Độc y vương phi - Quyển 2 - Chương 084 - Phần 1

Chương 84: Dùng miệng mớm thuốc

Bên
trong thư phòng của Tuyển viện, Nam Cung Diệp đang nghiên cứu bố trí cơ quan,
bình thường không có chuyện gì làm hắn sẽ nghiên cứu nhũng thứ này, bên trong
bên ngoài Tuyển viện, trời vừa tối cơ quan sẽ khởi động, nếu không cẩn thận
xông vào, chỉ sợ có vào mà không có ra.

Tiếng
gõ cửa vang lên, Nguyệt Cẩn bên ngoài cung kính mở miệng: “ Vương gia, tiểu
Vương phi đã tới”.

“Ừ,
vào đi”.

Nam
Cung Diệp lập tức thả đồ trong tay xuống, ngẩn đầu nhìn qua chỉ thấy đi vào một
đạo thân ảnh xinh đẹp, mảnh mai, thân thể này từ từ trổ mã, dáng đi yểu điệu
xinh đẹp, đang trở thành một thiếu nữ như hoa như ngọc, bất quá giờ phút này
thiếu nữ vẻ mặt âm trầm, căm tức nhìn hắn.

“Lan
nhi sao vậy?”

Nam
Cung Diệp kì quái nhướng mi, Phượng Lan Dạ đi tới chiếc ghế đối diện, đặt mông
ngồi xuống. tức giận mở miệng: “Nam Cung Diệp, ngươi chẳng lẽ không thể đợi ta
trở lại rồi chuyển qua sao?”

Hơn
nữa nàng không muốn qua a, nàng là một nữ nhân, hắn là một nam nhân, tuy nói
mình vẫn còn nhỏ, nhưng nàng đang từ từ lớn lên, có nhiều chỗ không tiện.

Nam
Cung Diệp nheo mắt lại, ánh sáng từ đó phát ra rực rỡ, như nhiếp hồn đoạt
phách, từ từ mở miệng.

“Nàng
không muốn qua?”

Câu
hỏi này rõ ràng có chút uy hiếp bên trong, Phượng Lan Dạ lập tức nghỉ đến hắn
ti bỉ vô sỉ, lần trước cong ngứa nàng, sắc mặt âm ngao lập tức nở ra nụ cười,
“không phải là ý này, hẳn là nên chờ ta trở lại.”

Nam
Cung Diệp khóe môi nhếch lên nụ cười, chuyển đề tài: “Lan nhi hôm nay tiến cung
có manh mối gì không?”

Hắn
vừa nhắc tới chuyện này, Phượng Lan Dạ liền muốn cùng hắn nói chuyện của Ngọc
phi, sắc mặt ngưng trọng, đôi mắt đen sâu u hiện lên tầng sương mỏng, không nói
được một lời, nàng thật sự sợ không biết Nam Cung Diệp nghe xong chuyện này sẽ
có phản ứng gì? Cho nên nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Nam
Cung Diệp ngó Phượng Lan Dạ, hắn hiểu rõ nàng, tâm tình rất ít khi dao động, mà
giờ này, vẻ mặt sao lại như vậy, đáy lòng càng cảm thấy bất an, từ từ đứng lên:
“Lan nhi?”

“Ta
tìm được chữ năm đó Ngọc phi lưu lại, ngày mai ngươi đi coi một chút sẽ thấy”

Phượng
Lan Dạ dùng sức hít một hơi, dùng sức dồn nén, trấn định ngẩn đầu lên.

Nam
Cung Diệp bàn tay to nắm lại, sự lạnh lẽo bao phủ lấy hắn, đó là luồng sát khí
nồng đạm bao quanh mình: “Chữ gì, nàng để lại chữ gì, Lan nhi?”

“Ở
một bên đại điện có một chiếc giường êm, bên trong góc tường hai lớp có chữ viết
bằng máu, nếu như ta đoán không sai, đó là chữ Ngọc Phi lưu lại, ngày mai ngươi
tiến cung xem một chút đi"

Phượng
Lan Dạ nói xong, Nam Cung Diệp như một con thú bị thương giống lên: “Lan nhi đến
tột cùng là nàng để lại chữ gì, chữ gì?”

Phượng
Lan Dạ không nói nữa, để hắn tự mình đi nhìn mới có thể cảm nhận được tình yêu
không thể mai một trong lòng nữ nhân kia.

Nam
Cung Diệp tầm mắt từ từ nổi lên hàn khí, hét một tiếng, thân mình chợt lóe,
nhanh như sao băng, nháy mắt liền biến mất trong thư phòng, Phượng Lan Dạ sợ hết
hồn thật nhanh đuổi theo ra ngoài cửa, Nguyệt Cẩn vẻ mặt khó hiểu, lo lắng kêu
một tiếng: "Vương phi, đã xảy ra chuyện gì?"

Phượng
Lan Dạ đã đoán ra Nam Cung Diệp nhất định tiến cung, sợ hắn phát sinh cái gì
ngoài ý muốn, vội vàng dặn dò Nguyệt Cẩn: "Vương gia tiến cung, các ngươi
nhanh chóng đi bảo vệ hắn, nhớ, nhất định phải đem hắn mang về, chuyện này
không thể kinh động bất luận kẻ nào, nhớ chưa."

"Dạ,
Vương phi."

Nguyệt
Cẩn lên tiếng, lập tức chạy đi, dù như vậy Phượng Lan Dạ vẫn lo lắng, bởi vì
theo suy đoán của nàng, trạng thái của Nam Cung Diệp bây giờ, rất có thể sẽ đi
tìm Hoàng thượng, nếu như nguyên nhân Ngọc phi chết đi có liên quan đến hoàng
thượng, như vậy Nam Cung Diệp sẽ chỉ làm cho chính mình rơi vào trong vực sâu,
cho nên không thể để hắn kinh động bất luận kẻ nào, Phượng Lan Dạ đi qua đi lại
dưới hành lang, cuối cùng triệu người ẩn nấp trong chỗ tối ra "Thiên Bột
Thần, lập tức đi bảo vệ Vương gia, nhớ, nhất định phải đem hắn mang về, ngàn vạn
lần không được kinh động trong cung bất luận kẻ nào?"

"Nhưng
Tiểu Vương phi?"

Thiên
Bột Thần lo lắng an nguy của Tiểu Vương phi, nếu nàng xảy ra chuyện gì, hắn
cũng khó tránh trách nhiệm, vì thế rất khó xử, hắn không hy vọng bất cứ người
nào trong bọn họ gặp chuyện không may.

"Đi
đi, đừng lo cho ta."

"
Vâng" Thiên Bột Thần thấy Vương phi tức giận, hơn nữa hắn thật rất lo lắng
Thiếu chủ, bất quá cũng không yên lòng Tiểu Vương phi, cho nên không quên dặn
dò: "Tiểu Vương phi, người ở lại bên trong Tuyển viện, đừng đi ra
ngoài."

"Ừ,
ta biết rồi."

Bên
trong Tuyển viện có cơ quan, nàng đã nhìn ra, không những có hơn mười loại cơ
quan, trong đó còn đi theo Bát Quái trận, cho nên Thiên Bột Thần mới có thể dặn
dò như thế, là sợ nàng gặp chuyện không may.

Thiên
Bột Thần thấy Phượng Lan Dạ đồng ý, liền nhanh chóng lắc mình rời đi, theo sát
Nam Cung Diệp.

Dưới
hành lang, Phượng Lan Dạ mắt nheo lại, ngửa đầu lên nhìn bầu trời, một đám mây
đen không rõ từ nơi nào bỗng nhiên bay qua, trời muốn thay đổi sao? Có một số
việc từ từ đã nổi lên mặt nước rồi, kế tiếp là tinh phong huyết vũ, hay là cầu
vồng đầy hào quang rực rỡ?

Diệp
Linh cùng Hoa Ngạc đi tới, nhìn Vương phi vẻ mặt lo lắng, không khỏi lên tiếng
hỏi thăm: "Vương phi, sao vậy?"

Phượng
Lan Dạ lắc đầu: "Không có chuyện gì, ta mệt mỏi, đi nghỉ ngơi thôi."

Diệp
Linh lập tức ở phía trước dẫn đường, lúc trước đồ của tiểu Vương phi cũng là
nàng cùng Diệp Khanh đưa vào Tuyển viện, cho nên biết gian phòng của nàng ấy ở
đâu, mấy người cùng đi vào chỗ ở, đây là một phòng lớn gồm ba gian phòng, chính
giữa là phòng khách, phía đông chia ra làm hai gian, bên ngoài là thư phòng,
cái gì cần có đều có, bộ sách, ghế dựa, văn phòng tứ bảo, còn có một cái giường
êm, bên trong là phòng ngủ không lớn lắm, nhưng sắp xếp vô cùng tinh sảo, tất cả
đệm chăn đều là mới, còn tản ra hương thơm nhàn nhạt, đặc biệt là ở phía tây
còn có một gian phòng tắm.

"Vương
phi, người mệt thì nghỉ ngơi một lát."

Diệp
Linh thấy Vương phi thần thái quả thật không tốt lắm, tựa hồ rất mệt mỏi, chẳng
lẽ vì ngày hôm nay tiến cung quá mệt mỏi, thử nghĩ xem cũng phải, trong cung
toàn là những người lợi hại.

Nàng
nào biết đâu rằng Phượng Lan Dạ đang lo lắng Nam Cung Diệp nổi điên, cuồng nộ
đi hỏi Hoàng thượng, đến lúc đó có thể bị phiền toái.

Bất
quá bây giờ nàng nên nghỉ ngơi một chút, chờ buổi tối hắn trở lại rồi nói sau.

"Tốt, ta nghỉ ngơi một chút."

Nàng ngủ thẳng một giấc tới giờ mẹo, phía ngoài phòng
truyền đến âm thanh la hét ầm ĩ làm thức tỉnh nàng, nàng mở mắt, liền thấy trên
bàn đã lên đèn, ánh đèn mông lung, phía ngoài giọng nói càng lúc càng lớn.

Phượng Lan Dạ nhướng mày, không nhịn được kêu lên: "Ồn
ào cái gì?"

Phía ngoài lập tức có nha hoàn tiến vào, chính là Diệp
Linh cùng Hoa Ngạc, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tỉnh lại, vội vàng chạy vội tới
trước giường, khẩn trương mở miệng.

"Vương phi, Vương gia tựa hồ đã xảy ra chuyện?"

"Sao?"

Phượng Lan Dạ quýnh lên, trực tiếp từ trên giường nhảy xuống,
nhanh chóng vọt đi ra ngoài, Hoa Ngạc vội vàng lôi kéo nàng: "Chủ tử, y phục
còn không có mặc đâu?"

Hai ba người ba chân bốn cẳng nhanh chóng thay nàng mặc
tốt y phục, đầu tóc cũng không chải, xõa một đầu tóc dài đen nhánh, như gấm như
trù, thân thể mảnh mai nho nhỏ đã khẩn cấp chạy ra ngoài, chạy thẳng tới gian
phòng Nam Cung Diệp, chỉ cách nơi này mấy bước không xa, chỗ ở của hắn cùng
nàng giống nhau đều có ba gian gắn liền một chỗ.

Bên ngoài sảnh đường đứng thẳng hai thị vệ, vừa nhìn thấy
Phượng Lan Dạ tới đây, vội vàng kêu một tiếng: "Tiểu Vương phi?

Phượng Lan Dạ cũng không để ý tới, xông thẳng đi vào, chỉ
thấy trước cửa phòng ngủ, cũng có hai thị vệ đứng thẳng, thấy Phượng Lan Dạ, đã
sớm nghiêng đi thân thể làm cho nàng đi vào, bất quá họ đã ngăn cản hai người
Hoa Ngạc cùng Diệp Linh.

Phượng Lan Dạ đi vào phòng ngủ, liền thấy bên ngoài bên
trong thư phòng đầy bóng người, có Nguyệt Cẩn cùng Thiên Bột Thần, còn có một
tên đại phu, giờ phút này đang ngồi ở dưới đèn kê đơn thuốc, Nguyệt Cẩn cùng
Thiên Bột Thần vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ đi tới, nhanh chóng cung kính:
"Vương phi?"

"Vương
gia làm sao vậy?"

Phượng
Lan Dạ đã trực tiếp đi vào trong, Thiên Bột Thần đi theo phía sau nàng vào, chỉ
thấy trên chiếc giường rộng rãi, giờ phút này đang nằm một người với trạng thái
bất an, cho dù nhắm mắt lại, đôi lông mày hẹp dài cũng nhíu chặt, đôi môi mấp
mái, không biết nói cái gì đó? Sắc mặt tái nhợt rõ ràng rất khó coi, cả người tựa
hồ lâm vào một loại ma chướng, không ngừng nói mê, Phượng Lan Dạ tim đau đớn cực
kỳ, nàng đi tới, một người đang đứng trước giường tránh ra, chính là người ẩn ở
trong bóng tối Nguyệt Hộc.

Phượng
Lan Dạ ngồi vào bên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, vươn tay nắm lấy
tay Nam Cung Diệp, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Thiên
Bột Thần lập tức cung kính bẩm báo: "Thuộc hạ đi theo Thiếu chủ vào Ngọc
Vãn điện, không biết vì sao Thiếu chủ bỗng nhiên nổi điên lên, đập phá rất nhiều
đồ trong điện, còn muốn đi hỏi Hoàng thượng, thuộc hạ ghi nhớ Tiểu Vương phi
phân phó, cho nên ba người hợp lực đánh bất tỉnh Thiếu chủ, mang trở về, bất
quá sau khi trở về, Thiếu chủ vẫn chưa từng tỉnh lại, ngược lại cứ nói mê sảng."

Phượng
Lan Dạ không nói thêm gì nữa, nàng biết vì sao Nam Cung Diệp thống khổ như vậy,
qua nhiều năm, hắn vẫn hận mẫu thân bỏ rơi hắn, nhưng hôm nay khi nhìn thấy những
chữ bằng máu kia, mẫu thân rõ ràng rất yêu hắn, cái chết của nàng là bất đắc
dĩ, cho nên hắn mới thống khổ mà tự trách như thế, hắn không có giúp mẫu thân
tra rõ chân tướng, ngược lại còn giống như người khác oán hận nàng, cho nên đáy
lòng tự trách, mới có thể kích thích mà mất đi tâm trí.

"Đi
lấy thuốc tới để cho Vương gia uống."

"Dạ,
Vương phi."

Nguyệt
Cẩn cùng Thiên Bột Thần lên tiếng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình
Phượng Lan Dạ.

Phượng
Lan Dạ vươn tay nắm lấy tay Nam Cung Diệp, hắn cảm nhận được có người cầm tay hắn,
lập tức theo bản năng nắm chặt, bởi vì đau khổ, thân thể khẽ nóng, hơn nữa còn
có mồ hôi hội chảy xuống, đầu tóc ướt nhẹp giống như vừa rửa qua nước, giờ phút
này hắn tựa như một hài tử đang mê man, ngũ quan tinh tế bao phủ đau đớn, giày
vò lấy thân mình, Phượng Lan Dạ vươn ra một tay vuốt lên giữa lông mày hắn, ôn
nhu mở miệng.

"Diệp,
không có chuyện gì rồi, chuyện cũng đã qua, mẫu phi trên trời có linh thiêng
nhất định hi vọng ngươi thật vui vẻ, nàng lưu lại chữ đó là hi vọng ngươi hiểu,
ngươi không phải đứa trẻ không ai cần, nàng yêu ngươi, một mực mong ngươi trưởng
thành "

Trong
phòng, Phượng Lan Dạ vẫn nói chuyện, trấn an Nam Cung Diệp, không biết là bởi
vì lời nàng nói..., hay là hắn mệt mỏi, cuối cùng cũng an ổn chìm vào giấc ngủ,
bất quá sắc mặt vẫn rất yếu ớt, hơn nữa trên người nhiệt độ vẫn cao.

Nguyệt
Cẩn đi ra ngoài cầm thuốc, rất nhanh đưa vào, Phượng Lan Dạ nhận lấy bảo Nguyệt
cẩn đỡ dậy Nam Cung Diệp nàng tới cho hắn uống, đáng tiếc liên tiếp đút vài hớp,
Nam Cung Diệp căn bản không há mồm, chén thuốc theo khóe miệng chảy xuống, bên
trong áo lót màu trắng cũng dính bẩn rồi, cuối cùng chỉ đành phải để xuống,
giúp hắn lau.

Đám
người Nguyệt Cẩn cùng Thiên Bột Thần nóng lòng, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu
như không uống thuốc như thế nào khỏe lại được?

"Vương
phi, phải làm sao bây giờ?"

Phượng
Lan Dạ lông mày chau lại, nhất thời không có chủ ý gì, nàng chưa từng gặp qua
loại tình huống này, hắn không chịu uống thuốc phải làm sao bây giờ? Trước mắt
thân thể còn nóng lên, chỉ có hạ nhiệt, tâm trí mới có thể khôi phục, người mới
sẽ tỉnh lại.

"Các
ngươi đi ra ngoài đi, để ta."

Hai
đại nam nhân kinh ngạc nhìn Tiểu Vương phi, không biết nàng có biện pháp tốt
gì, trong chốc lát giật mình, rất nhanh đi ra ngoài, Phượng Lan Dạ dặn dò bọn họ:
“Tối nay ta tới coi chừng hắn, những người đang làm nhiệm vụ thì lưu lại, những
người khác đi nghỉ ngơi đi."

"Vâng,
Vương phi."

Gian
phòng lần nữa yên tĩnh lại, Phượng Lan Dạ nhìn Nam Cung Diệp đang an tĩnh nằm,
sắc mặt của hắn càng ngày càng ửng hồng, nếu không uống thuốc, chỉ sợ sảy ra
chuyện xấu, Phượng Lan Dạ cắn răng một cái, bất chấp tất cả, bưng chén thuốc ở
một bên lên, uống một hớp trong miệng, chậm rãi cúi người, nhìn khuôn mặt kia
càng ngày càng gần, mặt không khỏi nóng lên, tim đập liên hồi, nàng mặc dù hiện
tại mười ba tuổi, nhưng tư tưởng, cũng là một cô nương mười tám mười chín tuổi,
hơn nữa còn không có nói qua yêu thương, đối mặt với hình ảnh hấp dẫn lòng người
như vậy, nàng không khỏi bối rối, cuối cùng đành nhắm mắt lại, chỉ vì cứu người
mà làm, nhích tới gần mặt hắn, cảm nhận được mặt hắn mềm mại nhẵn nhụi, mang
theo mùi hương nhẹ thoang thoảng, thấm lạnh một mảnh, khuôn mặt nàng càng áp gần,
cánh môi hắn không tự chủ được há mồm, để nàng đưa vào.

Một
ngụm tiếp một ngụm, cho đến khi gần hết, Phượng Lan Dạ mới thở phào nhẹ nhõm,
lúc này nàng mới phát hiện khuôn mặt mình đầy mồ hôi, sợi tóc dính liền ở tóc
mai, trong không gian yên tĩnh, tim của mình đập lúc lên lúc xuống, rõ ràng vô
cùng, trên ngực phập phồng, hiếm thấy cảm xúc nổi lên sao động, nhìn nam nhân
an tĩnh nằm, tầm mắt không tự chủ được nhìn vào môi của hắn, độ cong ưu mỹ mê
người, hơn nữa mới vừa rồi đụng vào, cũng biết đôi môi mềm mại tựa như cây
bông, mịn màng vô cùng.

Dưới
ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt nhỏ bé của Phượng Lan Dạ đỏ au giống hoa hồng, mùi
thơm bức người, nàng không dám nhìn người trên giường nữa, chỉ cầm tay của hắn,
khẽ tựa vào bên giường.

Người
trên giường không biết là bởi vì uống xong thuốc, hay là biết có người một mực ở
bên cạnh hắn, nên an ổn ngủ, giữa lông mày sự thống khổ tản đi, cũng không nói
mê sảng như hồi nảy, chỉ là cầm thật chặt một bàn tay của Phượng Lan Dạ, tự hồ
sợ nàng vứt bỏ hắn, một loại cảm giác không buông ra, Phượng Lan Dạ rút tay
cũng không được, cuối cùng đành phải nằm ở bên giường của hắn, ngây ngốc nhìn hắn,
từ từ ngủ thiếp đi.

Một
đêm đi qua, sáng sớm khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên thấu cửa sổ chiếu vào, người
ngủ trên giường giật mình, từ từ mở mắt, trong nháy mắt vẻ thị huyết nổi lên,
quanh thân liền toát lên sát khí, nhưng khi ánh mắt từ từ nghiêng về phía người
ở bên giường hẹp, ánh mắt không tự chủ được trở nên mềm mại, thật giống như thấy
bảo bối mình yêu thích nhất vậy, một tay buông ra sờ tóc của nàng, lông mày,
ánh mắt của nàng, tiểu nha đầu vừa xinh đẹp vừa đáng yêu của hắn, đối với hắn
cuộc đời này chỉ làm được đúng một chuyện, chính là cứu nàng, còn làm cho nàng
thành phi tử của mình, đêm qua phát sinh hết thảy, trong tiềm thức hắn đầu biết
đến, nàng vẫn phụng bồi hắn nói chuyện, sau đó mớm thuốc cho hắn, đôi môi mềm mại,
đụng chạm vào trên môi của hắn, làm cho tim của hắn đắm chìm, không hề bối rối
bất an nữa, bởi vì biết hắn còn có người muốn chiếu cố, có lẽ trước kia hắn
không chỉ không bảo vệ mẫu phi, ngược lại còn căm hận nàng, nhưng là sau này hắn
phải bảo vệ Lan nhi, không để cho ai xúc phạm tới nàng ấy.

Lan
nhi, ta sẽ chờ ngươi lớn lên, sẽ một mực nơi này chờ ngươi.

Nam
Cung Diệp si ngốc nhìn tiểu nha đầu này, một đầu tóc đen che ở trên bả vai nho
nhỏ, người thì gầy yếu như vậy nhưng quanh thân ẩn chứa năng lượng khổng lồ, nếu
không có sự tồn tại của nàng, chỉ sợ hắn sẽ tránh không khỏi sự hành hạ lần
này.

Người
nằm ở bên giường giật mình, Nam Cung Diệp thật nhanh buông tay ra, nhắm mắt lại
làm bộ đang ngủ.

Phượng
Lan Dạ giật mình, cảm giác xương sống thắt lưng đều đau, buổi tối hôm qua cứ
như vậy mà gục ở bên giường ngủ một đêm, mở mắt ra nhìn thấy Nam Cung Diệp sắc
mặt cuối cùng đã khôi phục như cũ, giờ phút này rất an tĩnh ngủ ở trên giường,
trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì hắn cũng không có gì đáng ngại,
chỉ là một lúc mất đi tâm trí, mới có thể nổi điên lên, tiện đà hôn mê bất tỉnh,
hiện tại cuối cùng đã không có chuyện gì rồi, tin tưởng kế tiếp hắn có thể
bình tĩnh xử lý chuyện này.

Nghĩ
tới đây, Phượng Lan Dạ đứng lên, chuẩn bị trở về phòng rửa mặt một phen, ai biết
nàng vừa động, người trên giường liền tỉnh lại, mở mắt nhìn nàng, ôn nhu gọi:
"Lan nhi?"

"Ừ,
ngươi đã tỉnh, không có chuyện gì là tốt rồi."

Phượng
Lan Dạ gật đầu, vươn ra bàn tay nhỏ bé sờ trán của hắn một chút, xác định không
còn nóng cũng không có cái gì không tốt, nên không lo lắng nữa.

“Không
nghĩ tới nhiều năm nay ta vẫn hận mẫu phi như vậy, thì ra mẫu phi lại rất yêu
thương ta."

Nam
Cung Diệp nghĩ đến dòng chữ nhìn thấy tối hôm qua, cả người đình ngưng tụ nồng
đậm bi thống ở bên trong, ánh mắt sâu u, nổi lên một tia lửa, trên ngũ quan tuấn
mỹ hiện lên lãnh ý, có một số việc chưa chắc như mặt ngoài nhìn qua, mặc dù hắn
hoài nghi, nhưng lại chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể tận mắt thấy mẫu phi
lưu lại dòng chữ bằng máu, nàng đã dùng sức lực như thế nào mới lưu lại được mấy
chữ này.

Phượng
Lan Dạ nhìn hắn rất đau lòng, vội vươn tay ra cầm lấy tay lấy hắn: "Đừng
suy nghĩ, ta nghĩ Ngọc phi nương nương lưu lại mấy chữ này, là muốn cho ngươi
hiểu nàng yêu ngươi, muốn vui vẻ ngươi, nàng nhất định ở một nơi nào đó phụng bồi
theo ngươi, mà không phải để ngươi khổ sở như vậy, nếu ngươi như vậy nàng ngược
lại không an lòng."

Nam
Cung Diệp ngửa đầu lên, trên mặt đã bình tĩnh lại, dùng sức gật đầu: "Ừ,
ta tin tưởng nàng sẽ ở nơi nào đó nhìn ta."

Nói
xong thì không nói thêm gì nữa, yên lặng khoản một nén hương, mới ngửa đầu lên
nhìn về Phượng Lan Dạ: "Lan nhi, ta nhất định sẽ tra rõ chuyện này, nếu
người nào đã hại nàng, ta sẽ không tha cho hắn, bất kể là ai?"

Âm thanh ngoan lệ, thật giống như Tu La địa ngục với
sát cơ nặng nề.

Phượng
Lan Dạ không nói gì thêm, không biết phía sau đích thực tột cùng là chuyện thế
nào, bất quá nàng sẽ giúp hắn tra rõ.

“Ngày
hôm qua ta đã hỏi qua Hoa Phi, biết được một chuyện."

Phượng
Lan Dạ dừng lại nhìn Nam Cung Diệp, hắn đang lẳng lặng nhìn nàng vừa khôi phục
lại vẻ bí hiểm, thấy Nam Cung Diệp trấn định tự nhiên, nàng mới thở phào nhẹ
nhõm, mở miệng nói tiếp: "Thật ra thì Hoa Phi trước kia chỉ là một phi tử
nho nhỏ, cũng không phải đứng trong hàng ngũ bốn phi, bởi vì nàng cùng Hoàng
quý phi tình như tỷ muội, Hoàng quý phi trước khi chết mới thỉnh cầu Hoàng thượng,
hảo hảo chiếu cố mẫu tử các nàng, Hoàng thượng mới có thể thăng Hoa Phi, trở
thành một trong bốn phi, mà trong bốn phi trừ Mai Phi, Nguyệt Phi, còn có mẫu
phi của ngươi Ngọc phi nữa."

Nam
Cung diệp ánh mắt sâu như hàn đầm, trầm giọng mở miệng: "Như vậy Hoa Phi
có biết năm đó Ngọc Vãn điện đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Phượng
Lan Dạ lắc đầu: "Ta nghĩ nàng không biết, nếu như biết nàng sẽ không nói
chuyện Hoàng quý phi, Hoàng quý phi Diệp Tương Tình, là mẫu phi của Ngũ hoàng tử
Thụy Vương, nghe nói nữ nhân Hoàng thượng yêu chỉ có vị Diệp Tương Tình kia,
như vậy hắn vì sao phải đem Thụy Vương đuổi ra kinh thành, từ góc độ này mà
nói, sợ rằng người Hoàng thượng chọn thái tử vẫn là vị Thụy Vương gia này, hắn
làm như vậy chỉ vì bảo vệ Thụy Vương gia"

"Ngũ
hoàng huynh?"

Nam
Cung Diệp con ngươi chợt lóe lên ánh sáng, đối với đại vị tranh giành, hắn
không có gì hứng thú, nhưng nếu vì vậy mà mẫu phi hắn chết đi, thì hắn không thể
không làm rõ.

"Chẳng
lẽ mẫu phi ta chết đi cùng Hoàng quý phi có liên quan?"

Nam
Cung Diệp trầm mặc nghĩ, tìm kiếm bí ẩn đã bị giấu kín trong chuyện này, đứng ở
bên giường Phượng Lan Dạ nhăn lông mày.

"Nghe
nói vị Hoàng quý phi đó là bị bệnh chết, sau đó Hoàng thượng cưng chiều mẫu phi
ngươi, nếu như Hoàng thượng thật yêu vị Hoàng quý phi kia, làm sao lại đi cưng
chiều mẹ ngươi đây? Trong chuyện này?"

Phượng
Lan Dạ không có nói tiếp. Nếu hết thảy thật sự là Hoàng thượng thiết cục, vậy
thì hắn quá ác độc rồi, đến tột cùng Ngọc phi đã làm chuyện gì khiến cho Hoàng
thượng phải hành động như vậy, còn đem Nam Cung Diệp đưa đến nơi đầu sóng ngọn
gió, mới nghĩ tới đây thôi liền không rét mà run, đây là phụ hoàng sao? Nếu như
nói hết thảy không phải là Hoàng thượng thiết kế, thì lại có người phương nào
mà bày được bố cục thiên y vô phùng đến thế, nhiều năm như vậy mà không có một
chút tin tức tiết lộ ra ngoài.

Nam
Cung Diệp mặt âm ngoan thành một mảnh, thật giống như sự yên tĩnh trước cơn bão
táp, thực đáng sợ, con ngươi lóe lên sát khí.

"Ngươi
nói là phụ hoàng đã động tay chân?"

"Ta
hi vọng không phải, nhưng bố cục cao sâu như thế, còn có thái độ không hợp lý của
hắn trong chuyện này, không thể không làm cho người ta hoài nghi, một người
khôn khéo như thế, sao lại không biết cưng chiều ngươi, sẽ có hại đến ngươi chứ?
Nếu như hắn thật là một người bình thường, hoặc là người mơ hồ thì có thể, đáng
tiếc hắn hết lần này tới lần khác lại là một ông vua khôn khéo."

Phượng
Lan Dạ nói xong, liền không nói gì nữa, hãy để cho hắn tự nghĩ, trong khoảng thời
gian ngắn phải tiếp nhận những tin tức này, quả thật có chút làm cho người ta
khó chấp nhận, đầu tiên là mẫu phi lưu lại dòng chữ, hiện tại lại dính líu đến
Hoàng thượng, nàng biết thật ra thì, có rất nhiều chuyện trong lòng Nam Cung Diệp
đã có sự nghi ngờ, nhưng là chờ sự thật phơi bày ra, đó là hai việc khác nhau.

Đợi
đến khi Phượng Lan Dạ đi ra ngoài, Nam Cung Diệp dùng sức đánh lên cột giường,
liền nghe được thanh âm vang lên, sau đó thì không có một tia thanh âm nào nữa.

Phượng
Lan Dạ trở về từ phòng, Diệp Linh cùng Hoa Ngạc đang ở ngoài cửa nhìn quanh, vừa
nhìn thấy nàng trở lại, vội cung kính hỏi thăm: "Vương phi, Vương gia có
khỏe không."

"Ừ,
không có chuyện gì."

Nàng
đi thẳng vào trong, Hoa Ngạc theo phía, Diệp Linh mang hai nha đầu đi chuẩn bị
đồ ăn sáng, rất nhanh liền đưa lên.

"Vương
phi, người đói rồi, nhịn một đêm, đã mệt mỏi đi, ăn xong nghỉ ngơi một
chút."

Diệp
Linh quan tâm mở miệng, Phượng Lan Dạ gật đầu, đêm qua thật ra thì nàng cũng
không làm cái gì, chẳng qua là gục ở bên giường ngủ rất khó chịu, toàn thân
đau, nhất là lưng. Bên trong phòng khách rất yên tĩnh, không có một chút tiếng
vang, Phượng Lan Dạ an tĩnh ăn cơm, bất quá chỉ ăn mấy đũa. Liền dừng lại,
gương mặt tự nhiên đỏ lên, kiều diễm chói mắt.

Nàng
đang nhớ lại hình ảnh tối hôm qua dùng miệng mớm thuốc, Nam Cung Diệp tựa hồ
không biết chuyện tối hôm qua, nghĩ như vậy, trong lòng nàng còn thản nhiên một
chút, bằng không, không biết như thế nào để đối mặt với hắn, thật là quá xấu hổ.

Một
bên Diệp Linh nhìn Tiểu Vương phi ngây người, vội vàng hỏi thăm: "Vương
phi không hợp khẩu vị sao? Để nô tỳ chuẩn bị cái khác"

"Không,
rất tốt, ta không có khẩu vị, dọn xuống đi."

Phượng
Lan Dạ để đũa xuống, nàng quả thật ăn không nổi, xoay người hướng bên trong đi
tới.

Diệp
Linh ý bảo Diệp Khanh cùng hai nha hoàn mặt đồ hồng đem đồ vật thu dọn đi xuống,
mình giúp Tiểu Vương phi vào phòng ngủ, hầu hạ nàng nghỉ ngơi.

Phượng
Lan Dạ trợn tròn mắt nằm ở trên giường, trong lúc nhất thời ngủ không được,
nhìn hai tiểu nha đầu, nàng lại nhớ tới nữ tử Kiều Lung còn đang ở trong phủ, nữ
nhân này đến tột cùng là lai lịch ra sao, còn nữa, nàng ta võ công hay không?

Nghĩ
tới đây khóe môi nở ra nụ cười, ngoắc tay ý bảo Diệp Linh đưa tai tới thấp giọng
nói thầm mấy câu.

Diệp
Linh lập tức mặt mày hớn hở, vui mừng không dứt: "Tốt, để nô tỳ đi
làm?"

Xoay
người kéo Hoa Ngạc đi ra ngoài, Hoa Ngạc không biết chủ tử nói cái gì, liền đuổi
theo Diệp Linh hỏi, hai người một đường vừa đi vừa nói, Phượng Lan Dạ an tĩnh nằm
nghỉ ngơi, trong đầu không tự chủ được lại nghĩ tới hình ảnh buổi tối hôm qua,
vẻ mặt càng ngày càng đỏ, vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ mặt của mình, Phượng Lan Dạ
a Phượng Lan Dạ, ngươi có phải quá háo sắc rồi hay không, làm sao cứ nghĩ đến
chuyện này vậy, sau này không cho phép suy nghĩ nữa, ngủ, nàng tự mình ra lệnh
cho mình, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Bên
trong Thanh Mãn viện, Kiều Lung đang ở bên trong viện đi dạo, vẻ mặt như có điều
suy nghĩ, không nghĩ tới Tề vương lại làm cho nàng hết đường xoay xở, ở Long Tường
quốc, nàng muốn làm gì thì làm, có bao giờ bực mình, ấm ức bực mình như vậy
đâu, càng nghĩ trong lòng càng phiền, lúc này phía trước viện môn vang lên
thanh âm càng ngày càng gần.

Kiều
Lung vừa nhấc đầu trông qua, liền thấy nha đầu lần trước kiếm nàng tìm phiền
toái, đang lĩnh một đám người tới đây, ánh mắt không khỏi lãnh, giận nhìn chằm
chằm người đang đi đến.

Thật
là tức giận mà, rất muốn hảo hảo dạy dỗ các nàng một bữa, bất quá, Kiều Lung chợt
nhớ tới một chuyện.

Nếu
bây giờ cùng đám nha đầu này động thủ, mình lại bị thương, vậy trong thời gian
ngắn không cần ra khỏi Tề Vương phủ rồi, khóe môi vẽ nhếch lên nụ cười lạnh
lùng.

Lúc
này Diệp Linh đã mang theo một đám người đi tới, thật nhanh vây quanh Kiều
Lung, tức giận nhìn chằm chằm nàng.

"Kiều
Lung, bệnh của ngươi đã tốt rồi, chúng ta đi đưa ngươi xuất phủ."

Kiều
Lung sửng sốt, nàng cho là những người này tìm đến gây sự, không nghĩ tới lại
trực tiếp đuổi nàng xuất phủ, nàng làm sao có thể đi, nghĩ tới đây, liền vươn
tay đè lại lồng ngực của mình, mềm mại đáng yêu suy yếu mở miệng: "Diệp
Linh, Vương phi các ngươi giữ ta lại để dưỡng thương, ngươi chỉ là một tiểu nha
hoàn muốn làm gì?"

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3