Độc y vương phi - Quyển 3 - Chương 092 - Phần 1
QUYỂN III: TA Ở ĐÂY CHỜ NÀNG
Chương 92: Trọng sinh
Tề
vương Nam Cung Diệp cùng bọn người của Nam Cung Duệ ở tại trong phòng nghị sự
quan nha, thương thảo vấn đề tấn công Nhu Yên đảo, cả đêm Nam Cung Diệp có chút
không yên lòng, bên tai vẫn nghe Tây Môn Vân bố trí, còn có sự phản đối của Thụy
Vương, đáng tiếc lần này Tây Môn Vân là phụng ý chỉ Hoàng thượng, bất kể Thụy
Vương có đồng ý hay không, hắn cũng phải tấn công Nhu Yên đảo, bất quá hắn
không đường nào để tiến vào Yên Hải, nhưng Nam Cung Duệ lại lắc đầu nói không
biết, trong lúc nhất thời làm cho phòng nghị sự lâm vào bế tắc.
Ai
mà biết được Thụy Vương căn bản không muốn vào kinh, trong đáy lòng Tây Môn Vân
cũng có vài phần kính nể hắn.
Lúc
này, thị vệ của Thụy Vương phủ bỗng vọt vào bẩm báo.
"Không
xong, có một cô gái tự xưng là An Vương phi ào ào xông vào Thụy Vương phủ, còn
mang theo một thị vệ, lệnh cho thuộc hạ đi bẩm báo với Tề vương, nói hắn lập tức
đến trước Giang Hà."
Tề
vương Nam Cung Diệp sắc mặt trầm lại, nắm chặt hai tay, các khớp ngón tay một mảnh
xanh nhạt, mắt lạnh bắn ra bốn phía, sau đó liền xoay người hướng ra bên ngoài,
lúc này trong quan nha rất nhiều người bị kinh động, vẻ mặt Tây Môn Vân cũng rất
khó coi, theo sát phía sau thân hình của Nam Cung Diệp mà phóng ra bên ngoài,
chầm chậm mở miệng.
"Nàng
không phải là muốn đi hủy hỏa pháo chứ? Nhưng hỏa pháo là do hoàng kim giáp
trong coi."
"Cái
gì?"
Trong
thiên hạ có tam đại kì binh hoàng kim giáp đứng vị trí thứ nhất, thứ hai là
ngân y vệ, nhưng ngân y vệ ở trong tay thái tử Lâm Phong quốc, cái cuối cùng là
đồng thương thủ nằm ở trong tay của quốc vương Ức La.
Chẳng
qua là không ai biết hoàng kim giáp lại nằm ở trong tay của Hạo Vấn Đế, lần này
lại phái bọn họ ra ngoài áp tải hỏa pháo kia, mà hoàng kim giáp trước nay chỉ
có thắng không bại bao giờ, có thể thấy rằng họ lợi hại như thế nào, vậy Lan
nhi cùng đám người Thiên Bột Thần không phải là đối thủ của hoàng kim giáp, tuấn
nhan của Nam Cung Diệp bây giờ giống như một tờ giấy trắng, thân hình lay động
hai cái, cuối cùng không nói gì, vọt ra khỏi quan nha, thấy có người dắt ngựa tới
đây, liền phi thân lên ngựa chạy thẳng tới Giang Hà.
Phía
sau Tây Môn Vân cùng Thụy Vương Nam Cung Duệ cũng theo sát một bên giống như
trước, Tri Phủ Định Châu lập tức chỉ huy dẫn một phần binh tướng đi theo, quan
trọng nhất là phải bảo vệ tốt đám người của Thụy Vương cùng Tề vương.
Nam
Cung Diệp giục ngựa chạy như điên, ở trong lòng lớn tiếng chậm rãi tự nhủ.
Lan
nhi, nàng vạn lần phải chịu đựng chờ ta đến.
Lan
nhi, nàng đã đáp ứng ta, phải ngoan chờ ta trở lại, nàng đừng bỏ lại ta.
Lan
nhi, là lỗi của ta, ta không nên để một mình nàng đi trước, nếu như nàng có việc,
ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mình.
Lan
nhi, nếu như nàng có một chút tổn thương nào, ta thề sẽ để cho giang sơn này phải
chôn chung cùng nàng.
Đến
cuối cùng Nam Cung Diệp ở trên ngựa điên cuồng hét lên, sợi tóc trên không
trung khiêu vũ thành một đoàn, giống như một loại mực đậm, tiếng vó ngựa tựa
như sóng cuống gào thét, phía sau Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ trong lòng cũng
đồng dạng khó chịu, còn thêm một phần lo lắng, nếu như Tề Vương phi xảy ra chuyện
gì, Tề vương thật không biết sẽ như thế nào?
Ba
con ngựa chạy trên đường lớn Định Châu, giống như ba đạo tia chớp trong nháy mắt
không thấy bóng dáng nữa.
Ở
Giang Hà, trên thuyền lớn, đám người Thiên Bột Thần liều chết quyết chiến, mặc
dù võ công bọn họ bất phàm, nhưng là đối mặt với cường đại kỳ binh hoàng kim
giáp, trốn chỗ nào cũng không được, chỉ biết liều chết đánh một trận, cuối cùng
Nguyệt Hộc, Thanh Đại cùng Lam Đại toàn bộ đều chết trận, chỉ còn lại Thiên Bột
Thần, mà lúc này trên người hắn toàn là những vết chém, trước mắt thấy đã không
xong.
Cũng
may ở một khắc cuối cùng, Nam Cung Diệp chạy tới, thân hình hắn chợt lóe lên giống
như chim ưng bay tới, quanh thân cương khí cường đại, phóng ra bên ngoài, vũ
khí trên tay hoàng kim giáp đánh đến trên người của hắn, đều bắn ngược trở về,
cổ tay bị lực phản ngược tê rần, họ đang định lần nữa xông lên, phía sau Tây
Môn Vân đã chạy đến trầm giọng quát lên bảo ngưng lại: “Lớn mật, dám động thủ
trên người Vương gia điện hạ."
Một
lời rơi xuống, thủ lĩnh hoàng kim giáp lập tức vung tay lên, toàn bộ mấy người ở
phía sau đều lui vào bên trong thuyền lớn.
Ánh
trăng như nước bao phủ cả thuyền lớn, trên mũi tàu vết máu loang lổ, thi thể ngổn
ngang, Nam Cung Diệp đã sớm loạng choạng đến bên người Thiên Bột Thần:
"Lan nhi đâu rồi, Lan nhi đâu."
"Nàng
đi hướng bên kia."
Thiên
Bột Thần đưa một ngón tay chỉ ra, sau đó liền ngất đi, Nam Cung Diệp đứng lên
bóng dáng lập tức biến mất như một cơn lốc, ném một câu nói cho Nguyệt Cẩn: “Lập
tức đưa hắn trở về chữa trị."
"Dạ,
Vương gia."
Nguyệt
Cẩn rất sợ Vương gia xảy ra chuyện gì, vội vàng nhìn về phía Tây Môn Vân cùng
Nam Cung Duệ kêu lên: "Thụy Vương gia, Tây Môn tướng quân, mau đi cùng
Vương gia nhà ta, hắn nhất định sẽ làm ra chuyện kịch liệt a."
Lời
vừa nói ra, Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ liền thức tỉnh, vội vàng xoay người hướng
bên bờ phóng đi, phía sau thủ lĩnh hoàng kim giáp trầm giọng mở miệng:
"Tây Môn tướng quân, hỏa pháo đã bị hủy."
“Thúi
lắm, lúc này còn quản hỏa pháo."
Tây
Môn Vân tức giận mắng một tiếng, cùng Nam Cung Duệ kẻ trước người sau chạy thẳng
tới thân ảnh phía trước, một nhóm ba người, đồng loạt đi vào bên trong núi rừng.
Trên
đỉnh núi một bóng người cũng không có, gió núi gào thét qua lại, khắp núi chỉ
thấy một màn thê lương, Nam Cung Diệp chạy vội tới bên vách núi, chỉ thấy hòn
đá trên vách núi, dính một mảnh vải trắng, hình như là do quần áo rách mà lưu lại,
đây chính là quần áo trên người Lan nhi, trong nháy mắt, Nam Cung Diệp chỉ cảm
thấy trong lòng có mọi loại dự cảm không tốt, thiện địa nơi này không còn màu sắc,
hắn không còn có cái gì nữa, hắn vốn cho là còn có Lan nhi, như thế đã
đầy đủ rồi, mặc dù biết nam nhân kia đối phó với hắn, đối phó với mẫu phi, hắn
muốn học cảm ơn, bởi vì ông trời đã tặng một người cho hắn yêu thương, hắn cảm
thấy vậy là đủ rồi, nhưng mà bây giờ không còn cái gì nữa.
Đau
đớn tràn ngập quanh thân hắn, đại não ngẩn ngơ, cái gì cũng không suy nghĩ được,
sau đó Nam Cung Diệp tung người hướng vách đá nhảy xuống.
Cuộc
đời thống khổ như thế, nếu không có thể sống, sao không theo nàng cùng chết đi,
chỉ cầu kiếp sau sẽ gặp lại.
Lan nhi, ta tới cùng nàng đây.
Theo sát phía sau chạy tới, Đại tướng quân Tây Môn Vân
cùng Nam Cung Duệ vừa nhìn thấy, liền không suy nghĩ được nhiều, tung người xuống
ngựa, một tả một hữu lôi hai cánh tay Nam Cung Diệp, đau lòng mở miệng:
"Thất hoàng đệ, ngươi điên rồi, mau trở về."
Không ngờ Nam Cung Diệp nổi điên, vung tay lên hất hai
người đang nắm tay hắn ra, lực đạo vô cùng cường đại, làm cho hai người không
thể khống chế được hắn, đáng tiếc lúc này tâm trí hắn bị hao tổn, ra tay loạn xạ,
Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ chớp lấy cơ hội, hai người đồng thời ra tay, song
chưởng đánh về phía sau ót của hắn, Nam Cung Diệp thoáng cái bị đánh ngất xỉu,
tùy ý hai người kéo đi xa khỏi vách đá.
Trên vách đá, gió thổi gào thét, đêm lạnh thê lương, nghĩ
đến hình ảnh xinh đẹp động lòng người của nữ nhân kia, Tây Môn Vân cùng Nam
Cung Duệ cũng đồng dạng thống khổ đau lòng và tự trách.
Nam Cung Duệ lại càng ngửa đầu nhìn trời, kêu lên.
“Phụ hoàng a, ngươi đến tột cùng còn muốn làm cái gì a,
không cần cứ tự cho rằng những chuyện mình làm đều đúng có được không?”
Đáng tiếc núi cao đêm đen, căn bản không có người đáp lại
hắn, quanh thân tiếng gió thổi vù vù tựa như tiếng người khóc thê lương.
Hai người mang theo Nam Cung Diệp xuống núi trở về Thụy
Vương phủ, Nam Cung Diệp hôn mê suốt ba ngày ba đêm, cơm nước không ăn, cả người
nhìn thật gầy gò ốm yếu, mời bao nhiêu đại phu trị liệu cũng không thể làm cho
hắn tỉnh lại, thủ hạ Nguyệt Cẩn ngày đêm canh giữ ở trước giường, nước mắt cứ
rơi xuống.
Gia, ngươi nhất định phải kiên cường, Tiểu Vương phi yêu
ngươi như vậy, nếu ở trên trời có linh thiêng, nhất định không hy vọng ngươi thống
khổ như thế, nàng nhất định hi vọng ngươi có thể sống được vui vẻ một chút.
Nam Cung Duệ cùng Tây Môn Vân thường xuyên sang đây xem hắn,
đáng tiếc Tề vương tựa hồ nhận lấy tổn thương rất lớn, hắn ngủ mãi không chịu tỉnh
dậy, nếu có chuyện gì không may thì làm sao bây giờ? Thời điểm mọi người hết dường
xoay sở, thì sang ngày thứ tư, Nam Cung Diệp giống như kỳ tích lập tức tỉnh dậy,
nhưng cả ngày hắn trầm mặc không nói, sát khí trên người so với lúc trước còn
nhiều hơn, cả người giống như một khối băng, không thích nói chuyện, chỉ trông
ngóng ngoài cửa sổ.
Thấy hắn tỉnh lại, Nam Cung Duệ rất cao hứng, mặc dù hắn
cái gì cũng không nói, nhưng người bị thương tổn nặng như thế, thì làm sao có
thể thoáng chốc liền hồi phục như cũ được, chỉ cần hắn tỉnh lại là tốt lắm rồi.
Nam Cung Duệ phân phó đại phu cùng Nguyệt Cẩn hảo hảo chiếu
cố hắn, nhưng đến ban đêm lại không nhìn thấy hắn.
Thụy Vương cùng Tây Môn Vân kinh hãi, lập tức phái người
ra ngoài tìm kiếm, cuối cùng nghĩ đến vách đá kia, liền nhanh chóng dẫn người
đuổi theo, trong lòng không nhịn được lo lắng, Tề vương ngàn vạn lần không nên
đi tìm cái chết.
Trên vách đá, một người đang ngồi xếp bằng, trên mặt bình
an, nơi nơi ánh sáng nhu hòa, khóe môi nở nụ cười, một mình hướng về phía dưới
vách đá lầm bầm lầu bầu.
Lan nhi, nàng không phải đã đáp ứng ta sẽ biết điều một
chút trở về sao?
Cũng là lỗi của ta, ta không nên để nàng đi một mình,
nàng trở lại đi, chúng ta lập tức trở về Nhu Yên đảo, không bao giờ rời xa nữa.
Chúng ta không đều tra chuyện của mẫu phi nữa, chúng ta
không tra xét, chỉ cần ngươi trở lại, ta cái gì cũng không muốn.
Cũng không hận người kia, cũng không trách hắn, ta sẽ học
cảm ơn ông trời, ngươi trở lại đi.
Một mình hắn lầm bầm lầu bầu, tuy nhiên không người nào
đáp lại hắn, cũng không còn người ôm cổ hắn bảo hắn biết đều một chút thì nàng
sẽ trở lại, sẽ không bao giờ... còn người hứa hẹn với hắn nữa.
Nam Cung Diệp đột nhiên thất thanh kêu lên: "Lan
nhi, tại sao không để ý tới ta, ta thừa nhận ta sai lầm rồi, tại sao nàng không
trở lại?"
Cách đó không xa, đám người Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ
đang đứng nhìn, Nguyệt Cẩn đang muốn đi tới, thì bị Nam Cung Duệ chặn lại:
"Đừng đi, để cho hắn phát tiết hết ra, nếu không trong lòng chỉ cảm thấy
đau khổ."
Nguyệt Cẩn chủ tử nhìn như vậy, cực kỳ đau lòng, nghĩ đến
Tề Vương phủ sẽ trở lại dáng vẻ lãnh mặc như trước, trong miệng hắn dâng lên một
cổ vị khổ sở.
Bên vách núi, Nam Cung Diệp vẫn lớn tiếng gào thét, cuối
cùng bởi vì hôn mê liên tiếp mấy ngày nên cơ thể hắn suy yếu cực kỳ, cũng không
còn kêu la được nữa, ngay lập tức trong ánh mắt của hắn dâng lên tia thị huyết
yêu dị, lăng hàn nhìn giữa không trung, khóe miệng là âm trầm cười lạnh.
Nam Cung Khung (là Hoàng thượng đấy ^_^), ngươi chờ đó
cho ta, ta sẽ không để cho ngươi sống dễ chịu, sau này chỉ cần ta sống một
ngày, ta cũng sẽ hành hạ ngươi một ngày, cho đến khi ngươi chết, ngươi sẽ không
có một ngày được sống yên tĩnh, nhưng ta sẽ không để cho ngươi chết, ta muốn
ngươi sống để hành hạ ngươi.
Nam Cung Diệp nghĩ xong lại một lần nữa hôn mê, từ xa
Nguyệt Cẩn thật nhanh chạy tới, khẩn trương kêu lên: “Vương gia, Vương
gia."
Nam Cung Duệ cùng Tây Môn Vân dẫn người đi tới, vội vàng
hỗ trợ đỡ Nam Cung Diệp dậy, một lần nữa đem hắn rời khỏi vách núi.
Thụy Vương Nam Cung Duệ thấy thất hoàng đệ thương tâm như
thế, trong lòng rất khó chịu, lập tức phái ra rất nhiều binh lực xuống phía dưới
vách núi, cùng các địa phương lân cận tìm kiếm, sống thì thấy người, chết phải
thấy thi thể.
Thủ hạ lập tức đi xuống đáy vực tìm kiếm, liên tiếp tìm
ba ngày ba đêm, nhưng không thấy bóng dáng.
Nam Cung Diệp một lần nữa hôn mê ba ngày ba đêm, đợi đến
khi hắn tỉnh lại, đã là nửa đêm, Gia Gia đang canh giữ ở bên giường của hắn, nước
mắt rưng rưng nhìn hắn, vừa thấy hắn mở mắt, liền ôm hắn: "Bảo bối của ta
ngươi đừng khổ sở nữa, Gia Gia cũng rất thương tâm, Gia Gia cùng ngươi thương
tâm a."
Nam Cung Diệp nằm trong lòng của Quỳ cơ lão nhân, không
nhúc nhích, hắn cảm thấy, được ôm trong ngực của Gia Gia thật ấm áp, nhớ tới
Lan nhi xinh đẹp dựa vào trong lòng ngực của hắn, nước mắt của hắn không khỏi
chảy xuống, vậy là từ khi Lan nhi gặp chuyện không may đến giờ, đây là lần đầu
tiên hắn rơi lệ, trải qua lần này, trong tim của hắn chỉ còn hận thù, không còn
tình yêu nữa.
"Cùng Gia Gia trở về Nhu Yên đảo đi, chúng ta sẽ
không ra khỏi đảo nữa, không bao giờ để ý tới những người đó nữa."
Thấy Nam Cung Diệp thống khổ như thế, Quỳ cơ lão nhân cảm
thấy so với mình bị thương còn đau hơn gấp trăm lần, hắn tình nguyện nhận lấy
toàn bộ thống khổ này, không cần làm tổn thương ngoại tôn của hắn a.
Nước mắt của Quỳ cơ lão nhân chảy xuống lần nữa, hắn khóc
đến tê liệt tâm can, Nam Cung Diệp ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: "Ta sẽ
không trở về, ta muốn trả thù cho Lan nhi cùng những người vô tội kia, ta muốn
hủy diệt hoàng kim giáp, ta còn muốn trả lại sự trong sạch cho mẫu phi, từ đó,
Nam Cung Khung không còn là phụ thân của ta nữa, hắn không phải xem ta là hài tử
của kẻ khác sao? Từ bây giờ Hạo Vân Đế không còn là phụ hoàng của Nam Cung Diệp
ta."
"Diệp nhi, ngươi muốn như thế nào thì cứ làm như vậy,
nhưng phải nhớ một chút, Dạ nha đầu rất yêu ngươi, nàng nhất định không hy vọng
ngươi sẽ thương tâm, cho nên bất kể là phá hủy người kia cũng tốt, hủy diệt
giang sơn của hắn cũng tốt, hủy diệt hoàng kim giáp của hắn cũng tốt, ngươi nhất
định không nên tự hành hạ mình nữa, phải bảo trọng sức khỏe?"
Nam Cung Diệp nhìn gia gia đã lớn tuổi, tóc của hắn trắng
xoá còn phải lo lắng cho mình, còn thêm lời nói của hắn, Lan nhi nếu như là ở
trên trời có linh thiên, nhất định cũng không hi vọng hắn thống khổ sa sút như
thế, cá tính của nàng rất mảnh liệt, có oán báo oán, có cừu tất báo cừu.
"Được, ta đáp ứng ngươi, Gia Gia, ta sẽ bình tĩnh lại."
Nam Cung Diệp bảo đảm, Quỳ cơ lão nhân ở bên hắn đến nửa
đêm, thời điểm hừng sáng mới rời đi.
Lần này tỉnh lại, đám người Thụy Vương cùng Tây Môn tướng
quân phát hiện, Tề vương cuối cùng đã từ từ hồi phục ở bên trong, mặc dù quanh
thân lãnh mạc, nhìn người lại càng âm trầm tàn nhẫn, nhưng trải qua những chuyện
vừa rồi thì rất hợp lí, nên cũng không ai quản hành động thất thường của hắn, bất
quá hắn đã phối hợp với đại phu để trị liệu, cũng bắt đầu ăn cơm uống thuốc.
Sau khi khôi phục lại tâm tình, chuyện thứ nhất mà Nam Cung
Diệp làm chính là ra lệnh cho Nguyệt Cẩn đem người đến phía dưới vách đá tìm
tòi, nhiều ngày đã qua như vậy, có lẽ không còn gì nữa, nhưng hắn đã muốn
tìm thì phải tìm, mặc dù Thụy Vương Nam Cung Duệ nói là phái người đi tìm rồi,
không có gì cả, nhưng Nam Cung Diệp căn bản không để ý tới.
Cuối cùng mọi người không kiên trì thuyết phục hắn nữa,
chỉ cần hắn có thể khôi phục lại như cũ là tốt rồi, cái gì cũng làm theo hắn.
Về phần chuyện tấn công Nhu Yên đảo, phải hủy bỏ, bởi vì
hỏa pháo bị hủy, bọn họ còn có tư cách gì tấn công Nhu Yên đảo, cuối cùng Tây
Môn Vân đưa mật thư vào kinh, xin chỉ thị của Hoàng thượng, Hạo Vân đế vừa nghe
hỏa pháo bị hủy liền tức giận, lại biết Phượng Lan Dạ đã bị giết, cũng không thể
làm gì, cuối cùng đem tất cả sự giận dữ đổ trên đầu Nam Cung Diệp, nhưng lại chỉ
thị cho Tây Môn Vân, nếu Nhu Yên đảo công không được, thì đổi lại tấn công các
nước nhỏ gần biên giới Định Châu, hoàng kim giáp nghe theo sự điều phối và sử dụng
của Tây Môn Vân.
Hoàng kim giáp trận pháp kỳ lạ, tạm thời do Tân Môn Vân
điều phối, khiến cho hắn như hổ thêm cánh, đối phó với những những nước nhỏ
láng giềng xem giống như trò chơi.
Thụy Vương Nam Cung Duệ muốn cũng phải động, không muốn
cũng phải động, cuối cùng cùng trong mười lăm ngày Tây Môn Vân đã công phá
thành công tiểu quốc tên là Nam Lương quốc, lập được chiến công, mà lần này
công lao toàn bộ quy cho Nam Cung Duệ.
Hạo Vân đế lập tức cho phi mã truyền chỉ, tuyên Thụy
Vương tiến kinh nghe phong.
Tề vương Nam Cung Diệp phái người tìm kiếm không có kết
quả, mặc dù thân thể của mình không khỏe, nhưng cũng tự mình đi xuống tìm kiếm,
quả nhiên không có gì cả.
Trong lúc đó thánh chỉ của Hoàng thượng truyền đến, để
cho Đại tướng quân Tây Môn Vân hộ tống Ngũ hoàng tử Thụy Vương vào kinh thành,
Nam Cung Diệp theo quân trở về, cùng nhau rời đi Định Châu.
Lúc đến hai người cùng nhau đến, lúc trở về thì chỉ còn một
người chất chứa tất cả thê lương.
Nam Cung Diệp vén rèm nhìn Định Châu càng lúc càng xa,
đau lòng khó nhịn, che ngực chậm rãi thấp giọng lẩm bẩm:
"Lan nhi, sẽ có một ngày ta sẽ trở lại đây với nàng,
nàng nhất định phải chờ ta trở lại..."
Mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn đem bờ hồ nhuộm
thành một tấm lụa hồng tuyệt diễm, gió nhẹ thổi qua, tạo nên những gợn sóng lăn
tăng, hoa cỏ lau bay múa trong gió, thật giống như từng mảnh tuyết trắng rơi
trên mặt hồ, bên bờ hoa dại rực rỡ nờ, cách đó không xa, gió thổi xẹt qua mặt
nước, nhiễu loạn mặt hồ tĩnh lặng.
Lúc này, tiếng vó ngựa vang lên.
Một chiếc xe ngựa tinh xảo dừng lại cách đó không xa bờ hồ,
từ trên xe bước xuống hai người, một tiều nha đầu quần mỏng mịn màng, trên đầu
búi hai búi tóc, miệng cười khả ái, các nàng vừa xuống xe, sau đó xoay người lại
vén rèm xe lên, giọng nhỏ đều đều nói: "Phu nhân, người từ từ."
Bên trong xe ngựa lần nữa bước xuống một nữ nhân trung
niên, dung nhan ôn hòa, tuy nhiên trên mặt vẫn còn lưu lại dấu vết thương tâm,
ánh mắt hồng hồng vì sưng, tựa hồ như khóc rất nhiều.
Phía trước xe ngựa có mấy người cưỡi ngựa, giục ngựa chạy
tới, lập tức năm người tung mình xuống ngựa bước qua, đỡ phu nhân dậy đi tới
phía trước ngồi xuống, hai người nhìn qua cũng rất đau lòng, lúc này nhũng người
khác cũng tung ngựa nhảy xuống, cung kính đứng ở phía sau bọn họ, cùng kêu lên
một câu: "Đại nhân?"
Nam tử trung niên đang mặc trường bào màu sẫm, lông mày
chau lại, vung tay phất phất: "Các ngươi đến bên cạnh rửa mặt một phen đi,
lát nữa tiếp tục lên đường, tối nay nhất định phải tìm được khách điếm dừng
chân."
“Vâng, đại nhân."
Mấy người thật nhanh phân tán ra, nam tử trung niên liền
ngồi xuống bên cạnh nữ nhân trung niên, lôi kéo tay nàng ôn nhu khuyên lơn:
"Tuệ Như, đừng thương tâm nữa, chúng ta đã tận lực, Thanh Nhã sẽ không
trách chúng ta."
Phu nhân kia vừa nghe hắn nói tên của nữ nhi, một lần nữa
rơi lệ khóc lên.
Trung niên nam tử này là tri phủ Tiêu thành, Tiêu thành ở
phía tây nam của Thiên Vận Hoàng Triều, một bên là Giang Hà, qua bên kia sông
chính là Lâm Phong quốc, lần này hắn đến Bắc cảnh, là vì chữa bệnh cho nữ nhi,
hắn biết ở chỗ này có một người được gọi thần y Bách Lý Hạo, bởi vì năm xưa
Bách Lý Hạo chịu của hắn một ân tình, sau đó phái người đưa tin cho hắn, ngày
sau nếu như cần, cứ đến núi Thái Nghĩa ở Bắc cảnh tìm hắn, hắn sẽ trả lại ân
tình năm xưa.
Lần này nữ nhi bệnh nặng, những đại phu trong thành điều
thất thủ vô sách, cho nên hắn mới mang theo phu nhân cùng nữ nhi đến Bắc cảnh,
xin Bách Lí Hạo chữa bệnh cho nữ nhi, ai ngờ chưa gặp được vị thần y kia thì
Thanh Nhã đã qua đời, bọn họ còn cần đi tìm Bách Lí Hạo làm chi nữa? Vốn định
mang thi thể của Thanh Nhã trở về Tiêu Thành, nhưng mùa hè trời nắng nóng, mà
đoạn đường quay về hơn mười ngày lộ trình, căn bản không có biện pháp mang thi
thể nữ nhi trở về, cho nên chỉ có thể đem thi thể Thanh Nhã an táng tại chỗ
này, đợi đến ngày sau sẽ di dời mộ phần của nữ nhi.
Thanh Nhã chết đi, trong lòng phu phụ họ cũng rất đau, bọn
họ chỉ có một nữ nhi là Thanh Nhã, vậy mà kẻ đầu bạc phải đưa tiễn kẻ đầu xanh,
làm sao mà họ không đau lòng cho được, nhưng biết phải làm như thế nào chứ? Người
chết thì đã chết, kẻ sống vẫn phải sống a.
Hai tiểu nha đầu ở một bên không nhịn được mà rơi lệ
theo.
Tất cả mọi người đều đau lòng, đang lúc ấy thì ở bờ sông
có người lên kinh hô lên tiếng: "Đây là cái gì? Tại sao lại có người thế?"
Lập tức có người chạy tới bẩm báo: "Đại nhân, ở bờ
sông phát hiện một người, không biết có chết hay không?"
Tô Diễn vừa nghe liền đứng lên, lập tức từ trên bờ sông
đi đến, phía sau phu nhân Tuệ Như cũng đứng lên, vừa lau nước mắt vừa đuổi theo
hướng bờ sông, lúc này đã có binh tướng đem người nọ vớt lên, đặt ngang trên mặt
đất, đưa tay thử dò xét một chút, kêu lên: "Còn thở?"
Nhưng khi mọi người nhìn trên mặt người nọ, tất cả đều sợ
hết hồn, chỉ thấy gương mặt đã bị hủy hết, huyết nhục mơ hồ một mảnh, căn bản
thấy không rõ gương mặt của nàng, chỉ biết là ước chừng bộ dáng nàng khoảng mười
hai, mười ba tuổi, vẫn còn là một cô bé.