Độc y vương phi - Quyển 1 - Chương 032 - 033

Chương 32: Quý ở tình cảm thổ lộ

Ở bên trong Bích Hồ, mấy đạo thân ảnh nổi lên chìm xuống, giãy dụa không ngừng,
cứ bị sặc từng ngụm từng ngụm nước, trong đó xen lẫn tiếng kêu cứu mạng.

"Cứu mạng a, cứu mạng
a."

Bên bờ, trên cầu Bạch
Ngọc, có mấy người phụ nhân đã uống mấy ngụm nước, tỳ nữ hạ nhân của họ thấy dậy,
nhất tề chen chúc đến bờ cầu, lòng như lửa đốt kêu lên: "Mau cứu người, cứu
người a."

Đáng tiếc lúc này,
không có một người nào, cũng không có một tên đàn ông nào ở bên cạnh, mà mấy nữ
nhân trên cầu căn bản không biết bơi, vì vậy chỉ biết trơ mắt đứng nhìn mấy người
rơi xuống nước cố gắng giẫy dụa.

Thanh âm ồn ào hỗn loạn,
đã nhanh chóng kinh động hạ nhân của Tấn Vương phủ, lập tức vang lên mấy tiềng
ùm ùm có người đã nhảy xuống nước đi cứu họ.

Phượng Lan Dạ đứng ở
bên bờ, hoàn hảo vô khuyết đứng nhìn, nàng cũng không thèm để ý đến họ chỉ sửa
sang lại y phục của mình một chút, phía sau Hoa Ngạc khẩn trương vươn tay kéo
chủ tử đi, nàng biết mới vừa rồi là chủ tử cố ý đem những nữ nhân này đẩy mạnh
xuống hồ, mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn như không có kẽ hở, nhưng nàng là người
thấy rất rõ ràng, chỉ không biết những nữ nhân trước mắt sau khi trải qua hoảng
sợ, nếu như biết bên trong có ẩn tình, chỉ sợ sẽ tìm đến cửa của các nàng kiếm
chuyện, cho nên Hoa Ngạc trong lòng rất là bất an.

Phượng Lan Dạ xoay người
lại quét nhìn nàng một cái, không thèm để ý nhỏ giọng: "Đi thôi, còn ở lại
chỗ này làm gì?"

Nói xong dẫn Hoa Ngạc
theo thềm đá, thản nhiên ưu nhã rời đi, đem tất cả tiếng kêu khóc ồn ào quăng
ra phía sau.

Hai người ra khỏi Tấn Vương
phủ, xe ngựa quả nhiên chờ ở trước cửa, quản sự Vương phủ Tần Trăn đang ở trước
cửa nhìn quanh, vừa thấy Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc đi ra, nhanh chóng chạy tới
đón, khách khí mở miệng:

"Cửu công chúa,
không có xảy ra chuyện gì chứ?"

Phượng Lan Dạ lắc đầu,
đạm mạc mở miệng: "Làm phiền Tần quản gia quan tâm, Lan Dạ không có chuyện
gì."

Nàng nói xong câu đó, ánh
mắt cũng tối sầm lại, bắt đầu nổi lên những phiến băng mỏng, cho tới lúc này,
nàng chỉ muốn có cuộc sống an tĩnh, bất kể là thân phận vong quốc nô, hay là
thân phận công chúa, nàng chỉ muốn trải qua cuộc sống bình an, cho dù là nghèo
khó cũng tốt, phú quý cũng tốt, đều chỉ muốn yên ổn, nhưng mà ông trời hết lần
này tới lần khác không để cho nàng như ý, bất kể nàng tránh né như thế nào, ẩn
giấu như thế nào, thì có một số việc vẫn thoát khỏi phạm vi mà mình nắm giữ,
sau này chỉ sợ muốn an tĩnh là chuyện không thể nào, nếu đã như vậy, nàng cần
gì phải thoái lui, từ nay về sau, nàng sẽ không lùi bước, chuyện nên đến rồi
cũng sẽ đến.

"Vậy thì tốt, ta sẽ
cho người đưa Cửu công chúa trở về."

Tần Trăn kính cẩn khom
lưng nói, đợi đến khi Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc lên xe ngựa, liền phân phó
phu xe mấy câu, dặn dò nhất định phải đem người an toàn trở về.

Phu xe ngựa tuân mệnh,
lập tức đánh xe rời đi Tấn Vương phủ.

Thiên Vận hoàng triều,
giá cả đều được phân chia rõ ràng theo từng cấp bậc, bốn phía Hoàng Thành, đều là
phủ đệ của Vương Tôn quý tộc, phần lớn người ra vào đều là quý tộc có thân phận
địa vị, mà những con đường chính, đều được phân bổ cho đại thần có quyền thế
trong triều cùng thương nhân giàu có, về phần những kẻ nghèo khó vất vả dân
chúng bình dân tất cả đều phân tán ở bên góc gần tường thành trong An Giáng
thành, những người đã trải qua cuộc sống nghèo khó, ít khi dám hướng về đường
phố phồn hoa náo nhiệt mà đi, huống chi nơi đó phí chi tiêu rất cao không phải
chỗ tốt cho những người bình thường như họ đến tiêu xài.

Trên đường cái, thỉnh
thoảng hương xe bảo mã chạy lướt qua nhau, Hoa Ngạc không nhịn được vén rèm
nhìn ra bên ngoài, hai bên đường phố có rất ít quán nhỏ và người bán hàng rong,
phần lớn đều là cửa hàng mặt tiền, các bảng hiệu chữ vàng dưới ánh mặt trời lòe
lòe phát sáng, vài con tuấn mã chạy song song với xe ngựa, những người cưỡi ngựa
mặc quần áo rực rỡ, thần thái ưu nhã, thỉnh thoảng còn cười nói như đi dạo, còn
có những chiếc xe ngựa phủ rèm che xanh biếc lướt qua xe các nàng, khắp nơi đều
thấy được sự xa hoa bất phàm.

"Công chúa, nơi
này thật không giống với nơi đó của chúng ta."

Phượng Lan Dạ đang nhắm
mắt ngưng thần, nghe lời nói của Hoa Ngạc..., từ từ mở mắt ra, không nói đúng
sai mở miệng.

"Cần gì phải so
sánh, tự tìm phiền não mà thôi."

Nói xong thì nhắm hai mắt
lại, tựa vào trên vách, vững như núi Thái Sơn, không nhúc nhích.

Hoa Ngạc le lưỡi, thật
ra thì công chúa nói không sai, cần gì tự tìm phiền não chứ, các nàng mặc dù chỗ
ở kém một chút, ăn kém một chút, mặc kém một chút, những thứ khác cũng không có
cái gì, bên trong tiểu viện độc lập đó, bản thân mình vẫn là người tự do, nếu
không phải phát sinh những chuyện này, các nàng căn bản là không có chỗ nào
không tốt, xem ra nàng thật đúng là tự tìm phiền não.

Xe ngựa một đường đem
hai người đưa về Nô Nhai, dừng ở trước cửa viện, Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc xuống
xe, thì phu xe đánh xe rời đi.

Bên trong viện có người?

Tam hoàng tử một thân cẩm
y màu xám trắng, đang ngồi ở dưới tàng cây hoa quế thưởng thức trà, Trữ Cảnh ở
phía sau hắn đang đứng thẳng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thấy hai nữ nhân đẩy
cửa bước vào, đôi mày rậm của hắn nhíu lại, không vui mở miệng.

"Hai người nữ nhân
các ngươi đi nơi nào? Làm hại chủ tử nhà ta ngồi đợi rất lâu."

Nhưng mà hắn mới vừa
nói xong, thì Nam Cung Tiếp liền trầm giọng la rầy: "Không được vô lễ."

Trữ Cảnh hạ lông mày xuống,
không dám nói thêm cái gì nữa, lui về phía sau một bước, hắn tuy không nói
nhưng đáy mắt vẫn có chút bất mãn, không biết vì sao chủ tử đối tiểu nha đầu
này lại đặc biệt như vậy, nói thật ra, nhiều nhất chỉ là đánh đàn giỏi hơn một
chút thôi, chẳng lẽ bởi vì như vậy, mà chủ tử phải có thêm vài phần kính trọng
đối với nàng à.

Phượng Lan Dạ dẫn Hoa
Ngạc đi tới, hành lễ.

"Tham kiến Tam
hoàng tử."

"Đứng lên đi, mạo
muội quấy rầy, mong rằng Cửu công chúa lượng thứ."

Nam Cung Tiếp nói chuyện
nhu hòa, ôn nhuận trầm thấp như nước, làm cho người nghe không tự chủ được mà
buông lỏng, hắn phất tay ý bảo Phượng Lan Dạ đứng dậy, rồi ngồi vào một bên.

Phượng Lan Dạ cũng
không khách khí với hắn, ngồi xuống, đa lễ mà xa lạ mở miệng hỏi thăm:
"Không biết Tam hoàng tử lần này tới đây là vì chuyện gì?"

Trên ngũ quan nho nhã của
Nam Cung Tiếp càng phát ra ôn hòa, nụ cười vừa tựa như một làn gió nhẹ, vừa giống
như mây bay tự nhiên vui sướng ở chân trời, Phượng Lan Dạ không tự chủ được
buông lỏng tâm, nhớ tới chuyện đêm hôm đó, ánh mắt không khỏi tối lại, mũi tên
kia, là Tam hoàng tử bắn ra sao?

Nàng nghi ngờ suy nghĩ,
lúc này Nam Cung Tiếp đã ấm áp mở miệng.

"Buổi sáng hôm
nay, ta nghe hạ nhân trong phủ bẩm báo, nói tối hôm qua ngươi đã vào sòng bạc,
không có chuyện gì xảy ra chứ."

Trong tiếng nói nhu hòa
của hắn lộ ra sự quan tâm nhè nhẹ, Phượng Lan Dạ ngẩn ra, nhìn chằm chằm Nam
Cung Tiếp, thật lâu không nói lời nào.

Chẳng lẽ mũi tên kia
không phải là Tam hoàng tử bắn, như vậy là người phương nào bắn mũi tên đó đây?

Nam Cung Tiếp nhìn Phượng
Lan Dạ lâm vào trầm tư, trên khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp bao phủ một tầng ánh
sáng lạnh, quanh thân điêu tàn, không khỏi khẩn trương.

"Sao vậy?"

Phượng Lan Dạ phục hồi
tinh thần lại, lắc đầu: "Không có chuyện gì, Tam hoàng tử đừng lo lắng, ta
không sao, cám ơn sự quan tâm của ngươi."

Mặc dù mũi tên kia
không phải do hắn bắn ra, nhưng giờ phút này hắn đặc biệt chạy tới đây quan tâm
nàng, đây là tâm ý mà cũng là thiện ý, cho nên nàng mới nói một tiếng cám ơn.

"Không có gì,
ngươi đã quên chúng ta là bằng hữu."

Sắc mặt cũng như vẻ mặt
của Phượng Lan Dạ vẫn không thay đổi, nhưng đáy lòng đã có chút xúc động, nói
thật ra, nàng có thể làm bằng hữu của Tam hoàng tử tôn quý thật là chuyện đáng
mừng, hơn nữa hắn còn là hoàng tử Long Tôn của Thiên Vận hoàng triều, trong khi
nàng chỉ là một vong quốc nô mà thôi, người khác đến bên cạnh nàng là muốn lợi
dụng nàng, chỉ có hắn, nàng không phát hiện hắn có bất kỳ mục đích gì, cho nên
càng đáng quý hơn.

Phượng Lan Dạ đang suy
nghĩ lung tung, thì Hoa Ngạc mang trà bưng đến, cung kính dâng lên, rồi lui qua
một bên, Nam Cung Tiếp nhận một chén trà, nhưng không nhìn Phượng Lan Dạ, mà
hai mắt lại ngó chừng nắp trà, rồi từ từ mở miệng.

"Các ngươi sống ở
chỗ này thật sự không an toàn, bằng không đến ở Nam Cung phủ đi."

Nam Cung Tiếp mặc dù tuổi
đã lớn, nhưng lại không được phong Vương, cũng không có ở trong cung, hắn có một
phủ đệ ở ngoài cung, chính là Nam Cung phủ, hắn lần này đến đây, chủ yếu là muốn
mời Phượng Lan Dạ đến ở trong Nam Cung phủ, thứ nhất, hai người bọn họ có sở
thích giống nhau, có thể sớm chiều lãnh giáo một hai lần, thứ hai hắn nghe nói
đến chuyện đêm hôm qua, thật sự không yên lòng để cho nàng tiếp tục ở chỗ này,
hai người bọn họ là bằng hữu, bằng hữu thì nên giúp đỡ cho nhau.

Bất quá lời của hắn vừa
rơi xuống, liền lập tức có người lên tiếng phản đối.

Thủ hạ Trữ Cảnh mặt biến
sắc mở miệng: "Chủ tử, như vậy sao được?"

Phượng Lan Dạ cũng sửng
sốt, tuy nói Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp không phải là thân vương gì, cũng không
có danh vọng lớn, ở Thiên Vận hoàng triều không có ảnh hưởng nhiều, nhưng hắn vẫn
là con ruột của hoàng đế, vậy mà lại mở miệng mời nàng đến ở Nam Cung phủ, phần
ân tình này làm cho nàng cảm động, nhưng mà trong lòng cũng biết rõ, trước mắt
còn có vài người đang theo dõi nàng, nàng không muốn gây cho Nam Cung Tiếp thêm
bất cứ phiền phức gì, bằng hữu quý ở thổ lộ tâm tình, nếu hắn thật lòng nghĩ
cho nàng, nàng cũng không thể kéo hắn vào trong biển lửa.

"Không cần."

Phượng Lan Dạ một lời
liền cự tuyệt, Trữ Cảnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt của Nam Cung Tiếp lại
khó coi, hắn cho là bởi vì Trữ cảnh ngăn cản, nên Phượng Lan Dạ mới cự tuyệt, sắc
mặt lập tức trầm xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trữ cảnh, lạnh lùng mở miệng.

"Ngươi thật to
gan."

Chương
33: Cơ quan thiết kế đúng lúc

Trữ Cảnh vừa nhìn thấy
chủ tử sắc mặt lạnh lùng, liền biết hắn đã tức giận, mặc dù thế nhân đều biết
Tam hoàng tử tính tình ôn hòa, si mê tiếng đàn, nhưng tính khí chân chính của hắn
vẫn có chút nóng nảy, nếu thật sự tức giận, trừng phạt cũng không nhẹ, Trữ Cảnh
trong lòng trầm xuống, lặng lẽ ngẩng đầu lên liếc về phía Phượng Lan Dạ đang ngồi
đối diện chủ tử, chỉ thấy đôi mắt đen của nàng nhìn sang, thản nhiên đối mặt với
hắn, đối với ám hiệu của hắn, thì làm như không hiểu, tựa như không nhìn thấy
nó.

Trữ Cảnh trong lòng giận
a, cái nha đầu chết tiệt kia, thông minh như vậy, hắn không tin nàng không rõ ý
tứ trong ánh mắt hắn, rõ ràng chỉ cần nàng vừa rồi mở miệng cầu tình, chủ tử
cũng sẽ không trách cứ hắn nữa, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại làm như
không nhìn thấy, thậm chí trong con ngươi còn dâng trào khí lạnh, Trữ Cảnh cũng
khá cứng đầu, nên làm trò quỳ xuống trước mặt Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc.

"Xin chủ tử trách
phạt."

"Trở về tự mình đi
đến hình phòng trình diện, phạt quét hậu viện một tháng."

"Dạ"

Trữ Cảnh không dám lại
biểu hiện ra trên mặt cái gì, trầm giọng lĩnh mệnh đứng lên.

Nam Cung Tiếp không hề
nhìn hắn nữa, quay đầu nhìn về phía Phượng Lan Dạ ở đối diện đang thưởng thức trà.

"Cửu công chúa nếu
ở chỗ này, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm, không bằng vào ở Nam Cung phủ đi, ta tin tưởng
sẽ không có người dám đến Nam Cung phủ làm khó công chúa."

Phượng Lan Dạ nhướng
lên đôi lông mày, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ, trong trẻo mở miệng.

"Làm phiền Tam
hoàng tử rồi, Lan Dạ sẽ tự mình chú ý, Tam hoàng tử hay là trở về đi thôi, sau
này đừng đến nơi đây nữa, Tam hoàng tử chính là thân thể tôn quý, chúng ta là
những thứ người hạ đẳng, nếu chẳng mai dính nhục quý thể của Tam hoàng tử, chỉ sợ
Lan Dạ chịu không nỗi trừng phạt."

Phượng Lan Dạ không muốn
cùng người trong hoàng thất có quá nhiều dây dưa, trước mắt không rõ bão táp
đang chồng chất ở nơi nào, cũng không biết đến tột cùng nó là cái gì, khi nào
thì trời quang mây tạnh, nàng không muốn rước lấy phiền toái cho Nam Cung Tiếp,
hắn ở Thiên Vận hoàng triều cũng không có thế lực, nói thực, có lẽ hắn tự mình
cũng không có ý thức được, nếu nàng thật sự trốn ở Nam Cung phủ đi, chỉ sợ để
cho những người điều tra ra hắn chỉ sợ sẽ làm khó dễ hắn, mặc dù nhiều năm, hắn
trải qua rất an bình, cũng không có nghĩa là những kẻ có lòng ham muốn đối với
ngôi vị hoàng đế sẽ thật sự bỏ qua cho hắn, bọn họ chẳng qua là đang tìm không
được một lý do hợp lý mà thôi, nếu nàng thật sự đến ở Nam Cung phủ, chỉ sợ trong
nháy mắt mưa gió sẽ gặp tập kích trên đầu của hắn, cho nên nàng không thể liên
lụy hắn được.

Nhưng mà Nam Cung Tiếp
khi nghe lời nói này của Phượng Lan Dạ trong lòng có chút khổ sở, hắn mặc dù là
hoàng tử một nước, nhưng cho đến bây giờ cũng chỉ là tịch mịch, từ nhỏ hắn
không chiếm được sự thưởng thức của phụ hoàng, các huynh đệ lúc nào cũng luôn
chèn ép xa lánh hắn, mặc dù hắn ôn văn nho nhã, nhưng lòng thì rất lạnh lẽo, kể
từ khi nhìn thấy tiểu nha đầu này, hắn là thật lòng xem nàng là bằng hữu, không
nghĩ tới nàng lại cự tuyệt hắn.

"Lan Dạ, chúng ta là bằng hữu."

Nam Cung Tiếp nóng lòng thốt lên, ngay cả tôn xưng cũng không thèm nói, trực
tiếp gọi tên Phượng Lan Thất Dạ.

Phượng Lan Dạ nhíu lông mày một chút, cũng không có quát bảo hắn ngưng lại,
chẳng qua chỉ trầm trầm mở miệng.

"Quân tử chi giao đạm như nước."

Nam Cung Tiếp sửng sốt, nhưng ngay sau đó đôi mắt bị lây ý vui mừng, mặt
mày đều mang vẻ ấm áp, ôn nhuận như ánh sáng ở chân trời, quanh thân hòa nhã.

Thì ra không phải nàng ghét hắn, chán hắn, mà bởi vì lo lắng dùm hắn, cho
nên mới phải duy trì một khoảng cách, nhưng hắn cũng lo lắng cho nàng giống như
vậy.

"Lan Dạ, ngươi đến ở Nam Cung phủ đi, bọn họ sẽ không đến đó làm khó dễ
ta."

Nam Cung Tiếp một lòng muốn cho Phượng Lan Dạ đến Nam Cung phủ, hơn nữa hắn
tự nhận, những huynh đệ kia sẽ không thật sự gia hại đến hắn, hắn ngay cả ngôi
vị hoàng đế cũng chịu bỏ qua, chẳng lẽ bọn họ còn muốn gây chuyện làm khó hắn
sao? Đáng tiếc từ xưa nay hoàng quyền luôn vấy máu, bên trong biến hoá kỳ lạ
khó lường, ai mà biết được một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì?

"Tam hoàng tử có lòng, Lan Dạ trong tâm rất cảm kích, nếu quả thật có
người tìm đến gây sự với ta, ta sẽ đi tìm Tam hoàng tử hỗ trợ."

Phượng Lan Dạ đứng lên, chậm rãi mở miệng, tỏ vẻ nàng đã nhận tấm lòng của
Nam Cung Tiếp.

Nam Cung Tiếp mặc dù cùng Phượng Lan Dạ kết giao không sâu, nhưng là đối với
bản tính cùng hành động của nàng, không khỏi có chút ít quen thuộc, có lẽ đây
chính là tình cảm duy nhất trong lúc tối tăm nhất định, nếu nàng đã nói như vậy,
tất nhiên sẽ không đến ở tại Nam Cung phủ, dù hắn có nói thêm nữa cũng vô ích,
cho nên dứt khoát ở miệng, dặn dò nàng một lần nữa.

"Nếu quả thật có việc, nhất định phải đi tìm ta, ta sẽ giúp cho
ngươi."

"Ừ, trở về đi thôi, sau này ngươi đừng lui tới đây nhiều, có việc cứ để
cho hạ nhân đưa tin là được."

Phượng Lan Dạ mở miệng, Nam Cung Tiếp cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, gật đầu,
đứng dậy cùng Phượng Lan Dạ chào hỏi một tiếng, dẫn Trữ Cảnh rời đi, mắt thấy
chủ tớ hai người đã đi tới trước cửa, thân ảnh phía trước bỗng nhiên dừng cước
bộ lại, chậm rãi quay đầu nhìn sang, nở nụ cười, nhẹ nhàng mở miệng.

"Lan Dạ, sau này ngươi hãy gọi ta là Nam Cung Tiếp, cứ luôn gọi là Tam
hoàng tử Tam hoàng tử, đã quá khách khí rồi."

"Ta biết rồi, Nam
Cung Tiếp."

Phượng Lan Dạ cũng
không khách khí với hắn nữa, Nam Cung Tiếp hài lòng cười, thủ hạ Trữ cảnh cùng
nha đầu Hoa Ngạc của Phượng Lan Dạ đồng thời nhướng mày, hai người đều mang vẻ
mặt khó tin, nhưng đáy lòng đồng thời cũng hiện lên một cái ý nghĩ trong đầu,
hai quái nhân.

Sau khi Nam Cung Tiếp rời
đi, tiểu viện an tĩnh lại, Phượng Lan Dạ đứng dậy đi vào trong phòng, Hoa Ngạc
theo sát phía sau của nàng, nhỏ giọng nói thầm.

"Công chúa, vừa rồi
chúng ta thật nên đến ở trong Nam Cung phủ, nô tỳ nghĩ tới chuyện, những nữ nhân
ở trong Tấn Vương phủ kia chắc sẽ tới cửa tìm chúng ta để hỏi tội, bất kể như
thế nào, trốn được một trận rồi sẽ có một trận khác đến."

"Chẳng lẽ ta sợ
các nàng sao, sợ thì ta chẳng nghĩ ra đối sách."

Phượng Lan Dạ vừa vô
cùng cuồng ngạo mở miệng, vừa bước vào trong phòng, thanh âm lạnh lùng lời nói
khí phách vang lên.

"Văn chương giấy mực
đem tới đây."

"Dạ, công
chúa."

Hoa Ngạc không biết
công chúa giấy bút để làm gì, nhưng nếu nàng ấy đã muốn, tất nhiên sẽ có chỗ để
dùng.

Văn chương giấy bút rất
nhanh được trình lên, Phượng Lan Dạ dựa bàn nhấc bút, ở trên giấy Tuyên Thành
màu trắng nàng bắt đầu vung bút thiết kế cơ quan thầm nghĩ ra bố cục.

Những nữ nhân kia muốn
tới phải không? Vậy hãy để cho các nàng tới đây, nàng sẽ thiết kế một chút cơ
quan để đối phó những nữ nhân này, nhìn các nàng có bao nhiêu dũng khí dám đến
nơi này gây chuyện nữa, trước đây nàng ẩn nhẫn, nhưng lúc không thể nhịn được nữa,
thì không cần nhịn, hiện tại chính là lúc không chịu nỗi nữa, Phượng Lan Dạ
khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, con ngươi sáng trong như thủy tinh, chợt lóe lên
ánh sáng động lòng người cực kỳ.

Phượng Lan Dạ lợi dụng
một cả buổi tối để thiết kế ra bản vẽ tinh tế, ngày thứ hai trời vừa sáng liền
phân phó Hoa Ngạc bắt đầu bố trí, chủ tớ hai người không ra khỏi cửa viện, chỉ ở
trong sân bận rộn, hai người bố trí ước chừng ba ngày, mới đại công cáo thành.

Chân trời, tà dương tạo
thành một dãi màu hồng như dòng nước chảy xuôi, bên tiểu viện tràn ngập ánh
sáng màu đỏ như bức hoạ.

Dưới thềm đá, Phượng
Lan Dạ nheo ánh mắt lại, lông mi thật dài che giấu tia sáng lạnh sắc bén, lộ ra
nụ cười trong trẻo, nàng vỗ nhẹ nhẹ tay, hài lòng nhìn thành quả lao động trước
mắt.

Hoa Ngạc đi lấy chậu nước
bỏ lên trên bàn đá ở trong viện, rồi nhẹ giọng mở miệng.

"Công chúa, tới
đây rửa tay đi."

Nói xong nàng ngẩng đầu
nhìn trời, giữa không trung có một sợi dây màu bạc từ cửa sổ kéo ra, treo ngược
ở trên cây hoa quế, lá trên nhánh cây hoa quế đã khô vàng, thưa thớt không đồng
đều, nhưng vẫn còn rất rậm rạp, khi nhìn sẽ không thấy rõ sợi dây đó lắm, Hoa
Ngạc nở nụ cười, công chúa thật quá thông minh, tâm tư quỷ dị khó lường, còn sợ
những nữ nhân kia sao?

Phượng Lan Dạ đi tới rửa
tay, gió nhẹ thổi qua bên người, tiểu viện an tĩnh như nước, không có một chút
tiếng vang nào.

Bỗng nhiên trước cửa viện
truyền đến tiếng vang rầm rầm, đập rất nhiều lần có vẻ đang gấp gáp, còn kèm
theo tiếng la hết của nữ nhân.

"Phượng Lan Dạ, tiểu
tiện nhân này, dám can đảm tính toán đến trên đầu của chúng ta, lăn ra đây cho
chúng ta."

Người nên tới quả nhiên
cũng tới, đuôi lông mày của Phượng Lan Dạ nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sự
tàn ác bắt đầu lan toả, nàng lắc lắc tay, mấy giọt nước văng khắp nơi, trên mặt
giương lên nụ cười, nụ cười này không có một chút ấm áp nào, trầm giọng ra lệnh:
"Hoa Ngạc, mở cửa."

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3