Gặp nhau nơi thiên đường - Chương 14 - Phần 1
Chương 14: Chưa bao giờ tớ ngừng yêu cậu
Hạnh phúc biết bao, trước khi cậu lại biến mất trước
mặt tớ,
Tớ đã cầm được tay cậu rồi.
Để một lần nữa tớ giữ cậu lợi trong thế giới của mình.
Đang cảm kích như vậy, nhưng cuối cùng, cậu vẫn biến
thành làn sương trắng xóa.
Lẽ nào chuyện tình cảm giữa tớ và cậu lại kết thúc như
vậy sao?
Ngay trong giây phút tuyệt vọng ấy,
cuối cùng tớ đã hiểu ra một điều thật quan trọng...
Trong tim tớ, chưa bao giờ tớ ngừng yêu cậu.
Cuộc hành trình lại tiếp tục, tôi mệt mỏi chìm vào giấc
ngủ. Tỉnh giấc nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời đang chiếu những tia nắng ấm áp
khắp mọi nơi. Vì ngủ say nên tôi không biết xe đã dừng từ lúc nào.
Ngoài kia, xe ô tô liên tục rú còi, người đi đường qua
lại tấp nập.
Có lẽ đây là một thành phố náo nhiệt, ồn ào.
Đã lâu lắm rồi không được chứng kiến cảnh nhộn nhịp,
đông vui thế này. Tự dưng tôi lại hoài niệm cảnh trước đây. Leo xuống tầng
dưới, tôi mới phát hiện thấy là bác lái xe đã không còn ngồi trên cabin nữa
rồi.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây đã là bến cuối cùng của
chuyế xe này, có tên “Chung điểm bất kiến.”
Không biết bác lái xe đi đâu rồi nhỉ? Lúc trước bác ta
đã nói là kết thúc lộ trình này sẽ về ngủ một giấc, hoặc cũng có khi lại đang
yên vị trên chuyến xe Fly quay về nhà rồi nhỉ? Hay bác ta cũng thấy vui lây với
sự náo nhiệt nơi đây nên đi chơi loanh quanh đâu đó rồi chăng?
Bước xuống xe, một làn gió nhẹ mang hơi thở sảng khoái
lướt qua mặt tôi, thật dễ chịu.
Tôi đi dọc theo con đường, tâm trạng cũng thấy khoan
khoái, vui vẻ nhờ bầu không khí náo nhiệt xung quanh.
Tôi đưa mắt chậm rãi quan sát mọi thứ xung quanh, ánh
mắt dừng lại ở một góc khuất phía bên kia đường. Một cậu bé đang mua cây kẹo
bông bảy sắc ở quán kẹo bên phải đường. Cầm chiếc kẹo tung tẩy đi được vài
bước, cậu ta gặp một cô bé đang đứng khóc thật thương tâm, ngập ngừng một lúc
lâu, cậu ta đưa chiếc kẹo bông vừa mua cho cô bé ấy như để an ủi.
Cậu bé này đáng yêu thật đây. Hi hi.
Hình ảnh cậu bé cho kẹo cô bé khiến tôi nhớ lại thời
thơ ấu, lần đầu tiên bước chân đến đây, tôi cũng đã gặp Triệt Dã trong một tình
huống tương tự. Tất cả mọi chuyện tưởng chừng như rất bình thường nhưng hình
như đã được vận mệnh sắp đặt từ trước thì phải.
Không biết rồi sau này lớn lên, cô bé, cậu bé kia có
gặp lại nhau, rồi yêu nhau không nữa.
Ánh nắng chan hòa ấm áp, tôi nheo mắt ngẩng đầu ngắm
nhìn bầu trời, trong khoảnh khắc, bỗng cảm thấy đây mới là một cuộc sống chân
thực, tràn đầy sức sống. Tôi khoan khoái vươn vai để dãn xương cốt, rồi đi bộ
ngang qua đường, đi thẳng đến dưới một chiếc ô to nhiều màu phía đối diện, lấy
một cốc nước nhìn trong suốt như thủy tinh.
Khi tôi đang hân hoan uống cốc nước ngọt, ông chủ cửa hàng
thân mật chìa bàn tay về phía tôi.
“Năm tệ.”
“Vâng ạ.”
“Năm tệ, cảm ơn.”
“...”
Ông chủ nheo mắt, nói: “Này cô gái, cô đừng có nói với
tôi là ví tiền bị người ta lấy mất rồi đấy nhé.”
“Không đâu ạ, chỉ là...” Tôi cuống quýt định giải
thích.
Ông chủ cửa hàng lại cười được ngay.
“Không phải là tốt rồi, vậy thì mau trả tiền đi.”
“Cháu, cháu không mang tiền.”
Sắc mặt ông ta bỗng chốc thay đổi hẳn.
“Không có tiền? Mới tí tuổi đầu đã muốn ăn quỵt hả?”
“Không phải đâu ạ, cháu...”
Đúng lúc tôi đang ngượng ngùng xâu hổ không biết chui
vào đâu để trốn thì bất ngờ một bàn tay thon dài chìa ra bên cạnh tôi.
“Ông chủ, để cháu trả tiền nước cho cô ấy.”
Tôi giật mình mở to đôi mắt, không phải vì có người
giúp tôi trả tiền, mà là vì giọng nói kia sao mà thân quen, giống hệt giọng nói
của một người mà bao lâu nay tôi vẫn tìm kiếm, vẫn mong mỏi và nhớ thương,
giọng nói của Hứa Dực!
Niềm vui không lời nào tả xiết ùa về trong tôi.
Nhưng thật trớ trêu thay, khi quay đầu lại, trước mặt
tôi đâu phải người tôi vẫn đang trăm thương ngàn nhớ mà chỉ là một chàng trai
qua đường trông khá điển trai và tốt bụng mà thôi.
Trả tiền cho tôi xong, cậu ta cũng mua luôn cho mình
một chai nước rồi tiến đến đứng cạnh tôi, vừa cười vui vẻ vừa cầm chai nước
uống.
“Cảm ơn cậu.” Tôi nhỏ giọng cảm ơn, ngữ khí có hơi lạnh
nhạt.
“Không có gì.”
Chúng tôi cùng im lặng đứng trên vỉa hè uống nước.
Không muốn để không khí giữa hai người xa lạ vừa mới gặp mặt trở nên gượng ép,
tôi mở lời trước: “Nơi này có là “Chung điểm bất kiến” không?”
“Đúng vậy.” Cậu ta gật đầu.
“Lẽ nào, cậu không cảm thấy cái tên này hơi kỳ lạ sao?”
“Thật thế à?” Cậu ta trầm ngâm suy nghĩ một lát. “Chắc
tại tôi nghe nhiều thành quen rồi.”
“Sao nó lại có cái tên như vậy?”
“Ừm...” Cậu ta trông có vẻ như đang suy nghĩ kỹ càng
vấn đề này, rồi quay sang tôi mỉm cười đề nghị. “Tôi đưa cậu đi xem một thứ
nhé.”
“Được.” Tôi do dự một lúc rồi vui vẻ gật đầu đồng ý.
“Đi theo tôi.” Cậu ta quay người đi thẳng về phía
trước.
Trên đường, cậu ta luôn giữ một khoảng cách nhất định
với tôi, dẫn tôi qua mấy con phố liền, rồi đến một nơi, bỗng dưng, cậu đột ngột
dừng bước khiến tôi không chú ý đâm sầm vào sau lưng cậu.
Vừa xoa xoa trán vừa lùi lai vài bước, tôi xấu hô không
dám ngẩng đầu lên.
“Có đau không?”
Cậu ta bước lại gần ân cần hỏi.
Tôi đỏ bừng mặt nhưng vẫn cố lắc đầu.
Cậu cười rồi quay người lại nói: “Chính là chỗ này đây.”
“Chỗ này ư?” Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ta, hướng lên
trên, hình ảnh đập vào mắt tôi chính là một tháp chuông đồng hồ cao tít. Rất
nhiều người cũng đứng bên dưới như chúng tôi đang ngước nhìn lên.
Tôi từ từ hướng tầm mắt lên cao nữa, rồi cao nữa...
Bỗng chốc ngẩn người.
Ban đầu mới nhìn thì thấy mặt chiếc đồng hồ này cũng có
hình tròn màu trắng tinh như những chiếc đồng hồ khác, nhưng nhìn kỹ hơn thì sẽ
phát hiện thấy sự khác biệt của nó, đó là trên mặt chiếc đồng hồ này không hề
khắc số, cũng chẳng nhìn thấy kim đồng hồ đâu cả.
Vậy mà cũng được gọi là đồng hồ sao?
Càng kỳ lạ hơn là vẫn nghe được rất rõ tiếng kim đồng
hồ chạy, tích tắc tích tắc.
“Có phải rất thú vị đúng không? Dù nghe được tiếng kim
đồng hồ chạy nhưng lại không nhìn thấy thời gian trên mặt đồng hồ, thế nên từ
trước đến nay chẳng ai biết thời gian cụ thể cả.”
“Vì không biết thời gian nên người ta mới gọi nơi này
với cái tên là “Chung điểm bất kiến.”” Tôi chợt hiểu ra nguồn gốc của tên gọi
kỳ lạ này, nhưng ngay sau đó, tôi lại băn khoăn. “Thế tại sao lại không nhìn
thấy thời gian cụ thể trên mặt đồng hồ?”
“Tại sao?” Cậu ta lặp lại câu hỏi của tôi, hình như
cũng bị hỏi vặn không thể trả lời được. “Trước nay ở đây chẳng ai đặt ra câu
hỏi tại sao cả, cậu là người đầu tiên đấy.”
“Thế những du khách qua đây thì sao?”
“Du khách à? Có lẽ cậu cũng là người đầu tiên đấy...”
Sao có thể thế được? Tôi đâu phải người đầu tiên đi
chuyến xe Fly chứ.
“Nhưng nơi đây lan truyền một truyền thuyết.”
“Truyền thuyết ư?”
“Ừ.” Cậu ta gật đầu, rồi điềm đạm ngước nhìn lên mặt
đồng hồ trắng tinh. “Đây là chiếc đồng hồ duy nhất trong thành phố này đấy.
Truyền thuyết kể răng, nếu có người nhìn được thời gian trên mặt đồng hồ, thì
thành phố này sẽ lập tức biến mất như chưa bao giờ tồn tại vậy.”
Tôi thần người ra, đây là truyền thuyết gì mà lạ kỳ và
đáng sợ vậy.
“Vì thế nếu người nơi này biết thời gian thì thành phố
này sẽ biến mất. Biến mất không để lại chút dấu tích nào như một lâu đài xây
trên cát bị sóng biển cuốn trôi đi vậy.” Giọng cậu ta bình tĩnh như đang bàn
luận về mùi vị đồ uống lúc nãy vậy.
Biêến mất không để lại một dấu tích nào ư? Tất cả những
hình ảnh tôi đã chứng kiến từ lúc xuống xe đến giờ bỗng ùa về trong trí nhớ của
tôi...
Đầu tiên là hình ảnh cô bé đứng khóc thương tâm được
một cậu bé đáng yêu tặng cho chiếc kẹo bông ngũ sắc, rồi đến hình ảnh một đôi
tình nhân giúp một cụ già qua đường, và cả hình ảnh người mẹ dạy đứa con thơ
phải vứt rác đúng chỗ để bảo vệ môi trường... Bao nhiêu con người đang bận rộn
với cuộc sống, bao nhiêu hình ảnh đẹp đẽ như những tia nắng ấm áp đang tỏa sáng
khắp cả thành phố này, và cả chàng trai tốt bụng đã giúp tôi trả tiền nước đang
ngồi bên cạnh tôi nữa...
Tất cả đều sẽ biến mất ư?
Sau khi biến mất chẳng phải chuyến xe Fly cũng chẳng
còn trạm dừng cuối cùng sao?
Không đến được trạm cuối cùng, bác tài xế sẽ ra sao
nhỉ? Sao lại có thể tàn khốc như vậy được, đúng là không thể nào tưởng tượng
nổi...
Đột nhiên, tôi nảy ra một sáng kiến lý tưởng.
“Chỉ cần không ai nhìn thấy thời gian trên mặt đồng hồ
là được đúng không? Vậy chúng ta lấy vải che mặt đồng hồ đó đi là được rồi.”
“Làm sao có thể ngăn cản mọi người không xem thời gian
chứ. Dù lúc này đây người đó còn chưa xuất hiện nhưng chắc chắn trong tương lai
sẽ xuất hiện. Thực ra...” Cậu ta dừng lại một lúc rồi lại cười nói tiếp. “Thực
ra mọi người ở đây cũng muốn biết thời gian lắm. Cậu thấy đấy, thành phố này
tràn đầy sinh lực, ồn ào, nhộn nhịp, cuộc sống tấp nập như thế mà thiếu đi thời
gian thì sẽ gây ra rất nhiều cảnh hỗn loạn. Ngã tư không có đèn xanh đèn đỏ,
người ta chờ đợi nhau quá lâu mà không biết cụ thể là bao lâu nên không thể
tránh khỏi mâu thuẫn, và cả những người đang ngắm nhìn tháp chuông đồng hồ này
nữa chứ, họ đâu có biết mình sẽ đứng xem ở đây bao lâu.”
Đúng vậy. Bỗng nhiên tôi lại chợt nhớ ra, chai nước
mình uống ban nãy không khéo lại được chế biến từ nước biến chất đã quá hạn
cũng nên.
Không có thời gian, quả thật rất bất tiện.
“Vậy sau khi thành phố biến mất, mọi người ở đây sẽ
sao?” Tôi tò mò hỏi.
“Có thể sẽ có một thành phố không thời gian khác xuất
hiện ở một nơi nào đó, và những người sống vô định như chúng tôi có thể sẽ xuất
hiện ở đó chăng.” Cậu ta ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời. “Nghe nói...”
“Gì thế?”
“Nghe nói người sống ở đây đều là những người đi lạc,
ai cũng đang chờ được tìm thấy, sau đó đưa họ trở về thế giới của họ.”
“Cả cậu cũng thế ư?” Tôi không kìm lòng được, hỏi chêm
vào.
“Tôi...” Cậu ngập ngừng một lúc rồi gật đầu. “Cũng
vậy.”
Cũng vậy ư?
Câu trả lời nghe sao đau lòng thế.
“Nếu được tìm thấy trước khi nơi này biến mất, thì sẽ
không sao phải không?”
“Ừ. Cũng có thể.” Giọng cậu ta có vẻ mơ hồ, như không
thể xác định chắc chắn được.
“Chờ chút!” Tôi như chợt nhớ ra môt điều quan trọng
khiến cả người tôi như bị kích động bởi một chuyện vô cùng khẩn thiết.
Cậu ta không hiểu chuyện gì quay sang nhìn tôi.
“Cậu nói người ở đây đều là người đi lạc, họ đang chờ
đợi để được tìm thấy phải không?”
Nụ cười trên khuôn mặt cậu ta chợt trở nên khó hiểu.
“Tôi cũng chỉ nghe nói thế thôi.”
“Vậy thì, giờ tôi phải đi tìm một người ngay!” Bỗng
chốc giọng nói của tôi trở nên gấp gáp.
Lúc đầu tôi chỉ nghĩ người nhìn thấy thời gian trên mặt
đồng hồ có xuất hiện hay không cũng chẳng liên quan đến mình, vì dù sao mình
cũng chỉ là một người qua đường mà thôi. Nhưng nếu Hứa Dực đang ở đây, nếu cậu
ấy đang ở đây thì...
Tôi bất giác thấy lo sợ, hốt hoảng vô cùng.
Tôi chỉ sợ lúc này có người chỉ lên tháp đồng hồ và
nhìn thấy thời gian trên ấy. Tôi sợ ngay cả lúc mình đã tìm thấy Hứa Dực rồi,
cậu ấy đã đứng trước mặt tôi rồi nhưng lại vụt biến mất vào không trung như một
làn sương trắng! Tôi sợ cả việc cậu ấy biến mất rồi sẽ không còn một “chuyến xe
Fly” nào có thể đưa tôi đi hết bến này đến bến khác để tiếp tục hành trình tìm
kiếm của mình...
Thế nên lúc này đây, tôi không được lãng phí dù chỉ một
giây! Một giây cũng không được!
Nghĩ vậy, nên chưa kịp nói lời từ biệt tôi đã vội vàng
lao vào dòng người bận rộn kia, bỏ lại chàng trai tốt bụng đã đưa tôi đi xem
tháp chuông đồng hồ để tìm kiếm bất kỳ một hình ảnh hay một gương mặt quen
thuộc nào. Nhất định tôi phải tìm thấy Hứa Dực và đưa cậu ấy trở lại thế giới
của tôi trước khi thành phố này biến mất, nhất định phải tìm thấy!
Cửa hàng, đường phố, công viên, trên xe...
Không bỏ sót bất cứ địa điểm nào!
Hứa Dực ơi, xin cậu hãy mau ra đây đi, mau xuất hiện đi...
Không biết tôi tìm kiếm bao lâu, cứ chạy rồi lại dừng
để thở, không biết đã nhận nhầm rồi lại phải xin lỗi bao nhiêu người rồi. Cứ
liên tục như vậy đến khi tôi không dám chắc đó là bóng lưng của cậu ấy nữa. Tôi
phải nhìn thật cẩn thận từng người qua đường, kể cả biết rõ rằng người đó không
thể là cậu ấy, tôi cũng nhất định phải tự mình xác nhận mới thôi.
Tôi quyết không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể tìm thấy
cậu ấy!
Nhưng đi ở đây khác với đi trong làn sương mù, dù không
biết thời gian, nhưng vẫn biết mệt.
Thế nên, tôi đã thấm mệt...
Không biết đã bao lần tôi phải dừng lại thở lấy hơi vì
không đi nổi nữa, giơ tay lên vén tóc mái, vô tình chạm vào giọt nước nơi khóe
mắt, tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi kia
giống như những chiếc kẹo bông mà Hứa Dực đã mua cho tôi, bầu trời thăm thẳm
làm say đắm lòng người.
Hứa Dực, có phải cậu đang cố ý, cố ý trốn đi để tớ
không tìm thấy cậu phải không?
Nhưng cậu đừng có mà xem thường tớ nhé.
Đừng xem thường lòng quyết tâm của tớ, cũng đừng hòng
xem thường lòng kiên trì của tớ.
Và cậu cũng đừng xem thường... vị trí của cậu trong
lòng tớ.
Ngước mắt nhìn lên, tôi phát hiện thấy, thật không ngờ,
mình lại quay trở lại đúng vị trí này – dưới tháp chuông đồng hồ. Rất nhiều
người đang giỏng tai lắng tai nghe tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc tích tắc.
Còn phía bên phải, ngay trước mặt tôi là lưng của một
chàng trai.
Tóc dày đen nhánh, chiếc áo phông trắng cùng chiếc quần
bò màu xanh đậm, thân hình khá cao to. Hai tay đút túi quần, cậu ta cũng như
bao người khác đang ngẩng mặt lên ngắm nhìn tháp chuông đồng hồ.
Sao hình ảnh này thân quen quá!
Tôi như người đang bị chìm dưới nước vừa ngoi lên khỏi
mặt nước để hít thở bầu không khí trong lành, như người chết đuối tìm được cọc
bám, con tim bỗng rung động lạ thường.
Đúng vậy, lòng tôi trào dâng một cảm giác xao xuyến.
Vì quá xúc động, nên mỗi bước tôi đi đều vô cùng thận
trọng.
Vì sợ bước mạnh sẽ làm kinh động đến cậu ấy.
Một bước, hai bước, ba bước...
Càng gần hơn, trí óc tôi lại càng căng thẳng hơn, trái
tim rung lên như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Hứa Dực, Hứa Dực, Hứa Dực...
Chính là người tôi vẫn nhung nhớ bao lâu nay.
Người ấy lúc này chỉ còn cách tôi vài bước chân thôi.
Tôi từ từ đưa tay ra, bởi vì lo sợ và hy vọng nên khẽ
run rẩy, mỗi lúc một gần hơn. Tôi dừng lại để lấy thêm dũng khí rồi mới tiến
lại.
Diệp Hy Nhã, chẳng phải mày đã mong đợi giây phút này
từ lâu lắm rồi sao?
Nhất định mày phải làm được!
Tôi tự động viên mình, rồi hít một hơi thật sâu, từ từ
đưa tay về phía trước.
Đúng lúc tay tôi chạm vào lưng cậu ấy, thời gian như
ngừng trôi, tim tôi như ngừng đập.
Cậu ta giật mình đứng ngây ra một lúc rồi mới từ từ
quay đầu lại.
“Hứa...”
Tôi căng thẳng quá đi mất, lộ trình tìm kiếm đã khiến
tôi hao tâm khổ tứ bây lâu nay đến lúc này đã có thể kết thúc rồi sao?
Liệu cậu ấy có ôm tôi vào lòng không nhỉ? Hay cậu ấy sẽ
gọi tên tôi trước?
Thật từ từ, khuôn mặt cậu ấy dần dần hiện lên rõ ràng
trước mắt tôi.
“Lại là cậu à?”
Bất giác tôi giật nảy mình, khuôn mặt người ấy không
phải người tôi đang tìm kiếm.
Không phải Hứa Dực mà chính là chàng trai tốt bụng đã
giúp tôi trả tiền nước tôi mới quen ban nãy.
Cái tên “Hứa Dực” chuẩn bị bật khỏi miệng, tự dưng bị
nén lại trong cổ họng, khiến cổ họng tôi như bị nghẹn ứ, đau nhói.
Không phải là cậu ấy, không phải cậu ấy, không phải...
Chàng trai kia chỉ mỉm cười im lặng như đang chờ tôi
nói trước. Ánh mắt cậu ta nhìn tôi như muốn hỏi: Cậu tìm thấy rồi phải không?
Tôi chỉ lắc đầu, lắc thật mạnh.
Thất vọng tràn trề, tôi chẳng còn hơi sức đâu để nói
nữa.
Cậu ta chỉ thở dài một tiếng rồi cất giọng dịu dàng:
“Đừng buồn, đừng bao giờ hết hy vọng nhé.”
Làm sao có thể không buồn được cơ chứ?
Bao lâu nay tôi đi tìm cậu ấy, có biết bao điều tôi
muốn nói cho cậu ấy biết, vậy mà cậu ấy... Không biết giờ này cậu ấy đang ở đâu
nữa?
Cậu ta lại thở dài, có vẻ như cậu ta đang bất lực, như
đang... mất hết hy vọng.
Không gian xung quanh cũng như đã từng mang mùi vị
tương tự.
Trái tim tôi bỗng dưng như quặn thắt, đau đớn tột cùng.
Hình ảnh Hứa Dực mua kẹo bông cho tôi trước khi bỏ đi
lại hiện về trước mắt tôi...
“Hy Nhã, thực ra tớ rất muốn thay Nguyên Triệt Dã trở
thành không khí của cậu.”
“Xin lỗi...”
“Ha ha, Hy Nhã, cậu không phải ngại. Hứa với tớ một
việc được không?”
“Gì vậy?”
“Không bao giờ nói lời xin lỗi với tớ.”
“...”
“Tớ đi mua kẹo bông cho cậu.”
...
Chắc chắn lúc ấy Hứa Dực phải đau lòng lắm, thất vọng
lắm, buồn chán lắm. Nhiều lúc, hình ảnh Triệt Dã đã khiến tôi mờ mắt, che khuất
con tìm tôi khiến tôi không nhận thấy sự tồn tại của cậu ấy, quên đi lòng tốt
và sự bao dung của cậu ấy đối với tôi.
Đến khi đánh mất cậu ấy, tôi mới nhận ra, rất nhiều sự
thực vốn dĩ đã tồn tại nhưng lại bị tôi vô tình hay cố ý bỏ qua. Giờ tôi mới
hiểu ra thì đã quá muộn rồi!
Hứa Dực, tớ xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi...
Nếu bây giờ, cậu xuất hiện trước mặt tớ, nhất định tớ
sẽ nói cho cậu biết những gì con tim tớ đang mách bảo, cho cậu biết lòng tớ
nghĩ gì, để cậu hiểu rõ tình cảm thật sự của tớ.
“Tôi phải làm gì để giúp cậu không buồn rầu như thế nữa...”
Giọng nói của chàng trai đứng bên cạnh có vẻ như rất buồn phiền. Bỗng nhiên,
như nghĩ ra điều gì đó, cậu vui vẻ hẳn lên. “Đúng rồi, tôi nghe nói, khi tâm
trạng không được vui thì nên ăn kẹo, kẹo sẽ khiến tinh thần ta thêm hưng phấn,
bởi vì kẹo ngọt, mà vị ngọt ngào dễ khiến con tim cảm động. Vừa hay đối diện
đây có một cửa hàng kẹo, để tôi đi mua kẹo bông cho cậu nhé?”