Độc y vương phi - Quyển 2 - Chương 078 - Phần 1

Chương 78: Sóng gió
hậu cung

Lâm
Mộng Yểu nàng ta luôn ghen tỵ với Phượng Lan Dạ, nói chuyện lại chanh chua
khó nghe, những nữ nhân khác đi theo tự nhiên chỉ biết vuốt mông ngựa
theo lời nàng ta. Thân phận của nàng ta nhưng là Tấn Vương phi, nếu tương lai
thành Thái Tử phi, có thể sẽ trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ - Hoàng hậu. Các
nàng làm sao dám đắc tội với nàng ta đây?

Thanh
âm bén nhọn từ bên kia truyền đến, Tư Mã Vụ Tiễn nghe thấy được sắc mặt đã sớm
chuyển xanh rồi, liền đưa tay kéo Phượng Lan Dạ dẫn người vọt tới, đứng ở
trước mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Lâm Mộng Yểu, hù dọa nữ nhân này giật
thót người.

Nàng
ta không nghĩ tới nói bậy sau lưng người khác lại bị người ta nghe được, nên
có chút chột dạ, nhưng suy nghĩ lại bị nghe được thì thế nào chứ, nàng ta
mà sợ hai nữ nhân này ư? Sắc mặt lãnh trầm xuống, Lâm Mộng Yểu chỉ vào Tư Mã
Vụ Tiễn, hùng hổ mở miệng:

"An
Vương phi, chẳng lẽ ngươi không biết không thể nghe lén người ta nói chuyện
sao?"


Mã Vụ Tiễn lông mày nhướng lên, khí thế tuyệt đối không kém nàng ta, nói:
"Chẳng lẽ kẻ tự nhận là tài trí hơn người, danh môn khuê tú thì có thể
sau lưng người khác nói bậy sao?"

Nàng
nói xong lạnh lùng liếc qua mấy phu nhân bên người Lâm Mộng Yểu.

Những
nữ nhân này vừa thấy An Vương phi đem mục tiêu nhắm ngay các nàng, lập tức lui
về phía sau một bước, cùng Lâm Mộng Yểu giữ vững một khoảng cách.

Nói
thật ra, thời điểm Thái tử đại vị chưa định, ai cũng có thể là Thái Tử phi
tương lai, các nàng chỉ là những kẻ lâu la, cũng không dám đắc tội bất cứ
người nào trong các nàng ta.

Lâm
Mộng Yểu thấy bộ dạng của những người này, càng nổi điên, ngực phập phồng,
chỉ vào Tư Mã Vụ Tiễn kêu lên:

"Tư
Mã Vụ Tiễn, ngươi thật to gan!"

"Ta
như thế nào?" Tư Mã Vụ Tiễn bước lên trước một bước.

Phượng
Lan Dạ bên cạnh sợ hai người sẽ đánh nhau.

Nàng
biết Vụ Tiễn luôn luôn che chở cho nàng. Nàng bây giờ vốn không quan tâm, cơ
mà nếu Lâm Mộng Yểu cứ tiếp tục trêu chọc nàng ấy, nhất định sẽ tạo ẩu đả
thật, nhưng hôm nay là Đại thọ của Hoàng thượng, làm lớn chuyện ra ai cũng
không có lợi.

Cho
nên Phượng Lan Dạ đưa tay lôi Tư Mã Vụ Tiễn, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang
lên:

"Vụ
Tiễn, cần gì so đo cùng kẻ tiểu nhân lắm chuyện thế? Đừng quên tỷ là An
Vương phi, đừng đánh mất lễ nghi cao quý."

Phượng
Lan Dạ không nhẹ không nặng nói mấy câu, không chút nào thua kém thái độ vừa rồi
của Tư Mã Vụ Tiễn, khiến sắc mặt Lâm Mộng Yểu kia từ hồng chuyển trắng, lại
từ trắng đổi xanh.

Lâm
Mộng Yểu nhìn sang bên này rồi lại ngó về bên kia. Chỉ còn lại chủ tớ hai người,
mà những kẻ bên người nàng này mặc dù lúc trước luôn luôn nịnh nọt, giờ phút
này lại không một người dám chính diện đứng ra trợ giúp nàng. Lâm Mộng Yểu
trong lòng không biết là tư vị gì, bị thua như vậy thật không cam lòng, chỉ
vào Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ nói:

"Hai
người các ngươi cứ chờ đó cho ta, hôm nay thù này ta nhớ kỹ!"

Nói
xong xoay người rời đi. Mấy nữ nhân bên người nàng ta vừa thấy Tấn Vương phi
nổi giận, vội vàng đuổi theo. Bây giờ nhất định các nàng phải theo lễ, chỉ
cần không tham dự đến cuộc tranh đấu của các Hoàng tử phi, việc khác các
nàng không sao cả.

Phượng
Lan Dạ phía sau đề cao thanh âm, âm lãnh mở miệng: "Coi chừng một chút, đi
đêm lắm cũng có ngày gặp ma."

Nghĩ
đến quyển sổ sách đang nắm trong tay, mặt nàng không khỏi bao phủ lãnh
sương. Nữ nhân Lâm Mộng Yểu này, đại khái còn đang mang mộng đẹp đi. Nếu như nàng
đem sổ sách giao cho Hoàng thượng, chỉ sợ Tấn vương không có ngày tốt lành,
nói chi đến ngôi vị Thái tử, giữ được mạng cũng may mắn lắm rồi.

Vụ
Tiễn bên cạnh còn đang bực mình, chỉ vào phương hướng Lâm Mộng Yểu bỏ đi,
khó nén tức giận nói:

"Muội
xem đồ tiểu nhân âm hiểm này, chỉ có thể ở sau lưng người khác múa lưỡi,
bản thân không có bản lãnh lại còn ghen tỵ với người khác. Lan Dạ, đừng để ý
tới các nàng.”

Vụ
Tiễn nàng là sợ Phượng Lan Dạ nội tâm không thoải mái.

Nhưng
đâu biết rằng thật ra thì Phượng Lan Dạ là người thờ ơ, đối với người khác
từ trước đến giờ đều không thèm để ý, chẳng rảnh quản các nàng.

"Muội
không sao, tỷ đừng nóng giận, chúng ta đi tản bộ tiếp thôi."

Phượng
Lan Dạ khẽ nói, Tư Mã Vụ Tiễn tâm trạng khá hơn một chút, đưa tay lôi nàng,
hai người lại cùng nhau ở trong hoa viên đi dạo.

Diệp
Linh, Hoa Ngạc cùng các tiểu nha đầu phía sau không nói một lời theo đuôi mà
đi.

Sau
giờ ngọ, tiết trời sáng trong rực rỡ, những đóa hoa Tử Thiên Hồng khoe
sắc nhẹ chập chờn theo làn gió, thật giống như mỹ nhân mềm mại đáng yêu
trong mắt mọi người, cùng nhau tranh giành hương sắc.


Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ hai người đi xuyên qua nơi đó, vui vẻ hòa thuận
quan tâm hỏi thăm nhau chuyện tình của người kia.

Bỗng
nhiên có một tiểu thái giám từ đằng xa chạy vội tới, cung kính thi lễ rồi đứng
dậy bẩm báo:

"An
Vương phi, Hoa Phi nương nương muốn cùng Vương phi trò chuyện."


Mã Vụ Tiễn khẽ nhếch lông mày, có chút chần chờ. Nàng sợ mình mà đi, Lan Dạ
liền bị người ta khi dễ. Đang chuẩn bị cự tuyệt, thì Phượng Lan Dạ lại mở miệng:

"Tỷ
cứ đi gặp Hoa Phi đi."

"Hay
là muội và ta cùng nhau đi, đằng nào cũng là nghe hí kịch thôi.”

Nam
Cung Diệp cũng sẽ không làm cho Lan Dạ bị bất luận kẻ nào khi dễ, cho nên Tư Mã
Vụ Tiễn mới nói thế.

Phượng
Lan Dạ nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười.

Nàng
là hạng người gì mà Vụ Tiễn còn không biết a? Chỉ có nàng lấn hiếp người
khác, còn có người nào có thể khi dễ nàng?

Bất
quá tâm ý của Vụ Tiễn là quan tâm nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy thật ấm
áp. Từ khi nàng cùng Nam Cung Diệp ở bên nhau, cái tâm lạnh như băng của
nàng cũng từ từ nhu hòa đi, không còn băng lãnh giống như trước kia nữa,
cho nên ngoài sinh mệnh của nàng, hai người này là quan trọng nhất.

“Tỷ
đi đi, muội không sao đâu."

"Không
bằng muội cùng ta đi Hoa Thanh điện đi?" Tư Mã Vụ Tiễn lôi kéo tay nàng
không buông.

Phượng
Lan Dạ mi tâm khẽ nhướng, liền nhớ tới cái chết của Ngọc phi, không bằng
đi chỗ Hoa Phi thử dò xét một chút xem Hoa Phi liệu có biết cái gì chăng? Quyết
định xong chủ ý, nàng liền gật đầu đồng ý.

"Được
rồi, chúng ta đi thăm mẫu phi một chút."

Hai
người dẫn tỳ nữ, thái giám đi theo phía sau hướng Hoa Thanh điện đi. Giữa hành
lang thỉnh thoảng nhìn thấy một số cung nữ cùng thái giám, ai cũng cẩn thận
hành lễ các nàng.

Phượng
Lan Dạ vẫn không để ý cứ bước tới, bỗng nhiên khóe mắt liếc thấy cách đó
không xa phía sau bụi cây hé ra một người. Người nọ mặt mũi tuấn tú, đứng
dưới ánh mặt trời rực rỡ, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Đó là Nạp Lan Cửu! Người nam nhân này tiến cung, hắn làm
sao tiến cung được? Phượng Lan Dạ sắc mặt âm u, thanh âm trầm thấp nói:

"Vụ Tiễn, nơi này phong cảnh không tệ, tỷ ở chỗ này
đi dạo một tí, muội xong việc thì tới tìm tỷ."

"Ân."

Tư Mã Vụ Tiễn ngẩng đầu lên, quả thật cảnh trí nơi này
không tệ.

Phía trước cách đó không xa có một hồ cá lớn, trong ao
nuôi không ít cá chép xinh đẹp đang tung tăng bơi lội, bên bờ lại có một
cây cầu bạch ngọc bắc ngang, hoa cỏ cùng nhau đua nở khoe sắc. Thật là một
nơi hiếm có tuyệt vời, hơn nữa nơi này cách Hoa Thanh điện cũng không xa.

“Tốt lắm, muội đi dạo một lát đi, ta cùng mẫu phi tâm
sự một chút liền đến tìm ngươi sau."

"Được rồi, an tâm."

Phượng Lan Dạ phất tay, Tư Mã Vụ Tiễn liền dẫn hai người
Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê rời đi.

Phượng Lan Dạ vừa nhìn bốn phía không còn ai, vội vàng
ngẩng đầu lên hướng qua nơi lúc nãy, khéo léo chuyển động thân thể liền
vòng qua hành lang, bước xuống thềm đá, xông thẳng tới chỗ mới vừa thấy,
đáng tiếc lại không có bóng dáng người nào.

Nàng tìm lại hai lần, cũng không thấy có người nào
khác. Chẳng lẽ mình hoa mắt, tuyệt đối không thể nào a.

Đang suy nghĩ miên man, phía sau vang lên một đạo thanh
âm thanh nhuận như nước:

"Cửu nhi, ngươi đang ở đây tìm ta sao?”

Phượng Lan Dạ vội vàng xoay người lại. Bên cạnh cây cối
xanh tươi cao lớn quả nhiên có một người đang đứng, không phải là Nạp Lan Cửu
thì là người phương nào?

Một thân áo choàng tím nhạt làm nổi bật ngũ quan thanh
tú, lúc này một tay đỡ lên một nhánh cây bước tới, nhìn qua rất là nhàn
nhã. Nếu như không phải đang ở hoàng cung, Phượng Lan Dạ cũng muốn mắng hắn
một tiếng, nhưng là bây giờ địa điểm không thích hợp, tình huống cũng không
đúng, hắn tại sao lại xuất hiện ở trong cung?

"Ngươi là người phương nào?"

Phượng Lan Dạ còn chưa mở miệng, Diệp Linh phía sau cũng
đã thay chủ tử tiến lên, hướng về phía Nạp Lan Cửu rống to, đồng thời che
chắn trước người Phượng Lan Dạ, tựa hồ sợ người đối diện đối với chủ tử
nàng bất lợi.

Hoa Ngạc vội vàng lôi nàng ta qua một bên nói:
"Được rồi, không có chuyện gì, chúng ta đến bên kia xem một chút
đi."

"Nạp Lan Cửu, ta nhớ ta đã nói không muốn gặp
ngươi nữa."

"Cửu nhi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao
ngươi lại trở nên lãnh mạc như thế, chẳng lẽ ngươi thật sự là tham muốn hư
vinh, hoàn toàn không quan tâm đến những tộc nhân đang chịu khổ kia sao?"

Nạp Lan Cửu mất đi dáng vẻ lười nhác lúc trước, giờ
phút này khuôn mặt tràn đầy u ám.

Nghĩ đến tộc nhân chịu khổ, hắn lại không thể làm như
không thấy. Đối mặt với Cửu nhi giờ khắc này hắn càng không thể nhẫn nhịn
buông tha. Nàng vẫn là công chúa một nước, gánh vác sứ mạng phục quốc, có thể
nào an tâm hưởng lạc đâu? Đã thế nàng thậm chí ngay cả hắn cũng không để ý,
trong khi hắn là vị hôn phu do Hoàng thượng cùng hoàng hậu vì nàng lựa chọn!

"Nạp Lan Cửu, ta chuyện gì cũng không quản. Ta
không còn là ta trước đây rồi. Muốn phục quốc muốn báo thù, thì đó cũng là
chuyện của ngươi, chỉ cần không quấn ta gây phiền phức, tùy ngươi muốn làm
cái gì thì làm."

Phượng Lan Dạ quanh thân bao phủ lạnh lẽo, nơi nơi lãnh
băng. Xem ra người nam nhân này thật không hiểu được từ “cự tuyệt” nghĩa là
gì rồi. Nàng đã nói rõ ràng như thế, chẳng lẽ hắn vẫn chưa rõ sao? Thật muốn
nàng động thủ mới được sao?

Thật không ngờ Nạp Lan Cửu nghe xong lời của nàng, càng
thêm thống khổ.

"Tiểu Dạ, chúng ta từ nhỏ chỉ phúc vi hôn, ta sinh
là người của ngươi, chết là ma của ngươi, tại sao ngươi không hiểu vậy, ngươi
và ta hãy nên chung tay cùng nhau khôi phục Vân Phượng quốc."

Nạp Lan Cửu nói xong những lời thâm tình sâu nặng, nếu
như nàng chân chính là Phượng Lan Dạ, có lẽ sẽ bị hắn làm cảm động, nhưng đáng
tiếc nàng không phải, nàng chẳng qua là một hồn phách đến từ dị giới, Nạp Lan Cửu
đối với nàng mà nói, chỉ là một người xa lạ, bảo nàng cùng một người xa lạ sống
chết có nhau sao, nàng không muốn, đáng tiếc nam nhân này tựa hồ không hiểu rõ
tình huống trước mắt, Phượng Lan Dạ sắc mặt khó coi cực kỳ, âm ngao lạnh lẽo,
trầm giọng mở miệng.

"Nạp Lan Cửu, nếu như ngươi còn quấn lấy ta nữa, ta
sẽ không khách khí."

Tiếng nói của nàng vừa dứt, thì Hoa Ngạc đã chạy tới:
"Chủ tử, có người tới, hơn nữa còn không ít, nhanh"

Ánh mắt Phượng Lan Dạ lóe lên một cái rồi nhìn sang, Nạp
Lan Cửu động cũng không thèm động một cái, rất hiển nhiên hắn muốn cùng nàng
giành co, trừ phi nàng đáp ứng hắn, nếu không thì thà ngọc vỡ, cũng không làm
ngói lành, Phượng Lan Dạ ghét nhất chính là bị người ta uy hiếp, đừng nói là một
Nạp Lan Cửu, mà ngay cả Nam Cung Diệp đã từng cho nàng vô số lần ân huệ, cũng
chưa từng có uy hiếp qua nàng, nghĩ đến đây quanh thân không khỏi dâng lên thị
huyết, ra lệnh cho Thiên Bột Thần ở chỗ tối: "Đem hắn mang đi, đánh mạnh
cho ta."

Thiên Bột Thần không có lên tiếng trả lời, nhưng Nạp Lan
Cửu lập tức cảm nhận được một đạo kình phong nhắm thẳng mặt mà tới, có người đã
đến gần bên cạnh mình, lôi kéo hắn rời đi, mà bản thân hắn còn không có hiểu rõ
ràng chuyện gì xảy ra, bất quá trong bụng cũng hiểu được, thì ra là bên người Cửu
nhi có một cao thủ lợi hại, khó trách nàng không có sợ hãi, Cửu nhi a, Cửu nhi,
tại sao ngươi năng lực lớn như vậy, lại không nghĩ biện pháp khôi phục Vân Phượng
đây?

Nạp Lan Cửu không khỏi trong lòng oán hận, bất quá lúc
này một quả đấm đã đánh tới trước mặt, hắn phải nhanh chóng né tránh, nhưng cuối
cùng đã chậm một bước, bị đánh rất nặng, mà lực đạo người kia xuất ra mạnh mẽ
có lực, làm cho không người nào đỡ được, hơn nữa người ở chỗ tối này rõ ràng
đang tập một môn võ công kỳ lạ nào đó, lại có thể ẩn mà không hiện thân, thực sự
là phiền não thật, Nạp Lan Cửu chỉ có thể dựa vào tiếng gió để xác định phương
hướng, thỉnh thoảng có tránh né được, nhưng cũng nhanh chóng bị đánh bại, bộ dạng
rất là chật vật.

Mà Phượng Lan Dạ đợi đến khi Nạp Lan Cửu khuất dạng, liền
sửa sang lại quần áo một chút, đứng ở một bên cầu bạch ngọc ngắm cá, lúc này
phía sau liền vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, nàng chậm rãi quay đầu lại, quả
nhiên là Đại tướng quân Tây Môn Vân, Tây Môn Vân quét mắt quanh mình một vòng,
vung tay lên, mấy tên thị vệ phía sau lui xuống.

Phượng Lan Dạ nhếch môi, ngạc nhiên khách khí mở miệng.

"Tây Môn tướng quân thật là có nhã hứng a, có thể
thong thả đến hậu cung ngắm hoa thưởng cỏ."

Tây Môn Vân nhìn nàng với đôi mắt thâm thúy sâu thẳm
không thể dò xét, nhưng hắn vẫn không nói gì, chỉ thẳng tắp quan sát nàng, tựa
hồ muốn từ trong ánh mắt của nàng nhìn ra thứ gì đó.

Phượng Lan Dạ sắc mặt đạm bạc, thản nhiên nhìn trả lại.
Nàng bây giờ đứng trước mặt tươi đẹp thanh tao như đóa hoa, làm người khác
thật động tâm. Trong lồng ngực Tây Môn Vân cứng lại, chậm rãi mở miệng:

"Ngươi bây giờ là con cờ của bọn hắn, đã bị cuốn
vào chốn thị phi đen tối. Nếu như nguyện ý, ta dẫn ngươi đi."

Tiếng nói của Tây Môn Vân mang theo một loại cương nghị
thuần hậu, thật giống như một loại rượu mạnh mang hương thơm nồng đậm.

Phượng Lan Dạ bị hắn làm cho ngạc nhiên. Hắn là có ý
gì?

Nàng cùng Tây Môn Vân vẫn không có giao thiệp nhiều, hắn
làm sao lại đi nói những lời như vậy?

Chăm chú nhìn kỹ, lại thấy trong đồng tử thâm thúy của
Tây Môn Vân cuồn cuộn những cơn sóng ngầm sâu thẳm.

Hắn không phải là?

Phượng Lan Dạ không suy nghĩ thêm nữa. Không biết nên nói
mình gần đây có số đào hoa, hay là do nghiệt duyên nữa, mọi người nên tới cũng
tới, nàng chỉ không có phúc phần tiếp thu những ân huệ này của bọn
họ.

“Tây Môn tướng quân thật biết nói giỡn, Lan Dạ có tài đức
gì, lại có thể được Tây Môn tướng quân nhọc tâm quan tâm như thế. Dù sao
cũng xin đa tạ."

Phượng Lan Dạ nói toàn là lời khách sáo hữu lễ.

Ngũ quan cương nghị của Tây Môn Vân cứng đờ lại, khóe
miệng co giật một chút. Hắn đau lòng dùm tiểu nha đầu này, nghĩ muốn bảo vệ
nàng, chẳng qua là không nghĩ tới lại bị người ta trực tiếp từ chối.

Luôn luôn là người cao cao tại thượng nay lại bị đả
kích như thế, vốn là chuyện hắn không nên quản, nhưng vì không muốn nàng bị
cuốn sâu vào chốn thị phi, rất có thể ngay cả tính mệnh cũng không bảo vệ
được, trong lòng liền có chút không thoải mái, đáng tiếc nha đầu này không
lĩnh tình.

“Có một số người ngươi nên giữ khoảng cách."

Tây Môn Vân cất tiếng gằn từng chữ một liền khiến
Phượng Lan Dạ ngẩn ra. Nghĩ đến lúc trước mình và Nạp Lan Cửu gặp mặt, chẳng lẽ
là nói Tây Môn Vân vẫn một mực chú ý động tĩnh của nàng?

Ngẫm lại cũng không phải là không có khả năng. Trầm Vân
Tinh kia bị nàng đánh trả một cú đau nhất định nảy sinh căm hận, sẽ
không nói lung tung cho người khác, chỉ sợ là nàng ta nói cho biểu ca của nàng
ta là Tây Môn Vân biết rằng Nạp Lan Cửu xuất hiện ở An Giáng thành rồi.
Thân là người thủ hộ An Giáng thành, Tây Môn Vân tuyệt đối sẽ không ngồi
không.

"Tạ ơn Tây Môn tướng quân đã nhắc nhở."

Phượng Lan Dạ không muốn lại cùng Tây Môn Vân có quá nhiều
giao thiệp, nên liền xoay người rời đi. Hoa Ngạc cùng Diệp Linh cũng vội
vàng đuổi theo.

Phía sau Tây Môn Vân vẻ mặt như có điều suy nghĩ, quanh
thân lãnh chìm, một mảnh sương mù. Lúc này thủ hạ đi ra, nhẹ giọng mở miệng:

"Tướng quân, ngươi cần?"

"Chú ý hướng đi của nàng. Đừng làm cho nàng biết."

Cái
nha đầu này so với trong tưởng tượng của hắn tinh ranh, giảo hoạt hơn nhiều.
Nàng như vậy càng làm hắn nghĩ muốn bảo vệ nàng hơn, càng không muốn cho kẻ
nào xúc phạm tới.

An
Giáng thành giờ khắc này tựa như một ngọn núi lửa, lúc nào cũng có thể bộc
phát, chỉ sợ rất nhanh sẽ có việc phát sinh.

“Vâng.”
Thủ hạ kia lĩnh mệnh lui xuống.

Phượng
Lan Dạ vô ý thức đi dạo chung quanh, trong đầu chuyển động đủ loại tin tức
rắc rối phức tạp.

Một
Phượng Lan Họa, một Nạp Lan Cửu, không nghĩ tới bây giờ lại lòi ra một Tây
Môn Vân!

Cho
tới nay, Tây Môn Vân là người nàng vẫn kính nể. Ít nhất hắn không phải là một
kẻ tiểu nhân âm hiểm. Bất quá trừ lần đó ra, nàng cùng hắn cũng không có quá
nhiều gặp gỡ. Hôm nay theo như lời nói của hắn, quả thật là vô cùng đường
đột. Người nam nhân này đến tột cùng muốn làm gì, đã biết được cái gì?

Diệp
Linh cùng Hoa Ngạc thấy chủ tử phiền lòng, liền cũng nhỏ giọng khuyên nhủ:

"Vương
phi, đừng phiền muộn, chờ trở về rồi hãy tính tiếp."

Nơi
này là hoàng cung, khắp nơi có cạm bẫy, cho nên tất cả mọi việc cần phải cẩn
thận là hơn. Phượng Lan Dạ lập tức đồng ý gật đầu:

"Ân,
chúng ta cũng nên trở về rồi."

Vụ
Tiễn đi Hoa Thanh điện chắc cũng được một lúc lâu rồi. Phượng Lan Dạ ngẩng
đầu quét mắt một cái chỗ mình đang đứng, nơi này cách Gia Khánh điện càng
ngày càng xa rồi. Hiện tại nàng đối với trong cung đã có chút ít quen thuộc,
phương hướng căn bản cũng biết, cho nên xoay người đi trở về.

Mới
vừa đi không có mấy bước, liền nghe được phía trước có giọng nói:

"Đúng
rồi, ngươi cảm thấy Mộc Miên nương nương giống ai sao?"

Phượng
Lan Dạ lập tức bị những lời này hấp dẫn. Nàng vốn một mực suy đoán Mộc Miên đến
tột cùng giống ai? Nàng ta nhất định là thế nhân để Hoàng đế dời tình, mặc dù
nghe nói Hoàng thượng rất cưng chiều nàng ta, nhưng sự thật cũng chưa
chắc như mặt ngoài thể hiện.


một giọng già nua khác rõ ràng cố giảm thấp thanh âm nói:

“Ngươi
không cảm thấy rất giống cái vị kia Hoàng quý phi đã qua đời sao? Thật sự
rất giống! Lần trước ta ở rất xa nhìn thoáng qua cũng bị dọa sợ hết hồn."

Thanh
âm này vừa rơi xuống, lập tức có người thở dài một hơi, sau đó chỉ còn lại có
tiếng bước chân, không còn một chút thanh âm nào nữa.

Phượng
Lan Dạ con ngươi sáng ngời, khóe môi vẽ ra tia cười lạnh, tiến lên vài bước đuổi
theo thân ảnh phía trước, quát lạnh một tiếng:

"Đứng
lại."

Phía
trước là hai lão cung nữ, có lẽ đã ở trong cung lâu năm, lúc này trong tay
mang theo một cái thùng gỗ, trong thùng gỗ có vài cái bàn chải dài, xem ra là
hai lão cung nữ chùi bồn cầu thân phận thấp.

Lúc
này vừa nghe tiếng quát của Phượng Lan Dạ, hai người sớm bị dọa sợ lập tức
quỳ xuống, thùng gỗ trong tay toàn bộ rơi xuống đất.

Hai
người chỉ biết phải dập đầu, cũng không biết trước mắt là vị chủ tử nào, bất
quá xem ăn mặc rực rỡ như thế, nhất định thân phận là chủ tử rồi.

"Xin
tha mạng a, tha mạng a."

Phượng
Lan Dạ đi tới, từ từ cúi xuống, nhàn nhạt mở miệng:

"Không
cần dập đầu. Ta hỏi gì các ngươi phải đáp lại, các ngươi phải thành thật
trả lời nghe không? Nếu không đừng trách ta không khách khí."

"Dạ
dạ."

Hai
người kia nào dám không tuân theo a? Các nàng lúc này thật hận không thể
khâu miệng của mình lại, lúc nãy nhất thời lắm chuyện mà chi a, nhưng
nào có ai biết chỗ nghỉ chân của cung nhân này lại có người tới chứ?

Người
này đến tột cùng là người nào a?

Trong
đó một người lớn tuổi hơn không nhịn được mở miệng hỏi:

"Xin hỏi, người là ai ạ?"

Diệp Linh vừa nghe câu hỏi của lão cung nữ kia, hừ một
tiếng mắng:

"Càn rỡ, đây là Tề Vương phi! Hỏi các ngươi cái gì,
các ngươi chỉ cần theo thực tế trả lời, sẽ không lấy cái mạng nhỏ của
các ngươi!"

Vừa nghe là Tề Vương phi, hai cái lão cung nữ nào còn dám
càn rỡ, đầu cúi càng thấp, chờ Phượng Lan Dạ đặt câu hỏi.

Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng hỏi:

"Các ngươi nói Mộc Miên nương nương lớn lên giống
người nào?"

Hai người khẽ liếc nhau một cái, Diệp Linh liền khẽ hừ,
khiến hai người lập tức cướp lời đáp:

"Lão nô cảm thấy nàng ta cùng Hoàng quý phi đã qua
đời lớn lên rất giống nhau."

"Chính là Hoàng quý phi từng được Hoàng đế cưng
sủng nhất sao?"

"Dạ đúng."

Hai người cũng không dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, chẳng
qua là các nàng không biết vị Tề Vương phi trước mắt muốn nghe những thứ kia
để làm gì?

Bất quá giờ phút này các nàng chỉ muốn trả lời xong nhanh
lên một tí để chạy a, trong cung rộng lớn như vậy, vị Tề Vương phi này muốn
tìm lại các nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng đi.

"Hoàng thượng lúc trước thật rất cưng chiều vị
Hoàng quý phi kia sao?"

Phượng Lan Dạ biết chỉ có các nàng - những lão cung nữ
lâu năm mới có thể biết một chút chuyện tình năm đó. Hiện tại cung nữ trẻ tuổi
đối với sự việc năm đó chỉ sợ không biết gì đi.

“Thưa vâng, Hoàng thượng quả thật rất yêu thích Hoàng
quý phi. Ngay cả hoàng hậu đều phải đứng sau. Đây là chuyện trong cung ai ai
cũng biết.”

“Hơn nữa vị Hoàng quý phi kia chẳng những là người
thông minh tuyệt đỉnh mà tâm địa cũng rất thiện lương. Không chỉ Hoàng thượng
mà ngay cả mọi người trong cung đều cũng rất yêu quý nàng."

Hai lão cung nữ mỗi người một câu trả lời.

Phượng Lan Dạ nghe xong khẽ nhíu mày. Nàng vốn cho
rằng đó là một người được sủng mà kiêu, lại không nghĩ tới nàng ta thật
ra là người tâm địa thiện lương.

Chẳng qua là sau đó vì sao lại chết đây? Tựa hồ đây mới
là điểm mấu chốt!

Phượng Lan Dạ lại hỏi tiếp:

"Hoàng quý phi kia vì sao lại chết?"

"Nghe
nói do ngã bệnh mà chết. Hoàng thượng suốt một tháng không hề tảo triều
khiến thời điểm lúc ấy rất oanh động. Bất quá sau đó Hoàng thượng liền cưng
sủng Ngọc phi nương nương. Đáng tiếc a."

Cung
nữ kia vừa nghĩ tới người trước mắt là Tề Vương phi, lại là con dâu của Ngọc
phi nên không dám nói tiếp nữa.

Thật
ra thì Phượng Lan Dạ cũng có thể đoán ra, cung nữ này nhất định muốn nói tiếp
việc Ngọc phi hồng hạnh xuất tường. Nói đi cũng phải nói lại, trong
cung muốn ngoại tình không phải là chuyện dễ dàng, hiển nhiên trong đây nhất
định cất giấu bí mật, mà hết thảy đều bắt nguồn từ Hoàng thượng.

“Vị
Hoàng quý phi kia tên gọi là gì?"

"Nàng
tên là gì?" Hai cung nữ gắng sức suy nghĩ, sau đó lại dập đầu đáp:

"Lão
nô không nhớ nàng ấy tên đầy đủ là gì, bất quá tên lót hình như có một
chữ “Tương”."

"Tương
sao?"

Phượng
Lan Dạ thấy không còn gì để hỏi nữa, liền phất tay ý bảo hai lão cung nữ
đứng lên, nói:

"Lui
xuống đi."

"Dạ
vâng."

Hai
người vội vàng bò dậy liền chuẩn bị chạy, Phượng Lan Dạ thấy thế, gọi lại
các nàng:

"Chờ
một chút."

Hai
người mặt liền biến sắc, cho là Tề Vương phi đổi ý rồi, lại lần nữa lập tức
quỳ mạnh xuống đất.

Phượng
Lan Dạ cũng không làm khó các nàng, mà là phân phó Diệp Linh:

"Cho
các nàng một chút tiền thưởng."

"Vâng,
Vương phi."

Diệp
Linh từ trong túi nhỏ lấy ra mười lượng bạc đưa tới:

"Đi
đi, ai cũng không được nói lại, nếu không mạng của các ngươi đừng nghĩ còn.
Sau này chớ tùy tiện nói huyên thuyên."

“Dạ,
dạ, lão nô đã biết, tạ ơn Tề Vương phi đã ban thưởng."

Sau
này các nàng nào còn dám nhiều lời nữa chứ, hôm nay nếu là đổi thành bất luận
kẻ nào khác, chỉ sợ đã mất mạng rồi, nên vội dàng nhận bạc xong giống như chạy
trốn mà biến mất.

Phượng
Lan Dạ đứng lặng, nặng nề thở dài một hơi.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3