Độc y vương phi - Quyển 3 - Chương 105 - Phần 1

Chương 105: Tỷ võ quyết đấu

Trong
lòng Phượng Lan Dạ tức đến bị nghẹn, nghĩ đến Âu Dương Dật dám làm những chuyện
như vậy đối với mình, nàng quả thật muốn đem hắn ra mà rút gân lột da, đáng tiếc
trong nhất thời nàng không nghĩ ra cách nào cả.

Ai
ngờ vào một buổi tối, Âu Dương Dật bỗng nhiên xuất hiện ở bên trong Thược Dược
Hiên.

Đêm
hôm nay vầng trăng non treo lơ lửng ở giữa không trung Thược Dược Hiên như che
phủ một tầng hơi nước, mong lung mờ ảo, hai bên hành lang đèn lồng đã được treo
lên, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đang ở trong vườn hoa tản bộ, nhớ đến chuyện
năm ngày sau chính là ngày Nam Cung Diệp cùng Âu Dương Dật tỷ võ, trong lòng
nàng không khỏi trầm trọng, tuy nói đối với võ công của Diệp nàng rất yên tâm,
nhưng vừa nghĩ tới cái tên hèn hạ tiểu nhân Âu Dương Dật, nàng liền hận đến
nghiến răng nghiến lợi, nếu như có thể, nàng thật muốn đi tìm hắn tính sổ.

“Đừng
suy nghĩ nhiều, ta nghĩ Tề vương nhất định có thể đánh bại Âu Dương Dật.”

Vụ
Tiễn đang cố khuyên nàng, ai ngờ tiếng nói của nàng vừa dứt, trong không khí liền
có một chút lay động, Phượng Lan Dạ lập tức cảnh giác trầm giọng mở miệng: “Người
nào?”

Một
đạo thân ảnh phiêu dật bỗng nhiên hiện ra, kẻ đó tựa vào khóm hoa mà đứng, với
phong thái tà mị dị thường, hắn chính là người mà các nàng mới vừa nói Âu Dương
Dật, lúc này quanh thân của hắn ngạo nghễ tùy ý, một đôi mắt như cao ngạo bất cần
đời, nhưng đáy mắt lại thấy ẩn hiện vẻ chấp nhất.

Phượng
Lan Dạ vừa nhìn thấy là hắn, sắc mặt liền âm trầm khó coi, khóe môi còn vẽ ra nụ
cười lạnh, hơi thở ở trong bóng tối bỗng nhiên nồng đậm lên, nàng biết Thiên Bột
Thần muốn động thủ, lập tức giơ tay ngăn cản hắn, vừa rồi nàng đang muốn đích
thân ra tay đối phó tên này, nếu bây giờ hắn đã xuất hiện, vậy thì rất tốt.

“Âu
Dương Dật, tên khốn kiếp này, lại dám lấy thanh danh của ta để làm vật đánh cuộc,
tốt, thật sự là quá tốt.”

Phượng
Lan Dạ liên tiếp nói ra hai chữ tốt, nhưng sắc mặt vừa âm trầm vừa hung ác, con
ngươi lại càng nổi lên tia lửa bắn ra bốn phía, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Dật.


vẻ mặt của Âu Dương Dật lúc này lại đầy ý cười, hai tay hoàn trước ngực, vẫn bộ
dạng tà mị du côn như cũ, ánh mắt thì thâm thúy như biển, bỗng thanh âm trong
trẻo của hắn vang lên: “Thanh Nhã cần gì tức giận, ta cũng không thật sự phá hỏng
danh tiếng của ngươi, chỉ vì muốn đánh cuộc với tâm ý của Tề vương nên mới nói
thế, nếu như hắn ngay cả thanh danh của ngươi cũng đều không bận tâm, nam nhân
như vậy còn đáng giá để yêu sao?”

“Ngươi?”

Phượng
Lan Dạ một chữ vừa ra khỏi miệng, cũng không cùng nam nhân chết tiệt này khách
khí nữa, thân hình nàng toán loạn bay qua giống như rắn, một chưởng nhanh chóng
bổ tới, thẳng đánh vào trước ngực Âu Dương Dật, phía sau nàng Vụ Tiễn đã cả
kinh, khẩn trương hô một tiếng: “Nhã Nhi, cẩn thận.”

Nhìn
lại phía trước, thì thấy Âu Dương Dật đã lách ra, và cũng không đánh trả, cả
khuôn mặt đều là nụ cười, giống như căn bản không đem chiêu số của Phượng Lan Dạ
để vào trong mắt, hắn cười đùa nhìn nàng mà trêu chọc, thân hình lười biếng
thay đổi, chỉ thối lui mà không đánh trả trong miệng còn không ngừng tán dương
Phượng Lan Dạ.

“Thanh
Nhã, võ công của ngươi không tệ, rất lợi hại.”

“Thanh
Nhã, chiêu này phải mau hơn một chút nữa mới tốt.”

Quả
thật là làm cho người ta tức hộc máu, trong mắt Phượng Lan Dạ đã đằng đằng bốc
lửa, khóe môi nở nụ cười lạnh, lúc này lại thêm một quyền đánh tới nữa, nhưng
con ngươi chớp mắt lại hiện lên tà ác, đợi đến khi thân hình của Âu Dương Dật
lách về bên phía trái để tránh, thì một cái tay khác của nàng cử động, nhưng
không đánh tới, mà là theo hướng gió rắc một ít phấn vụn, trong không khí lập tức
bao phủ một tầng mùi thơm, mặt của Âu Dương Dật liền biến sắc, muốn rút lui
nhưng cuối cùng đã muộn một bước, bất quá thanh âm cũng không phải tức giận.

“Thanh
Nhã, ngươi nghĩ mưu sát chồng? Đây là thứ gì.”

“Độc
dược.”

Lời
nói của Phượng Lan Dạ vừa rơi xuống, thì một cái tay nữa đã tấn công tiếp, lần
này quả thật đã đánh cho Âu Dương Dật một quyền, một quyền này vừa đánh trúng,
thân hình của Âu Dương Dật thoáng khựng lại, dưới chân lảo đảo hai bước, trong
bóng tối nhanh chóng nhảy ra hai thủ hạ, căm tức nhìn Phượng Lan Dạ, với lời
nói đầy sát cơ nặng nề.

“Lớn
mật, dám can đảm đả thương Gia, muốn chết.”

Lời
vừa nói xong, định xông qua giết nàng, ai ngờ Âu Dương Dật bỗng nhiên quát lạnh:
“Câm mồm, còn không lui xuống.”

Dưới
mệnh lệnh của Âu Dương Dật, tên thủ hạ kia nào dám lắm mồm nữa, vội vàng xoay
người lại đỡ lấy chủ tử, hắn thấy chủ tử sắc mặt khó coi, không khỏi khẩn
trương hỏi tới: “Gia, ngươi trúng độc gì?”

Phượng
Lan Dạ ngó chừng Âu Dương Dật, nếu như nam nhân này nguyện ý thối lui khỏi cuộc
tỷ võ, biết điều một chút mà trở lại Lâm Phong quốc, như vậy nàng sẽ cho hắn giải
dược, nếu không hắn đừng mơ tưởng có được giải dược.

“Nếu
như ngươi trở về Lâm Phong quốc, thì ta sẽ đem giải dược dâng lên, nếu không
ngươi cứ chờ chết đi.”

Trúng
độc này không thể vận công, không thể hao tổn thể lực, nếu như vọng động vận
chân khí, thì máu huyết sẽ nghịch chuyển, cho đến khi khí tuyệt bỏ mình.

“Thanh
Nhã, ngươi thật ác độc.”

Âu
Dương Dật cũng không để ý tới chuyện bản thân trúng độc, hắn chỉ ngẩng đầu u
oán nhìn Phượng Lan Dạ, trong đôi mắt hoa đào hàm chứa ủy khuất, thật giống như
một hài tử bị người ta vứt bỏ vậy, đợi đến khi Phượng Lan Dạ nhìn qua, thì hắn
đã sớm quay qua thủ hạ ở bên cạnh ra lệnh: “Đi.”

“Dạ,
Gia.”

Hai
người vịn thân thể Âu Dương Dật phi thân vào trong đêm tối, nháy mắt đã không
thấy bóng dáng, Phượng Lan Dạ chạy vội tới trước mấy bước, nhìn vào màn đêm đen
nhánh mù mịt, sắc mặt lạnh như nước, lúc này Vụ Tiễn mới đi nhanh tới, nhìn
nàng.

“Nếu
Âu Dương Dật ở Thiên Vận hoàng của chúng ta triều xảy ra chuyện, chỉ sợ Lâm
Phong quốc cùng Thiên Vận hoàng triều đánh nhau, lúc đó Hoàng thượng sẽ không bỏ
qua cho người của Tô phủ.”

Phượng
Lan Dạ biết Vụ Tiễn lo lắng cái gì, nên vội vàng trấn an nàng.

“Không
có chuyện gì, cũng không phải là độc dược lấy đi tánh mạng người khác, chẳng
qua chỉ làm cho hắn không được vận lực, cho nên năm ngày sau hắn sẽ không có biện
pháp lên đài tỷ võ, nếu như hắn biết điều một chút trở về Lâm Phong quốc, ta sẽ
đem giải dược cho hắn.”

Hai
người vừa nói chuyện vừa quay lại gian phòng, nghĩ đến chuyện Âu Dương Dật
trúng độc, mặt mày Phượng Lan Dạ không khỏi thư thả hơn một chút, nhưng mà khi
nghĩ đến lúc cuối cùng Âu Dương Dật vẫn mặt không đổi sắc, làm nàng không khỏi
có một chút lo lắng, chẳng lẽ trong tay Âu Dương Dật có người biết giải độc
sao? Bằng không hắn cũng sẽ không mặt không đổi sắc như vừa rồi, trong lúc nhất
thời lại nàng lại nghĩ ngợi mong lung.

Thời
gian từ từ trôi đi.

Năm
ngày chớp mắt một cái liền trôi qua, mặc dù Phượng Lan Dạ vẫn một mực chờ chực,
hi vọng nghe được tin tức Dật thái tử hủy bỏ buổi quyết đấu cùng Tề vương Nam
Cung Diệp, nhưng cuối cùng tin tức gì cũng không có, quyết đấu vẫn đúng hạn mà
cử hành.

Đến
đây hi vọng cuối cùng trong nội tâm của nàng cũng tan biến.

Dật
thái tử cùng Tề vương là hai người có thân phận quý trọng nhưng lại vì một cô
gái mà tỷ võ quyết đấu, việc này ở Thiên Vận hoàng triều là lần đầu tiên xuất
hiện, chẳng những Thiên Vận hoàng triều, ngay cả Lâm Phong quốc, và những quốc
gia khác, cũng rất chú ý đến chuyện này.

Tỷ
võ được cử hành ở nơi nổi danh nhất kinh thành Vân Thủy sơn trang, Vân Thủy sơn
trang này chính là sản nghiệp của hộ quốc hầu gia, nơi đây đất rộng người thưa
nên mới sáng sớm, bên trong sơn trang liền dựng lên một cái đài cao để tỷ võ, lần
tỷ võ này, còn mang theo đại sự của hai nước, vì thế chẳng những là thần tử của
hai nước, mà ngay cả Hạo Vân Đế cũng đến Vân Thủy sơn trang để tự mình quan
sát.

Cách
đài cao không xa, có một Bạch Ngọc Đình bát giác linh lung, vì có bốn bức bình
phong nên người ta không thấy rõ tình huống bên trong, chỉ thấy dưới tầng tầng
thềm đá có không ít binh tướng đứng gác, bốn phía đã giới nghiêm không cho phép
bất luận kẻ nào nhích tới gần.

Trong
đình có một người đang ngồi ngay ngắn chính là Hạo Vân Đế, cùng đi với hắn có hộ
quốc hầu, An Sơn hầu, và Tô Thừa tướng cùng mấy vị thần tử.

Còn
những văn võ đại thần khác thì ngồi ở dưới đài cao, sứ thần Lâm Phong quốc thì
ngồi ở phía trước nhất, hôm nay thái tử điện hạ của bọn họ đã sớm tới, ngồi ở vị
trí chính giữa như quần tinh ủng nguyệt.

Hắn
một thân tà mị, ngũ quan xuất sắc, không có chút nào dấu hiệu giống như bị
thương, lúc này hắn đang khẽ nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi.

Hôm
nay đi theo quan sát trận tỷ võ trừ các đại thần trong triều, còn có phu nhân
cùng tiểu thư các phủ, bởi vì lần tỷ võ này là vì nữ nhi Tô Thanh Nhã của nhà
Binh Bộ Thị Lang, nên tất nhiên Tô Thanh Nhã phải đến xem, nàng vừa xuất hiện,
bên nữ tân đột nhiên xôn xao lên, vì hộ quốc Hầu phu nhân đã được ý chỉ của
Hoàng thượng, mời một ít gia quyến cùng nữ nhi của các trọng thần.

Trong
lúc nhất thời, trong sân tỷ võ, người ta tấp nập vô cùng náo nhiệt.

Mọi
người chụm đầu kề tai, mặc dù Thiên Vận hoàng triều dân phong luôn luôn cỡi mở,
nhưng cho tới bây giờ còn chưa có xem qua hai nam nhân vì một nữ nhân mà công
khai tỷ võ quyết đấu, hơn nữa hai người này thân phận lại trân quý như thế, một
người là Lâm Phong quốc thái tử, một người là Thất hoàng tử được hoàng đế sủng
nhất Thiên Vận hoàng triều, thử nghĩ xem, bất cứ người nào trong bọn họ, muốn nữ
nhi nhà các nàng làm tiểu thiếp, các nàng cũng nguyện ý a, ai ngờ người ta chỉ
muốn cướp người đàn bà Tô Thanh Nhã kia làm Thái Tử Phi, hoặc Vương phi.

Những
phu nhân này lại nghĩ hài tử nhà người ta là thế nào mà sinh, còn hài tử nhà
mình lại làm sao sinh, người mà so sánh với người thật là tức chết người đi được.

Lần
này tỷ võ, ngay cả Văn tường công chúa ở trong cung cũng xuất cung đến xem náo
nhiệt, lúc này đang cùng một đám phu nhân ngồi cùng một chỗ để tán gẫu, thỉnh
thoảng nàng ngẩng đầu lên tìm một vòng, cũng không thấy Thanh Nhã xuất hiện,
ngay cả Thất hoàng huynh cũng chưa xuất hiện nữa.

Không
biết hai người kia lúc nào thì đến, Nam Cung Văn Tường đang tự mình suy đoán,
liền nghe được trước cửa truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề, sau đó thì có người
đứng lên, tiếng kinh hô không ngừng vang vọng.

“Tô
nhị tiểu thư tới.”

“Lớn
lên thật xinh đẹp, khó trách hai người nam nhân này vì nàng mà quyết đấu.”

Trong
lúc nhất thời các giọng nói rất lớn, ầm ỹ không ngừng.

Hôm
nay Phượng Lan Dạ mặc một chiếc váy gấm dài màu xanh lá mạ, khoác áo choàng màu
trắng có ren, mái tóc đen vấn lên thành búi tóc hơi lỏng, trên đó cài hai cành
trâm hoa màu hồng, thanh lệ xuất trần, cùng khí chất đẹp như Lan, nàng vừa đi
vào trong sân, lập tức trở thành tiêu điểm để mọi người nhìn chăm chú, trong mắt
rất nhiều người hiện lên ánh sáng tán thưởng, hơn nữa còn có một chút nghị luận,
mà những quý phụ nhân các nhà trong triều đã sớm đi qua nghênh đón.

Thân
phận tương lai của Tô nhị tiểu thư là quý không thể tả, nếu không phải là Thái
Tử Phi thì cũng là Tề Vương phi, cho nên những người này đã sớm đi qua vây
quanh, nịnh nọt khắp mọi nơi.


Phượng Lan Dạ thì không để ý tới mấy người này, nàng chỉ ưu nhã khẽ gật đầu, đối
với chuyện người khác đang nói, thủy chung vẫn duy trì nụ cười lễ nghi, sau đó
nàng đem ánh mắt nhìn một vòng, ánh sáng sắc bén dừng lại ở giữa không trung
cùng chạm với tầm mắt của thái tử Lâm Phong quốc Âu Dương Dật, ánh mắt nàng
thoáng cái trầm xuống, sau đó ánh sáng lạnh liền bắt đầu khởi động.

Mặt
mũi của Âu Dương Dật vẫn thanh nhuận như nước, một chút cũng không có bệnh trạng
trúng độc, điều này nói rõ cái gì, là đã có người giải loại độc này cho hắn.


ai? Ánh mắt của Phượng Lan Dạ nhíu lại, lãnh khí như gắn vào quanh thân, âm tàn
ác độc nhìn chằm chằm Âu Dương Dật, mà Âu Dương Dật thì thủy chung vẫn duy trì
nụ cười lười nhác tùy ý.

Hai
người ánh mắt giao nhau, một âm ngao âm độc, còn một là làm theo ý mình, còn có
nụ cười nở lan tràn, không phiền không giận không vội.

Rất
nhiều người đều chú ý thấy hình ảnh quái dị như vậy, nhất thời cũng không biết
phải nói gì, lúc này Nam Cung Văn Tường từ nơi cách đây không xa đi tới, nàng
cười mở miệng: “Thanh Nhã, ngươi đã tới.”

Phượng
Lan Dạ phục hồi tinh thần lại, cúi thân thể một chút: “Dạ, tham kiến công
chúa.”

Nàng
hướng về phía Nam Cung Văn Tường thi lễ, cũng không thèm để ý tới Âu Dương Dật
nữa, nàng tin tưởng Diệp mặc dù không có nàng trợ giúp, hắn cũng sẽ đánh bại
tên khốn kiếp Âu Dương Dật này.

Nam
Cung Văn Tường lôi nàng qua một bên ngồi xuống, hai người nhỏ giọng nói chuyện,
ngay cả công chúa cũng cùng vị Tô nhị tiểu thư này giao hảo, nên ánh mắt của những
phu nhân tiểu thư kia ghen tỵ với không dứt, trong lúc nhất thời cũng không ai
dám tới đây quấy rầy các nàng.

“Như
thế nào? Ngươi rốt cuộc thích người nào a?”

Nam
Cung Văn Tường cẩn thận hỏi Phượng Lan Dạ, vẻ mặt nàng đầy hứng thú, nàng nhìn
Âu Dương Dật đang ngồi ở phía trước một chút, quả thật là nhân trung long phượng,
bất quá nếu so với Thất hoàng huynh tựa hồ kém một chút, mới vừa rồi nàng thấy
ánh mắt của Thanh Nhã cùng Âu Dương Dật chạm nhau, không giống như là thích đối
phương, trái ngược lại giống như cừu nhân hơn, điều này thật có ý nghĩa.

Phượng
Lan Dạ híp mắt nhìn Văn Tường, sao mà nàng lại có cảm giác nha đầu chết tiệt
này có một chút bộ dáng hả hê thế.

“Công
chúa thật là có nhã hứng a?”

Phượng
Lan Dạ mở miệng nói, Văn tường liền lôi kéo nàng một cái cong miệng lên: “Ngươi
đừng làm bộ dáng nho nhã, nói mau thích người nao, ta sẽ giúp ngươi xem một
chút người nào có phần thắng lớn hơn.”

Phượng
Lan Dạ híp mắt nhìn Văn Tường: “Ngươi cho là ta sẽ thích người nào?”

Nàng
không đáp mà hỏi ngược lại, kia Văn Tường lập tức cười híp mắt đẩy nàng một
cái.

“Ta
biết ngươi thích người nào, nhất định là Thất hoàng huynh của ta có phải hay
không, mặc dù Âu Dương thái tử lớn lên không tệ, địa vị cũng cao, bất quá nếu
cùng so sánh với Thất hoàng huynh của ta tựa hồ còn kém một chút, cho nên ta
đoán ngươi nhất định thích Thất hoàng huynh.”

Thật
ra mới vừa rồi vì Văn Tường nhìn thấy ánh mắt của Phượng Lan Dạ cùng Âu Dương Dật
nhìn nhau hàm chứa tia thù hằn, nên nàng cũng không dám nói nàng ấy thích Âu
Dương thái tử, tiểu nha đầu này mặc dù còn nhỏ, nhưng nhìn qua cũng không phải
là dễ trêu chọc, cho nên nàng mới nói như vậy.

Phượng
Lan Dạ còn chưa kịp nói cái gì, thì nghe trong tràng tỷ võ một lần nữa vang lên
tiếng kinh hô, đồng thời có rất nhiều người đứng lên, Nam Cung Văn Tường có thể
do ở trong cung buồn bực đến hư, nên hôm nay đặc biệt vui vẻ, nàng ta đã sớm đứng
dậy nhưng khi vừa nhìn thấy người ở phía ngoài, thì đẩy Phượng Lan Dạ một cái.

“Mau
nhìn, mau nhìn, Thất hoàng huynh ta tới, nhất định sẽ đánh bại Dật thái tử,
Thanh Nhã, ngươi nhất định sẽ gả cho Thất hoàng huynh.”

Phượng
Lan Dạ theo chiều hướng bị kéo mà đứng lên, nàng nhìn ra phía cổng, thì thấy
Nam Cung Diệp một thân lãnh khốc đang đi tới, hắn mặc cẩm bào màu đỏ tía, áo
bào thì tung bay mà trên đó còn dùng kim tuyến để thêu ra vài cọng Bà La thảo,
trong sự cuồng phóng mang theo sát khí sâu thẳm, lúc này hắn mới từ phía ngoài
đi tới thôi, thì xung quanh mình tất cả mọi ngươi đều thối lui ra một con đường,
để cho hắn chậm rãi tiêu sái đi vào.

Trên
ngũ quan lãnh mị đã bao phủ một tầng hàn khí, nhưng lại khí phách mười phần, hắn
trực tiếp đi tới trước mặt Âu Dương Dật, Âu Dương Dật lúc này mới chậm rãi đứng
lên, hai người cứ lạnh lùng như vậy mà nhìn nhau, thật giống như đang so đấu
nhãn lực vậy, trong lúc nhất thời trên đài tỷ võ, nửa điểm tiếng vang cũng
không có, tất cả mọi người đều nhìn hai người này, một người đang mặc áo bào
màu đỏ tía, một người thì mặc Minh hoàng cẩm bào, họ rất giống như hai luồng
mây tím cùng mây vàng, đẹp mắt chói mắt chí cực.

Trên
sân cực độ an tĩnh, lúc này hộ quốc hầu ở trong đình đã đi ra, ông bước thẳng đến
trước mặt Tề Vương Nam Cung Diệp cùng Âu Dương Dật, rồi ôm quyền cung kính mở
miệng.

“Tỷ
võ hiện tại bắt đầu hay là một chút nữa?”

Ánh
mắt của Nam Cung Diệp tối sầm lại, trầm giọng nói: “Lập tức bắt đầu.”

Bây
giờ hắn vừa nhìn thấy nam nhân này liền nổi trận lôi đình, chỉ muốn đem tên này
đánh về Lâm Phong quốc, chẳng lẽ nữ nhân của Lâm Phong quốc bọn họ đều chết sạch,
nên tên này mới chạy đến Thiên Vận hoàng triều tranh giành, mà còn tranh giành
nữ nhân của hắn nữa, hôm nay hắn nhất định phải đánh cho tên này hiện ra nguyên
hình.


Âu Dương Dật thì đang nheo mắt lại, nhưng cũng không có cự tuyệt, hắn gật đầu đồng
ý: “Tốt, bắt đầu đi.”

Hộ
quốc hầu vừa nghe thấy, lập tức xoay người đi lên phía sau đài cao, hắng giọng
mở miệng.

“Mọi
người im lặng lại, hiện tại tất cả mọi người hãy ngồi xuống, Âu Dương thái tử
cùng Tề vương điện hạ lập tức bắt đầu tỷ võ, mọi người cần phải an tĩnh, lần
này tỷ võ không thể đả thương tánh mạng của nhau, vừa phân ra thắng bại cũng đủ.”

Hộ
quốc hầu nói xong quy củ, là không thể đả thương tánh mạng, bất kể là ai trong
hai người bị nguy hiểm tánh mạng, thì cũng không phải là chuyện tốt, cho nên, mặc
dù không phải điểm đến là dừng, nhưng chỉ cần phân ra thắng bại cũng đủ.

Hộ
quốc hầu nói xong liền lui xuống, lúc này trên sân đấu an tĩnh không một tiếng
động, thân hình của Nam Cung Diệp vừa chuyển động, người đã bay lên không, tựa
như một luồng sáng màu tím xẹt qua, vọt đến trên đài cao, dung mạo của hắn ngọc
thụ lâm phong, phong thái lạnh lùng, mặc dù lạnh nhưng cũng không chút nào ảnh
hưởng đến phong tư của hắn, cả gương mặt tuấn mỹ không gì sánh được, tựa như từ
một miếng ngọc tinh mỹ điêu khắc mà thành, nhưng hết lần này tới lần khác lại
có tư thế cuồng phóng bễ nghễ thiên hạ, điều này khiến cho hắn như một tượng
phật đang ở thiên đường quan sát tam giới chúng sanh, hào quang tỏa ra làm cho
người ta dời không ra tầm mắt.

Ngay
cả Âu Dương Dật ở dưới đài cũng nhịn không được mà than thở một tiếng, Nam Cung
Diệp này đúng là một đại nhân vật, nếu không phải hắn nhìn trúng Thanh Nhã,
mình cũng nguyện ý kết giao bằng hữu với hắn.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3