Độc y vương phi - Quyển 3 - Chương 122 - Phần 1

Chương
122: Nam nhân phải da mặt dày

Trong phòng, mấy đại nam nhân đều nhìn ra tình cảm của
hai nữ nhân này vô cùng tốt. Nam Cung Diệp liền kêu hai người nam nhân như hai
con gà chọi ở bên cạnh ra ngoài trước, để cho nữ nhân các nàng nói chuyện. Ba
người lui ra ngoài, ngay cả mấy tiểu nha đầu cũng lui ra.

Phượng Lan Dạ vừa nhìn thấy người khác đều đi hết, cũng
không còn chỗ nào cố kỵ, ánh mắt hồng hồng nhìn Vụ Tiễn.

"Có người như ngươi sao? Để lại phong thư rồi không
nói một tiếng đã rời đi, trở lại còn bị thương, chẳng lẽ không biết ta sẽ đau
lòng sao?"

Tư Mã Vụ Tiễn nhìn Lan Dạ thương tâm, trong lòng lập tức ấm
áp, vươn tay lôi kéo nàng, nắm chặt tay Lan Dạ trong lòng bàn tay mình.

"Ta vừa nghe nói Diêu Tu làm phản, trong lòng liền
lo lắng cho ngươi. Hiện tại tất cả mọi người không có chuyện gì, ta đã yên tâm,
ở bên ngoài ta vẫn nhớ ngươi a."

"Chưa quên, sao một phong thư, một chút tin tức cũng
không có, ngay cả Diệp phái người đi ra ngoài hỏi thăm cũng không có một chút
tin tức, ngươi đã đi đâu?"

Phượng Lan Dạ không có thường ra kinh. Một lần duy nhất
đi chính là Tiêu thành cho nên đối với thế giới bên ngoài nàng cảm thấy rất hứng
thú. Đôi mắt trông mong nhìn Vụ Tiễn, Vụ Tiễn buồn cười thân thủ nắm gương mặt
của nàng, sau đó trong mắt dâng lên nghi ngờ:

"Lan nhi, ngươi mập a."

Phượng Lan Dạ vừa nghe lời của nàng, liền ha ha cười lên,
liếc xéo nàng nhưng không nói lời nào.

Thật ra thì không phải là nàng mập, mà do mang thai cho
nên nhìn bộ dạng có chút mập, căn bản thì không có mập. Bất quá nàng không nói,
không biết Vụ Tiễn có thể đoán được hay không. Vụ Tiễn vốn cực kì thông minh,
chớp đôi mắt to xinh đẹp.

"Chẳng lẽ ngươi gần đây?"

Lời kế tiếp của Vụ Tiễn còn chưa nói ra miệng, Phượng Lan
Dạ dùng sức gật đầu: "Phải, ta mang thai."

"A, ngươi mang thai?" Vụ Tiễn kinh ngạc kêu lên,
sau đó cả khuôn mặt đều cao hứng. Kinh ngạc trong mắt Phượng Lan Dạ chìm xuống,
chẳng lẽ lúc trước không phải Vụ Tiễn đoán được sao? Bằng không nàng là muốn
nói cái gì? Bằng không Vụ Tiễn muốn nói cái gì, nàng nhìn nàng ấy chớp chớp mắt
hết sức khả ái hỏi: "Vậy vừa rồi ngươi muốn nói gì?"

"Ta vốn là muốn nói chắc ngươi ăn nhiều, cho nên lên
cân."

Vụ Tiễn vừa nói xong liền cười, Phượng Lan Dạ cong miệng
lên: "Không được trêu chọc người như vậy, tỷ tỷ."

Nhưng Vụ Tiễn mới không để ý tới Phượng Lan Dạ, vươn tay
vuốt bụng của nàng: "Ta còn trêu chọc ngươi. Thật tốt a, Lan nhi của chúng
ta thế nhưng mang thai, ta đây nhất định được làm a di rồi. Đến lúc đó phải
hung hăng khi dễ tên tiểu tử này, không biết Tề vương có đau lòng hay
không?"

Phượng Lan Dạ tưởng tượng đến bộ dạng của Nam Cung Diệp
lúc đó, nhất định sẽ cùng Vụ Tiễn chửi nhau. Hai người vừa nói vừa cười, vui vẻ
cực kỳ. Nói chuyện một hồi chợt nói đến chuyện của Nam Cung Quân

"Vụ Tiễn, Lục hoàng huynh rất sớm đã đi ra ngoài tìm
ngươi rồi, ngươi bây giờ còn không tha thứ hắn sao? Còn có, người mới vừa rồi
đi cùng ngươi là ai?"

Vụ Tiễn nghe Phượng Lan Dạ nói, nhất thời không biết nói
như thế nào về Nam Cung Quân. Nàng không nghĩ tới ngay lúc này nhìn thấy hắn.
Xem ra hắn rất tiều tụy, nhưng nàng và hắn còn có thể trở lại như trước sao? Dứt
khoát không thèm nghĩ tới hắn nữa. Vụ Tiễn bèn giới thiệu Kim Huyễn với Phượng
Lan Dạ:

"Ngươi nam nhân di cùng ta là bằng hữu của ta, tên
Kim Huyễn ở Vân Đằng Sơn trang. Hắn là thiếu trang chủ trong trang. Lần này ta
chính là mượn người từ hắn tới đánh Diêu Tu, hắn theo ta cùng đi đến."

"Hắn thích ngươi sao?"

Phượng Lan Dạ biết ánh mắt một người đàn ông nhìn nữ nhân
mình thích là cái dạng gì. Trước kia nàng không hiểu, nhưng hiện tại nàng vừa
nhìn liền biết. Thiếu chủ Vân Đằng sơn trang liếc sơ cũng biết hắn thích Vụ Tiễn.
Hắn không chê vết thương dữ tợn trên mặt Vụ Tiễn. Người nam nhân này phẩm chất
thật rất tốt, nếu như không có Nam Cung Quân, nàng sẽ rất cao hứng thay Vụ Tiễn,
nhưng là bây giờ có một Nam Cung Quân, hơn nữa người nam nhân kia cũng không dễ
chịu.

Tư Mã Vụ Tiễn sửng sốt một chút, vội vàng giơ tay lên gõ
một cái lên đầu Phượng Lan Dạ: "Ngươi nói bậy gì đấy? Người ta chỉ là bằng
hữu của ta mà thôi."

"Bằng hữu?"

Phượng Lan Dạ xoa đầu, nàng mới không tin có cái bằng hữu
như vậy, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn Vụ Tiễn rõ ràng là tràn đầy yêu thương. Xem
ra trong lòng Vụ Tiễn chỉ có Nam Cung Quân cho nên mới thấy không rõ thiếu chủ
Vân Đằng sơn trang thích nàng. Nghĩ như vậy, Phượng Lan Dạ cũng thở phào nhẹ
nhõm, chỉ cần hai người còn tình cảm với nhau là tốt rồi.

Phượng Lan Dạ nghĩ, tầm mắt dời tới trên cổ Vụ Tiễn nói:
"Còn đau không? Làm sao vẫn ra máu thế, đây là cái loại đại phu gì
a."

Vừa nói vừa vươn tay chuẩn bị tháo hết băng gạc trên cổ Vụ
Tiễn rồi một lần nữa băng bó lại cho nàng, vừa làm trong miệng còn lẩm bẩm:
"Lần này ngươi phải ở lại, chờ ta tới trị liệu một chút đả thương trên mặt
cho ngươi, không cho phép tùy tiện đi nữa."

Vụ Tiễn nghe Phượng Lan Dạ giống như một lão mẹ lẩm bẩm,
vừa cười vừa lên tiếng: "Dạ, bà quản gia nhỏ của ta, nghe lời ngươi được
chưa."

"Vậy thì tốt."

Tỷ muội hai người đang nói đùa vui vẻ, bỗng nhiên Đinh
Đương từ ngoài cửa xông tới, thật nhanh mở miệng:

"Đại tiểu thư, Vương phi, An vương cùng nam nhân đi
cùng Đại tiểu thư đang đánh nhau."

"A, đã đánh nhau."

Phượng Lan Dạ kinh ngạc kêu lên, cứ như vậy Vụ Tiễn còn
nói người ta không thích nàng, không thích sẽ vì nàng đánh nhau sao? Đang suy
nghĩ, thì Vụ Tiễn ở trên giường giống như một trận gió, như bão tố đi ra ngoài.
Cánh tay của nàng chỉ bị thương một chút, trên người không có chuyện gì, cho
nên nháy mắt liền không thấy bóng dáng. Lan Dạ lo lắng thương thế của nàng, vội
vàng đi theo: "Tỷ tỷ, ngươi cẩn thận chút."

Mà Đinh Đương nhìn thấy Vương phi nhanh chóng đi ra, vẻ mặt
liền chấn kinh rồi nhanh chóng đuổi theo.

Nàng phát hiện ra đi theo chủ tử như vậy, sớm muộn gì
mình cũng mệt chết, thật là hoàng đế không vội, thái giám đã vội. Nàng thật lo
lắng cho cục cưng trong bụng của Vương phi a.

"Tiểu Vương phi, ngươi chạy chậm chút, chạy chậm
chút."

Đoàn người xông ra ngoài, vọt tới hành lang, đi qua mấy
gian phòng, nhìn về phía đất trống ở Liên viện, quả nhiên có hai người đánh
nhau. Hai người cùng sử dụng kiếm, kiếm quang loé sáng, thân ảnh đã bay tới, có
thể nhìn ra được thực lực của hai người cũng không nhỏ. Hai người vừa đánh vừa
khiêu chiến.

"Biến, ngươi tại sao phải ở lại đây?"

Đây là thanh âm của An vương Nam Cung Quân thẹn quá thành
giận. Từ lúc trước đến bây giờ hắn đã cố nhịn, nam nhân này tự cho mình thân phận
là hộ hoa sứ giả của Vụ Tiễn, phải biết rằng đây chính là Vương phi của hắn, nữ
nhân của hắn, đã sớm gả cho hắn, tại sao nam nhân này dám coi như là của mình để
bảo vệ nàng.

Hắn không chịu được khi người khác nghĩ đến nữ nhân của hắn,
vì vậy mới nói ra cái loại khẩu khí này. Kim Huyễn vừa nghe xong lời nói của
Nam Cung Quân, châm chọc nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi cho rằng ngươi kêu ta
đi ta liền đi sao? Ta sẽ dẫn Thanh Vãn rời đi."

Vụ Tiễn đi lại trên gang hồ vẫn một mực kêu là Tô Thanh
Vãn, cho nên lúc này Kim Huyễn gọi nàng Tô Thanh Vãn như cũ.

Hắn thích Thanh Vãn và chưa từng có giấu giếm nàng, mặc
dù chưa nói qua, nhưng không có nghĩa là nàng không biết, nàng không có bảo hắn
đi, nam nhân này có tư cách gì nói chứ.

Kim Huyễn nghĩ tới đây, vẻ mặt xanh mét, lực đạo trên tay
càng mạnh hơn, hạ thủ không chút lưu tình. Rất nhiều cây cỏ của Liên viện bị kiếm
khí gây thương tích, kiếm quang xẹt qua chỗ nào, chỗ đó sẽ thành một mảnh hỗn độn.

Dưới hành lang giờ phút này có rất nhiều người đang đứng
xem náo nhiệt, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu, lúc này Vụ Tiễn cùng Lan Dạ chạy
vội tới.

Vụ Tiễn nhìn hai người giữa sân đang đánh nhau điên cuồng,
không khỏi vừa tức vừa giận, quát lên: "Hai người các ngươi làm gì đó? Kim Huyễn dừng tay, Nam Cung Quân, dừng tay cho
ta."

Hai
nam nhân vừa nghe đến thanh âm quen thuộc, đồng thời dừng kiếm trong tay, nhìn
sang, chỉ thấy trên cánh tay Vụ Tiễn máu tràn ra, bởi vì chạy nhanh, nên sắc mặt
lại một mảnh tái nhợt. Hai nam nhân đều rất đau lòng, đồng thời nhảy tới đây,
lo lắng hỏi: "Vụ Tiễn (Thanh Vãn) ngươi không có sao chớ?"

Hai
người vừa nói xong, đồng thời trợn mắt, Tư Mã Vụ Tiễn thấy rất nhiều người nhìn
bọn họ, trong lòng thật là tức giận, giận tái mặt nói:

"Kim
Huyễn, ngươi là tiểu hài tử sao?"

Nàng
vừa nói xong, đáy mắt của Nam Cung Quân chợt lóe lên đắc ý, xem đi, đây là nữ
nhân của hắn, tự nhiên sẽ bảo vệ hắn.

Kim
huyễn thì bị chọc giận gần chết, mà Vụ Tiễn dạy dỗ Kim Huyễn xong, rồi xoay người
nhìn về phía Nam Cung Quân, ánh mắt Lãnh mạc sắc bén, tựa như không chút lưu
tình:

"Nam
Cung Quân, lập tức cút ra ngoài cho ta."

Nói
xong xoay người rời đi, còn nói với Kim Huyễn: "Kim Huyễn, ngươi đi theo
ta vào đây."

Khuôn
mặt hai nam nhân lập tức biến hóa. Sắc mặt Kim Huyễn vui mừng, nhưng sắc mặt
Nam Cung Quân thì giống như người bị đả kích, lẳng lặng rút lui hai bước rồi đứng
lại, vẻ mặt khó coi dị thường, gắt gao nhìn theo phương hướng Vụ Tiễn cùng Kim
Huyễn rời đi.

Nam
Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn hết thảy trước mắt, rồi nhìn nhau cười một tiếng.
Nghĩ đến Nam Cung Quân từng để cho Vụ Tiễn bị tổn thương, Phượng Lan Dạ không
nhịn được cau mày. Đáng đời, đây là báo ứng, bất quá Phượng Lan Dạ đồng dạng
cũng biết, trong lòng Vụ Tiễn có Nam Cung Quân, vừa rồi chẳng qua là tức giận
quá, có một số việc còn không có giải quyết xong, vẫn có khúc mắc ở trong lòng,
cho nên trước mắt, phải giải quyết những nữ nhân ở An Vương phủ đã.

"Nam
Cung Quân, ngươi muốn làm cho nàng hồi tâm chuyển ý, thì trước hết phải giải
quyết tốt những nữ nhân trong Vương phủ đi, nàng mới có thể trở về."

Nam
Cung Quân vừa nghe lời Phượng Lan Dạ nói..., ánh mắt liền sáng lên, nhìn nàng,
hỏi: "Nếu như ta giải quyết xong những nữ nhân kia, nàng thật sẽ trở về?"

"Ừ, ta sẽ giúp cho ngươi."

Coi như là vì tình cảm của hắn đối với Vụ Tiễn, nàng
không muốn làm cho Vụ Tiễn khổ sở không vui, cho nên tự nhiên sẽ trợ giúp hắn.

Bên người Phượng Lan Dạ, Nam Cung Diệp đồng dạng nói:
"Ngươi nghĩ cách để làm đi, chúng ta sẽ giúp ngươi, yên tâm đi."

"Cám ơn."

Nam Cung Quân một lời vừa dứt, thân hình liền di chuyển,
thu kiếm rời đi, động tác vô cùng nhanh chóng.

Nam
Cung Diệp đưa tay ôm lấy eo Phượng Lan Dạ. Hai người cùng nhau nhìn Nam Cung
Quân rời đi, thật ra thì bọn họ tự nhiên hi vọng hai người kia cũng có được hạnh
phúc.

Hai
người vừa nhấc tay liền thấy trên hành lang, có rất nhiều hạ nhân đang đứng xem
náo nhiệt, Phượng Lan Dạ lập tức giận tái mặt: "Có phải rảnh rỗi không có
việc gì làm hay không?"

Thoáng
cái, tất cả mọi người bỏ chạy trối chết, nháy mắt không thấy, nhanh nhất chính
là thủ hạ Nguyệt Cẩn của Nam Cung Diệp, hắn cũng không muốn bị phạt nữa.

Nam
Cung Diệp mặc kệ hắn, nhìn Phượng Lan Dạ, nhu nhuận mở miệng: "Ngươi hỏi Lục
hoàng tẩu, Kim Huyễn kia là chuyện gì xảy ra?"

"Yên
tâm đi, nàng chỉ coi hắn là bằng hữu, chúng ta đi qua đó, vết thương của Vụ Tiễn
còn không có xử lý tốt đâu."

"Chúng
ta đừng qua, để cho bọn hắn có cơ hội nói chuyện rõ ràng." Nam Cung Diệp
đưa tay lên ôm lấy thân thể Phượng Lan Dạ hướng phía ngoài Liên viện đi tới,
đem nơi này để lại cho Vụ Tiễn cùng Kim Huyễn, nàng nhất định sẽ cùng Kim Huyễn
nói chuyện rõ ràng.

Liên
viện, trong phòng.

Vụ
Tiễn nhìn Kim Huyễn, nhìn thấy khuôn mặt của hắn đầy thương yêu khi nhìn nàng,
tựa hồ thực vì nàng đau lòng, liền âm thầm kinh hãi. Nàng hành tẩu giang hồ mấy
tháng, có một nửa thời gian là ở Vân Đằng Sơn trang, không nghĩ tới Kim Huyễn lại
thích nàng, nhưng bởi vì trong lòng nàng chỉ có Nam Cung Quân, cho nên chỉ coi
Kim Huyễn là một người bạn tốt.

"Kim
Huyễn, chuyện lần này cám ơn ngươi."

"Ngươi
và ta còn nói tạ ơn gì a."

Kim
Huyễn hào sảng mở miệng, hắn mặc dù lớn lên tuấn tú nho nhã, nhưng là người
trong chốn giang hồ, quang minh lỗi lạc, dũng cảm hào phóng, khí phách như mây.

"Kim
Huyễn, từ trước tới nay ngươi vẫn chiếu cố ta, ta xem ngươi là bạn tốt, ta hi vọng
chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt."

Trong
mắt Vụ Tiễn rất thật tình, đồng thời cũng nói cho Kim Huyễn một chuyện, nàng chỉ
coi hắn là bạn tốt, từ trước là thế, sau này cũng vậy, vĩnh viễn là bạn tốt,
không còn có ý khác.

Kim
Huyễn nghe lời nói của nàng, trong lòng thật khó chịu. Thật ra, lúc trước khi
nhìn thấy người nam nhân kia thì hắn đã đoán ra một chút, chẳng qua là không muốn
mình thua thảm thôi.

Không
nghĩ tới chuyện này lại từ miệng của nàng nói ra, mặc dù rất khó chịu, bất quá
người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, há có thể vì bị từ chối mà nản lòng, Kim
Huyễn cười nhìn Vụ Tiễn: "Vĩnh viễn cũng là bằng hữu sao?"

"Ừ,
vĩnh viễn."

Vụ
Tiễn cơ hồ như nhìn thấy được trên người hắn bóng dáng của Văn Lương, Kim Huyễn
chẳng những là bạn tốt của nàng, còn cho nàng cảm giác của huynh trưởng, cho
nên hắn vĩnh viễn là bằng hữu.

"Ta
đây không ở lại quấy rầy ngươi."

Hắn
nói xong liền đứng lên, như nhớ tới cái gì đó liền mở miệng: "Ta cần phải
trở về."

"Bảo
trọng."

Vụ
Tiễn nhẹ nhàng mở miệng, nhìn Kim Huyễn bước nhanh tiêu sái đi ra ngoài, tấm
lưng kia rõ ràng có cô đơn, còn khẽ nhún một chút, tâm không khỏi có chút đau
lòng. Nam nhân như vậy, lão Thiên nhất định sẽ không cô phụ hắn, sẽ có cô gái xứng
đôi với hắn. Kim Huyễn, ta sẽ vì ngươi cầu nguyện.

Thiếu
chủ Vân Đằng Sơn trang Kim Huyễn mang theo một ngàn thủ hạ rời đi Tề Vương phủ,
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ thật cao hứng. Nhưng nghĩ tới người ta giúp
mình chuyện lớn như vậy, lại vẫn chưa có tạ ơn người ta đã để cho bọn họ đi,
đáy lòng vẫn tiếc hận một hồi, người này cũng là đáng để giao kết.

Nam
Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ đứng dưới hành lang, cảm khái: "Từ xưa chữ tình
là đả thương người nhất a, sợ nhất chính là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình
a."

Lời
của Vương gia vừa vang lên, nhất thời lôi ngã một đám người. Cách đó không xa
là Nguyệt Cẩn, Thiên Bột Thần, còn có đám người của Đinh Đương nữa, ngay cả Phượng
Lan Dạ cũng híp mắt nhìn, làm hại hắn nghĩ trên mặt hắn có vết bẩn.

"Trên mặt ta rất dơ sao?"

Phượng Lan Dạ lắc đầu: "Trên mặt không bẩn, chẳng
qua là lời chàng mới nói vừa rồi rất dọa người."

Tiếng nói của nàng vừa dứt, tất cả mọi người đều gật đầu,
quả thật đủ dọa người. Thật đúng lúc Ngân Ca từ trong phòng khách nghe được lời
nói phía ngoài, bèn nói theo:

"Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a."

Phun, tất cả mọi người đều bật cười, trước một khắc bị
Vương gia làm cho cười, sau một khắc thì bị con chim này làm cho không đứng vững.

Thật đúng là người thế nào sẽ nuôi ra động vật đó a, đoàn
người cười đến vui vẻ. Nam Cung Diệp tức thời quay đầu nhìn qua, Nguyệt Cẩn vừa
nhìn thấy có chút không đúng, thân hình chợt lóe liền chạy biến, so sánh với
lúc nào cũng đều nhanh hơn, làm hại Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần kỳ quái
nhìn hắn.

"Hắn trúng gió a?"

"Không biết, có thể hắn bị bệnh điên."

Đinh Đương cùng Vạn Tinh vừa nghe hai nam nhân này nói
chuyện, một người nói một câu: "Đáng thương."

"Trẻ nhỏ đáng thương a."

Nói xong, động tác bốn người nhất trí nhanh chóng rút
lui, nháy mắt đã không thấy bóng người, chỉ lưu lại hai người Nam Cung Diệp
cùng Phượng Lan Dạ bèn nhìn nhau cười, sau đó cảm thán.

"Có phát hiện hay không, bọn người đi theo chúng ta
người sau so với người trước càng tinh quái hơn."

Nam Cung Diệp nói xong, Phượng Lan Dạ gật đầu, sau đó
trong đầu lập tức hiện ra một hình ảnh, nhẹ nhàng cười mở miệng: "Chàng
nói xem bọn họ không phải rất xứng đôi sao?"

Mấy người đang chạy ở phía xa lúc này không tự chủ được đồng
thời đánh rùng mình một cái.

Nam Cung Diệp vừa nghe lời của Phượng Lan Dạ liền biết
nàng muốn nói gì, bất quá hắn cũng không tỏ vẻ gì, những chuyện này phải hỏi
người trong cuộc.

"Đi, chúng ta vào nhà." Ôm Phượng Lan Dạ đi
vào, Phượng Lan Dạ không hiểu, nói thầm: "Rốt cuộc có được hay không? Còn
có, ta muốn đi xem Vụ Tiễn."

"Theo Lục hoàng tẩu trò chuyện đi, ta có việc phải
tiến cung."

Lời này vừa dứt, tay hắn nhân tiện miết miết cái miệng nhỏ
nhắn, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng giống như trộm được hương, mới
rời đi Tề Vương phủ, tiến cung.

Tiêu Nguyên cung, trên đại điện, Hạo Vân Đế ngồi ở chỗ
cao, bên cạnh có Hoa Phi, dưới tay quỳ có Thụy Vương Nam Cung Duệ, An vương Nam
Cung Quân, còn có Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử, Văn Tường công
chúa cũng ở đây, trong điện yên tĩnh không tiếng động.

Ngoài cửa điện, một người nhanh chóng chạy vào, thái giám
kia thật nhanh quỳ xuống: "Hoàng thượng, Tề vương đã tới."

"Để cho hắn vào đi."

Hạo Vân Đế phất tay, tiểu thái giám chạy nhanh đi, dáng
Nam Cung Diệp cao lớn như trúc, tuấn tú, thân thủ từ cửa điện ngoài đi tới, ánh
sáng cuối chân trời hắt trên người hắn, màu trắng cẩm y thêu hoa văn lay động,
nhẹ nhàng đi tới trong điện, chậm rãi thi lễ: "Tham kiến phụ hoàng, Hoa
Phi nương nương."

Hạo Vân Đế quét mắt nhìn mọi người trong điện, cuối cùng
sắc mặt ôn nhuận vung lên tay: "Tất cả đứng lên, ngồi xuống đi."

"Tạ ơn phụ hoàng."

Âm thanh vừa vang lên, chúng Vương gia, hoàng tử đứng dậy,
phân hai bên ngồi vào chỗ của mình, cùng nhau chờ chỉ thị của phụ hoàng.

Hạo Vân Đế quét mắt nhìn những người phía dưới, đáy lòng
có một chút vui mừng, mình cuối cùng cũng bảo vệ được những hài tử này, cho dù
hy sinh lão Nhị, lão Tứ, nhưng vẫn còn lại một số người.

"Nam Cung Liệt hiện tại bị bỏ tù, trẫm hi vọng các
ngươi không nên làm theo hắn nữa, nếu không đừng trách trẫm lòng dạ độc
ác."

Mặc dù trong lòng vui mừng, nhưng Hạo Vân Đế vẫn lạnh
lùng cảnh cáo, khiến những người này an phận thủ thường chút ít, Nam Cung Liệt
bị bắt, kế tiếp chính là chuyện tình của Tấn vương Nam Cung Trác rồi, sau khi
chuyện này giải quyết xong, liền để cho Duệ Nhi lên ngôi, hắn cũng không còn
tinh lực để quản những chuyện như vậy nữa.

Lời của Hạo Vân Đế vừa rơi xuống, phía dưới, mọi người đứng
lên: "Nhi thần tuân chỉ."

Hạo Vân Đế khoát tay ý bảo mọi người ngồi xuống, nhìn về
phía Nam Cung Duệ: "Duệ Nhi, lập tức bắt đầu thẩm tra xử lí vụ án mưu phản
này, không thể để xảy ra một chút sai lầm."

"Dạ, phụ hoàng."

Thụy vương lĩnh mệnh, Hạo Vân Đế phân phó xong Nam Cung
Duệ, lại nhìn về hướng Nam Cung Diệp: "Diệp Nhi cùng Thanh Nhã lần này lập
công lớn, hơn nữa trẫm nghe nói Thanh Nhã đã mang thai, đây cũng là chuyện vui
của Thiên Vận hoàng triều ta, nói đi, phải ban thưởng như thế nào."

Tiếng nói của Hạo Vân Đế vừa dứt, Hoa Phi ở bên cạnh cũng
gật đầu, khuôn mặt tươi cười:

"Đây đúng là chuyện vui, Hoàng thượng, để cho thiếp
thân làm đi."

"Ừ," Hạo Vân Đế gật đầu, nhìn về Nam Cung Diệp:
"Các ngươi nghĩ muốn cái gì nói với Hoa Phi là được, đến lúc đó sẽ đưa đến
Vương phủ."

Bởi vì nhắc tới chuyện Tô Thanh Nhã mang thai, không khí
trên điện nhẹ nhàng một chút, thần sắc mỗi người buông lỏng xuống. Lúc này Hạo
Vân Đế lại nghĩ tới một chuyện khác:

"Văn Tường, trẫm quyết định chỉ hôn cho ngươi."

Văn Tường nghe được Hạo Vân Đế nhắc đến, đứng lên, sắc mặt
có chút tái nhợt. Mặc dù nàng vẫn nói không nghĩ tới Tây Môn Vân nữa, nhưng là
vừa nghĩ tới gả cho người khác, sắc mặt biến sắc. Bất quá, Thiên Vận hoàng triều
luân phiên gặp phải chuyện, Văn Tường không muốn để cho phụ hoàng khổ sở nữa,
cho nên không có lên tiếng.

Hoa Phi một bên nhìn bộ dạng của nữ nhi có chút đau lòng,
không nhịn được mở miệng:

"Văn Tường, ngươi suy nghĩ muốn gả cho ai rồi hướng
phụ hoàng yêu cầu chỉ hôn, vui vẻ lên chút."

Không nghĩ tới Tây Môn Vân trước khi đi Nam Man, gặp mặt
Hoàng thượng, dĩ nhiên là lần này hắn đánh thắng trận trở lại, xin Hoàng thượng
gả công chúa cho mình.

Hành động của Văn Tường cuối cùng đã cảm động Tây Môn
Vân. Hắn cho rằng đường đường là công chúa hoàng thất có thể làm được hành động
này, thật không dễ dàng, hơn nữa hắn từ từ đã thích cái nha đầu quật cường này,
cho nên liền xin Hoàng thượng, khi hắn đánh thắng trận hồi kinh, Hoàng thượng
hãy chỉ hôn cho bọn họ.

Văn Tường nhất thời lăng ngốc, không hiểu ý tứ của mẫu
phi. suy nghĩ người nàng thích là ai rồi yêu cầu phụ hoàng chỉ hôn? Người kia
là Tây Môn Vân sao? Mẫu phi vẫn biết nàng thích Tây Môn Vân mà, Văn Tường thật
nhanh ngẩng đầu lên nhìn về Hoa Phi, chỉ thấy Hoa Phi cười gật đầu, tỏ vẻ đúng
như nàng suy nghĩ, Văn Tường lại nhìn hướng Hạo Vân Đế:

"Phụ hoàng, là Tây Môn Vân sao?"

Hạo Vân Đế vừa bực mình vừa buồn cười, đường đường công
chúa, lại bởi vì một câu nói của người ta đã kích động thành như vậy, bất quá
đã thấy nàng cao hứng, nên hắn rất vui vẻ.

Hạo Vân Đế trừ Văn Tường, còn có một nữ nhi nữa, hắn tự
nhiên là đau lòng nàng.

"Thật, thì ra là thật, tên khốn kiếp này, một chút
cũng không nói cho ta biết."

Văn Tường cao hứng cười lên, nhưng ngay sau đó nhớ tới thần
thái của Tây Môn Vân, liền không khỏi mở miệng mắng, cho đến khi tất cả mọi người
nhìn nàng, nàng mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Hạo Vân Đế cùng Hoa Phi:

"Cám ơn phụ hoàng, cám ơn mẫu phi."

Hạo Vân Đế gật đầu, giải quyết xong chuyện của Văn Tường,
hắn cũng yên lòng rồi, lúc này Nam Cung Quân đứng dậy:

"Nhi thần có việc bẩm báo phụ hoàng."

"Quân Nhi nói đi.” Thấy Nam Cung Quân, trong lòng Hạo
Vân Đế áy náy rất sâu, cho nên thanh âm rất ôn hòa. Nam Cung Quân đi tới giữa đại
điện, quỳ xuống, trầm giọng mở miệng: "Nhi thần muốn đuổi những nữ nhân
trong phủ đi."

Tiếng nói của Nam Cung Quân vừa dứt, trong điện rất nhiều
người sợ hết hồn, Lục hoàng huynh muốn đuổi nữ nhân trong phủ đi, nghĩ đến đây
bọn hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía phụ hoàng, sắc mặt Hạo Vân Đế cũng
không có khó coi, chỉ hơi lãnh, chậm rãi mở miệng: "Quân Nhi, tình huống
trước mắt này, làm sao ngươi có thể đuổi họ đi? Người khác thì còn có thể đuổi
đi, nhưng Âu Dương Tình nhưng là nữ nhi của Âu Dương tướng quân, nếu lúc này đuổi
nàng, chẳng phải là dấy lên một phen nghị luận nữa sao?"

Trước mắt, bên trong An Giáng thành còn rất loạn, mặc dù
bắt được Sở Vương cùng Diêu Tu, nhưng trong chỗ tối có một cỗ thế lực còn chưa
có diệt trừ. Những người tài giỏi này rất lợi hại, không biết bọn họ còn có thể
làm ra chuyện gì.

"Phụ hoàng có thể chỉ hôn nàng cho người khác, nhi
thần từ lúc thành thân đến bây giờ cũng chưa có chạm vào nàng."

Báo cáo nội dung xấu