Độc y vương phi - Quyển 2 - Chương 061 - Phần 1
Chương
61: Châm phong tương đối
Phượng Lan Dạ cẩn thận nhìn kỹ, đúng là trâm cài hình
loan điểu, đôi mắt chim được khảm bằng đá ruby, mào chim phượng lục sắc rất
sinh động, có giá trị xa xỉ quý báu, giống với cây trâm phượng mà nàng mang trước
đó.
Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng đánh giá, trong đầu lập tức hiện
ra một nữ tử.
Nữ tử này đoan trang, giống như ánh bình minh, dung nhan
thiên kiều bá mị, so với đệ nhất mỹ nữ An Giáng thành - Trầm Vân Tinh không
thua kém bao nhiêu. Nàng là Ngũ công chúa Phượng Lan Họa? Đây là trang sức tùy
thân của tỷ tỷ?
Chẳng lẽ ngũ công chúa và nàng giống nhau không có chết,
hiện tại vật này ở trong tay Tần quản gia, chứng tỏ Phượng Lan Họa cũng đang ở
trong tay bọn họ.
Phượng Lan Dạ ánh mắt chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, khóe
môi nở nụ cười khó hiểu, vẫy tay ra lệnh.
"Mời
Tần quản gia vào."
"Dạ,
công chúa."
Thị
vệ lui ra ngoài, rất nhanh mang Tần Trăn tiến vào, trừ hắn ra, những người khác
của Tấn Vương phủ tất cả đều phải ở ngoài cửa đợi, không cho bất luận kẻ nào bước
chân vào.
Trong
phòng khách, Tần Trăn rất biết điều, tựa hồ đến giờ phút này mới biết rằng tiểu
nha đầu này rất lợi hại.
Tuy
trước kia hắn biết tiểu nha đầu này bất phàm, nhưng không nghĩ đến nàng thế
nhưng không có tình cảm, tâm ngoan thủ lạt, nhưng Vương gia bọn họ lại muốn
nàng bằng mọi giá.
"Tham
kiến Cửu công chúa."
"Tần
quản gia, nói đi, thứ này từ nơi nào mà đến?"
"Vương
gia chúng ta muốn gặp Cửu công chúa "
Tần
Trăn cũng không trả lời nàng, mà trực tiếp nói ra mục đích đến gặp Phượng Lan Dạ,
trên tay hắn đã có vật này, đương nhiên là người nọ cũng ở trong tay bọn họ,
tuy Tần Trăn không có nói thẳng, nhưng Phượng Lan Dạ liếc mắt một cái liền biết
ý tứ của hắn, người đúng là trong tay bọn họ.
Không
nghĩ tới ngày đó diệt quốc, ngũ công chúa Phượng Lan Họa không có chết, mà bị Tấn
vương Nam Cung Trác dẫn theo trở về, sau đó giống như nàng đi đến Thiên Vận
hoàng triều, nhưng thân phận hai người thì không giống nhau, một người là vong
quốc nô lệ, một người được giấu trong Vương phủ.
Phượng
Lan Dạ nheo mắt lại suy tư, nhưng không nói gì, Hoa Ngạn đã sớm kích động kêu
lên.
"Công
chúa, cứu ngũ công chúa đi, cứu ngũ công chúa đi, công chúa."
Phượng
Lan Dạ mắt lạnh liếc nhìn nàng một cái, dọa Hoa Ngạc lập tức im miệng, tính
tình của công chúa cũng không tốt, nàng không thích bị kích động, chọc giận
nàng, đừng nói ngũ công chúa, chính là ngay cả bản thân mình cũng đừng có thứ tốt
để ăn.
"Vương
gia các ngươi muốn gặp ta."
"Đúng
vậy, Cửu công chúa."
Gương
mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Phượng Lan Dạ vẫn không biểu hiện điều gì, ánh mắt
che dấu sự quỷ quyệt, nàng chậm rãi đứng lên, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng nói:
"Tốt."
Nếu
trên danh nghĩa đã là ngũ công chúa, dù sao nàng cũng nên ra mặt một lần vì
nàng ta, nhìn xem đến tột cùng Tấn vương muốn làm gì?
"Phía
trước dẫn đường đi."
Phượng
Lan Dạ niên kỷ nho nhỏ, chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu, làm Tần Trăn không dám có
chút lơ là nào, có lẽ trước kia hắn xem nhẹ nàng, nhưng giờ phút này hắn biết
nàng tuy còn nhỏ nhưng bản lĩnh rất cao, nếu như không cẩn thận hầu hạ, chỉ sợ bản
thân gặp họa.
Tần
Trăn ở phía trước dẫn đường, Phượng Lan Dạ phân phó Hoa Ngạc:"Mang danh cầm
"Lục Ỷ" của ta đến đây."
"Dạ,
công chúa."
Hoa
Ngạc vội chạy ra ngoài, rất nhanh mang danh cầm Lục Ỷ đến, ôm chặt cầm theo sau
Phượng Lan Dạ đi ra ngoài.
Diệp
Linh cùng Diệp Khanh đều lo lắng, đi theo sau các nàng, Diệp Linh lo lắng mở miệng:
"Công chúa, có muốn nô tì về Tề Vương phủ bẩm báo với Vương gia hay
không?"
Nha
đầu kia rất cơ trí, tuy rằng mới đến nhưng làm việc rất biết nặng nhẹ, hiểu rằng
mọi việc cần phải bẩm báo cho Phượng Lan Dạ, không nên tự mình làm chủ.
Phượng
Lan Dạ lắc đầu, việc nhỏ như thế này nàng có thể xử lý, nàng cũng không nghĩ mọi
việc đều phải trông cậy vào người khác ra mặt, từ giờ trở đi, nàng đã không giống
như trước đây, nàng sẽ không để cho người ta khi dễ mình, hiện tại nàng cần gì
phải sợ ai a?
"Các
ngươi an tâm đợi ở trong sân đi, sẽ không có chuyện gì."
Nhiều
ánh mắt nhìn vào nàng, Tấn vương Nam Cung Trác cũng không phải là kẻ ngốc, hắn
đối với nàng bất lợi, thì chính bản thân hắn cũng không có kết quả tốt, nàng
tin tưởng Tấn vương không ngốc như thế.
Về
phần hắn vì sao phải gặp nàng, nàng tin tưởng rất nhanh sẽ biết lý do.
Ngoài
cửa viện, có một chiếc xe ngựa của Tấn Vương phủ, còn có vài tên thị vệ nữa,
Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc lên xe ngựa, các thị vệ của Tề Vương phủ theo sát
phía sau xe một tất cũng không rời, đoàn người chậm rãi hướng đến Tấn Vương phủ.
Phượng
Lan Dạ biết ngoài những thị vệ này, trong bóng tối còn có một người đi theo,
người này đến tột cùng là ai?
Chẳng
lẽ là người của Ngọc Tiễn, chắc là không có khả năng, người như Ngọc Tiễn sao
có thể phái người núp trong bóng tối để bảo hộ nàng đây? Như vậy đến tột cùng
là người phương nào?
Đang
suy nghĩ đến nhập thần, thì ở một bên xe ngựa, Hoa Ngạc dè dặt cẩn trọng nhìn
nàng, chầm chập mở miệng.
"Công
chúa, ngươi nói xem ngũ công chúa vì sao ở trong Tấn Vương phủ, nàng ở Tấn Vương
phủ làm cái gì?"
Phượng
Lan Dạ không nói gì, hờ hững nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đêm đã khuya, trời đen
như mực, u ám khôn cùng.
Phượng
Lan Họa ở Tấn Vương phủ đến tột cùng là đóng vai trò gì, tin tưởng rất nhanh
nàng sẽ biết, mặc kệ là sắm vai gì, nàng có thể khẳng định, nàng ta cũng chỉ là
một quân cờ.
Tấn
vương âm hiểm như thế tuyệt đối sẽ không làm chuyện lỗ vốn.
Xe
ngựa một đường xuyên qua phố phường, đi thẳng đến Tấn Vương phủ, tuy rằng đã
khuya, nhưng trên đường thật náo nhiệt, nhưng mà người bên trong xe ngựa thì
không có tâm trạng để thưởng thức phong cảnh, mà người ngoài xe ngựa thì càng
không dám lơ là, không khí có vẻ thật cứng ngắc, trầm lặng.
Trên
đường cái, trước cửa hàng xa hoa, treo các lồng đèn đủ màu đủ dạng, theo trong
gió đêm nhẹ nhàng đong đưa thành hai hàng dài, trước cửa tửu lâu, tiếng cười
nói ồn ào, người đến người đi, oanh oanh náo nhiệt, thanh lâu tửu quán, buôn
bán càng náo nhiệt hơn, mùi hương son phấn, mỹ nhân ngâm xướng, thật là cảnh tượng
tốt đẹp.
Xuyên
qua các ngã tư, rốt cục đã đến Tấn Vương phủ.
Tần
Trăn cung kính mời Phượng Lan Dạ xuống xe, đi phía trước dẫn đường, bước vào Tấn
Vương phủ.
Trong
Tấn Vương phủ, khắp nơi đều treo đèn lồng nguyệt quế, làm nổi bật mái đình nhà
thuỷ tạ xa xa, tựa như phủ một tầng lụa mỏng, những con sư tử đá với nhiều hình
dạng khác nhau, lần lược được bày trí bên cạnh những mái đình, điện ngọc lầu
son, đẹp không sao tả xiết.
Dọc
đường đi, thỉnh thoảng bắt gặp hạ nhân cung kính hành lễ với Tần Trăn, sau đó
thì kinh ngạc ngẩng đầu đánh giá Phượng Lan Dạ, nhưng cũng không dám nói cái
gì.
Đoàn
người đi thẳng đến đại sảnh Tấn Vương phủ, lúc này mơ hồ có tiếng cười truyền đến,
thanh âm như chuông bạc, hiển nhiên là tiếng cười của nữ nhân.
Ngoài
cửa đại sảnh có mấy nha hoàn, đứng đầu một người dung mạo diễm lệ, tuy là nha
hoàn, nhưng diện mạo không tầm thường, có thể thấy được trong Tấn Vương phủ, mỹ
nhân như nước, nhiều không đếm xuể.
Nha
hoàn này vừa thấy đám người Tần Trăn xuất hiện, liền đưa tay cản đường, chậm
rãi mở miệng: "Tần quản gia, chờ một chút, để Thu Đồng đi bẩm báo một tiếng."
Nữ
tử này chính là nha đầu thiếp thân của Tấn vương - Thu Đồng, chẳng những dung
nhan xinh đẹp, hơn nữa thân thủ cực kỳ lợi hại, Nam Cung Trác bình thường ăn, mặc
ở, đi lại, tất cả đều do nàng quản lý. Nàng vừa mở miệng, Tần Trăn gật đầu, Thu
Đồng liền đi vào.
Dưới
ánh trăng Phượng Lan Dạ nhìn quang cảnh xa xa, óng ánh như ngọc, mặc dù là mùa
đông, nhưng vẫn có thể thấy được hoa lá xanh tươi như cũ, có thể nhìn ra hoa cỏ
ở Tấn Vương phủ đều rất quý báu giống như bốn mùa không thay đổi, ở chỗ này
không có cảm giác mùa đông hoang vắng, mà ngược lại có cảm giác thư thái.
Đang
xem đến nhập thần, thì Thu Đồng đã đi ra, cung kính mở miệng: "Gia mời Cửu
công chúa đi vào?
Tần
Trăn vừa nghe Thu Đồng nói, liền trong lòng biết rõ, Vương gia chỉ cho Cửu công
chúa đi vào, cũng không bảo hắn theo vào, hắn liền vui vẻ thoải mái nhìn về
phía Phượng Lan Dạ.
"Cửu
công chúa, mời."
Phượng
Lan Dạ quét mắt liếc nhìn hắn, vung tay dẫn Hoa Ngạc đi theo phía sau Thu Đồng
tiến vào bên trong.
Đại
sảnh Tấn Vương phủ xa hoa rực rỡ, nguy nga lộng lẩy, tứ trụ sơn son thiếp vàng,
phía bên phải bày biện một đỉnh bằng đồng, bên trong bỏ hương liệu, tỏa hương
thanh thoát, chính giữa trải thảm màu đỏ, thêu đóa hoa mẫu đơn kiều diễm, đẹp đẽ
quý giá, nhìn xem cũng đủ thấy xa hoa vương giả.
Phượng
Lan Dạ cùng Hoa Ngạc vừa đi một bên vừa đánh giá, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về
phía thượng vị.
Tấn
Vương điện hạ đang ngồi trên cao quanh thân phóng đãng tà mị, ở hắn phía dưới hắn
có mấy mỹ nhân mà nàng không biết tên đang quỳ, người thì đánh cờ, người thì
bóp chân cho hắn, còn có người đang đút hoa quả cho hắn ăn, những người còn lại
thì vừa nói vừa cười, tóm lại ôn hương nhuyễn ngọc, vô cùng biết hưởng thụ sự hầu
hạ của mỹ nhân.
Phượng
Lan Dạ bước lại gần, đáy mắt vô cùng xem thường, lạnh lùng khinh bỉ mở miệng.
"Không
biết Tấn Vương điện hạ đêm hôm cho đòi Lan Dạ đến đây là có chuyện gì?"
Tấn
vương Nam Cung Trác nở nụ cười tà mị vạn phần: "Phượng Lan Dạ, Tề vương
chính là người khắc thê, chỉ cần ngươi nguyện ý, bổn vương hứa cho ngươi một vị
trí sườn phi."
Lời
vừa nói ra, mấy mỹ nhân đang quỳ bên dưới, ghen ghét cộng thêm phẫn nộ đến đỏ mắt,
chỉ có thân ảnh đang đứng thẳng ở giữa đại điện vẫn ngạo nghễ ngang tàn, vô
cùng lạnh lùng như lan như Mai, ánh mắt âm trầm ma quái nhìn chăm chú vào nam tử
ngồi trên cao, chầm chậm mở miệng.
"Ta
thật muốn thử xem, hắn có thể khắc được bản công chúa hay không."
Một
lời vừa rơi xuống, cả điện như hít vào luồng khí lạnh, quay lại nhìn nam tử
trên thượng vị, trong nháy mắt hắn lâm vào cơn tức giận điên cuồng, tàn bạo
nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ.
"Ngươi
thật không biết điều."
"
Tấn vương nói sai rồi, Lan Dạ là Hoàng thượng tứ hôn cho Tề vương, Lan Dạ là
thân phận gì mà dám kháng chỉ không tuân, không lẽ Tấn vương điện hạ dám can đảm
kháng chỉ sao..."
Phượng
Lan Dạ ôn hoà mở miệng, Tấn vương Nam Cung Trác vẻ mặt âm trầm, chậm rãi nói:
"Nếu như ngươi kiên trì phải gả cho bổn vương, bổn vương tất có biện pháp
đến trước mặt phụ hoàng thỉnh cầu."
Nam
Cung Trác vừa dứt lời, Phượng Lan Dạ trong lòng cười lạnh, hay cho một tên Tấn
vương vô sỉ, biết rõ Hoàng thượng sủng ái Thất hoàng tử, nếu như hắn đi thỉnh cầu
Hoàng thượng, chỉ sợ sẽ khiến Hoàng thượng càng thêm tức giận, hắn làm như vậy
chẳng qua là muốn hãm hại nàng mà thôi, nàng đâu có ngu ngốc đến nỗi như vậy.
"Thật
chỉ có thể xin lỗi Tấn vương điện hạ, Lan Dạ không nghĩ gả vào Tấn Vương phủ."
"Vậy
lời ngươi nói ở trong điện lúc trước là có ý nghĩa gì?"
Nam
Cung Trác ánh mắt lạnh lẽo, nghĩ đến bản thân mình bị nha đầu kia đùa giỡn, một
cỗ tức giận bốc lên, hận không thể thu thập tiểu nha đầu này ngay lập tức.
"Lan
Dạ đã thay đổi chủ ý, lúc trước ta cho rằng gả vào Tấn Vương phủ là lựa chọn tốt
nhất, hiện tại phát hiện còn có lựa chọn tốt hơn, Tấn vương điện hạ cũng nhận
thấy, Lan Dạ có ngốc như vậy sao?"
Phượng
Lan Dạ không nhẹ không nặng mở miệng, khóe môi nở ra nụ cười.
Tấn
vương đen mặt, nàng lại còn cười được, trong đại điện các mỹ nhân, thân mình
run rẩy, trong lòng rét lạnh, Tấn vương thật sự là người tâm ngoan thủ lạt, giờ
khắc này hắn đang thịnh nộ, có lẽ sẽ sớm bộc phát ra ngoài, thế mà nữ tử này
dám can đảm một lần nữa làm hắn tức giận.
"Ngươi
thật to gan."
Nam
Cung Trác ánh mắt thị huyết khóa chặt lấy Phượng Lan Dạ, cắn răng phun ra một
câu.
Phượng
Lan Dạ cũng không e ngại hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Ngũ công chúa Phượng
Lan Họa đâu?"
Nam
Cung Trác đè nén lửa giận, nặng nề hừ một tiếng: "Ngươi cho là bổn vương
còn để cho ngươi gặp nàng sao"
"Ý
tứ của Vương gia là nàng đang ở trong tay ngươi, "Phượng Lan Dạ cười nhạt,
không nghĩ đến ngày đó diệt quốc, Nam Cung Trác thật đúng là lén lút giữ ngũ
công chúa Phượng Lan Họa, đại khái là hắn thấy nàng quá đẹp, cho nên mới chịu
lưu lại nàng.
"Đúng,
là ở trong tay bổn vương."
Nam
Cung Trác cũng không cần giấu giếm, nếu người đang ở trong tay hắn, thì tính
sao? Hắn sẽ không để các nàng gặp nhau, trừ phi? Khóe môi lạnh lùng cười.
"Nếu
ngươi ở lại Tấn Vương phủ, tự nhiên sẽ gặp nàng, bằng không?"
Lời
này ý tứ thật rõ ràng, nếu như nàng không là người của Tấn Vương phủ, dĩ nhiên
sẽ không gặp được tỷ tỷ.
Phượng
Lan Dạ chau mày, cũng không tỏ vẻ lo lắng, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Như vậy
chúng ta có thể đi rồi sao?" Nàng thế nhưng lại không tỏ vẻ tha thiết muốn
gặp Ngũ công chúa, Nam Cung Trác có chút ngoài ý muốn, Hoa Ngạc kinh ngạc một
lúc, liền nhỏ giọng mở miệng: "Công chúa, ngũ công chúa phải làm sao bây
giờ?"
Phượng
Lan Dạ quay đầu trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi quay đầu nhìn Nam Cung Trác,
trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cũng không chờ hắn mở miệng, liền dẫn Hoa Ngạn
xoay người chuẩn bị rời đi, ngồi trên tòa thượng, Nam Cung Trác tức giận đến
nghẹt thở, hắn là người luôn che dấu cảm xúc, không dễ dàng dể lộ ra ngoài,
nhưng nha đầu này thật sự có bản lĩnh, ba lần liên tiếp chọc giận hắn.
"Ngươi
cho là Tấn Vương phủ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Tiếng
nói của hắn vừa dứt, mấy tên thị đứng ở bên ngoài đại điện liền xông vào, trong
tay cầm vũ khí, nhắm vào hai người - Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc, trong đại điện
không khí vừa mới ấm áp một chút, giờ khắc này đã giương cung bạt kiếm, các nữ
nhân đang quỳ bên cạnh đều sợ đến mức hoa dung thất sắc, liên tục kêu lên kinh
hãi, bất quá Nam Cung Trác liếc mắt trừng một cái, thì đám nữ nhân này chỉ dám
cắn môi dưới, thân hình run rẩy, không dám phát ra một tiếng nào.
Đáng
tiếc Phượng Lan Dạ cũng không có e ngại, đưa tay lấy danh cầm "Lục Ỷ"
trong tay Hoa Ngạc, lạnh lùng ngạo nghễ quét nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn
nam tử ở phía sau.
"Xem
ra Tấn vương thật sự có gan dám đối đầu với Hoàng thượng, thật can đảm đầy khí
phách, vậy thì đến đây đi." Nàng ngạo nghễ nói, trên mặt tỏa ra hàn khí, một
tay cầm huyền cầm, không sợ hãi thản nhiên đối mặt.
Tấn
vương Nam Cung Trác bị khí phách của nàng làm chấn động, tự đáy lòng thở dài,
tiểu nha đầu này vì sao không nguyện ý gả vào Tấn Vương phủ chứ? Khí phách này
nam tử cũng khó mà có, tuy rằng không cam tâm, bất quá trong lòng hắn biết rõ,
bản thân thật sự không thích hợp ra tay với nàng, bởi vì nàng hiện tại là người
của Tề Vương phủ, từ trước đến giờ hắn vẫn muốn mượn sức của Tề vương, trước mắt
nếu như động đến nàng, mặc kệ Tề vương có thích hay không thích nha đầu kia, chỉ
sợ sẽ tìm đến Tấn Vương phủ đòi nợ, nên vẫn đừng động đến nàng mới là tốt nhất.
Nam
Cung Trác tuy không cam chịu, nhưng cuối cùng vẫn vung tay lên ý bảo thị vệ trước
cửa lui xuống.
Phượng
Lan Dạ tuyệt đối không cảm kích, ngược lại còn buồn bực, trực tiếp phủi tay đi
ra ngoài, nhìn cũng không thèm nhìn lại nam tử ngồi trên cao.
Nam
Cung Trác vì tức giận, mà sắc mặt càng đen kịt, đúng lúc mỹ nhân bên người lại
lên tiếng.
"Gia,
người đừng tức giận, tên kia thật không biết điều."
Nghĩ
rằng lời nói của nàng sẽ làm cho Nam Cung Trác vui vẻ, ngược lại hắn càng tức
giận hơn, không hề thương hương tiếc ngọc, nhấc chân đá nữ nhân vừa mới mở miệng,
lăn xuống dưới, Nam Cung Trác vẫn còn chưa hết giận, hừ lạnh.
"Ngươi
nói cái gì, ngươi không có tư cách nói đến nàng, người tới, đưa nàng ta đến biệt
viện đi."
Ngoài
điện, Thu Đồng dẫn vài tỳ nữ đi vào, vung tay lên tập tức có nha hoàn đi lại
kéo nữ nhân này đi, nàng kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc nãy Nam Cung
Trác đá một cước, làm bị thương cái trán của nàng, mặt nàng thê thảm vô cùng,
đáng tiếc không người nào thèm để ý đến. Nàng thảm thiết kêu lên: "Gia tha
mạng, Gia tha mạng, thiếp thân không muốn đi biệt viện, thiếp thân không muốn
đi.