Độc y vương phi - Quyển 3 - Chương 095 - Phần 1
Chương
95: Hào quang nở rộ
Bên trong tẩm cung Tiêu Nguyên cung, Hạo Vân đế đã tỉnh lại,
không thấy được Nam Cung Diệp, trong lòng biết rõ tại sao Nam Cung Diệp không đến,
trong khoảng thời gian ngắn hắn ở trạng thái vô thần, ngồi thừ trên mặt giường
lớn, nhắm mắt dưỡng thần, mấy đạo thanh âm ân cần bên cạnh vang lên.
Ở đây có mấy người là thật tâm, hiện tại hắn thấy không
rõ những thứ này nữa, chẳng lẽ hắn già rồi nên hồ đồ, kể từ khi biết mình cũng
không phải là vạn năng, nửa đêm hắn tỉnh mộng, thường hoài nghi mỗi người, tựa
hồ tất cả mọi người đều không phải thật tâm, chẳng qua chỉ sợ hãi quyền thế
trong tay của hắn thôi.
Hoa Phi thấy Hoàng thượng đã tỉnh, tâm thần trạng thái
lại của người không bằng lúc trước, cũng không còn tinh lực nói chuyện, liền đứng
dậy nhìn về mọi người bên trong tẩm cung
“Thân thể Hoàng thượng không tốt lắm, tất cả mọi người trở
về đi thôi, để Hoàng thượng tốt lên chút ít lại đến thăm."
Các phi tần hậu cung rối rít đứng dậy, an tĩnh lui ra
ngoài, ai cũng rất thản nhiên, chỉ có Nguyệt Phi sắc mặt âm ngao, nhìn một bộ dạng
nữ chủ nhân của Hoa Phi, trong lòng càng phát ra giận dữ, thử nghĩ xem nếu là
Thụy Vương đăng cơ làm Hoàng thượng, nhất định sẽ phong Hoa Phi làm Hoàng thái
hậu, bởi vì Thụy Vương khi còn bé là do Hoa Phi nuôi lớn, nên nữ nhân này càng
ngày càng đắc ý hăng hái, nghĩ tới đây, trong lòng Nguyệt Phi liền rất hận,
nàng quyết định sau khi hồi cung lập tức đem tin tức nơi này cho nhi tử biết,
xem một chút nhi tử có chủ trương gì.
Lục hoàng tử An vương dẫn chúng hoàng tử an tĩnh lui xuống
chờ, Văn Tường công chúa nhìn Hạo Vân đế bị thống khổ như thế, ánh mắt cũng đỏ
lên, nghe nói hôm qua phụ hoàng là bị Văn Bội làm tức đến ngất, Văn Tường vẻ mặt
âm trầm, đợi đến đoàn người ra khỏi điện, nàng liền chạy thẳng tới Cửu Lang điện
đi tìm Văn Bội tính sổ, ai biết vừa đi vào Cửu Lang điện, liền thấy thái giám vội
vả vọt ra.
Vừa nhìn thấy Văn Tường công chúa, sớm mở miệng.
“Tham Kiến công chúa..."
"Xảy ra chuyện gì?" Văn Tường thấy vẻ mặt thái
giám lo lắng, bộ dang thở hào hển, không khỏi kỳ quái cau mày, không phải là
Văn Bội xảy ra chuyện gì chứ, nàng đang suy nghĩ, thì thái giám kia đã quỳ sát
xuống, sợ hãi mở miệng: "Bẩm Văn Tường công chúa, Văn Bội công chúa trở
nên đần độn."
“Đần độn?"
Văn Tường vừa nghe như vậy, sau đó phản ứng đầu tiên cho
là tên này đang nói đùa, Văn Bội đang yên đang lành sao bỗng nhiên lại ngốc chứ?
Nhất định là làm phụ hoàng tức giận ngất xỉu, sợ tội cho nên giờ phút này mới giả
bộ ngu thôi, nàng cũng muốn xem một chút nàng ta làm sao giả bộ, Văn Tường công
chúa vung tay áo dẫn người đi vào Cửu Lang điện, rất xa liền nghe được có tiếng
người quát tháo: "Mẫu phi, sao lại trốn Văn Bội? Mẫu phi."
Đây là thanh âm của Văn Bội, ngay giữa đại điện, mấy cung
nữ bị làm cho sợ đến tán loạn chung quanh, mà Văn Bội công chúa tóc tai bù xù
đuổi theo một cung nữ mặc quần áo lam, kêu to mẫu phi, doạ đám cung nữ kia sợ đến
chạy tán loạn chung quanh, Văn Tường vừa mới đi vào, những cung nữ kia liền sợ
hãi thẳng tắp quỳ xuống đất.
"Tham kiến công chúa."
Văn Tường vung tay lên, những người đó cung kính đứng dậy,
cung nữ áo lam kia cũng đứng bất động, lúc này Văn Bội đi tới, vẻ mặt không hiểu
lôi kéo ống tay áo của cung nữ kia: “Mẫu phi, người tại sao không để ý tới Văn
Bội nữa, chẳng lẽ Văn Bội làm việc gì sai sao? sau này Văn Bội sẽ nghe lời có
được hay không, mẫu phi."
Văn Tường đi tới, cúi người nhìn cung nữ đang bị Văn Bội
giữ bên người, muốn nhìn xem nàng ta khờ thật hay giả khờ, tiểu cung nữ kia bị
làm cho sợ đến mồ hôi lạnh ứa ra, phát run toàn thân, phịch một tiếng quỳ xuống
đất, cuống quít dập đầu: "Công chúa, chuyện này không thể trách nô tỳ,
chuyện không liên quan nô tỳ, Văn Bội công chúa không biết tại sao, sáng sớm liền
biến thành như vậy."
Mà Văn Bội vừa nhìn bộ dạng của tiểu cung nữ, lập tức dựng
tóc gáy, giống như gà mái che chở gà con giang hai tay ra, đại nghĩa lẫm liệt
nhìn chằm chằm Văn Tường công chúa: “Ngươi là người nào, dám can đảm làm mẫu
phi ta sợ, muốn chết à, ta và ngươi liều mạng."
Nói xong nàng liều mạng nhắm trên người Văn Tường bổ nhào
tới, Văn Tường tránh sang bên cạnh, giận dữ lên tiếng mắng mỏ: "Văn Bội,
ngươi đừng giả bộ, ngươi cho rằng ngươi giả bộ như vậy, phụ hoàng sẽ bỏ qua cho
ngươi sao? Ngươi biết điều một chút chờ chịu phạt đi."
Văn Bội vừa nghe lời nói của Văn Tường..., động tác dừng
lại, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, vươn ra một ngón tay ra cắn cắn, giống như một
hài đồng ba tuổi, còn chảy nước miếng, phí sức nghĩ tới, cuối cùng nhìn Văn tường:
"Phụ hoàng là ai a?"
Văn Tường thật hết chỗ nói rồi, rất lâu cũng phản ứng
không kịp, Văn Bội thật u mê sao? Cá tính nàng ta cái dạng gì nàng sao không biết,
luôn luôn nhát gan sợ phiền phức, cho dù giả bộ ngu cũng không thể lấy phụ
hoàng làm chuyện đùa, cho nên nàng ta thật sự điên rồi, trong cung đến tột cùng
là xảy ra chuyện gì, đang yên lành bỗng nhiên người thì bị chết, người bị điên,
kẻ thì vào lãnh cung, Văn Tường chỉ cảm thấy có một loại cảm giác hít thở không
thông, giống như bão táp đang bao phủ hoàng cung, nàng xoay người phân phó đi
xuống: "Lập tức truyền ngự y tới đây trị liệu cho Văn Bội công chúa, những
chuyện khác bẩm báo đến Hoa Phi nương nương đi, không nên kinh động Hoàng thượng."
"Dạ, công chúa."
Văn Tường vung tay dẫn người rời đi, thái giám cùng cung
nữ phía sau quỳ trên đất.
Tiêu Nguyên cung, Thụy Vương Nam Cung Duệ cùng Tề vương
Nam Cung Diệp lần lượt xuất hiện ở trong tẩm cung, Hạo Vân đế vừa nhìn thấy Nam
Cung Diệp tới đây, trong đôi mắt liền nhiều hơn một chút ít thần thái, hắn bây
giờ chỉ một lòng một dạ muốn giải trừ khúc mắc với Nam Cung Diệp, chỉ có như vậy
trong lòng mới thoải mái một chút, bởi vì đã có lỗi với Ngọc Liên rồi, hắn
không muốn làm cho hắn và Nam Cung Diệp còn có thêm tiếc nuối nữa, chẳng qua hắn
biết đây không phải là chuyện một ngày hay hai ngày, chỉ mong lúc còn sống, hắn
có thể nhận được sự tha thứ của Diệp nhi.
"Duệ Nhi, Diệp nhi."
Hạo Vân đế kêu một tiếng, Thụy Vương Nam Cung Duệ đi tới
ngồi bên cạnh Hoàng thượng, ôn nhuận kêu một tiếng, bên trong tẩm cung chỉ có
Hoa Phi ở một bên hầu hạ, thấy huynh đệ hai người đi vào, liền đi tới ôn nhu mở
miệng: “Hoàng thượng, thiếp thân cáo lui trước."
Hoa Phi lui ra ngoài, bên trong tẩm cung, Thụy Vương hỏi
thăm Hạo Vân đế tình huống thân thể, cảm giác như thế nào vân vân, Hạo Vân đế
nhìn Ngũ hoàng tử Thụy Vương, trong lòng thật cao hứng, trong lòng của hắn vẫn
rất thích Ngũ hoàng tử Nam Cung Duệ, cho nên thấy đứa con trai này tự nhiên là
cao hứng, mà đối với Nam Cung Diệp, từ trước đến nay luôn tính toán, bây giờ hối
hận, hắn có chút cảm giác không cách nào đối mặt đứa con trai này, Nam Cung Duệ
cùng phụ hoàng nói một chút, sau đó đứng lên, nhìn về Nam Cung Diệp: "Thất
hoàng đệ, ngươi theo phụ hoàng nói chuyện một chút, Ngũ hoàng huynh cáo lui trước."
Nam Cung Duệ cùng Hạo Vân đế an tĩnh cáo lui ra ngoài, ra
khỏi Tiêu Nguyên cung, liền dẫn hai gã thủ hạ xuất cung đi, vòng vo hai hành
lang, thì nhìn thấy cuối hành lang có một người, chính là Mộc Miên nương nương,
vừa nhìn thấy nữ nhân này, Nam Cung Duệ giống như thấy được mẫu phi của mình, Mộc
Miên lớn lên cùng mẫu phi của hắn thật rất giống, ở trong trí nhớ, mẫu phi cũng
là vẫn trẻ tuổi như nàng, luôn ôn nhu nhìn hắn, Nam Cung Duệ nghĩ tới đây, liền
giật mình một cái, hắn sao thế, Mộc Miên là phi tần hậu cung, nghĩ vậy vội khom
thắt lưng khiêm nhường mở miệng.
“Tham kiến Miên Phi nương nương."
“Thụy Vương muốn đi ra cung?"
Đôi mắt Mộc Miên ngó chừng Nam Cung Duệ, nàng đã từ trong
miệng Hoàng thượng thử dò xét ra Ngũ hoàng tử Thụy Vương rất có thể sẽ đăng cơ
làm đế, lúc trước nàng còn bị Hoàng thượng hấp dẫn, bởi vì người nam nhân kia
cao cao tại thượng khí phách bao trùm hết thảy, nhưng là mấy ngày gần đây, hắn
bỗng nhiên thoáng cái yên tĩnh lại, bất kể là trong lòng hay là thân thể, ngay
cả đối đãi với nàng, cũng không có nửa phần nhiệt tình, giống như lão nhân tuổi
xế chiều, không có chút nào sinh cơ, khiến cho nàng sinh lòng phiền chán, bây
giờ nhìn đến Thụy Vương, như thấy người tri âm, nhất là ánh mắt Thụy Vương nhìn
nàng, đều khiến tim của nàng nhảy dựng lên, mặc dù biết rõ, hắn chỉ là thông
qua trên người nàng để tìm bóng dáng mẫu phi hắn, nhưng vì nàng muốn gặp hắn,
hơn nữa ở trong cung đều nhanh chóng bị cô quạnh.
Nàng không cầu Thụy Vương yêu nàng, hoặc tương lai hắn đi
lên ngôi vị hoàng đế có thể tứ phong nàng làm cái gì, nàng chỉ muốn cùng Thụy
Vương giữ lại một chút phân tình, chờ Thụy Vương sau khi lên ngôi, nàng có thể
lấy lại Vân Phượng quốc, đến ngày đó, nàng liền trở lại Vân Phượng, trở thành
Công chúa Điện Hạ cao nhất Vân Phượng, hoặc là nữ hoàng, hoàng tộc Vân Phượng
không phân chia nam nữ, chỉ cần để cho mọi người tin phục, là có thể ngồi lên
ngôi vị hoàng đế.
"Phải."
Nam Cung Duệ gật đầu, Mộc Miên cũng không có tránh ra, mà
là càng phát ra dịu dàng mở miệng: "Đi Tư Tương điện ngồi một chút
không?"
Nàng mềm mại đáng yêu lên tiếng, ánh mắt tràn ngập nhu
tình, Nam Cung Duệ ngẩn ra, cơ hồ muốn gật đầu đáp ứng, nhưng rất nhanh kịp phản
ứng, hắn là một nam nhân mà đến hậu cung, sớm muộn gì cũng gặp chuyện, vì vậy
nói: "Bổn vương còn có việc, xin cáo lui."
Nói xong không nhìn Mộc Miên cũng bỏ qua ánh mắt ai oán của
nàng, đi xuyên qua bên cạnh các nàng, không quay đầu lại xuất cung.
Phía sau khóe môi Mộc Miên vẽ ra một nụ cười, có trí thì
nên, Nam Cung Duệ, ta không tin ngươi có thể thoát được mị lực của ta, nghĩ thế
dưới chân bước nhẹ nhàng, trong lòng tựa hồ có vật gì đó muốn bay ra ngoài, vui
vẻ gọi cung nữ ở cách đó không xa mở miệng: "Đi thôi, hồi cung."
"Dạ, nương nương."
Đoàn người xoay người rời đi, cũng không vào Tiêu Nguyên
cung, lúc đến nàng muốn tới vấn an Hoàng thượng, nhưng càng xem hắn, càng làm
cho nàng sợ, nghĩ mãi mà không rõ nam nhân này làm sao lại có thể nhanh chóng
già đi mười tuổi như vậy.
Bên trong tẩm cung Tiêu Nguyên cung, Nam Cung Diệp nhìn Hạo
Vân đế ở trên giường, thoáng cái hắn tựa hồ già hơn rất nhiều, bên tóc mai đã
có mấy sợi bạc điểm giữa tóc đen, trên mặt lại càng rất nhiều nếp nhăn, một đôi
mắt tràn đầy kỳ vọng, giờ phút này hắn chỉ là một phụ thân của hy vọng hài tử của
mình tha thứ, hoàn toàn không phải là một hoàng đế quyền thế cao cao tại thượng,
lòng Nam Cung Diệp dâng lên chua xót, khi mình không nhìn thấy hắn, luôn nghĩ hủy
diệt tất cả mọi thứ của hắn, nhưng giờ khắc này thấy bộ dạng già nua của hắn, bản
thân không thể hình dung ra còn đâu một phụ hoàng cưỡi trên lưng ngựa thống
soái tam quân, phụ hoàng trên Kim Loan điện chỉ điểm giang sơn, so sánh cùng với
người trước mắt, như một trời một vực, tại sao hắn muốn kỳ cầu sự tha thứ của
mình, hắn hoàn toàn có thể tiếp tục điều khiển hành động của người khác, như vậy
mình vẫn có thể cùng hắn tiếp tục đấu, nhưng mà bộ dạng hiện tại của hắn, bộ
dáng này làm cho lòng của mình đấu tranh dữ dội, cũng cảm nhận được một loại
đau thương.
Ít nhất trong quá khứ hơn hai mươi năm, hắn vẫn phụng bồi
mình, bất kể hắn ta mưu tính cái gì, dối trá như thế nào, nhưng cũng không xóa
đi được những năm tháng trong quá khứ, chuyện hắn thực sự ở bên cạnh mình cho đến
lúc trưởng thành.
"Diệp nhi."
Nam Cung Diệp vén lông mày lên, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt
luân như chợt hiểu ra, sau đó trầm muộn mở miệng: "Để cho ta tiến cung làm
cái gì?"
"Ngươi nói đi, ngươi muốn phụ hoàng làm như thế nào?
Làm sao ngươi mới có thể thu tay lại."
Hắn không muốn đem giang sơn mình khổ công xây dựng hủy ở
trong tay nhi tử, chính bởi vì như thế hắn mới khổ công, hắn không muốn làm cho
tay các con nhuộm máu thân tình, rồi lại không muốn phá hủy giang sơn, cho nên
mới phải thận trọng, tầng tầng thiết lập ván cục, trong những việc này người hắn
phải xin lỗi duy nhất chính là Diệp nhi, nên hắn không muốn để cho người hủy diệt
giang sơn của hắn, thiên hạ của hắn, nhưng cũng không muốn phá hủy Nam Cung Diệp,
Diệp nhi là con mình, hắn không hy vọng hại chết bất kỳ một nhi tử nào, chỉ muốn
để cho bọn họ trong lòng thoải mái, nhưng việc này quá khó khăn, các triều đại
đổi thay cũng sẽ có các án mưu nghịch phản loạn, mà kể từ khi xảy ra vụ án thái
tử mưu nghịch, hắn liền thiết kế cục diện, hi vọng để cho mọi người tránh ra,
chẳng qua bây giờ, hắn cảm nhận được sự vô lực, hắn không biết mình rốt cuộc
làm đúng hay sai, mỗi người đều là quân cờ hắn dùng để bố cục, nhưng nếu như hắn
không thiết kế, hắn không bố trí, thiên hạ này sóng gió đã nổi lên, chiến loạn
liên miên, hắn phải mất bao nhiêu tâm lực mới ổn định giang sơn, lại sẽ hủy ở
trong tay các con, mà khổ nhất vẫn là dân chúng, hơn nữa còn tiện nghi cho người
khác.
Nam Cung Diệp không nói gì, chẳng qua là phịch một cái
đem quyển sổ con ném trước mặt Hạo Vân đế, trầm ổn nội liễm mở miệng.
"Đừng tưởng rằng người Trữ phủ kia sạch sẽ, ngươi
xem một chút sao, năm ngoái hai bờ sông Giang Hoài người nào đi trị thủy, tay
chân Trữ phủ càng duỗi dài hơn, nhiều năm liên tục trị thủy nhiều năm liên tục
phát sinh hồng tai, đã chết bao nhiêu người, phá hủy bao nhiêu gia đình, mặc dù
triều đình chi bao nhiêu bạc thì có ích lợi gì, muốn chân chính giải quyết lũ lụt
thượng sách là xử lý những người này, còn có năm trước Trữ Chiết xử lý đại án
tham ô, trong có bao nhiêu con cá đã lọt lưới, ngươi biết là ai ở trong đó động
tay chân sao?"
Nam Cung Diệp càng nói, sắc mặt Hạo Vân đế càng đen,
không nghĩ tới nhi tử luôn luôn không quan tâm đến mọi chuyện thế nhưng lại điều
tra được sắc bén như thế, xem ra chuyện gì hắn quyết tâm làm nhất định sẽ làm
được, nếu như Trữ phủ làm ra những thứ này, hắn còn cần đối với bọn họ mềm lòng
sao?
“Tốt, trẫm sẽ xem."
"Được rồi, nếu như không có việc gì, nhi thần cáo
lui."
Nam Cung Diệp biết có chuyện gì nam nhân này sẽ xử lý, việc
mình nên ra tay đã ra tay rồi, kế tiếp chỉ cần nhìn Trữ phủ một nhà bị diệt, hắn
cũng không phải muốn tiêu diệt người vô tội, so sánh với chuyện những người này
làm, hắn cảm giác mình làm đã quá nhân từ rồi, lũ lụt ở Giang Hoài, đã chết
bao nhiêu người, mà Trữ phủ cùng quan phủ địa phương rút bao nhiêu ngân lượng,
trơ mắt nhìn những dân chúng kia tử vong, Trữ Chiết xử lý đại án tham ô, đem lũ
quan lại tham ô kia một lần nữa tha trở lại, tiếp tục hại người, chuyện này
không thể hận sao?
Hạo Vân đế vừa nhìn thấy nhi tử muốn đi, không tự chủ được
kêu lên: "Diệp nhi, ngươi còn chưa nói làm thế nào mới có thể buông
tay."
Nam Cung Diệp cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra, ném
lại một câu.
"Nếu như Lan nhi trở lại, ta nghĩ ta sẽ thu
tay."
Đúng vậy, nếu như tiểu nha đầu kia trở lại, hắn có cảm
ơn, có lẽ sẽ hạ thủ lưu tình, về phần khác hết thảy không bàn nữa.
Phía sau, Hạo Vân đế sắc mặt khó coi, tay dùng sức nắm chặt
tấm chăn gấm trên người, thời tiết bây giờ là tháng mười, nhưng lại giống như
mùa đông tuyết rơi làm cho người ta khó có thể chịu được, hắn không nhịn được
mà ho khan, Hoa Phi từ bên ngoài dẫn thái giám đi tới, khẩn trương mở miệng.
"Hoàng thượng, người không sao chớ."
Hạo Vân đế lắc đầu, vừa ho khan hai tiếng, vươn tay nắm
tay Hoa Phi: "Thục Hiền, cám ơn nhiều năm qua như vậy vẫn phụng bồi cùng
ta."
Hoa Phi lắc đầu, thật ra thì thân là nữ nhân của Hoàng
thượng, có cái gì oán hận đây, ban đầu khi các nàng tiến cung, người nào mà
không biết rõ là lòng dạ Hoàng thượng sẽ có rất nhiều nữ nhân, phải chuẩn bị
tâm tư thật tốt mới tiến cung, cho nên nàng chưa bao giờ oán trời hận đất, bất
kể là Hoàng thượng cưng chiều người nào, nàng từ đầu đến cuối cũng chỉ là như
thế.
"Hoàng thượng đừng nói, an tâm nghỉ ngơi đi."
Hoa Phi vịn Hạo Vân đế nằm xuống, nàng vẫn ngồi đó nói
chuyện với hắn, cho đến khi hắn ngủ thiếp đi, mới không đành lòng nhìn hắn,
nhìn dạng như vậy Hoàng thượng, nàng không đành lòng nói cho Hoàng thượng một
chuyện, đây là chuyện Tương Tình nói với nàng trong lần cuối cùng gặp mặt.
Tương Tình nói, thật ra thì thân thể của nàng rất tốt,
nhưng nàng chịu đủ cuộc sống ở trong cung rồi nhưng lại không có cách nào chạy
trốn khỏi nhà lao này, cho nên nàng tình nguyện chết, thật ra đến thời điểm
nàng chết, có oán trách Hoàng thượng, không phải là yêu, mà là oán, Hoa Phi
nghĩ tới đây, hi vọng chuyện này chỉ giữ trong lòng mình, nếu như Hoàng thượng
biết chuyện này, chỉ sợ sẽ lấy đi tánh mạng của hắn, hắn vẫn cho là Tương Tình
yêu hắn, có lẽ lúc ban đầu nàng cũng yêu hắn, nhưng tình yêu đó cuối cùng cũng
bị che mất, còn xót lại chỉ là oán hận.
Ba ngày sau, tinh thần Hoàng thượng tốt lên một chút, liền
hạ chỉ cho Hình bộ, Trữ thị một phủ toàn bộ bắt vào đại lao, Vũ Văn Phi tựa hồ
thấy được ngày cuối cùng của mình, nên tự tận ở bên trong Vũ Văn phủ, mà những
người còn lại của Vũ Văn phủ, trong một đêm toàn bộ biến mất, Văn Bội công chúa
thì si dại.
Hình bộ phúc thẩm vụ án Trữ phủ, quả nhiên tra ra rất nhiều
chuyện, kế sách tu bổ sông Giang Hoài, Trữ Chiết nhún tay trong án tham ô, bên
trong Trữ gia tìm ra không dưới bốn triệu lượng bạc, chuyện này làm trên dưới
Thiên Vận hoàng triều oanh động, Trữ phủ lập tức bị kê biên tài sản, tất cả đồ
toàn bộ xung vào quốc khố, Trữ thị Đại đương gia Trữ phủ cùng họ hàng gần toàn
bộ bị chém, họ hàng xa thì lưu vong đi đến vùng đất xa xôi, hoặc bị cưỡng bức
lao động, về phần Tiêu phủ, cũng là họ hàng gần Trữ phủ, nhưng bởi vì Bình
Nguyên hầu vẫn được phong hầu cha truyền con nối, nên Hạo Vân đế hạ chỉ, quyền
thế tới đời này thì dừng lại, chuyển đi đến vùng đất xa xôi, trọn đời không cho
phép tiến cung, nam không cho phép vào triều làm quan, nữ không cho phép tiến
cung làm phi.
Từ đó Tiêu phủ xuống dốc, Tiêu Liên Ái đang ở Tề Vương phủ,
cũng bị Nam Cung Diệp không chút lưu tình đuổi ra Vương phủ, phái người đưa
nàng đi theo người Tiêu phủ, đi trước miền đất xa xôi, trong lúc nhất thời cả
An Giáng thành, như bị bão tuyết quét qua, khắp cả người lạnh thấu xương, ai
cũng không dám vọng động, tiểu tâm dực dực (cẩn thận) làm việc.
Tề Vương phủ cũng an định lại, Tề vương Nam Cung Diệp giống
như một con hổ sư tử đang bình phục, không biết sau này hắn sẽ hành động như thế
nào, ai có thể biết được đây?
...