Độc y vương phi - Quyển 2 - Chương 072 - Phần 1

Chương 72: Ngân Ca là chú chim
thông minh

Âu
Dương Thác lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại hoàng đế cùng Tề vương Nam
Cung Diệp.

Hoàng
đế sắc mặt lãnh trầm, con ngươi lấp lánh ánh sáng lạnh, thâm trầm không thể phỏng
đoán, nhìn chằm chằm Tề vương Nam Cung Diệp, chỉ thấy Nam Cung Diệp ngũ quan
thanh nhuận, tuấn mỹ chính trực, thản nhiên nhìn hoàng đế, toàn bộ không có nửa
điểm gì không ổn, tựa hồ hắn đối với những chuyện như vậy cho là đương nhiên.

"Diệp
nhi, ngươi làm lớn chuyện như vậy ngươi nói phải làm thế nào đây? Mặc dù Âu
Dương tướng quân có sai, nhưng hắn vẫn là hộ quốc lão tướng của Thiên Vận hoàng
triều chúng ta, ngươi có thể nào mang người tiến vào tướng quân phủ đem tất cả
mọi người đánh chứ?"

"Phụ
hoàng nói sai rồi, đường đường Tề Vương phủ chẳng lẽ thật sự mặc cho người khác
khi dễ, nhi thần làm không được"

Nam
Cung Diệp thanh âm ôn hòa như trước, bất quá ý tứ trong lời nói cũng không có sự
thoả hiệp.

Hạo
Vân đế nhìn hắn, hơn nữa ngày mới cúi đầu, khoát khoát tay: "Lần sau đừng
lỗ mãng như thế nữa, lui xuống đi, phụ hoàng mệt mỏi."

Nhi
tử này cũng không bớt lo, hắn thật đúng là mệt a, hoàng đế dựa vào phía sau
nhuyễn tháp, khép hờ đôi mắt, không hề nhìn Nam Cung Diệp nữa, Nam Cung Diệp
cũng không có nói thêm cái gì, lặng lẽ lui xuống.

Buổi
tối, thánh chỉ tới An Vương phủ, An vương Nam Cung Quân không nghĩ tới sự tình
thế lại thuận lợi như thế, vốn hắn định uy hiếp Âu Dương Tình sẽ đem chuyện của
nàng vạch trần ra, ai ngờ nữ nhân này thà chết cũng không nguyện ý đi nói với
Hoàng thượng, cho nên chính mình giận dữ đi tìm phụ hoàng, lại bị phụ hoàng cự
tuyệt.

Âu
Dương Tình khi biết Nam Cung Quân tiến cung, liền quay về Âu Dương gia khóc lóc
kể lể, tướng quân Âu Dương Thác luôn luôn yêu thương nữ nhi, nghe được nữ nhi
nói như thế, quả nhiên tức giận, không nghĩ tới ngoài ý muốn lại giúp An vương
hắn đạt được mong muốn.

Nam
Cung Quân liền chuẩn bị xe ngựa, đi Tề Vương phủ đón Vụ Tiễn, hiện tại chính
mình cuối cùng cũng làm được một việc không làm Vụ Tiễn thất vọng, để cho nàng
như ý nguyện trở thành An Vương phi.

Liên
viện Tề Vương phủ.

Bên
trong phòng khách, Phượng Lan Dạ nắm tay Tư Mã Vụ Tiễn: "An vương đại khái
sẽ lập tức đến đây, lần này quay về An Vương phủ đi, nhớ kỹ thân phận của
ngươi, ngươi mới là An Vương phi, bên trong Vương phủ nên chỉnh đốn thì phải chỉnh
đốn, nên thay đổi người liền thay đổi người, tuyệt đối không thể có nửa phần mềm
lòng, những người đó hay bắt nạt kẻ yếu, còn có tiểu thiếp trong phủ, lần trước
ta vốn định giáo huấn các nàng, bởi vì thời gian cấp bách, lần này trở về,
ngươi cũng phải chấn chỉnh nhiều, đừng quên lòng An vương đang ở trên người của
ngươi, chỉ cần ngươi làm việc thản nhiên, đúng lý hợp tình, không có gì phải sợ."

Phượng
Lan Dạ vẻ mặt lạnh lùng, một bộ dáng lý lẽ hiển nhiên để nói chuyện, một bên
Hoa Ngạc cùng Diệp Linh hai người nghe xong vẻ mặt hắc tuyến, trong lòng thầm
niệm, may mắn Tề Vương phủ nữ nhân gì cũng đều không có, nếu không xét cá tính
của tiểu Vương phi, khẳng định sẽ đem Vương phủ toàn bộ diệt sạch sẽ.


Mã Vụ Tiễn tâm tình trăn trở hết lần này đến lần khác, thời khắc này nói cái gì
cũng đều là dư thừa, vốn nàng cho rằng sẽ trợ giúp tiểu nha đầu này, ai biết bởi
vì sự mềm lòng của bản thân, hiện tại ngược lại là nàng ấy trợ giúp mình, thiên
ngôn vạn ngữ chỉ có thể hóa thành trầm mặc, hai tay nắm chặt tay Phượng Lan Dạ,
đã nhiều ngày nàng hiểu rõ, lần này quay về An Vương phủ, những nữ nhân ấy an
phận thì bỏ qua, nếu không an phận, nàng tuyệt đối sẽ không tha các nàng.

"Ừ,
ta đã biết"

Vụ
Tiễn cuối cùng gật đầu, ngoài phòng truyền đến âm thanh của tiểu nha đầu:
"Tiểu Vương phi, Tích quản gia đến, nói người An Vương phủ tới."

Quả
nhiên tới nhanh như vậy, Phượng Lan Dạ nhẹ gật đầu, An vương đối Vụ Tiễn là thật
tình, thôi thôi thôi, trong hoàng thất có thể có tình nghĩa nhường này đã là
đáng quý, chỉ mong Vụ Tiễn sau này có thể được thuận lợi một chút.

"Ừ,
đã biết, nói cho hắn, chúng ta sẽ đi qua."

Phượng
Lan Dạ phân phó. Tiểu nha đầu lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài, Phượng Lan Dạ
nắm tay Vụ Tiễn, hai người đứng dậy, cùng nhau bước ra ngoài, cẩn thận nói tiếp.

"Vận
mệnh hai người chúng ta nhiều trắc trở, mặc dù tránh né, chỉ sợ cũng tránh
không khỏi, cho nên phải làm như thế nào, hãy làm hết lòng, không cần phải
tránh né."

"Ừ."

Vụ
Tiễn nghe nàng nói, gật đầu, mấy đạo thân ảnh nhỏ bé phản chiếu ở hành lang dài,
ánh trăng mù mịt, gió đêm rét lạnh nhẹ thổi qua, mọi người nhịn không được khẽ
run, đêm đông trong trẻo nhưng lạnh lùng a.

Trong
đại sảnh Tề Vương phủ, Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân đang chờ đợi, hai người
nói một ít chuyện triều đình, vì Nam Cung Quân có chút không yên lòng, nên thỉnh
thoảng nhìn quanh cửa, cho đến khi có người đi đến, hắn đột ngột đứng lên, nhìn
qua.

Phượng
Lan Dạ di chuyển thân mình, bên cạnh Tư Mã Vụ Tiễn đi ra theo, ngẩn ngơ nhìn
Nam Cung Quân.

Mấy
ngày không gặp, nhìn thấy Nam Cung Quân quả thật tiều tụy không ít, không khỏi
đau lòng, nàng vẫn rất yêu nam nhân này, liền đi nhanh lên phía trước vài bước
gọi một tiếng: "Ngươi đã đến rồi?"

"Ừ."

Nam
Cung Quân thấy Tư Mã Vụ Tiễn hoàn hảo vô khuyết, sắc mặt cũng hồng nhuận, tâm
tình trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, vốn nghe nói nàng bị thương, hắn đã
muốn sang đây, bất quá vì lần lượt chờ tin tức của phụ hoàng, để có được ý chỉ,
hắn mới qua đây đón nàng hồi phủ.

"Ta
đón ngươi quay về An Vương phủ."

Hai
người cùng nhau kéo tay quay đầu nhìn lại.

Trong
đại sảnh, ánh sáng đèn lòng chiếu sáng rõ nét khuôn mặt Phượng Lan Dạ, thanh
tươi diễm lệ, trên mặt nàng thiếu đi tầng hàn khí, làm cho nàng lúc này tựa như
nữ hài tử xinh đẹp hiền hoà, khóe môi có chút giống như vô ý cười, gật đầu: "Trở
về đi, An vương hãy đối xử tốt với nàng."

Nam
Cung Quân dìu Tư Mã Vụ Tiễn rời đi, Tư Mã Vụ Tiễn cũng không nói gì, nói cảm tạ
thì sẽ khinh nhờn một phần tâm ý của nàng ấy, cho nên nàng sẽ đem phần tình
nghĩa này chôn ở đáy lòng.

Phượng
Lan Dạ chưa quên phân phó một tiếng: "Tích quản gia, tiễn An Vương gia An
Vương phi xuất phủ."

"Vâng,
tiểu Vương phi."

Tích
quản gia đáp lời, nhanh chóng đi ra ngoài, trong phòng, Phượng Lan Dạ chậm rãi
quay đầu, nhìn Nam Cung Diệp trong đại sảnh, khuôn mặt tinh tế như điêu khắc,
lông mày hẹp dài, đôi mắt thâm thúy như hồ sâu không thể dự đoán, âm u huyền
bí, môi mỏng hướng về phía trước giương lên, tạo thành một vòng cung duyên
dáng, tựa tiếu phi tiếu, tuy rằng động tác rất đơn giản, nhưng mà giống như nước
suối nơi khe núi, thanh khiết vô cùng, thấm vào ruột gan.

Nhưng
đây chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài của hắn, chân thật thì hắn thị huyết tàn nhẫn,
như Tu La địa ngục, hắn đến tột cùng vì sao phải cất giấu bộ mặt như vậy.

Phượng
Lan Dạ suy đoán, sắc mặt nhiễm tầng âm trầm, thanh âm biếng nhác của Nam Cung
Diệp vang lên: "Lan nhi nghĩ cái gì đấy?"

Hiện
tại hắn gọi nàng là Lan nhi, Phượng Lan Dạ cũng không có phản bác cùng ác hàn
như lúc đầu, nhưng vẫn có chút không quen, trong lòng nàng biết rõ ràng, dù
mình có kháng nghị cũng không có hiệu quả.

"Diễn
kịch đã kết thúc, có phải nên hạ màn hay không Vương gia."

"Vở
kịch này chưa kết thúc, ngừng thì đâu có thu hoạch gì, Lan nhi, chúng ta nên tiếp
tục diễn?"

Nam
Cung Diệp đuôi lông mày khẽ nhướng, vẻ mặt đầy hứng thú, rõ ràng là một động
tác đơn giản, lại tà mị vạn phần.

Phượng
Lan Dạ vừa nghe hắn nói liền giận, sắc mặt tối sầm, hai tay vòng quanh ngực, một
thân chính khí nghiêm nghị.

"Nam
Cung Diệp, diễn cái gì diễn, ngươi mơ đi, ta thích sạch sẽ."

Nói
xong buông tay đi ra ngoài, chỉ chừa cho Nam Cung Diệp một cái bóng lưng tinh tế
đầy ngạo khí, nam nhân bên trong phòng, trên ngũ quan xuất trần hiện lên vẻ bất
đắc dĩ, khẽ nói một câu: "Ta cũng thích sạch sẽ, không phải rất hợp nhau để
diễn hay sao?"

Đáng
tiếc không ai để ý tới hắn.

Phượng
Lan Dạ ra khỏi phòng, dẫn Hoa Ngạc cùng Diệp Linh trở về viện, ai biết vừa mới
tiến vào, liền nghe được Ngân Ca hân hoan nói "Gia tới, Gia tới."

Phượng
Lan Dạ dưới chân như bị kiềm hãm, có cần khoa trương như vậy hay không, biết
tên kia thân thủ rất cao, nhưng chuyện này cũng quá thể đi, rõ ràng nàng đi trước
mà, nghĩ vậy liền nổi giận đùng đùng xông vào, bên trong phòng khách dưới ánh
đèn, không phải Nam Cung Diệp thì là ai, hắn đang cho Ngân Ca ăn, Ngân Ca kia
không biết có phải thời gian dài không thấy được chủ tử hay không, nên kêu lớn
một tiếng, rồi vừa ăn vừa kêu "Gia tới, Gia tới."

Vừa
nhấc đầu thấy Phượng Lan Dạ đi vào, lập tức đong đưa cái đầu nhỏ.

"Tiểu
Vương phi thật xinh đẹp a, tiểu Vương phi thật xinh đẹp."

Nam
Cung Diệp vừa nghe, khóe môi mỉm cười, nhẹ nhàng gõ đầu Ngân Ca: "Như thế
nào có sánh bằng với gia không."

Phượng
Lan Dạ trừng mắt nhìn một người một chim, còn nói lời tâng bốc lẫn nhau lên làm
thú vui, bất quá lúc này nàng cũng không công phu thưởng thức phong tư hai người
bọn họ, sắc mặt trầm xuống mặc kệ bọn họ, phía sau Hoa Ngạc cùng Diệp Linh khom
người mở miệng: "Tham kiến Vương gia, chúng nô tì đi xuống trước."

Nam
Cung Diệp hơi nghiêng đầu nhìn, hai tròng mắt dưới ánh đèn khẽ sáng, phát ra
tia sáng lạnh u ám kinh người, và sâu không lường được, quanh thân một tầng khí
âm u, tựa như Tu La địa ngục, làm Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đánh một cái rùng
mình, cảm thấy được, tuy rằng Gia đối tiểu Vương phi nhu hòa, nhưng đối với người
khác sẽ vĩnh viễn lạnh lùng như băng, Nam Cung Diệp vung tay lên, hạ nhân phía
sau Phượng Lan Dạ đều lui xuống.

Phượng
Lan Dạ sắc mặt lạnh lại, các nàng chính là nha đầu của nàng, nàng còn chưa cho
phép, như thế nào liền đi, mặc dù muốn phát tác, bất quá nàng biết, nếu lưu lại
các nàng, Nam Cung Diệp cũng sẽ không tha các nàng, cuối cùng đành bỏ qua, nghiến
răng nhìn chằm chằm Nam Cung Diệp liếc mắt một cái, rồi đi qua.

"Nói
đi, đã trễ thế này, đến đây muốn làm gì?"

"Ta
muốn nghe đàn, ngủ không được."


chỗ tối, đám người Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc còn có Thiên Bột Thần đều trừng mắt,
sau đó mắt trợn trắng, nếu không phải chính tai nghe được, thật đúng là không
biết Gia nhiều trò như vậy, ngươi nói muốn nghe đàn thì nghe đàn đi, lại đi nói
chính mình ngủ không được, hắn có thời điểm ngủ không được sao?"

Bất
quá trong phòng khách, Phượng Lan Dạ vừa nghe Nam Cung Diệp nói, liền thu lại vẻ
lạnh lẽo, thần sắc nhu hòa vài phần, chậm rãi đi tới trước mặt Nam Cung Diệp.

"Quy
tắc cũ, một khúc một vấn đề."

Nam
Cung Diệp nheo con mắt, ánh sáng khiếp người lưu chuyển, mê hoặc nhân đến cực
điểm, đổi là một nữ tử khác chỉ sợ đã bị mê hoặc ngất xỉu không biết trời trăng
gì, đáng tiếc Phượng Lan Dạ hiện tại đã trở thành thói quen, nàng đang suy nghĩ
đến việc mình muốn hỏi.

"Tốt."
Trong con ngươi tà mị của Nam Cung Diệp hiện lên ngọn lửa thâm u, gật đầu.

Phượng
Lan Dạ cuối cùng không nói thêm cái gì, quay đầu mệnh lệnh Hoa Ngạc bên ngoài:
"Đem đàn của ta mang tới."

"Vâng."
Vài âm thanh vang lên.

Hoa
Ngạc cùng đám người Diệp Linh lui ra ngoài, có người lấy đàn, có người nâng bàn,
rất nhanh liền đem đàn mang tới, rồi lui ra ngoài.

Trong
phòng khách, Phượng Lan Dạ cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng tiêu sái đến trước cầm,
ngồi xuống bắt đầu gảy đàn. Lúc nàng gảy đàn, tao nhã động lòng người, cả người
đắm chìm trong âm nhạc, tựa như cùng cầm hòa làm một.

Nam
Cung Diệp ngồi cách đó không xa, ánh mắt sâu thẳm, thân mình hắn tựa lưng vào
ghế ngồi, lúc này hắn cũng không còn lạnh lùng như lúc trước nữa, mà mang theo
chút đăm chiêu, lông mi dài đóng lại, dường như đang chậm rãi thưởng thức cảm
giác tinh tế trong đó, kỳ thật trong đầu hắn đang suy tư.

Cầm
của Lan nhi thực sự là nghe không ra có chỗ nào huyền diệu, vì sao Thiên Bột Thần
lại nói cầm của nàng là âm sát cầm kỹ.

Âm
sát tồn tại đã lâu, nhưng chỉ có nghe đồn đãi, cho tới bây giờ cũng không có ai
gặp qua, không nghĩ tới Lan lại tập được. Tuyệt thế võ công tâm pháp hiếm thấy,
được giấu ở Vân Phượng quốc sao?

Nam
Cung Diệp một bên nghe đàn một bên suy tư, bất tri bất giác, một khúc lại trôi
qua.

Phượng
Lan Dạ cũng không có dừng lại, tiếng đàn vừa chuyển, lúc này đây âm điệu lên
cao rất nhiều, tựa như vạn mã đạp sóng, lao nhanh trên biển mây, càng giống như
thập diện mai phục, mảnh liệt không thôi, nghe đến lòng người xúc động, quanh
thân huyết mạch đều tăng vọt lên.

Ngoài
phòng khách, nhóm tiểu nha đầu trong Liên viện đều đứng ở thềm đá chú ý lắng
nghe, tựa như bị hóa thạch.

Chẳng
những Liên viện, ngay cả tòa Vương phủ, hành lang, trong lối đi nhỏ, còn có
trong các viện, tất cả mọi người đều đứng thẳng, si ngốc nghe tiểu Vương phi
đàn, thật là quá tuyệt a.

Khó
trách mọi người trong An Giáng thành đều nói tiểu Vương phi cầm kỹ là thiên hạ
nhất tuyệt, quả thật là danh bất hư truyền, ngay cả bọn họ là người không hiểu
về cầm, tựa hồ cũng có thể lãnh hội thâm ý trong đó, đây mới là cảnh giới cao
nhất của cầm kỹ.

Một
khúc trào dâng như vạn mã phi nhanh rất mau kết thúc, Phượng Lan Dạ vốn dự định
đàn tiếp, nhưng Nam Cung Diệp đã nghiêng mình đứng lên, duỗi ra tay đè lại tay
nàng.

Không
phải là hắn không muốn trả lời câu hỏi của nàng, mà là đau lòng tay nàng.

Một
khúc khí thế này đã hao tổn rất nhiều lực nơi tay, chỉ sợ tay nàng đã bị
thương, lại có muốn đàn tiếp nữa sao.

Nam
Cung Diệp lật tay nàng lại, quả nhiên có nhè nhẹ điểm hồng, lây dính trên đầu
ngón tay, nháy mắt, vẻ mặt Nam Cung Diệp trầm xuống, quanh thân hàn khí lãnh liệt,
tiếng nói ám trầm mang theo mấy phần sắc bén.

"Lần
sau không được như thế, phải yêu quý chính mình. Nếu còn như vậy, ta sẽ tức giận,
từ nay về sau ngươi sẽ không được đàn nữa."

Hắn
bá đạo nghiêm túc nói, khóe môi nhếch lên lạnh lẽo, rõ ràng có thể thấy được
trong lòng hắn quả thật rất giận, bất quá Phượng Lan Dạ lại cảm thấy trong lòng
thật cao hứng, nam nhân này là thật lòng quan tâm nàng, nàng có thể cảm nhận được,
người tốt kẻ xấu nàng vẫn phân biệt được, nàng chỉ hồ đồ, hắn vì sao đối với
nàng tốt thế? Từ trước cho tới nay người đối với mình tốt nhất định là có mục
đích, nhưng cho tới bây giờ xem ra, nàng cũng không thấy được hắn có mục đích
gì với nàng, cho nên trong lòng vừa khẩn trương, rồi lại lộ ra cao hứng, đôi mắt
xinh đẹp không chớp mắt nhìn hắn.

Giây
lát, trong mắt thế nhưng ê ẩm, cúi đầu thấp lẩm bẩm: "Cho tới bây giờ
không ai đối với ta tốt như vậy"

"Ta
sẽ đối với ngươi tốt, sẽ không để cho ai khi dễ ngươi."

Nhìn
nàng thân thể nho nhỏ gầy yếu nhưng bên trong người tựa hồ chống đỡ thống khổ
thật lớn, Nam Cung Diệp tuy rằng không rõ tiểu nha đầu này vì sao lại tuyệt quyết
chịu đựng như thế, nhưng hắn thật sự sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ
nàng.

Nam
Cung Diệp vén tà áo lên, nhưng lại trực tiếp xé áo bào quý giá của bản thân, xé
một mảnh nhỏ băng lại ngón tay chảy máu của nàng, Phượng Lan Dạ thấy động tác hắn
vụng về, thực hiển nhiên là không rành làm việc này, không khỏi giãn môi cười một
chút, đưa tay rút lại ngón tay bị băng bó thật sự khó coi quơ quơ.

"Rất
khoa trương đi, chỉ có chút máu, không cần phải bọc như vậy." Lời nói vừa
rơi xuống, Nam Cung Diệp có điểm lúng túng, vội vàng kéo nàng ngồi vào một bên:
"Không phải nói hỏi ta vấn đề sao? Bổn vương mệt rồi đó."

Phượng
Lan Dạ mím chặt môi, muốn cười, bất quá cuối cùng nhịn xuống, không có cự tuyệt
động tác của hắn, ngồi ở bên cạnh hắn, suy nghĩ trong chốc lát nghiêm túc hỏi:
"Ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngày ấy ta lại ở trên thuyền lớn của Sở
vương?"

Nếu
không phải bởi vì ở trên thuyền lớn của hắn, nàng cũng sẽ không nhận định hắn
là ân nhân cứu mạng nàng, còn thiếu chút nữa làm người trái lương tâm, may mắn
phát hiện sớm.

"Ác,
bởi vì lúc ấy thuyền khác không có chỗ trống, đều để đầy đồ vật, chỉ có thuyền
hắn còn chỗ, cho nên liền mang ngươi ở đó trở về Thiên Vận hoàng triều."

Nam
Cung Diệp đã biết Sở vương động tâm tư gì ở nàng, ánh mắt u ám xuống, trong
lòng hừ lạnh.

Nam
Cung Liệt ngươi là tiểu nhân ti bỉ vô sỉ, thế nhưng ngay cả một tiểu cô nương
cũng không buông tha, nhỏ như vậy cũng lợi dụng, ngôi vị hoàng đế nếu thật sự
rơi xuống tay ngươi, còn sinh linh thiên hạ còn có ngày lành sao?

Phượng
Lan Dạ nghe xong lời này, có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới bởi vì trên
thuyền Sở vương có phòng trống, cho nên bị hắn nhân tiện dẫn theo trở về.

Buồn
cười.

Bất
quá trong lòng quả thật đã buông xuống, về sau nàng cùng Sở Vương phủ không còn
nửa điểm quan hệ, nhưng nàng cũng nên tặng những tin nên tặng, Sở vương không
phải muốn biết Nam Cung Diệp có che dấu bí mật gì sao? Nàng đúng lúc cần tương
kế tựu kế, Phượng Lan Dạ quyết định tính toán, sau đó hỏi tiếp vấn đề thứ hai.

"Ngươi
không phải muốn điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Ngọc phi nương nương sao?”

Nàng
hỏi vấn đề này, là bởi vì muốn giúp hắn, cho tới nay đều là hắn trợ giúp nàng,
hiện tại nên đến phiên nàng trợ giúp hắn điều tra rõ một việc.

Sắc
mặt Nam Cung Diệp đột nhiên u ám, đôi đồng tử biến hóa, đầu ngón tay lạnh lẽo
thành một mảnh, Phượng Lan Dạ đưa tay nắm tay hắn, nàng biết đây là đề tài làm
cho hắn nhạy cảm, bất quá khi nàng nắm tay hắn, Nam Cung Diệp ngược lại không
có nổi giận giống mọi khi, chỉ thâm trầm nhìn Phượng Lan Dạ.

"Lan
nhi vì sao muốn hỏi chuyện này?"

"Ta
sẽ giúp ngươi điều tra rõ chuyện Ngọc phi, nếu cái chết của Ngọc phi thật sự có
điều bí ẩn, ta nghĩ có người âm thầm chú ý hướng đi của ngươi, nhưng sẽ không
ai để ý ta, cho nên ta sẽ dễ dàng giúp ngươi điều tra rõ chuyện này."

Phượng
Lan Dạ vừa nói xong, thần sắc Nam Cung Diệp nháy mắt che phủ tầng mũi nhọn lạnh
lẽo, lạnh lùng lắc đầu: "Lan nhi, đây là chuyện của ta, ngươi không thể mạo
hiểm, trong việc này không phải như ngươi tưởng tượng dễ dàng như vậy, nếu để
cho người ta biết ngươi điều tra chuyện này, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm."

Phượng
Lan Dạ biết hắn lo lắng cho nàng, trong lòng ấm áp dị thường, nhưng chuyện nàng
đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

"Ta
đã nói thì sẽ không thay đổi."

Thanh
âm như chém đinh chặt sắt biểu hiện quyết tâm của nàng, tuy rằng ở chung không
lâu nhưng Nam Cung Diệp biết tính nàng quật cường, hắn bình tĩnh nhìn nàng,
trong giây lát, bất đắc dĩ đưa tay nhéo cái mũi của nàng, chậm rãi mở miệng:
"Như vậy phải hành động dưới sự cho phép của ta, không đươc tự mình điều
tra."

"Ừ."
Phượng Lan Dạ nhẹ gật đầu xem như đáp ứng, kỳ thật gặp được biến tình huống
khác thường, nàng đâu cần phải chờ hắn đồng ý, nhưng cũng phải gật đầu để đối
phó trước đã.

Hai
người thái độ thực vô cùng thân mật, Ngân Ca trong góc phòng khách bỗng nhiên
kêu lên.

"Xấu
hổ, xấu hổ, xấu hổ."

Phượng
Lan Dạ ngẩn ra, chỉ thấy Nam Cung Diệp động tác vô cùng thân mật nhéo mũi nàng,
hai người tư thế cũng có chút mờ ám, dựa gần sát vào nhau, ngay cả mùi hương
trên người, hai bên cũng đều cảm nhận được, Phượng Lan Dạ đầu liền ngã ra sau,
vội vàng đứng lên.

"Ta
mệt mỏi, Vương gia hãy mau trở về đi, sắc trời đã muộn."

Nam
Cung Diệp nhìn dáng vẻ nàng khẩn trương, không đành lòng chọc ghẹo nàng, hôm
nay hai người xem như có một bước tiến triển nhanh, Lan nhi không hề bài xích hắn
nữa, đều do Ngân Ca làm hỏng, Nam Cung Diệp đứng dậy, lãnh trừng mắt nhìn Ngân
Ca liếc một cái, trong lòng nghĩ, thực sự nên nướng con chim này, Ngân Ca hoàn
toàn xem Phượng Lan Dạ là chủ tử, vừa thấy Nam Cung Diệp đứng dậy, còn không
quên ở phía sau kêu lên.

"Gia
tạm biệt, Gia tạm biệt a."

Nam
Cung Diệp chắp tay sau lưng đi ra ngoài, bên ngoài, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh vừa
rồi nghe được Ngân Ca nói, đoán là Vương gia vừa cùng Vương phi làm cái gì đó?
Bằng không Ngân Ca như thế nào lại nói xấu hổ xấu hổ đâu, chẳng lẽ là chuyện đỏ
mặt, một đám tiểu nha đầu suy đoán, vừa thấy Vương gia đi ra, cung kính hành lễ:
"Vương gia."

"Đứng
lên đi."

Nam
Cung Diệp lời vừa rơi xuống cũng không có nói gì thêm nhẹ nhàng đi ra ngoài,
thân ảnh cao lớn vui vẻ hòa tan dưới ánh trăng, trác tuyệt tao nhã như vây
trúc.

Hoa
Ngạc cùng Diệp Linh từ bên ngoài tiến vào, chạy vội đến bên người Phượng Lan Dạ,
chỉ thấy tiểu Vương phi sắc mặt kiều diễm, quả thật có chút hồng không bình thường,
Hoa Ngạc trêu chọc hỏi "Chủ tử, vừa rồi phát sinh chuyện gì? Ngân Ca kêu
vui vẻ như vậy."

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3