Độc y vương phi - Quyển 3 - Chương 129

Chương
129: Gây lộn.

Phượng Lan Dạ vốn chỉ muốn tung một ít lời đồn ra ngoài để
kẻ trong chỗ tối biết chuyện giữa hai người bọn họ, do hờn dỗi mà xuất hiện lỗ
hổng, sớm lộ ra chân diện mục. Không nghĩ tới thậm chí ngay cả trong cung, Văn
Tường cùng Thủy Ninh cũng biết rồi. Thủy Ninh ở trong cung la hét không lấy chồng,
nói Hoàng thượng không biết tín nghĩa, Thái hậu không có biện pháp đành phải
phái người đón Phượng Lan Dạ tiến cung trấn an nha đầu này.

Mắt thấy đại hôn đã gần đến, lúc này Thủy Ninh không lấy
chồng, Thiên Vận hoàng triều làm sao có thể thiết lập quan hệ ngoại giao với
Lâm Phong quốc, đến lúc đó chỉ sợ hai nước dâng lên chiến hỏa. Thái hậu vô cùng
khẩn trương.

Hơn nữa Hoàng thượng làm chuyện như vậy, quả thật không
có đạo đức, hết thảy đều tại Điệp Phi kia gây ra.

Chuyện đến mức này, Thái hậu tự trách không thôi. Ban đầu
bà cũng tỉ mỉ lựa chọn, Quân Thải Điệp bình thường lễ nghi không tệ, làm sao mà
vừa tiến cung liền biến thành như vậy, làm cho bà trăm mối ngờ vẫn không có
cách giải, Thái hậu không khỏi lo lắng.

Bắc cảnh Vương gia rất thương Vương phi, người ta lại dám
gây ra bậc này chuyện, Vương gia còn có tâm tình mà lo việc triều chính sao?

Thái hậu càng nghĩ càng phiền lòng, liền mệnh lệnh thái
giám đi kêu Điệp Phi đến.

Phượng Lan Dạ vừa vặn tiến cung, Thủy Ninh liền lôi kéo
tay nàng, nước mắt giọt giọt rơi xuống: "Tỷ tỷ, ta không lấy chồng, không
lấy chồng! Hoàng thượng khi dễ tỷ tỷ, chúng ta không để ý tới hắn!"

Thủy Ninh mặc dù bản tính đơn thuần, nhưng đã nhận thức
cái gì thì đến chết cũng để ý, vô cùng bướng bỉnh. Thái hậu khuyên nàng đã lâu
cũng không thay đổi được quyết định kiên trì không lấy chồng.

Ở một bên, Văn Tường cũng mang vẻ mặt tức giận, đáp lời
Thủy Ninh.

"Hoàng huynh thật sự là thật quá đáng, ta cũng không
muốn lấy chồng."

Phượng Lan Dạ cười nhìn hai người kia, phát điên vì cái
gì a.

"Đại hôn cũng gần tới rồi, còn tùy vào các ngươi nói
không lấy chồng mà được sao? Nếu lại nói như vậy, mỗi người đi xuống chịu mười
đại bản đi."

Phượng Lan Dạ mặc dù cười, bất quá thái độ cũng là rất
chân thành. Thủy Ninh cùng Văn Tường chu miệng, không nói tiếng nào nữa. Thái hậu
thấy vậy không khỏi thở dài, thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Bà nói hồi
lâu hết lần này tới lần khác cũng vô dụng, Bắc cảnh Vương phi lại bằng một câu
liền làm hai vị này kinh hãi.

Thủy Ninh ủy khuất mở miệng: "Tỷ tỷ, người ta muốn
theo tỷ tỷ."

"Còn nói? Ta không sao, phụ thê nào mà không cãi
nhau chứ. Bọn ta không có việc gì, không phải chỉ là ban thưởng thiếp thất sao?
Huống chi vị thiếp kia còn chưa vào Bắc cảnh Vương phủ đâu, các ngươi đừng lo lắng."

Phượng Lan Dạ đang khuyên lơn hai vị này, thì lúc này
ngoài cửa điện, thái giám chạy vội vào bẩm báo: "Nương nương, Điệp Phi
nương nương đã tới."

"Được. Tuyên vào."

Thái hậu quát lạnh một tiếng, trong điện an tĩnh lại, mọi
người chia ra ngồi không xa Thái hậu, cùng nhìn nữ nhân đang từ ngoài cửa điện
đi tới, hôm nay mặc một kiện váy dài sắc vàng nhiễm một chút đỏ đính đầy trân
châu, uốn lượn thướt tha, có điểm giống khổng tước xòe đuôi, đến tư thái cũng
là cao ngạo, chậm rãi thi lễ: "Tham kiến Thái hậu nương nương."

"Điệp
Phi, ngươi thật to gan. Dám xui khiến Hoàng thượng hạ chỉ ban thưởng tiểu thiếp
cho Bắc cảnh Vương gia, hiện tại vợ chồng Bắc cảnh Vương gia giận dỗi cũng là
chuyện ngươi gây ra."

Quân
Thải Điệp vừa nghe Thái hậu nói, thật nhanh ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt chợt
lóe lên vui mừng. Phượng Lan Dạ thấy được, nữ nhân này quả nhiên có dụng ý khác
a, bất quá nàng làm như vậy, đến tột cùng là bị người sai sử, hay là vì nàng muốn
báo thù.

Còn
đang suy nghĩ, thì Quân Thải Điệp đã uyển chuyển hàm xúc mở miệng: "Mẫu hậu,
Bắc cảnh Vương đường đường là thân vương. Một người đàn ông, có mấy nữ nhân là
bình thường, thiếp thân cho là người không bình thường chính là Bắc cảnh Vương
phi, tại sao chỉ cho phép nam nhân của mình có một nữ nhân chứ?"

Phượng
Lan Dạ vừa nghe, từ từ đứng lên, lạnh lùng mở miệng: "Cũng muốn thỉnh giáo
nương nương một chút. Vì sao quan niệm bổn phi như vậy lại là không bình thường?"

Quân
Thải Điệp nghe Phượng Lan Dạ nói, ngẩng đầu lên cười nhìn mọi người trong điện,
từ từ mở miệng.

"Nam
tử đều háo sắc, làm sao có thể chỉ có một nữ nhân, trừ phi những nam nhân kia đều
là hạng người vô năng. Bắc cảnh Vương gia lại là long phượng trong loài người,
chẳng nhẽ lại như vậy? Bắc cảnh Vương phi nếu muốn gả cho nam nhân chỉ cưới một
thê tử thì cần gì phải gả cho Vương gia chứ?"

Phượng
Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, nhàn nhạt nhìn Quân Thải Điệp: "Chiêu
Nghi nương nương khiến người ta thương tiếc như thế, khó trách Hoàng thượng tự
mình cưng chiều một mình ngươi. Lan Dạ muốn thỉnh giáo Chiêu Nghi nương nương,
làm sao có thể độc chiếm sủng ái của nam nhân như vậy, có thể đem những thứ tâm
kế kia ra dạy chúng ta một ít hay không?"

Phượng
Lan Dạ vừa dứt lời, mặt Quân Thải Điệp liền biến sắc, có chút khó coi, thật
nhanh ngẩng đầu ngó chừng Phượng Lan Dạ.

Lời
nói vừa rồi tựa hồ có cái gì đó ẩn ý, chẳng lẽ nàng đã biết gì sao? Nhưng khi
nhìn ánh mắt nàng lại giống như không biết, chẳng lẽ chỉ là vô ý? Nhất định là
như vậy!

Quân
Thải Điệp bị hù dọa một tiếng, cả người toát mồ hôi lạnh, không dám nói thêm, nếu
lộ ra sơ hở nhất định sẽ phiền toái lớn.

Trên
đại điện, Phượng Lan Dạ nhìn vẻ mặt nữ nhân này có chút bối rối, trong lòng suy
nghĩ.

Quân
Thải Điệp nhìn qua không giống như có oán hận với bọn họ, tâm trí nàng ta cùng
mưu tính cũng không đủ, như vậy nàng ta đúng là bị người khác lợi dụng. Có lẽ
người kia nói Mỵ Tơ Ngọc này có thể khống chế một người đàn ông cả đời chỉ yêu
một mình mình cho nên nàng ta mới động tâm, cam nguyện bị lợi dụng.

Người
này đến tột cùng là ai? Lúc trước, nàng đã để cho Ngọc Lưu Thần ẩn thân ở Điệp
cung giám thị, nếu có động tĩnh, tất nhiên sẽ tra ra là ai sai sử.

Giống
như vừa rồi nàng cố ý nói xiên xẹo một chút, nàng ta khẳng định rất sợ. Nàng
dám đánh cuộc, chỉ cần vừa trở về nàng ta sẽ đem chuyện này bẩm báo cho người
kia, Ngọc Lưu Thần núp trong bóng tối, chỉ cần theo dõi là được.

Phượng
Lan Dạ nghĩ vậy, liền chậm rãi ngồi xuống, không hề nhìn tới Điệp Phi nữa.

Thái
hậu đầu tiên là nhìn các nàng, sao đó thấy Phượng Lan Dạ không nói thêm, nên ngạo
nghễ hướng Quân Thải Điệp.

"Điệp
Phi, ngươi không biết hối cải, cả gan làm loạn. Sau này nếu như còn dám tự tiện
làm chủ như vậy, ai gia tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."

Thái
hậu khiển trách xong, thấy nữ nhân này liền phiền chán, phất tay cho ả lui xuống.

"Hồi
cung suy nghĩ thật kỹ."

"Dạ,
nương nương." Quân Thải Điệp sắc mặt khẽ biến thành ảo não, bất quá cũng
không dám chống đối Thái hậu. Dù mình đã khiến Hoàng thượng nghe lời, nhưng
Hoàng thượng lại rất hiếu thuận, nếu khích bác tình cảm của hắn và Thái hậu chỉ
sợ làm hắn sinh hoài nghi, cho nên Quân Thải Điệp đối với Thái hậu cũng không
dám khinh thường.

Đợi
đến khi nàng ta đi ra ngoài, trong điện vang lên giọng nói.

"Cái
đồ nữ nhân không biết xấu hổ, cũng biết thổi gió bên gối, hoàng huynh làm sao lại
nghe lời ả ta chứ."

Thủy
Ninh tức khí mở miệng, nàng được phong làm Quận chúa, tất nhiên nên gọi Hoàng
thượng là hoàng huynh.

Trong
điện mọi người đang nói chuyện, ngoài cửa thái giám vừa bẩm báo: "An Vương
phi tới."

Phượng
Lan Dạ không khỏi da đầu tê dại, không nghĩ tới một lời đồn nho nhỏ đã đem tất
cả dẫn tới đây, xem ra Vụ Tiễn cũng đã nghe được lời đồn cho nên sang đây nhìn
nàng, hiện tại mình thật sự trở thành nữ chính khổ sở trong phim tình cảm lúc
tám giờ rồi, đoán chừng người nào cũng đồng tình với nàng cả.


Diệp lại bị nói thành nam tử bạc tình, nghĩ cũng thấy giận, đều tại Nam Sơn Tử
mà phải làm ra một màn này. Nếu bắt được hắn, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Lần
này để Diệp thu thập hắn, nàng sẽ không ngăn cản, cho dù Bách Lí Hạo cũng không
thể, bọn họ đã cho hắn ta một cơ hội rồi, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

Phượng
Lan Dạ đang suy nghĩ đến nhập thần, thì ngoài điện Vụ Tiễn đã đi tới, thỉnh an
Thái hậu, sau đó liền quan tâm hỏi thăm Lan Dạ, Phượng Lan Dạ không thể nói rõ
sự tình ở trước mặt nhiều người như vậy, đành phải nghe mấy tiếng an ủi thỉnh
thoảng truyền đến tai, giống như hát ru làm người ta mơ màng muốn ngủ.

Trong
thượng thư phòng, Nam Cung Diệp mang vẻ mặt âm trầm, giận dữ nhìn chằm chằm
Hoàng thượng phía trên.

Nam
Cung Duệ sắc mặt cũng không quá tốt, hai mắt có quầng thâm thật to cho thấy hắn
thậm chí ngủ cũng không ngon.

Bên
trong thư phòng, trừ Nam Cung Diệp, còn có An vương và Bách Lí Hạo.

Nam
Cung Quân cùng Bách Lí Hạo nhìn Nam Cung Diệp, rồi lại nhìn Hoàng thượng, hai
nam nhân này đều mang vẻ mặt lửa giận, làm hại bọn họ cũng không dám mở miệng.
Cuối cùng Nam Cung Diệp lên tiếng nói chuyện.

"Chết
tiệt! Hoàng huynh, người biết bên trong thành những người kia nói thần đệ như
thế nào không? Nói thần đệ tiểu nhân bội bạc, còn nói Lan nhi là nữ nhân ghen
tuông."

Những
kẻ chỉ biết huyên thuyên này căn bản là không biết yêu. Nếu thật sự yêu sẽ biết,
mình toàn tâm chỉ muốn một người mà thôi, căn bản không chứa nổi kẻ khác, như vậy
làm sao gọi là ghen tị đâu. Nữ nhân sở dĩ chịu được nam nhân của mình có người
khác, thật ra là bởi vì không yêu. Những nam nhân kia mới thật đáng buồn, sống
cả đời mà không có ai yêu thương.

"Ủy
khuất hoàng đệ rồi."

Nam
Cung Duệ chỉ có thể nói như thế, hắn làm như vậy cũng là vì muốn bắt được kẻ
sau lưng Điệp Phi, cũng không phải hắn cố ý.

Nam
Cung Quân thấy Hoàng thượng hữu khí mà vô lực, không khỏi kỳ quái mở miệng:
"Hoàng thượng, buổi tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Nam
Cung Duệ lắc đầu, nhìn Lục hoàng đệ, có một số việc Lục hoàng đệ còn chưa biết.

"Trẫm
bị hạ độc, tối qua không đi Điệp cung, sau đó một đêm liền không được an bình,
khó chịu ngủ không yên."

"Hạ
độc?"

An
vương la hoảng lên, sắc mặt khó coi, nắm chặt tay trầm giọng hỏi: "Người
phương nào dám có can đảm hạ độc Hoàng thượng?"

"Điệp
Phi." Nam Cung Diệp hừ lạnh, sau đó nhìn về Nam Cung Duệ: "Còn không
phải chính hắn tự gây ra. Hoàng Hậu là một nữ nhân thật tốt a, hắn thế nhưng lại
ngại, đi sủng ái Điệp Phi gì gì đó, giờ tốt lắm, gặp phải chuyện như vậy, hết
thảy cũng là tự tìm."

Nam
Cung Duệ vừa nghe vậy, sắc mặt càng khó coi hơn. Hắn cả đêm không ngủ, hiện tại
phải phiền lòng bực bội, lại nghe Nam Cung Diệp quở trách tự nhiên tâm tình
không tốt, hung hăng trừng trừng mắt, hai người không ai nói một câu nào.

Nam
Cung Quân không hiểu được nên mở miệng: "Nàng ta vì sao phải hạ độc Hoàng
thượng?"

"Còn
không phải bởi vì hắn?" Nam Cung Duệ như bắt được nhược điểm, giận dữ chỉ
vào Nam Cung Diệp. Nam Sơn Tử kia không biết vì cái gì mà cùng hắn ta có cừu
oán, cho nên muốn trả thù hắn ta, lại động đến trên người mình.

Nam
Cung Diệp sắc mặt âm đen, không nhìn Hoàng thượng mà chuyển về trên người Bách
Lí Hạo, hận không đem Bách Lí Hạo này ăn tươi.

Đều
tại nam nhân này gây ra chuyện, ban đầu sở dĩ đem Nam Sơn Tử giao cho hắn, cũng
bởi vì hắn nói muốn dẫn sư huynh trở về thấy cái sư phụ chó má gì đó, còn nói sẽ
không để cho hắn ta xuống núi, giờ thì tốt rồi, gặp phải một đống chuyện.

"Bách
Lí Hạo, nếu là hắn hại đến Lan nhi, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."

Bách
Lí Hạo nào dám nói một câu gì. Nam Cung Quân thì quan tâm độc ở trên người Hoàng
thượng hơn.

"Bách
Lí thần y, độc của Hoàng thượng có thể giải hết không?"

Bách
Lí Hạo nghĩ nghĩ, chậm rãi mở miệng: "Ta đang nghiên cứu cách chế tạo điều
chế, tin tưởng sẽ tìm ra thôi."

Hắn
vừa nói xong, ba nam nhân trong thư phòng đều lấy ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm
chằm hắn, đến lúc này rồi, hắn lại vẫn đang nghiên cứu cách điều chế. Nam Cung
Diệp trực tiếp mở miệng: "Nếu như khuya hôm nay còn nghiên cứu không ra,
ta trực tiếp tiễn ngươi về Tây thiên."

"Ta
tán thành."

Nam
Cung Quân tiếp lời, đồng dạng sắc mặt cũng khó coi, cái gì thần y a, không phải
nói y thuật của hắn so với sư huynh cao minh hơn sao? Làm sao lại giải không được?

Nam
Cung Duệ nhớ tới một chuyện, mỗi lần thời điểm hắn trúng độc, máu Thất đệ muội
đều có thể giải, chẳng lẽ lần này không được sao? Nhìn về Nam Cung Diệp, cẩn thận
mở miệng: "Không biết Thất đệ muội..."

"Nàng
không có biện pháp giải. Loại mỵ độc này nhất định phải nam nữ giao hợp mới giảm
bớt một chút, ngươi buổi tối hôm qua khó chịu là vì không đụng người đàn bà
kia. Nếu nghiên cứu không ra giải dược, đoán chừng kế tiếp còn thống khổ
hơn."

Nam
Cung Diệp nói xong đứng lên: "Bổn vương còn có việc phải xử lý, đi trước."
Nói xong liền trực tiếp vọt ra ngoài thượng thư phòng.

Nam
Cung Duệ giận đến nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn: "Là do người nào chứ?"

Bách
Lí Hạo vội vàng mở miệng: "Hoàng thượng, ta đi xuống nghiên cứu cách điều
chế.” Trước tối nay a, hắn khóc không ra nước mắt rồi, hay là nhanh chóng suy
nghĩ ra biện pháp mới được.

Nam
Cung Quân đợi đến bọn họ đều đi hết, liền quan tâm tiêu sái đi qua hỏi thăm:
"Hoàng huynh không có sao chứ? "

"Ừ,
tạm được. Ngươi đi làm chuyện cần làm trước đi."

"Dạ." Nam Cung Quân lui ra ngoài.

Bên trong Tề Vương phủ, Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ ngồi
ở hành lang ngắm trăng, vừa nhìn vừa thở dài.

"Lan nhi, hôm nay thanh danh của ta coi như bị hủy sạch.
Nếu để cho ta bắt được Nam Sơn Tử, ta tuyệt đối không tha hắn."

Phượng Lan Dạ dựa vào trong ngực hắn, vừa ngắm trăng
sáng, vừa cùng hắn cẩn thận phân tích: "Diệp, chàng nói Nam Sơn Tử đến tột
cùng vì cái gì mà hận chúng ta? Thử nghĩ xem chàng từng đắc tội với ai?"

Nam Cung Diệp nghe Phượng Lan Dạ nói, đem mặt chôn ở trên
cổ nàng, quả thật nghiêm túc suy nghĩ rồi, suy đi nghĩ lại, tuy nói hắn làm việc
cổ quái, cá tính lãnh khốc, nhưng rất ít đi chủ động trêu chọc người, cũng lười
để ý tới người. Nếu nói có chuyện gì, thì chính là kẻ thiết kế mẫu phi Trữ
Chiêu Nghi, khiến cho Trữ phủ một nhà toàn bộ bị chém. Chẳng lẽ...

"Chẳng lẽ Nam Sơn Tử cùng người nhà Trữ gia có dính
líu?"

"Trữ gia?"

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3