Vụ Bí Ẩn Người Mù Ăn Xin Có Vết Thẹo - Chương 01 - 02
Chương 1: Người Mù có vết sẹo
- Nếu thời tiết cứ xấu mãi như thế này, chắc tôi phải hét lên
quá! - Người phụ nữ mặc áo mưa xanh dương tuyên bố.
Một cơn gió bão luồn vào đại lộ Wilshire, thổi ngược lại thật
mạnh. Trong nháy mắt cơn gió lật ngược cây dù của người phụ nữ, rồi như hài
lòng về trò đùa của mình, bắn mạnh những giọt mưa to vào tủ kính của các cửa
hàng xung quanh.
Thoạt đầu, Bob Andy, đang chờ ở trạm xe buýt, thật sự nghĩ rằng
người phụ nữ sẽ hét lên. Bà trừng mắt nhìn cây dù hư của mình. Rồi ánh nhìn đe
dọa của bà chuyển sang cậu bé vô tội. Bà bất ngờ phá lên cười.
- Đáng đời tôi! - Bà thốt lên rồi vứt cây dù vào thùng rác bên
lề dường. - Ai bảo dám ra đường khi đang bão như thế này!
Rồi
bà ra ngồi trên băng ghế.
[Chúc bạn
đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com -
gác nhỏ cho người yêu sách.]
Bob
rùng mình rụt cổ lại để chống lạnh. Chưa bao giờ thấy tháng tư mà nhiều mưa như
thế này. Không tin nổi! Sáu giờ chiều thứ hai Phục Sinh, mà tưởng như đang còn
mùa đông. Cộng thêm trời tối do cơn bão nữa. Bob đến Santa Monica đầu giờ chiều, để đi công chuyện
cho mẹ. Cậu sẵn sàng hi sinh vài giờ trong kì nghỉ để giúp mẹ. Nhưng bây giờ
khi chờ xe buýt về Rocky, Bob bắt đầu cảm thấy thời gian lâu quá. Bob bực mình
lau kính, có lẽ đến lần thứ hai mươi.
-
À! Ông mù đến! - Người phụ nữ ngồi trên băng thông báo.
Bob
ngước mắt lên. Nổi lên trên âm thanh của trời mưa, Bob nghe thấy tiếng lọc cọc
của cây gậy và tiếng leng keng của đồng xu va vào nhau trong cái ca của người
ăn xin.
-
Tội nghiệp ông ấy quá! - Người phụ nữ nói tiếp. - Khoảng thời gian gần đây,
trong xóm thường thấy ông xuất hiện. Tôi luôn cho ông tiền, khi gặp.
Bà
lục bóp tiền trong khi người ăn xin tiến lại. Dáng người ông mảnh khảnh và hơi
khòm. Cổ áo bẻ lên đến tận tai, còn mũ nỉ sụp xuống mắt. Cặp mắt được giấu kín
sau cặp kính đen. Bob nhìn thấy trên ngực người đàn ông mang tấm biển bọc nhựa
có ghi dòng chữ dễ đọc: “Tôi bị mù. Xin bà con thương”.
-
Thời tiết hôm nay xấu quá! - Người phụ nữ nói và đứng dậy bỏ một đồng xu vào
ca.
Người
mù nói khẽ một lời gì đó nghe giống như cám ơn. Cây gậy trắng của ông men theo
lề đường rồi chạm vào băng ghế. Người ăn xin mò mẫm thêm để định hướng, rồi
ngồi xuống.
Bob
và người phụ nữ mặc áo mưa xanh nhìn ông một hồi, rồi quay đầu sang nhìn cửa
kính sáng đèn của một ngân hàng phía bên kia đại lộ.
Đội
vệ sinh ngân hàng vừa mới làm xong công việc. Mặt quầy sáng bóng, hàng ghế sắp
xếp ngay ngắn. Đội vệ sinh gồm một người dàn ông mặc quần yếm, với mái tóc dài
bạc xõa lù xù trên vai và một người phụ nữ thấp mập. Cả hai đang chờ trước cửa
ngân hàng. Đó là tiền sảnh của một tòa nhà cao chứa nhiều công ty khác nhau.
Một
bảo vệ mặc đồng phục tay huơ xâu chìa khóa chạy ra từ ngân hàng, ông nói vài
lời với người đàn ông và người phụ nữ, rồi mở cửa cho họ ra. Hai người băng qua
tiền sảnh, rồi biến mất vào thang máy.
Bob
lại chuyển sự chú ý sang ông mù, vài sợi tóc bạc lòi ra khỏi mũ nỉ. Hai má
người ăn xin lởm chởm mấy cọng râu cứng. Nhưng điều gây ấn tượng nhất đối với
Bob là vết sẹo khủng khiếp chạy ngoằn ngoèo ở một bên má ông.
Có
lẽ tai nạn gây nên vết sẹo kinh khủng này, Bob thầm nghĩ. Và có thể đó là
nguyên nhân gây mù lòa cho ông.
Người
ăn xin cúi ra phía trước, như định đứng dậy, nhưng bị mắc chân vào gậy và loạng
choạng. Thấy ông sắp ngã, người phụ nữ mặc áo xanh, theo phản xạ vội nắm lấy
tay ông lại.
Ca
sắt của ông mù rơi xuống đất, nảy lên. Các đồng xu lăn ra tứ phía.
-
Tiền của tôi! - Người mù la lên.
-
Ông cứ ngồi yên, tôi sẽ nhặt lên cho. - Người phụ nữ nói rồi cúi xuống lượm
đồng xu rơi xuống lề đường ướt. Bob nhặt những đồng xu lăn vào rãnh cống. Cuối
cùng người phụ nữ tìm thấy cái ca phía sau thùng rác công cộng, bà cho tiền vào
và đưa lại đủ cho người ăn xin.
-
Có đủ không? - Ông mù lo lắng hỏi. - Tôi mất cả ngày mới xin được từng ấy tiền.
Bob
cho ba đồng xu cuối cùng vào ca.
-
Xong. - Bob nói. - Dường như lượm lại được tất cả rồi.
Có
lẽ ông mù đã đếm tiền trước rồi, nên sau khi dùng tay sờ nắn các đồng xu, ông
nói khẽ.
-
Đúng! Không thiếu gì. Cảm ơn!
-
Ông có đi xe buýt không? - Người phụ nữ hỏi. - Xe đang tới kìa.
-
Không, thưa bà! Tôi ở gần đây.
Xe
buýt còn khá xa, ở mút đại lộ. Bob máy móc nhìn sang bên kia đường và thấy
người đàn ông tóc bạc thuộc đội vệ sinh xuất hiện trở lại trong tiền sảnh tòa
nhà. Bob lại thấy ông gõ cửa ngân hàng. Cũng như lúc nãy, người bảo vệ chạy ra,
tay cầm xâu chìa khóa, ông mở cửa, rồi sau khi trao đổi nhanh, tránh sang một
bên để cho người đàn ông mặc quần yếm bước vào.
Đúng
lúc đó, người mù rời khỏi băng ghế và bỏ đi, gõ gậy vào lề đường.
-
Tội nghiệp thật! - Người phụ nữ áo xanh thở dài. - Hy vọng đường về nhà ông
không xa.
Bob
nhìn theo người ăn xin đang bước chậm trên đại lộ.
-
Ồ! Người phụ nữ áo xanh đột nhiên thét lên. Ông ấy vừa mới đánh rơi một cái gì
đó.
-
Ông ơi! - Bob gọi. - Chờ đã!
Ông
mù không nghe và cứ tiếp tục bước xa dần.
-
Chờ đã! - Bob lặp lại và chạy tới.
Bob
lượm vật do người ăn xin vừa đánh rơi, đó là một bóp tiền.
Khi
ngồi dậy, Bob chỉ kịp thấy người mù đang dừng ngay mép lề đường, chuẩn bị băng
qua một con đường cắt ngang đại lộ. Ông cầm gậy thẳng trước mặt, bước xuống
đường.
Khi
đó mọi việc xảy ra rất nhanh. Hình bóng mảnh khảnh của ông mù đột nhiên bị mắc
vào giữa hai chùm sáng của đèn pha một chiếc xe đang chạy đến. Người lái xe
thắng ở đèn đỏ để dừng, nhưng xe bị trượt trên nhựa đường ẩm ướt và cứ tiến
tới. Người phụ nữ mặc áo mưa xanh hét lên. Bob cũng la to. Tiếng thắng xe kêu
rít. Người mù quay lại định tránh chiếc xe đang lao thẳng vào ông. Vô ích. Ông
bị va, ngã xuống mặt đường.
Cuối
cùng chiếc xe cũng dừng lại. Người lái xe nhảy ra. Bob chạy đến, cùng người phụ
nữ áo xanh. Cả ba cúi xuống người mù nằm dưới đất.
Người
lái xe có lỗi quì xuống cạnh ông, đưa tay để đỡ ông dậy.
-
Không! - Người mù ré lên.
Ông
đấm vào người lái xe và la thêm nữa:
-
Kiếng của tôi đâu!
Người
phụ nữ áo xanh vội vàng lượm cặp kính đen. Cũng may kính không bị vỡ. Người mù
nhanh tay chụp lấy cặp mắt kính, đeo vào mũi, rồi dùng tay tìm gậy. Lái xe là
một người đàn ông trẻ. Dưới ánh đèn pha, Bob thấy mặt ông tái xanh do xúc động.
Chính ông là người lượm gậy lên, nhét vào tay người mù.
Người
mù từ từ đứng dậy. Rồi ông quay đầu sang trái, sang phải, như để tìm đường đi,
như thể ông có thể nhìn được nếu thật cố gắng. Rồi đột nhiên, không nói lời
nào, ông bước vào con đường hông. Ông đi cà nhắc và dường như bị đau nhiều.
-
Ông ơi! - Người lái xe gọi. - Chờ một chút!
-
Ta nên lập biên bản. - Người phụ nữ gợi ý. - Chắc chắn ông mù bị thương.
Trong
khi đó, ông mù vẫn tiếp tục đi xa dần, gõ gậy xuống mặt đường, cà nhắc, hổn hển,
nhưng vẫn tiến tới với một tốc độ đáng kinh ngạc: ông mù gần như đang chạy.
Bob
lao theo ông, vừa gọi vừa kêu chờ.
Ông
mù rẽ vào một lối đi giữa hai cửa hàng. Bob rẽ vào theo. Rất tiếc lối đi tối
tăm đến nỗi Bob vấp ngã. Bob đi chậm lại, hai tay giang ra phía trước phòng
chướng ngại vật có thể có. Ở cuối lối đi, Bob bước ra một cái sân nhỏ. Bóng đèn
điện sáng phía trên cửa sau của một tòa nhà.
Đèn
chỉ chiếu sáng một thùng rác to tướng và một thùng giấy bị nước mưa làm rã dần
dần.
Khi
đó Bob thấy một lối đi thứ nhì dẫn trở ra đại lộ Wilshire. Nhưng không còn dấu
vết ông mù đâu hết.
Ông
mù ăn xin đã biến mất!
Chương
2: Bóp tiền bị đánh mất
- Không thể được! Ông ấy không mù thật! - Bob nói. - Làm thế nào
một người bị mù lại có thể di chuyển được nhanh như thế?
- Người mù có thể di chuyển nhanh nếu quen thuộc với hiện
trường, - Hannibal Jones nhận xét. - Mà những người không dùng được mắt thường
quen đi lại trong bóng tối hơn người khác.
Hôm sau, Bob, Hannibal
và Peter Crentch đang tập hợp trong xưởng của Thiên Đường Đồ Cổ. Trời đã tạnh
mưa. Thời tiết đẹp và mát, ba thám tử đang xem xét chi tiết các sự kiện ngày
hôm qua. Bóp tiền bị đánh mất nằm trên bàn thợ.
- Nhưng cho dù đó có là người mù giả đi nữa, thì tại sao lại bỏ
chạy như vậy? - Bob nói. - Tưởng như ông mù sợ mọi người!
Bob suy nghĩ thêm một hồi, rồi nói thêm:
-
Dường như mọi người đã xử sự một cách không hợp lý. Người phụ nữ chờ xe cùng
mình đã bỏ đi trong khi mình lao theo ông mù. Mình đoán bà đã lên xe buýt. Còn
anh chàng lái xe thì đi ngay khi nghe mình báo rằng nạn nhân của ông đã biến
mất. Cuối cùng chỉ còn lại một mình mình với cái bóp tiền này. Đáng lẽ mình đã
phải báo cho anh chàng lái xe biết tên ông mù ăn xin và cả tên mình nữa.
-
Lúc đó cậu đang bị sốc, - Hannibal
giải thích. - Trong các trường hợp này người ta thường hành động lạ lùng.
Hannibal
vừa nghe Bob nói vừa táy máy một cái truyền hình cũ của chú Titus vừa mang về. Hannibal đã thay ống tuýp
cũ bằng ống mới và đã cố gắng sữa các bộ phận bị hư khác. Sau khi kê truyền
hình trên bàn thợ, Hannibal
xoay thử nút. Tiếng ù ù đầy hứa hẹn vang lên.
-
A ha! - Hannibal
mừng rỡ reo lên.
Bob
và Peter mỉm cười.
Hannibal
Jones là thiên tài sửa chữa một món đồ nào đó. Hoặc chế tạo một món mới từ
những bộ phận rơi thu thập được trong kho bãi đồ linh tinh của chú Titus. Hannibal đã sửa chữa lại
được ba máy bộ đàm, mà ba thám tử dùng rất thường. Thám tử trưởng cũng đã sửa
lại một máy in, rất có ích. Cũng chính nhờ tài khéo tay của Hannibal, mà bộ tham mưu của Ba Thám Tử Trẻ
được trang bị kính tiềm vọng cho phép nhìn thấy người ta đến từ xa. Bộ tham mưu
này chẳng qua là một chiếc xe lán cũ giấu gần xưởng của Hannibal giữa những núi đồ phế thải. Chú
Titus và thím Mathilda đã quên mất chiếc xe lán từ lâu rồi.
Tuy
nhiên, chú thím của Hannibal
không quên rằng cháu mình, cũng như Bob và Peter say mê các cuộc điều tra hình
sự. Chú thím biết rằng bộ ba tự xưng là Ba Thám Tử Trẻ. Nhưng chú thím không
biết ba bạn thành công như thế nào trong lãnh vực này. Chiếc xe lán cũ được
trang bị đủ thứ máy móc nhằm giúp cho công việc điều tra của ba thám tử. Có
phòng thí nghiệm nhỏ, với đầy đủ đồ nghề để lấy dấu vân tay, có cả kính hiển
vi. Ba thám tử tự rửa hình trong buồng tối. Còn có một bộ hồ sơ to tướng, đầy
phiếu ghi chép. Và cuối cùng trang thiết bị còn có cả một máy điện thoại: ba
thám tử trẻ tự trả tiền thuê bao và cước gọi bằng số tiền kiếm được khi làm
việc ở kho bãi đồ linh tinh.
Và
bây giờ dường như sắp có máy truyền hình nữa. Máy mà Hannibal vừa mới sửa đột ngột chạy được. Có
hình ảnh rung trên màn hình, rõ dần. Giọng nói bình luận viên vang lên…
Bắt
đầu, phát ngôn viên chào khán giả, rồi thông báo rằng cơn bão mới nhất từ Thái
Bình Dương đã đi qua Los Angeles và thời tiết miền nam California sẽ đẹp và tốt
suốt mấy ngày tới.
“Có
những vụ trượt lở xảy ra trên vùng núi Malibu.”
Phát ngôn viên nói tiếp. “Dân ở Big
Tujunga Canyon
sẽ phải bỏ nhiều công sức xây lại nhà ở…”
“Về
tin hình sự, phóng viên chúng tôi hiện đang ở Santa Monica, nơi vừa mới diễn ra một vụ cướp
táo bạo cách đây chỉ hai giờ tại Thrift and Savings Company.”
“Bọn
cướp đã đột nhập vào ngân hàng này tối hôm qua, giả danh nhân viên đội vệ sinh.
Sau khi nhốt bảo vệ vào một phòng làm việc, bọn chúng chờ nhân viên đến. Ngay
khi ngân hàng mở cửa lúc tám giờ bốn mươi lăm sáng nay, ông Samuel Henderson,
phó chủ tịch ngân hàng đã bị ép phải mở két sắt ra. Bọn cướp đã lấy đi được
khoảng một phần tư triệu đô la tiền mặt và phần tiền chứa trong các két sắt cá
nhân khách hàng của ngân hàng. Chúng tôi sẽ cung cấp thêm chi tiết trong buổi
phát tin trưa nay.”
-
Úi chà! - Hannibal
vừa thốt lên vừa tắt truyền hình.
-
Trời! - Bob kêu. - Đúng ngân hàng Santa
Monica chỗ mình chờ hôm qua! Mình đang đứng ở đó, ngay
bên kia đường, khi ông mù có vết sẹo…
Bob
đột ngột ngưng nói, mặt tái mét.
-
Mình dám cá mình đã thấy một trong bọn chúng! - Bob nói thêm.
Peter
và Hannibal
nhìn Bob không nói tiếng nào.
-
Phải, mình chắc chắn là như thế, - Bob nói tiếp. - Từ trạm xe buýt, mình nhìn
thấy bên trái ngân hàng rất rõ. Mình thấy đội vệ sinh gồm một ông và một bà đi
ra, leo lên thang máy tòa nhà. Một hồi sau, người đàn ông quay lại, gõ cửa ngân
hàng, ông bảo vệ ra mở.
-
Ông ấy quay lại à? - Hannibal
hỏi. - Cũng người đó?
-
Thì, có lẽ vậy… - Bob nhăn trán suy nghĩ. - Thật ra mình cũng không biết. Ông
mù làm rơi cái ca. Mọi người lao đến để lượm lại mấy đồng xu lăn tứ phía… Sau
khi trả của lại cho ông mù, mình mới thấy nhân viên đội vệ sinh ở ngay cửa ngân
hàng.
-
Vậy thì cũng có khi là người khác? - Hannibal
nói.
-
Có thể.
-
Kế hoạch tài tình quá! - Peter thốt lên. - Đội vệ sinh làm xong công việc, bấm
thang máy đi lên lầu. Rồi một người ăn mặc giống như nhân viên đội vệ sinh ấy
đến gõ cửa. Ông bảo vệ tin tưởng mở cửa và bị cho vào chuồng cừu, xong! Bảo vệ
bị vô hiệu hóa, nhốt vào phía sau. Tên cướp cho đồng lõa vào. Cả bọn như ở
trong nhà mình. Hệ thống báo động không làm việc, chẳng có gì lạ. Chỉ còn mỗi
việc chờ người của ngân hàng đến.
-
Cậu nói đúng, - Bob đồng tình. - Có lẽ mọi việc xảy ra như thế.
-
Bob ơi! - Hannibal
hỏi. - Cậu có thấy “nhân viên vệ sinh giả” đến từ đâu không? Ý mình muốn nói…
Hắn vào tiền sảnh từ thang máy hay từ cửa ngoài đường?
Bob
lắc đầu.
-
Mình không biết. Hắn đã đứng sẵn ngay cửa ngân hàng khi mình thấy hắn. Đương
nhiên là mình nghi hắn bước ra từ thang máy. Nhưng cũng có thể hắn từ ngoài
đường, nếu hắn là nhân viên vệ sinh giả.
-
Vậy là ta có thể tưởng tượng một số giả thuyết. - Hannibal vừa tuyên bố vừa lấy bóp tiền mà Bob
đã để trên bàn thợ. - Giả sử hắn đến từ ngoài đường, ông mù làm rớt tiền đúng
lúc nhân viên vệ sinh giả đến gần cửa. Bob và người phụ nữ ở trạm xe buýt đã
cúi xuống, như bất cứ ai đã làm, để giúp lượm tiền lên. Bob và người phụ nữ tập
trung nhặt đồng xu, nên cúi mặt một hồi, không thể thấy tên cướp bước vào tiền
sảnh tòa nhà. Cậu có ý kiến gì không?
Bob
nuốt nước miếng rồi nói khẽ:
-
Ông mù là đồng lõa!
Hannibal
xem xét bóp tiền:
-
Bóp tiền này rất đẹp, Hannibal
đánh giá. Bằng da đà điểu, mua ở cửa hàng Neiman-Marcus… một trong những cửa
hàng sang nhất thành phố.
-
Ủa mình không để ý, - Bob nói. - Mình chỉ mở ra xem ông mù có số điện thoại để
gọi không. Nhưng không có.
Hannibal
xem xét phần bên trong bóp tiền.
-
Thẻ tín dụng, - thám tử trưởng thông báo, - hai mươi đô la tiền mặt, bằng lái
xe. Bằng lái xe có ích gì cho một người mù nhỉ?
-
Không giúp ích được gì, tất nhiên! - Bob đáp.
-
Biết lắm mà. Ông này đâu có mù!
-
Hector Sebastian, - Hannibal
đọc lớn tiếng trên bằng lái xe. - Cư ngụ tại 2287, đường vực hẻm cây Bách. Ở Malibu.
-
Malibu là khu
nhà giàu, - Peter tuyên bố. - Có khi nghề ăn xin cũng dễ kiếm ăn đấy!
-
Cũng có khi đây không phải là địa chỉ của ông mù, - Hannibal nhận xét. - Có khi ông mù ăn xin của
cậu là một kẻ móc túi chôm được món tiền này. Hoặc lượm được ở đâu đó. Xem thử
có tên Hecto Sebastian trong danh bạ không?
-
Không thấy, - Bob trả lời sau khi tìm nhanh.
Hannibal
đứng dậy.
-
Có thể chuyện này sẽ làm cho cảnh sát quan tâm đấy. Ngoài ra việc một người mù
đánh mất bóp tiền có thể không có nghĩa gì. Đường vực hẻm cây Bách cũng gần đây
thôi. Hay ta hãy thử đến đó trước khi quyết định.
-
Sáng kiến hay! - Bob kêu.
Ba
bạn đi lấy xe đạp. Năm phút sau cả ba đạp cật lực trên con đường dọc biển về
hướng bắc, phía Malibu.
Chỉ trong vòng nửa tiếng, ba thám tử đã qua trung tâm thương mại của bãi biển
danh tiếng của Hollywood.
Đường
vực cây Bách là một con đường khá hẹp, nhiều khúc quanh quẹo và nhánh lẻ, leo
rất dốc rồi đi song song bờ biển, nhưng nằm khá sâu trong đất liền.
Ba
thám tử vừa đạp xe trên con đường này, vừa nghe tiếng xe cộ chạy trên đường cái
vang lên. Thỉnh thoảng ba bạn nhìn thấy được biển óng ánh giữa hàng cây phía
bên trái. Còn bên phải sườn đồi rất dốc đi thẳng lên về hướng bầu trời xanh
biếc.
-
Mình không ngờ lại có người dám đến đây ở. - Bob vừa đạp xe trên con đường đất
khó đi vừa nói. - Mà có thấy nhà nào đâu? Hay địa chỉ trên bằng lái là địa chỉ
giả?
-
Bí ẩn dày đặc thêm, - Peter nói. - Tại sao một ông mù lại có bằng lái? Và nếu
là bằng lái thật, thì tại sao lại ghi địa chỉ giả?
Con
đường đâm xuống chỗ đất trũng có con suối nhỏ, qua khỏi đó, con đường lại đi
lên dốc tiếp. Đến đỉnh dốc, ba thám tử dừng nghĩ một lát. Đường đi bị một dòng
suối nhỏ cắt ngang. Gần sát bên bờ mương có một tòa nhà cũ kỹ, kiểu kho thóc
được tu sửa lại, khá tồi tàn. Có bảng hiệu đề tên tiệm “Charlic”.
-
Nhà hàng hả? - Bob hỏi.
Hannibal
lấy bóp tiền ra khỏi túi, liếc nhanh bằng lái.
-
Số 2287! Đúng số ghi trên hộp thư mới toanh kia! - Thám tử trưởng nhận xét.
Đúng
lúc đó, ba bạn nghe tiếng xe chạy trên đường phía sau lưng. Ba thám tử tránh ra
nhường đường cho xe chạy. Đó là một chiếc xe thể thao màu đỏ, người lái là một
người đàn ông trẻ, tóc xám, nét mặt khá đẹp nhưng rất buồn. Ông có vẻ như không
để ý đến bộ ba, ông cho xe chạy một vòng quanh sân trước tiệm Charlic rồi tắt
máy, chậm chạp bước xuống xe, lấy cây gậy trên yên sau rồi từng bước thận trọng
đi đến tòa nhà cũ. Cánh cửa khép lại sau lưng ông. Ông biến mất.
-
Ông ấy đi cà nhắc! - Peter nhận xét. - Này Bob, ông ăn xin của cậu cũng đi cà
nhắc khi chạy trốn tối hôm qua, đúng không?
-
Thật ra ông ấy đi cà nhắc sau khi xe tông. Chuyện bình thường thôi.
-
Nhưng người kia có thể là ông mù của cậu chứ? - Hannibal hỏi. - Trông có giống không?
Bob
nhún vai.
-
Tầm vóc và tuổi tác cỡ nhau. Mình chỉ có thể nói thế thôi. Không có nghĩa lắm,
có hàng triệu người giống ông ấy.
-
Thôi được. - Hannibal
nói khẽ.
Hannibal
đột ngột như tỉnh lại rồi cương quyết nói.
-
Mình sẽ vào trong đó.
-
Để làm gì? - Peter hỏi. - Cậu định mua khúc bánh mì kẹp thịt hả?
-
Cũng có thể, hoặc giả vờ hỏi đường. Nhưng bằng cách này hay cách khác, mình sẽ
hỏi thăm về con người này. Bob, mình khuyên cậu nên tránh xa ra. Nếu đúng ông
này có mặt gần ngân hàng Santa Monica
tối hôm qua thì ông ấy sẽ nhận ra cậu… và có thể sẽ nguy hiểm.
-
Mình sẽ chờ cùng Bob, - Peter quyết định. - Mình hay dị ứng với những kẻ có khả
năng trở nên nguy hiểm.
-
Đồ nhát gan! - Bob trêu.
-
Mình chỉ là một người có nhiều tham vọng, - Peter chỉnh. - Tham vọng của mình
là sống thật thà.
Hamibal
mỉm cười, rồi bỏ lại hai bạn ven đường. Thám tử trưởng dắt xe đạp đến sân đậu
xe trước cửa tiệm Charlic. Hannibal
dựng xe đạp vào tường nhà, rồi bước lên các bậc thềm trước cửa. Cậu mạnh dạn
đẩy cửa bước vào. Vì chuyển đột ngột từ ánh nắng mặt trời sáng sủa vào bóng
tối, Hannibal
thấy được sàn nhà lót gạch và tấm gỗ lót tường của tiền sảnh. Qua khỏi cánh cửa
thứ nhì, nặng nề hơn, Hannibal
tìm thấy một gian phòng rộng lớn, không có người. Một vách phòng hoàn toàn làm
bằng cửa kính cho phép thấy biển ở xa qua hàng cây. Xưa kia gian này là phòng
ăn của nhà hàng. Còn chính nhà hàng thì rõ ràng là không còn nữa từ lâu rồi. Kế
tiếp phòng ăn là một phòng khách nhỏ. Sau đó là một nơi bụi bặm cất đầy bàn ghế
hư và chén đĩa mẻ. Có lẽ nơi này dùng làm quán bar.
Trong
một góc, Hannibal
nhìn thấy những thùng giấy và thùng gỗ, sạch bụi. Có một thùng gỗ mở để lộ mạt
cưa dùng để bảo vệ vật chứa trong thùng.
Thám
tử trưởng để ý thấy ba cánh cửa bên tay phải. Hannibal thận trọng bước tới và cảm thấy sợ
sự im lặng bao trùm. Cậu chuẩn bị gọi thử xem có ai không, thì nghe tiếng điện
thoại nhắc lên. Hannibal
đứng sững tại chỗ lắng tai nghe. Một người mà cậu không thấy được đang quay số.
Im
lặng một lát, rồi giọng đàn ông vang lên:
-
Sebastian đây!
Sau
một hồi im lặng ngắn nữa, giọng nói nói tiếp:
-
Phải. Tôi biết là đắt, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Tôi sẽ trả cái giá
cần thiết.
Đúng
lúc đó, một vật nhỏ và cứng đâm vào lưng Hannibal
ngay phía trên dây thắt lưng.
-
Đưa tay lên… cao tận trần nhà! - Một giọng dịu dàng nói. - Đứng yên không tôi
bắn!