Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 594 phần 1

Chương 594: Hoa sơn tiết

Y Liên nghe vậy vội nhảy ngay lên tảng đá lớn bên
đường, trông ra đằng xa, ghì lấy cánh tay hắn, hân hoan reo lên:

- A Lâm ca, mau xem, mau xem, là thánh cô, đúng là
thánh cô rồi!

Dõi mắt theo hướng nàng chỉ, trong sơn trại Bạch Miêu
vây quanh lưng núi, có một bóng người trang điểm rực rỡ bước ra. Nàng mặc một
chiếc áo cổ tròn ống tay bó, khuỷu tay thêu ba hàng viền bạc lấp lánh, váy hoa,
cổ áo, bên eo đều dùng vãi năm màu sáng như ngọc, hoa lệ sặc sỡ. Trên đầu, cổ,
ngực đều đeo trang sức bằng bạc, vòng bạc ở cổ tay cổ chân phát ra những tiếng
leng keng vui tai, giống như tiếng nước chảy róc rách qua núi.

Nàng mày liễu môi son, mặt như ráng chiều, gót sen
chậm rãi bước trên lưng núi, ánh mắt đong đưa, lóng lánh đa tinh, giống như
trận gió xuân ấm áp, đầy đặc trưng của Miêu tộc, càng nổi bật thân hình phong
mãn uyển chuyển của nàng.

“Quả nhiên là sư phó tỷ tỷ!” Lâm Vãn Vinh trố mắt ra
nhìn, trước đây hắn và An Bích Nhu đã gặp nhau vô số lần, nhưng hôm nay nhìn
nàng vẫn ngây ngất. Không chỉ vì hôm nay là tiết Hoa Sơn, càng bởi vì nàng mặc
trang phục người Miêu càng quyến rũ độc nhất vô nhị. An tỷ tỷ như vậy mới là
chân thật nhất, thuần khiết nhất!

Trên đường đi tới An Bích Như không ngừng mỉm người
với người Miêu xung quanh.

- Thánh cô, thánh cô.

Tất cả người Miêu như phát cuồng, dù là thanh niên hay
nhi đồng, trưởng giả, bọn họ không ngừng nhảy nhót hoan hô, cùng hò hét reo
vang danh hiệu thánh cô, hưng phấn chạy về phía nàng.

Đi đầu tiên là một trường giả người Miêu râu óc bạc
phơ. Ông bế trong lòng một cô bé chưa tới ba tuổi, đang mở to mắt, hớn hở đưa
hai cánh tay non nớt ra hướng về phía thánh cô.

An Bích Như rảo bước ôm cô bé vào lòng. Cô bé con mừng
rõ nhìn nàng với đôi mắt thành kính, giọng nói trẻ thơ vang lên giữa sơn cốc:

- Thánh cô, a gia a mẫu nói, người là phượng hoàng của
Miêu trại chúng ta, tương lai con cũng muốn giống như thánh cô. Làm một con
phượng hoàng xinh đẹp.

Mắt An Bính Như nổi lên ánh lệ, mỉm cười khẽ hôn lên
má cô bé. Cả sơn cốc trở nên tính lặng, rồi nháy mắt nổ ra tiếng hoan hô vang
trời. Vô số người Miêu giơ cao sài đao hò reo:

- Thánh cô, phượng hoàng của chúng ta.

Lâm Vãn Vinh thấy vậy xúc động không thôi, An tỷ tỷ ở
Miêu trại thật có uy vọng! Tất nhiên đó là vinh diệu nàng kế thừa bậc tiền bối
nào đó, nhưng phần nhiều là vì những năm qua nàng lặng lẽ làm tất cả vì Miêu
trại. Một cô gái người miêu, một mình phiêu bạt bên ngoài, không biết chịu bao
đâu khổ. Tất cả vì mưu cầu hạnh phúc cho quê hương, từng chút từng chút đều
được bà con ghi nhớ trong tim.

- Thánh cô!

Y Liên kích động rơi lệ, nhảy phốc xuống tảng đá, co
chân chạy lên núi.

Lâm Vãn Vinh nhanh tay lẹ mắt giữ nàng lại:

- Y Liên, muội đi đâu?

Ngực Y Liên run lên, kích động nói:

- A Lâm ca, muội phải đi gặp thánh cô, muội muốn được
giống như thánh cô, đó là mộng ước từ nhỏ của muội.

- Cái gì, trước đây muội chưa gặp thánh cô sao?

A Lâm ca cười nói.

Y Liên lặng lẽ lắc đầu:

- Trước đây thánh cô thường xuyên không ở sơn trại,
muội muốn gặp cũng không được.

Hắn quên mất điều này, trước đây An tỷ tỷ luôn ở Sơn
Đông lập ra Bạch Liên giáo, quả thật chẳng ở Miêu trại được mấy ngày. Chẳng
trách Y Liên chưa từng được gặp nàng.

Y Liên ngây ngốc nhìn An Binh Như ở đằng xa, trong mặt
hiện ra vẻ sùng kính, hâm mộ, mơ ước… lẩm bẩm nói:

- A Lâm ca, thánh cô thật xinh đẹp, chẳng trách bao
nhiêu mễ đa thích người. Ngay cả huynh cũng thích người. A Lâm Ca, huynh nói
đi. Muội có thể thành người giống như thánh cô không?

Sư phó tỷ tỷ là thần tượng toàn Miêu trại. Y Liên sùng
bái nàng cũng là điều bình thường. Lâm Vãn Vinh gật đầu mỉm cười:

- Y Liên, nói ra muội không tin. Muội và An tỷ tỷ, bất
kể là tính cách hay khí chất đều rất giống nhau! Từ trên người muội, ta thậm
chí còn có thể nhìn thấy bóng dáng năm xưa của An tỷ tỷ! Muội nhất định sẽ
thành một cô gái kiệt xuất giống như An tỷ tỷ vậy, ta tin chắc điều đó.

- An tỷ tỷ!

Y Liên không hiểu nhìn hắn.

- Ồ, chính là thánh cô, ngoại hiệu là An tỷ tỷ!

Y Liên hưng phấn tới đỏ ửng mặt, nắm chặt cánh tay
hắn, bờ mi dài chớp chớp, run giọng nói:

- A lâm ca, muội thực sự sẽ thành người giống như
thánh cô sao? Huynh không lừa muội chứ?

- Đương nhiên rồi, A Lâm ca đã bao giờ lừa muội chưa?
Muội nhất định sẽ thành người giống như thánh cô.

Lâm Vãn Vinh bật cười:

- Có điều, tới lúc đó muội cũng có rất nhiều phiền phức!

- Phiền phức, phiền phức gì?

Thiếu nữ Miêu tộc chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi lại:

- Muội nghĩ xem, một khi muội giống như thánh cô, lúc
đó tất cả các chàng trai của Miêu tộc đều sẽ thích muội giống như thích thánh
cô vậy, thế còn không phải là phiền phức sao?

Lâm Vãn Vinh cười lớn.

- A Lâm ca!

Y Liên khẽ cất giọng hờn dỗi, thẹn thùng giẫm chân,
len len nhìn hắn lí nhí nói:

- Muội không cần họ thích.

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, cười nói:

- Tuy muội rất sùng kính thánh cô, nhưng hiện giờ
không phải lúc gặp nàng, muội nhìn đi, bên cạnh thánh cô có bao nhiêu người,
muội có chen vào được không?

Y Liên ngẩn đầu lên nhìn, tức thì giật mình lè lưỡi.
Chỉ thấy bên người thánh cô đông như nêm cối, vô số hương thân Miêu tộc vây
nàng ở giữa, ôm kèn vừa múa vừa hát, những khung tình ca của đám mễ đa sớm vang
lên nửa tầng trời, trong đó còn có thể nhìn thấy bóng mấy chàng trai Ánh Nguyệt
thôn.

Y Liên tự biết không chen vào được, lòng buồn bực,
nàng ngẩng đầu nhìn thánh cô, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ và sùng kính.

“Nha đầu này thật si mê An tỷ tỷ rồi!” Lâm Vãn Vinh
bảo:

- Nếu muội thích thánh cô như vậy, được rồi, đợi lát
nữa ta nghĩ cách để muội đi gặp nàng.

- Huynh nói thật chứ A Lâm ca?

Y Liên ôm lấy tay hắn, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy
cẫng lên.

Lâm Vãn Vinh dương dương đắc ý gật đầu:

- Đương nhiên rồi, muội không tin lời ta sao? Chớ có
quên rằng A Lâm ca của muội là người thông minh nhất thế gian.

Y Liên ép gò má vào cánh tay hắn, tim đập thình thịch,
lặng lẽ thì thầm:

- Đa tạ huynh, A lâm ca! Huynh là người thông minh nhất
trên đời, càng là người tốt nhất trên đời.

Miệng Lâm Vãn Vinh giật giật: “Nha đầu này dựa vào ta
quá sát rồi, thế này mà để An tỷ tỷ nhìn thấy thì toi mất.”

Vừa nghĩ vậy trong lòng liền có chút thấp thỏm, vội
vàng ngẩng đầu nhìn về đằng xa, nói thật là khéo, An Bích Như trong lúc bận
rộn, ánh mắt lướt qua phía này, còn khẽ trừng mắt lên, mặt cười như không cười.

Nhơ lời An tỷ tỷ nói đêm qua. Lâm Vãn Vinh sợ hãi, vội
kéo tay ra. Y Liên thủ thỉ:

- A Lâm ca, sao thế?

- Ồ, không có gì.

Hắn thận trọng nhích tay ra:

- Ta nhìn thấy thánh cô cười với ta đó!

“Ồ?” Y Liên liền nhìn ra, chỉ thấy thánh cô đang vui
vẻ nói cười với các bà con. Nào nhìn về phía này? Y Liên nhăn nhăn mũi, cười
khúc khích:

- Ê mặt!

Đang lúc nói chuyện, chợt nghe đằng xe truyền tới
tiếng ồn ào, hai đội võ sĩ hắc miêu đang ùn đẩy trong đám người. Đi nhanh tới
gần thánh cô. An Bích Như nhíu mày, hừ một tiếng:

- Trát Long, ngươi làm thế này là sao?

Đi giữ đám võ sĩ Hắc Miêu, chính là Trát Long thân đệ
đệ của đầu lĩnh Miêu tộc Trát Quả. Ánh mặt An Bích Như lạnh lùng, nhưng nụ cười
tươi như hoa, Trát Long nhìn tới ngây ngất. Vội khom người xuống:

- Trát Long ra mắt thánh cô! Phủ đài Tự Châu Nhiếp đại
nhân đã tới chân núi, thủ lĩnh Trác Quả đang đón tiếp. vì tiết Hoa Sơn sắp bắt
đầu, mời thánh cô dời bước tương kiến!

- Phủ đài đại nhân?

An Bích Như mỉm cười, trong thần sắc thêm vài phần
lạnh lẽo:

- Vậy được rồi, đa ta lão nhân gia người có lòng với
ta. Trát Long, ngươi đi gọi thủ lĩnh Trát Quả tới gặp ta.

Câu này nói rất bình thản nhưng hàm ý bên trong lại
không hề đơn giản. Trát Quả tạm thay vị trí đại đầu lĩnh người Miêu đã nhiều
năm. Thánh cô gọi hắn tới gặp, là đã làm quan hệ giữa hai bên rõ ràng. Thủ lĩnh
chân chính của Miêu tộc chỉ có một, nếu Trác Quả tới, tự nhiên phải phái lấy
thân phận thuộc hạ, bái kiến đại đầu lĩnh. Với uy vọng cao vời vợi của thánh cô
ở Miêu tộc, nói nói câu này cũng bằng với trực tiếp tước quyền rồi.

Sắc mặt Trát Long lúc đỏ lúc trắng, không biết nên
nhận lời hay cự tuyệt, đang lúc do dự, Hàn Nông trưởng lão đứng sau thánh cô
trừng mắt quát:

- Còn ngẩn ra làm gì, mau đi gọi Trát Quả tới đây, bái
kiến thánh cô đại đầu lĩnh.

Câu nói này của Đại trưởng lão càng thẳng thắn hơn, bà
con Miêu tộc xung quanh vừa nghe thấy thánh cô muốn nắm lại quyền, tức thì hoan
hô rầm trời, tin tức nhanh trong lan đi, tất cả Miêu tộc tộc đều hưng phấn
không thôi.

Sắc mặt Y Liên đỏ bừng lên, vội vã nói:

- A Lâm ca, huynh có nghe thấy không, thánh cô muốn
thu quyền, những ngày tháng tốt lành của Miêu tộc chúng ta tới rồi.

“An tỷ tỷ nói chắc một lời, không để lại chút đường
lùi, xem ra muốn dụ cho Trát Quả ra tay rồi.” Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Thánh cô muốn thu quyền thật đơn giản, ta muốn thu
thập nàng lại mệt muốn chết, đứng là ta số khổ!

Trát Long tái xám mặt rời đi, không biết qua bao lâu,
liền thấy Trát Quả đi tới, tay cầm sài đao, đứng trước mặt An Bích Như. Hắn
ngẩn ngơ nhìn thánh cô, miệng mấp máy hồi lâu mới khom người xuống nói:

- Trát Quả tham kiến thánh cô.

An Bích Như khẽ ừ một tiếng, cười nói:

- Hóa ra là Trát Quả, đã lâu ngày không gặp, ngươi
khỏe chứ?

- Trát Quả mọi thứ đều tốt, chỉ là ngày đêm nhớ nhung
thánh cô. Trả Quả hi vọng thánh cô trở thành thê tử của ta.

Người Miêu quả nhiên mạnh mẽ, không ngờ Trát Quả lại
chẳng chút kiêng dè biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ với An Bích Như trước mặt mọi
người.

Tới tham gia Hoa Sơn tiết, trừ người Miêu ra, còn có
rất nhiều người Hoa tới xem náo nhiệt, Trát Quả cố ý dùng tiếng Hoa để nói, để
tất cả hai nhà Miêu Hoa đều hiểu, khuếch trương thanh thế.

Người Miêu tức thì xôn xao, Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:

- Tên khốn nay không biết xấu hổ, ý mình có chút quyền
thế tuyên bố cầu hôn với thánh cô, hắn là bá chủ Miêu tộc, ai còn dám chọc vào,
thế này chẳng phải muốn người khác không đánh mà lui sao?

- Mễ đa của Miêu tộc, nào chịu dễ dàng rút lui như
thế?

Thấy dáng vẻ giận dữ của hắn, Y Liên cười hì hì:

- A Lâm ca, nhìn như huynh đang ghen. Người không biết
còn cho rằng huynh đúng là ý trung nhân của thánh cô đó!

Ta chẳng phải ý trung nhân của thánh cô sao?! Giải
thích bã cả miệng ra rồi mà nha đầu này cứ không tin, chả còn cách nào nữa.

Nghe thấy lời đó của Trát Quả, An tỷ tỷ cười ngặt
nghẽo, lắc đầu nói:

- Trát Quả, đa tạ tấm lòng của ngươi, nhưng muốn làm
tiểu ca ca của ta, trước tiên phải hỏi người khác có chấp nhận hay không!

Nàng lặng lẽ liếc về bên này, thấy Y Liên tựa vào bên
tiểu a ca, tức thì khẽ hừ một tiếng.

Lâm Vãn Vinh người đẫm mô hồi lạnh, vội vàng rụt tay
lại.

Thánh cô mở miệng, những mễ đa bên người nàng tức thì
hoan hô rầm rầm, tay nắm sài đao nhìn Trát Quả như hổ đói thấy mồi, người muốn
khiêu chiến hắn không ít.

Trát Quả nghiến răng:

- Vậy nói chuyện ở tiết Hoa Sơn! Thánh cô, Tự Châu phủ
Nhiếp đại nhân đã tới, mời thánh cô dời bước.

Hoa Sơn tiết là chuyện lớ của toàn Tự Châu, có quan
phụ mẫu tới cũng là chuyện thường, An Bích Như mỉm cười gật đầu với Đại trưởng
lão:

- A thúc, chúng ta đi gặp vị Nhiếp đại nhân này thôi!

Trát Quả đi trước dẫn đường, thánh cô và đám người Đại
trưởng lão theo sau. Không bao lâu, đã tới trước rào hoa ở chính giữa. một cổ
kiệu ung dung đi tới, bên trong một người người trung niên áo đỏ mặt trắng chui
ra. Nhìn An Bích Như mừng rỡ chào hỏi:

- Vị này chính là thánh cô ư? Hạ quan Tự Châu Viễn
Thanh, hôm nay được gặp mặt thánh cô, thật là phúc ba đời!

Nhìn binh sĩ trùng trùng theo sau Nhiếp đại nhân,
thánh cô mỉm cười gật gù, mắt lóe hàn quang:

- Nhiếp đại nhân từ xa tới, Miêu trại ta chiêu đãi
không chu toàn, xin đại nhân thứ tội.

- Đâu có, đâu có!

Nhiếp đại nhân hòa ái nói:

- Tự Châu Hoa Miêu vốn là một nhà, sao phải nói chiêu
đãi, thánh cô quá khách khí rồi.

Y Liên sớm đã kéo A Lâm ca chen lên. Nghe thế bĩu môi
mắng:

- Nói thật dễ nghe, lúc ngươi vơ vét tiền tài của
chúng ta sao không nói Hoa Miêu một nhà? Đồ quan chó má!

Nàng nói hơi lớn một chút, lạc vào tai mấy tên Hắc
Miêu trong đám người. Mấy tên này trừng mắt xông tới:

- Lời vừa rồi là do ngươi nói sao? Ngươi dám phỉ bang
phủ đài đại nhân?!

Tính cách Y Liên cũng rất mạnh mẽ, nghiến răng nói:

- Là ta nói thì sao? Tên quan chó má này vơ vét sạch
sành sanh, làm Miêu gia chúng ta nghèo xác xơ, dân chúng lầm than, cả Tự Châu
đều biết. Ai mà không hiểu, các ngươi thân là người Miêu, lại cùng Trác Quả
giúp hổ làm ác, trợ Trụ vi ngược*, đúng là sự sỉ nhục của Miêu tộc.

*Trụ ở đây là Trụ Vương, một bạo chúa thời
Thương ở Trung Quốc, ý ở đây nói giúp vua Trụ làm điều bạo ngược. Câu này là
một điển cố liên quan tới Lưu Bang, nhưng nhác dịch lại quá.

- Nói hay lắm!

Những người Miêu vây quanh nghe vậy đều vỗ tay khen
ngợi.

- Ngươi dám phỉ bang đại đầu lĩnh và phủ đài đại nhân?
Định làm phản sao?

Mấy tên thủ vệ Hắc Miêu giận tái mặt, gầm gừ xông tới,
đưa tay ra muốn bắt lấy Y Liên. Mắt thấy sắp tóm được y phục của nàng, chợt
thấy cổ tay đau buốt, giống như bị hổ ngoạm lấy. Một Hồng Miêu a ca miệng cười
nhưng mặt lạnh tanh đứng trước mắt, hì hì nói:

- Các ngươi nói ai làm phản?

- Chính là ngươi! Ngươi, ngươi là ai?

Tên thủ vệ Hắc Miêu đau đớn kêu lên.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu còn chưa kịp lên tiếng thì Y Liên
chắn trước người hắn:

- Là ta nói đấy, có bản lĩnh thì cứ xông lên, đừng làm
khó huynh ấy.

Một tên thủ vệ Hắc Miêu khác dâm đãng nói:

- Đây là tiểu ca ca của ngươi sao? Trông mắt la mày
liếm thế! Tiểu a muội à, nhìn muội như hoa như ngọc, ta để muội chiếm chút tiện
nghi nhé! Chỉ cần muội gọi ta mười tiếng hảo ca ca, ta sẽ tha cho hắn!

- Gọi con mẹ ngươi!

Lâm Vãn Vinh nghe thế bùng lửa giận, thuận thế tăng
thêm sức mạnh, rắc một tiếng, tên Hắc Miêu kia rú lên, xương tay bị bẻ gẫy. Hắn
vừa động thủ, khí thế bức người, mấy tên Hắc Miêu còn lại trợn mắt há mồm,
không dám thở lớn.

- Hôm nay nể mặt Y Liên, tha cho cái mạng chó của các
ngươi!

Ánh mắt Lâm Vãn Vinh lạnh tanh, sát khí lẫm liệt chớp
mắt ngập tràn bốn phía:

- Về nói với Trát Quả Trát Long, ác giả ắt có ác báo,
bảo chúng rửa sạch cổ đợi người ta chém đi! Xéo!

Uy nghiêm của hắn là do chiến trường rèn nên, hai tay
nhuốm không biết bao nhiêu máu tanh, một khi nổi giận quỷ thần còn phải sợ. Mấy
tên Hắc Miêu bị gã giận dữ quát nạt, tức thì toàn thân phát run, cúi đầu lủi
mất.

“Một vùng Tự Châu non xanh nước biếc, ấy thế mà bị lũ
người này làm thành nơi tối tăm rối loạn, không trừng trị đám này thích đáng,
ta sẽ viết ngược chữ Lâm lại!” Hắn giận lên mặt đen như than, tay bóp chặt
không nói lời nào, giận dữ thở mạnh từng hơi.

Hồi lâu mới quay người lại, đang lấy làm lạ tại sao Y
Liên lại yên lặng như vậy, chỉ thấy ánh mắt thiếu nữ đó nhìn gã như ngây dại.

- Sao thế?

Hắn đưa tay ra xua xua trước mặt Y Liên:

- Nhìn chằm chằm ta làm gì?

- A Lâm ca, dáng vẻ vừa rồi thật...

Y Liên thì thầm.

- Thế sao?

Hắn xoa xoa mặt, trơ trẽn nói:

- Thật ra ta luôn cảm thấy khi mình nổi giận còn đẹp
trai hơn khi cười, không ngờ hôm nay phong độ quá mực làm muội sợ.

- Không phải thế!

Y Liên lắc đầu thủ thỉ:

- Muội thích nhìn huynh lúc thì giống người xấu, nổi
giận lên lại giống người tốt!

Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, rồi ôm bụng cười lớn: “Nha đầu
này tổng kết thật là hay!”

- Muội nói không đúng sao?

Y Liên vội hỏi.

- Đúng, quá đúng!

Hắn gật đầu:

- Không còn điều gì sâu sắc hơn nữa! Đôi khi ta cũng
không rõ rằng mình là người xấu hay người tốt.

- Nhưng muội biết!

Y Liên đắm đuối nhìn hắn, mắt hấp háy, mặt giống như
xoa một lớp phấn, che miệng cười khẽ:

- Vừa rồi tên mê đa Hắc Miêu kia nói huynh mắt la mày
liếm đấy, hi hi!

“Ta vốn chẳng phải là thứ tốt đẹp gì mà!” Hắn cười tự
giễu cợt bản thân. Còn chưa nói gì, chợt nghe phía trước tiếng pháo vang lên.
Trong khói pháo nồng, An Bích Như tay cầm một chiếc xẻng buộc dây hồng, trồng
một cây con màu xanh bên rào hào, Hàn trưởng lão, Nhiếp đại nhân, Trát Quả đứng
sau lưng nàng nhất tề vỗ tay, tức thì chiêng trống rộn rã, tất cả người Miêu
đều hớn hở, tưng bừng hò hét.

- Thánh cô trồng hoa rồi! Hoa Sơn tiết bắt đầu rồi!

Y Liên hưng phấn nhảy lên reo hò:

- A Lâm ca, chúng ta đi!

Lâm Vãn Vinh còn chưa hiểu phải làm gì, thì đã bị Y
Liên hưng phấn lôi vào trong đám người. Già trẻ gái trai người Miêu tay nắm
tay, vây quanh rào hoa, nhảy múa ca hát, chúc mừng lễ hội thu hoạch.

Hắm mơ mơ hồ hồ nắm tay Y Liên, cùng đoàn người kết
thành vòng tròn. Bên tai là tiếng cười vui vẻ của Y Liên, bốn phía đều là những
khuôn mặt hưng phấn, tình này cảnh này, làm hắn cảm thấy mình như đã trở thành
một người Miêu thực sự!

Trong sơn cốc đột nhiên vọng tới từng hồi vó ngựa rộn
rã, từ xa xa, hai ba chục thớt tuấn mã phi như bay tới, người Miêu tức thì reo
hò, không biết bao nhiêu chàng trai từ trong đoàn người xông ra.

- Bắt đầu bắt ngựa rồi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3