Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 616

Chương 616: Càng đọa lạc, càng
khoái lạc.

Chân bước lên thảo nguyên, hai người đã tiến vào cảnh giới Ba Ngạn Hạo Đặc.

Trận đánh đầu tiên khi tiến vào thảo nguyên ngày trước chính là ở nơi này,
Lâm Vãn Vinh tự nhiên là cả đời khó quên.

Mấy trăm dặm thảo nguyên bích lục rộng lớn đều là khu tự do buôn bán giữa
hai nước. Từ sau khi hiệp định hòa bình được ký kết đến nay, không đến hai
tháng, nơi đây đã hình thành nên những quy mô bước đầu. Những thương đội đi đi
về về không ngớt, tơ lụa và lá trà của Đại Hoa không ngừng được vận chuyển từ
đây tới đại thảo nguyên A Lạp Thiện.

Bởi vì có chính sách ưu đãi miễn thuế, vô số thương nhân Đại Hoa tự nguyện
đem các loại nhu yếu phầm cho sinh hoạt tới Ba Ngạn Hạo Đặc, cùng với những
người Hồ nghe gió mà tới triển khai trao đổi bằng cách lấy vật đổi vật. Khách
sạn, trà quán, tửu lâu cũng theo đó mà sinh ra.

Các loại kiến trúc và kỹ xảo trong nông nghiệp được đem đến thảo nguyên, tự
do buôn bán hưng thịnh vô cùng, dân chúng hai nước dần dần hiểu nhau thêm, tình
hữu nghị dần được kiến lập. Toàn bộ thủ đô Ba Ngạn Hạo Đặc hiện ra một cảnh
tượng phồn vinh tươi mới.

Thực tiễn là thầy giáo tốt nhất, sự phồn vinh của Ba Ngạn Hạo Đặc truyền đi
khắp bốn phương trên thảo nguyên, người Đột Quyết thu được những lợi ích cực
lớn từ trong đó, những tiếng phản đối đã dần dần nhỏ lại, cục diện hai nước
cùng thắng khiến mọi người dần bước ra từ trong những ám ảnh của chiến tranh.

Nhìn câu “Đại Hoa Lâm tướng quân từng tới nơi này” trên bức tường thành đổ
nát, An Bích Như bật cười:

- Tiểu đệ đệ, mấy chữ này của ngươi viết thật độc đáo!

- Vậy sao?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:

- Đây là câu hay nhất ta viết trong đời đó.

Trên thành lâu ở đây, Tiểu Lý Tử bị vạn tiễn xuyên tâm, An tỉ tỉ giúp hắn
đao chém Lạp Bố Lý, từng cảnh từng cảnh khiến người ta khó mà quên nổi. Cái hào
ngôn tráng ngữ “có giỏi ngươi lại xây, năm sau ta lại đến” của hắn sớm đã truyền
khắp đại giang nam bắc, trở thành mỹ sự đáng vui vẻ nhất của dân chúng Đại Hoa.

Hiện nay Ba Ngạn Hạo Đặc buôn bán tấp nập, người Đại Hoa càng ngày càng
tăng lên, hai người tới đây, chẳng thu hút được sự chú ý đặc biệt nào. Tại một
khu tửu lâu mới mở ở nơi đây, tuy thời gian còn sớm những đã có người tụ tập,
người Đại Hoa và người Đột Quyết ngồi cạnh nhau, kêu bạn gọi bè, vô cùng náo
nhiệt.

- Chưởng quỹ, Đột Quyết và Đại Hoa chúng ta không đánh nhau nữa sao?

Lâm Vãn Vinh kéo tên tiểu nhị đang đi lại, nhỏ giọng hỏi.

Tiểu nhị cười nói:

- Khách quan ngài từ bên ngoài đến sao? Lâm nguyên soái của Đại Hoa chúng
ta sớm đã ký hiệp định đình chiến năm mươi năm với người Hồ rồi, Ba Ngạn Hạo
Đặc này bây giờ là nơi làm ăn giữa hai nước chúng ta, còn đánh nhau cái gì nữa?

Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng:

- Đây dù sao cũng là địa bàn của người Hồ, không có người đến làm loạn sao?

Tiểu nhị liếc nhìn quanh bốn phía, hạ thấp giọng nói:

- Không giấu ngài chứ, ngày đầu thì khẳng định là có. Khi vừa bắt đầu,
thường xuyên có những quân binh dưới trướng Tả Vương tới đây làm loạn, ngài xem
tửu lâu này của chúng ta toàn là từ gỗ chế thành, nhưng khi dựng lên phải mất
cả một tháng thời gian, chính là vì nguyên nhân này.

- Vậy sau này thì sao?

An tỉ tỉ mở miệng hỏi.

Nàng dung nhan diễm tuyệt thiên hạ, tiểu nhị đó nhìn mà sững sờ, vội vã
nói:

- Sau này Đột Quyết khả hãn phát ra sắc lệnh: Kẻ nào có gan dám quấy rối
người dân buôn bán, nghiêm trị không tha! Tả Vương sợ uy của khả hãn mới từ từ
thu liễm lại. Ngài xem, chưởng quỷ của chúng ta bây giờ cũng đã thuê mấy người
Đột Quyết tới giúp đỡ rồi đó!

Theo hướng ngón tay hắn chỉ, quả nhiên trong đám tiểu nhị đang bận rộn làm
việc kia không ngờ lại có bóng dáng mấy người Hồ. An Bích Như ngạc nhiên nói:

- Vậy ngươi không sợ bọn họ sao?

- Không giấu phu nhân, ban đầu thì còn có chút sợ hãi, dù sao cũng đã đánh
nhau với người Hồ nhiều năm, sự hung tàn của bọn họ cũng sớm đã nghe nói.

Có một vị phu nhân mỹ lệ thế này nói chuyện cùng, tên tiểu nhị đó tự nhiên
là biết gì nói nấy, nói là không ngừng:

- Nhưng ở cùng bọn họ lâu rồi, mọi người đều phát hiện những người Đột
Quyết này tuy vẻ bề ngoài có hơi hung ác một chút, âm thanh khi nói chuyện có
lớn một chúng, nhưng lại không phải là người xấu. Bọn họ tính cách thẳng thắn,
không quanh co giấu diếm, ở với nhau cực kỳ bình dị dễ gần. Hai tháng nay mọi
người đều sớm đã quen nhau, cũng chẳng còn cảm thấy bọn họ có gì đáng sợ nữa,
mọi người đều là người bình thường như nhau.

An tỉ tỉ gật gật đầu, nhìn tiểu đệ đệ cười nói:

- Cách ngươi nghĩ ra quả không tồi, hai dân tộc một khi hòa hợp với nhau,
có muốn đánh nhau trở lại cũng chẳng dễ dàng nữa!

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, liếc nhìn mấy tên tiểu nhị người Hồ kia, không
nhanh không chậm nói:

- Muốn những người Hồ này sinh sống trong tửu lâu của chúng ta, bọn họ
nguyện ý không?

- Sao mà không nguyện ý?

Tiểu nhị trả lời:

- Làm hầu bàn ở đây, tiền lương đều là bạc trắng, mỗi tháng bọn họ được lấy
bạc, có thể nhờ người Đại Hoa chúng ta giúp họ xây nhà kiên cố, còn có thể mua
thức ăn thức uống ngon bên đường, mua quần áo trang sức cho nữ nhân, màu mỡ như
vậy, so với một năm bốn mùa phiêu bạt bất định chăn gia súc, không biết sướng
hơn gấp bao nhiêu lần. Không giấu ngài chứ, hiện nay rất nhiều người Hồ đều
tranh nhau tới nơi này đó.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, lời của tên tiểu nhị này tuy đơn giản nhưng lại
bộc lộ ra được một đạo lý rõ ràng dễ thấy nhất, lão bách tính luôn hướng về
cuộc sống an nhàn, không cần biết là người Đại Hoa hay người Đột Quyết, đều
không thoát khỏi cái quy luật này.

- Nếu nói thì quả thực là nhị vị đến không khéo.

Lời vừa nói, tiểu nhị cũng không nhẫn nại thêm:

- Nếu là đến sớm một ngày thì đã có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của
khả hãn trên thảo nguyên rồi!

- Cái gì?

Lâm Vãn Vinh đứng thẳng dậy, đầu óc mê muội một trận, gần như chẳng thể
đứng vững nữa:

- Ngươi hãy nói lại một lần đi! Là vị khả hãn nào?

Tiểu nhị đó nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của hắn thì vội vàng nói:

- Chính là Kim Đao khả hãn! Nghe nói tháng trước nàng đã thu phục được bộ
lạc Thạch Vương, mấy ngày trước còn đích thân tuần thị Ba Ngạn Hạo Đặc, trừng
trị những tên hung đồ tới đây làm loạn, đến cả Tả Vương trước mặt nàng cũng
phải ngoan ngoãn, không dám ho he một tiếng. Hắc hắc, vị nữ khả hãn của người
Hồ đó, dáng vẻ thực là mỹ lệ…

Lâm Vãn Vinh con tim kích động đến muốn nhảy cả ra ngoài, hắn túm lấy vai
tên tiểu nhị:

- Nàng, nàng ấy bây giờ ở đâu?

- Ai da!

Dưới sự kích động của hắn, người bình thường sao có thể chịu nổi? Tên tiểu
nhị đó đau đớn kêu lên một tiếng, toàn bộ thân hình đổ xuống. An Bích Như vội
vã vỗ vỗ lên tay hắn, lặng lẽ an ủi.

- Xấu hổ quá!

Lâm Vãn Vinh tỉnh ngộ ra, vội vã đỡ tên tiểu nhị dậy, đem một thỏi bạc nhét
vào tay hắn:

- Huynh đệ, là ta quá lỗ mãng rồi. Kim Đao khả hãn mà ngươi nói ta cũng vô
cùng ngưỡng mộ, nhưng không biết bây giờ nàng ta ở nơi nào?

Tên tiểu nhị đó tuy chịu chút đau đớn, nhưng nhìn thấy thỏi bạc đó, sao còn
muốn làm khó hắn nữa:

- Cho nên mới nói nhị vị đã đến muốn một chút, Kim Đao khả hãn đó đã tuần
thị xong, hôm qua đã khởi hành về vương đình rồi.

Đi rồi?! Lâm Vãn Vinh hơi sững lại, tâm thần trống rỗng. Tiểu muội muội vừa
đi thì ta tới, cách biệt chỉ có một ngày. Đây là sự trừng phạt của ông trời
sao?

- Đồ ngốc!

An Bích Như kéo tay hắn cười hì hì nói:

- Chẳng qua chỉ mới một ngày! Chúng ta tăng tốc lên, chẳng phải có thể đuổi
kịp sao?

Đúng vậy a, ta thật ngốc? Hắn tỉnh ngộ hẳn ra, kéo lấy tay An Bích Như,
điên cuồng chạy ra bên ngoài.

Đi qua Ba Ngạn Hạo Đặc, sau một ngày trời đã tới được bộ lạc Đạt Lan Trát,
nơi xảy ra vụ đánh úp trước đây. Chính tại nơi này hắn đã ném miếng đồng làm
quỷ kế, lặng lẽ tha cho ba ngàn phụ nữ và trẻ con Đột Quyết, bây giờ nghĩ lại
vẫn còn cảm khái không thôi.

Từ đây đi lên phương Bắc, bóng người càng ngày càng ít đi. Thỉnh thoảng có
thể nhìn thấy thương đội hỗn tạp của người Đại Hoa và Đột Quyết cuồn cuộn tiến đi,
đến thẳng vương đình Khắc Tư Nhĩ. Sau khi hai nước đình chiến, sự qua lại trong
dân gian đã hồi phục. Trên thảo nguyên người Đại Hoa xuất hiện cũng không phải
là hiếm. Lâm Vãn Vinh đi len hỏi han một hồi, nhưng đều chẳng nghe được ai nói
đã nhìn thấy loan giá của đại khả hãn.

Thật quái lạ, Ngọc Già mang theo một lượng lớn tùy tùng, sao có thể đi
nhanh hơn ta được? Lẽ nào tên tiểu nhị đó gạt ta? Hay là ta đã đi nhầm đường?
Hắn hoang mang lắc đầu, thầm hồi hận lúc đó không hỏi cho rõ ràng.

Màn đêm dần dần buông xuống, trăng sáng trên trời, trăm sao tĩnh lặng, thảo
nguyên bao la tựa như đã liền với bầy trời, khiến người ta chẳng thể tự chủ mà
chìm vào trong.

Lâm Vãn Vinh tỉ mỉ đánh giá xung quanh, đột nhiên vui vẻ nhảy cẫng lên:

- Tỉ tỉ, đây chẳng phải chính là nơi chúng ta muốn tìm sao?

Đây chính là nơi mà ngày đó hai người trùng phùng, cũng là thiên đường
trong mộng của bọn họ.

- Giờ mới nhìn ra sao?

An tỉ tỉ yêu kiều lườm hắn một cái, khẽ nói:

- Tiểu đệ đệ, ngươi đến đây, để ta chiếm tiện nghi của ngươi!

Đây là câu nói nằm lòng mà đêm đó nàng đã nói. Hai người tuy đã thành phu
thê, nhưng khi hồi tưởng lại đêm ấm áp đó, trong lòng vẫn cảm thấy kích động
lẫn cảm động không thôi.

Trong lúc hoảng hốt, chỉ cảm thấy một thân thể mềm mại như không xương mang
theo một mùi thơm nhàn nhạt chậm rãi tựa vào lòng hắn.

- Sư phụ tỉ tỉ…

Yết hầu hắn khô cứng, vừa muốn mở miệng, hai ngón tay ngọc đã chặn trên
môi:

- Tiểu hoại đản, đừng nói gì!

An Bích Như kéo hắn nằm ngửa ra trên thảm cỏ mềm mại, lặng lẽ nằm trong
lòng hắn, thân thể khẽ run rẩy.

Hai người đã là phu thê, cảm giác được nàng đang kích động dị thường, Lâm
Vãn Vinh vội ôm chặt lấy nàng:

- Sao rồi?

An Bích Như chậm rãi lắc đầu, đột nhiên yên lặng, hai mắt trong như nước
nhìn lên bầu trời xa xăm kia, bộ ngực mềm mại phong mãn khẽ phập phồng.

Từ bên cạnh nhìn lên những đường cong của nàng, vẻ mỹ lệ phảng phất như vô
cùng mờ ảo, tựa như sóng nước Tây Hồ, mưa khói Thu Sơn, đẹp đến mức khiến người
ta không dám nhìn thẳng.

Lâm Vãn Vinh nằm bên cạnh sư phụ tỉ tỉ, nhìn lên khuôn mặt thuần khiết mỹ
lệ như tiên giáng trần của nàng, hắn lập tức quên cả hô hấp.

- Ta cuối cùng đã trở lại nơi đây rồi!

- Thảo nguyên rộng lớn bao la như vậy, nó có thể bao dung tất cả của chúng
ta, cho dù là đúng hay sai.

- Cái nào là đúng, cái nào là sai?

Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng, lười nhác nói.

An Bích Như lặng lẽ lắc đầu:

- Trên thế gian, làm gì có sự phân biệt rạch ròi như thế? Chẳng hạn như ta
là sư phụ của Tiên Nhi, lại gả làm vợ ngươi, ngươi nói là đúng hay sai?

Lâm Vãn Vinh sững sờ, An Bích Như thoải mái hào phóng, kiều mị động nhân,
trước nay chưa từng nhắc đến vấn đề thân phận của Tiên Nhi trước mặt hắn.

Bây giờ xem ra nàng chẳng phải là không để ý, mà chỉ là lặng lẽ chôn nó
trong tim, trước nay chưa từng biểu hiện ra mà thôi. Điều này cũng phù hợp với
tính cách của nàng.

- Tỉ tỉ…

Lâm Vãn Vinh trong lòng sinh ra áy náy, kéo lấy tay nàng, muốn cất lời
khuyên bảo.

An Bích Như ngẩng đầu lên, yêu kiều cười nói:

- Tiểu đệ đệ, ngươi đừng sợ! Ta đã gả cho ngươi rồi thì sẽ không sợ người
thiên hạ mắng chửi. Cho dù thế nào ta cũng vẫn là một người quang minh chính
đại! So với những kẻ bên ngoài thì nghiêm chỉnh, sau lưng thì nam trộm cắp nữ
buôn dâm còn tốt hơn cả ngàn vạn lần. Những kẻ khinh bỉ chúng ta chẳng phải là
tốt đẹp gì, đó là ghen ghét mà thôi, ta lại sợ chúng sao?!

Nàng mỉm cười, hệt như mẫu đơn nở rộ giữa mùa đông lạnh giá, trời đất trăng
sao đều lập tức trở nên ảm đạm lu mờ.

Trái tim đang nhảy rộn lên của Lâm Vãn Vinh sau khoảnh khắc đã dừng lại,
hắn kéo tay nàng rồi buông tiếng cười lớn:

- Tỉ tỉ nói rất hay, những kẻ khinh thường chúng ta đó chẳng phải là người
tốt, chỉ là ghen ghét mà thôi! Hạnh phúc không mang họ “Thiện” cũng chẳng mang
họ “Ác”, ta đọa lạc, cho nên ta khoái lạc!

- Thật sao?

Trên mặt An Bích Như nổi lên một quầng hồng tươi rói, hai mắt như sương
khói, mị nhãn như tơ:

- Tiểu đệ đệ, ta có một mộng tưởng vĩ đại!

- Tỉ tỉ, tỉ đã rất vĩ đại rồi!

Tiểu đệ đệ nhìn chăm chăm vào bộ ngực mềm mại phong mãn của nàng, cười dâm
không dứt.

- Đáng ghét!

An Bích Như vui vẻ cười lên khanh khách, trong mắt tràn ngập ôn nhu, cánh
tay hệt như con rắn quấn chặt lấy cổ hắn, hơi thở nóng bừng mang theo mùi lan
thơm ngát:

- Trời làm chăn, đất làm giường, ta là tân nương của ngươi! Tiểu đệ đệ,
ngươi có thích động phòng ở nơi này không?!

Mẹ của ta ơi! Trong đầu Lâm Vãn Vinh nổ oành một tiếng, toàn thân nóng như
lửa đốt.

An Bích Như tựa trong lòng hắn, hai má đỏ bừng, áo quần đã cởi ra một nửa,
bộ ngực mềm cùng cặp đùi dài sáng bóng như ngọc, dưới ánh trăng càng thêm lấp
lánh dụ nhân.

- Mộng tưởng này quá vĩ đại rồi!

Cổ họng Lâm Vãn Vinh khô cong như bị lửa đốt, hung hăng đè nàng xuống dưới.

- Càng đọa lạc (đọa lạc có hai nghĩa, rơi xuống và đày đọa), càng khoái
lạc!

An tỉ tỉ ôm chặt lấy hắn, nhũ phong lõa lồ dán chặt vào ngực hắn, nàng cất
tiếng rên rỉ, ánh mắt yêu kiều như nước xuân tháng ba:

- Tiểu đệ đệ, ta muốn sinh con cho ngươi!

Còn có lời nào có thể thúc động hỏa nhiệt trong lòng nam nhân hơn nữa chứ?
Lâm Vãn Vinh toàn thân rực lửa, nhắm chuẩn vào cái miệng anh đào đang rên rỉ
kia, hung hăng hôn xuống…

Một đêm này, hai người vứt bỏ tất cả bó buộc, ở dưới bầu trời đêm trên thảo
nguyên này tận tình điên đảo quay cuồng. Sự kiều mị cùng phong tư của An tỉ tỉ
hệt như thảo nguyên mênh mông tận tình thể hiện, cái tư vị phệ cốt tiêu hồn đó
chỉ có tiểu đệ đệ mới có thể hiểu rõ…

Sáng sớm tỉnh dậy, thánh cô còn đang ngủ say, trên tóc vương mấy hạt sương
sớm, hai điểm hồng tươi trên bộ ngực mềm lộ dưới ánh sáng ngũ sắc, như ẩn như
hiện, động nhân vô cùng.

Âu yếm hôn khẽ lên trán nàng một cái, Lâm Vãn Vinh từ từ đứng dậy, ánh mắt
quét qua, đột nhiên toàn thân run rẩy, sững sờ đứng đó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3