Độc y vương phi - Quyển 3 - Chương 096 - Phần 1

Chương
96: Dân chúng mất tích

Tô phủ, Thược Dược Hiên.

Phượng Lan Dạ kiểm tra cho Đinh Đương một lần, xác định
nàng không bị thương nặng, nên cho nàng uống một chút thuốc, rồi chậm rãi nói:
"Bây giờ có thể đi rồi, sáng mai tú bà sẽ đem văn tự bán mình đưa tới đây,
ta sẽ giúp ngươi xé."

Đinh Đương, lớn lên người cũng như tên, vừa khả ái vừa cơ
trí, một đôi mắt long lanh, nhìn từ bên trong cho đến bên ngoài đều toát ra sự
thông minh, vừa nghe Phượng Lan Dạ nói thế, nàng đã sớm quỳ xuống dập đầu:
"Xin tiểu thư thu nhận Hạ Đinh Đương, Đinh Đương cam nguyện làm một tỳ nữ
của tiểu thư, để báo đáp tiểu thư ân cứu mạng." Nàng thật lòng thật dạ muốn
ở cùng tiểu thư, lúc trước tiểu thư ở trên đường lớn ra tay thật lợi hại, làm
cho nàng hâm mộ từ đáy lòng, cho nên làm nô tỳ của tiểu thư Thanh Nhã là phúc
phần của nàng.

Phượng Lan Dạ nhướng mi nhìn về phía Đinh Đương, nha đầu
này nhìn qua cũng là người hữu dụng, trước kia có Thanh Đại cùng Lam Đại, hiện
tại bên người nàng không có nha đầu khả dụng gì, Tiểu Hoàn chỉ là một loại tiểu
nha đầu, không lên được đại sảnh.

Bất quá Đinh Đương có năng lực gì để nàng giữ nàng ta lại,
nàng cũng không giữ một người vô dụng, vì bên cạnh đã có nhiều.

“Ta chưa bao giờ giữ người vô dụng, ngươi có năng lực gì
để cho ta giữ ngươi."

Đinh Đương vừa nghe lời nói của Phượng Lan Dạ..., cũng
ngây ngẩn cả người, nàng thật sự muốn ở bên người tiểu thư Thanh Nhã, đi theo
chủ tử như vậy, sống cũng rất vui vẻ, không đến nổi giống như đi theo loại tiểu
thư khác phải khúm núm nịnh hót, nghĩ tới đây Đinh Đương nghiêm nghị xoay mình.

“Tiểu thư, Đinh Đương biết võ công, mặc dù không phải là
giỏi nhất nhưng vẫn có thể tự vệ, tài nấu nướng của Đinh Đương cũng rất tốt,
thêu thùa cũng khá, hơn nữa mọi việc tuyệt đối sẽ vì chủ tử mà suy nghĩ trước
tiên."

Câu nói sau cùng của Đinh Đương đã hấp dẫn sự chú ý của
Phượng Lan Dạ, trước tiên sẽ vì chủ tử mà suy nghĩ, lời này có ý tứ, nàng cười
hỏi Đinh Đương: "Vậy ngươi nói một chút hiện tại ta nghĩ cái gì?"

Phượng Lan Dạ đi đến ghế ngồi xuống, Vụ Tiễn cũng đi tới,
ngồi ở bên cạnh nàng, trong phòng có hai ba tiểu nha đầu khác, với khuôn mặt
thú vị nhìn Đinh Đương, họ cảm thấy nha đầu này rất có ý tứ, nàng có thể đoán
ra Nhị tiểu thư nghĩ cái gì sao? Không thể nào đâu, Nhị tiểu thư có khuôn mặt
cười, nhìn qua vừa mỹ lệ đáng yêu, nhưng nếu là nói ý nghĩ của nàng, thì ai mà
đoán được a.

Trong phòng mọi người nhìn Đinh Đương, chỉ thấy nàng cười
nói tự nhiên sau đó tiêu sái đến trước mặt Phượng Lan Dạ.

“Tiểu thư đang suy nghĩ, nếu như ta đoán ra suy nghĩ của
tiểu thư, thì sẽ giữ ta lại."

Bên trong gian phòng, mấy tiểu nha đầu hai mặt nhìn nhau,
đây là ý gì? Các nàng không hiểu lắm.

Phượng Lan Dạ đã gật đầu: "Quả nhiên có mấy phần
thông minh, tốt, sau này ngươi cứ làm thiếp thân nha đầu của ta."

“Tạ tiểu thư thu nhận, Đinh Đương nhất định tận tâm tận lực
phụng dưỡng tiểu thư."

"Ừ."

Phượng Lan Dạ gật đầu, một bên Vụ Tiễn nhàn nhạt mở miệng:
"Chúc mừng muội muội có một nha hoàn thông minh."

Lan Dạ cũng không nói gì, Đinh Đương đi tới, hướng về phía
Vụ Tiễn thi lễ, kính cẩn mở miệng: "Đinh Đương tạ ơn Đại tiểu thư khích lệ."

"Có ý tứ, có ý tứ."

Ngay cả Vụ Tiễn cũng nhịn không được mà gật đầu, nha đầu
này quả thật có mấy phần nhạy bén, Lan Dạ cũng thấy được là một nha đầu tốt.

Trong phòng đang nói chuyện, phía ngoài vang lên thanh âm
la hét ầm ĩ, hai ba tiểu nha đầu đã sớm chạy vội ra ngoài sau đó rất nhanh có
người đi vào bẩm báo: "Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, quản gia báo lại, dượng
cùng cô cô Triệu phủ dẫn người tới gây chuyện, quản gia đã đi mời lão gia, hiện
tại tới đây bẩm báo hai vị tiểu thư."

"Ừ." Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đứng lên,
hai tỷ muội nhìn nhau cười rồi đi ra ngoài, Đinh Đương theo sát phía sau, một
đường ra khỏi hành lang của Thược Dược Hiên, hướng chính sảnh phía trước Tô phủ
mà đi, rất xa liền nghe được có tiếng khóc thét giống như cha mẹ chết, còn có
tiếng hô tức giận.

Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đi tới, phía ngoài chính
sảnh quản gia đang qua lại dạo bước, vừa nhìn thấy hai tiểu thư tới đây, liền
nhanh chóng thi lễ, còn chặn lại đường đi đến của tiểu thư.

"Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, chờ lão gia trở lại xử
lý đi, hiện tại tiểu thư mà vào, chỉ sợ sẽ khó chịu thêm thôi."

Vừa rồi quản gia mới biết được Nhị tiểu thư đã phế đi biểu
thiếu gia, đầu không khỏi có chút lớn, Triệu gia có một thói quen chính là cậy
mạnh không nói đạo lý, ngay cả lão gia cùng phu nhân đều khinh thường cùng bọn
họ lui tới, xưa nay xa cách, chuyện của biểu thiếu gia ở bên ngoài, lão gia đã
không ít lần cảnh cáo bọn họ, đáng tiếc lại không có người để ý tới, không ngờ
ngày hôm nay bị Nhị tiểu thư phế ngay lập tức, quản gia mặc dù từ trong lòng vỗ
tay hoan nghênh, nhưng Triệu gia cùng Tô gia là bà con, hiện tại đã náo tới cửa
rồi, chuyện này sợ rằng không có cách nào bàn giao rõ.

Sắc mặt Phượng Lan Dạ nhàn nhạt, không nóng không vội mở
miệng: "Chẳng lẽ bọn họ còn có thể ăn ta sao, chưa biết là ai ăn ai đó?
Còn gào khóc thảm thiết như thế nữa, đem bọn họ đánh cho tàn phế rồi ném ra cửa."

Thanh âm rõ ràng là trong trẻo như nước..., nhưng lời nói
lại thích giết chóc, thái độ không thể có nửa điểm đùa, ngay cả trong lời lẻ
cũng có sát cơ nặng nề như vậy..., từ trong miệng của nàng nói ra, chẳng những
mặt không đổi sắc, còn nhẹ nhàng giống như đang thảo luận thời tiết, quản gia
không khỏi thầm than, xem ra năng lực Nhị tiểu thư không vừa, nên nhường đường.

“Tiểu thư cẩn thận chút."

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đi vào chính sảnh Tô phủ, chỉ
thấy bên trong phòng khách, một người trung niên nam tử mập mạp cùng một nữ
nhân phục trang đẹp đẽ đang giận dữ, nữ tử vừa khóc vừa lau nước mắt, trên mặt
bôi thật dầy phấn trang điểm bị nước nhoè nhoẹt đủ mọi màu sắc giống như một
cái khăn nhiều màu, thật là dọa người, nam nhân kia thì vỗ bàn gào kêu lên, một
tên mập trên tay đeo hai nhẫn bảo thạch, quả nhiên là sắc mặt của nhà giàu mới
nổi a.

Hai người vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tựa như thấy cừu
nhân liền lao đến, Vụ Tiễn tiến nhanh tới trước một bước, trong tay trường kiếm
vừa nhấc, ánh sáng lạnh bắn ra, hai người kia ngừng tiến lên, không dám lộn xộn
nữa, nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn.

Dượng của Tô gia và mẹ của Triệu Hữu Tài run rẩy chỉ ngón
tay vào Phượng Lan Dạ la mắng.

“Tô Thanh Nhã, ngươi là tiểu tiện nhân, tại sao lại đá phế
đi biểu ca của ngươi, Triệu gia chúng ta cùng ngươi có cừu oán sao? Ngày hôm
nay ngươi không cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ
qua cho các ngươi, Tô Diễn, tên khốn kiếp này, vẫn chưa trở lại, ta liền chết ở
Tô gia các ngươi."

Hai người vừa nói xong liền đặt mông ngồi trên mặt đất,
gào thét khóc lớn, càng xấu xí không thể gặp người.

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn mặt không chút thay đổi tiêu
sái đi qua một bên, Đinh Đương theo hầu đứng ở phía sau vừa lạnh lùng trợn mắt
nhìn hai người kia một cái, thật là có con như thế nào thì tất có mẹ như thế
đó, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, họ không có dính nhục Tô
gia đã may rồi, có thân thích như vậy thật sự là chuyện mất mặt.

Triệu lão gia cùng Triệu phu nhân mặc dù đau lòng nhi tử,
bất quá nhất thời cũng không dám làm gì hai người Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ
Tiễn, chỉ ở trong đại sảnh Tô phủ náo loạn.

Lúc này Tô Diễn cuối cùng cũng trở lại, dọc theo đường đi
hắn đã nghe hạ nhân bẩm báo, biết đây là chuyện do nhị tiểu thư gây ra, nói thật
ra, đứa con trai này của tỷ tỷ đúng là mất dạy, rất khốn kiếp, trêu chọc không
biết bao nhiêu dân nữ, người ta giận mà không dám nói gì, nhưng hết lần này tới
lần khác bọn họ là thân thích với nhà mình, tính tình tỷ tỷ kia như thế nào, Tô
Diễn sao lại không biết, chỉ nghĩ đến liền nhức đầu rồi.

Tô Diễn vừa đi vào, thì cô cô đang nằm trên mặt đất khóc
rống liền bốn chân tám cẳng bò dậy, nhắm trên người Tô Diễn bổ nhào tới, vừa
khóc vừa rống: "Tô Diễn, thằng nhóc ngươi, ta giúp đỡ ngươi đi học, ngươi
bây giờ đã có tiền đồ rồi phải không? Lại để nữ nhi đánh phế đi con ta,
ngày hôm nay ta không sống nữa, ngươi không giao người cho ta, ta liền đem một
mạng đền một mạng."

Tô Diễn có nỗi khổ, từ trước tới nay tỷ tỷ của hắn mỗi
khi gặp mặt liền nhắc tới chuyện trước kia cho hắn hai lượng bạc, mặc dù cứu
nguy ngay lúc đó, nhưng mà hắn trả không biết bao nhiêu lần rồi, hiện tại nàng
vẫn nói thế, Tô Diễn vươn ra hai tay cầm lấy tay lão tỷ tỷ, trầm giọng mở miệng:
“Có lời gì từ từ nói, bộ dạng này còn thể thống gì."

Phượng Lan Dạ vốn đang xem náo nhiệt, nhưng vừa nhìn thấy
nữ nhân này dám làm ầm ĩ phụ thân, liền không vui, lập tức gọi Đinh Đương ở
phía sau nói.

"Đinh Đương, ngươi không phải nói ngươi biết võ công
sao? Ta muốn xem một chút."

Đinh Đương là nha đầu thông minh, cũng không cần tiểu thư
phân phó thêm nữa, trực tiếp đi tới chỗ Triệu phu nhân, giơ lên một cước đá xuống,
đem Triệu phu nhân giống như bạch tuột đá văng xa khỏi lão gia, sau đó xông qua
dùng đầu gối đè Triệu phu nhân, tiếp đến là liên bạt tai đánh ra.

Trong đại sảnh, Tô Diễn ngây dại, mà Triệu lão gia cũng
ngây người, gia đinh Triệu phủ mang đến lại càng không có nửa điểm phản ứng,
cho đến khi tiếng cầu xin tha thứ của Triệu phu nhân vang lên: "Ta không
dám, ta không dám."

Gương mặt bị đánh sưng như đầu heo, Tô Diễn một hồi bừng
tỉnh lại, vội vàng quát bảo ngưng lại: "Dừng tay."

Đinh Đương mới dừng lại phủi phủ tay đi trở về bên người
Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ vừa ý gật đầu: "Đinh Đương, không tệ, lát nữa
tiểu thư sẽ có phần thưởng."

Phượng Lan Dạ nói xong, nhìn về Triệu phu nhân đang ngồi
phịch ở trên mặt đất, trầm giọng mở miệng: "An phận một chút cho ta, để
nói chuyện, nếu không ngày hôm nay đánh cho tàn phế rồi đuổi ra ngoài."

Đám người Triệu gia trợn tròn mắt, chẳng những chưa báo
thù cho nhi tử, còn phải bị đánh tàn phế, nha đầu này lòng dạ quá độc ác, hơn nữa
tuyệt đối là một chủ tử nói được là làm được.

Nhất thời bên trong phòng khách không có thanh âm, Tô Diễn
thấy cuối cùng đã an tĩnh một chút, nên nhìn về tỷ tỷ, tỷ phu ở một bên.

"Ngươi xem chuyện này tuy nói là Nhã Nhi làm ra,
nhưng Hữu Tài không có làm chuyện có lỗi sao? Mà ngươi thì hở một chút liền chửi
mắng người khác rất khó nghe, ngay cả Bổn quan cũng bị mắng."

Triệu phu nhân vừa nghe vừa khóc, há mồm muốn mắng, nhưng
Phượng Lan Dạ ngồi ở trên ghế đối diện hừ lạnh một tiếng, giống như một con cọp
muốn phát uy, Triệu phu nhân kia lập ngừng lên tiếng, cái rắm cũng không dám
phóng, ủy khuất mở miệng.

"Hữu Tại hiện tại bị phế đi, Triệu gia chúng ta phải
làm sao bây giờ?"

“Tìm người chữa trị a, ngươi đến nơi này của chúng ta
náo có ích lợi gì?"

“Tìm đại phu xem rồi, đại phu nói chỉ sợ đã phế đi."
Bằng không bọn họ sao lại ở nơi này làm hung làm dữ như vậy chứ? Cũng bởi vì
nhi tử phế đi, bọn họ có thể không náo loạn sao?

"Nghe nói Triệu gia có hậu rồi, hắn bây giờ hữu dụng
hay vô dụng cũng đâu có sao, các ngươi náo loạn cái gì, hãy trở về đi thôi,
không muốn sống thì cứ ở chỗ này."

Phượng Lan Dạ đứng lên, phất phất tay, Triệu lão gia
giương mắt nhìn, cứ như muốn đánh nhau với bọn họ, bất quá vừa nhìn thấy Phượng
Lan Dạ ánh mắt giết chóc, lập tức biết điều ngậm miệng lại, tiểu nha đầu này sợ
rằng không đơn giản, làm sao bỗng nhiên lại trở nên lợi hại như vậy rồi, Triệu
lão gia nghĩ mãi cũng không ra, bất quá Triệu phu nhân ở trên mặt đất đã lật đật
bò dậy, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám làm ầm ĩ
nữa.

Phượng Lan Dạ phân phó Đinh Đương: "Đem Triệu lão
gia cùng Triệu phu nhân đưa ra ngoài, còn có sau này không có người Tô phủ đồng
ý, nếu còn dám đi vào, toàn bộ đánh cho tàn phế, một tên cũng không để lại."

"Ngươi?"

Triệu lão gia cùng Triệu phu nhân giận mà không dám nói
gì, đưa mắt nhìn về Tô Diễn: "Ngươi xem chuyện này?"

"Đi về trước đi, ta sẽ cho người đi qua giúp Hữu Tài
một chút."

Tô Diễn nói như thế, Triệu lão gia cùng Triệu phu nhân liền
biết Tô phủ có một thần y, nói không chừng có thể giúp nhi tử chữa trị, chỉ
mong có thể trị hết, nên cuối cùng hai người họ đành kéo thân thể bị thương rời
đi, đợi đến khi phòng khách an tĩnh lại, Tô Diễn nhìn Phượng Lan Dạ, đáy lòng
nhịn không được hiện lên một trận tự hào, tuy nói Nhã Nhi làm có chút quá đáng,
nhưng nàng đã biểu hiện như một nữ trung hào kiệt, nếu như nàng là nam nhi giờ
phút này e đã là một danh môn hỗ tướng, Tô Diễn nghĩ thế vốn còn muốn nói với nữ
nhi hai câu, nhưng cuối cùng đành nở nụ cười, thương yêu trợn mắt nhìn Phượng
Lan Dạ cùng Vụ Tiễn một cái.

"Hai người kẻ quậy phá các ngươi đúng là không làm
người ta bớt lo."

Nói xong liền đi ra ngoài, phía sau Phượng Lan Dạ cùng Tư
Mã Vụ Tiễn le lưỡi, hướng về phía Tô Diễn ngọt ngào mở miệng..

"Phụ thân, lần sau chúng ta không dám nữa."

"Người nào dám tin tưởng đây?” Thanh âm Tô Diễn vang
lên người đã đi ra ngoài, nói rõ ràng không tin này hai nha đầu này, Phượng Lan
Dạ quay đầu nhìn về Tư Mã Vụ Tiễn: "Ta đoán phụ thân đi tìm Bách Lí Hạo rồi?"

"Khẳng định."

Vụ Tiễn gật đầu, không cần nghĩ cũng biết, phụ thân mặc
dù chính trực, nhưng đối với thân tình thì luôn quan tâm, cho nên mới để cho
Triệu gia càng ngày càng làm xằng làm bậy, bất quá Bách Lí Hạo nếu dám chữa bệnh
cho tên khốn kia, hắn cũng đừng nghĩ sống ở Tiêu thành nữa, nàng lập tức đem hắn
đuổi về Bắc cảnh.

Ở chính sảnh hai tỷ muội mỗi người cùng một ý nghĩ, đến
thời điểm buổi tối, biết Bách Lí Hạo quả nhiên chưa trị liệu cho Triệu Hữu Tài.

Bách Lí Hạo cũng không phải là loại đại phu không có
nguyên tắc, ngược lại hắn rất có cá tính, người bình thường muốn cho hắn xuất
thủ cũng đã không dễ dàng, chẳng qua Phượng Lan Dạ nghỉ không ra, Bách Lí Hạo
vì sao vẫn ở lại Tô phủ, ở cũng hai ba tháng rồi, trước kia là vì chữa trị dung
nhan của nàng, hiện tại là vì cái gì, bất quá giữ lại hắn cũng có lợi.

Sau bữa cơm chiều, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn ở hậu hoa
viên Tô phủ đi tản bộ, khí trời càng ngày càng lạnh, gió đêm lại càng thấu
xương, nhưng mà Tiêu thành ở vị trí Tây Nam, nhiệt độ so với nơi khác cao hơn một
chút, cho nên còn không cảm thấy đặc biệt lạnh, Phượng Lan Dạ không khỏi nghĩ đến
kinh thành, chỉ sợ lúc này đã rất rét lạnh rồi, nếu nàng còn ở bên người Diệp,
hắn nhất định sẽ dùng bàn tay to ôm lấy nàng, không nỡ để cho nàng bị một chút
lạnh nào, nhưng mà ở Tiêu thành, lại không có người như vậy bao dung nàng, có lẽ
là nàng không muốn làm cho người ta bao dung.

"Mới nháy mắt một năm đã muốn qua."

Vụ Tiễn cảm khái, các nàng ở Tiêu thành cũng được mấy
tháng rồi, nghĩ đến chuyện Lan Dạ phải nhanh một chút Hồi kinh, đáy lòng nàng
có chút bất an, Nam Cung Quân thật nguyện ý vì nàng mà đuổi đi những nữ nhân
trong phủ kia sao? Nhớ lại lúc trước hắn đã nói, chờ hết thảy kết thúc, hắn và
nàng sẽ cùng nhau lưu lạc giang hồ, một đời nhất thế cử án tề mi, không có người
khác, chỉ có hắn chiếu cố nàng, đem tất cả thiệt thòi trước kia bồi thường cho
nàng.

Phượng Lan Dạ đi ở bên cạnh rõ ràng cảm nhận được trong
lòng Vụ Tiễn đang trầm trọng, cũng biết nàng đang suy nghĩ điều gì? Không khỏi
thở dài, từ xưa tình yêu luôn luôn đã thương người a.

"Ngươi có tâm sự."

"Có sao?" Vụ Tiễn phản bác, chẳng qua Phượng
Lan Dạ cũng không phải là hỏi thăm, mà là khẳng định.

Tỷ muội hai người ở trong hoa viên vừa đi vừa nói, bỗng
nhiên chạm mặt một người đi tới, ung dung tuyển tú, một thân cẩm bào màu đen,
tóc đen trên đầu dùng ngọc trâm buộc lên, ôn nhuận ưu nhã, hắn tiêu sái đến gần,
làm cho người ta cảm giác được có một chút ấm áp, thật giống như chỉ cần hắn tới
gần, liền có thể mang đến cho người khác hơi thở ấm áp, Vụ Tiễn nhìn về Bách Lí
Hạo ở đối diện, dễ dàng nhìn thấy sủng nịch trong mắt của hắn, tia sáng kia là
đối với Lan Dạ, trong lòng không khỏi thở dài lần nữa, quả thật chữ tình đả
thương người a.

Bách Lí Hạo chỉ sợ sẽ gánh lấy mối tình đơn phương vô
ích, nàng biết tim của Lan Dạ chỉ có Tề vương Nam Cung Diệp, cá tính của nàng ấy
chỉ nhận định một người, cuộc đời này sẽ không chấp nhận người khác, huống chi
người nọ cũng rất yêu nàng ấy, cho nên người khác đối với nàng có nhiều thâm
tình hơn nữa, cũng chỉ là công dã tràng.

Phượng Lan Dạ rất trì nộn, khi thấy Bách Lí Hạo, thì nàng
chỉ xem hắn là bằng hữu, nên nhướng mày cười chào hỏi.

“Thật là trùng hợp a, Bách Lí Hạo, ngươi cũng tới tản bộ."

Bách Lí Hạo gật đầu, đi tới nhìn nàng, đáy mắt chợt lóe
lên hào quang, rồi quay người lại đi ở bên cạnh của các nàng, cùng nhau tản bộ ở
trong hoa viên.

"Đúng vậy a, sau bữa tối nên vận động nhiều, như vậy
có lợi cho thân thể khỏe mạnh."

" Không hổ là thần y, quả nhiên có hiểu biết"
Phượng Lan Dạ gật đầu mở miệng, Bách Lí Hạo không nhịn được cười, trong đôi mắt
đầy ngào ngạt, lòe lòe ánh sáng, thời điểm mới gặp gỡ tiểu nha đầu này, nàng rất
lạnh lùng, xa cách, nhưng chỉ có gần gũi mới phát hiện một mặt khác của nàng,
thời điểm khi nàng đem ngươi trở thành bằng hữu, thì sẽ mềm như một khối kẹo đường,
toàn bộ không có nửa điểm tâm cơ, hắn đã bị phong mạo của nàng hấp dẫn, hắn vốn
cho rằng mình chỉ xem nàng như bằng hữu, nhưng sau khi trở lại Bắc cảnh, mới
phát hiện một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đã sớm thật sâu in lại trong đầu
của hắn rồi, cho nên hắn liền quay lại Tiêu thành rồi, chỉ tiếc nha đầu này
trì nộn không mở lòng, nên vẫn không có phát hiện.

Vụ Tiễn nhìn Bách Lí Hạo vẫn ôn nhu cười nhìn Phượng Lan
Dạ, thử nghĩ một chút liền cảm giác thấy không ổn, Lan Dạ đã không có biện pháp
đáp lại hắn, còn không bằng sớm một chút chặt đứt hy vọng của hắn, bằng không sẽ
vì yêu mà sinh hận, không phải là càng nhiều phiền toái thêm sao, hoặc nàng nên
tìm cái cơ hội thức tỉnh Lan Dạ.

Nghĩ tới đây, Vụ Tiễn liền nhẹ nhàng lên tiếng:
"Bách Lí công tử cũng đến lúc nên trở về Bắc cảnh đi, những bệnh nhân kia
nếu tìm ngươi thì phải làm sao bây giờ?"

Phượng Lan Dạ nghe được Vụ Tiễn nói..., cũng đồng ý gật đầu
một cái, ngửa đầu lên nhìn về Bách Lí Hạo đang đi ở bên người mình, đúng vậy a,
chức trách đại phu chính là cứu bệnh giúp người, hắn vẫn còn ở Tiêu thành làm
gì?

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3