Độc y vương phi - Quyển 2 - Chương 070 - Phần 1

Chương
70: Một thân sát khí

Phượng Lan Dạ như chợt hiểu ra, thì Trầm Vân Tinh ở bên cạnh
đôi mắt đẹp chỉ lo nhìn chằm chằm thân ảnh chói mắt phía trước, thân hình cao
ngất, trong bộ trường bào màu tím càng khiến hắn cao quý tựa như trích tiên,
bên trong lộ ra dung mạo như ẩn chứa hào quang, mê hoặc khó lường.

Mặc dù khoảng cách gần như vậy, nhưng quanh thân hắn tồn
tại lãnh khí xa cách làm người khác cảm giác như thiên sơn vạn thủy, giờ phút
này hắn không tập trung nhưng dáng vẻ uể oải càng thêm mê người.

Trầm Vân Tinh càng nhìn, trong lòng nhảy nhót không yên,
mặc dù trong mắt hắn không có nàng, nàng rất tức giận, nhưng bảo nàng quên hắn,
như vậy quả thực khó khăn, toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt vào nam nhân này,
cho dù không làm Tam hoàng tử phi, đến Tề Vương phủ trở thành một tiểu thiếp,
nàng cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần hắn có thể thích nàng, như vậy sẽ có một
ngày nàng thay thế tiện nhân Phượng Lan Dạ kia, trở thành Tề Vương phi.

Trầm Vân Tinh mải mê suy nghĩ, trên dung nhan truyền đến
một chút cảm giác đau đớn, nhắc nhở nàng chuyện bị đánh lúc nãy, ánh mắt không
khỏi trở lên lạnh lẽo, nhưng vừa nghĩ đến thân phận của mình, không khỏi bày ra
ý cười nịnh nọt nghiêng đầu nhìn Phượng Lan Dạ:

"Thất hoàng muội, chuyện hôm nay, là tỷ sai rồi, muội
đừng để trong lòng nha!"

Phượng Lan Dạ quay đầu liếc mắt nhìn nàng ta một cái. Nữ
nhân này sao lại đê tiện đến như vậy, muốn nam nhân muốn đến điên rồi hay sao,
ngay cả Tam hoàng tử nàng ta còn không xứng, chẳng lẽ còn dám mơ tưởng đến Nam
Cung Diệp hay sao, thật chán ghét, loại phụ nữ như cô ta, xứng đáng bị nam nhân
chà đạp tàn nhẫn, khiến cho nàng ta cả ngày không thể có những suy nghĩ không sạch
sẽ như vậy.

Phượng Lan Dạ cười lạnh nghiêng đầu kề sát thân thể nàng
ta, lạnh lùng mở miệng: "Nếu còn để cho ta phát hiện ngươi còn vọng tưởng,
đừng trách ta không khách khí."

Nàng nói xong, liền tăng nhanh cước bộ, đuổi theo người
phía trước, hai người Hoa Ngạc cùng Diệp Linh cũng vội vã đi theo, lúc lướt qua
Trầm vân Tinh, miệng biểu thị hai chữ "tiện nhân". Nói xong quay đầu
điềm nhiên như không có chuyện gì đuổi theo đám người phía trước.

Gương mặt xinh đẹp của Trầm Vân Tinh sớm đã tái đi, hai
tròng mắt bốc hỏa, chẳng những chủ tử, mà ngay cả tiểu nha đầu cũng dám chê cười
nàng, tức giận la lên: "Phượng Lan Dạ, ngươi?"

Nói còn chưa dứt lời, đoàn người phía trước cũng dừng bước
lại, đồng loạt quay đầu nhìn lại, trong đó đương nhiên có cả Phượng Lan Dạ,
nàng bất đắc dĩ nhún nhún vai, vô tội mở miệng: "Tam hoàng tẩu, làm sao vậy?"

Nam Cung Diệp từ trước mặt đi tới, hơi cúi đầu, tia sáng
ôn nhu trong mắt lưu chuyển một chút, nhưng khi ngẩng đầu là một mảnh lạnh trầm
thị huyết, chậm rãi mở miệng: "Làm sao vậy? Tam hoàng tẩu?"

Một câu Tam Hoàng Tẩu, được nhấn mạnh, Trầm Vân Tinh sắc
mặt tái nhợt, rốt cuộc nói không nên lời, dậm chân xoay người bỏ đi, thị nữ của
nàng theo sát sau chủ tử, vội hô lên: "Chủ tử, chủ tử?"

Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp sắc mặt lãnh liệt, bất quá rất
nhanh liền khôi phục như thường, cười mở miệng: "Đi thôi, đi thôi, đừng để
ý nàng, không biết lại giận dỗi cái gì nữa."

Nói xong đoàn người lại tiếp tục đi, vừa đi vừa ngắm cảnh,
đôi lúc nói một câu hai câu, mà Nam Cung Diệp và Phượng Lan Dạ lại đi sau cùng,
thỉnh thoảng thưởng thức hoa thơm cỏ lạ trong vườn.

Hoa Thanh điện cảnh trí cực kỳ lộng lẫy, bất quá so với
Ngọc Vãn điện vẫn không bằng, nơi đó cảnh sắc mới là đẹp nhất, Phượng Lan Dạ cảm
thán một tiếng, như vậy chẳng phải nói Ngọc phi so với Hoa Phi càng được sủng
ái hơn sao?

Hậu cung như một giếng cổ sâu không lường được, làm cho
người ta dò không thấy đáy, tầng tầng sương mù, không thể tìm ra được chân tướng,
rõ ràng nhìn như thế này, kỳ thật rất nhanh sẽ phát hiện ra một mặt khác bị giấu
kính, mà trong cung người lợi hại chân chính chỉ sợ không phải Mai Phi cũng
không phải Nguyệt Phi, mà là Hoàng thượng? Hoàng thượng ở trong đó đến tột cùng
là sắm vai nhân vật gì đây?

Phượng Lan Dạ vừa đi vừa suy đoán, đi theo phía sau mọi
người trên đường đến Hoa Thanh điện, bên ngoài cửa điện, có quản sự thái giám
đi tới, ngênh đón mọi người, khom mình hành lễ "tham kiến các vị Vương gia
Vương phi, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, thỉnh các vị di giá."

"Được rồi, đi thôi." An Vương Nam Cung Quân phẩy
tay, mọi người liền theo phía sau hắn đi vào điện

Trong điện, bố trí một bàn tiệc rượu hình tròn, trên bàn
bày biện đầy những cao lương mĩ vị, mĩ tửu ngọc dịch, cái gì cần có đều có, lúc
này tại bàn tiệc rượu đang ngồi ngay ngắn hai người, Hoa Phi cùng Văn Tường
công chúa.

Đoàn người tiến lại, Hoa Phi vẫn ngồi yên, bởi vì nàng vốn
là trưởng bối, Văn Tường có lẽ là bị Hoa Phi giáo huấn, nên vẻ mặt không vui,
chậm rãi đứng dậy cúi đầu.

Hoa Phi cười mở miệng: "Đến đây, cùng ngồi xuống, hiếm
khi có được một ngày mọi người cùng tụ họp tại Hoa Thanh điện như hôm nay, mọi
người không cần đa lễ, cùng ngồi xuống dùng bữa đi."

"Tuân lệnh, nương nương."

Mọi người theo vị trí ngồi xuống, lúc này Trầm Vân Tinh
cũng được thái giám mời lại ngồi bên cạnh Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, mặc dù sắc
mặt vẫn không đẹp như trước, nhưng lại không nói cái gì nữa, đáy mắt hiện lên hận
ý đối với Phượng Lan Dạ.

Hoa Phi tuyên bố khai tiệc, mọi người liền cầm đũa lên.

Không gian trong bữa tiệc nặng nề, trừ Hoa Phi thỉnh thoảng
ân cần hỏi một ít đề tài, tất cả mọi người đều rất trầm mặc, an tĩnh dùng bữa.

Tuy rằng Hoa Phi hỏi, mọi người cũng là câu được câu
không trả lời, không có được một chút hăng hái.

Văn Bội công chúa mặc dù nét mặt nhìn không ra sự tức giận,
song vẫn có điểm không vui, cho nên vẫn không có nói chuyện, chỉ lo cúi đầu ăn,
An Vương Nam Cung Quân thỉnh thoảng cùng mẫu phi nói chuyện, cũng đều là những
câu hỏi thăm thân thể an khang..., không nói bất cứ chuyện gì về đề tài mẫn cảm,
về phần An Vương phi Âu Dương Tình, vẻ mặt hiện ý cười, luôn hướng Hoa Phi buốt
mông ngựa, nhưng Hoa Phi đối với nàng tựa hồ không có nhiều thiện cảm, chỉ thỉnh
thoảng gật đầu, mỉm cười, cũng không nói chuyện nhiều.

Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp thì sắc mặt lạnh lùng, vẫn
chưa mở miệng nói một câu, tuy là như vậy, nhưng ngồi ở bên cạnh Trầm Vân Tinh
cũng không để ý tới hắn, dùng con mắt ngắm nhìn Nam Cung Diệp, tâm ý càng ngắm
càng yêu, mặc dù Nam Cung Diệp từ đầu tới cuối không hề liếc mắt nhìn nữ nhân
này một cái, nhưng nàng chính là không khống chế được hành động muốn nhìn nam
nhân này, Nam Cung Diệp toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Phượng Lan Dạ, thỉnh
thoảng lại gắp một ít thức ăn đưa tới bát của nàng, bởi vì Phượng Lan Dạ vóc
người nhỏ nhắn xinh xắn, có một số thức ăn không với tới được.

Nhìn Nam Cung Diệp ân cần chăn sóc, Hoa Phi không khỏi cười
rộ lên, hướng con mình cùng Nam Cung Tiếp nói chuyện.

"Nhìn Tề Vương đi, có bao nhiêu ân cần, yêu thương,
hai người các ngươi cũng phải nhìn đó mà học tập đi, đừng chỉ lo cho chính
mình."

Hoa Phi vừa dứt lời, Âu Dương Tình liền gật đầu đồng ý:
"Đúng vậy, Tề Vương phi thật sự quả là phúc khí tốt, Tề Vương chẳng những
nhân phẩm nhất lưu, lại chăm sóc ân cần như vậy, thật sự là làm cho người ta
hâm mộ nha?"

Âu Dương Tình tiếng nói vừa dứt, Hoa Phi liền nhìn nàng,
đáy mắt có chút âm u.

Chẳng lẽ con ta phẩm mạo, tư chất không xuất sắc sao? Xem
ngươi lớn lên nhan sắc cũng tầm thường, còn không biết tự lượng sức mình, nếu
không phải Hoàng thượng tứ hôn, con ta lại cần loại người bình thường như ngươi
sao?

Âu Dương Tình vốn là vô tâm nói ra, bất quá vừa nhìn đến
Nam Cung Quân có chút nhíu mày, Hoa Phi trong mắt đều là tức giận, không khỏi
giật mình, vội vàng đứng dậy giải thích: "Ta, ta không phải có cái ý tứ
kia."

"Được rồi, ngồi xuống dùng bữa đi."

Hoa Phi thập phần uy thế, mặc dù nàng là người hòa nhã, bất
quá không có nghĩa là một điểm năng lực cũng không có, được Hoàng thượng sủng
ái, trong lòng vốn có một phần cảm giác đắc ý, cho nên lời nói ra mang theo khí
thế mạnh mẽ.

Âu Dương Tình từ từ ngồi xuống, nhìn Nam Cung Quân bên cạnh
cúi đầu ăn cơm, dường như không quan tâm đến chuyện vừa rồi, không khỏi vừa giận
vừa hận, hơn nữa ánh mắt mọi người đều nhìn nàng.

Âu Dương Tình trong lòng không khỏi oán hận, lạnh lùng
suy tính.

Xem ra Hoa Phi này cũng không thích nàng, nghe nói Hoa
Phi đối với Tư Mã Vụ Tiễn vô cùng tốt, coi nàng ta với nữ nhi giống nhau, ngẫm
lại trong lòng liền hận, nàng mới là An Vương phi, không phải tiện nhân kia, tốt
thôi, các ngươi đối với ta như thế, xem ta thu thập tiện nhân kia như thế nào.

Cùng nhau ăn một bữa cơm trong không khí không thoải mái,
ăn xong, mọi người liền cùng Hoa Phi cáo an, cùng đi tới Tiêu nguyên cung tạ ơn
Hoàng thượng, chuẩn bị hồi phủ của mình.

Nhưng lại không gặp Hoàng thượng, bởi vì thái giám Nguyên
Phạm bên cạnh Hoàng thượng chờ ở trước cửa cung, nói Hoàng thượng nghỉ trưa rồi,
bảo bọn họ đều tự trở về đi thôi, mọi người nghe xong rồi đều tự hồi phủ.

Bên trong xe ngựa của Tề Vương phủ, Phượng Lan Dạ sắc mặt
lãnh liệt, hai mắt tàn nhẫn, mắt mở to không chớp nhìn Nam Cung Diệp đang tựa
vào nhuyễn tháp đối diện

Nam Cung Diệp kỳ quái nhíu hàng mi hẹp dài, tuy là một động
tác đơn giản, bất quá lại mị hoặc đến cực điểm.

"Làm
sao vậy? Lan nhi?"

Âm
thanh từ tính của hắn vang lên, nói chuyện uể oải tự nhiên, tà mị hết sức.

Phượng
Lan Dạ giật mình một chút, bởi vì hắn gọi tên của nàng thân, mà rất tự nhiên,
không có nửa phần không ổn, khiến lời khiển trách định nói ra, lại nuốt trở
vào, mày nhíu lại, chậm rãi mở miệng.

"Trong
cung, tựa hồ không đơn giản, mỗi người đều có tâm cơ riêng không để ai biết
"

Đây
là trực giác của nàng, kể cả Hoàng thượng, dường như ở bên trong, mỗi người đều
có một mục đích, đến tột cùng là cái gì, nàng không thể nào biết, bất quá cảm
giác rất chân thật.

"Ừ."

Nam
Cung Diệp phất tay, nhưng cũng đồng ý với lời nói của nàng.


trong cung mấy vị hậu phi quả thật đều có mục đích, hy vọng con của chính mình
lên làm hoàng đế, cho nên không có việc gì là không thể, vì đạt được mục đích,
thủ đoạn lại càng tàn độc hết sức.

Về
phần phụ hoàng, luôn luôn tâm tư cẩn mật không ai có thể hiểu thấu, ngay cả hắn
cũng không biết đến tột cùng trong lòng phụ hoàng suy nghĩ cái gì?

Lúc
còn trẻ, Phụ hoàng đúng là rất huy hoàng, từng tự mình ra trận, dẹp yên phiến
loạn, bình định những quốc gia khó đối phó như Ô Thuỳ quốc Kiều Nguyệt quốc và
nhiều quốc gia nhỏ nữa, nữa đời trên lưng ngựa, xây dựng một Thiên Vận hoàng
triều thái bình thịnh trị. Trong lòng hắn có hàng vạn hàng nghìn văn thao vũ lược,
mưu kế càng lại sâu không lường được, Các nước láng giềng, lân bang vì khiếp sợ
hào tình tráng chí của hắn, đều đầu hàng.

Một
Hoàng đế như vậy, tâm cơ hắn tất nhiên không người nào có thể dò xét, không người
nào có thể hiểu được.

Cho
nên trước mặt phụ hoàng hắn chỉ là một hài tử bất hảo, không dám có nửa phần lơ
là, nửa phần cảm thấy thực may mắn vì được sủng ái.

Phụ
hoàng cả đời từng yêu vài nữ nhân, trong đó được sủng ái nhất là Hoàng quý phi,
còn có mẫu phi của hắn, thậm chí bây giờ còn có Hoa Phi, nhưng mà hắn bây giờ
yêu thương nữ nhân này, tương lai có lẽ còn có thể yêu thương những nữ nhân
khác.

Nam
Cung Diệp thần sắc u ám khó hiểu, không nói thêm một câu nào, đối với phụ
hoàng, hắn không có gì để nói, cả kinh thành mọi người đều biết hắn rất được sủng
ái, chỉ cần hắn yêu cầu, những thứ hắn muốn, phụ hoàng đều vô điều kiện đáp ứng

Phượng
Lan Dạ thấy Nam Cung Diệp không giải thích thêm, liền không đề cập đến nữa,
nàng bỗng nhớ tới một việc khác.

"Được
rồi, chẳng phải ngươi vẫn phái người âm thầm đi theo ta sao, gọi hắn ra đây đi,
đừng có ẩn mãi trong bóng tối như vậy"

Lần
này Nam Cung Diệp cũng không phản đối, chỉ là đôi mắt lóe lên tia sáng u thâm
khó lường, chậm rãi mở miệng:

"Được!"

Sau
đó hướng ra ngoài xe hô một tiếng: "Thiên Bột Thần."

Thiên
Bột Thần dạ một tiếng liền xuất hiện, vẫn là một thân hắc y như cũ, ngũ quan
anh tuấn lạnh lẽo vô tình, ngay cả một chút cảm xúc dao động cũng không có, chỉ
cúi đầu lên tiếng:

"Thiếu
chủ."

Phượng
Lan Dạ hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Thiên Bột Thần, nam nhân này vừa nhìn
đã biết là nhân vật cực kỳ lợi hại, hơn nữa dung mạo không tầm thường, không
nghĩ tới thủ hạ của Nam Cung Diệp lại có nhân vật lợi hại như vậy, không biết hắn
còn cất giấu bao nhiêu bí mật.

Bên
trong xe ngựa rất yên tĩnh, Phượng Lan Dạ đánh giá Thiên Bột Thần, mà ánh mắt mị
người của Nam Cung Diệp đang nhìn Phượng Lan Dạ, u ám ngạo mạn mang theo sự
thâm thúy, bàn tay to thon dài như ngọc vươn ra, liền thuận tay kéo nhẹ thân thể
Phượng Lan Dạ, sau đó khẽ quay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại, thâm trầm
nghiêm túc mở miệng.

"Thiên
Bột Thần, từ nay về sau nghe theo sự điều động của Vương phi, có điều phải bảo
trì khoảng cách ba thước."

"Tuân
mệnh, thiếu chủ."

Thiên
Bột Thần lập tức đáp lại, thân ảnh nhẹ nhàng rời đi, trong bụng âm thầm nghi hoặc
thiếu chủ phải chăng quá sủng nữ nhân này rồi, đối xử với nàng vô cùng tốt,
mình chưa từng chứng kiến hắn đối với người nào tốt như vậy.

Bên
trong xe ngựa, trên ngũ quan tuấn mĩ của Nam Cung Diệp, ánh mắt mê người đang bắn
ra những tia sáng lạnh lẽo, dễ dàng làm cho người ta cảm nhận được hắn đang rất
tức giận, khóe môi dụ hoặc khẽ mấp máy, âm thanh từ tính vang lên..

"Sau
này đừng có nhìn chằm chằm người khác như vậy, giống như một tiểu hoa si."

Khẩu
khí có chút lạnh lẽo, dường như rất tức giận, một tay ôm tại thắt lưng Phượng
Lan Dạ, một tay nắm chặt mặt nàng.

Lời
nói thanh nhã, hơi thở nam tính mang theo mùi thơm bao phủ cả người của Phượng
Lan Dạ, khiến cho nàng trong nháy mắt thất thần, chờ đến khi tỉnh táo lại, thì
đã ngồi ở trên đùi của Nam Cung Diệp, sắc mặt không khỏi trầm xuống, một chưởng
liền hướng nam nhân bên cạnh đánh ra, tiếc rằng Nam Cung Diệp võ công không thấp,
một tay vẫn giữ mặt nàng tay kia duỗi ra, tiếp được chưởng từ tay nàng, một cỗ
nội lực liên tục thoát ra, làm cho nàng cảm thấy giống như đánh lên bông, toàn
bộ còn lại không có nửa điểm cảm giác..

Lại
nhìn khuôn mặt hắn trầm tĩnh, thản nhiên như không có chuyện gì, như trăng trên
mặt nước.

Phượng
Lan Dạ liền trầm giọng quát: "Buông ta ra, ngươi là đồ thủy tinh chết, ta
thích sạch sẽ."

"Thủy
tinh chết?"

Nam
Cung Diệp chớp mi, đôi lông mày nhăn lại, càng trở lên yêu nghiệt đáng chết,
Phượng Lan Dạ thật muốn một chưởng đánh vào khuôn mặt như hoa của hắn, nam tử
này sinh ra sao có thể mê hoặc lòng người như thế, may mà bình sinh khuôn mặt
này không thích tươi cười, nếu không thật sự là một nhân vật đại yêu nghiệt
trong thiên hạ, tai họa ngàn năm:

"Cái
gì gọi thủy tinh chết?"

Phượng
Lan Dạ mặt sớm đã đen lại, sắc mặt càng phát ra lạnh lẽo, mặt mày như hoa lan
mùa thu đẹp không tỳ vết, tươi đẹp đến không thể ngờ.

Nam
Cung Diệp thấy nàng giận, lực đạo trên tay vẫn chưa giảm, nét mặt mang vẻ đương
nhiên:

"
Không buông, đừng quên ngươi là Vương phi của Bổn vương."

"Nhưng
ngươi là kẻ đoạn tụ, ta đối với đoạn tụ không có hứng thú"

Phượng
Lan Dạ trực tiếp cự tuyệt, hơn nữa nàng quả thật đối với đoạn tụ không có một
chút cảm giác, mặc dù nam nhân này lớn lên có điểm anh tuấn, có điểm lạnh nhạt,
có điểm yêu mị, nhưng như vậy thì thế nào? Đôi đồng tử đen bắn ra ánh sáng lạnh,
trên mặt ý cười vung lên:

"Không
buông có phải hay không?"

Nam
Cung Diệp gật đầu, cho thấy thái độ của chính mình, nhìn nàng giận, lông tóc dựng
đứng lên như con nhím con vậy, hắn bắt đầu thích thú, nghĩ muốn đùa giỡn nàng.

Ai
ngờ hắn vừa chuyển động, Phượng Lan Dạ nắm đấm nhỏ bé thẳng tắp bắn ra, lúc này
đây không chút lưu tình nhằm vào khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, Nam Cung Diệp không
bận tâm chìa tay cầm lấy nắm tay nhỏ của nàng, mà sau một khắc đồng hồ, Phượng
Lan Dạ miệng không lưu tình chút nào cắn tới, nhanh nhẹn, tàn nhẫn, chính xác,
liền cắn vào tay Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp đau, liền buông lỏng tay kia ra,
lúc này nàng nhanh chóng xoay tròn mình, người đã lùi ra xa, vững vàng ngồi tại
trên nhuyễn tháp bên cạnh, đôi mắt âm u trừng mắt nhìn hắn.

Liên
tiếp các động tác trôi chảy, mặc dù là do hắn chủ quan, nhưng cũng biết không
thể coi thường nha đầu kia, trên người nàng mặc dù không có nội lực, nhưng lại
có một cỗ lực đạo kỳ quái, vận dụng tự nhiên, thân thủ khéo léo nhanh nhẹn.

Nam
Cung Diệp khóe môi khẽ động, đều là ý cười, tươi đẹp ấm áp, trong nháy mắt,
trong xe ngựa như có mặt trời chói chang rực rỡ, lóa mắt mê hoặc.

"Hảo
thân thủ, Lan nhi."

Nói
xong thì cúi đầu xem bàn tay to của mình, lưu lại hai dấu răng rõ nét, có thể
thấy được nha đầu kia vốn ra tay nhẫn tâm, vừa bực mình vừa buồn cười.

"Chẳng
lẽ đây là thái độ đối đãi của ngươi đối với ân nhân a."

Phượng
Lan Dạ trong tích tắc ngây ngẩn cả người, nhớ tới nam nhân này đã từng cứu nàng
bao nhiêu lần, hơn nữa cho nàng rất nhiều ưu đãi, kể cả hôm nay tiến cung, Lâm
Mộng Uyển nói nàng bán đi nha đầu mà Hoàng thượng ban cho, nam nhân này lập tức
đứng lên, nói đó là chủ ý của hắn, cho nên Hoàng thượng mới không nói cái gì, nếu
không hắn nói như vậy, e chút phong ba nho nhỏ sợ là tránh không được.

Nàng
đến tột cùng đã thiếu người này bao nhiêu ân tình đây, nhưng hắn tại sao đối với
nàng tốt như vậy?

Cho
tới bây giờ không ai đối với nàng tốt như vậy, cho nên nàng không biết phải đối
đãi với hắn như thế nào.

Lòng
đã không còn yên ả không gợn sóng như cũ, nó đã nổi lên một chút rung động,
nhưng nghĩ đến động tác ôm nàng của hắn, thì liền không đồng ý, vẻ mặt nghiêm
túc mở lời nói:

"Mặc
dù là ta nợ ngươi, nhưng cũng đừng nghĩ dùng uy quyền cưỡng bức ta, ta thích sạch
sẽ, trừ chuyện này ra, vấn đề khác có thể thương lượng."

Trên
ngũ quan xinh đẹp của Nam Cung Diệp trong nháy mắt trở nên rạng rỡ, hắn nhìn
nàng như nhìn thấy một vật cao quý.

Quả
nhiên là người hắn nhìn trúng, tư tưởng cùng người khác không giống nhau.

Trong
thiên hạ có biết bao nhiêu nữ nhân khát vọng được hắn ôm, chỉ có nàng là ngoại
lệ, nguyên nhân không để hắn ôm, dĩ nhiên là bởi vì nàng ưa thích sạch sẽ, mà hắn
trong suy nghĩ của nàng vốn là kẻ đoạn tụ, việc này thực có ý nghĩa, Nam Cung
diệp càng nghĩ càng hứng thú, hắn sẽ không nói chân tướng cho tiểu sói con này
biết, cử để nàng tự mình hiểu ra, xem nàng đến lúc nào mới có thể phát hiện hắn
không phải đoạn tụ.

"Được,
là ngươi nói chuyện khác có thể thương lượng."

"Ừ,"
Phượng Lan Dạ dùng sức gật đầu, bất quá lập tức lại bổ xung một câu:
"Nhưng ta cũng không làm chuyện dối trá, gian dâm, phạm pháp, ngoài cái
này ra những chuyện khác đều có thể."

Nam
Cung Diệp không còn gì để nói, chẳng lẽ mình nhìn qua lại giống như kẻ dối trá
gian dâm hay phạm tội sao? Chỉ có thể nói nha đầu kia lòng phòng bị quá nặng rồi,
mặc dù mình cũng phòng bị như thế, đừng nói đến người khác, nếu muốn làm cho
nàng hoàn toàn tiếp nhận cùng tín nhiệm, xem ra hắn cần phải tiếp tục cố gắng.

"Nói
xem, muốn ta làm cái gì?"

Nam
Cung Diệp hai mắt nhìn xuống, bóng râm của hàng mi dài đổ xuống khuôn mặt như
ngọc, khiến cho ngũ quan lập thể hoàn mỹ, giống như được điêu khắc mà
thành,càng tăng thêm lạnh lẽo, lúc này có vẻ như hắn không hề nhìn Phượng Lan Dạ,
mà đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó chậm rãi, ung dung lười biếng mở miệng.

"Làm
Tề Vương phi, không bao giờ rời khỏi."

Phượng
Lan Dạ vốn đang phòng bị, tưởng rằng hắn lại đưa ra yêu cầu gì, không nghĩ tới
là ý này, nói thật ra, làm Tề Vương phi chính là điều tốt nhất, chẳng những có
hắn bảo vệ, lại được người khác tôn trọng, đến nơi nào cũng có người cúi chào,
trên đời này đại khái không có chuyện gì thú vị hơn rồi.

"Được
thôi, ngươi là muốn cho ta giúp ngươi che dấu chuyện đoạn tụ đúng không?"

Phượng
Lan Dạ vốn một lòng khẳng định Nam Cung Diệp là đoạn tụ, thứ nhất bởi vì Nam
Cung Diệp lúc đầu nói dối với nàng, thứ hai bởi vì nàng từ nhỏ đến lớn không có
ai đối với nàng tốt như vậy, trong đầu nàng thật sự tưởng tượng không ra có người
đối xử tốt với người khác mà không có mục đích, cho nên đối với những việc Nam
Cung Diệp làm, thì liền nghĩ hắn muốn nàng giúp hắn che dấu chuyện đoạn tụ.

Nam
Cung Diệp cũng không giải thích, bởi vì hình dạng bây giờ mới là bản chất của
nàng, nàng vốn là một nha đầu luôn phong kín nội tâm, mặc dù hắn không rõ nàng
vốn dĩ là một tiểu công chúa được sủng ái, tại sao lại nói cho tới bây giờ
không ai từng đối với nàng tốt như vậy, nghĩ đến lúc nàng nói những lời này thực
bất lực cùng hoang mang, trái tim hắn không hiểu sao lại đau đớn, thầm nghĩ sẽ
suốt đời sủng nàng, làm cho nàng biết, suốt cuộc đời này, hắn cũng không phụ
nàng, vĩnh viễn đối tốt với nàng, nhưng nếu nói như vậy, chỉ e sẽ hù dọa nàng,
cho nên hết thảy cứ để từ từ, nước chảy mãi sẽ thành sông a.

Bên
trong xe ngựa lâm vào yên tĩnh, Nam Cung Diệp không thèm nhắc lại, Phượng Lan Dạ
thấy hắn im lặng không lên tiếng nghĩ là hắn đã đồng ý, hai người khó có được
hòa hợp như vậy, tựa hồ mọi chuyện đã thỏa thuận xong, nội tâm cũng yên ổn trở
lại.

Tề
Vương phủ, Nam Cung Diệp đưa Phượng Lan Dạ đến trước cửa Liên viện, liền tự
mình đi về Tuyển viện.

Trong
phòng lớn tại Liên viện.

Hoa
Ngạc cùng Diệp Linh hai người vây quanh Phượng Lan Dạ ríu rít nói không ngừng.

"Vương
phi, Vương gia rất sủng Vương phi nha."

Diệp
Linh nói xong, Hoa Ngạc cũng gật đầu đồng ý, hôm nay trên đại điện, nữ nhân Lâm
Mộng Yểu đó nhắc tới cái nha đầu bị bán vào kỹ viện, Vương gia liền nhận là chủ
ý của mình, phá hổng mưu mô cuả mấy nữ nhân trong điện, thật sự rất khốc người
rồi.

"Trầm
Vân Tinh kia thật sự là loài hồ ly, mặc ít đồ như vậy, làm cho người khác cười
chết thôi, muốn câu dẫn Vương gia nhà chúng ta, cũng không xem một chút thân phận
của chính mình."

Hoa
Ngạc vừa nghĩ đến Trầm Vân Tinh kia hai mắt nhìn chằm chằm vào Nam Cung Diệp,
liền thay chủ tử tức giận.

Nữ
nhân đó thật không biết xấu hổ, mặc ít như vậy, còn muốn cùng Tam hoàng tử li
hôn, nàng ta thật có dũng khí nha, suy nghĩ của nữ nhân đó, nhất định là muốn
tiến vào Tề Vương phủ rồi.

"Chủ
tử, người ngàn vạn lần đừng để ý đến nữ nhân Trầm Vân Tinh đó, lần sau nếu nàng
lại đến thăm viếng, để Tích quản gia trực tiếp đuổi ra ngoài."

Diệp
Linh đồng ý quan điểm của Hoa Ngạc, gật đầu, nữ nhân Trầm Vân Tinh này trong
lòng không yên phận, mặc dù lớn lên xinh đẹp, bất quá Vương gia cũng không có
liếc nhìn nàng một cái, khiến cho mặt nữ nhân đó cũng tái đi rồi, đáng đời, hai
người nghĩ tới liền cười thành tiếng.

Phượng
Lan Dạ nhướng mi, trừng mắt liếc hai tiểu nha đầu một cái.

"Được
rồi, đừng có nói mãi thế, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."

Phượng
Lan Dạ không thích sau lưng người khác nói linh tinh, hơn nữa hôm nay thức dậy
sớm, quả thật có chút mệt mỏi.

"Vâng."

Hai
tiểu nha đầu lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm cái gì nữa, đưa tay giúp đỡ
Phượng Lan Dạ đi qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Ngân
ca thấy không có ai để ý tới nó, tựa hồ nóng nảy, liên thanh hô: "Tiểu
Vương phi thật xinh đẹp, các cô nương thật xinh đẹp."

Đáng
tiếc mọi người làm như không nghe thấy, ngân ca buồn bực, vươn cao cái đầu nhỏ,
bầu trời đêm không trăng với những vì sao đầy màu sắc, mặc sức toả sáng giữa trời
đất.

Ngày
mồng một, đã trôi qua như vậy, ngày mồng hai mồng ba theo thông lệ Hoàng thượng
sẽ ban thưởng tiệc rượu cho quân thần.

Những
năm trước đều là Tấn Vương cùng sở Vương ra mặt chiêu đãi đại thần trong triều,
nhưng năm nay Hoàng thượng đặc biệt xuống chỉ.

Tề
Vương cùng An Vương điện hạ đều phải có mặt, cho nên sáng sớm mồng hai Nam Cung
Diệp liền rời phủ tiến cung.

Trong
Vương phủ chỉ có mình Phượng Lan Dạ, nàng ở đây trừ Vụ Tiễn ra không ai là thân
hữu, cho nên không cần phải đến thăm hỏi ai cả, trong Liên viện an tĩnh, nàng
đang chơi đùa cùng Ngân ca, xem một chút sổ sách, cũng thanh nhàn thoải mái, buổi
tối mồng hai, Nam Cung Diệp không hồi phủ, mà phái thái giám đưa tin trở về,
nói ở lại trong cung qua đêm.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3