Độc y vương phi - Quyển 2 - Chương 067 - Phần 1

Chương 67: Gia là nam nhân

Ngày
hai mươi sáu tháng mười hai, sáng sớm trời đất chìm trong tầng sương mong lung,
không nhìn thấy người đối diện, không biết lúc này là lúc nào, chỉ thấy nơi nơi
đều trắng xoá một mảnh, trên thềm đá, lang can, cột đình đều đọng lại giọt
sương ướt át, khắp nơi đều là ẩm ướt.

Mấy
tiểu nha đầu đã sớm đứng ngoài cửa, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn cũng đã tỉnh
lại, nhưng vẫn chưa có rời giường, nằm ở trên giường nói chuyện.

Phượng
Lan Dạ thúc giục mấy lần, Vụ Tiễn cũng không phản ứng, ngay cả lúc nàng muốn bò
dậy, cũng bị Vụ Tiễn lôi kéo vào lại trong ổ chăn ấm áp.

"Cứ
ngủ tiếp đi, mới sáng sớm thức dậy làm gì?"

"Hôm
nay là ngày ngươi phải vào An Vương phủ, tại sao có thể tham ngủ như vậy chứ, đứng
lên chuẩn bị nào."


Mã Vụ Tiễn mặc dù chỉ là một trắc phi, nhưng An vương Nam Cung Quân cũng không
có bạc đãi nàng, những món đồ gì cần có đều có, chỉ trừ một danh vị chánh phi,
người hầu đi qua dâng sính lễ đều có, còn có mũ phượng cùng khăn trùm đầu, mà hỉ
khăn này là do Hoa Phi nương nương đích thân thêu, mong ước bọn họ cả đời gần
nhau.

Hai
người cứ dính vào trong chăn mãi cho đến giờ thìn mới dậy.

Lúc
này kiệu hoa của An Vương phủ đã đến ngoài cửa phủ, bởi vì chỉ là trắc phi, cho
nên không có đội danh dự, chỉ có đỉnh đầu kiệu hoa đỏ thẫm, còn có mấy tên thị
vệ An Vương phủ theo sau, xem ra buổi tối hôm qua chuyện phát sinh nơi này An
vương vẫn không biết, cho nên mới cũng không có nhiều người.

Ma
ma của An Vương phủ sau khi đi vào, cũng không có thúc giục Tư Mã Vụ Tiễn, mà
chỉ đứng chờ cho Vụ Tiễn trang điểm thay y phục, ma ma này là vú nuôi của An
vương, rất được Hoa Phi sủng ái, cũng biết tâm ý An vương, cho nên toàn tâm
toàn ý mặc trang phục cho Vụ Tiễn, đợi đến lúc chuẩn bị xong, còn không quên
than thở một tiếng.

"Người
thật quá xinh đẹp a, An vương chúng ta thật có phúc."

Phượng
Lan Dạ đi tới nhìn nàng, hôm nay Vụ Tiễn đúng là tân nương chói mắt nhất xinh đẹp
nhất, nàng đưa tay đến chiếc khay bên cạnh, lấy ra hỉ khăn, đích thân nàng trùm
lên cho Vụ Tiễn, ôn nhu nói.

"Chúc
tỷ hạnh phúc."

"Ừ."


mai ở một bên thúc giục: "Tốt lắm, tốt lắm, cần phải đi rồi, cần phải đi rồi,
An Vương gia chúng ta đang nóng lòng đợi."

Phượng
Lan Dạ gật đầu, để cho nàng bước ra, Vụ Tiễn lưu luyến buông tay ra, Tiểu Đồng
cùng Tiểu Khuê một phải một trái từ từ bước đến, đỡ lấy chủ tử của mình, quay đầu
lại nhìn Phượng Lan Dạ nói lời từ biệt: "Chúng ta phải đi rồi."

"Chiếu
cố tốt chủ tử của các ngươi, nếu như có chuyện đi Tề Vương phủ tìm ta."

Phượng
Lan Dạ dặn dò xong, Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê nhẹ gật đầu, đoàn người đi ra
ngoài, Phượng Lan Dạ bước theo phía sau của các nàng, rời đứng lại ở hành lang,
Hoa bồ đứng ở bên cạnh nàng, nhìn chủ tử, mở miệng thắc mắc: "Chủ tử, người
không đưa các nàng đi sao?"

Phượng
Lan Dạ quanh thân lạnh lẽo, mặt mũi lại càng âm trầm, quay đầu giữa không trung
ra lệnh.

"Ta
biết ngươi đang ở đây, ta muốn ngươi lập tức đi bảo vệ nàng, nếu như nàng xảy
ra bất cứ chuyện gì, ta sẽ đem xương của ngươi nghiền thành tro, để trọn đời
không được siêu sinh."

Lời
nói rét lạnh thị huyết, tràn ngập cả bầu trời tiểu viện, chủ tử lạnh lùng tàn bạo
như vậy, Hoa Ngạc cho tới bây giờ còn chưa có nhìn thấy, nên không nhịn được
run rẩy một chút, không biết chủ tử đang nói chuyện với ai, liền vội vàng quay
đầu đánh giá mọi nơi.

Trong
bóng tối Thiên Bột Thần mắt trợn trắng, một tiểu nha đầu thật không ngờ lại cuồng
vọng thế, nếu không phải vì Thiếu chủ, hắn mới không thèm bảo vệ nàng đâu? Hơn
nữa trong thiên hạ này có ai dám can đảm đối với hắn nói những lời như thế, thì
kết quả giờ phút này chỉ là một chữ, chết, bất quá hắn không dám động đến nàng,
bởi vì nàng là người của thiếu chủ, cho nên nghe mệnh lệnh của nàng, mặc dù
không cam lòng, nhưng hắn vẫn nhận mệnh đi thi hành.

Thiên
Bột Thần sắc mặt khó coi thân hình chợt lóe lên, đi theo phía ngoài kiệu hoa một
đường hướng về An Vương phủ.

Phượng
Lan Dạ lập tức cảm ứng được hơi thở trong bóng tối đã không còn tồn tại, nên
yên tâm, dẫn Hoa Ngạc đi ra ngoài, ngoài cửa viện, lúc này đã ngừng một chiếc
xe ngựa, chính là xe ngựa Tề Vương phủ, còn có mấy tên thị vệ đi theo, Phượng
Lan Dạ lên xe ngựa, phân phó hai gã thị vệ, theo sau kiệu hoa xem có xảy ra
chuyện gì không, nếu có tình huống gì lập tức trở về tới bẩm báo với nàng,
nhưng không cần bọn họ ra tay, tự nhiên sẽ có người động thủ.

"Dạ,
Vương phi."

Hai
người thật nhanh giục ngựa rời đi.

Xe
ngựa chậm rãi rời đi nô nhai, Hoa Ngạc vén rèm nhìn một cái, nơi này từng là chỗ
các nàng ở một thời gian, sau này, các nàng mỗi người đều có vận mệnh riêng của
mình.

Chuyện
quả nhiên như Phượng Lan Dạ suy đoán, kiệu hoa vừa rời khỏi Nô Nhai, đi qua hai
con phố, đến một chỗ khá vắng vẻ đã bị người ta chặn lại, mười mấy tên Hắc y
nhân bịt mặt, ra tay trên đường đi, nhưng mà cũng không có giết được người
trong kiệu hoa, vì thứ nhất có thị vệ An Vương phủ, thứ hai không biết từ nơi
nào nhô ra một người thân thủ cực kỳ lợi hại, chỉ xuất mất chiêu liền diệt trừ
những người đó, cho nên kiệu hoa hoàn hảo không tổn hao gì đi đến An Vương phủ.

Sau
khi thị vệ bẩm báo xong, Phượng Lan Dạ vừa ý gật đầu.

Vụ
Tiễn đã bình yên vô sự vào An Vương phủ, những ngày kế tiếp, người đàn bà kia mặc
dù trong lòng không muốn, e là cũng không dám ở trong An Vương phủ tùy tiện ra
tay, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có việc gì.

Trong
Liên viện, Hoa Ngạc mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn chủ tử: "Vương phi, người
làm thế nào đoán được kiệu hoa sẽ bị người ta chặn lại."

"Âu
Dương Tình là cái loại nữ nhân có lòng ghen ghét quá mạnh mẻ, nàng nhất định sẽ
không muốn để cho Vụ Tiễn vào An Vương phủ, như vậy có ngươi sẽ không có ta,
cho nên hôm nay nhất định sẽ phái người cản kiệu."

Phượng
Lan Dạ nói xong, đứng lên duỗi lưng một cái, quanh thân thoải mái, quay đầu
nhìn Diệp Linh: "Vương gia hôm nay có ở trong phủ không?"

Diệp
Linh không hiểu rõ ý tứ trong câu hỏi của nàng, liền suy nghĩ một chút, sau đó
mau mau trả lời: "Hình như đã đi ra ngoài, Vương phi tìm Vương gia có chuyện
gì sao?"

"Không
có chuyện gì, bất quá ta chỉ muốn ăn súp chim thôi, mùi vị nhất định không tệ."

Phượng
Lan Dạ nói xong, liền đi ra ngoài, mấy người đứng phía sau như bị sét đánh, sắc
mặt trắng bạch, cho đến khi thân ảnh của Phượng Lan Dạ đã đi khuất, mọi người mới
phục hồi tinh thần lại, không nên a, thật khóc không ra nước mắt mà, vội vàng một
đường chạy đuổi theo sau.

Vương
phi không ngờ lại muốn động đến con chim kia của Vương gia, còn muốn biến nó
thành súp chim, trời ạ, Vương gia nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó đừng nói Tiểu
Vương phi, ngay cả những người như các nàng một cũng trốn không thoát đâu.

Diệp
Linh cùng Diệp Khanh hai nha đầu nhanh chóng chạy lên phía trước, lôi kéo y phục
Phượng Lan Dạ: "Vương phi, không nên a, không nên a, Vương gia trở lại nhất
định sẽ giết chúng nô tỳ."

Phượng
Lan Dạ sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng quát: "Cút ngay, ngăn cả ta nữa, ta
đánh ngươi tàn phế trước."

Diệp
Linh bị doạ sợ hãy nhảy sang một bên, vội vàng buông tay, Tiểu Vương phi mà ác
thì so với Vương gia cũng không kém bao nhiêu, bây giờ tiến cũng chết mà lùi
cũng chết, tóm lại các nàng nên chuẩn bị tốt tâm lý để chết thôi, hai người mặt
xám như tro tàn đi theo ở phía sau, một đường hướng Tuyển viện, còn thừa cơ mọi
người không chú ý kêu người ta đi báo cho Tích quản gia nhanh chóng tới đây,
Vương phi muốn giết con chim bảo bối của Vương gia.

Xuyên
qua cây cầu, đi thẳng đến bên kia Tuyển viện, con đường u tối quanh co, đình
đài đá xanh, khắp nơi đều xinh đẹp, quả nhiên không hổ tên gọi Tuyển viện.

Ngoài
cửa viện có thị vệ đứng canh gác, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tới, vội cung
kính hành lễ: "Tham kiến Tiểu Vương phi, Vương gia không có ở trong viện."

"Ta
không tìm hắn."

Phượng
Lan Dạ sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm hai thị vệ kia, hai tên thị vệ có
chút không khó hiểu, Tiểu Vương phi sao thế? Rồi nhìn lại hai nha đầu Diệp Linh
cùng Diệp Khanh đứng phía sau nàng, chỉ thấy họ nhướng mày liếc mắt, hếch mũi
méo miệng, làm ra những động tác kỳ quái, còn nhướng cao lông mày trừng sang
đây, Phượng Lan Dạ nhanh chóng quay đầu, Diệp Linh cùng Diệp Khanh hai người lập
tức mặt mày sáng tỏ, nghiêm túc không nhúc nhích đứng ở phía sau.

Hai
gã thị vệ cung kính xin chỉ thị: "Vương phi đây là?"

"Ta
muôn đi thăm quan Tuyển viện."

Phượng
Lan Dạ nói xong cũng không đợi thị vệ kia kịp phản ứng, nhấc chân liền sải bước
lên thềm đá, nghênh ngang đi vào Tuyển viện, phía sau Diệp Linh cùng Diệp Khanh
líu lưỡi nhìn trân trối, lúc đi qua bên cạnh hai gã thị vệ không quên hỏi bọn hắn:
"Vương gia không phải không thích người ta vào Tuyển viện sao?"

Hai
thị vệ vẻ mặt thành thật mở miệng: "Đúng là không thích, nhưng nàng là
Vương phi, Vương gia không phải đã phân phó trong Vương phủ tất cả mọi chuyện đều
giao cho Vương phi xử lý sao?"


đi thăm quan Tuyển viện hẳn là không có gì vấn đề mà, Diệp Linh cùng Diệp Khanh
sắp tức đến hộc máu, mắt trợn trắng than thở, hai ngươi chờ chết đi, phủi phủi
người đuổi theo thân ảnh phía trước, còn ném lại một câu: "Đồ con
heo."

Bên
trong Tuyển viện, phong cảnh ưu mỹ, nhìn lại một cái, nơi nơi đều là hoa cỏ,
hành lang bạch ngọc, đình các chu sa, thật là đẹp đến không tả xiết, có hoa có
cỏ, có hồ có đình, cửu khúc hành lang gấp khúc, rường cột chạm trổ, so sánh với
bất kỳ một chỗ nào của Vương phủ cũng xinh đẹp hơn, nam nhân này thật biết hưởng
thụ a, Phượng Lan Dạ than nhẹ ở trong lòng, chân đạp trên đường đá xanh, hướng
chủ cư của Tuyển viện đi tới.

Người
còn chưa tới, rất xa liền nghe được tiếng nói.

"Có
người tới, có người tới."

Khoan
khoái vô cùng, dễ nghe nhẹ nhàng.

Phượng
Lan Dạ nhếch môi mà cười, phía sau Diệp Linh cùng Diệp Khanh quả thật muốn la cứu
mạng, Ngân Ca đáng thương, hôm nay ngươi có thể bị họa rồi, đừng kêu rồi, đừng
kêu.

Đáng
tiếc ở hành lang Ngân Ca kêu rất vui vẻ, nào biết đâu có sát tinh tới đây lấy
tánh mạng bản thân hắn.

Còn
khoái chí đập cánh phành phạch, thấy có người đi tới, liền vui mừng hô lên:
"Ta là Ngân Ca, ta là Ngân Ca."

Phượng
Lan Dạ vừa nghe, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, đi tới hành lang nhìn con chim có
thân thể hơi nhỏ, phần đuôi hơi ngắn, màu lam cả thân hình, phía dưới cổ còn có
một ít lông vũ màu đỏ, đôi cánh cũng có màu đỏ luôn, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp,
là chủng loại vẹt xanh đuôi ngắn, không nghĩ tới lại bị Nam Cung Diệp gọi là Ngân
Ca, cũng có chút ít ý tứ, bất quá ngươi gặp phải ta, xem như xấu số rồi.

Phượng
Lan Dạ ngoài cười nhưng trong không cười ngó chừng Ngân Ca, Ngân Ca cũng
nghiêng đầu nhỏ ngó chừng nàng, một người một chim mắt to trừng đôi mắt nhỏ, chỉ
chớp mắt Ngân Ca liền cảm giác được trên người Phượng Lan Dạ có sát khí, nên hoảng
sợ, lui cổ chuẩn bị bay đi, đáng tiếc chậm một bước, trong ống tay áo Phượng
Lan Dạ tung ra một cái túi vải màu trắng, nhanh chóng đem Ngân Ca bọc lại cho
vào bao, chỉ nghe Ngân Ca ở trong túi vỗ cánh, kêu lên.

"Gia,
cứu mạng, Gia, cứu mạng."

Phượng
Lan Dạ hừ lạnh, kêu cứu, xem ai có thể đến cứu ngươi, liền giơ túi vải trắng cầm
lên, đi thẳng tới bên ngoài Tuyển viện.

Ngoài
cửa viện, Tích quản gia mang một đám hạ nhân Vương phủ, đứng ở ngoài cửa, mắt
thấy Vương phi đi ra, trong tay giơ lên túi vải trắng, mà Ngân Ca ở bên trong
không ngừng kêu to: "Gia cứu mạng, Gia cứu mạng.”

Tích
quản gia mặt mũi trắng bệch, dẫn người phịch một tiếng quỳ cả trên đất, liên tục
cầu khẩn: "Vương phi a, ngàn vạn lần đừng động đến Ngân Ca, người nếu như
tức giận, cứ đánh tiểu nhân cũng được."


mọi người phía sau cũng liên tục cầu xin: "Vương phi a, nếu người giận cứ
đánh quản gia để giải hận, đừng đánh chúng tiểu nhân."

Tích
quản gia vừa nghe thấy thiếu chút nữa đã giận điên lên, tại sao lại nói đánh hắn
không giải được hận thì đừng đánh bọn họ, thật là một đám tiểu nhân.

Bất
quá cũng không dám so đo, bây giờ là lúc làm cho Vương phi không động đến Ngân
Ca là tốt rồi, bằng không Gia không thể không trừng phạt bọn họ.

Ngoài
Tuyển viện mọi người đã quỳ thành một vòng, ngay cả hai thị vệ gác cửa cũng đã
quỳ xuống, hi vọng Vương phi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đáng tiếc ánh mắt Phượng
Lan Dạ híp lại, lạnh lẽo khiếp người, không có một chút nào hoà hoãn, đúng vào
lúc này, Hoa Ngạc đi tới, kính cẩn ngoan ngoãn mở miệng.

"Chủ
tử, nước nóng đã đun sôi."

"Ừ,
đi thôi, đi giết chim nấu súp."

Phượng
Lan Dạ trầm mặt xoay người liền đi, căn bản không nhìn đến đám người quỳ trên đất,
Tích quản gia cùng tất cả hạ nhân trong Vương phủ đều ngẩng đầu lên, hoá đá
nhìn hai người đã đi xa, sau đó ánh mắt của mọi người đều nhìn Tích quản gia,
đang mặt xám như tro.

"Vậy
phải làm sao bây giờ?"

Tích
quản gia sắc mặt cũng không tốt hơn người khác bao nhiêu, nhìn thân thể yểu điệu
mảnh khảnh kia, từ từ biến mất ở trong đôi mắt, hắn hữu khí vô lực mở miệng:
"Đi, tất cả mọi người cùng quỳ trong đại sảnh Vương phủ, chờ Gia xử phạt."

Hắn
ra lệnh một tiếng, mọi người trong Vương phủ tất cả đều đến quỳ trong đại sảnh
phía trước, chờ Vương gia xử phạt.

Trong
Liên viện, Phượng Lan Dạ nghiên người tựa đầu vào một bên giường êm trong khách
sảnh đọc sách, tư thế tuỳ ý thản nhiên, một đầu tóc đen xõa tung, choàng ở
trên vai, mỹ lệ mà u nhã, càng toả ra ánh sáng xinh đẹp.

Hoa
Ngạc thỉnh thoảng đi vào bẩm báo: "Vương phi, hạ nhân trong Vương phủ vẫn
còn quỳ ở đại sảnh."

"Còn
quỳ sao."

Phượng
Lan Dạ không để ý lắm mở miệng, quay đầu quét mắt nhìn con vẹt Ngân Ca đang đứng
ở góc phòng, Ngân Ca hiếm khi được an tĩnh vậy, nọ rụt cái đầu nhỏ lại sợ hãi
nhìn nữ nhân này, có chút bộ dạng mê hoặc, trước tới nay nó rất dễ dụ dỗ người
ta a, tại sao nữ nhân xinh đẹp này lại lạnh lùng như thế, cũng không mắc mưu
nó nữa, cho nên trong lúc nhất thời cánh cũng không dám vỗ.

"Chủ
tử, nếu như Vương gia tức giận?"

Hoa
Ngạc có chút lo lắng, sợ Vương gia một khi tức giận, sẽ thương tổn đến chủ tử.

Phượng
Lan Dạ híp mắt lại, không để ý lắm, hắn tức giận sao? Vậy hãy để cho nàng nhìn
xem hắn có tư cách gì tức giận, ngày đại hôn để cho nàng cùng con gà trống bái
đường, đã làm nàng mất mặt lớn như vậy, hiện tại nàng bất quá chỉ nấu con vẹt của
hắn, không đúng, chỉ đe dọa hắn, chẳng lẽ muốn giết nàng sao, hơn nữa nam nhân
này là đồng tính đoạn tụ, mình còn là bia đỡ đạn cho hắn.

Buổi
tối, khi Tề vương trở về phủ, đối mặt với một phòng khách toàn là hạ nhân, mà tất
cả đều kinh hãi đảm chiến, sắc mặt trắng bệch chỉ chờ chực Vương gia xử phạt.

Nhưng
Nam Cung Diệp cũng không có xử phạt bất kỳ hạ nhân nào, hắn nhíu mày không quan
tâm lắm nói: "Không có việc gì làm sao? Đi xuống đi."

Mọi
người cho là mình nghe lầm, hai mặt nhìn nhau, Vương gia không tức giận, không
tức giận, đó là Ngân Ca hắn thích nhất a, làm sao lại như không có chuyện gì xảy
ra thế?

Cuối
cùng Tích quản gia cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Vương gia, Vương
phi nói đem Ngân Ca nấu súp uống."

Đôi
lông mày hẹp dài của Nam Cung Diệp nhướng lên, con ngươi nheo lại thâm thúy u
ám thần bí khó lường, nhưng lại vô cùng tuyệt đẹp, tựa như màu đen của loại bảo
thạch chói mắt nhất, quanh thân nội liễm u ám, tiếng nói từ tính chậm rãi vang
lên.

"Đứng
lên đi, Diệp Linh, đi nói cho Vương phi biết, Bổn vương đem Ngân Ca tặng cho
nàng, nói nàng hảo hảo chiếu cố nó."

"A?"

Mọi
người sắc mặt sửng sốt, Vương gia nói lời này là có ý gì? Mà ngẩng đầu lên lần
nữa thì chỉ nhìn thấy trước cửa phòng, màu trắng xiêm y thật giống như mây trôi
phiêu dạt đi.

Mọi
người rốt cục cũng hồi phục tinh thần lại, ý của Vương gia là Vương phi căn bản
không có giết con chim anh vũ kia, nhưng mà kinh hãi nhất chính là Vương gia
nói đem Ngân Ca đưa cho Tiểu Vương phi, có thể thấy được Vương gia rất yêu Tiểu
Vương phi.

Tích
quản gia chỉ huy mọi người bò dậy, người người thân thể mềm nhũng, đi đứng vô lực,
nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, má ơi, tìm được đường sống trong chỗ chết
rồi a, quanh thân họ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rõ ràng đã vào đông, nhưng
trên người lại như có lửa.

Tích
quản gia phân phó Diệp Linh: "Còn không trở về bẩm báo cho Tiểu Vương phi,
Vương gia đã nói, đem Ngân Ca tặng cho Vương phi."

"Dạ."
Diệp Linh cùng Diệp khanh hai người dẫn theo mấy nha đầu hầu hạ bên trong Liên
viện, một đường trở về viện.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3