Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 599
Chương 599: Tỉ thí
“Ta sử dụng thủ đoạn ti bỉ? Con mẹ nó, thật khiến người ta cười chết mất
thôi, nếu Lâm Tam ta thực sự dùng đến thủ đoạn, nào đến lượt tên tạp chủng như
ngươi tác oai tác quái!” Lâm Tam hừ một tiếng, nở nụ cười lạnh lùng. Trát Quả
trong lần đua ngựa đầu tiên đã bất ngờ thua vào tay một A Lâm ca lạ hoắc chẳng
hề có danh tiếng, tự nhiên là thẹn quá hóa giận, muốn mượn cơ hội thi vượt núi
đao để lấy lại mặt mũi.
Hắn trầm ngâm một hồi, kéo lấy Bố Y hỏi:
- Lão đa, cái công phu vượt núi đao này, trong Miêu tộc có rất nhiều người biết
sao?
- Làm sao có thể thế được?
Bố Y lão đa nghiêm túc lắc đầu:
- Kỳ môn tuyệt kỹ vượt núi đao phải trải qua nhiều năm tu luyện mới có thể
học thành, hơn nữa mỗi đời chỉ truyền cho hai người, hết sức trang trọng và
thần bí, trong Miêu tộc ai mà không kính ngưỡng chứ? Người Miêu chúng ta ở Tự
Châu có hơn mười vạn, hiện nay cũng chỉ có một hai lão ”ba” là có thể thi triển
loại công phu này thôi.
- Ba?! Nghĩa là gì vậy?
Lâm Tam khó hiểu hỏi lại.
- ’Ba’, cũng chính là người mà người Hoa các ngươi gọi là pháp sư!
Bố Y bổ sung:
- Dựa theo tập tục của Miêu tộc chúng ta, mỗi lần đến lễ tiết trọng đại đều
phải mời ‘ba’ đến biểu diễn tuyệt kỹ, bọn họ là những người thần bí nhất của
người Miêu chúng ta, ai ai cũng có tuyệt kỹ lên núi đao xuống biển lửa, đời đời
tương truyền, ta đã từng tận mắt nhìn thấy ‘ba’ đời trước của Miêu tộc liên
tiếp leo qua ba mươi sáu núi đao, khiến vạn người kính ngưỡng.
Liên tiếp trèo qua ba mươi sáu ngọn núi đao? Lâm Tam nghe mà sợ đến rụt cả
cổ lại. Cái cách xưng hô ‘ba’ này đã khiến lòng hắn nổi hứng thú, đã là pháp sư
thì tất phải có pháp môn, bản thân hắn đã từng chơi qua mấy trò du hí như ‘du
oa tẩy thủ’, ‘hỏa thiêu đồng tiền’, miễn cưỡng cũng có thể tính là bán pháp sư
rồi.
- Lão đa đã nói như vậy, trừ hai pháp sư kia ra, tại Miêu tộc đáng lẽ chẳng
còn ai dám vượt núi đao, nhưng Trát Quả đại đầu lĩnh này sao lại học được họ
vậy nhỉ?
Bố Y tại Miêu tộc nổi tiếng là vạn sự thông, hiếm có chuyện nào lão không
biết, nghe vậy thì gật đầu đáp:
- Trát Quả đầu nhân một năm trước đã bái vị ‘ba’ đời trước làm sư phụ,
tuyệt kỹ leo qua núi đao này chắc cũng đã học được rồi!
“Chắc là…!” Ánh mắt Lâm Tam xoay chuyển như điện: “Theo như lời lão Cao
nói, muốn luyện được công phu thực sự để bước qua bước lại trên đám cương đao
này, không có bốn mươi năm chăm chỉ khổ luyện thì không thể làm được, tên Trát
Quả đó mới bái sư một năm mà đã có thể làm như vậy ư?! Ta thấy chưa chắc!”
Đang suy nghĩ, trên nền cỏ phía trước tiếng người hò reo vang lên, tấm ván
gỗ cắm đầy những lưỡi cương đao vốn đang để nằm ngang nay đã được dựng đứng
lên, cố định chắc vào trung tâm, cao ước chừng bốn năm trượng, phải trái hai
bên cắm ba mươi sáu thanh cương đao, lưỡi đao đó so với dao thái rau còn mỏng
hơn, được mài đến sáng bóng,dưới ánh mặt trời lóe lên những tia hàn quang âm u
lạnh lẽo. Đây chính là núi đao nổi tiếng của người Miêu.
Tất cả người Miêu đều vây quanh hai núi đao, ca hát nhảy múa, ra sức cổ vũ,
trên mặt lộ ra vẻ vừa hưng phấn lại vừa kính sợ.
Lâm Tam híp mắt lại đánh giá núi đao, lẳng lặng suy ngẫm, trên tình như cười
mà chẳng phải, cao thâm khó dò.
Trát Quả đã thay sang Miêu trang ngắn, cùng với một pháp sư thân mặc hồng
bào đang đứng cùng nhau, dương dương đắc ý hướng quanh bốn phía vẫy vẫy tay.
Ánh mắt âm lãnh của hắn không ngừng liếc qua bên này, trong mắt đầy vẻ khiêu
khích, xem ra nhất định là muốn rửa sạch mối nhục lần trước rồi!
Hắc Miêu võ sĩ thấy hắn chỉ nói chuyện với Bố Y, đối với mình thì lại không
thèm để ý cũng chẳng hỏi gì, trong lòng không còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa, hét
lớn:
- A Lâm ca, ngươi rốt cuộc có đáp ứng không?
Lâm Tam hắc hắc cười gian giảo đáp lời hắn:
- Ngươi trở về nói với đại đầu lĩnh, kêu hắn đi tới cúi đầu nhận tội trước
Bố Y lão đa của Ánh Nguyệt thôn chúng ta, như thế ta mới có thể suy nghĩ về
chuyện leo lên cái núi đao kia! Bằng không, hắc hắc…
- Ngươi…
Hắc Miêu thị vệ hết sức tức giận, trong trăm dặm Miêu tộc ở Tự Châu, có ai
dám nói như vậy với đại đầu lĩnh chứ? Tên tiểu tử Hồng Miêu này cảm thấy cuộc
sống không đủ phiền phức hay sao thế nhỉ?
Sau khi tên thị vệ kia phẫn nộ rời đi, Bố Y khó hiểu liếc nhìn hắn:
- Tên người Hoa kia, ngươi thật sự muốn đi tỉ thí leo núi đao với Trát Quả
sao?
- Không sai, phải thử xem thế nào!
Lâm Tam ra vẻ lơ đãng đáp.
Lão đa lộ vẻ lo lắng:
- Vậy sao được? Ngươi không phải là ‘ba’, căn bản chẳng thể leo qua núi
đao, nếu ngươi bị thương, ta làm sao có thể ăn nói được với Thánh cô được chứ?
Lâm Tam cười hì hì:
- Nếu ta nói ta cũng là nửa pháp sư, lão đa, người có tin không?
- Ngươi mà là pháp sư?
Bố Y nhìn khắp trên dưới người hắn đánh giá một lượt, thấy hắn cười nói như
thường, cực kỳ thoải mái, không nén nổi lắc đầu thở dài:
- Nếu pháp sư đều có cái bộ dạng như ngươi, toàn bộ mễ sai của Miêu tộc
chúng ta sẽ gặp phải tai ương rồi sao!
Lão Cao cũng có chút lo âu, lén kéo ống tay áo hắn hỏi:
- Huynh đệ, ngươi thực sự có thể sao? Cái này chẳng phải là chơi đùa đâu!
- Thử xem sao! Nếu Trát Quả có thể, chắc ta cũng có thể thôi!
Lâm Tam hừ một tiếng, vỗ vỗ vào vai hắn nói:
- Hơn nữa, không phải còn có Cao đại ca nữa hay sao?
Thấy hắn có vẻ thoải mái, Cao Tù cũng chẳng thể biết được rốt cuộc hắn định
làm cái gì, chỉ là Lâm huynh đệ đã nói như thế, nhất định là đã tính kế cả rồi,
cứ xem đi đã rồi nói sau.
Hắc Miêu võ sĩ vội vã quay trở lại, khẽ nói mấy câu gì đó bên tai Trát Quả.
Tên đại đầu lĩnh sắc mặt tức giận, quay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn
hắn. Lâm Tam cười to chế nhạo:
- Tiểu tử này, mắt to thật, cứ như mắt trâu vậy!
Nhìn thấy ánh mắt chuột tên A Lâm ca Hồng Miêu kia, hắn đang cười đểu cáng
vẫy tay nhìn về phía mình của, đại đầu lĩnh thực sự là tức giận vô cùng, Ánh
Nguyệt thôn từ lúc nào lòi ra gã quái thai này vậy, sao ta chẳng hề biết chút
nào? Hắn bị Lâm Tam ức hiếp, trong lòng rất bức bối, nhưng lại chẳng có cách
nào, chỉ đành cắn răng đi tới, khom lưng trước Bố Y lão đa:
- Trát Quả bái kiến Bố Y a thúc!
“Lời của Hoa tộc tiểu a ca thật là linh nghiệm, Trát Quả thực sự đi tới
rồi!” Trong lòng Bố Y lão đa rất thoải mái, gật đầu:
- Là Trát Quả đầu nhân đấy sao, nghe nói ngươi muốn ngắt quế trên Hoa Sơn
tiết? Vậy Bố Y ta phải chúc mừng ngươi trước rồi!”
Còn nói cái gì mà ngắt quế, trận thứ nhất đã thua rồi còn đâu, Trát Quả tức
đến toàn thân run rẩy, nhưng lại chẳng thể phát tác, quay sang nhìn Lâm Vãn
Vinh lạnh giọng hỏi:
- A Lâm ca, bây giờ ngươi dám cùng ta lên núi đao rồi chứ?
Bố Y ghé sát tai hắn phiên dịch vài câu, Lâm Tam ồ một tiếng, đỡ lấy sài
đao, tiêu sái cười đáp:
- Nghe nói đại đầu nhân đã bái ‘ba’ làm sư, tập được một thân tuyệt kỹ leo
núi đao, hôm nay lại chủ động mời một tên vô danh tiểu tốt như ta tỉ thí, A Lâm
ca ta thực sự là được yêu quá hóa sợ rồi!”
Bố Y lão đa nhìn mà muốn tức cười: “Tên người Hoa này quả là trời sinh để
diễn trò, học cái gì cũng rất nhanh, trừ chuyện Miêu ngữ ra, thần thái đó động
tác đó, đúng là chẳng khác gì một Hồng Miêu tiểu a ca mạnh mẽ khỏe khoắn cả!”
Giọng điệu trào phúng trong lời của hắn, Trát Quả làm gì mà chẳng nghe ra,
đại đầu nhân hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đã tham gia Hoa Sơn tiết thì có cái gì thì thi cái đó, nếu không dám thì
cứ nói thẳng ra! Ta muốn tất cả mọi người Miêu đều biết, không phải là Trát Quả
ta bắt nạt ngươi, là tên chuột nhắt ngươi tự mình khiếp đảm sợ hãi thôi!
- Nói vậy, ta đúng là không đi không được rồi!
Lâm Tam cất tiếng cười lớn, cao ngạo nói:
- Vậy được rồi, đại đầu nhân đã có thịnh tình như vậy, ta sẽ đi dạo trên
núi đao này xem sao!
- Đây là ngươi tự nói đó!
Trát Quả nghe mà đại hỷ, vội vã phẩy tay, kêu một tên thị vệ Hắc Miêu tới,
hét lớn:
- Đi mời Thánh cô, Nhiếp đại nhân và tất cả trưởng lão tới, cứ nói Trát Quả
ta muốn cùng A Lâm ca của Hồng Miêu tỉ thí lên núi đao!
Thị vệ kia lập tức rời đi, mới qua một hồi tin tức đã mau chóng truyền lại,
các hương thân khắp nơi trên núi nhất thời như sôi trào hết cả lên.
Trước đây việc lên núi đao đều là do một vị pháp sư đích thân biểu diễn,
mọi người nhìn mà trong lòng sợ hãi, không ai không kính phục. Năm nay thì lại
có biến đổi lớn, không chỉ Trát Quả đầu nhân muốn đích thân lên trận, càng
khiến người ta kinh ngạc hơn là, Hồng Miêu a Lâm ca người đã thể hiện tuyệt kỹ
đua ngựa trong trường đấu đầu tiên không ngờ lại muốn cùng với đại đầu nhân tỉ
thí lên núi đao! Còn có gì nhiệt náo hơn, kích thích hơn được chứ?
Hồng Miêu tiểu a ca từ trên trời rơi xuống này, khi đua ngựa đã mang tới
cho mọi người vô số kinh ngạc, lên núi đao thì sẽ lại biểu hiện thế nào, liệu
có còn thần kỳ như trước nữa không?
Đám người từ bốn phương tám hướng đổ đến, chẳng bao lâu sau đã vây chặt
quanh núi đao đến giọt nước cũng chẳng lọt ra nổi, bọn họ hưng phấn chen lên,
tranh nhau chiêm ngưỡng phong thái của A Lâm ca.
Trong ba tầng, ngoài ba tầng, đâu đâu cũng là đầu người, vô số ánh mắt đều
đang nhìn lên người hắn mà đánh giá, những người kính phục, ngưỡng mộ nhiều vô
số, hết sức náo loạn. Lão Cao đi bên cạnh Lâm Vãn Vĩnh, không nén nổi hít một
hơi lạnh: “Cha mẹ ơi, trước mặt nhiều người như thế này biểu diễn, áp lực quá
lớn rồi! Vạn nhất thất thủ, vậy thì sẽ cả đời cũng chẳng ngóc đầu lên được.”
Lâm Tam ngược lại vẫn thản nhiên như thường, cảnh tượng như thế này hắn
thấy qua nhiều rồi, cho dù có khó hơn nữa cũng chẳng thể so với cuộc sinh tử
huyết chiến bên dưới Khắc Tư Nhĩ thành.
Thánh cô sớm đã ngồi trên đài cao, thấy ánh mắt hắn lướt tới, đột nhiên bĩu
môi nguýt hắn, thần sắc cực kỳ yêu kiều, trong lòng Lâm Tam lập tức mềm đi.
Ngồi bên cạnh An Bích Như là quan huyện Tự Châu Nhiếp Viễn Thanh, hai mắt
nhìn chằm chằm vào hắn như hai ngọn đuốc, thần sắc lấp lóe, ánh mắt bất định.
Lâm Tam lạnh lùng hừ một tiếng, híp mắt lại nhìn hắn cười âm hiểm, cao thâm
mạc trắc.
Leo núi đao là hạng mục thần bí nhất kích thích nhất trong lịch sử Hoa Sơn
tiết, cũng là trò chơi để công nhận những người dũng cảm, chỉ có những ‘ba’
chăm chỉ khổ luyện mới có thể bước trên núi đao này. Trát Quả muốn mượn chuyện
này để thủ thắng, chắc cũng đã phải bỏ ra không ít tâm tư.
Án theo quy củ bí truyền, ‘ba’ của Miêu tộc trước mỗi lần lên núi đao đều
phải tế bái, niệm chú, mời tổ sư tới phòng thân, phong đao, để tránh bản thân
thụ thương. Chú ngữ này cũng là đời đời tương truyền, là cơ mật tối cao không
thể tiết lộ ra.
Hồng y pháp sư đứng ở giữa, sớm đã đốt ba nén hương, trong làn khói thơm mờ
ảo, một đao chém đứt đầu gà, Trát Quả đứng sau lưng hắn, vội vã nhắm mắt lại,
miệng cũng lẩm bẩm niệm cái gì đó, không khí nhất thời trở nên vô cùng nghiêm
trang.
Lâm Tam nghe chẳng hiểu họ đang niệm cái gì, đang cảm thấy vô cùng nhàm
chán thì đột nhiên y phục bị níu chặt lại, có người đang ở sau lưng kéo hắn.
Hắn vội quay đầu lại, hóa ra là mấy cô nương lúc trước đã quyết liệt với hắn ở
Ánh Nguyệt thôn, đi đầu chính là người đã mắng hắn là cẩu huyết lâm đầu, Tử
Đồng. Hắn nháy nháy mắt, vui vẻ hỏi:
- Sao bọn muội lại ở đây?
- Ngươi nghĩ bọn ta muốn đến sao?
Tử Đồng phẫn nộ trừng mắt nói:
-Nếu không phải là có người cứ khẩn cầu mãi thì bọn ta chẳng thèm tới nói
chuyện cùng ngươi đâu!
Lâm Tam nghe mà khó hiểu:
- Là sao? Ai khẩn cầu muội?
-Ngươi quản làm gì?
Tử Đồng hung hăng nói:
- Con người ngươi có phải đã trở nên ngốc nghếch rồi không? Leo núi đao
ngươi cũng đi, có phải là hiềm sống quá lâu rồi không? Đây là Trát Quả cố ý
chỉnh ngươi đó! Ngươi chết cũng chẳng có gì, nhưng Y…
Một mễ sai bên cạnh vội vã khẽ ho một cái, Tử Đồng hứ một tiếng, sửa lời:
- …Chúng ta cùng tới đây, ngươi muốn chết cũng đừng chết trước mặt chút ta,
nhìn thực đáng ghét!
Nàng ngoài miệng thì ương ngạnh ngang bướng, nhưng sự quan tâm thì vô ý vẫn
lộ hết ra ngoài, trong lòng Lâm Tam chợt động, kêu lên:
- Y Liên? Có phải là Y Liên kêu bọn muội tới không?
Mấy mễ sai đồng loạt hừ một tiếng, không trả lời câu hỏi của hắn, cùng lén
nhìn về phía sau, Lâm Tâm nhìn theo ánh mắt của bọn họ thì thấy một thân ảnh
yểu điệu đang nấp sau lưng đám người, cách hắn chỉ chừng mấy trượng, hai mắt
long lanh đang ngây dại nhìn hắn.
- Y Liên!
Lâm Tam kinh hỷ thất thanh kêu lên, liền lao về phía sau đám người, mấy mễ
sai vội vã ngăn cản trước mặt hắn, lạnh lùng nói:
- Cái gì mà Y Liên, hiện nay ngươi chẳng có bất kỳ quan hệ gì với Ánh
Nguyệt thôn, cảnh cáo ngươi, đừng có bám theo Y Liên của chúng ta nữa!
Bọn họ vừa ngăn cản, thiếu nữ Miêu tộc sớm đã như con nai nhỏ sợ hãi, chui
vào trong biển người, mất hút không còn bóng ảnh, Lâm Tam im lặng hồi lâu, đột
nhiên lắc lắc đầu, cười khổ không nói gì.
Mấy cô nương này nhìn hắn như thế thì đại nộ, nhất tề dậm chân, hung hăng
mắng hắn tới tấp:
- Kêu ngươi không đuổi ngươi liền không đuổi sao? Đúng là tên người Hoa vô
tình vô nghĩa!
Tâm tư của thiếu nữ Miêu tộc, quả nhiên là khó có thể đoán được, Lâm Tam tự
nhận là thông minh, nhưng cũng bị đám mễ sai này làm cho đầu óc quay cuồng,
hoàn toàn chẳng thể hiện được tính cách thường ngày.
- A Lâm ca, ngươi chuẩn bị xong chưa?
Bên đó sớm đã tế bái hoàn tất, Trát Quả đang giương mắt nhìn hắn, hắc hắc
cười lạnh hỏi lớn.
Ba chữ A Lâm ca này, vốn là từ chuyên dụng của Y Liên gọi hắn, bây giờ lại
trở thành ngoại hiệu mà toàn Miêu tộc đều biết đến, đại danh Lâm Tam thì lại
chẳng ai hỏi đến nữa rồi. Trong lòng hắn bùi ngùi, không nhanh không chậm từ
tốn nói:
- Chuẩn bị, có cái gì mà phải chuẩn bị chứ?
“Tiểu tử này không ngờ lại không niệm chú?” Không chỉ Trát Quả kinh ngạc,
đến tất cả mọi người của Miêu tộc cũng đều mắt to mắt nhỏ mà nhìn, chẳng thể
hiểu được rốt cuộc A Lâm ca này có bản lĩnh gì.
Song phương cởi giày xuống, do Hàn Nông đại trưởng lão đích thân kiểm tra
một phen, trên bàn chân của Trát Quả đó sạch bong, không hề có từng lớp chai
dày đặc như trong truyền thuyết, Lâm Tam nhìn thấy thì tâm tình càng thêm ổn
định.
Hồng y pháp sư lấy ra một cuộn vải, cứa vào trên lưỡi đao kia một cái, cuộn
vải lập tức đứt rời, lưỡi đao sắc nhọn khỏi cần nói, mọi người nhìn thấy đều
lắc đầu lè lưỡi.
- Trước khi tỉ thí, chúng ta cần phải nói đến trường hợp không hay trước
đã!
Trát Quả âm sâm nói:
- Tỉ thí lên núi đao này toàn là bằng vào công phu chân chính, nếu ai học
nghệ không tinh, bị thương hay bị chết thì cũng chẳng có can hệ gì với người
khác! Bổn đầu nhân đã đi theo ‘ba’ học nghệ một năm nay, hiện giờ đã có thể leo
qua được hai mươi đao…
Đối với pháp sư của Miêu tộc mà nói, vượt được đủ ba mươi sáu đao thì đã có
thể xuất sư tu thành chính quả, trở thành một ‘ba’ mới. Thế mà tên Trát Quả này
học nghệ mới gần một năm, đã có thể leo qua được hai mươi đao, quả thực là phi
thường! Mọi người nghe thế thì tán tụng hắn không ngừng.
Đại đầu lĩnh dương dương đắc ý nhìn hắn, khinh thường cười hỏi:
- A Lâm ca, ngươi có thể leo qua được bao nhiêu?
Vấn đề này tất cả mọi người đều muốn biết, đến cả Thánh cô cũng không nén
nổi, mỹ mục khẽ động, mỉm cười quan sát hắn.
Lâm Tam gãi gãi đầu, cười hắc hắc ngạo mạn:
- Trước kia thì ta một đao cũng chẳng thể bò qua, có điều hôm nay đại đầu
lĩnh đã có thịnh tình như vậy, ta nghĩ… ta miễn cưỡng cũng có thể leo qua được
hai mươi mốt đao… Ấy, ngài trừng mắt nhìn ta làm gì? Cưỡi ngựa cưỡi không bằng,
muốn thắng ta trên núi đao ư? Không có cửa đâu!
“Tiểu tử này thực quá ti bỉ, không ngờ lại nhắc tới chuyện đua ngựa vào lúc
này, rõ ràng là cố ý sỉ nhục ta!” Trát Quả căm hận nghiến chặt răng, nỗi tức
giận trong lòng lập tức nổi lên, pháp sư đó vội vỗ vỗ vai hắn, an ủi một hồi.
- Thời gian đã tới rồi, mời Thánh cô phát lệnh bắt đầu đi thôi!
Lần này lại là Lâm Tam nói, hắn quay về phía Thánh cô ngầm đánh mắt.
Mọi người chẳng ai có thể ngờ A Lâm ca vốn đang ở vào thế kém rõ ràng lại đề
xuất bắt đầu trước, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của mọi người, Trát
Quả lại càng kinh hãi, tâm thần còn chưa bình tĩnh lại đã lập tức trở nên khẩn
trương.
An tỉ tỉ đối với tiểu đệ đệ hiểu rõ vô cùng, xoạt một cái đứng thẳng người
dậy, dõng dạc hô lớn:
- Vượt núi đao, chính thức bắt đầu!
Hai người bọn họ kẻ xướng người họa, đều là phản ứng cực nhanh, phối hợp
chuẩn xác vô cùng, căn bản chẳng cho người ta cơ hội phản ứng.
Nghe Thánh cô quát lên một tiếng, Trát Quả hoảng hốt, vội vã ổn định hô
hấp, hai tay nắm hờ lên lưỡi đao, hai chân nhẹ nhàng đứng lên trên. Mới leo qua
hai đao đã cảm thấy phía dưới có chút yên tĩnh đến cổ quái, không ngờ lại chẳng
nghe thấy một tiếng hoan hô nào.
Hắn láy làm kỳ quái, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt của tất cả mọi
người đều tập trung lên người A Lâm ca. Lâm Tam đứng ở bên dưới, chẳng hề động
đậy, đang nhìn hắn cười hì hì gian xảo:
- Trát Quả đầu nhân, ngươi rất sợ ta hay sao? Thánh cô mới bảo bắt đầu mà
đã thấy ngươi mông đít bốc khói rồi! Thường ngày ở Miêu tộc ngươi cũng chạy
nhanh như thế này sao?
Mọi người xung quanh đều bật cười giòn giã, dám chế nhạo đại đầu lĩnh như
vậy cũng chỉ có Hồng Miêu tiểu a ca này thôi.
- Ngươi…
Trát Quả tức giận đến xịt khói, hai chân run rẩy, pháp sư vội vã quát to:
- Tĩnh khí!
Hai chữ tĩnh khí này, nói thì dễ mà làm thì khó, Trát Quả vội vã áp chế tâm
thần lại, nhưng làm thế nào cũng chẳng thể bình tĩnh được.
- Sĩ đầu vọng thanh thiên. Sư phụ tại thân biên!
(Ngẩng đầu nhìn trời xanh, sư phụ ở bên cạnh!)
A Lâm ca cười hì hì, hét ra một câu chú ngữ chẳng biết là từ đâu học được,
hai tay khẽ nắm vào lưỡi đao, vút một tiếng đã nhảy lên trên, hai chân hạ xuống
trên lưỡi đao sắc nhọn, nhưng lại ổn định vững vàng, chẳng hề bị tổn thương
chút nào.
- Hay!
Trát Quả là người đã trải qua huấn luyện chuyên môn, tự nhiên không cần
phải nói, chỉ là A Lâm ca không ngờ cũng có bản sự như vậy, chư vị hương thân
đều lớn tiếng khen ngợi, nhất tề vỗ tay cỗ vũ ầm ĩ.
An Bích Như khúc khích cười duyên dáng: “Tiểu đệ đệ này thực là một thiên
tài, không ngờ đến cả chú ngữ cũng niệm rất có bài có bản!”
Trát Quả trong lòng đại kinh, vội vã quay đầu lại trèo lên tiếp, chỉ là
nhịp chân của hắn đã bị Lâm Tam làm cho rối loạn, khi leo lên cũng trở nên nặng
nề hơn nhiều.
A Lâm ca khẽ mỉm cười, bình tâm tĩnh khí thả lỏng cánh tay ra, nắm hờ lưỡi
đao, thân hình thẳng tắp, nhìn tựa như không nhanh, thực ra tốc độ đều đều,
giống như một con linh miêu đang từng bước từng bước trên lưỡi đao vậy.

