Cũng như kiếp sống của gái thanh lâu.

Hiện tại hắn chỉ có một con đường trước mặt để đi mà không có đường lui...

Rất lâu, hắn mới trả lời:

- Tôi không muốn đi!

Khuôn mặt nữ nhân đang tươi cười bỗng biến thành băng giá, dằn giọng:

- Không được! Ngươi buộc phải đi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3