Độc y vương phi - Quyển 2 - Chương 076 - Phần 1

Chương
76: Tỷ muội tình thâm

Ngoài cửa, đám người Diệp Linh cùng Hoa Ngạc đi vào,
vừa nhìn thấy tiểu Vương phi rất cao hứng, liền nhanh chóng tiến tới bên cạnh
hầu hạ.

"Vương phi, sắc trời đã tối rồi, nghỉ ngơi sớm một
chút đi."

"Được."

Phượng Lan Dạ gật đầu một cái, nhưng nàng đang muốn nhìn
một chút món đồ mà mình mang về từ Tấn Vương phủ là gì, vội vàng từ trong ngực
móc ra, lật xem một chút, không khỏi cao hứng lên.

Nàng không nghĩ tới thì ra là một quyển sổ sách.

Bên trong ghi chép rất nhiều về việc Tấn vương cùng
quan to trong triều qua lại, ăn uống chơi gái đánh cuộc cái gì cần có đều có.
Nhất là những đại thần kia cũng có thể tiêu xài không dưới ngàn vàng cho những
nữ nhân ở Tuyết Nhạn Lâu. Thật ra thì những cô nương kia đều là gia kỹ của Tấn
Vương phủ, hắn chỉ bất quá nuôi những nữ nhân kia thôi.

Diệp Linh cùng Hoa Ngạc thấy chủ tử đang cao hứng, không
khỏi tò mò, đưa tay muốn cầm qua xem một chút, Phượng Lan Dạ sắc mặt trầm xuống,
quát:

"Không được đụng."

Thật ra thì không phải là không cho người khác đụng, mà
bởi vì cuốn sổ sách này đã bị hạ độc rồi.

Lúc trước nàng vừa sờ vào liền biết nó đã dính độc, sở
dĩ mặt không đổi sắc, là bởi vì nàng nhờ Nam Cung Diệp nên thân thể bách
độc bất xâm, nên độc này đối với nàng vô dụng.

"Vật này có độc, đừng đụng lung tung."

Tiếng nói Phượng Lan Dạ vừa dứt, Diệp Linh cùng Hoa Ngạc
cùng lúc thay đổi sắc mặt. Không nghĩ tới vật này lại bị người ta hạ độc lên,
may là Vương phi quát bảo ngưng lại, nếu không bọn họ đã bị độc chết rồi.

"Được rồi, đêm đã khuya, ta mệt mỏi."

Phượng Lan Dạ thu hồi quyển sổ sách lại, để sau này
nghiên cứu một chút xem làm thế nào trừ độc này, hơn nữa khi chưa nghĩ ra
cách xử lý như thế nào với quyển sổ này, trước mắt vẫn phải bảo quản tốt đi
đã.

Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đi theo nàng ra khỏi khách
sảnh, bước vào phòng tắm bên cạnh tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi.

Ngân Ca vừa thấy tất cả mọi người đi, chỉ để lại nó một
mình, không khỏi thở dài thở ngắn phát ra tiếng kêu: "Cô độc a, tịch mịch
a."

Đây là câu mấy tiểu nha đầu mới vừa dạy nó, giờ phút này
nó đã tự cảm thán.

Sáng sớm ngày thứ hai, Phượng Lan Dạ rời giường, sau khi
dùng xong đồ ăn sáng, liền nghe được quản gia tới đây bẩm báo.

"Bẩm Vương phi, An Vương phi đến đây bái phỏng."

"Tốt, Vụ Tiễn đã tới."

Phượng Lan Dạ nghe xong cũng có mấy phần cao hứng, vội
vàng đứng lên đi ra ngoài.

Nữ tử cười nhẹ nhàng đứng thẳng ở phía sau Tích quản gia
không phải là Vụ Tiễn còn là người phương nào đây?

Tiến lên trước vài bước, Phượng Lan Dạ lôi kéo tay Vụ
Tiễn cùng nhau hướng khách sảnh Liên viện đi tới.

Phía sau các tiểu nha đầu Hoa Ngạc, Diệp Linh cùng Tiểu
Đồng, Tiểu Khuê cũng líu ríu nói chuyện.

Đoàn người vào khách sảnh, Diệp Linh lập tức dâng trà
lên, Phượng Lan Dạ phất tay để cho mấy tiểu nha đầu giữ cửa đi xuống.

Hoa Ngạc cùng Diệp Linh thì lui ra ngoài, Tiểu Đồng cùng
Tiểu Khuê cũng tự giác đi theo, trong khách sảnh chỉ có Phượng Lan Dạ cùng Tư
Mã Vụ Tiễn hai người thân cận mà ngồi.

Hôm nay Tư Mã Vụ Tiễn mặt đầy hồng quang, không giống với
bộ dạng chật vật lúc trước, hiện tại nàng thần thái tung bay, càng phát ra
quyến rũ diễm lệ, Phượng Lan Dạ đánh giá xong, thỏa mãn gật đầu, xem ra nàng ấy
ở An Vương phủ cuộc sống không tệ, nên mím môi mỉm cười.

"Vụ Tiễn, gần đây tốt không?"

Vụ Tiễn gật đầu, sau đó đánh giá Phượng Lan Dạ.

Nhìn tiểu nha đầu này ngày càng phát ra nét thanh tú
lung linh, giống như một bụi Không Cốc U Lan (lan trong rừng vắng) tự nhiên.
Quanh thân linh khí, thiên địa tinh hoa nhuộm thành một, một cái nhăn mày một nụ
cười đều mang theo ôn hòa hiếm thấy, hoàn toàn không giống lúc mới gặp mặt lạnh
lùng tuyệt quyết.

Xem ra Tề vương rất cưng chiều nàng, hẳn cũng là người
có mắt nhìn, biết Lan Dạ là một viên Trân Châu ẩn giấu ở trong bùn sâu, hắn
thật có phúc khí.

"Ân, tỷ rất tốt. An Vương phủ cũng bị tỷ chỉnh đốn một
phen, hiện tại những tiểu thiếp, hạ nhân kia an phận rất nhiều."

Nàng nhớ rõ lời Lan Dạ từng nói, khi trở về đã một
phen chỉnh đốn Vương phủ một chút, hơn nữa Nam Cung Quân cũng hoàn toàn ủng
hộ nàng.

Âu Dương Tình hiện tại cũng là an phận hơn rất nhiều, chỗ
ở của nàng đã bị điều chỉnh người trông coi. Tiểu thiếp Vương phủ cũng bị
phạt nặng nề, nghiêm trị một phen, mỗi người đánh hai mươi đại bản. Quản gia
của Vương phủ cũng bị nàng phạt đánh hai mươi đại bản.

Từ đó không còn ai dám chọc vào nàng, phải biết rằng quản
gia An Vương phủ không giống với quản gia nhà khác, hắn vốn là thái giám
trong Hoàng cung, trước kia là người hầu hạ Hoàng thượng, người bình thường
nào dám động đến hắn a, không nghĩ tới An Vương phi lại phạt đánh hắn, cho
nên những hạ nhân còn lại nào ai dám lộn xộn nữa.

"Vậy thì tốt. Tên quản gia An Vương phủ cũng không
phải là nhân vật đơn giản. Hắn giờ như thế nào?"

Vụ Tiễn vừa nghe Lan Dạ nhắc tới tên quản gia kia, híp mắt
một chút, đưa tay lôi kéo Lan Dạ:

"Vương quản gia trước kia là thái giám hầu hạ Hoàng
thượng, lần này tỷ trở về phủ phạt đánh nặng hắn hai mươi đại bản, hắn cũng
không nói gì. Nhưng gần đây tỷ phát hiện, người này cũng không có ý xấu, hắn
vẫn cứ theo như quy củ mà làm việc. Trước kia thì hầu hạ Âu Dương Tình tận
tâm, hiện tại tỷ mới là chủ tử của hắn, hắn cũng tận tâm như thế. Hắn hoàn
toàn không phải bởi vì thế lực hoặc gì khác, mà chỉ theo thân phận, cũng là
một nô tài trung tâm."

"Ân, vậy muội an tâm rồi, muội vốn đang có chút lo
lắng cho tỷ, nhưng lần này nhìn thấy, tỷ quả trông không tệ, muội liền biết tỷ
là người làm việc quyết đoán."

"Ân."

Vụ Tiễn dùng sức nắm tay nàng một chút, nói:

"Trước kia tỷ băn khoăn nhiều lắm, lo lắng cho Kim
Xương quốc, lại lo lắng làm cho Hoa Phi khó xử, bất quá bây giờ mọi chuyện đã
qua rồi, nếu tỷ đã đi tới bước này, ngay cả chết cũng không sợ, tỷ còn sợ
cái gì đây? Chẳng bằng cứ sống vui vẻ một chút."

"Nghĩ như vậy là được rồi."

Lần này Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng yên lòng, sau này
không cần lo lắng thay nàng nữa.

Hai người không hề nói nhắc đến chuyện trước kia nữa.

Tư Mã Vụ Tiễn bỗng nhớ tới Đại thọ năm mươi tuổi của
Hoàng thượng, không khỏi quan tâm hỏi thăm:

"Tề Vương phủ các muội chuẩn bị thọ lễ sao
rồi?"

"Muội nghĩ kỹ rồi, không có gì tốt để tặng cả,
trong Hoàng cung thứ gì chẳng có, Hoàng thượng có thể nhìn trúng món gì
đây?"

Phượng Lan Dạ vốn là nghĩ đưa tặng lễ vật bình thường,
sau thì nghĩ lại trong cung thứ gì chẳng có a, tặng cũng không còn có ý
nghĩa gì.

Tư Mã Vụ Tiễn nhìn thần sắc của nàng, biết nàng có chút
khó nghĩ, ôn nhu mở miệng:

"Muội cũng đừng gấp, tỷ cũng đang chuẩn bị thêu một
bức “Thiên hạ thái bình” tặng phụ hoàng làm thọ lễ."

Vì tác phẩm thêu này, nàng đã chọn lấy hai mươi
người thêu phụ để toàn bộ quá trình được đẩy nhanh hơn, mỗi ngày tự mình
giám sát, nên hiện tại đã thêu xong một nửa, đến ngày đại thọ của Hoàng
thượng nhất định là hoàn thành.

Phượng Lan Dạ nghe Vụ Tiễn nói xong, lập tức gật đầu đồng
ý:

"Lễ vật mừng thọ của tỷ rất khác biệt, Hoàng
thượng nhất định sẽ cao hứng. Ngồi ở ngôi vị cửu ngũ chí tôn, hy vọng nhất
hẳn là thiên hạ thái bình rồi, lễ vật này nhất định sẽ được yêu
thích."

“Cám ơn, Lan Dạ." Vụ Tiễn gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt
sáng lên, nắm tay Lan Dạ, nói:

"Bằng không muội đàn một thủ khúc đi? Tỷ cảm thấy
cầm nghệ của muội vẫn là thiên hạ đệ nhất, kết hợp với một chút hỗ
trợ, tin tưởng không ai có thể so sánh được!"

Phượng Lan Dạ trầm ngâm chốc lát. Quả thật nàng có nghĩ tới
vấn đề này, bất quá nàng lại không để tâm lắm, nay nghĩ lại kì thực không
có ý tưởng nào tốt hơn, bản thân nàng cũng lười chuẩn bị những thứ tục
phẩm khác. Xem ra thật sự phải chọn cái này rồi.

"Ừ, muội sẽ suy nghĩ xem sao."

Kế tiếp hai người không hề bàn đến chuyện này nữa, chỉ
kể một ít chuyện thú vị, hàn huyên một chút chuyện sinh hoạt hàng ngày.

Buổi trưa Vụ Tiễn ở lại Tề Vương phủ dùng bữa, sau giờ ngọ
nàng liền đi trở về. Để kịp hoàn thành tác phẩm thêu, nàng không ngó chừng
thì không yên lòng chuyện thêu thùa của những người còn lại.

Trước khi đi, nàng chưa quên dặn dò Phượng Lan Dạ, hiện
tại nên bắt tay ngay vào việc chuẩn bị, bởi vì thời gian không còn nhiều lắm.

Phượng Lan Dạ mặc dù đáp ứng, nhưng vẫn an tâm đi ngủ
trưa trước, chuyện của Vụ Tiễn cuối cùng cũng khiến nàng hoàn toàn yên
lòng rồi.

Sau khi nghỉ trưa, nàng thức dậy trêu chọc Ngân Ca, dạy
nó nói chuyện một chút. Trước kia nàng rất chán con chim này, hiện tại cảm
giác nuôi một con chim cũng không tồi, thời điểm không vui, có thể điều tiết
tâm tình.

Hôm sau, Phượng Lan Dạ bắt đầu chuẩn bị lễ vật chúc thọ
Hoàng thượng.

Nàng không cho phép bất luận kẻ nào vào Liên viện, ngay
cả Nam Cung Diệp vào Liên viện cũng bị nàng đuổi ra ngoài. Bất quá Thiên Bột
Thần cũng giúp nàng giữ bí mật. Nàng đã cảnh cáo nghiêm khắc hắn, không
cho phép bẩm báo Thiếu chủ của bọn hắn, nếu không sẽ bị trị tội. Thiên Bột
Thần cũng là nghe theo lệnh của nàng, không nói gì.

Ba ngày sau, bên trong thư phòng Tề Vương phủ, Nam Cung
Diệp một thân lãnh tuyệt, tà mị nằm trên giường êm, thư thả liếc nhìn quyển
sách trên tay.

Bên ngoài có người gõ cửa, Nam Cung Diệp nhướng lông
mày, lạnh lùng lên tiếng:

"Đi vào."

Nguyệt Hộc cung kính đi tới, trầm giọng bẩm báo:

"Vương gia, trong cung có tin tức truyền tới, Hoàng
thượng vừa mới sủng hạnh một cung nữ, đã hạ chỉ phong làm Ngũ phẩm tần."

Nam Cung Diệp ngũ quan tuấn mị, thần sắc cũng không thay
đổi, chẳng qua là con ngươi càng phát ra ánh sáng sâu thẳm không lường được,
lãnh khí trải rộng, chậm rãi giật nhẹ thân thể.

"Tiếp tục chú ý hướng đi."

Phụ hoàng nạp phi vốn là chuyện bình thường. Với một
hoàng đế, có tam cung lục viện vốn dĩ rất bình thường, nhưng mà phụ hoàng rất
ít khi đường đột như thế, lại là đối với một cái nho nhỏ cung nữ thoáng cái
có Điệp bài, còn thăng liền lên cấp Ngũ tần.

Từ xưa tới nay chế độ hậu cung Thiên Vận hoàng triều là
vô cùng sâm nghiêm. Phàm hậu cung phi tần đều do Hộ bộ tầng tầng sàng lọc, sau
đó mới có thể được tiến cung.

Từng nghe nói phụ hoàng có một lần từ dân gian mang về một
vị nữ tử, nháy mắt trở thành Hoàng quý phi – người đứng đầu lục cung.
Nàng kia chính là mẫu phi Ngũ hoàng huynh.

Không nghĩ tới sau nhiều năm, chuyện này lại lặp lại.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Trong suy nghĩ của hắn, phụ hoàng đã nhiều năm không có
coi trọng qua nữ tử. Trong cung ba nghìn mỹ nữ chỉ là một cách bày trí. Trừ Hoa
Phi tương đối được phụ hoàng thân cận, người khác rất ít có thể đến gần phụ
hoàng.

Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xem
ra trong chuyện này chắc chắn cất giấu âm mưu! Đuôi lông mày Nam Cung Diệp
khẽ nhướng lên.

Nguyệt Hộc bình tĩnh đứng hầu, đang chuẩn bị lui ra
ngoài, thì nhớ tới cái gì đó liền xoay người lại đi đến.

"Còn có một việc, dường như có người ẩn nấp
giám thị Tề Vương phủ."

"Chuyện này bổn vương đã biết."

Nam
Cung Diệp phất phất tay. Hắn chẳng những biết có người giám thị, còn biết người
này chính là Tây Môn Vân.

Nói
vậy chuyện Trầm Vân Tinh thấy Nạp Lan Cửu xuất hiện đã được bẩm báo cho Tây
Môn Vân rồi.

Vậy
thì thế nào? Một Nạp Lan Cửu nho nhỏ có thể nhấc lên sóng gió gì? Lan nhi nếu
đã nói không gặp người nọ nữa thì sẽ không gặp, hắn biết nàng đã nói là
làm.

Nguyệt
Cẩn nhận mệnh đi ra ngoài. Trong phòng, Nam Cung Diệp lại đem mâu quang
chuyển qua quyển sách trên tay, nhưng lần này không có lật xem, mà vẻ mặt lại
như có điều suy nghĩ.

Trong
Liên viện, Phượng Lan Dạ đang tản bộ trong hậu viện.

Hai
ba ngày này nàng đã đem tiết mục chuẩn bị được chu đáo. Mấy tiểu nha đầu mặc quần
váy dài đang luyện tập khiêu vũ là do chính nàng hướng dẫn, đến lúc đó
dùng để chúc mừng đại thọ Hoàng thượng.


đạo hiện tại do Hoa Ngạc chỉ huy. Còn công việc hầu hạ bên người Phượng
Lan Dạ bây giờ là do Diệp Linh đảm nhận.

Phượng
Lan Dạ cùng Diệp Linh hai người vừa đi tản bộ vừa nói chuyện. Xung quanh Lan
viện những đóa hoa đủ mọi màu sắc, rực rỡ ánh sáng ngọc, dưới ánh mặt trời sặc
sỡ loá mắt.

Trong
gió mát, hương thơm phiêu tán mười dặm…

Từ
nơi cuối làn hương, một tiểu nha đầu mặc quần váy đỏ vội vã chạy tới, giống
như một con huyết điệp, nháy mắt đã chạy tới trước mặt, cung kính mở miệng:

"Vương
phi, quản gia đã tới, nói có người trong cung muốn đón nương nương tiến
cung."

"Ân?"
Phượng Lan Dạ kinh ngạc cau mày. Nàng không cho là mình và các vị hậu phi
trong cung kia có tình cảm tốt, tại sao lại có người đón nàng tiến cung chứ?

Nàng
cũng muốn xem một chút đó là ai.

Ánh
mắt nàng trầm xuống, liền xoay người đi về phía trước, một nhóm ba người, dưới
chân nhẹ nhàng cất bước.

Trước
cửa Liên viện, Tích quản gia đang dạo bước qua lại, vừa nhìn thấy Vương phi đi
đến, vội vội vàng vàng cung kính tiêu sái tiến tới.

"Vương
phi, thái giám bên người Hoàng thượng Nguyên Phạm công công đã tới, nói muốn
đón người tiến cung."

"Ân,
Hoàng thượng muốn gặp ta sao?"

Phượng
Lan Dạ thấy hết sức kỳ quái, Hoàng thượng tại sao bất thình lình lại muốn gặp
nàng đây?

Nhưng
tiếng nói của nàng vừa dứt, Tích quản gia lập tức lắc đầu, liếc mắt một cái,
đi lên một bước, nhỏ giọng mở miệng:

"Ta
có hỏi nhỏ Nguyên Phạm công công, không phải là Hoàng thượng, là một Tần phi
nương nương mới lên của Hoàng thượng, nói là bằng hữu của Vương phi, muốn gặp
Vương phi."

"Bằng hữu của ta?"

Phượng Lan Dạ chau mày. Ở cái địa phương này, nàng trừ Vụ
Tiễn ra, còn có người bằng hữu nào a? Căn bản là không có người quen biết, vậy
người nọ là ai đây?

Phi tử mới đến của Hoàng thượng? Phượng Lan Dạ suy tư.
Nếu Nguyên Phạm công công đã tới, nàng không vào cung là không thể nào, bất
quá nếu nàng tiến cung, Nam Cung Diệp chỉ sợ cũng sẽ đi theo, bây giờ chuyện
còn không rõ, nàng không muốn kinh động người khác, nên quay đầu lại nhìn Tích
Đan phân phó.

"Đi bẩm báo Gia các ngươi, ta tiến cung trước một
chuyến, nếu hắn hỏi, bảo hắn đừng vào cung."

"Dạ."

Tích Đan vội vàng gật đầu, ngoắc một quản sự đến gần,
bảo hắn đi trước Tuyển viện bẩm báo cho Vương gia. Nếu Vương phi không nói,
chỉ sợ Vương gia thật sự sẽ tiến cung cùng Vương phi. Trải qua mấy ngày nay,
mọi người thấy rất rõ ràng, Vương gia rất là cưng chiều tiểu Vương phi.

Tích Đan phân phó xong, liền dẫn Vương phi đi ra ngoài.

Phượng Lan Dạ không muốn mang theo nhiều người, chỉ dẫn
theo Diệp Linh, hơn nữa Thiên Bột Thần vẫn ở phía sau nàng, nàng vẫn có thể
cảm ứng được.

Đoàn người theo hành lang đi về phía tiền sảnh…

Nguyên Phạm vừa đến Tề Vương phủ chính sảnh, đúng lúc
nhìn thấy Phượng Lan Dạ đi tới, nhanh nhẹn khách khí vung phất trần, cười mở
miệng:

"Xin ra mắt Tề Vương phi."

Đối với cái vị Tề Vương phi này, Nguyên Phạm vẫn có chút
cẩn thận. Mặc dù hắn là người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, nhưng trước mắt
Hoàng thượng tuổi đã lớn, đối với việc lựa chọn ngôi vị Thái tử tương lai,
ngay cả Nguyên Phạm cũng dò xét không được, cho nên Nguyên Phạm không dám đắc
tội với bất kỳ tiểu chủ tử nào, mọi việc cần nhìn xa trông rộng mới là tốt.

"Nguyên công công quá khách khí, nghe nói trong cung
có người muốn gặp bổn cung?"

"Là phi tần nương nương."

"Nàng là người phương nào?"

Một câu này là Phượng Lan Dạ trầm giọng hỏi, Nguyên Phạm
vốn không muốn nói, nhưng nhìn thấy Tề Vương phi sắc mặt rất lạnh, con ngươi lại
càng âm ngao vô cùng, Nguyên Phạm không nhịn được đánh rùng mình một cái, cuối
cùng nhỏ giọng mở miệng:

"Mộc Miên."

Mộc Miên?

Phượng Lan Dạ cố gắng tìm kiếm một chút trí nhớ trước
kia, xác định mình không có quen biết một người như thế.

Mộc Miên, là một cái tên rất đặc biệt, nên nếu là một
người đặc biệt nàng làm sao sẽ không nhớ chứ? Nàng ta đến tột cùng là kẻ địch
hay là bằng hữu?

Phượng Lan Dạ trong đáy lòng ẩn ẩn bất an, nhưng nàng
không phải là người gặp chuyện thì lo âu, rất nhanh liền bình tĩnh lại. Hay là
trước tiên cứ tiến cung nhìn nàng ta xem sao, đằng nào nàng ta cũng
muốn gặp nàng.

"Vậy chúng ta đi thôi."

Phượng Lan Dạ xoay người bước ra ngoài, Nguyên Phạm vội
vàng đuổi theo.

Một nhóm mấy người đi ra khỏi chính sảnh, Tích Đan vẫn tiễn
mọi người ra ngoài, đợi đến khi xe ngựa chậm rãi chạy đi rồi, hắn đang muốn
quay vào Vương phủ, thì có trận gió cuốn qua, một bóng người đứng thẳng.

Thanh cao lạnh lẽo, không phải là Vương gia lại là người
phương nào? Người đang mang vẻ mặt giết chóc, lãnh khốc nhìn chằm chằm Tích
Đan, ánh mắt âm u vô cùng dọa người.

Tích Đan không khỏi rút lui một bước mới đứng thẳng lại,
kêu một tiếng:

"Vương gia."

"Tại sao không đợi bổn vương tới đây, liền để cho
Vương phi đi theo Nguyên Phạm?"

Nam Cung Diệp thanh âm trầm thấp tiêu sát, ẩn giấu đao
phong mang hàn khí.

Tích Đan cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng bẩm báo:
"Vương gia, Vương phi không muốn kinh động Vương gia."

"Hừ."

Nam Cung Diệp vung tay trực tiếp đi ra ngoài, ném một
câu:

“Tích Đan, cứ đợi bổn vương trở lại thu thập
ngươi."

“Xin
Vương gia dừng bước."

Tích
Đan biết Vương gia nhất định sẽ tiến cung trực tiếp đi tìm phi tần nương nương
mới sắc phong kia, nhưng mà tiểu Vương phi đã dặn dò qua, vì sợ mọi chuyện sẽ
phức tạp hóa, cho nên hắn vội vàng một bước ngăn trở Nam Cung Diệp đang định
bỏ đi:

"Vương
gia, Vương phi muốn Vương gia chờ nàng trở lại."

"Ngươi
thật to gan, Tích Đan, ngươi muốn chết có phải hay không?"

Nam
Cung Diệp tức giận, chẳng những sắc mặt đen chìm, quanh người còn bao phủ bão
táp, ra tay lại càng không lưu tình, hắn vung tay một cái liền nhấc thân thể
Tích Đan lên, định đem Tích Đan ném xuống, nhưng phút cuối cùng suy nghĩ lại
thì bỏ Tích Đan xuống.

Hắn
tin tưởng Lan nhi có năng lực đi đối phó nữ nhân kia, hắn ở Liên viện đợi tin tức
nàng vậy.

Nghĩ
thế hắn liền buông lỏng tay, Tích Đan té ngay trên mặt đất, Nam Cung Diệp
quay người đi trở về, bất quá hắn vẫn khí phách ném lại một câu:

"Nếu
như Vương phi có việc, xem Bổn vương có hủy đi xương của ngươi hay
không."

Tích
Đan đánh rùng mình một cái, khuôn mặt đầy sợ hãi, bất quá Vương gia đã sớm đi
khuất bóng rồi. Tích Đan chỉ có thể cầu nguyện Vương phi ngàn vạn lần đừng
có chuyện a.

Bên
trong xe ngựa hoa lệ, Phượng Lan Dạ nhắm mắt dưỡng thần, một bên Diệp Linh trấn
định suy tư, cẩn thận mở miệng:

"Vương
phi, chỉ sợ chuyện này lai giả bất thiện a."

Phượng
Lan Dạ cũng có chung cảm giác này, nhưng không muốn làm cho Diệp Linh bất
an, hơn nữa nàng biết Thiên Bột Thần đang ngồi ở trong góc xe ngựa, bởi thế
nàng cũng không có gì phải lo lắng.

Nhưng
người này thật ra là ai đây?

Trong
đầu không ngừng bay ra những suy nghĩ, bỗng nhiên một người thoáng qua trong đầu
nàng, Ngũ công chúa Phượng Lan Họa, cũng chính là Lam Cơ của Tuyết Nhạn lâu,
chẳng lẽ là nàng sao?

Bằng
không nàng thật sự nghĩ không ra còn có ai muốn gặp nàng.

Lam
Cơ chẳng lẽ tiến cung trở thành cung nữ Mộc Miên?

Nếu
quả thật là như vậy, chắc chắn chính là quỷ kế của Tấn vương cùng Mai Phi
rồi. Chẳng qua là Hoàng thượng vì sao lại phong Lam Cơ làm phi đây? Mặc dù
nàng xinh đẹp, nhưng hiện tại Hoàng thượng tựa hồ không phải là người vì sắc đẹp
mà thay đổi, hơn nữa trong cung cái dạng mỹ nhân gì mà không có, sao lại để
cho một cung nữ nhỏ bé thăng cấp thành Ngũ phẩm tần phi?

Phượng
Lan Dạ không hiểu ra sao, thì Diệp Linh bên người nàng rất nhanh liền cảm nhận
được nàng đang dao động, bất an hỏi:

"Vương
phi, có phải nhớ tới cái gì hay không?"

"Không
có chuyện gì, an tâm đi."

Cho
dù thật sự là Lam Cơ, vậy thì thế nào? Nàng ta biết nàng không muốn cứu nàng
ta, chẳng lẽ còn dám trả thù sao? Nếu như thật sự là như vậy, chỉ sợ nàng ta
cũng không còn đường lui nữa rồi, nàng ta tuyệt đối sẽ không ngu đến nỗi giữa
ban ngày cho đòi nàng tiến cung chỉ để trả thù.


xa một đường tiến vào hoàng cung, Nguyên Phạm hoàn thành nhiệm vụ đem các
nàng dẫn vào cửa cung, sau đó phái thái giám mang Tề Vương phi đưa vào Tư Tương
điện.


Tương điện, là Hoàng thượng ban cho Mộc Miên nương nương, mới được đặt tên.
Nơi này là cung điện trong hậu cung cách Tiêu Nguyên điện gần nhất, bởi vậy có
thể thấy được, Hoàng thượng quả thật rất cưng chiều vị Tân phi này.

Chẳng
những hậu cung, ngay cả trên triều đình mọi người đều biết. Cảnh này khiến triều
đình dấy lên một trận phong ba.

Thái
tử đại vị chưa định, người người cẩn thận lo lắng, không nghĩ tới vào lúc này,
Hoàng thượng thế nhưng lại cưng chiều một vị Tân phi, điệu bộ này thật có
chút không thua vị Hoàng quý phi lúc trước.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3